Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Sáng thức dậy, hôm nay là thứ 7. Dù đêm qua đã cùng chị Phương đi chơi về hơi khuya, sáng nay tôi có lười biếng kéo dài giấc ngủ, vẫn ko sao nhắm mắt nhắm mũi được. Vẫn đắp chăn, tôi với tay kéo rèm cửa để nhìn ra khu vườn buổi sáng, mùa thu.

Ngoài kia, tất cả mờ mờ trong làn sương muối dày đặc. Khu vườn lớn trồng đầy hoa và cây ăn trái, nhưng mà hiện giờ ko có gì hiện rõ rệt. Thế nhưng tôi vẫn nhìn ra cảnh mờ mờ sương khói đó. Nhìn để cảm cái lạnh mờ mờ sương khói đó. Nhìn để cảm cái lạnh găng gắc. Nhìn để lãng mạn với cảnh tượng mơ hồ, huyền hoặc. Cũng ngoài kia, những tiếng động thường lúc như chim kêu, lá cây xào xạc, ko còn nghe thấy.

Có nhẽ do tôi cựa mình làm tấm nệm rung rinh, nên chị Phương cũng dậy theo. Nhưng chị nhắm mắt nhắm mũi, nhưng mà mồm thì nói chuyện:

– Lại nhớ tới thằng Khánh đó phải ko?

Tôi hơi giật thột vì Phương vừa hỏi câu đúng phóc những gì tôi đang nghĩ. Khánh chỉ về phép được có năm ngày nhưng mà đã hết bốn ngày cho tôi. Đêm qua là đêm cuối cùng chúng tôi gặp nhau trước lúc chàng trở lại đơn vị ở vùng rừng núi Pleiku.

– Nhớ quá thì cuốn gói theo chàng đi…

Một lần nữa chị Phương nói đúng dự trù của tôi. Nhưng đêm qua ở party, Khánh ôm tôi thật sát trong bản Slow, đã nói một câu làm tôi thảng thốt:

– May ra, anh bị thương, được giải ngủ, tụi mình mới thành vợ chồng. Nhưng như thế có nhẽ là điều em ko ước mơ. Còn hiện giờ… khó quá… Em…

Khánh bỗng ngưng ngang, ko tiếp nữa. Chàng đưa tay vuốt tóc tôi sau lưng, ngả đầu sát mặt tôi hơn. Tôi nghe xót xa, đắng cay đè nặng tâm hồn. Nhưng phải dày dạng, cái dày dạn buộc phải của gái thời chiến, để tỉnh táo nhoẻn mồm cười, và tiếp tục đưa bước theo cho hết bản nhạc Slow buồn day dứt.

Từ phút đó, chúng tôi yên lặng giữa cái ồn ĩ như đám chợ của đám bạn hữu. Có nhẽ chúng nó cũng đang giả vờ huyên náo để quên đi nỗi lo cơm áo. Cũng từ phút đấy, Khánh đối với tôi như cái bóng, nó cũng mờ mờ như cảnh vật sáng nay. Vì chàng có đó, nhưng sẽ mất đi ko biết phút nào, và tình yêu của tôi với Khánh trở thành những sợi tơ rất mỏng manh, lung linh trước gió, có thể đứt đi đột nhiên, đột nhiên như bản tin chiến sự mỗi đầu giờ của đài phát thanh.

truyen sex

Nhưng quái lạ! Biết thế nhưng mà tôi ko làm sao ngừng suy nghĩ về chàng. Có nhẽ tại Khánh, nhưng mà cũng có nhẽ tại tôi. Có phải tôi với Khánh mới yêu nhau đâu. Từ năm tôi mới 16 tuổi. Thư từ hò hứa hẹn nhập nhằng có hơi lâu cho tới lúc tôi trở thành cô giáo, chàng trở thành sĩ quan. Lần nào về phép, Khánh cũng dành hồ hết thời giờ cho riêng tôi. Rồi mỗi lần như thế, tôi có hứa hẹn lòng là hễ Khánh đòi bất kỳ điều gì, tôi cũng sẽ ko từ chối, kể cả việc làm chủ thân thể tôi.

Tôi nghĩ, ko biết có đúng ko, chủ ý của Khánh, trong những lần về phép, là cũng muốn xin được cái hân hạnh “lớn lao” đó. Thế nhưng ở Khánh có cái gì cao thượng, trượng phu một cách nghịch lý, làm cho chàng, đáng lý đã cầm đũa lên, gắp miếng thịt ngon cho vào mồm nhai nghiến ngấu, thì chàng đã ngừng lại nửa chừng, làm tôi nửa bực mình, nửa mến yêu Khánh hơn. Tôi bảo nghịch lý, bởi vì trong thời nay người nào cũng sống vội yêu cuồng. Nhưng Khánh thì quân tử Tàu, mặc dù tôi đã gián tiếp mời chàng, bỏ ngỏ, để chàng thoải mái hưởng. Nhưng Khánh ngừng lại. Ngừng lại một cách tội nghiệp, dễ thương. Vì như Khánh đã từng nói:

– May ra anh bị thương, được giải ngủ, tụi mình mới thành vợ chồng.

