Về tới nhà là bố gọi điện ngay. Cô đấy đưa cho tôi chìa khóa phòng, hướng dẫn rõ ràng cách ra vào và giải mã số bí mật để ko báo cho cơ quan công quyền, rồi chỉ cách lấy lại hồ sơ. Bố nói: Tôi có hứa với khách nên ko đợi thư ký nói xong, hiện thời sai tôi tới đón.
Tôi nghe giọng nam nữ định bỏ chạy, bố tôi giật thót quay lại, càu nhàu: Con chưa nói xong, mày định cút đi, tới nơi rồi nổi nóng, bà mắng té tát, nhiếc mắng con. vì ko biết. dạy.

Tính tôi vẫn vậy, thích làm gì cũng nhanh đi chơi, ko nghe lời can gián nhưng ko thích. Vì vậy, nhiều lần bố giục tôi phải học sớm ra trường để có được một vị trí công sở ko như ý muốn. Tôi nghĩ tới cà vạt và sự trang trọng của cà vạt nhưng ko thèm muốn.

Bố đợi con đứng im rồi nói: mẹ làm việc siêng năng lắm, con đừng la mắng làm mẹ giận. Bạn phải nhẹ nhõm đi vào, nói chuyện lịch sự, nếu cô đấy chưa xong việc, hãy ngồi lại đợi, đừng vội vã. Cô đấy đã sẵn sàng tài liệu cho bố từ sáng rồi, giờ đang để dành đi làm thêm, chắc giận lắm, bạn phải ngọt ngào hôn hít.

Xong, giấu tôi đi. Trời đã xế chiều nhưng vẫn còn nóng. Tài xế chở tôi về, vặn số cao nhưng máy vẫn chưa hết nóng. Tôi ngồi xuống và nghe một cách tài tình bản nhạc MP3 nhưng ko hiểu nó ở đâu.

Lúc người tài xế ngừng lại, anh ta buột mồm: vào đi, anh đợi ở ngoài. Tôi mở khóa cửa bước vào, tuân theo các thứ tự an toàn theo hướng dẫn của bố rồi bò như tên trộm lên lầu. Một tí ánh sáng từ một văn phòng cho biết tôi phải ở đâu và có âm nhạc nhẹ nhõm.

Ngày nay, mọi bộ phận đều giống nhau, cạnh tranh để tạo ra thú vui để tăng năng suất. Tôi bước đi nhẹ nhõm tới nỗi dường như ko người nào biết. Hình ảnh tôi bắt gặp khiến tôi nghĩ rằng mình đã bị mù.

Cô thư ký đang làm việc một mình, nhưng cách cô đấy ăn mặc khiến tôi hoang mang. Có thể vì trời nóng, cũng có thể vì ko người nào đủ dũng cảm đi làm, nên cô tự nhiên như ở nhà của mình.

Chiếc áo sơ mi lụa màu hồng cô mặc bị kéo từ cạp váy, buộc lại ở sau gáy nên lộ ra một đống da bụng và chiếc áo nịt màu hồng, trông rất đã mắt. Tôi thích chết đi được, nửa muốn hét lên, nửa cố yên lặng để tận hưởng.
Cô thư ký đi tới đi lui, trên tay cầm một cây bút, lưng trở lại phía tôi, vì vậy cô đấy càng thả lỏng hơn. Tôi rón rén lại gần, lặng lẽ nhìn cô đấy, cảm nhận hơi thở đều đặn của cô đấy khiến hai bầu vú bị đẩy lên đẩy xuống đã mắt.

Tôi tới gần để có thể ngửi thấy mùi tóc và da của cô đấy, nhưng cô đấy vẫn ko biết điều đó. Cô lầm bầm điều gì đó và thỉnh thoảng nâng cốc cà phê lên nhấp một ngụm. Đột nhiên, tôi rất lo lắng. Tôi ko ngờ bố tôi ở đâu lại tuyển được một em thư ký ngon và xinh tương tự, nhưng tiếc thay, tôi luôn chần chừ ko nhận lời bố đi làm sớm.
Ko cần suy nghĩ, tôi chạm vào chiếc ghế với một cái lộp độp. Cô gái bất thần quay lại và nhìn thấy tôi, bản năng tự vệ khiến cô đấy buông ly cà phê và lấy tay che áo ngực. Tôi bối rối xin lỗi và giới thiệu bản thân. Cô đấy có vẻ ko tin, lúc nghe nội dung việc làm của bố, cô đấy mới yên tâm, nhưng vẫn thấy xấu hổ vì sự hớ hênh đã bị tôi nhìn thấy.

