Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex vui lòng ghi nhớ tên miền mới để dễ dàng truy cập!
Vào thời nhà Đường, có một gia đình nghèo ở Phúc Châu – Giang Tây. Rủi ro, chồng bà Hứa mất lúc còn trẻ, để lại một bà góa nuôi con thơ dại, hoàn cảnh gia đình bi đát.
Kể từ lúc góa bụa, theo phong tục người vợ ko tái hôn nhưng phải nuôi đàn ông (chồng và đàn ông).
Tuy nhà nghèo nhưng cậu đàn ông rất có chí, siêng năng học hành. Thời kì trôi nhanh quá, anh đó đã 20 tuổi rồi. Bà vừa hứa vừa vui, vừa lo, mừng vì đàn ông có hoài bão lớn, lo lắng cho đàn ông – Hứa Đồng, bà sẽ ko bao giờ lấy chồng (trước đây, phụ nữ sẽ lấy chồng ở độ tuổi 15-16, trong lúc nam giới thành thân vào khoảng 15 tuổi). 18 tuổi)
Hứa Đồng cũng muốn thành thân từ lâu, nhưng vì nhà nghèo, lấy đâu ra tiền nhưng cưới? Cả nhà chỉ trông đợi vào tiền thuê giặt giũ của bà Hứa, số tiền bà Hứa kiếm được ít ỏi tới đáng thương, chỉ đủ ăn, làm sao dành dụm được cho đàn ông lấy vợ.
Bà Từ phấn đấu vay mượn khắp nơi nhưng ko người nào dám cho người ko trả được như bà cho vay.
Bà Từ ko ăn ko ngủ được, Từ Đông là đàn ông duy nhất của nhà họ Từ, vì sao bà ko lấy được vợ cho anh ta, nếu anh ta ko lấy được vợ, ko phải nhà họ Hứa là tuyệt đối sao? ? .
“Làm thế nào tôi có thể thu được khoản vay hiện thời?”
Bà Hứa day dứt nghĩ, nếu vay tiền thì tới bao giờ mới có tiền trả, sau này nếu may mắn đỗ đạt thì vẫn còn thời cơ. Nhưng nếu nó ko thành công thì sao? Ko phải nhà họ Xu kết thúc ở đây sao?
Đột nhiên, cô nghĩ tới người nào đó…
“Họ Xu đã được cứu.”
Cô bất giác kêu lên.
“Chỉ cần chúng ta tìm được Ying Ying, nhà họ Từ sẽ được cứu, Ying Ying nhất mực sẽ cho cô đó mượn.”
Doanh nhân là người nào?
Thực ra Doanh Doanh và bà Từ là bạn thân, hai người đều rất thân. Năm 15 tuổi, Doanh Doanh phải chia tay bà Từ để tới Hàng Châu lấy chồng. Gia đình chồng Doanh Doanh cũng khá giả, nếu bà Hứa vay Doanh Doanh nhất mực sẽ giúp sức.
Nghĩ là làm, bà Từ nhanh chóng thu dọn đồ đoàn và tới Hàng Châu để nhờ bạn thân giúp sức, bà cũng nói rõ với Từ Đông rằng bà sẽ xuống sông Dương Tử để tới Hàng Châu tìm bạn.
Nước Dương Tử chảy xiết, thuyền tới Hàng Châu chỉ trong 2 ngày. Dù đã tới nơi nhưng nàng ko biết địa chỉ cụ thể của Doanh Doanh, may mắn thay nàng vẫn nhớ chồng Doanh Doanh, họ Diệp, gia đình làm nghề giao thương vải vóc.
– Xin lỗi, có biết tiệm vải của nhà họ Diệp ở đâu ko?
Cô Hứa bước xuống phố, hỏi bất kỳ người nào cô gặp trên phố, đều được cô chỉ cho một tiệm vải cách đó ko xa.
Trong tiệm vải, bà Xu gặp một ông già.
– Xin chào, cho tôi hỏi đây có phải là tiệm vải của nhà họ Diệp ko?
– Đúng. – ông già đáp.
– Ông chủ có ở đây ko?
– Vâng, tôi là ông chủ ở đây.
Bà Hứa nhìn ông lão chừng 60 tuổi, chắc ko phải là chồng Doanh Doanh:
– Xin lỗi, nhưng anh có vợ tên Doanh Doanh chưa?
Ông già cười đáp:
– Tôi có 3 bà vợ, nhưng ko bà nào tên Doanh Doanh.
Cô Hứa thất vọng và sẵn sàng rời đi, nhưng cô vẫn ko chấp thuận, quay lại hỏi:
– Xin lỗi, còn shop vải gia đình Ye nào khác ở Hàng Châu ko?
– Ko, chỉ là nhà của tôi.
Cô Hứa hoàn toàn vô vọng.
Trong lúc cô đang bối rối ko biết phải làm gì thì ông lão đã mở ra cho cô một trục đường mới:
– Khoan đã, tôi nhớ cách đây hơn 10 năm, nhà họ Diệp có một tiệm vải khác, nhưng họ vỡ nợ. Đúng vậy, vợ anh tên cũng là Doanh Doanh.
– Có thật ko? – Ngọc Mai (tên thật của bà Hứa) vui tươi khôn xiết.
– Anh có biết ngôi nhà đó hiện thời ở đâu ko?
– Hình như ở cạnh chùa Trịnh Châu.
– Cám ơn, tôi đi trước.
– Xin chào thầy.
