Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu muốn gửi truyện vui lòng gửi vào email Truyensextv@gmail.com!
Năm 2021, trước sự bùng phát mạnh mẽ của đại dịch toàn cầu, nhiều người đã mất việc làm, người thân, người yêu, thậm chí là tính mệnh của chính mình. Tại một vùng quê nghèo, một thanh niên khoảng 16 – 17 tuổi đang lê bước trên trục đường bê tông nhỏ hẹp, cũ nát đầy ổ gà, ổ vịt. Anh chậm rãi lê bước, khuôn mặt gầy gò và hốc hác, bộ quần áo lấm lem bùn đất. Nhưng tựu chung lại, đầu óc trống rỗng của anh hoàn toàn ko nhận thấy những điều đó. Đi thêm một đoạn nữa, cuối trục đường bê tông cũ nát là trục đường đất nhơ bẩn, khó đi, trơn trượt sau cơn mưa rào buổi chiều. Hai bên trục đường đất là những cánh đồng lúa ngút ngàn, xanh mướt trải dài tới tận chân trời. Người thanh niên cứ đi, đi mãi cho tới lúc vấp phải viên gạch ở rìa ruộng. Sau đó anh mới tỉnh táo lại, nỗ lực ngửng đầu nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu, nhưng những gì anh nhìn thấy chỉ là bầu trời đêm đen kịt. Mãi cho tới lúc mắt thích ứng với bóng tối, anh mới mù mờ nhìn thấy một vài khóm lúa gần đó và một biểu ngữ cũ đã phai màu nằm trên mặt đất. Anh nỗ lực đứng dậy, nhưng thân thể anh mỏi mệt và ko còn một tí sức lực nào. Chắc đã vài ngày rồi anh ko có gì để ăn. Tuy nhiên, lòng tự hào ko cho phép anh ăn xin, anh thà chết đói hoặc nằm ngoài đường còn hơn mang tiếng hành khất. Thân thể ngày càng yếu đi, nhịp thở yếu dần, ngắt quãng. Anh chợt thấy lạnh, thật lạnh !!! Dùng chút sức lực cuối cùng, anh cố với tay lấy tấm băng rôn có dòng chữ: “Toàn thể nhân dân xã Minh Lãng chung tay phòng chống sổng 19” và đeo lên người. Có nhẽ làm tương tự anh đấy sẽ cảm thấy ấm áp hơn chăng? Nhưng nó dường như ko có bất kỳ tác dụng.
“Tôi thực sự sắp chết ở đây sao?”
– Ko ko, tôi ko muốn chết một cách vô ích ở một nơi hoang vắng như thế này.
Nhưng rồi anh chợt nghĩ: “Vì sao mình vẫn còn lưu luyến toàn cầu này? Tôi ko còn gì để làm ở nơi này. “
Đôi mắt anh từ từ ngấn lệ. Nhắm mi, hai dòng lệ long lanh chảy dài trên gò má gầy gò, hốc hác. Trước lúc chết, những ký ức từ thuở thơ ấu tới lúc trưởng thành cứ hiện lên trong đầu anh ngày càng rõ nét.
Thời thơ ấu, anh cũng có một gia đình hạnh phúc với một người cha hiền lành, siêng năng, một người mẹ nghiêm khắc nhưng mến thương và quan tâm, và một người em gái trong sáng. tinh nghịch, láu tôm láu cá nhưng ko kém phần đáng yêu với đôi mắt thơ ngây và đôi má phúng phính. Nhưng rồi, những tháng ngày hạnh phúc đó chẳng kéo dài được bao lâu.
Lúc nghe thông tin dịch bệnh trên tivi, gia đình anh ko nghĩ vùng đất được mệnh danh là “Thái Bình” này lại có thể bị một loại vi rút nhỏ gây hại nặng tới vậy. Thuở đầu, cả nước chỉ có một vài trường hợp mắc, nhưng ngay sau đó, do sự thiếu ý thức của người dân nên bệnh đã bùng phát mạnh mẽ, ko chỉ trong nước nhưng còn trên toàn toàn cầu. Lúc các nhà máy, khu công nghiệp ngừng hoạt động do dịch bệnh, bố mẹ anh mất việc làm. Nhưng, đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất đối với gia đình anh!