Còn một số chữ nghĩa nữa Khánh ko tiện nói ra như: “Nếu ko bị thương, anh có thể chết. Em sẽ thành quả phụ.” Tôi đọc được điều đó ở Khánh cách đây hai đêm, lúc cả hai đã vào khách sạn Kim Nguyên ở Chợ Lớn. Hình như cả hai chúng tôi đã sẵn sàng. Nên Khánh ngừng Vespa trước khách sạn, gửi xe, cầm tay tôi tiến lên những bậc cấp sáng choang đèn màu.

Khánh bảo với người quản lý:

– Cho tôi một phòng.

Người quản lý Tàu hỏi:

– Ông chủ muốn nghỉ bao lâu?

Khánh nhìn tôi một vài giây rồi trả lời:

– Thì, vài ba tiếng…

Rồi chàng lại nhìn tôi. Dù lúc đó tôi cũng đã sẵn sàng, nhưng ánh mắt của Khánh làm tôi thẹn. Vì chàng nhìn tôi như thầm hỏi:

– Vài ba tiếng, có đủ ko em?

Chàng bóp tay tôi cho tôi yên tâm một phần. Phần khác cũng để cho chàng tự tin hơn trong lần to gan trước tiên.

Người tôi nóng rang như lên cơn sốt. Tôi cảm thấy như mình sắp nhúng tay vào một tội tình. Một tội tình tày trời. Tôi thẹn với chính mình cũng có, với đôi mắt của viên quản lý, nhất là với những cặp tình nhân đứng nối đuôi sau lưng tôi, chờ tới phiên lấy phòng.

Đành rằng đôi nào vào đó lấy phòng là cũng để khắc phục sinh lý, nhưng sao tôi nhột nhạt khắp người, nhất là lúc Khánh nói lớn: “Thì, vài ba tiếng…”

Khánh nói lộ liễu quá. Tôi chưa biết mỗi lần làm tình phải tốn bao lâu. Nhưng nghe vài ba tiếng nó như tố cáo cho mọi người biết là chúng tôi dâm đãng lắm ko bằng.

Khánh trả tiền, cầm chìa khóa, cầm tay tôi dắt đi một cách ko thành thục. Chàng bối rối, líu quýu bước đi một cách vụng về, bất phổ biến, làm tôi suýt đá hai chân vào nhau nhưng mà ngã chúi tới đằng trước. Tôi có cảm giác, ngoài viên quản lý, hai ba cặp trai gái đằng sau lưng tôi cũng đang chuyên chú soi mói vào tôi với Khánh. Tôi có cảm tưởng như chúng tôi là hai kẻ trộm đang bị giải đi trên đường phố cho nhân dân xem.

Nếu ko yêu Khánh, và ko tò mò muốn được lợi thú xác thịt với Khánh, có thể tôi đã buông tay Khánh nhưng mà tất tưởi chạy ngay ra đường gọi taxi trốn mất. Có mười mấy bậc thang nhưng mà tôi bước ko muốn nổi. Sao nó cao tới thế? Sao bước chân tôi nặng nề tới thế? Lúc khuất nơi khúc quẹo ở cầu thang, tức là lấp hẳn mình khỏi tầm mắt của mọi người đang đứng dưới kia, tôi ngắt thẳng tay Khánh một cái:

– Em ngượng chín cả người anh Khánh ơi! Xấu hổ quá!

Tội nghiệp, dù chính chàng cũng chẳng hơn gì tôi, Khánh cũng quay lại ôm chặt tôi, vỗ về.

Phòng 216. Khánh cho chìa khóa vào mở cửa. Hơi lạnh và mùi căn phòng tỏa ra gây cho tôi một cảm giác là lạ. Khánh đẩy nhẹ lưng tôi vào hẳn bên trong, rồi khóa chặt cửa. Cả Khánh lẫn tôi thật tình ko biết làm gì sau đó. Chàng diễn xuất ra cái điều mình rành rõ, nhưng mà trông chàng lại vụng về, lấn cấn thế nào. Trong như anh kép hát trẻ lần trước tiên được ủy quyền vai chính để diễn xuất. Khánh ngồi xuống, kéo tôi ngồi theo cạnh chàng. Năm ngón tay chàng đan vào tay tôi, bóp mạnh:

– Mỹ Dung, em có thể tự nhiên hơn để giúp anh ko?

Tôi yên lặng để tội nghiệp Khánh đang xin tôi giúp chàng bớt mang tự ti tội tình.

– Em nói một câu gì cho anh yên ổn tâm hồn!

Tôi vẫn yên lặng, nhưng quay qua kéo mặt Khánh xuống, tặng chàng một nụ hôn say nồng chưa bao giờ có từ ngày yêu nhau. Môi Khánh vừa gắn vào, dù chàng ko vật, tôi đã tự động té ngửa ra trên nệm giường, để ôm Khánh quyện hôn. Có nhẽ động tác đó của tôi làm chàng yên lòng vì có tôi hợp tác.

Ko phải đây là nụ hôn trước tiên. Nhưng đây là cái hôn có người Khánh đè lên ngực tôi, có tôi nằm dưới, tay quàng qua tóc chàng. Đèn trong phòng sáng, nên tôi nhìn rõ Khánh, rất gần, rất thân yêu, rất trần tục… Mọi lúc, chúng tôi chỉ dám hôn nhanh trong bóng tối của rạp xi nê, bóng tối ngoài xa lộ, bóng tối dưới một gốc đa… Tôi nghe hơi thở Khánh dồn dập khác thường. Hai tay chàng vòng dưới lưng tôi, chặt cứng, tham lam, cuồng nhiệt. Chàng rút môi ra nhìn tôi như hỏi, như đòi cái gì.

Việc còn lại có nhẽ chính chàng phải xuống tay tức khắc, ko ngần ngại và đàn ông. Chàng phải lịch lãm, hào hoa nhưng mà cởi áo cho tôi chẳng hạn. Vậy nhưng mà Khánh ko làm hoặc ko dám làm. Ngực tôi, đôi vú cương cứng. Nó căng lên như hai quả bóng được bơm. Tôi muốn tay chàng sờ nhẹ vào đó, môi chàng ngậm nhẹ vào đó, để làm dịu nỗi đau thèm thuồng khát khao của tôi đã mộng mơ bao nhiêu đêm, một mình, với giường chiếu lẻ loi. Tôi để tất cả dành cho Khánh đêm nay. Sự chung tình, tự nhiên tôi ko cần học ở người nào, ko sách vở. Thực chất đứa con gái ở tôi, tăng trưởng như ngoài kia nụ hoa hé nở, chỉ khác là tấm lòng tôi cho Khánh nặng tình tới độ, tôi nghĩ, nếu ko có Khánh trên đời tôi chẳng còn biết yêu người nào.

Khánh vẫn nhìn tôi, ko phải chỉ để ngắm nhưng mà cả để nghĩ, ko phải cho chàng, nhưng mà cho tôi:

“Lấy chồng thời chiến chinh, mấy người quay trở lại!”

Cái tương lai đen như mực của tôi ẩn hiện đâu đó trên tóc, trên trán, trên môi tôi, làm lòng Khánh chùng xuống. Chàng đưa má cho tôi hôn. Rồi chàng dùng mũi, chớ ko phải môi, hít hết mùi thơm trinh nguyên trên da thịt nơi khuôn mặt tôi.

Tôi bỗng linh cảm như Khánh muốn thoát chạy, ko muốn bước thêm một vài nấc “cầu thang” nữa. Chàng vì viễn ảnh đen tối đó nhưng mà thoát chạy, trong lúc tôi vì viễn ảnh đen tối đó nhưng mà muốn xông tới, xả thân, tận hiến. Cả hai đều có lý. Khánh ơi, em ko cho anh ngay hiện giờ, ngày mai ko còn anh, em biết cho người nào? Nghĩ thế, một tay tôi cởi hàng nút áo dài ở ngực ra, đẩy Khánh lên một tẹo, tôi kéo vạt áo sang một bên, để bộ ngực căng tròn sau làn xú chiêng mời Khánh.

Khánh tròn xoe đôi mắt, ko phải nhìn ngực tôi. Và Khánh hiểu, ko phải là tôi đĩ thỏa, nhưng mà cũng vì quá yêu chàng, tôi đã làm thế. Khánh cũng hiểu có cái gì đó vô hình, thúc bách tôi làm thế, như lửa cháy tới hàng rào rồi, phải chạy thôi. Chàng nhìn tôi như thân phận tội tình của đứa con gái thời loạn. Rồi Khánh sà xuống, lại dùng mũi chàng hôn da diết khắp mặt tôi, thay vì chú ý tới hai hoả diệm sơn đang chờ môi chàng.

Bực quá và cũng thương quá, một lần nữa tôi táo tợn, nhổm lưng lên luồn tay ra sau, cởi khuy áo xú chiêng, rồi kéo nó xuống, phơi trần đôi vú hồng đào mơn mởn. Hiểu Khánh đang thiếu dũng cảm, nên tôi kéo mặt chàng xuống, bắt chàng phải nhìn đôi vú, hôn nó, cắn nó, bú nó. Khánh càng chết lặng hơn lúc thấy tôi liều lĩnh như một con thiêu thân đang bay vào lửa.

