Mẹ & Con – Tôi ko cần một ngôi nhà lớn. Cho thuê phòng trọ cũng được, miễn sao vợ chồng đồng lòng, siêng năng làm ăn, dành dụm để nuôi con, dành dụm để ước mơ có một mái ấm của riêng mình. Một điều nghe có vẻ đơn giản quá, nhưng tới bao giờ mới có ??? Nét lạ mắt của nàng dâu lúc sống chung nhà chồng Mẹo rèn luyện chồng lúc sống chung với bố mẹ chồng Lúc vợ chồng chung sống vì lợi ích
Ngay từ trước lúc cưới, mẹ tôi đã thận trọng kéo tôi vào phòng để khuyên nhủ: “Con ko yên tâm lúc ở chung với gia đình chồng. Kinh nghiệm của mẹ, ở xa mỏi chân, gần mỏi mồm. Dù vậy nào cũng dễ phát sinh tranh chấp, xung đột. Tôi nỗ lực bàn với chồng, dành dụm sắm một căn nhà tí xíu, hoặc thuê tạm, vẫn ở gần chăm sóc bố mẹ chồng, nhưng có riêng sẽ tốt hơn! “. Nghe mẹ tôi nói. , Tôi chỉ biết xua tay và cười: “Ko sao đâu mẹ, ở nhà chồng… thương mẹ lắm!”.
Tôi nghĩ: Sống với nhau thật… dễ dàng!
Lỗi của tôi! Rõ ràng là ko còn gì để tranh luận. Hai mươi hai tuổi lấy chồng, tôi như một cô nhỏ còn quá non nớt và đầy mộng tưởng về cuộc sống vợ chồng. Hoàn toàn ko sẵn sàng trước, tôi thiếu mọi kỹ năng, chủ quan cho rằng chỉ cần vợ chồng yêu nhau là ngoan ngoãn, vui vẻ thì bố mẹ chồng nói gì cũng nghe theo.
Trong những năm học đại học, tôi về nhà chồng khá nhiều lần. Bố mẹ anh đó có vẻ dễ tính, cưng chiều tôi trong mọi việc. Tôi luôn được mẹ anh đó (sau này là mẹ chồng tôi) sắm cho một tách trà, thỉnh thoảng một cốc đậu phụ… Bà đó thậm chí còn mang nó lên tận phòng riêng của anh đó, nơi hai chúng tôi đang học cùng nhau, bảo họ ăn.
Những ngày trước đám cưới, tôi có qua lại chơi nhà, cảm thấy ko khí gia đình rất thoải mái. Lúc đó, mẹ chồng tôi thường đưa tôi đi chợ, đi sắm sửa hay nói với mọi người rằng: “Con dâu tương lai của mẹ!”. Lúc đó tôi vui lắm, cười toe toét. Tôi nghĩ mình thật may mắn lúc được gia đình chồng mến thương. Hai tuần trước ngày cưới, lúc mẹ chồng nói với tôi rằng chúng tôi sẽ ở đây sau đám cưới, sau đó chỉ cho tôi căn phòng trên lầu, tôi vẫn vui vẻ tự nghĩ: “Thế thì còn gì tuyệt hơn, nhà ở. đã hoàn thành, hạ tầng đã sẵn sàng. Tất cả đã xong, ko có gì phải lo lắng! “.
Nhưng… Mọi thứ ko đơn giản như tôi nghĩ!
Ngay sau đêm tân hôn, tôi chưa kịp tận hưởng “mật ngọt” của cuộc sống vợ chồng thì mẹ chồng tôi đã ngọt ngào nói: “Mẹ đưa hết trang sức cưới cho con, mẹ sẽ giữ cho con. Phòng mẹ tôi có két sắt, nhưng trong phòng chúng tôi rất vô kỷ luật, đừng để lỡ mất một lần nữa! ”. Tôi hơi khựng lại, trong lòng có chút ko vui, nhưng ko có “cớ” để từ chối. Ko biết đám cưới của chúng tôi được bao nhiêu tiền vì mẹ chồng và các chị chồng đã “sắp xếp” ở đâu rồi. Tôi đành tự xoa dịu: Thôi mẹ thương hai đứa, thấy hai đứa còn nhỏ nên mẹ lo đủ thứ.
Tôi thật thơ ngây lúc nghĩ tương tự. Nhưng bạn biết làm thế nào. Có thể cô đó vừa về nhà chồng, chân ướt chân ráo đã cãi vã, hay hỏi han chuyện tiền nong. Trong những tháng sau đó, tình hình ngày càng trở thành ngột ngạt hơn. Tôi và vợ đều được sắp xếp làm việc cho doanh nghiệp của gia đình. Tôi hỏi chồng: “Anh kiếm được bao nhiêu?” rồi anh bật cười vì trước đây anh… ko có lương, mọi thứ trong nhà đều do mẹ anh lo và sắm sửa hết. Nếu cần gì thêm, anh hỏi mẹ, chủ yếu là chi phí vặt vãnh, đi chơi.
Anh ko thắc mắc điều đó, vì theo anh tài sản của gia đình là tài sản chung. Anh là một người con ngoan, rất nghe lời và cảm thấy rất hạnh phúc với cuộc sống hiện nay. Nhưng còn tôi thì sao? Quả thực, trong nháy mắt, tôi ko thiếu thứ gì. Nhà cao, cửa rộng, đi làm được chồng đưa đón bằng oto của chồng. Tất cả nội thất trong nhà. Các bữa ăn được phục vụ bởi một đầu bếp. Cuối mỗi tháng, kế toán chỉ gửi cho tôi một khoản… tí xíu, ít như một lễ tân mới làm. Lúc tôi hỏi chuyện, chồng tôi gạt đi, nói rằng đó chỉ là trên giấy tờ để viên chức khác nhìn vào so sánh, tôi tiêu chí cho vui thôi, còn lại ở nhà mẹ lo. của tất cả mọi thứ.
Tôi chấp nhận dù trong lòng ko vui. Nhưng nó ko chỉ là về tiền! Sống với nhau, tôi phát xuất hiện rất nhiều điều ko như mình nghĩ. Trước đây, tôi chỉ tới chơi và ít xúc tiếp, tôi thấy gia đình chồng rất “thoáng”, thoải mái. Mãi tới lúc chung sống, tôi mới biết nội tâm mẹ chồng chẳng “thoáng” chút nào. Mẹ sửa cho tôi từng điều, từng việc nhỏ. Đây là sau lúc tắm, cách phơi khăn, giặt riêng quần áo như thế nào. Sau 1 năm thành thân, lúc tôi sẵn sàng bước ra khỏi nhà với một chiếc váy, mẹ chồng tôi còn bảo tôi phải… thay đồ khác!
Tôi vẫn biết rằng nếu nhìn ở một góc độ nào đó, mẹ mong muốn điều gì là tốt cho con. Nhưng có người nào hiểu được cảm giác của tôi ko? Đó ko phải là cuộc sống của tôi – của một người đàn ông đã có gia đình. Tôi ko có quyền kiểm soát bất kỳ điều gì. Ko có tài khoản tiết kiệm, ko biết tương lai của mình sẽ ra sao, ko có những kế hoạch “tầm thường”, như hai vợ chồng sẽ mất bao lâu để sắm được một căn nhà nhỏ. Tôi khởi đầu cảm thấy “ngộp thở”. Và nhìn thấy rằng mình thực sự cần trở thành một người vợ, người mẹ, người chủ gia đình theo đúng nghĩa của từ này.
Tôi có con, mọi thứ vẫn… ko thay đổi!