Ko lâu sau, trong gia đình anh, từng người, từng người bị truyền nhiễm. Do trước đó đã mất việc, cùng với việc phải vay nợ để trang trải cuộc sống trong những tháng ngày bị đóng cửa, giờ đây cô phải gánh hàng ngũ tiền viện phí của cả 4 thành viên trong gia đình. Kinh tế gia đình anh nhanh chóng suy sụp, dù anh đã bán nhà và đất của ông bà để lại chỉ với kỳ vọng giữ được mạng sống cho mọi người.
Nhưng nhưng!
Bố mẹ anh đã già, lại mắc nhiều bệnh tiềm tàng nên ko thể đương đầu với căn bệnh quái ác này. Sống trong nỗi đau mất cha mẹ, những tháng ngày ở bệnh viện đối với anh chị như địa ngục. Ko lâu sau lúc cha mẹ anh tạ thế, người chị gái duy nhất cũng là người thân cuối cùng của anh cũng tạ thế một cách bi thương… để lại anh một mình trong sự độc thân, đói, rét và lãnh đạm của mọi người xung quanh. vòng quanh.
Chưa bao giờ anh cảm thấy mạng người mỏng manh tới thế!
Sáng hôm sau, người dân bất thần trước thông tin họ nghe được trên loa truyền thanh của xã:
– Một người nông dân tìm thấy thi thể của một thanh niên trên cánh đồng lạnh …
Tân giới phiêu lưu kýTác giả Quen với độc thân
Hình Ảnh về: Tân giới phiêu lưu kýTác giả Quen với độc thân
Video về: Tân giới phiêu lưu kýTác giả Quen với độc thân
Wiki về Tân giới phiêu lưu kýTác giả Quen với độc thân
Tân giới phiêu lưu kýTác giả Quen với độc thân -
Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu muốn gửi truyện vui lòng gửi vào email Truyensextv@gmail.com!
Năm 2021, trước sự bùng phát mạnh mẽ của đại dịch toàn cầu, nhiều người đã mất việc làm, người thân, người yêu, thậm chí là tính mệnh của chính mình. Tại một vùng quê nghèo, một thanh niên khoảng 16 - 17 tuổi đang lê bước trên trục đường bê tông nhỏ hẹp, cũ nát đầy ổ gà, ổ vịt. Anh chậm rãi lê bước, khuôn mặt gầy gò và hốc hác, bộ quần áo lấm lem bùn đất. Nhưng tựu chung lại, đầu óc trống rỗng của anh hoàn toàn ko nhận thấy những điều đó. Đi thêm một đoạn nữa, cuối trục đường bê tông cũ nát là trục đường đất nhơ bẩn, khó đi, trơn trượt sau cơn mưa rào buổi chiều. Hai bên trục đường đất là những cánh đồng lúa ngút ngàn, xanh mướt trải dài tới tận chân trời. Người thanh niên cứ đi, đi mãi cho tới lúc vấp phải viên gạch ở rìa ruộng. Sau đó anh mới tỉnh táo lại, nỗ lực ngửng đầu nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu, nhưng những gì anh nhìn thấy chỉ là bầu trời đêm đen kịt. Mãi cho tới lúc mắt thích ứng với bóng tối, anh mới mù mờ nhìn thấy một vài khóm lúa gần đó và một biểu ngữ cũ đã phai màu nằm trên mặt đất. Anh nỗ lực đứng dậy, nhưng thân thể anh mỏi mệt và ko còn một tí sức lực nào. Chắc đã vài ngày rồi anh ko có gì để ăn. Tuy nhiên, lòng tự hào ko cho phép anh ăn xin, anh thà chết đói hoặc nằm ngoài đường còn hơn mang tiếng hành khất. Thân thể ngày càng yếu đi, nhịp thở yếu dần, ngắt quãng. Anh chợt thấy lạnh, thật lạnh !!! Dùng chút sức lực cuối cùng, anh cố với tay lấy tấm băng rôn có dòng chữ: “Toàn thể nhân dân xã Minh Lãng chung tay phòng chống sổng 19” và đeo lên người. Có nhẽ làm tương tự anh đấy sẽ cảm thấy ấm áp hơn chăng? Nhưng nó dường như ko có bất kỳ tác dụng.