Tôi nhắm mắt nhắm mũi khẩn khoản nói với Khánh:

– Hôn ngực em đi!

Chàng có hôn, nhưng ko hôn với lòng dâm dục, mến thương nhưng mà hôn vì cả nể, sợ tôi buồn.

– Bú nó đi anh!

Môi Khánh ngậm vào. Chàng nút nhẹ, nhẹ như mơ, trong lúc tôi mong đợi chàng phải dữ dội, cuồng điên. Tôi nói lớn:

– Mạnh hơn một tẹo nữa được ko anh.

Khánh nút mạnh. Dù biết Khánh ko hết mình, tôi vẫn có cảm giác sướng. Giống như đang đói bụng, ăn cơm nguội nhưng mà vẫn thấy ngon. Tôi bạo dạn buông thả, một phần vì yêu Khánh, một phần vì biết cứng cáp ngày mai sẽ đen tối hơn hôm nay. Lần trước tiên va chạm với khoái cảm xác thịt, tôi trở thành một con người khác. Phải dùng cho đúng danh từ con thú, nghe mới đúng nghĩa. Vì có lúc nào tôi nhắm mắt nhắm mũi, hít hà, quằn quại, say mê, xoắn tóc Khánh cuồng điên, và mồm luôn rên rỉ nói như mê sảng trong cơn sốt.

Cả căn phòng nhỏ hiện giờ tràn trề tiếng nói của tôi mời gọi tình yêu, kêu gào, khát khao, thúc bách Khánh tiến nhanh. Âm thanh cuồng điên đó vô tình đẩy Khánh vào cơn mê. Chàng khởi đầu thoát xác, lâm trận. Khánh đã biết mồm bú, tay bóp say mê khiến tôi lồng lộn lên như con gấu đói. Chàng xoa nhẹ rồi bóp lồn tôi một cách quan tâm đầy thương yêu. Tôi biết nếu tôi ko làm thế, chẳng bao giờ Khánh nhẫn tâm tiến thêm một bước. Tôi bảo nhẫn tâm, vì chàng đang sợ cái màu mực Tàu nhuộm đen cuộc đời tôi, và cũng bởi vì chàng thực tình yêu tôi. Tất cả sự nghịch lý đang chế ngự Khánh. Tôi biết thế nhưng mà vẫn ham mê tận hưởng.

Hơi hướm của người đàn ông mạnh thật. Nhất là đôi môi nóng, thơm như mùi trái cây chín tới. Khánh nút đầu vú tôi, xong lưỡi chàng rà nhẹ quanh vành núm. Tôi tê tái, ngất ngưởng, hai tay bóp vai Khánh, rồi ngắt vai Khánh. Dưới kia bàn tay của Khánh đang vò lồn tôi ngoài quần. Toàn thân tôi hực lửa, nhưng mà Khánh chỉ có thế. Chàng làm tình nhưng mà như tên phu mỏ. Chủ sai đâu đánh đó. Ko phải Khánh ngu khờ ko biết, vì đã bao lần chàng kể cho tôi nghe nhiều chuyện xé trời mây trong các cuốn sách tình dục của Ngoại quốc. Cái gì Khánh cũng biết cũng học. Vậy nhưng mà hiện giờ chàng chậm rãi, từ tốn tới thấp thỏm.

Tôi hẩy đít lên mấy lần, đưa tín hiệu cho chàng biết tôi muốn gì, đòi gì. Nhưng anh chàng vẫn lần lựa, hoặc Khánh biết nhưng mà vờ ngu ngơ. Vì chàng đang bị dằn vặt ko biết bao nhiêu điều suy nghĩ về tôi. Về tôi, cho tôi chớ ko phải cho chàng. Một lần nữa, tôi cầm tay Khánh, tay kia tôi cởi khuy quần, nhấn thẳng tay Khánh vào hẳn bên trong. Tôi vờ nhắm mắt nhắm mũi, phần vì thẹn, phần khác để hé mắt quan sát phản ứng của Khánh. Định bụng là quan sát Khánh, nhưng lúc tay chàng đụng vào chòm lông lồn, thì toàn thể phần da thịt ở đó như lửa táp vào xăng. Tôi chẳng còn tự chủ được nữa. Hai đùi tôi tự động co lên kẹp cứng bàn tay Khánh vào giữa.

Những ngón tay Khánh có nhúc nhích nhưng như chỉ để thăm dò một cách tội tình. Chàng đang vờn miếng mỡ trước mồm một con mèo đói trăm năm. Nếu bảo là dâm, tôi chỉ có thể dâm với chàng. Nếu bảo tôi thèm, vâng, tôi cũng chỉ thèm có da thịt Khánh nhưng mà thôi. Tôi nghe một ngón tay Khánh lướt nhẹ lên xuống giữa hai mép lồn. Người tôi rung mạnh như lên cơn sốt.

Hiện thời thì tôi ko còn biết thẹn nữa. Tôi tự thấy mình như phải đơn phương xông xáo, tìm tới, mặc kệ Khánh có chấp nhận hay ko. Cũng là bàn tay, nhưng mà sao bàn tay Khánh như có điện, truyền sang tôi những rung cảm dạt dào, tuyệt diệu. Rồi cũng lại chính tôi, nhổm đít lên, tuột nhẹ chiếc quần dài và cả quần lót cùng một lúc. Hiện thời, Khánh đã tận mắt nhìn toàn thể lông lồn dày đen của tôi. Tôi cuồng điên lên, và tự răn:

– Nhiều lắm, thì Khánh khinh lúc tôi là cùng, còn hơn tôi phải nhịn thèm và ko thỏa mãn ý định hiến dâng cho Khánh, dù chỉ một lần.

Nhưng may quá, Khánh đã áp trọn khuôn mặt chàng lên vùng lông đen rậm của tôi nhưng mà hôn, trong lúc hai chân tôi tuột dần cho cái quần rơi hẳn xuống đất.

– Anh định vẫn mặc quân phục như thế này để yêu em à?

Tôi dằn từng tiếng như hỏi Khánh như thử thách. Đột nhiên, chàng đứng thẳng dậy, nhìn tôi nằm sóng soài, tênh hênh trên giường gần như lõa thể hy vọng. Gương mặt Khánh, hiện lên một nỗi ham mê, một tẹo si tình, lẫn một tẹo nhân hậu đạo đức. Cái đạo đức như chàng là chồng của tôi rồi chứ ko phải là tình nhân. Chàng đang xây bao mộng đẹp cho cả hai. Chàng muốn lần trước tiên hai đứa chúng tôi cho nhau phải là một đêm tân hôn. Nhưng như chàng đã nói: “May ra anh bị thương, mình mới thành vợ chồng.” Còn rủi ro, anh trở thành tử sĩ thì đêm tân hôn chẳng bao giờ có. Thấy Khánh vẫn đứng thừ người ra để bị dằn vặt, tôi chịu ko được, nên nói:

– Anh gàn lắm! Có cái gì trong trận đánh tranh gớm guốc này đảm bảo tụi mình sẽ trở thành vợ chồng? Anh ko dám nhận những gì em đang cho anh? Anh ngu lắm! Sao mình ko là vợ chồng trước lúc anh trở thành thương binh, hoặc tử sĩ? Cái gì cũng có thể xảy ra trong thành thị này hệt nhau ngoài chiến trường. Tức là ngày mai, đang dạy trong lớp, em cũng có thể tắt thở trước anh vì quả đạn pháo kích của đám người cuồng tín rót vào từ Nhà Bè, Gò Vấp… Một trong hai đứa ko còn thì cuộc tình này của hai chúng mình cũng mất.

Nói xong, tôi ngồi bật dậy cởi áo dài, rồi xú chiêng. Người tôi trần truồng như nhộng. Tôi nằm bật ngửa ra, dang rộng hai đùi, một tay sờ vú, tay kia xoa nhẹ chùm lông lồn, mắt nhìn Khánh ham mê hy vọng. Chàng lại cử động như người máy được lên dây cót. Quần áo trận, đôi giày trận tuần tự được chàng cởi ra. Da Khánh đen đúa, ngoại trừ hai bàn chân còn dính màu trắng sặc mùi tư bản. Người chàng cao to, ngực nở lớn. Hai cánh tay từ đôi vai bạnh to, cho tôi cảm giác như chàng có thể chở che tôi suốt cuộc tình trăm năm. Khánh với tay tắt bớt ngọn đèn trên trần nhà. Ko khí trong căn phòng trở thành cám dỗ hơn, mời ọc hơn. Hai đùi tôi dang rộng thêm ra.

Khánh quỳ dưới đất. Câu nói vừa rồi của tôi đang thúc chàng phải làm điều gì cho tôi hạnh phúc. Chàng tội nghiệp cho tôi, thay vì mến thương tôi, đã quyết tâm dâng trọn cho chàng đêm nay cái vàng ngọc của đời người con gái. Khánh áp sát mặt vào lồn tôi.

– Ừ, thì ít ra anh cũng phải hiểu em muốn được gì. Bảy năm tròn yêu anh, và dù thể xác sung mãn, yêu cầu, em vẫn giữ trọn vẹn cái nghìn vàng cho riêng anh. Hưởng đi anh yêu!

Tôi nhắm mắt nhắm mũi nghe Khánh hôn, rồi chàng liếm nhẹ nơi giữa khe lồn tôi. Nước lồn tôi ứa ra nhiều lắm. Hai bàn tay Khánh luồn xuống phía dưới bợ mông đít tôi lên. Tôi ko thèm quan sát chàng nữa, mất thú. Chỉ biết chàng, người yêu của tôi, đang ban cho tôi những cảm giác thần tiên, tuyệt vời.