Cưới nhau tới đầu năm thứ hai thì tôi dính bầu. Bản năng của một người mẹ trỗi dậy trong tôi. Tôi thực sự muốn tự chủ cuộc sống của mình, muốn chăm sóc con cái, sẵn sàng mọi thứ cho chúng. Nhưng nói với chồng thì anh đó gạt đi, nói sống ở đây ko sao đâu. Anh đó nhất mực ko chịu ra ngoài một mình, và bảo tôi… trở thành nhân chứng.
Ở nhà chồng, tôi ko được quyết định bất kỳ điều gì. Người nào trên đời này, tôi có bầu nhưng mà mẹ chồng là người chọn bệnh viện khám thai cho tôi và để lang y theo dõi. Mẹ bầu quyết định trang trí phòng cho nhỏ sơ sinh như thế nào và sắm gì cho nhỏ. Chồng tôi vô tư “tận hưởng” tất cả sự chăm sóc đó và ko hề sẵn sàng cho phận sự của một người cha. Anh đó đi làm, về nhà, ăn cơm, tắm rửa rồi ôm máy tính bảng… chơi game. Thỉnh thoảng tôi xem bóng đá, đi chơi với bè bạn.
Tôi bực bội và trở thành ngỗ ngược. Tôi cũng muốn làm trái ý mẹ chồng, ko phải vì tôi thực sự ko đồng ý nhưng mà chỉ để cố chứng tỏ rằng: “Con có khác mẹ! Để mẹ quyết định! Con cần mạng sống của mẹ!” Nhưng cả gia đình chồng đều nói mẹ tôi đúng, lựa chọn của mẹ là tốt nhất cho đứa nhỏ, rằng tôi thiếu kinh nghiệm và non nớt. Ức chế, tôi chỉ biết gọi điện khóc lóc với mẹ ruột. Lúc đó mẹ chỉ biết thở dài, bảo mẹ nỗ lực níu kéo, nhưng hiện giờ đã quá muộn, ko thể thay đổi được gì, tạm thời phải vượt qua thời đoạn này.
Ngay cả lúc sinh ra, tôi cũng ko được đặt tên cho đứa con ruột của mình. Tôi đặt hàng xong, chồng hỏi ý kiến bố mẹ chồng và các chị chồng, mọi người chọn tên khác. Vì vậy, chồng tôi tham gia, nói rằng tên đẹp hơn. Anh đó là người làm giấy khai sinh cho đứa trẻ và tôi ko thể cãi lời dù có tức giận tới đâu.
Chán nản vì có con, cùng với việc ngày càng kìm nén, tôi sinh ra cáu gắt, cãi vã với chồng, quạu quọ, ko chịu nói chuyện với người nào trong nhà. Tôi nhốt mình trong phòng. Lúc mẹ tôi lên thăm, mẹ chồng tôi đã “giảng giải” đủ thứ chuyện. Mẹ tôi chỉ biết nói lời xin lỗi, còn tôi chỉ muốn hét lên rằng tôi muốn có một cuộc sống hôn nhân như bao người khác.
Mật độ cãi vã của tôi với chồng ngày một nhiều. Tôi yêu cầu được đưa con về nhà ngoại nhưng nó ko chịu. Mọi thứ là một mớ hỗn độn. Tôi quấy khóc liên tục, chán nản và mất sữa. Mẹ chồng tôi liền nói với mẹ ruột của tôi rằng, bà cho tôi về quê ngoại một thời kì để “yên bề thất gia”, bà để cả nhà cho bà chăm sóc.
Tôi ko chịu. Nhưng anh đó có thể làm gì hiện giờ? Ko biết bà ngoại chăm cháu như thế nào nhưng mà con tôi cứ để bà bế, cháu nín khóc, im thin thít, ngủ ngoan, ăn ngoan, nhưng lúc đưa cháu về, cháu khóc thảm thiết. Mẹ chồng tôi và lang y có nói gì đó với mẹ tôi nhưng cuối cùng bà cũng đồng ý, đưa tôi về nhà và để mẹ ở lại. Mẹ tôi khuyên: “Lang y nói sức khỏe của tôi ko tốt, tôi đang bị trầm cảm sau sinh. Tôi về nhà ngơi nghỉ vài tuần rồi quay lại. Việc đưa em nhỏ về nhà lúc đi công việc xa ko tiện, cùng với việc trẻ ko được ngơi nghỉ.
Lúc nào tôi sẽ có một “ngôi nhà” của riêng mình?
Ba tháng điều trị bệnh trầm cảm của tôi trôi qua, tôi dần nguôi ngoai, ít suy nghĩ hơn nhưng cảm giác buồn chán, mỏi mệt vẫn còn. Mẹ chồng tôi về quê đón tôi ở nhà chồng. Tôi đi lên, và mọi thứ lặp lại chính nó. Tôi dần nhìn thấy rằng anh đó đang ngày càng “xa vắng” tôi. Việc ly hôn để đưa con ra đi ko dễ, vì bố mẹ ko đồng ý, người nào cũng khuyên, bảo làm mẹ đơn thân là một việc rất khó, phải nghĩ tới tương lai của con mình. Sau đó mọi người nỗ lực phân tích, nỗ lực khuyên nhủ. Trước mặt mọi người mẹ chồng tôi vẫn rất yêu tôi. Bằng cách nào đó, cô đó đã làm được điều đó, khiến người nào cũng nghĩ rằng tôi vừa trẻ em vừa ngô nghê, chỉ “xốc nổi”, trầm cảm hay thiếu suy nghĩ.
Một mình nuôi con là quá sức với tôi, lúc tất cả trang sức cưới đều do mẹ chồng giữ, ko lấy một xu. Để tiếp tục…!
Chị tôi bảo tôi nỗ lực nhịn một thời kì nữa rồi tới lúc chồng tôi muốn bỏ đi một mình. Nhưng “một số thời kì” là… bao lâu? Tôi ko biết. 5 năm sau ngày cưới, tới giờ con tôi đi học mẫu giáo, cháu vẫn chỉ gắn bó với bà ngoại và mọi thứ chỉ là “ông nội, ông ngoại…”. Chồng tôi ngày càng thờ ơ. Anh đó vẫn chấp nhận và thoải mái với cuộc sống của mình, trong ngôi nhà của mình. Chỉ có tôi, tôi như con chim bị nhốt trong lồng. Hiện giờ tôi đòi ly hôn, với “quyền hạn” của gia đình chồng, tôi có chắc mình giành được quyền nuôi con ko, lúc con đã hơn hai tuổi nhưng mà tôi ko có chỗ ở ổn định, ko có tiền để đảm bảo. cuộc đời tôi? sống vì bạn?
Người ngoài luôn nói với tôi rằng tôi hạnh phúc vì… cái gì cũng có! Nhưng lúc đó, tôi chỉ biết cười trừ. Tôi ko cần một ngôi nhà lớn. Cho thuê phòng trọ cũng được, miễn sao vợ chồng đồng lòng, siêng năng làm ăn, dành dụm để nuôi con, dành dụm để ước mơ có một mái ấm của riêng mình. Một điều nghe có vẻ đơn giản quá, nhưng tới bao giờ mới có ???