"Tôi thực sự sắp chết ở đây sao?"
- Ko ko, tôi ko muốn chết một cách vô ích ở một nơi hoang vắng như thế này.
Nhưng rồi anh chợt nghĩ: “Vì sao mình vẫn còn lưu luyến toàn cầu này? Tôi ko còn gì để làm ở nơi này. "
Đôi mắt anh từ từ ngấn lệ. Nhắm mi, hai dòng lệ long lanh chảy dài trên gò má gầy gò, hốc hác. Trước lúc chết, những ký ức từ thuở thơ ấu tới lúc trưởng thành cứ hiện lên trong đầu anh ngày càng rõ nét.
Thời thơ ấu, anh cũng có một gia đình hạnh phúc với một người cha hiền lành, siêng năng, một người mẹ nghiêm khắc nhưng mến thương và quan tâm, và một người em gái trong sáng. tinh nghịch, láu tôm láu cá nhưng ko kém phần đáng yêu với đôi mắt thơ ngây và đôi má phúng phính. Nhưng rồi, những tháng ngày hạnh phúc đó chẳng kéo dài được bao lâu.
Lúc nghe thông tin dịch bệnh trên tivi, gia đình anh ko nghĩ vùng đất được mệnh danh là “Thái Bình” này lại có thể bị một loại vi rút nhỏ gây hại nặng tới vậy. Thuở đầu, cả nước chỉ có một vài trường hợp mắc, nhưng ngay sau đó, do sự thiếu ý thức của người dân nên bệnh đã bùng phát mạnh mẽ, ko chỉ trong nước nhưng còn trên toàn toàn cầu. Lúc các nhà máy, khu công nghiệp ngừng hoạt động do dịch bệnh, bố mẹ anh mất việc làm. Nhưng, đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất đối với gia đình anh!
Ko lâu sau, trong gia đình anh, từng người, từng người bị truyền nhiễm. Do trước đó đã mất việc, cùng với việc phải vay nợ để trang trải cuộc sống trong những tháng ngày bị đóng cửa, giờ đây cô phải gánh hàng ngũ tiền viện phí của cả 4 thành viên trong gia đình. Kinh tế gia đình anh nhanh chóng suy sụp, dù anh đã bán nhà và đất của ông bà để lại chỉ với kỳ vọng giữ được mạng sống cho mọi người.
Nhưng nhưng!
Bố mẹ anh đã già, lại mắc nhiều bệnh tiềm tàng nên ko thể đương đầu với căn bệnh quái ác này. Sống trong nỗi đau mất cha mẹ, những tháng ngày ở bệnh viện đối với anh chị như địa ngục. Ko lâu sau lúc cha mẹ anh tạ thế, người chị gái duy nhất cũng là người thân cuối cùng của anh cũng tạ thế một cách bi thương… để lại anh một mình trong sự độc thân, đói, rét và lãnh đạm của mọi người xung quanh. vòng quanh.
Chưa bao giờ anh cảm thấy mạng người mỏng manh tới thế!
Sáng hôm sau, người dân bất thần trước thông tin họ nghe được trên loa truyền thanh của xã:
- Một người nông dân tìm thấy thi thể của một thanh niên trên cánh đồng lạnh ...
[rule_{ruleNumber}] [box type=”note” align=”” class=”” color:red;”>Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu muốn gửi truyện vui lòng gửi vào email Truyensextv@gmail.com!