Nghe cách bú, liếm của Khánh tôi có thể quyết đoán rằng đây ko phải là lần trước tiên chàng thân thiện với phái nữ. Nhưng có sao đâu! Quan tâm làm gì chuyện nhỏ đó. Trong lúc chuyện lớn là lưỡi của Khánh đang đâm sâu vào lỗ lồn tôi nhưng mà nhúc nhích và ngoáy liên tục. Tôi há hốc mồm ra thở, gào nhi nhí trong mồm những sung sướng tuyệt cùng. Càng lúc, Khánh càng xả thân hơn, quên hẳn cái đạo đức khùng điên nghịch lý chàng đang có, để trọn tâm hồn cho tôi. Hình như tiếng rên rỉ tận tình của tôi làm cho chàng quên mình, vì hai tay tôi đang vào tóc Khánh nhưng mà vò, nhưng mà cào xé, và ấn mạnh đầu chàng xuống theo từng nhịp hẩy lên hứng đỡ nổi sung sướng của mông đít tôi.

Tôi cũng đang quên mất chính mình. Cái sướng kỳ lạ của lưỡi Khánh va chạm vào âm đạo tôi làm tôi trôi mất hết lý trí. Tôi đang tận hưởng thú xác thị có sự hiện diện của tình yêu. Chứ nó ko giống như những lần yêu cầu nửa đêm của thân hình 19 tuổi với cái gối ôm, với một bàn tay, với nhạc tiền chiến như “Em tới thăm một chiều mưa”…

Những lần đó, mặc dầu có bóng hình của Khánh trong tưởng tượng nhưng nó vẫn chỉ là bóng hình. Còn hiện giờ, Khánh vạm vỡ, xương thịt rắn chắc, nhất là cái lưỡi thần sầu đang phá nát cửa mình tôi. Hơi thở tôi gián đoạn. Cảnh vật mờ ảo quanh phòng mặc dù tôi mắt mở trao tráo. Khánh tận tình vì chàng hiểu tôi đòi gì, cần gì. Lúc Khánh ngậm vào hột le tôi, là lúc tôi gầm lên một tiếng khá lớn, vì hình như đó là lúc tôi mong đợi nhất.

Có mấy lần đứng tắm một mình, xát xà phòng kỳ cọ ở hạ bộ, ngón tay tôi thỉnh thoảng vô tình chạm phải phần quan trọng đó, tôi giật nẩy lên vì tê sướng. Và cũng có mấy lần, giữa đêm khuya ko ngủ được vì nhớ Khánh, vì thèm sinh lý, ngón tay tôi lại đùa nghịch, lang thang chà nhẹ lên cái hột le rất nhỏ nhưng mà như là trung tâm khoái cảm của toàn thân tôi, tôi sướng tới độ muốn tắt thở. Khánh đang nút mạnh. Có thế chứ. Anh hết gàn rồi. Anh ham mê, chặt đứt phần đạo đức để cùng tôi tắm trong dòng sông hạnh phúc.

Có lúc Khánh ngưng tàn bạo. Lưỡi chàng, một mình lăn tăn ngay trên chỏm hột le. Trời đất vỡ tung. Biển sôi nước nóng. Đầu tôi lắc qua lại dồn dập. Hai tay tôi đưa lên tự bóp vú. Khánh nhìn thấy hết, thấy tôi hoan lạc đã thèm, thấy tôi vừa lòng với tài nghệ của chàng. Khánh chết đi, người nào cho em cơn sướng tuyệt vời này? Dù có, cứng cáp cũng ko bằng vì ko phải là Khánh của lòng em.

Em có thể có nhiều chồng, nhưng chỉ có một người yêu. Người yêu của tuổi 16 từng ép thơ trong sách trao nhau ở cuối đường Bà Huyện Thanh Quan. Người yêu của chùm nhãn tươi anh tặng vào mùa hè phượng đỏ… Tất cả đã hằn sâu vào tiềm thức em. Tất cả đã trở thành những kỷ niệm của lòng em, của ước nguyện, dù lấy người nào cũng ko thể quên được người yêu đầu đời tên Khánh.

Hai tay tôi kéo xốc Khánh lên hôn ngây ngất. Và dưới kia khúc gân cứng của “chồng” tôi đang hiện ngang đè nằm sát trên mu lồn hực lửa của tôi.

– Mình làm đêm tân hôn trước lúc cưới nhau đi Khánh. Vì nếu ko là hôm nay, em nghĩ chẳng còn hôm nào nữa. Anh với em như hai cánh hoa lạc giữa rừng gươm. Em ko là tiên tri nhưng cũng thừa sức thấy trước những xấu số đang rình rập. Em muốn hôm nay cho xong, một lần, những gì mình ước nguyện… Xin anh cho em, cho chúng ta, ngay tức thì.