Trầm cảm lúc phải chung sống với gia đình nhà chồng
Hình Ảnh về: Trầm cảm lúc phải chung sống với gia đình nhà chồng
Video về: Trầm cảm lúc phải chung sống với gia đình nhà chồng
Wiki về Trầm cảm lúc phải chung sống với gia đình nhà chồng
Trầm cảm lúc phải chung sống với gia đình nhà chồng -
Mẹ & Con - Tôi ko cần một ngôi nhà lớn. Cho thuê phòng trọ cũng được, miễn sao vợ chồng đồng lòng, siêng năng làm ăn, dành dụm để nuôi con, dành dụm để ước mơ có một mái ấm của riêng mình. Một điều nghe có vẻ đơn giản quá, nhưng tới bao giờ mới có ??? Nét lạ mắt của nàng dâu lúc sống chung nhà chồng Mẹo rèn luyện chồng lúc sống chung với bố mẹ chồng Lúc vợ chồng chung sống vì lợi ích
Ngay từ trước lúc cưới, mẹ tôi đã thận trọng kéo tôi vào phòng để khuyên nhủ: “Con ko yên tâm lúc ở chung với gia đình chồng. Kinh nghiệm của mẹ, ở xa mỏi chân, gần mỏi mồm. Dù vậy nào cũng dễ phát sinh tranh chấp, xung đột. Tôi nỗ lực bàn với chồng, dành dụm sắm một căn nhà tí xíu, hoặc thuê tạm, vẫn ở gần chăm sóc bố mẹ chồng, nhưng có riêng sẽ tốt hơn! ". Nghe mẹ tôi nói. , Tôi chỉ biết xua tay và cười: “Ko sao đâu mẹ, ở nhà chồng… thương mẹ lắm!”.
Tôi nghĩ: Sống với nhau thật… dễ dàng!
Lỗi của tôi! Rõ ràng là ko còn gì để tranh luận. Hai mươi hai tuổi lấy chồng, tôi như một cô nhỏ còn quá non nớt và đầy mộng tưởng về cuộc sống vợ chồng. Hoàn toàn ko sẵn sàng trước, tôi thiếu mọi kỹ năng, chủ quan cho rằng chỉ cần vợ chồng yêu nhau là ngoan ngoãn, vui vẻ thì bố mẹ chồng nói gì cũng nghe theo.
Trong những năm học đại học, tôi về nhà chồng khá nhiều lần. Bố mẹ anh đó có vẻ dễ tính, cưng chiều tôi trong mọi việc. Tôi luôn được mẹ anh đó (sau này là mẹ chồng tôi) sắm cho một tách trà, thỉnh thoảng một cốc đậu phụ… Bà đó thậm chí còn mang nó lên tận phòng riêng của anh đó, nơi hai chúng tôi đang học cùng nhau, bảo họ ăn.
Những ngày trước đám cưới, tôi có qua lại chơi nhà, cảm thấy ko khí gia đình rất thoải mái. Lúc đó, mẹ chồng tôi thường đưa tôi đi chợ, đi sắm sửa hay nói với mọi người rằng: “Con dâu tương lai của mẹ!”. Lúc đó tôi vui lắm, cười toe toét. Tôi nghĩ mình thật may mắn lúc được gia đình chồng mến thương. Hai tuần trước ngày cưới, lúc mẹ chồng nói với tôi rằng chúng tôi sẽ ở đây sau đám cưới, sau đó chỉ cho tôi căn phòng trên lầu, tôi vẫn vui vẻ tự nghĩ: “Thế thì còn gì tuyệt hơn, nhà ở. đã hoàn thành, hạ tầng đã sẵn sàng. Tất cả đã xong, ko có gì phải lo lắng! ".
Nhưng… Mọi thứ ko đơn giản như tôi nghĩ!
Ngay sau đêm tân hôn, tôi chưa kịp tận hưởng “mật ngọt” của cuộc sống vợ chồng thì mẹ chồng tôi đã ngọt ngào nói: “Mẹ đưa hết trang sức cưới cho con, mẹ sẽ giữ cho con. Phòng mẹ tôi có két sắt, nhưng trong phòng chúng tôi rất vô kỷ luật, đừng để lỡ mất một lần nữa! ”. Tôi hơi khựng lại, trong lòng có chút ko vui, nhưng ko có "cớ" để từ chối. Ko biết đám cưới của chúng tôi được bao nhiêu tiền vì mẹ chồng và các chị chồng đã “sắp xếp” ở đâu rồi. Tôi đành tự xoa dịu: Thôi mẹ thương hai đứa, thấy hai đứa còn nhỏ nên mẹ lo đủ thứ.
Tôi thật thơ ngây lúc nghĩ tương tự. Nhưng bạn biết làm thế nào. Có thể cô đó vừa về nhà chồng, chân ướt chân ráo đã cãi vã, hay hỏi han chuyện tiền nong. Trong những tháng sau đó, tình hình ngày càng trở thành ngột ngạt hơn. Tôi và vợ đều được sắp xếp làm việc cho doanh nghiệp của gia đình. Tôi hỏi chồng: "Anh kiếm được bao nhiêu?" rồi anh bật cười vì trước đây anh… ko có lương, mọi thứ trong nhà đều do mẹ anh lo và sắm sửa hết. Nếu cần gì thêm, anh hỏi mẹ, chủ yếu là chi phí vặt vãnh, đi chơi.
Anh ko thắc mắc điều đó, vì theo anh tài sản của gia đình là tài sản chung. Anh là một người con ngoan, rất nghe lời và cảm thấy rất hạnh phúc với cuộc sống hiện nay. Nhưng còn tôi thì sao? Quả thực, trong nháy mắt, tôi ko thiếu thứ gì. Nhà cao, cửa rộng, đi làm được chồng đưa đón bằng oto của chồng. Tất cả nội thất trong nhà. Các bữa ăn được phục vụ bởi một đầu bếp. Cuối mỗi tháng, kế toán chỉ gửi cho tôi một khoản… tí xíu, ít như một lễ tân mới làm. Lúc tôi hỏi chuyện, chồng tôi gạt đi, nói rằng đó chỉ là trên giấy tờ để viên chức khác nhìn vào so sánh, tôi tiêu chí cho vui thôi, còn lại ở nhà mẹ lo. của tất cả mọi thứ.
Tôi chấp nhận dù trong lòng ko vui. Nhưng nó ko chỉ là về tiền! Sống với nhau, tôi phát xuất hiện rất nhiều điều ko như mình nghĩ. Trước đây, tôi chỉ tới chơi và ít xúc tiếp, tôi thấy gia đình chồng rất “thoáng”, thoải mái. Mãi tới lúc chung sống, tôi mới biết nội tâm mẹ chồng chẳng "thoáng" chút nào. Mẹ sửa cho tôi từng điều, từng việc nhỏ. Đây là sau lúc tắm, cách phơi khăn, giặt riêng quần áo như thế nào. Sau 1 năm thành thân, lúc tôi sẵn sàng bước ra khỏi nhà với một chiếc váy, mẹ chồng tôi còn bảo tôi phải… thay đồ khác!
Tôi vẫn biết rằng nếu nhìn ở một góc độ nào đó, mẹ mong muốn điều gì là tốt cho con. Nhưng có người nào hiểu được cảm giác của tôi ko? Đó ko phải là cuộc sống của tôi - của một người đàn ông đã có gia đình. Tôi ko có quyền kiểm soát bất kỳ điều gì. Ko có tài khoản tiết kiệm, ko biết tương lai của mình sẽ ra sao, ko có những kế hoạch “tầm thường”, như hai vợ chồng sẽ mất bao lâu để sắm được một căn nhà nhỏ. Tôi khởi đầu cảm thấy "ngộp thở". Và nhìn thấy rằng mình thực sự cần trở thành một người vợ, người mẹ, người chủ gia đình theo đúng nghĩa của từ này.
Tôi có con, mọi thứ vẫn… ko thay đổi!