Năm 2021, trước sự bùng phát mạnh mẽ của đại dịch toàn cầu, nhiều người đã mất việc làm, người thân, người yêu, thậm chí là tính mạng của chính mình. Tại một vùng quê nghèo, một thanh niên khoảng 16 – 17 tuổi đang lê bước trên con đường bê tông nhỏ hẹp, cũ nát đầy ổ gà, ổ vịt. Anh chậm rãi lê bước, khuôn mặt gầy gò và hốc hác, bộ quần áo lấm lem bùn đất. Nhưng tựu chung lại, đầu óc trống rỗng của anh hoàn toàn không nhận thấy những điều đó. Đi thêm một đoạn nữa, cuối con đường bê tông cũ nát là con đường đất bẩn thỉu, khó đi, trơn trượt sau cơn mưa rào buổi chiều. Hai bên con đường đất là những cánh đồng lúa bạt ngàn, xanh mướt trải dài đến tận chân trời. Người thanh niên cứ đi, đi mãi cho đến khi vấp phải viên gạch ở rìa ruộng. Sau đó anh mới tỉnh táo lại, cố gắng ngẩng đầu nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu, nhưng những gì anh nhìn thấy chỉ là bầu trời đêm đen kịt. Mãi cho đến khi mắt thích nghi với bóng tối, anh mới lờ mờ nhìn thấy một vài khóm lúa gần đó và một biểu ngữ cũ đã phai màu nằm trên mặt đất. Anh cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể anh mệt mỏi và không còn một chút sức lực nào. Chắc đã vài ngày rồi anh không có gì để ăn. Tuy nhiên, lòng kiêu hãnh không cho phép anh ăn xin, anh thà chết đói hoặc nằm ngoài đường còn hơn mang tiếng ăn mày. Cơ thể ngày càng yếu đi, nhịp thở yếu dần, ngắt quãng. Anh chợt thấy lạnh, thật lạnh !!! Dùng chút sức lực cuối cùng, anh cố với tay lấy tấm băng rôn có dòng chữ: “Toàn thể nhân dân xã Minh Lãng chung tay phòng chống sổng 19” và đeo lên người. Có lẽ làm như vậy anh ấy sẽ cảm thấy ấm áp hơn chăng? Nhưng nó dường như không có bất kỳ tác dụng.
“Tôi thực sự sắp chết ở đây sao?”
– Không không, tôi không muốn chết một cách vô ích ở một nơi hoang vắng như thế này.
Nhưng rồi anh chợt nghĩ: “Tại sao mình vẫn còn lưu luyến thế giới này? Tôi không còn gì để làm ở nơi này. “
Đôi mắt anh từ từ ngấn lệ. Nhắm mi, hai dòng lệ long lanh chảy dài trên gò má gầy gò, hốc hác. Trước khi chết, những ký ức từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành cứ hiện lên trong đầu anh ngày càng rõ nét.
Thời thơ ấu, anh cũng có một gia đình hạnh phúc với một người cha hiền lành, chăm chỉ, một người mẹ nghiêm khắc nhưng yêu thương và quan tâm, và một người em gái trong sáng. tinh nghịch, láu cá nhưng không kém phần đáng yêu với đôi mắt ngây thơ và đôi má phúng phính. Nhưng rồi, những tháng ngày hạnh phúc đó chẳng kéo dài được bao lâu.
Khi nghe thông tin dịch bệnh trên tivi, gia đình anh không nghĩ vùng đất được mệnh danh là “Thái Bình” này lại có thể bị một loại vi rút nhỏ gây hại nặng đến vậy. Ban đầu, cả nước chỉ có một vài trường hợp mắc, nhưng ngay sau đó, do sự thiếu ý thức của người dân nên bệnh đã bùng phát mạnh mẽ, không chỉ trong nước mà còn trên toàn thế giới. Khi các nhà máy, khu công nghiệp ngừng hoạt động do dịch bệnh, bố mẹ anh mất việc làm. Nhưng, đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất đối với gia đình anh!
Không lâu sau, trong gia đình anh, từng người, từng người bị lây nhiễm. Do trước đó đã mất việc, cộng với việc phải vay nợ để trang trải cuộc sống trong những ngày tháng bị đóng cửa, giờ đây cô phải gánh hàng ngũ tiền viện phí của cả 4 thành viên trong gia đình. Kinh tế gia đình anh nhanh chóng suy sụp, dù anh đã bán nhà và đất của ông bà để lại chỉ với hy vọng giữ được mạng sống cho mọi người.