Cô Xu nhanh chóng tìm thấy chùa Trịnh Châu. Vừa tới nơi, tôi đã thấy một túp lều nhỏ bên chùa, bên ngoài có một người phụ nữ đang giặt quần áo.
– Liên doanh.
Dù chênh nhau 20 tuổi nhưng Doanh Doanh vẫn ko thay đổi nhiều, vừa gặp đã nhìn thấy ngay.
– Ngọc Mai.
Cả hai ôm nhau khóc vì sung sướng.
– Ngọc Mai, chuyện gì đã đưa em tới đây?
Bà Từ nhìn túp lều nhỏ của Doanh Doanh là biết ngay khả năng tài chính của bà:
– Thôi, đừng nhắc nữa.
Mặc dù vậy, bà Hứa vẫn nói với Doanh Doanh vì sao lại tới đây, rồi bà ta nói:
– Nhìn cô đó thế này, tôi cũng biết cô đó cũng nghèo như tôi, ko thể cho tôi vay được …
Doanh Doanh ngắt lời bà Hứa:
– Cho anh mượn, anh còn ko có nhưng ăn.
“Tôi biết, đừng nói về nó nữa.
“Nếu anh muốn tổ chức đám cưới cho con cái, thì tôi có thể giúp.
Nhưng tôi phải làm gì với tiền?
– Cô đó ko mất một xu nào.
– Làm sao nhưng có thể được?
Doanh nhân cười nói:
– Tôi quen một cô gái khá ưa nhìn, tuy hơi lớn tuổi, khoảng 28 tuổi, mới mất chồng, rất muốn tái hôn.
Bà Hứa nghe vậy hơi do dự:
– Lấy vợ góa chồng cho con, sợ người ta cười chê.
“Anh đúng là đồ ngốc, đây là Hàng Châu, nếu anh đưa cô đó về nhà anh ở Giang Tây, làm sao người ta biết cô đó là góa phụ?”
Bà Hứa nghe xong cũng có lý, dù sao bà cũng ko có tiền, ko có gì tốt hơn là tìm được con dâu nhưng ko cần xin dâu.
– Được rồi, lúc nào mẹ cho con gặp con dâu tương lai?
– Ko cần gặp, tôi đảm bảo cô đó sẽ đồng ý gả con cho anh.
– Vậy tôi phải làm thế nào?
– Chiều nay ra bến tàu đợi thuyền về Giang Tây. Tôi sẽ bảo cô đó tới gặp cô đó rồi cùng cô đó trở về Giang Tây.
Cô Từ gật đầu, nhanh chóng chào hỏi bạn hữu, nhanh chóng trở lại bến tàu đặt một chiếc thuyền trở về Giang Tây.
Tới chiều, bà Hứa cứ bồn chồn chờ con dâu tương lai xuất hiện. Đầu giờ chiều, một người phụ nữ trung niên cúi đầu.
– Cô Hứa, tôi là người nhưng Doanh Doanh giới thiệu với cô.
Bà Hứa ngửng đầu nhìn, người phụ nữ trước mặt rất xinh đẹp, giỏi giang. Bà Hứa vui tươi khôn xiết và nhanh chóng nói:
– Đúng vậy, chúng ta sẽ lên thuyền sớm.
Sau đó bà Hứa nắm tay cô lên thuyền. Chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhõm lướt đi, hướng thẳng tới Giang Tây.
Trong cabin, bà Hứa nhìn kỹ con dâu, xem ảnh cô trước đây ở đâu, nhưng bà ko nhớ rõ.
Bà Hứa lại nhìn kỹ, chợt nhìn thấy.
– Cô đó là Doanh nhân.
Doanh Doanh lúc này trang điểm trở thành rất xinh đẹp, ngửng đầu nhìn bà Hứa cười nhẹ.
– Doanh Doanh, ngươi đùa gì vậy, thuyền rời bến đã lâu, con dâu ta đâu?
– Ngọc Mai, đừng lo, thực ra ko có người phụ nữ 28 tuổi nào cả. Tôi đã lừa dối bạn.
“Cô thật là gớm ghê, còn vợ của đàn ông tôi thì sao?”
– Vợ của đàn ông anh, là em …
– Gì? Bà…
– Phải… tôi muốn tái hôn với đàn ông bà.
– Đùa à, anh 36 tuổi rồi.
– Nhưng lúc trang điểm, trông tôi ko khác một cô gái 27-28 tuổi là mấy. Vừa rồi anh ko nhìn thấy sao?
– Nhưng… làm sao con có thể làm con dâu của mẹ được?
“Bà ơi, tôi nghèo, tôi ko quan tâm tới những điều đó. Thử nghĩ xem, ngoại trừ tôi ra, ko người nào muốn lấy một con nhà nghèo như bà.
Bà Hứa nghe vậy chợt suy tư: “Làm Doanh là có lý, nếu chấp thuận gả đàn ông cho bà thì ko sao, ít nhất con bà có thể yên tâm học hành.”
– Doanh Doanh, em ko biết cảm ơn anh như thế nào cho đủ.
Bà Hứa nhìn Doanh Doanh xúc động nói.
Mẹ chồng nàng dâuTác giả Giữ Lửa
Hình Ảnh về: Mẹ chồng nàng dâuTác giả Giữ Lửa
Video về: Mẹ chồng nàng dâuTác giả Giữ Lửa
Wiki về Mẹ chồng nàng dâuTác giả Giữ Lửa
Mẹ chồng nàng dâuTác giả Giữ Lửa -
Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex vui lòng ghi nhớ tên miền mới để dễ dàng truy cập!