Cưới nhau tới đầu năm thứ hai thì tôi dính bầu. Bản năng của một người mẹ trỗi dậy trong tôi. Tôi thực sự muốn tự chủ cuộc sống của mình, muốn chăm sóc con cái, sẵn sàng mọi thứ cho chúng. Nhưng nói với chồng thì anh đó gạt đi, nói sống ở đây ko sao đâu. Anh đó nhất mực ko chịu ra ngoài một mình, và bảo tôi… trở thành nhân chứng.
Ở nhà chồng, tôi ko được quyết định bất kỳ điều gì. Người nào trên đời này, tôi có bầu nhưng mà mẹ chồng là người chọn bệnh viện khám thai cho tôi và để lang y theo dõi. Mẹ bầu quyết định trang trí phòng cho nhỏ sơ sinh như thế nào và sắm gì cho nhỏ. Chồng tôi vô tư “tận hưởng” tất cả sự chăm sóc đó và ko hề sẵn sàng cho phận sự của một người cha. Anh đó đi làm, về nhà, ăn cơm, tắm rửa rồi ôm máy tính bảng… chơi game. Thỉnh thoảng tôi xem bóng đá, đi chơi với bè bạn.
Tôi bực bội và trở thành ngỗ ngược. Tôi cũng muốn làm trái ý mẹ chồng, ko phải vì tôi thực sự ko đồng ý nhưng mà chỉ để cố chứng tỏ rằng: "Con có khác mẹ! Để mẹ quyết định! Con cần mạng sống của mẹ!" Nhưng cả gia đình chồng đều nói mẹ tôi đúng, lựa chọn của mẹ là tốt nhất cho đứa nhỏ, rằng tôi thiếu kinh nghiệm và non nớt. Ức chế, tôi chỉ biết gọi điện khóc lóc với mẹ ruột. Lúc đó mẹ chỉ biết thở dài, bảo mẹ nỗ lực níu kéo, nhưng hiện giờ đã quá muộn, ko thể thay đổi được gì, tạm thời phải vượt qua thời đoạn này.
Ngay cả lúc sinh ra, tôi cũng ko được đặt tên cho đứa con ruột của mình. Tôi đặt hàng xong, chồng hỏi ý kiến bố mẹ chồng và các chị chồng, mọi người chọn tên khác. Vì vậy, chồng tôi tham gia, nói rằng tên đẹp hơn. Anh đó là người làm giấy khai sinh cho đứa trẻ và tôi ko thể cãi lời dù có tức giận tới đâu.
Chán nản vì có con, cùng với việc ngày càng kìm nén, tôi sinh ra cáu gắt, cãi vã với chồng, quạu quọ, ko chịu nói chuyện với người nào trong nhà. Tôi nhốt mình trong phòng. Lúc mẹ tôi lên thăm, mẹ chồng tôi đã “giảng giải” đủ thứ chuyện. Mẹ tôi chỉ biết nói lời xin lỗi, còn tôi chỉ muốn hét lên rằng tôi muốn có một cuộc sống hôn nhân như bao người khác.
Mật độ cãi vã của tôi với chồng ngày một nhiều. Tôi yêu cầu được đưa con về nhà ngoại nhưng nó ko chịu. Mọi thứ là một mớ hỗn độn. Tôi quấy khóc liên tục, chán nản và mất sữa. Mẹ chồng tôi liền nói với mẹ ruột của tôi rằng, bà cho tôi về quê ngoại một thời kì để “yên bề thất gia”, bà để cả nhà cho bà chăm sóc.
Tôi ko chịu. Nhưng anh đó có thể làm gì hiện giờ? Ko biết bà ngoại chăm cháu như thế nào nhưng mà con tôi cứ để bà bế, cháu nín khóc, im thin thít, ngủ ngoan, ăn ngoan, nhưng lúc đưa cháu về, cháu khóc thảm thiết. Mẹ chồng tôi và lang y có nói gì đó với mẹ tôi nhưng cuối cùng bà cũng đồng ý, đưa tôi về nhà và để mẹ ở lại. Mẹ tôi khuyên: “Lang y nói sức khỏe của tôi ko tốt, tôi đang bị trầm cảm sau sinh. Tôi về nhà ngơi nghỉ vài tuần rồi quay lại. Việc đưa em nhỏ về nhà lúc đi công việc xa ko tiện, cùng với việc trẻ ko được ngơi nghỉ.
Lúc nào tôi sẽ có một "ngôi nhà" của riêng mình?
Ba tháng điều trị bệnh trầm cảm của tôi trôi qua, tôi dần nguôi ngoai, ít suy nghĩ hơn nhưng cảm giác buồn chán, mỏi mệt vẫn còn. Mẹ chồng tôi về quê đón tôi ở nhà chồng. Tôi đi lên, và mọi thứ lặp lại chính nó. Tôi dần nhìn thấy rằng anh đó đang ngày càng “xa vắng” tôi. Việc ly hôn để đưa con ra đi ko dễ, vì bố mẹ ko đồng ý, người nào cũng khuyên, bảo làm mẹ đơn thân là một việc rất khó, phải nghĩ tới tương lai của con mình. Sau đó mọi người nỗ lực phân tích, nỗ lực khuyên nhủ. Trước mặt mọi người mẹ chồng tôi vẫn rất yêu tôi. Bằng cách nào đó, cô đó đã làm được điều đó, khiến người nào cũng nghĩ rằng tôi vừa trẻ em vừa ngô nghê, chỉ “xốc nổi”, trầm cảm hay thiếu suy nghĩ.
Một mình nuôi con là quá sức với tôi, lúc tất cả trang sức cưới đều do mẹ chồng giữ, ko lấy một xu. Để tiếp tục…!
Chị tôi bảo tôi nỗ lực nhịn một thời kì nữa rồi tới lúc chồng tôi muốn bỏ đi một mình. Nhưng “một số thời kì” là… bao lâu? Tôi ko biết. 5 năm sau ngày cưới, tới giờ con tôi đi học mẫu giáo, cháu vẫn chỉ gắn bó với bà ngoại và mọi thứ chỉ là “ông nội, ông ngoại…”. Chồng tôi ngày càng thờ ơ. Anh đó vẫn chấp nhận và thoải mái với cuộc sống của mình, trong ngôi nhà của mình. Chỉ có tôi, tôi như con chim bị nhốt trong lồng. Hiện giờ tôi đòi ly hôn, với “quyền hạn” của gia đình chồng, tôi có chắc mình giành được quyền nuôi con ko, lúc con đã hơn hai tuổi nhưng mà tôi ko có chỗ ở ổn định, ko có tiền để đảm bảo. cuộc đời tôi? sống vì bạn?
Người ngoài luôn nói với tôi rằng tôi hạnh phúc vì… cái gì cũng có! Nhưng lúc đó, tôi chỉ biết cười trừ. Tôi ko cần một ngôi nhà lớn. Cho thuê phòng trọ cũng được, miễn sao vợ chồng đồng lòng, siêng năng làm ăn, dành dụm để nuôi con, dành dụm để ước mơ có một mái ấm của riêng mình. Một điều nghe có vẻ đơn giản quá, nhưng tới bao giờ mới có ???