Nhưng mà!
Bố mẹ anh đã già, lại mắc nhiều bệnh tiềm ẩn nên không thể chống chọi với căn bệnh quái ác này. Sống trong nỗi đau mất cha mẹ, những ngày tháng ở bệnh viện đối với anh chị như địa ngục. Không lâu sau khi cha mẹ anh qua đời, người chị gái duy nhất cũng là người thân cuối cùng của anh cũng qua đời một cách bi thảm… để lại anh một mình trong sự cô đơn, đói, rét và ghẻ lạnh của mọi người xung quanh. vòng quanh.
Chưa bao giờ anh cảm thấy mạng người mong manh đến thế!
Sáng hôm sau, người dân bất ngờ trước thông tin họ nghe được trên loa truyền thanh của xã:
– Một người nông dân tìm thấy thi thể của một thanh niên trên cánh đồng lạnh …
[/box]#Tân #giới #phiêu #lưu #kýTác #giả #Quen #với #cô #đơn
[rule_3_plain]#Tân #giới #phiêu #lưu #kýTác #giả #Quen #với #cô #đơn
Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email truyensextv@gmail.com nhé!
Phần 1: Chết trong đớn đau
Năm 2021, do dịch bệnh bùng phát mạnh mẽ trên toàn cầu nhưng có rất nhiều người đã mất việc làm, mất người thân, người yêu, thậm chí là ngay cả chính tính mệnh của bản thân mình. Tại một vùng quê nghèo, một cậu thanh niên tầm khoảng 16 – 17 tuổi đang lê bước trên trục đường bê tông nhỏ hẹp đã cũ nát đầy ổ gà, ổ vịt. Cậu lê bước một cách chậm rãi, khuôn mặt gầy gò hốc hác, quần áo bẩn tưởi dính đầy bùn đất. Nhưng hết thảy, tâm trí trống rỗng của cậu ko hề quan tâm tới những điều đó. Đi thêm một đoạn, phía cuối trục đường bê tông cũ nát là một đoạn đường đất nhơ bẩn, khó đi, trơn trượt sau trận mưa rào hồi chiều. Hai bên đường đất là cánh đồng trồng lúa mênh mông, xanh mướt trải dài tới tận chân trời. Cậu thanh niên vẫn cứ đi, đi mãi cho tới lúc cậu vấp ngã bởi một viên gạch bên bờ ruộng. Bấy giờ, cậu mới lấy lại được ý thức của mình, cố ngửng đầu nhìn ra xung quanh để có thể biết được rằng mình đang ở nơi nào nhưng thứ cậu nhìn thấy chỉ là một màu đen kịt của màn trời đêm. Tới lúc mắt đã dần thích ứng với bóng tối thì cậu mới có thể mù mờ thấy một vài khóm lúa ở gần đó và một tấm băng rôn cũ đã phai màu bị vứt lăn lóc dưới đất. Cậu cố gượng gập dậy nhưng thân thể mệt nhoài, ko còn một tí sức lực. Có nhẽ đã mấy ngày rồi cậu ko có gì để ăn. Dù vậy nhưng lòng tự trọng ko cho phép cậu đi xin ăn, cậu thà chết đói hay nằm lăn lóc ở đường còn hơn mang cái tiếng rằng thằng hành khất. Thân thể mỗi lúc một yếu đi, hơi thở yếu ớt, ngắt quãng. Cậu chợt thấy lạnh, lạnh quá!!! Dùng chút sức lực cuối cùng, cậu cố với tay lấy tấm băng rôn có in dòng chữ: “Toàn dân xã Minh Lãng chung tay phòng chống covid 19” nhưng đắp lên người. Có nhẽ làm tương tự sẽ giúp cậu cảm thấy ấm áp hơn chăng? Nhưng nó dường như chẳng có chút tác dụng nào cả.