Vào thời nhà Đường, có một gia đình nghèo ở Phúc Châu - Giang Tây. Rủi ro, chồng bà Hứa mất lúc còn trẻ, để lại một bà góa nuôi con thơ dại, hoàn cảnh gia đình bi đát.
Kể từ lúc góa bụa, theo phong tục người vợ ko tái hôn nhưng phải nuôi đàn ông (chồng và đàn ông).
Tuy nhà nghèo nhưng cậu đàn ông rất có chí, siêng năng học hành. Thời kì trôi nhanh quá, anh đó đã 20 tuổi rồi. Bà vừa hứa vừa vui, vừa lo, mừng vì đàn ông có hoài bão lớn, lo lắng cho đàn ông - Hứa Đồng, bà sẽ ko bao giờ lấy chồng (trước đây, phụ nữ sẽ lấy chồng ở độ tuổi 15-16, trong lúc nam giới thành thân vào khoảng 15 tuổi). 18 tuổi)
Hứa Đồng cũng muốn thành thân từ lâu, nhưng vì nhà nghèo, lấy đâu ra tiền nhưng cưới? Cả nhà chỉ trông đợi vào tiền thuê giặt giũ của bà Hứa, số tiền bà Hứa kiếm được ít ỏi tới đáng thương, chỉ đủ ăn, làm sao dành dụm được cho đàn ông lấy vợ.
Bà Từ phấn đấu vay mượn khắp nơi nhưng ko người nào dám cho người ko trả được như bà cho vay.
Bà Từ ko ăn ko ngủ được, Từ Đông là đàn ông duy nhất của nhà họ Từ, vì sao bà ko lấy được vợ cho anh ta, nếu anh ta ko lấy được vợ, ko phải nhà họ Hứa là tuyệt đối sao? ? .
"Làm thế nào tôi có thể thu được khoản vay hiện thời?"
Bà Hứa day dứt nghĩ, nếu vay tiền thì tới bao giờ mới có tiền trả, sau này nếu may mắn đỗ đạt thì vẫn còn thời cơ. Nhưng nếu nó ko thành công thì sao? Ko phải nhà họ Xu kết thúc ở đây sao?
Đột nhiên, cô nghĩ tới người nào đó…
"Họ Xu đã được cứu."
Cô bất giác kêu lên.
"Chỉ cần chúng ta tìm được Ying Ying, nhà họ Từ sẽ được cứu, Ying Ying nhất mực sẽ cho cô đó mượn."
Doanh nhân là người nào?
Thực ra Doanh Doanh và bà Từ là bạn thân, hai người đều rất thân. Năm 15 tuổi, Doanh Doanh phải chia tay bà Từ để tới Hàng Châu lấy chồng. Gia đình chồng Doanh Doanh cũng khá giả, nếu bà Hứa vay Doanh Doanh nhất mực sẽ giúp sức.
Nghĩ là làm, bà Từ nhanh chóng thu dọn đồ đoàn và tới Hàng Châu để nhờ bạn thân giúp sức, bà cũng nói rõ với Từ Đông rằng bà sẽ xuống sông Dương Tử để tới Hàng Châu tìm bạn.
Nước Dương Tử chảy xiết, thuyền tới Hàng Châu chỉ trong 2 ngày. Dù đã tới nơi nhưng nàng ko biết địa chỉ cụ thể của Doanh Doanh, may mắn thay nàng vẫn nhớ chồng Doanh Doanh, họ Diệp, gia đình làm nghề giao thương vải vóc.
- Xin lỗi, có biết tiệm vải của nhà họ Diệp ở đâu ko?
Cô Hứa bước xuống phố, hỏi bất kỳ người nào cô gặp trên phố, đều được cô chỉ cho một tiệm vải cách đó ko xa.
Trong tiệm vải, bà Xu gặp một ông già.
- Xin chào, cho tôi hỏi đây có phải là tiệm vải của nhà họ Diệp ko?
- Đúng. - ông già đáp.
- Ông chủ có ở đây ko?
- Vâng, tôi là ông chủ ở đây.
Bà Hứa nhìn ông lão chừng 60 tuổi, chắc ko phải là chồng Doanh Doanh:
- Xin lỗi, nhưng anh có vợ tên Doanh Doanh chưa?
Ông già cười đáp:
- Tôi có 3 bà vợ, nhưng ko bà nào tên Doanh Doanh.
Cô Hứa thất vọng và sẵn sàng rời đi, nhưng cô vẫn ko chấp thuận, quay lại hỏi:
- Xin lỗi, còn shop vải gia đình Ye nào khác ở Hàng Châu ko?
- Ko, chỉ là nhà của tôi.
Cô Hứa hoàn toàn vô vọng.
Trong lúc cô đang bối rối ko biết phải làm gì thì ông lão đã mở ra cho cô một trục đường mới:
- Khoan đã, tôi nhớ cách đây hơn 10 năm, nhà họ Diệp có một tiệm vải khác, nhưng họ vỡ nợ. Đúng vậy, vợ anh tên cũng là Doanh Doanh.
- Có thật ko? - Ngọc Mai (tên thật của bà Hứa) vui tươi khôn xiết.
- Anh có biết ngôi nhà đó hiện thời ở đâu ko?
- Hình như ở cạnh chùa Trịnh Châu.
- Cám ơn, tôi đi trước.
- Xin chào thầy.
Cô Xu nhanh chóng tìm thấy chùa Trịnh Châu. Vừa tới nơi, tôi đã thấy một túp lều nhỏ bên chùa, bên ngoài có một người phụ nữ đang giặt quần áo.
- Liên doanh.
Dù chênh nhau 20 tuổi nhưng Doanh Doanh vẫn ko thay đổi nhiều, vừa gặp đã nhìn thấy ngay.
- Ngọc Mai.
Cả hai ôm nhau khóc vì sung sướng.
- Ngọc Mai, chuyện gì đã đưa em tới đây?
Bà Từ nhìn túp lều nhỏ của Doanh Doanh là biết ngay khả năng tài chính của bà:
- Thôi, đừng nhắc nữa.
Mặc dù vậy, bà Hứa vẫn nói với Doanh Doanh vì sao lại tới đây, rồi bà ta nói:
- Nhìn cô đó thế này, tôi cũng biết cô đó cũng nghèo như tôi, ko thể cho tôi vay được ...
Doanh Doanh ngắt lời bà Hứa:
- Cho anh mượn, anh còn ko có nhưng ăn.
“Tôi biết, đừng nói về nó nữa.
“Nếu anh muốn tổ chức đám cưới cho con cái, thì tôi có thể giúp.
Nhưng tôi phải làm gì với tiền?
- Cô đó ko mất một xu nào.
- Làm sao nhưng có thể được?
Doanh nhân cười nói:
- Tôi quen một cô gái khá ưa nhìn, tuy hơi lớn tuổi, khoảng 28 tuổi, mới mất chồng, rất muốn tái hôn.
Bà Hứa nghe vậy hơi do dự:
- Lấy vợ góa chồng cho con, sợ người ta cười chê.
"Anh đúng là đồ ngốc, đây là Hàng Châu, nếu anh đưa cô đó về nhà anh ở Giang Tây, làm sao người ta biết cô đó là góa phụ?"
Bà Hứa nghe xong cũng có lý, dù sao bà cũng ko có tiền, ko có gì tốt hơn là tìm được con dâu nhưng ko cần xin dâu.
- Được rồi, lúc nào mẹ cho con gặp con dâu tương lai?
- Ko cần gặp, tôi đảm bảo cô đó sẽ đồng ý gả con cho anh.
- Vậy tôi phải làm thế nào?
- Chiều nay ra bến tàu đợi thuyền về Giang Tây. Tôi sẽ bảo cô đó tới gặp cô đó rồi cùng cô đó trở về Giang Tây.
Cô Từ gật đầu, nhanh chóng chào hỏi bạn hữu, nhanh chóng trở lại bến tàu đặt một chiếc thuyền trở về Giang Tây.
Tới chiều, bà Hứa cứ bồn chồn chờ con dâu tương lai xuất hiện. Đầu giờ chiều, một người phụ nữ trung niên cúi đầu.
- Cô Hứa, tôi là người nhưng Doanh Doanh giới thiệu với cô.
Bà Hứa ngửng đầu nhìn, người phụ nữ trước mặt rất xinh đẹp, giỏi giang. Bà Hứa vui tươi khôn xiết và nhanh chóng nói:
- Đúng vậy, chúng ta sẽ lên thuyền sớm.
Sau đó bà Hứa nắm tay cô lên thuyền. Chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhõm lướt đi, hướng thẳng tới Giang Tây.
Trong cabin, bà Hứa nhìn kỹ con dâu, xem ảnh cô trước đây ở đâu, nhưng bà ko nhớ rõ.
Bà Hứa lại nhìn kỹ, chợt nhìn thấy.
- Cô đó là Doanh nhân.
Doanh Doanh lúc này trang điểm trở thành rất xinh đẹp, ngửng đầu nhìn bà Hứa cười nhẹ.
- Doanh Doanh, ngươi đùa gì vậy, thuyền rời bến đã lâu, con dâu ta đâu?
- Ngọc Mai, đừng lo, thực ra ko có người phụ nữ 28 tuổi nào cả. Tôi đã lừa dối bạn.
"Cô thật là gớm ghê, còn vợ của đàn ông tôi thì sao?"
- Vợ của đàn ông anh, là em ...
- Gì? Bà…
- Phải… tôi muốn tái hôn với đàn ông bà.
- Đùa à, anh 36 tuổi rồi.
- Nhưng lúc trang điểm, trông tôi ko khác một cô gái 27-28 tuổi là mấy. Vừa rồi anh ko nhìn thấy sao?
- Nhưng… làm sao con có thể làm con dâu của mẹ được?
"Bà ơi, tôi nghèo, tôi ko quan tâm tới những điều đó. Thử nghĩ xem, ngoại trừ tôi ra, ko người nào muốn lấy một con nhà nghèo như bà.
Bà Hứa nghe vậy chợt suy tư: "Làm Doanh là có lý, nếu chấp thuận gả đàn ông cho bà thì ko sao, ít nhất con bà có thể yên tâm học hành."
- Doanh Doanh, em ko biết cảm ơn anh như thế nào cho đủ.
Bà Hứa nhìn Doanh Doanh xúc động nói.
[rule_{ruleNumber}] [box type=”note” align=”” class=”” color:red;”>Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex vui lòng ghi nhớ tên miền mới để dễ dàng truy cập!
Vào thời nhà Đường, có một gia đình nghèo ở Phúc Châu – Giang Tây. Không may, chồng bà Hứa mất khi còn trẻ, để lại một bà góa nuôi con thơ dại, hoàn cảnh gia đình bi đát.
Kể từ khi góa bụa, theo phong tục người vợ không tái hôn mà phải nuôi con trai (chồng và con trai).
Tuy nhà nghèo nhưng cậu con trai rất có chí, chăm chỉ học hành. Thời gian trôi nhanh quá, anh ấy đã 20 tuổi rồi. Bà vừa hứa vừa vui, vừa lo, mừng vì con trai có hoài bão lớn, lo lắng cho con trai – Hứa Đồng, bà sẽ không bao giờ lấy chồng (trước đây, phụ nữ sẽ lấy chồng ở độ tuổi 15-16, trong khi nam giới kết hôn vào khoảng 15 tuổi). 18 tuổi)
Hứa Đồng cũng muốn kết hôn từ lâu, nhưng vì nhà nghèo, lấy đâu ra tiền mà cưới? Cả nhà chỉ trông chờ vào tiền thuê giặt giũ của bà Hứa, số tiền bà Hứa kiếm được ít ỏi đến đáng thương, chỉ đủ ăn, làm sao dành dụm được cho con trai lấy vợ.
Bà Từ cố gắng vay mượn khắp nơi nhưng không ai dám cho người không trả được như bà cho vay.
Bà Từ không ăn không ngủ được, Từ Đông là con trai duy nhất của nhà họ Từ, tại sao bà không lấy được vợ cho anh ta, nếu anh ta không lấy được vợ, không phải nhà họ Hứa là tuyệt đối sao? ? .
“Làm thế nào tôi có thể nhận được khoản vay bây giờ?”
Bà Hứa day dứt nghĩ, nếu vay tiền thì đến bao giờ mới có tiền trả, sau này nếu may mắn đỗ đạt thì vẫn còn cơ hội. Nhưng nếu nó không thành công thì sao? Không phải nhà họ Xu kết thúc ở đây sao?
Đột nhiên, cô nghĩ đến ai đó…
“Họ Xu đã được cứu.”
Cô bất giác kêu lên.
“Chỉ cần chúng ta tìm được Ying Ying, nhà họ Từ sẽ được cứu, Ying Ying nhất định sẽ cho cô ấy mượn.”
Doanh nhân là ai?
Thực ra Doanh Doanh và bà Từ là bạn thân, hai người đều rất thân. Năm 15 tuổi, Doanh Doanh phải chia tay bà Từ để đến Hàng Châu lấy chồng. Gia đình chồng Doanh Doanh cũng khá giả, nếu bà Hứa vay Doanh Doanh nhất định sẽ giúp đỡ.
Nghĩ là làm, bà Từ nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đến Hàng Châu để nhờ bạn thân giúp đỡ, bà cũng nói rõ với Từ Đông rằng bà sẽ xuống sông Dương Tử để đến Hàng Châu tìm bạn.
Nước Dương Tử chảy xiết, thuyền đến Hàng Châu chỉ trong 2 ngày. Dù đã đến nơi nhưng nàng không biết địa chỉ cụ thể của Doanh Doanh, may mắn thay nàng vẫn nhớ chồng Doanh Doanh, họ Diệp, gia đình làm nghề buôn bán vải vóc.
– Xin lỗi, có biết tiệm vải của nhà họ Diệp ở đâu không?
Cô Hứa bước xuống phố, hỏi bất cứ ai cô gặp trên phố, đều được cô chỉ cho một tiệm vải cách đó không xa.
Trong tiệm vải, bà Xu gặp một ông già.
– Xin chào, cho tôi hỏi đây có phải là tiệm vải của nhà họ Diệp không?
– Đúng. – ông già đáp.
– Ông chủ có ở đây không?
– Vâng, tôi là ông chủ ở đây.
Bà Hứa nhìn ông lão chừng 60 tuổi, chắc không phải là chồng Doanh Doanh:
– Xin lỗi, nhưng anh có vợ tên Doanh Doanh chưa?
Ông già cười đáp:
– Tôi có 3 bà vợ, nhưng không bà nào tên Doanh Doanh.
Cô Hứa thất vọng và chuẩn bị rời đi, nhưng cô vẫn không bằng lòng, quay lại hỏi:
– Xin lỗi, còn cửa hàng vải gia đình Ye nào khác ở Hàng Châu không?
– Không, chỉ là nhà của tôi.
Cô Hứa hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong lúc cô đang bối rối không biết phải làm gì thì ông lão đã mở ra cho cô một con đường mới:
– Khoan đã, tôi nhớ cách đây hơn 10 năm, nhà họ Diệp có một tiệm vải khác, nhưng họ phá sản. Đúng vậy, vợ anh tên cũng là Doanh Doanh.
– Có thật không? – Ngọc Mai (tên thật của bà Hứa) vui mừng khôn xiết.
– Anh có biết ngôi nhà đó bây giờ ở đâu không?
– Hình như ở cạnh chùa Trịnh Châu.
– Cám ơn, tôi đi trước.
– Xin chào thầy.
Cô Xu nhanh chóng tìm thấy chùa Trịnh Châu. Vừa đến nơi, tôi đã thấy một túp lều nhỏ bên chùa, bên ngoài có một người phụ nữ đang giặt quần áo.
– Liên doanh.
Dù chênh nhau 20 tuổi nhưng Doanh Doanh vẫn không thay đổi nhiều, vừa gặp đã nhận ra ngay.
– Ngọc Mai.
Cả hai ôm nhau khóc vì sung sướng.
– Ngọc Mai, chuyện gì đã đưa em đến đây?
Bà Từ nhìn túp lều nhỏ của Doanh Doanh là biết ngay khả năng tài chính của bà:
– Thôi, đừng nhắc nữa.
Mặc dù vậy, bà Hứa vẫn nói với Doanh Doanh tại sao lại đến đây, rồi bà ta nói:
– Nhìn cô ấy thế này, tôi cũng biết cô ấy cũng nghèo như tôi, không thể cho tôi vay được …
Doanh Doanh ngắt lời bà Hứa:
– Cho anh mượn, anh còn không có mà ăn.
“Tôi biết, đừng nói về nó nữa.
“Nếu anh muốn tổ chức đám cưới cho con cái, thì tôi có thể giúp.
Nhưng tôi phải làm gì với tiền?
– Cô ấy không mất một xu nào.
– Làm sao mà có thể được?
Doanh nhân cười nói:
– Tôi quen một cô gái khá ưa nhìn, tuy hơi lớn tuổi, khoảng 28 tuổi, mới mất chồng, rất muốn tái hôn.
Bà Hứa nghe vậy hơi do dự:
– Lấy vợ góa chồng cho con, sợ người ta chê cười.
“Anh đúng là đồ ngốc, đây là Hàng Châu, nếu anh đưa cô ấy về nhà anh ở Giang Tây, làm sao người ta biết cô ấy là góa phụ?”
Bà Hứa nghe xong cũng có lý, dù sao bà cũng không có tiền, không có gì tốt hơn là tìm được con dâu mà không cần xin dâu.
– Được rồi, khi nào mẹ cho con gặp con dâu tương lai?
– Không cần gặp, tôi đảm bảo cô ấy sẽ đồng ý gả con cho anh.
– Vậy tôi phải làm thế nào?
– Chiều nay ra bến tàu đợi thuyền về Giang Tây. Tôi sẽ bảo cô ấy đến gặp cô ấy rồi cùng cô ấy trở về Giang Tây.
Cô Từ gật đầu, nhanh chóng chào hỏi bạn bè, nhanh chóng trở lại bến tàu đặt một chiếc thuyền trở về Giang Tây.
Đến chiều, bà Hứa cứ hồi hộp chờ con dâu tương lai xuất hiện. Đầu giờ chiều, một người phụ nữ trung niên cúi đầu.
– Cô Hứa, tôi là người mà Doanh Doanh giới thiệu với cô.
Bà Hứa ngẩng đầu nhìn, người phụ nữ trước mặt rất xinh đẹp, giỏi giang. Bà Hứa vui mừng khôn xiết và nhanh chóng nói:
– Đúng vậy, chúng ta sẽ lên thuyền sớm.
Sau đó bà Hứa nắm tay cô lên thuyền. Chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng lướt đi, hướng thẳng đến Giang Tây.
Trong cabin, bà Hứa nhìn kỹ con dâu, xem ảnh cô trước đây ở đâu, nhưng bà không nhớ rõ.
Bà Hứa lại nhìn kỹ, chợt nhận ra.
– Cô ấy là Doanh nhân.
Doanh Doanh lúc này trang điểm trở nên rất xinh đẹp, ngẩng đầu nhìn bà Hứa cười nhẹ.
– Doanh Doanh, ngươi đùa gì vậy, thuyền rời bến đã lâu, con dâu ta đâu?
– Ngọc Mai, đừng lo, thực ra không có người phụ nữ 28 tuổi nào cả. Tôi đã lừa dối bạn.
“Cô thật là ghê gớm, còn vợ của con trai tôi thì sao?”
– Vợ của con trai anh, là em …
– Gì? Bà…
– Phải… tôi muốn tái hôn với con trai bà.
– Đùa à, anh 36 tuổi rồi.
– Nhưng khi trang điểm, trông tôi không khác một cô gái 27-28 tuổi là mấy. Vừa rồi anh không nhận ra sao?
– Nhưng… làm sao con có thể làm con dâu của mẹ được?
“Bà ơi, tôi nghèo, tôi không quan tâm đến những điều đó. Thử nghĩ xem, ngoại trừ tôi ra, không ai muốn lấy một con nhà nghèo như bà.
Bà Hứa nghe vậy chợt suy tư: “Làm Doanh là có lý, nếu bằng lòng gả con trai cho bà thì không sao, ít nhất con bà có thể yên tâm học hành.”
– Doanh Doanh, em không biết cảm ơn anh như thế nào cho đủ.
Bà Hứa nhìn Doanh Doanh xúc động nói.
[/box]#Mẹ #chồng #nàng #dâuTác #giả #Giữ #Lửa
[rule_3_plain]#Mẹ #chồng #nàng #dâuTác #giả #Giữ #Lửa
Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Vào thời nhà Đường, có một gia đình nhà nghèo ở Phúc Châu – Giang Tây. Rủi ro, ông chồng họ Hứa nhắm mắt xuôi tay lúc còn trẻ, để lại cô vợ góa cùng đứa con thơ, gia đạo lâm ly bi đát.
Từ lúc góa chồng, theo truyền thống thì bà vợ ko được tái hôn nhưng cứ thế nuôi đứa đàn ông của mình (phu tử tòng tử).