Mẹ & Con – Tôi ko cần một ngôi nhà lớn. Cho thuê phòng trọ cũng được, miễn sao vợ chồng đồng lòng, siêng năng làm ăn, dành dụm để nuôi con, dành dụm để ước mơ có một mái ấm của riêng mình. Một điều nghe có vẻ đơn giản quá, nhưng tới bao giờ mới có ??? Nét lạ mắt của nàng dâu lúc sống chung nhà chồng Mẹo rèn luyện chồng lúc sống chung với bố mẹ chồng Lúc vợ chồng chung sống vì lợi ích
Ngay từ trước lúc cưới, mẹ tôi đã thận trọng kéo tôi vào phòng để khuyên nhủ: “Con ko yên tâm lúc ở chung với gia đình chồng. Kinh nghiệm của mẹ, ở xa mỏi chân, gần mỏi mồm. Dù vậy nào cũng dễ phát sinh tranh chấp, xung đột. Tôi nỗ lực bàn với chồng, dành dụm sắm một căn nhà tí xíu, hoặc thuê tạm, vẫn ở gần chăm sóc bố mẹ chồng, nhưng có riêng sẽ tốt hơn! “. Nghe mẹ tôi nói. , Tôi chỉ biết xua tay và cười: “Ko sao đâu mẹ, ở nhà chồng… thương mẹ lắm!”.
Tôi nghĩ: Sống với nhau thật… dễ dàng!
Lỗi của tôi! Rõ ràng là ko còn gì để tranh luận. Hai mươi hai tuổi lấy chồng, tôi như một cô nhỏ còn quá non nớt và đầy mộng tưởng về cuộc sống vợ chồng. Hoàn toàn ko sẵn sàng trước, tôi thiếu mọi kỹ năng, chủ quan cho rằng chỉ cần vợ chồng yêu nhau là ngoan ngoãn, vui vẻ thì bố mẹ chồng nói gì cũng nghe theo.
Trong những năm học đại học, tôi về nhà chồng khá nhiều lần. Bố mẹ anh đó có vẻ dễ tính, cưng chiều tôi trong mọi việc. Tôi luôn được mẹ anh đó (sau này là mẹ chồng tôi) sắm cho một tách trà, thỉnh thoảng một cốc đậu phụ… Bà đó thậm chí còn mang nó lên tận phòng riêng của anh đó, nơi hai chúng tôi đang học cùng nhau, bảo họ ăn.
Những ngày trước đám cưới, tôi có qua lại chơi nhà, cảm thấy ko khí gia đình rất thoải mái. Lúc đó, mẹ chồng tôi thường đưa tôi đi chợ, đi sắm sửa hay nói với mọi người rằng: “Con dâu tương lai của mẹ!”. Lúc đó tôi vui lắm, cười toe toét. Tôi nghĩ mình thật may mắn lúc được gia đình chồng mến thương. Hai tuần trước ngày cưới, lúc mẹ chồng nói với tôi rằng chúng tôi sẽ ở đây sau đám cưới, sau đó chỉ cho tôi căn phòng trên lầu, tôi vẫn vui vẻ tự nghĩ: “Thế thì còn gì tuyệt hơn, nhà ở. đã hoàn thành, hạ tầng đã sẵn sàng. Tất cả đã xong, ko có gì phải lo lắng! “.
Nhưng… Mọi thứ ko đơn giản như tôi nghĩ!
Ngay sau đêm tân hôn, tôi chưa kịp tận hưởng “mật ngọt” của cuộc sống vợ chồng thì mẹ chồng tôi đã ngọt ngào nói: “Mẹ đưa hết trang sức cưới cho con, mẹ sẽ giữ cho con. Phòng mẹ tôi có két sắt, nhưng trong phòng chúng tôi rất vô kỷ luật, đừng để lỡ mất một lần nữa! ”. Tôi hơi khựng lại, trong lòng có chút ko vui, nhưng ko có “cớ” để từ chối. Ko biết đám cưới của chúng tôi được bao nhiêu tiền vì mẹ chồng và các chị chồng đã “sắp xếp” ở đâu rồi. Tôi đành tự xoa dịu: Thôi mẹ thương hai đứa, thấy hai đứa còn nhỏ nên mẹ lo đủ thứ.
Tôi thật thơ ngây lúc nghĩ tương tự. Nhưng bạn biết làm thế nào. Có thể cô đó vừa về nhà chồng, chân ướt chân ráo đã cãi vã, hay hỏi han chuyện tiền nong. Trong những tháng sau đó, tình hình ngày càng trở thành ngột ngạt hơn. Tôi và vợ đều được sắp xếp làm việc cho doanh nghiệp của gia đình. Tôi hỏi chồng: “Anh kiếm được bao nhiêu?” rồi anh bật cười vì trước đây anh… ko có lương, mọi thứ trong nhà đều do mẹ anh lo và sắm sửa hết. Nếu cần gì thêm, anh hỏi mẹ, chủ yếu là chi phí vặt vãnh, đi chơi.
Anh ko thắc mắc điều đó, vì theo anh tài sản của gia đình là tài sản chung. Anh là một người con ngoan, rất nghe lời và cảm thấy rất hạnh phúc với cuộc sống hiện nay. Nhưng còn tôi thì sao? Quả thực, trong nháy mắt, tôi ko thiếu thứ gì. Nhà cao, cửa rộng, đi làm được chồng đưa đón bằng oto của chồng. Tất cả nội thất trong nhà. Các bữa ăn được phục vụ bởi một đầu bếp. Cuối mỗi tháng, kế toán chỉ gửi cho tôi một khoản… tí xíu, ít như một lễ tân mới làm. Lúc tôi hỏi chuyện, chồng tôi gạt đi, nói rằng đó chỉ là trên giấy tờ để viên chức khác nhìn vào so sánh, tôi tiêu chí cho vui thôi, còn lại ở nhà mẹ lo. của tất cả mọi thứ.
Tôi chấp nhận dù trong lòng ko vui. Nhưng nó ko chỉ là về tiền! Sống với nhau, tôi phát xuất hiện rất nhiều điều ko như mình nghĩ. Trước đây, tôi chỉ tới chơi và ít xúc tiếp, tôi thấy gia đình chồng rất “thoáng”, thoải mái. Mãi tới lúc chung sống, tôi mới biết nội tâm mẹ chồng chẳng “thoáng” chút nào. Mẹ sửa cho tôi từng điều, từng việc nhỏ. Đây là sau lúc tắm, cách phơi khăn, giặt riêng quần áo như thế nào. Sau 1 năm thành thân, lúc tôi sẵn sàng bước ra khỏi nhà với một chiếc váy, mẹ chồng tôi còn bảo tôi phải… thay đồ khác!
Tôi vẫn biết rằng nếu nhìn ở một góc độ nào đó, mẹ mong muốn điều gì là tốt cho con. Nhưng có người nào hiểu được cảm giác của tôi ko? Đó ko phải là cuộc sống của tôi – của một người đàn ông đã có gia đình. Tôi ko có quyền kiểm soát bất kỳ điều gì. Ko có tài khoản tiết kiệm, ko biết tương lai của mình sẽ ra sao, ko có những kế hoạch “tầm thường”, như hai vợ chồng sẽ mất bao lâu để sắm được một căn nhà nhỏ. Tôi khởi đầu cảm thấy “ngộp thở”. Và nhìn thấy rằng mình thực sự cần trở thành một người vợ, người mẹ, người chủ gia đình theo đúng nghĩa của từ này.
Tôi có con, mọi thứ vẫn… ko thay đổi!
Cưới nhau tới đầu năm thứ hai thì tôi dính bầu. Bản năng của một người mẹ trỗi dậy trong tôi. Tôi thực sự muốn tự chủ cuộc sống của mình, muốn chăm sóc con cái, sẵn sàng mọi thứ cho chúng. Nhưng nói với chồng thì anh đó gạt đi, nói sống ở đây ko sao đâu. Anh đó nhất mực ko chịu ra ngoài một mình, và bảo tôi… trở thành nhân chứng.
Ở nhà chồng, tôi ko được quyết định bất kỳ điều gì. Người nào trên đời này, tôi có bầu nhưng mà mẹ chồng là người chọn bệnh viện khám thai cho tôi và để lang y theo dõi. Mẹ bầu quyết định trang trí phòng cho nhỏ sơ sinh như thế nào và sắm gì cho nhỏ. Chồng tôi vô tư “tận hưởng” tất cả sự chăm sóc đó và ko hề sẵn sàng cho phận sự của một người cha. Anh đó đi làm, về nhà, ăn cơm, tắm rửa rồi ôm máy tính bảng… chơi game. Thỉnh thoảng tôi xem bóng đá, đi chơi với bè bạn.
Tôi bực bội và trở thành ngỗ ngược. Tôi cũng muốn làm trái ý mẹ chồng, ko phải vì tôi thực sự ko đồng ý nhưng mà chỉ để cố chứng tỏ rằng: “Con có khác mẹ! Để mẹ quyết định! Con cần mạng sống của mẹ!” Nhưng cả gia đình chồng đều nói mẹ tôi đúng, lựa chọn của mẹ là tốt nhất cho đứa nhỏ, rằng tôi thiếu kinh nghiệm và non nớt. Ức chế, tôi chỉ biết gọi điện khóc lóc với mẹ ruột. Lúc đó mẹ chỉ biết thở dài, bảo mẹ nỗ lực níu kéo, nhưng hiện giờ đã quá muộn, ko thể thay đổi được gì, tạm thời phải vượt qua thời đoạn này.
Ngay cả lúc sinh ra, tôi cũng ko được đặt tên cho đứa con ruột của mình. Tôi đặt hàng xong, chồng hỏi ý kiến bố mẹ chồng và các chị chồng, mọi người chọn tên khác. Vì vậy, chồng tôi tham gia, nói rằng tên đẹp hơn. Anh đó là người làm giấy khai sinh cho đứa trẻ và tôi ko thể cãi lời dù có tức giận tới đâu.
Chán nản vì có con, cùng với việc ngày càng kìm nén, tôi sinh ra cáu gắt, cãi vã với chồng, quạu quọ, ko chịu nói chuyện với người nào trong nhà. Tôi nhốt mình trong phòng. Lúc mẹ tôi lên thăm, mẹ chồng tôi đã “giảng giải” đủ thứ chuyện. Mẹ tôi chỉ biết nói lời xin lỗi, còn tôi chỉ muốn hét lên rằng tôi muốn có một cuộc sống hôn nhân như bao người khác.
Mật độ cãi vã của tôi với chồng ngày một nhiều. Tôi yêu cầu được đưa con về nhà ngoại nhưng nó ko chịu. Mọi thứ là một mớ hỗn độn. Tôi quấy khóc liên tục, chán nản và mất sữa. Mẹ chồng tôi liền nói với mẹ ruột của tôi rằng, bà cho tôi về quê ngoại một thời kì để “yên bề thất gia”, bà để cả nhà cho bà chăm sóc.
Tôi ko chịu. Nhưng anh đó có thể làm gì hiện giờ? Ko biết bà ngoại chăm cháu như thế nào nhưng mà con tôi cứ để bà bế, cháu nín khóc, im thin thít, ngủ ngoan, ăn ngoan, nhưng lúc đưa cháu về, cháu khóc thảm thiết. Mẹ chồng tôi và lang y có nói gì đó với mẹ tôi nhưng cuối cùng bà cũng đồng ý, đưa tôi về nhà và để mẹ ở lại. Mẹ tôi khuyên: “Lang y nói sức khỏe của tôi ko tốt, tôi đang bị trầm cảm sau sinh. Tôi về nhà ngơi nghỉ vài tuần rồi quay lại. Việc đưa em nhỏ về nhà lúc đi công việc xa ko tiện, cùng với việc trẻ ko được ngơi nghỉ.
Lúc nào tôi sẽ có một “ngôi nhà” của riêng mình?
Ba tháng điều trị bệnh trầm cảm của tôi trôi qua, tôi dần nguôi ngoai, ít suy nghĩ hơn nhưng cảm giác buồn chán, mỏi mệt vẫn còn. Mẹ chồng tôi về quê đón tôi ở nhà chồng. Tôi đi lên, và mọi thứ lặp lại chính nó. Tôi dần nhìn thấy rằng anh đó đang ngày càng “xa vắng” tôi. Việc ly hôn để đưa con ra đi ko dễ, vì bố mẹ ko đồng ý, người nào cũng khuyên, bảo làm mẹ đơn thân là một việc rất khó, phải nghĩ tới tương lai của con mình. Sau đó mọi người nỗ lực phân tích, nỗ lực khuyên nhủ. Trước mặt mọi người mẹ chồng tôi vẫn rất yêu tôi. Bằng cách nào đó, cô đó đã làm được điều đó, khiến người nào cũng nghĩ rằng tôi vừa trẻ em vừa ngô nghê, chỉ “xốc nổi”, trầm cảm hay thiếu suy nghĩ.
Một mình nuôi con là quá sức với tôi, lúc tất cả trang sức cưới đều do mẹ chồng giữ, ko lấy một xu. Để tiếp tục…!
Chị tôi bảo tôi nỗ lực nhịn một thời kì nữa rồi tới lúc chồng tôi muốn bỏ đi một mình. Nhưng “một số thời kì” là… bao lâu? Tôi ko biết. 5 năm sau ngày cưới, tới giờ con tôi đi học mẫu giáo, cháu vẫn chỉ gắn bó với bà ngoại và mọi thứ chỉ là “ông nội, ông ngoại…”. Chồng tôi ngày càng thờ ơ. Anh đó vẫn chấp nhận và thoải mái với cuộc sống của mình, trong ngôi nhà của mình. Chỉ có tôi, tôi như con chim bị nhốt trong lồng. Hiện giờ tôi đòi ly hôn, với “quyền hạn” của gia đình chồng, tôi có chắc mình giành được quyền nuôi con ko, lúc con đã hơn hai tuổi nhưng mà tôi ko có chỗ ở ổn định, ko có tiền để đảm bảo. cuộc đời tôi? sống vì bạn?
Người ngoài luôn nói với tôi rằng tôi hạnh phúc vì… cái gì cũng có! Nhưng lúc đó, tôi chỉ biết cười trừ. Tôi ko cần một ngôi nhà lớn. Cho thuê phòng trọ cũng được, miễn sao vợ chồng đồng lòng, siêng năng làm ăn, dành dụm để nuôi con, dành dụm để ước mơ có một mái ấm của riêng mình. Một điều nghe có vẻ đơn giản quá, nhưng tới bao giờ mới có ???
#Trầm #cảm #lúc #phải #chung #sống #với #gia #đình #nhà #chồng
[rule_3_plain]#Trầm #cảm #lúc #phải #chung #sống #với #gia #đình #nhà #chồng
Mẹ&Con – Tôi đâu có cần nhà cao cửa rộng. Một căn phòng thuê ở trọ cũng được, chỉ cần vợ chồng đồng lòng, siêng năng làm ăn, dành dụm nuôi con, dành dụm để mơ tới lúc có một mái ấm của riêng mình. Cái điều nghe như quá giản đơn, vậy nhưng mà biết bao giờ tôi mới có??? Sự đáo để của một nàng dâu lúc sống chung với gia đình chồng Bí kíp huấn luyện chồng lúc sống chung bố mẹ chồng Lúc vợ chồng là sống vì nghĩa
Quan hệ nhiều lần trong tuần có phải là tần suất “lý tưởng”?