Khánh cho tay xuống cầm khúc gân to tướng, kê ngay mồm lồn tôi, nhấn vào. Chàng làm như người máy. Ko biết trong tim Khánh có rung động ko. Nhưng mặt chàng thì trơ trơ những sớ thịt nguội lạnh nếu ko muốn nói là chàng vô xúc cảm. Tôi lại nhắm mắt nhắm mũi, ko quan sát gì thêm vì sợ mất hứng thú. Đã bảo, bằng mọi giá tôi tặng chàng, phải tặng cho chàng cái phần quý nhất của đời tôi, rồi sau đó ra sao cũng được.

Cặc Khánh vào lồn tôi có khó khăn thật, nhưng tôi hoàn toàn ko đớn đau. Lẽ ra, theo người đời nói nó đớn đau lắm. Nếu có đớn đau cũng đâu có sao. Làm sao so sánh được với nỗi đớn đau lúc tới y viện nhìn người yêu mất một cánh tay, một cái chân hay mù cả đôi mắt. Vì ý trung nhân binh đó là chồng sắp cưới của mình. Tôi chợt xua đuổi thật nhanh những ý tưởng kinh hoàng đó vì chưa bao giờ, chứ đừng nói là hiện giờ, tôi nghĩ sẽ lấy một người tàn phế làm chồng.

Tôi nói thật ý tưởng của lòng mình. Nghe nó tàn nhẫn thì cũng chưa có tàn nhẫn bằng mấy mệnh phụ phu nhân, tay đeo đầy hột xoàn, đá qúy, áo hoa, tóc quăn, dầu thơm, tới cầm tay người lính mù trong bệnh viện, giả vờ buồn, giả vờ khóc cho người đời thêm ngưỡng mộ chồng bà đang ngồi ở một nơi nào đó trong dinh.

Cơn sướng ập tới cắt đứt ý tưởng của tôi. Tôi quấn chặt hai chân lên mông Khánh, hai tay vòng lên vai Khánh, quyện môi cắn chặt lưỡi Khánh, nói cho chàng biết là tôi đã là vợ chàng, dù ko cưới hỏi. Màng trinh của tôi đã rách toạc, tôi đoán thế. Máu trinh đã tuôn ra. Tôi bảo Khánh hãy tận tình, phải làm hơn thế nữa cho tôi đã thèm cơn dâm. Khánh nắc chầm chậm. Chậm như những ý tưởng của chàng đang nghĩ về tôi. Chàng chỉ sợ ko cưới được tôi nhưng mà đã ăn nằm như chồng vợ.

Quái lạ, trong lúc đó, ở tôi, tôi mặc nhiên tự nhiên, tự tin hiến dâng trọn vẹn. Nhịp nắc chậm rì rì của Khánh ko làm tôi thỏa mãn vì thế mông đít của tôi phải xông trận. Từ dưới, tôi hẩy mông đít lên theo nhịp độ nhanh hơn, vì tôi ko dám bảo Khánh nắc nhanh. Rồi Khánh cũng hiểu. Chàng tăng tốc lực. Trời ơi! Có thế chứ! Hiện thời tôi đang bay ở vòm mây nào đó. Tôi thật sung sướng ngất ngưởng, mê man. Tôi nhìn trực diện Khánh. Phần đạo đức nhân hậu trên khuôn mặt chàng đã mất tích. Mặt chàng hơi đanh lại và toát ướt mồ hôi. Khánh ôm mặt tôi hôn nồng nàn:

– Mình ơi! Anh sướng quá. Anh muốn trốn chiến tranh, dắt em thoát vào vùng rừng núi hẻo lánh nào đó để làm vợ chồng. Vì sao mình ko có quyền được bình yên thương nhau nhưng mà phải tất tưởi vừa yêu nhau vừa lo tránh đạn?

Khánh nắc tận tình với tất cả tấm lòng mến thương dành cho tôi. Tôi nghe Khánh hỏi nhưng mà tiếng nói của chàng tưởng như xa vời vợi. Thần kinh tôi đồng thời vùng sống dậy phục vụ cho cơn sung sướng tột độ. Tôi hạnh phúc. Chỉ biết có thế, và phải hưởng cho bằng hết. Tình yêu gối chăn này, ngay hiện giờ, ngày hôm nay với Khánh, to lớn hơn tình yêu đối với tổ quốc. Chàng đã mới vừa bảo chạy trốn chiến tranh! Có nhẽ chàng nói thế cho đẹp lòng tôi. Kỳ thực tôi biết Khánh yêu khói súng, yêu bạn đồng ngủ hơn yêu hậu phương. Vì đêm qua Khánh từ giã sớm, bảo chàng phải về nghỉ sớm để 5 giờ sáng thức dậy lên sân bay đáp tàu bay trở lại đơn vị.