– Có lẽ nào mình sẽ phải chết ở đây thật ư?
– Ko ko, mình ko muốn chết một cách lãng nhách ở nơi đồng ko mông quạnh như thế này.
Nhưng rồi cậu lại chợt nghĩ: “Vì sao mình vẫn còn lưu luyến toàn cầu này nhỉ? Nơi này chẳng còn gì để cho mình vương vấn nữa cả”
Đôi mắt dần đục đi vì nước mắt. Khép hai hàng mi lại, hai hạt nước mắt long lanh cứ thế nhưng chảy xuống hai bên má gầy gò, hốc hác. Trước lúc chết, những dòng ký ức của cậu từ lúc còn nhỏ tới lớn cứ thế nhưng hiện lên trong đầu cậu mỗi lúc một rõ hơn.
Những ngày còn thơ ấu, cậu cũng đã có một gia đình hạnh phúc với một người bố hiền lành chịu thương chịu khó, một người mẹ tuy hơi nghiêm khắc nhưng luôn mến thương, quan tâm tới con cái của mình, và một cô em gái tinh nghịch, láu tôm láu cá nhưng cũng ko kém phần đáng yêu với đôi mắt thơ ngây và hai bên má phúng phính. Nhưng rồi, những tháng ngày hạnh phúc đấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Lúc nghe những thông tin dịch bệnh trên đài truyền hình, gia đình cậu ko người nào nghĩ tới rằng mảnh đất mang tên: “Thái Bình” này lại có thể bị con vi – rút nhỏ nhỏ tàn phá nặng nề tới tương tự. Thuở đầu, khắp cả nước chỉ có một vài ca bệnh, nhưng ko bao lâu sau, do sự thiếu ý thức của người dân nhưng dịch bệnh đã bùng phát mạnh mẽ, ko chỉ trong nước nhưng là trên toàn toàn cầu. Lúc những nhà máy, khu công nghiệp ngừng hoạt động do dịch bệnh cũng là lúc bố mẹ cậu mất việc làm. Nhưng, đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất đối với gia đình cậu!
Ko lâu sau, trong gia đình cậu từng người, từng người một tuần tự nhiễm bệnh. Do từ trước đó đã mất việc làm, cùng với việc phải vay nợ để có tiền sinh hoạt trong những ngày phong tỏa, giờ đây còn phải gánh thêm sức nặng của tiền viện phí của cả bốn người trong gia đình. Kinh tế gia đình cậu kiệt quệ một cách nhanh chóng, mặc dù đã bán cả căn nhà, mảnh đất của ông bà để lại, chỉ với kỳ vọng giữ được mạng sống của mọi người.
Nhưng!
Bố mẹ cậu do đã có tuổi lại còn có nhiều bệnh nền nên đã ko thể đương đầu lại với căn bệnh quái ác này. Sống trong nỗi đau mất ba mẹ, những ngày nằm trong bệnh viện đối với anh em cậu như là địa ngục vậy. Bố mẹ mới mất chẳng được bao lâu thì đứa em gái duy nhất, cũng là người thân cuối cùng của cậu cũng ra đi một cách phũ phàng… bỏ lại cậu một mình với nỗi độc thân, đói rét, lãnh đạm của mọi người xung quanh.
Chưa bao giờ cậu cảm thấy tính mệnh của con người lại mỏng manh tới tương tự!
Sáng hôm sau, người người đang ngỡ ngàng trước thông tin được nghe trên loa phát thanh của xã:
– Một người nông dân tìm được xác của một cậu thanh niên trên bờ ruộng đã lanh tanh…
#Tân #giới #phiêu #lưu #kýTác #giả #Quen #với #cô #đơn
[rule_2_plain]#Tân #giới #phiêu #lưu #kýTác #giả #Quen #với #cô #đơn
[rule_2_plain]#Tân #giới #phiêu #lưu #kýTác #giả #Quen #với #cô #đơn
[rule_3_plain]Phân mục: Truyện sex hay
Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Tân #giới #phiêu #lưu #kýTác #giả #Quen #với #cô #đơn