Người nào là người có trách nhiệm giữ lửa hôn nhân?
Hôn nhân sứt mẻ vì vợ ko muốn quan hệ với chồng
Ngay trước lúc tôi lấy chồng, mẹ tôi đã dè dặt kéo tôi vào phòng dặn dò: “Mẹ ko yên tâm lúc con ở chung với cả gia đình chồng. Kinh nghiệm của mẹ, cứ ở xa mỏi chân, ở gần mỏi mồm. Thế nào cũng dễ phát sinh những xung đột, tranh chấp lắm. Con ráng bàn với chồng, dành dụm kiếm tiền sắm căn nhà tí xíu, hoặc thuê tạm cũng được, vẫn ở gần gần để tiến thoái phụng dưỡng bố mẹ chồng, nhưng có sự riêng tư sẽ tốt hơn!”. Nghe mẹ nói, tôi chỉ phẩy tay cười: “Ko sao đâu mẹ ơi, bên nhà chồng… thương con lắm!”.
Tôi đã nghĩ: Sống chung là chuyện rất… dễ dàng!
Lỗi của tôi! Rõ là như thế, chẳng còn gì để bàn nữa. Hai mươi hai tuổi đã lập gia đình, tôi như cô nhỏ còn quá non nớt và nhiều mộng tưởng về cuộc sống hôn nhân. Hoàn toàn ko sẵn sàng chút gì, tôi thiếu mọi kỹ năng, cứ chủ quan tin rằng chỉ cần vợ chồng mến thương nhau, mình ngoan ngoãn, vui vẻ, bố mẹ chồng nói gì cứ vâng lời là được.
Suốt những năm đại học yêu nhau, tôi cũng tiến thoái nhà chồng khá nhiều lần. Bố mẹ anh có vẻ dễ tính, cái gì cũng cưng chiều tôi. Tôi tới chơi luôn được mẹ anh (là mẹ chồng tôi sau này) sắm cho lúc thì chén chè, lúc thì chén tào phở… Bà thậm chí còn bưng lên tận phòng riêng của anh, nơi hai đứa tôi đang học bài cùng nhau, dặn hai đứa ăn.
Những ngày gần cưới, tôi tiến thoái chơi nhà, thấy rất thoải mái với ko khí gia đình. Mẹ chồng thời khắc đó hay dắt tôi đi chợ, đi sắm sửa, hay khoe với mọi người: “Con dâu tương lai của tôi nè!”. Những lúc đó, tôi sướng rơn, cười toe toét. Tôi nghĩ mình thật may mắn lúc được gia đình chồng thương yêu. Cách ngày cưới hai tuần, lúc mẹ chồng bảo hai đứa cưới xong sẽ ở đây, rồi chỉ cho tôi phòng ở trên lầu, tôi còn hớn hở nghĩ thầm: “Vậy thì còn gì bằng, cưới xong nhà cửa, tiện nghi sẵn sàng hết trơn, chẳng phải lo gì nữa cả!”.
Nhưng… Mọi chuyện hoàn toàn ko đơn giản như tôi tưởng!
Ngay sau đêm tân hôn, còn chưa kịp hưởng những “mật ngọt” của đời sống vợ chồng, mẹ chồng tôi đã ngọt ngào bảo: “Con đưa hết nữ trang cưới đây mẹ cất cho. Trong phòng mẹ có két sắt, chứ trên phòng tụi con hớ hênh lắm. Để lỡ mất mát lại phiền!”. Tôi hơi khựng lại, trong lòng có phần ko vui, nhưng chẳng có “cớ” gì để từ chối cả. Tiền mừng cưới của chúng tôi được bao nhiêu tôi cũng hoàn toàn ko biết, vì mẹ chồng và chị em chồng đã “thu xếp” đâu đó hết rồi. Tôi đành tự xoa dịu mình: Thôi, mẹ thương hai đứa, thấy hai đứa còn nhỏ nên mới lo lắng thay mọi chuyện nhưng mà.
Tôi thật thơ ngây lúc nghĩ như thế. Nhưng biết làm sao được. Lẽ nào mới về nhà chồng, chân ướt chân ráo đã cãi lời, hay đã hỏi chuyện tiền nong. Những tháng tiếp theo, tình hình trở thành mỗi lúc một ngột ngạt hơn. Vợ chồng tôi đều được thu xếp về làm việc cho doanh nghiệp của gia đình. Tôi hỏi chồng: “Lương anh được bao nhiêu?” thì anh phì cười vì trước giờ anh… ko hề có lương, mọi thứ đều do mẹ quán xuyến trong nhà và sắm sửa hết. Anh cần gì thêm thì hỏi mẹ, chủ yếu để tiêu xài vặt vãnh, đi chơi.
Anh ko thắc mắc gì chuyện đó, vì theo anh tài sản của gia đình là tài sản chung. Anh là người con ngoan, rất biết vâng lời và cảm thấy rất hạnh phúc với cuộc sống như hiện nay. Nhưng còn tôi? Quả thực là nhìn sơ lược, tôi ko thiếu thứ gì. Nhà cao cửa rộng, đi làm thì chồng đưa đi bằng xe của chồng. Đồ đoàn trong nhà đủ cả. Ăn uống có người giúp việc nấu. Cuối mỗi tháng, kế toán chỉ gửi cho tôi một khoản… xíu xiu, ít như một viên chức tiếp tân mới vào làm vậy. Tôi thắc mắc thì chồng gạt đi, bảo cái đó chỉ là trên giấy tờ, cho viên chức khác khỏi nhìn vào so kè, và cũng chỉ là để tôi tiêu vặt cho vui nhưng mà thôi, còn lại ở nhà mẹ đã lo tất cả.
Tôi chấp nhận dù trong lòng thấy ko vui. Nhưng ko chỉ có chuyện tiền nong! Sống chung, tôi mới phát xuất hiện rất nhiều thứ ko như mình tưởng. Ngày xưa, chỉ tới chơi, xúc tiếp ít, tôi thấy gia đình chồng rất “thoáng”, thoải mái. Tới lúc sống chung, tôi mới biết bên trong mẹ chồng tôi ko “thoáng” chút nào. Mẹ chỉnh tôi từng chuyện, từng chuyện nhỏ. Nào là tắm xong phải phơi cái khăn ra sao, quần áo giặt riêng như thế nào. Cưới chồng hết năm trước hết nhưng mà có lúc tôi sẵn sàng bước ra khỏi nhà với một bộ váy áo, mẹ chồng còn bảo phải… vào thay bộ khác!
Vẫn biết nếu nhìn ở góc độ nào đó, những điều mẹ muốn là những điều tốt cho tôi. Nhưng có người nào hiểu cảm giác của tôi ko? Đó ko phải là cuộc sống của tôi – của một người đã có gia đình. Tôi ko được tự chủ bất kỳ chuyện gì. Ko có một khoản để dành, ko biết tương lai mình ra sao, ko có được dự trù nào “tầm thường”, theo kiểu dành dụm bao lâu thì vợ chồng sẽ sắm một căn nhà nhỏ. Tôi khởi đầu thấy “ngộp thở”. Và nhìn thấy mình rất cần được làm vợ, làm mẹ, làm chủ một gia đình theo đúng nghĩa tầm thường.
Tôi có con, mọi chuyện vẫn… ko đổi!
Cưới nhau sang đầu năm thứ hai thì tôi có thai. Bản năng của một người mẹ trỗi dậy trong tôi. Tôi rất muốn được làm chủ cuộc sống của mình, muốn sẽ chăm sóc con, sẵn sàng mọi thứ cho con. Nhưng nói với chồng, anh gạt đi, bảo sống ở đây ổn nhưng mà. Anh nhất mực ko chịu ra riêng, còn bảo tôi… trở chứng.
Ở nhà chồng thì tôi chẳng được quyết định cái gì hết. Người nào đời, tôi mang thai nhưng mà mẹ chồng là người chọn bệnh viện cho tôi khám thai, chọn lang y theo dõi. Mẹ chồng quyết định cả việc trang trí phòng cho nhỏ sơ sinh ra sao, sắm sửa cho cháu những đồ đoàn gì. Chồng tôi vô tư “tận hưởng” tất cả những chăm sóc đó và không hề có tí ti gì sự sẵn sàng cho phận sự làm bố của mình. Anh đi làm, về nhà, ăn uống, tắm rửa, xong ôm máy tính bảng… chơi game. Thỉnh thoảng thì xem đá banh, đi chơi với bè bạn.
Tôi bực bội và trở thành ngang bướng. Cái gì tôi cũng muốn làm trái ý mẹ chồng, ko phải do thật sự dị đồng ý kiến nhưng mà chẳng qua để cố chứng minh rằng: “Con khác mẹ! Hãy để cho con quyết định! Con cần cuộc sống của con!”. Nhưng cả nhà chồng thì hùa vào bảo mẹ đúng, những chọn lựa của mẹ là tốt nhất cho em nhỏ, rằng tôi còn thiếu kinh nghiệm, non nớt quá. Ức chế, tôi chỉ còn biết gọi điện thoại khóc với mẹ ruột. Những lúc đó, mẹ tôi chỉ biết thở dài, bảo thôi con cố nhịn chứ hiện giờ muộn rồi, chẳng thay đổi gì được, tạm thời phải qua thời đoạn này đã.
Ngay cả tới lúc sinh, cái tên cho con ruột của mình tôi cũng ko được đặt. Tôi đặt xong, chồng tôi hỏi ý kiến bố mẹ chồng và các chị em chồng, mọi người chọn tên khác. Thế là chồng tôi hùa theo, bảo tên đó đẹp hơn. Anh là người đi làm giấy khai sinh cho con và tôi dù có bực bội thế nào cũng đành thôi, chẳng làm sao cãi được.
Trầm cảm vì có con, cộng thêm dồn nén ngày càng nhiều, tôi sinh ra cáu bẳn, gây lộn với chồng, mặt mũi nhăn nhó và chẳng chịu nói chuyện với người nào trong nhà. Tôi nhốt mình trong phòng. Mẹ tôi lên thăm thì bị mẹ chồng tôi “méc” đủ các chuyện không giống nhau. Mẹ tôi chỉ biết xin lỗi, còn tôi chỉ muốn hét toáng lên rằng con muốn có cuộc sống vợ chồng giống người ta.
Mật độ những trận cãi nhau của tôi với chồng ngày một nhiều hơn. Tôi đòi ôm con về quê thì anh ko chịu. Mọi chuyện cứ rối bèng beng. Tôi khóc liên tục, trầm cảm và mất sữa. Mẹ chồng liền nói với mẹ ruột tôi là cho tôi về quê ở một thời kì để “trấn tĩnh” lại, còn cháu cứ để gia đình bên nội coi ngó.
Tôi ko chịu. Nhưng biết làm sao hiện giờ? Chẳng biết bà nội chăm sóc và làm thế nào nhưng mà con tôi cứ để bà ẵm thì nó nín khóc, im, ngủ ngoan, ăn ngoan, còn đưa sang tôi thì nó khóc ngằn ngặt. Mẹ chồng và lang y nói gì đó với mẹ tôi, nhưng mà cuối cùng mẹ tôi đành ưng thuận, đón tôi về nhà và để cháu ở lại. Mẹ tôi khuyên tôi: “Lang y nói sức khỏe con ko tốt, đang bị trầm cảm sau sinh. Con về nhà ngơi nghỉ vài tuần rồi lại về thôi. Đưa em nhỏ về cùng vừa đi xa ko tiện, lại thêm con ko thể ngơi nghỉ, cứ mòng mòng với nhỏ mãi thì ko khỏi được!”.
Bao giờ tôi mới có được một “mái ấm” của mình?
Ba tháng điều trị trầm cảm của tôi trôi qua, tôi trấn tĩnh lại dần, bớt nghĩ quẩn, nhưng sự chán ngán, mỏi mệt thì vẫn còn. Mẹ chồng về quê đón tôi lên lại nhà chồng. Tôi lên, và mọi thứ lặp lại như cũ. Tôi dần nhìn thấy con càng lúc càng “xa” mình. Muốn ly hôn để ẵm con đi thì ko dễ, vì ba mẹ tôi ko đồng ý, người nào cũng khuyên tôi, bảo rằng làm mẹ đơn thân là một điều rất khó khăn, tôi phải nghĩ cho tương lai của con mình. Rồi thì mọi người cố phân tích, cố khuyên răn. Mẹ chồng tôi thì vẫn tỏ ra rất mến thương tôi trước mặt mọi người. Bà làm bằng cách nào đó, khiến người nào nấy đều nghĩ chẳng qua tôi trẻ người non dạ, chỉ thích “bốc đồng”, bị trầm cảm hay cạn nghĩ nhưng mà thôi.
Một mình nuôi con thì quá sức của tôi, trong khi toàn thể nữ trang cưới thì mẹ chồng cất giữ, tiền nong một đồng tôi cũng ko có trong người. Còn tiếp tục thì…!
Chị ruột tôi bảo tôi cố nhịn một thời kì, rồi cũng tới lúc chồng muốn ra riêng thôi. Nhưng “một thời kì” là… bao lâu? Tôi ko biết. Năm năm sau ngày cưới, tới giờ con tôi đã học mẫu giáo, nó vẫn chỉ vấn vít với bà nội và tất cả mọi thứ đều chỉ “nội, nội…”. Chồng tôi thì ngày một thờ ơ. Anh vẫn ưng ý và thoải mái với cuộc sống của mình, trong ngôi nhà của mình. Chỉ có tôi, tôi như con chim mắc kẹt trong lồng. Giờ nhưng mà đòi ly hôn, thì với những “thế lực” của nhà chồng, có chắc tôi giành được quyền nuôi con ko, lúc con đã trên hai tuổi và tôi ko có chỗ ở ổn định, ko có tiền nong để đảm bảo cuộc sống cho con?
Người ngoài nhìn vào luôn bảo tôi sướng vì… cái gì cũng có! Nhưng những lúc đó, tôi chỉ biết cười buồn. Tôi đâu có cần nhà cao cửa rộng. Một căn phòng thuê ở trọ cũng được, chỉ cần vợ chồng đồng lòng, siêng năng làm ăn, dành dụm nuôi con, dành dụm để mơ tới lúc có một mái ấm của riêng mình. Cái điều nghe như quá giản đơn, vậy nhưng mà biết bao giờ tôi mới có???
Tags:
#Trầm #cảm #lúc #phải #chung #sống #với #gia #đình #nhà #chồng
[rule_2_plain]#Trầm #cảm #lúc #phải #chung #sống #với #gia #đình #nhà #chồng
[rule_2_plain]#Trầm #cảm #lúc #phải #chung #sống #với #gia #đình #nhà #chồng
[rule_3_plain]Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Trầm #cảm #lúc #phải #chung #sống #với #gia #đình #nhà #chồng