Dù nhà nghèo nhưng đứa đàn ông lại có chí lớn, rất siêng năng học tập. Thời kì trôi nhanh, mới đó nhưng chàng ta đã tròn 20 tuổi. Bà hứa vừa mừng vừa lo, mừng vì đàn ông mình có chí lớn, lo vì đàn ông – Hứa Đông mình mãi chưa chịu lấy vợ (ở thời xưa, nữ sẽ thành thân ở tuổi 15 16, còn nam sẽ thành thân ở khoảng 18 tuổi)
Hứa Đông cũng muốn lấy vợ từ lâu, nhưng vì nhà nghèo, lấy đâu ra tiền lấy vợ. Cả gia đình chỉ trông mong vào đồng tiền làm thuê, giặt giũ của bà Hứa, số tiền bà Hứa kiếm được ít ỏi tới đáng thương, chỉ vừa đủ ăn, làm sao có tiền tích trữ để cho đàn ông lấy vợ.
Bà Hứa đã phấn đấu đi khắp nơi vay mượn, nhưng làm người nào dám cho một người ko có khả năng chi trả như bà vay.
Bà Hứa mất ăn mất ngủ, Hứa Đông là người đứa đàn ông duy nhất của nhà họ Hứa, chả nhẽ lại ko lấy vợ được cho nó, nếu nhưng nó ko lấy được vợ thì nhà họ hứa chẳng phải là tuyệt tử tuyệt tôn sao.
“Làm sao để vay được tiền hiện thời?”
Bà Hứa dằn vặt suy nghĩ, nếu đi vay tiền, thì bao giờ mình mới có tiền trả nổi, nếu Hứa Đông sau này may mắn đỗ đạt thì còn có dịp. Nhưng nếu nó ko đỗ đạt thành danh thì sao? Chẳng phải là nhà họ Hứa kết thúc ở đây sao?
Đột nhiên, nàng nghĩ tới một người…
“Nhà họ Hứa được cứu rồi.”
Nàng bất giác kêu lên.
“Chỉ cần tìm được Doanh Doanh, nhà họ Hứa sẽ được cứu, Doanh Doanh nhất mực sẽ cho nàng mượn.”
Doanh Doanh là người nào?
Thực ra, Doanh Doanh và bà Hứa là bạn nối khố, cả hai rất thân thiết với nhau. Năm 15 tuổi thì Doanh Doanh phải chia tay với bà Hứa để tới Hàng Châu lấy chồng. Gia đình chồng của Doanh Doanh cũng khá giả, nếu bà Hứa vay Doanh Doanh, nhất mực cô ta sẽ giúp bà.
Nghĩ là làm, bà Hứa vội khăn gói tới Hàng Châu để nhờ cô bạn thân giúp sức, bà cũng nói rõ với Hứa Đông là bà sẽ xuôi dòng Dương Tử để tới Hàng Châu tìm cô bạn mình.
Dòng Dương Tử chảy xiết, thuyền tới Hàng Châu chỉ trong 2 ngày. Tuy bà đã tới nơi nhưng bà lại ko biết địa chỉ cụ thể của Doanh Doanh, may nhưng bà còn nhớ chồng của Doanh Doanh họ Diệp, gia đình làm nghề buôn vải.
– Xin lỗi, anh có biết tiệm vải nhà họ Diệp ở đâu ko?
Bà Hứa đi trên phố, hỏi bất kỳ người nào gặp được trên đường, và được người ta chỉ vào một tiệm vải cách đó ko xa.
Vào tiệm vải, bà Hứa gặp một ông lão.
– Chào ông, xin hỏi đây có phải tiệm vải nhà họ Diệp ko?
– Vâng. – Ông già đáp.
– Ông chủ có ở đây ko?
– Có, tôi là ông chủ ở đây.
Bà Hứa nhìn ông già khoảng 60 tuổi, chắc ko phải là chồng của Doanh Doanh rồi:
– Xin lỗi, nhưng ông có người vợ nào tên Doanh Doanh ko?
Ông già mỉm cười đáp:
– Tôi có 3 người vợ, nhưng ko có người vợ nào tên Doanh Doanh cả.
Bà Hứa thất vọng sẵn sàng rời đi, tuy nhiên vẫn ko cam lòng, quay lại hỏi:
– Xin lỗi, ở Hàng Châu có tiệm vải của nhà họ Diệp nào khác nữa ko?
– Ko, chỉ có mình nhà tôi.
Bà Hứa hoàn toàn vô vọng.
Trong lúc nàng ta đang bối rối ko biết làm sao thì ông già đã mở cho cô một trục đường mới:
– Khoan đã, tôi nhớ hơn 10 năm trước, có một tiệm vải nhà họ Diệp khác nữa, nhưng họ đã vỡ nợ. Đúng rồi, vợ ông ta cũng tên là Doanh Doanh.
– Thật sao? – Ngọc Mai (tên thật của bà Hứa) mừng khôn xiết.
– Ông có biết nhà đó hiện giờ đang ở đâu ko?
– Hình như kế bên đền Trịnh Châu.
– Cảm ơn ông, tôi xin phép đi trước.
– Chào cô.
Bà Hứa nhanh chóng tìm được tới đền Trịnh Châu. Vừa tới nơi, thấy có một túp lều nhỏ kế bên đền, một người phụ nữ đang ngồi giặt đồ ở bên ngoài.
– Doanh Doanh.
Dù cách nhau 20 năm nhưng Doanh Doanh vẫn ko thay đổi mấy, vừa gặp là nhìn thấy ngay.
– Ngọc Mai.
Cả hai ôm chầm lấy nhau và khóc trong sung sướng.
– Ngọc Mai, cái gì đưa bà tới đây?
Bà Hứa nhìn túp lều nhỏ nhỏ của Doanh Doanh, biết ngay khả năng tài chính của cô đó:
– Thôi, đừng nhắc tới nữa.
Dù vậy, bà Hứa vẫn kể lể cho Doanh Doanh biết lý do nhưng mình tới đây, kể xong rồi bà nói:
– Nhìn bà thế này, tui cũng biết là bà nghèo giống tui, đâu thể cho tui vay…
Doanh Doanh ngắt lời bà Hứa:
– Cho bà vay, tui còn ko đủ ăn đây.
– Tui biết nhưng, thôi đừng nhắc tới chuyện này nữa.
– Nếu bà muốn cưới vợ cho con, thì tui có thể giúp được.
– Nhưng tui làm gì có tiền?
– Bà ko mất xu nào đâu.
– Làm sao có thể?
Doanh Doanh cười nói:
– Tui có quen một cô nàng khá ưa nhìn, tuy hơi lớn tuổi một tẹo, khoảng 28 tuổi thôi, lại vừa mới mất chồng, đang rất muốn tái giá.
Bà Hứa nghe vậy thì hơi do dự một tẹo:
– Cưới một cô góa chồng cho con tui, sợ người ta sẽ cười chê.
– Bà ngốc thế, ở đây là Hàng Châu, nếu đưa nàng ta tới Giang Tây nhà bà thì làm sao nhưng người ta biết được cô ta là góa phụ chứ?
Bà Hứa nghe xong thấy cũng có lý, dù sao bà cũng chả có tiền, tìm được cô con dâu nhưng ko đòi sính nghi thì còn gì bằng.
– Được rồi, thế bao giờ bà cho tui đi gặp con dâu tương lai đây?
– Ko cần gặp đâu, tui đảm bảo cô ta sẽ đồng ý lấy con bà.
– Thế tui phải làm sao?
– Chiều nay bà cứ tới bến tàu chờ thuyền về Giang Tây. Tui sẽ nói nàng ta tới gặp nàng rồi cùng bà về Giang Tây một thể.
Bà Hứa gật đầu, vội chào bạn, nhanh chóng trở lại bến tàu đề đặt một chiếc thuyền về Giang Tây.
Buổi chiều, Bà Hứa cứ thấp thỏm chờ cô con dâu tương lai xuất hiện. Thoạt đầu giờ chiều đã có một người phụ nữ trung niên cúi đầu đi tới.
– Bà Hứa, tôi là người nhưng Doanh Doanh giới thiệu cho bà.
Bà Hứa nhìn lên, người phụ nữ trước mặt bà hết sức xinh đẹp, trang điểm kỹ lưỡng. Bà Hứa mừng ko xiết, vội nói:
– Đúng rồi, chúng ta lên thuyền sớm thôi.
Nói rồi bà Hứa dắt tay nàng ta lên thuyền. Chiếc thuyền nhỏ lướt đi nhẹ nhõm, hướng thẳng tới Giang Tây.
Trong khoang thuyền, bà Hứa ngắm kỹ cô con dâu, hình bà đã gặp ở đâu rồi, nhưng nhưng ko nhớ rõ.
Bà Hứa ngắm kỹ một lần nữa, chợt giật thót nhìn thấy.
– Bà là Doanh Doanh.
Doanh Doanh lúc này trang điểm trở thành rất xinh đẹp, ngước mặt lên nhìn bà Hứa rồi cười nhẹ.
– Doanh Doanh, bà đang đùa cái gì vậy, thuyền rời bến lâu lắm rồi, con dâu của tui đâu?
– Ngọc Mai, đừng lo lắng, thực ra chả có góa phụ 28 tuổi nào cả. Tui nói điêu cô đấy.
– Bà thật gớm ghê, thế vợ của đàn ông tui thì tính sao đây?
– Vợ của đàn ông bà, là tui đây…
– Cái gì? Bà…
– Đúng… tui muốn tái giá với đàn ông bà.
– Bà đùa sao, bà 36 tuổi rồi đấy.
– Nhưng tui trang điểm lên, diện đồ vào thì khác gì con gái đang tuổi 27 28 tuổi đâu. Vừa nãy chả phải bà còn ko nhìn thấy sao?
– Nhưng nhưng… bà sao có thể làm con dâu của tui.
– Bà ơi, mình nghèo thì quan tâm mấy chuyện đó làm gì. Bà thử nghĩ xem, ngoại trừ tui ra thì làm gì có con nào lại muốn gả một gia đình nghèo như bà chứ.
Bà Hứa nghe vậy chợt trầm tư suy nghĩ: “Doanh Doanh nói cũng có lý, nàng ta đã chấp thuận lấy đàn ông mình thì cũng được, ít ra con mình còn yên phận nhưng học hành.”
– Doanh Doanh, tui ko biết phải cảm ơn bà sao cho đủ nữa.
Bà Hứa nhìn Doanh Doanh, xúc động nói.
#Mẹ #chồng #nàng #dâuTác #giả #Giữ #Lửa
[rule_2_plain]#Mẹ #chồng #nàng #dâuTác #giả #Giữ #Lửa
[rule_2_plain]#Mẹ #chồng #nàng #dâuTác #giả #Giữ #Lửa
[rule_3_plain]Phân mục: Truyện sex hay
Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Mẹ #chồng #nàng #dâuTác #giả #Giữ #Lửa