Khánh ôm tôi chặt cứng như sợ mất tôi đột nhiên. Chàng đụ tàn canh gió lốc. Tôi mặt tình sung sướng và la thất thanh để diễn tả nỗi hoan hỉ, tuyệt vời. Những động tác ân ái này rõ ràng là của vợ chồng chứ ko phải là của tình nhân, vì thỉnh thoảng Khánh vẫn hỏi thăm tôi: “Em có đau ko?” Chàng hỏi như có gì để săn sóc cho tôi, chứ làm gì có đớn đau trong lúc cả hai đang yêu nhau tha thiết trong cơn hạnh phúc. Đột nhiên tôi xin Khánh ngừng lại, nằm thật im cho tôi lắng tai hồn mình, thần xác mình có còn sung sướng lúc Khánh đè lên người tôi bất động.

Cặc của chàng vẫn nằm trong lồn tôi một cách chật chội. Nhưng quái lạ. Sao tôi vẫn hạnh phúc ngập tràn. Tôi muốn nhìn khúc gân đó của Khánh, nên tôi xin chàng rút ra. Tôi quay xuống, lật chàng nằm ngửa ra. Tôi áp sát mặt vào con cặc đang cương cứng của chàng chĩa thẳng lên. Tôi trộn hết nước nhờn pha lẫn máu trinh dính nơi thân cặc lên mặt tôi. Rồi tôi ngậm sâu vào mồm, bú cặc chàng một cách ngon lành, thành thục như tôi đã từng làm thế với người khác nhiều lần. Tôi cảm thấy ngon thật sự.

Vừa bú, tôi vừa nhìn khúc gân to tướng, dài thong, và đen thui của Khánh. Tôi chụp hình nó thật kỹ, và cho nó in sâu vào một ngăn nào đó trong tiềm thức, sâu trong sự ghi nhớ, để lỡ lúc chàng ko còn trên cõi đời, tôi vẫn còn một tẹo gì để nhớ để thương. Có tội tình cho tôi chưa? Chưa ở với nhau, chưa cưới nhau nhưng mà tôi đã sợ trở thành góa phụ! Những điều khó tin như thế nhưng mà vẫn có thật, và đang xảy ra nhan nhãn ở cả hai miền Nam Bắc. Người nào cũng biết nó vô lý nhưng mà vẫn ko làm sao tránh khỏi.

– Dung ơi! Đừng xúi anh đào ngũ. Anh còn nhiều việc phải làm! Ngoài kia chưa yên, mất anh thì cũng chẳng sao. Nhưng nếu mất nhiều “anh”, thì phòng tuyến sẽ thủng. Lúc đó, tới em cũng chẳng còn. Dù sao, anh cũng phải cảm ơn em đã tận tình cho anh những phút giây thần tiên này!

Lần trước tiên bú cặc, tôi chẳng có kỹ thuật gì. Chỉ ngậm thật sâu và nút thật mạnh. Nửa thân dưới của Khánh giật tung lên từng hồi. Và chàng đưa tay kéo tôi lên, bắt tôi đụ trên người chàng. Tôi chỉ biết đút cặc chàng vào lồn rồi nằm sấp lên người chàng, để Khánh hẩy lên. Chàng dạy tôi phải nắc. Lúc đó, tôi điếng hồn vì kiểu đụ kỳ lạ. Tôi la lên gần như muốn khóc. Rồi tự nhiên hai dòng nước mắt tôi rơi trên mặt Khánh. Chàng hiểu rằng đó là những giọt lệ hạnh phúc của lòng tôi. Tôi dọng cừ ầm ầm. Có bao nhiêu sức lực tôi đổ ra hết để riêng tặng cho chàng, người yêu đầu đời của tôi và cũng là chồng của tôi hôm nay.

– Dung ra với anh! Sẵn sàng đi.

Ra là sao? Tôi đâu có biết. Nhưng lúc nghe Khánh bảo thế tôi vẫn dạ. Chàng bảo tôi nắc nhanh hơn, tận tình hơn và tôi nghe toàn thân tê tái. Có cái gì tận nơi sâu thẳm trong cửa mình tôi lâm râm tuôn ra. Tôi nghe cả những tia khí nóng của Khánh bắn xối xả vào âm đạo của tôi. Hai chúng tôi ngất ngưởng, mê mẩn, chết lịm trong cơn hoan lạc. Chúng tôi cứ nằm yên như thế, ko gỡ ra, cứ nằm yên lặng nhưng mà nghe nhau sung sướng tận cùng.

— Hết —

Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , trước lúc thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.

Xem thêm chi tiết Cô giáo Dung

Phân mục: Truyện sex hay

Nguồn: sex-shoponline.net

Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót

Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục

#Cô #giáo #Dung

Bài này hay lắm nè:   Phá trinh đêm NOEL
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Tin Tức