Ko đợi nàng tra hỏi, ta nhất thời kể lại những gì cha ta dặn. Cô đấy có vẻ tự trách mình, nhưng vẫn quở trách tôi: dù có lên cũng phải nói một tiếng, tôi là con gái duy nhất còn đi làm, nếu kẻ gian đột nhập thì tôi biết phải làm sao.

Tôi xin lỗi một lần nữa, nhưng hóm hỉnh trêu cô đấy: kẻ gian nào vào đây nhưng bắt được như tôi vừa rồi chắc sơ suất ko lung tung được gì. Cô hơi nhát gan, khuôn mặt ửng hồng hòa cùng màu áo lụa khiến cô như lung linh hơn.

Tôi cũng ngại, nhưng để tiết kiệm tiền, tôi nói bừa: Bố em muốn anh đi làm lâu rồi, nhưng em còn do dự. Nếu quen anh, em đã chấp nhận làm cho ông già vui rồi.

Cô nàng có vẻ kín tiếng nên chỉ lo vén vạt áo vào cạp váy. Ôi, đôi bàn tay của bạn mới đẹp làm sao, tôi thốt lên: bạn có đôi bàn tay đẹp và tuyệt vời. Sau đó, tôi ko hiểu ma quỷ dẫn đường như thế nào, nhưng tôi tiếp tục: mọi thứ khác cũng đẹp.

Lúc này, có vẻ như cô đấy đã lấy lại được tĩnh tâm, nên nói với tôi rằng: người nào biết nhiều nhưng khen um, chứng tỏ bạn là người gian dối. Nhưng lúc người nào nói điêu thì ngọn ngành lộ ra. Tôi thích thú với kiểu chặn họng này nên ăn miếng trả miếng: người đẹp dù chưa đi xem bao nhiêu vẫn đẹp. Phương chi tôi thầm thấy một trong hai cô đấy đẹp nhất.

Bài này hay lắm nè:   Chuyện tình cô công nhân

Tôi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào bộ ngực phập phồng bất chấp của cô đấy. Cô đấy có vẻ lảng tránh, tôi mượn thời cơ diễn giải: cô đấy mặc áo nịt màu hồng nên nhìn đâu cũng thấy bối rối, ko hiểu màu hồng nào là thật, màu nào là giả vì da cô đấy cũng hồng như màu áo ngực.

Tôi nỗ lực dùng từ áo ngực để đánh vào tâm trí cô đấy một cách rõ ràng. Mặt cô ửng hồng, nhưng cô vẫn kháng cự: thứ kinh tởm nhưng anh ta mô tả nghe như một nỗi đau thực sự. Cũng may, thoạt nhìn anh ta đã giàu trí tưởng tượng rồi, nếu người nào liều lĩnh hơn, có nhẽ anh ta có thể viết ra cả một câu chuyện để xuýt xoa khen ngợi.

Tôi cười, cô đấy cũng cười. Một lúc sau, cô đấy đưa tài liệu, tôi cầm lấy và quay đi rất tiếc. Giá như trước đây tôi đừng quá tham lam, cứ nép vào nép sát vào người, có nhẽ vì trời nóng nên cô đấy sẽ ko bước thêm vài bước nữa để tôi thỏa mãn hơn. Của Hoài.

Để hạn chế quảng cáo lúc xem, bạn bấm vào Full Screen (Toàn màn hình)

Xem thêm chi tiết THƯ KÝ SỞ (Dâm)

Phân mục: Truyện sex hay

Nguồn: sex-shoponline.net

Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót

Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục

#THƯ #KÝ #SỞ #Dâm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *