Xe tới bến. Đợi cho hành khách xuống hết. Như đã thỏa thuận với anh tài xế trước. Xe chạy ngược trở lại vô nhà Lan ở trong một con hẻm dưới chân núi. Tới lúc đường nhỏ quá, xe ko vô xa hơn được nữa. Đành khiêng đồ xuống cho xe lui trở ra. Hưng phụ Lan khiêng đồ vào nhà. Chàng đã tưởng tượng căn nhà của nàng phải nhỏ nhỏ và nghèo nàn lắm. Nhưng tới nơi lại còn tồi tệ hơn sự tưởng tượng của chàng nhiều. Những vách lá được vá víu bằng những miếng bìa nhằng nhịt cũng ko che hết được những lỗ hổng để nắng rọi vô nhà. Mái nhà cũng bằng lá, lụp sụp bốn năm lớp chồng lên nhau, nhưng vẫn còn lỗ hổng nhìn thấy trời. Chỉ có phía sau nhà sát vào vách núi là kín đáo. Phải nói đây là một cái chòi dựa vô vách núi. Xung quanh là những bụi cây chẳng khác gì một cái ổ của loài thú rừng. Khu này chỉ có thưa thớt vài ba căn nhà như thế này. Hưng phải khum hẳn người xuống mới chui vô được nhà. Bên trong, một cái giường ọp ẹp duy nhất giữa nhà. Bếp nước ngay dưới chân giường. Nền nhà cũng nhưngoài sân toàn là cát trắng. Hai đứa trẻ đang nghịch cát, thấy mẹ về reo lên mừng rỡ. Chúng chạy ào ra ôm lấy chân Lan, mếu máo: – Mẹ ơi, con đói quá à. Nàng la lên. – Tụi con ko khoanh tay chào bác đi chứ. Hưng mở bao lấy hộp bánh đưa cho con nhỏ lớn bảo. – Con lấy bánh cho các em ăn đi. Mắt con nhỏ sáng lên. Nó cầm hộp bánh run run, nhìn mẹ. Hưng nhìn thấy ánh mắt xót xa của Lan, lòng chàng cũng se lại. – Bác cho các con thì cám ơn đi. Lấy mấy cái đem ra ngoài sân nhưng ăn. Cả ba đứa cùng khoanh tay cúi đầu, nói nhi nhí cái gì trong mồm Hưng ko nghe rõ, chàng vội vã bảo chúng. – Thôi được rồi, cứ đem hết ra ngoài ăn đi. Chờ mẹ nấu cơm rồi kêu vô ăn. Con nhỏ lớn nhìn mẹ nó hỏi. – Hôm nay có cơm ăn rồi hả mẹ? Lan gật đầu. – Bác cho tiền sắm gạo nên hôm nay tụi con được ăn cơm đó. Con chia cho em mỗi đứa vài cái bánh thôi, để bụng nhưng ăn cơm. Con nhỏ lớn dạ một tiếng, cầm hộp bánh chui ra ngoài. Hai đứa nhỏ chạy theo chị ngay. Mặt trời đã khuất sau rặng núi nên trong nhà khởi đầu nhá nhem tối. Hưag hỏi. – Sao em ko bật điện lên? Lan nói nho nhỏ. – Khu này ko có điện anh ạ. Mọi người đất đèn dầu thôi. – Vậy em đốt đèn lên đi. Lan hơi ngập ngừng. – Lúc nãy em quên sắm dầu rồi. Để em bảo con Hai chạy ra ngoài đầu ngõ sắm ít dầu về đốt đèn nghe anh. Hưng vội nói. – Thôi khỏi em nấu cơm cho tụi nó ăn đi. Bếp lửa trong nhà cũng đủ sáng rồi. – Vậy anh ngồi trên giường chờ em một cMt nhe. Lan vừa quay đi thì Hưng đã nắm lấy tay nàng hỏi: – Anh có giúp gì được em ko? Lan lắc đầu, đứng sát vô Hưng nói. – Anh ngồi nghỉ đi, có gì đâu nhưng anh phải làm. Hưng vòng một tay ôm lấy lưng Lan, kéo nàng vô lòng nói thực nhỏ. – Em sống cực khổ quá. Thân thể Lan ép sát vô mình Hưng. Chàng cúi xuống trong lúc Lan vừa ngửng mặt lên nên môi Hưng phủ đầy mồm nàng. Bàn tay chàng mò qua làn áo mỏng, rà lên khuôn ngực nhỏ nhắn nhưag săn cứng như ngực con gái tuổi dậy thì. Cả hai tay Lan cũng đã luồn qua lưng quần chàng. Thân thể Hưng run lên, nóng hừng hực. Chàng kéo Lan nằm xuống giường, nhưng Lan lại xoay mình nằm đè lên chàng. Hưng nằm ngửa để nàng chà sát trên thân thể chàng. Bỗng Hưng nhìn lên nóc nhà. Một lỗ hổng còn ánh sáng le lói cuối cùng của buổi chiều mù mờ như một đốm lửa chập chờn trước mắt chàng. Hình ảnh cô gái tóc vàng lại xuất hiện thực rõ trong đầu Hưng. Bàn tay nàng mò mẫm trong đêm hôm đó làm Hưng run rẩy. Bỗng có tiếng mấy đứa nhỏ nheo nhéo ở ngoài kéo nhau vô nhà. Lan vội vã ngồi bật dậy, vơ nắm củi thổi lửa nấu cơm. – Có cơm chưa hở mẹ? – Ừ, mẹ đang nấu đây. Ba đứa nhỏ ngồi xung quanh nồi nước vừa được đặt lên bếp, mới đổ gạo vô. Chúng bàn tán với nhau những câu thật thơ ngây làm Hưng mủi lòng. Hình như đã lâu lắm chúng mới được ăn cơm thì phải. ánh lửa soi rõ mặt từng đứa hằn lên những nét ngô nghê của tuổi thơ dại. Lan ngồi sát cạnh Hưng trên mép giường. ánh lửa của nồi cơm chỉ đủ sáng một vùng chỗ mấy đứa trẻ ngồi. Bóng tối đã khởi đầu tràn lan trong căn nhà trống hốc. Lan nắm lấy tay Hưag, nàng ngả đầu lên vai chàng. Hưng vòng một tay ôm lấy người thiếu phụ trẻ. – Con cái thế này thì em làm ăn gì nhưng sống? Hàng ngày em nấu nồi tào phở nước đường. Tối tới đem ra bãi biển bán. – Vì sao ko bán ban ngày nhưng chờ tới đêm mới bán làm sao có khách? Lan cười nho nhỏ. – Ban ngày em ở nhà nấu tào phở để coi mấy đứa nhỏ. Tối tới chúng ngủ hết mới đi bán được. Hơn nữa, ban ngày người nào cho bán ở đó. Vả lại đêm hôm có loại khách của đêm hôm nhưng anh. Hình ảnh những cô gái giang hồ ở khu nghĩa trang bên đường tự nhiên xuất hiện trong đầu Hưng thực rõ. Chàng nhớ lại hồi chưa vượt biên. Lúc còn đi học, mấy đứa bạn thường hay nói ra bãi biển mò mẫm mấy cô nàng bán tào phở này. Chàng ko ngờ hôm nay mình lại ôm trong vòng tay một cô nàng bán tào phở ngay trong nhà cô ta. Kế bên mấy đứa con nhỏ của cô đấy. Những cái đạo đức thuở học trò trong giờ đức dục hình như ko còn lại trong người Hưng được bao nhiêu nữa. Chàng luồn tay vô mình Lan hỏi nho nhỏ. – Vì sao tối nay em ko đi bán? Lan cười khúc khích thực đ thõa. – Tối nay đã có ông khách bao dàn rồi còn giao thương làm gì nữa. Hưng ghé sát mồm vô tai nàng thì thầm. – Nhưvậy là em tính giữ khách luôn cho tới sáng phải ko? Lan cọ nhẹ má vô mồm chàng hỏi nhỏ. – Anh có chịu ở lại đây với em tối nay ko? Hưng vờ vĩnh hỏi lại: – Ở lại đây cả đêm làm gì chứ? Bàn tay Lan đã luồn vô trong quần Hưng xoa nhè nhẹ, nàng vẫn thì thào. – Anh muốn làm gì thì làm, em đâu có biết. – Em dễ thương tương tự sao? – Em chỉ sợ anh ko thương em thôi. – Vì sao lại ko thương em được cơ chứ? – Anh còn vợ, còn con nhưng phải ko ? – Con thì chưa có. Vợ còn ở Mỹ. Em bận tâm làm gì. – Em đâu có bận tâm gì đâu. Đã một lần làm nhỏ người ta rồi nhưng. Hưng cười nho nhỏ. – Vậy hiện giờ em có chịu làm nhỏ anh nữa ko? Anh là dân Nha Trang. Chắc em khỏi nói anh cũng biết mấy người bán đậu hủ trên bãi biển là người nào rồi phải ko. Anh hỏi em chuyện đó làm gì? – Nhưng nếu anh muốn từ đây em ko đi bán tào phở nữa thì sao? Em chỉ mong có thế thôi. . – Thật ko? – Ko phải có anh hiện giờ em mới nói. Đó là tâm nguyện của em từ lâu rồi. Anh tưởng giao thương như thế này sung sướng lắm hay sao? Hưng mò luôn cả hai tay vô mình Lan. Ôm nàng thật sát Bàn tay Lan cũng đã khởi đầu vuốt ve khắp lối. Thân thể nàng khởi đầu nóng lên và hơi run rẩy. Hưng mỉm cười trong bóng tối, thì thầm: – Em có chắc là ko sung sướng ko? Lan ré lên nho nhỏ, cắn nhẹ vô cổ Hưng. – Cái anh này, người nào nói chuyện đó đâu. . – Thế em muốn nói cái gì? – Anh đã biết em làm ăn ra sao rồi chứ gì? Nhưng có kiếm đủ ăn hay ko mới là chuyện đáng nói thôi. – Nếu kiếm đủ ăn một cách thư thả thì còn than vãn gì nữa. Con em tụi nó ăn tào phở trừ cơm cả tháng rồi, nhưng nhiều lúc cũng ko đủ cho chúng ăn nữa. Anh nhìn tụi nó bu quanh nồi cơm thế kia thì biết chứ gì. Hưng nhìn mấy đứa nhỏ. Hình như chúng chắng quan tâm gì tới chuyện xung quanh nữa. Có nhẽ hiện giờ sự mong đợi duy nhất là những hạt cơm trong nồi được múc ra chén để và vô mồm thôi. Lúc cơm gần chín. Lan đốt thêm lên một bếp nữa, bắc nước bỏ vô một cái hột vịt và mấy trái cà. Những thanh củi nổ lách tách trong bếp bắn tung.những tàn lửa ra ngoài làm bọn trẻ la chí chóe. Chúng thi nhay lấy cát ném vào những tàn lửa như dự một cuộc chơi hứng thú. Khói cũng khởi đầu tràn lan trong nhà làm Hưng khúng khắng ho và hơi cay mắt. Lan bảo chàng. – Anh có muốn ra ngoài ngồi cho dễ thở hơn ko? Hưng chịu ngay. Chàng vừa chui ra khỏi cửa vừa hỏi. – Thế còn cơm nước người nào lo? Lan cười nho nhỏ, cuộn manh chiếu rách trên giường đi theo Hưng. – Có gì đâu anh. Tụi nhỏ nó biết tự lo lấy nhưng. – Nhưng em có phải nấu gì thêm nữa ko? – Dạ, chỉ có thế thôi. Lát nữa cơm chín, bới ra cho mỗi đứa một chén. Mấy trái cà dầm ra làm canh, còn cái trứng đâm với chút nước mắm thôi nhưng. Tụi nó làm lấy được chứ có sao đâu. Ngoài trời đã tối hẳn, mấy vì sao nhấp nhánh trên nền trời đen thăm thẳm. Lan. nắm lấy tay Hưng nói. – Chúng mình leo lên phía trên này một tẹo. Có chỗ cho anh ngồi nhìn được xuống Cầu Đá về đêm đẹp lắm. Hưng theo Lan đi một lúc, leo lên một tảng đá thực to ngay phía trên nhà nàng. Nơi đây cây cối um tùm, chàng nghĩ, dù cho ban ngày, có người nào đứng dưới nhìn lên cũng ko thấy chàng và Lan đâu. Trải chiếu xong, Lan kéo nhẹ Hưng ngồi xuống kế bên nàng. Hưng ko biết áo nàng đã bung ra tự bao giờ. Bộ ngực săn tròn của nàng ép sát vô mình Hưng ngay từ lúc chàng vừa ngồi xuống. Bàn tay Lan cũng đã kéo thắt lưng quần Hưng ra thực nhẹ nhõm làm chàng phải rên lên nho nhỏ. Lan hơi ngạc nhiên lúc thấy Hưng có vẻ nhạy cảm nhưvậy. Thân hình mập mạp của chàng mát rượi. Lan chưa bao giờ được ôm trong vòng tay một thân thể no tròn nhưthế này. Có nhẽ đây là lần trước nhất trong đời, làm nàng hào hứng thực sự, chứ ko phải đóng kịch như những lần nàng mồi chài một dân chơi trên bãi biển nữa. Có một điều làm Lan thắc mắc ko ít. Vì sao cả mấy tiếng đồng hồ rồi nhưng Hưng cũng ko yêu cầu gì thêm. Chàng chỉ lởn vởn trên da thịt nàng, mặc dù thân thể chàng đã nóng như lửa. Lan càng cố kích thích Hưng bao nhiêu, người chàng lại càng trơ trơ ra hơn nữa. Cho tới thực khuya. Lan rủ Hưng vô nhà ngủ. Chàng theo nàng ngay. Có nhẽ sương đêm khởi đầu lành lạnh. Cả hai mò mẫm trở về nhà. Mấy đứa nhỏ hình như đã ăn uống no nê. Chúng giăng mùng chung vào giường ngủ tự hồi nào. Hưng hỏi: – Mẹ con em ngủ chung trên chiếc giường này à? Lan gật đầu nói: – Dạ, giường cũng rộng lắm anh ạ. Nói xong, Lan chung vô mùng đẩy con nhỏ lớn xuống dưới chân. Kéo hai đứa nhỏ nằm sát vào phía trong, rồi nàng nằm kế chúng để Hưag một khoảng thật rộng phía bên ngoài. – Anh nằm xuống đây đi, còn nhiều chỗ lắm nhưng. Đây là lần trước nhất trong đời, Hưng nằm trên một chiếc giường có tới năm người. Chân chàng hơi dài nên đụng vào cẳng con nhỏ lớn đang nằm phía đưới chân. Nó rụt chân lại, nằm co người lọt thỏn vào phía dưới chân hai em và mẹ. Nếu chân Lan duỗi thẳng, có nhẽ cũng gác lên bụng con nhỏ, nhưag nàng cũng co chân lại, gác lên mình Hưng. Chiếc giường vừa vặn cho năm người nằm khít khao. Tự nhiên Hưng thích thú với sự xếp đặt của Lan. Chàng mỉm cười trong bóng tối. – Em khéo xếp đặt quá hén. Lan hôn nhẹ vô môi Hưng nói. – Người ta nói:”Khéo ăn thì no, khéo co thì ấm” phải ko anh? Hưng cười thành tiếng. – Em cũng khéo ví von, hay quá hả. Lan cười khúc khích. Tự nhiên Hưng thấy Lan hồn nhiên như một đứa trẻ, thực vô tư. Cười nói với nhau một lúc nàng lịm đi trong giấc ngủ hồi nào Hưng cũng ko hay. Hai tay nàng vẫn ôm cứng lấy chàng. Có nhẽ ko quen ngủ cái kiểu tập thể này nên Hưng ko thế nào nhắm mắt nhắm mũi được. Chàng trằn trọc mãi cho tới quá nửa đêm mới thiu thiu vào giấc ngủ. Bỗng gió thổi ào ào phía ngoài, trời trở thành lành lạnh. Những âm thanh của cây lá lào rào thực lạ tai. Bỗng Hưng thấy rờn rợn. Chàng nín thở nằm thực yên. Bên dưới hình như có một bàn tay nhỏ nhắn đang vuốt ve nhè nhẹ trên bàn chân chàng. Lúc đầu, đôi bàn tay đấy còn rụt rè, chỉ để trên chân Hưng. Sau bạo gan hơn, nó khởi đầu vuết ve nhè nhẹ bên dưới. Rồi từ từ lần lên trên. Hưng đã khởi đầu nghe thấy tiếng sột soạt và bàn tay từ từ vận chuyển lên tới đầu gối chàng. Quần áo Hưng đã bị Lan cởi ra hết và đạp xuống dưới chân giường từ lâu. Thân thể trần truồng nghe rờn rợn lúc bàn tay nhỏ nhỏ đó lần mò lên trên mỗi lúc một táo tợn hơn. Hình ảnh cô gái tóc vàng và bàn tay của cô ta xuất hiện thực rõ trong đầu chàng. Hưng khởi đầu run lên. Những cảm giác ngây ngất nhưng ớn lạnh tràn lan khắp thân thể. Người chàng cứng lại. Hưng ôm Lan thực chặt. Chàng rít lên nho nhỏ… (Hết Phần 6 … Xin xem tiếp Phần 7) Máy móc đã được Hưng vàTiến lôi ra xếp đặt đâu vào đó trong chiếc phòng rộng nhất của căn nhà. Hưng cũng đã mướn thợ mộc đóng một số kệ và bàn làm việc hẳn hoi, căn phòng ngủ này hiện giờ trở thành phòng thí nghiệm cho phái đoàn làm việc thật đầy đủ và tiện nghi. Hai anh chàng kỹ sư Mỹ cũng đã tới nơi. Mọi việc kể nhưbắt đầu ổn định. Hiện thời công việc nghiên cứu phải thực hiện gấp rút để gửi những kết quả thu lượm được trước nhất về cho hãng. Mấy hôm nay, Hưag khởi đầu thu lượm những mẫu cát ở quanh vùng. Có nhẽ chàng phải ra mấy hòn đảo ngoài biển lấy thêm mấy mẫu cát nữa về nghiên cứu. Mặt trời đã lên thực cao. Hưng vào phòng thí nghiệm cho mọi người biết chàng đi lấy cát ở ngoài khơì. Tiến và hai anh chàng kỹ sư Mỹ phải ở nhà phân tích những mẫu Cát đã Có. Chỉ có Jean muốn theo Hưng ra ngoài đảo định vẽ một bức tranh tại đó. Hưng chấp thuận cho nàng theo. Jean hí hửng xách túi đồ nghề theo chàng. Ra Cầu Đá sắm ít đồ ăn xong. Jean hỏi Hưng. – Anh Hưng à, mấy hôm nay anh ra ngoài có quen người nào có thể làm mẫu cho em vẽ được ko? – Jean muốn mướn người mẫu như thế nào? Jean nheo mắt nhìn ra biển nóị: – Em định vẽ một cô gái đang nghịch cát trên bãi biển. – Khoảng bao nhiêu tuổi thì được? – Tuổi tác ko thành vấn đề. Miễn sao thân hình nhỏ nhắn một tẹo là được. Hưng mỉm cười nói. – Ở cái xứ này, kiếm mấy người mập thì khó, chứ mấy cô nàng nho nhỏ thì vô khối. Jean vui vẻ nắm lấy tay Hưng. – Vậy anh giúp em nhé. Hưng gật đầu. Chàng nhớ tới gia đình Lan và mấy đứa con nàng. – Vậy anh đưa em tới gia đình này. Họ có một mẹ và ba đứa con, em muốn lựa người nào cũng được. Jean mừng rỡ bá lấy cổ Hưng hôn mạnh lên môi chàng. Hưng cười bảo Jean. – Tiến nhưng thấy em hôn anh cái kiểu này, coi chừng nó ném em xuống biển đó. Jean cười ngả ngớn. – Lúc đấy em kéo anh theo luôn. Hưng nheo mắt nhìn Jean, nói: – Sao em khôn quá vậy. Jean ghé sát vô tai Hưag nói nho nhỏ. – Bộ anh ko thích em hay sao? Hưng bóp thẳng tay Jean cười lớn. – Em có chồng rồi nhưng còn ghê quá đi. Nói xong, chàng ngoặc hai chiếc xe Honda ôm đậu gần đó, nhờ họ chở tới nhà Lan. Xe vừa đậu lại, mấy đứa trẻ đã túa ra reo hò ầm ỹ. Chúng nhìn thấy Hưng đi với Jean nên tò mò nhìn nàng đăm đăm. Lan cũng vừa chạy ra, nàng ngạc nhiên hỏi. – Ủa, anh Hưng. Hôm nay anh đi đâu nhưng tôi đây sớm quá vậy? Ko muốn mất nhiều thì giờ, Hưng nói ngay. Anh tính ra ngoài đảo lấy mẫu cát. Còn cô bạn này định ra đó vẽ một bức tranh nên nhờ anh mướn một đứa trẻ làm người mẫu cho cô ta vẽ. Ko biết con Hai có chịu theo tụi anh ko? Lan cười. – Tưởng cái gì chứ cho nó theo anh làm người mẫu có sao đâu. – Nhưng nó có chịu ko? – Chịu chứ vì sao ko? Hưng ghé sát vô tai Lan nói nho nhỏ. – Bạn anh muốn vẽ hình khỏa thân đó. Lan cười ré lên, liếc nhìn nhỏ Hai nói. – Anh đừng lo, để em dụ nó cho. Nói xong, Lan kéo nhỏ Hai ra xa một tẹo. Hai mẹ con thì thào to nhỏ với nhau một hồi. Hưng thấy mặt nhỏ Hai đỏ ửng, lúc đầu con nhỏ lắc đầu ngầy nguậy. Một lúc sau nó nhìn Hưng cười tủm tỉm rồi gật đầu nhè nhẹ. Lan tới kế bên chàng nói. – Nó chịu rồi đó, em giao nó cho anh muốn làm gì thì làm. Hưng mỉm cười giao hứa. – Em nói anh muốn làm gì thì làm đó nhe. Lan nhéo mạnh vô đùi chàng đay nghiến. – Cái anh này chỉ được cái thế thôi. Nói xong, nàng kéo Hưng ra sau nhà, khuất sau một bụi cây um tùm, ôm cứng lấy Hưng, hôn lên mồm chàng thực lâu. Bàn tay Lan cũng đã mò vô mình chàng. Hình ảnh cô gái tóc vàng lại xuất hiện thực rõ trong đầu óc Hưng. Bàn tay thon nhỏ đó mò mẫm làm chàng mê mẩn. Cho tới hiện giờ, Hưng đã kiên cố cô nàng tóc vàng kia ko phải là người rồi. Những ánh đèn trong nghĩa trang ở San Jose quả thực là do thân nhân người chết đốt lên. Tuy nhiên, chàng đã hỏi rõ, người con gái chết nằm trong gò mả kia ko còn người nào là thân nhân ở đó nữa. Có nhẽ nàng là một di dân từ vùng Nam Mỹ tới. Chết cách đây cả mấy chục năm rồi. Chưa có người nào thấy thân nhân cô ta viếng thăm bao giờ. Ngay cả người giữ nghĩa trang cũng ko biết nàng là người nào. Mặc dù ông ta coi sóc cái nghĩa trang này hơn ba mươi năm rồi. Người ta lộng hình nàng và ghi tên trên thánh giá mộ bia là Mary De Carlo và chỉ có thế. Ko người nào biết gì hơn nữa. Có một điều làm cho mọi người điên đầu là gần đây, tự nhiên lâu lâu lại có một người chết nằm trên mộ nàng. Nạn nhân toàn là dân ko nhà. Nhà chức trách ko quan tâm lắm về sinh mạng những kẻ bụi đời này. Tuy nhiên, những cái chết của họ thực ly kỳ, ko người nào giảng giải nổi. Nhưng điều này có nhẽ Hưng biết hơn người nào hết. Đã hơn một lần chàng chạm trán với cô gái tóc vàng tré đẹp kia rồi. Bàn tay đấy và mái tóc kia hằng ám ảnh chàng ngay từ lần đầu nhìn thấy trong đêm tân hôn. Cũng vì vậy nhưng mỗi lần có cô nào luồn tay vô mình chàng là hình ảnh cô gái tóc vàng và bàn tay của nàng lại xuất hiện thực rõ trong đầu chàng. Bàn tay Lan vẫn lục sục trong quần chàng. Hưng biết là Lan đã biết yếu điểm của chàng ngay từ hôm chàng ngủ lại nhà nàng lần trước nhất. Cứ mỗi lần nàng định tiến tới tuyệt đỉnh của sự ân ái thì người chàng lại teo lại và lanh tanh. Còn như mò mẫm như thế này, thân thể chàng nóng lên bừng bừng cả giờ ko nguôi. Cũng vì vậy nhưng Lan đã đánh đúng tâm lý Hưng. Nàng còn biết ngay trong đêm trước nhất ăn nằm với Hưng. Con nhỏ Hai đã chuyển thế nằm ở dưới chân giường. Thay vì đầu nó quaỵ về phía trong, dưới ngay chân hai em, chân nó ở dưới chân Hưng, Nhưng nó đã nằm quay đầu lại vào lúc quá nửa đêm. Hai tay lần mò lên đùi Hưng. Lúc đấy Lan đã tính đạp cho nó một cái để cảnh cáo. Nhưng nàng đã kịp ngừng lại ngay. Bởi vì trước đó, nàng đã leo lên mình Hưng lúc thấy chàng khởi đầu rên rỉ và yêu cầu làm cái chuyện đó. Nhưng lạ lùng thay, nàng vừa mới khởi đầu thì người chàng teo lại và lanh tanh như một thây ma. Lúc đấy nằm trên mình chàng, Lan ko làm sao cho Hưng trở lại trạng thái phổ biến được Sau cuối nàng đành phải leo xuống. Thần kinh thật hoang mang. Ko biết mình vừa phạm phải lỗi gì. Lan đã nằm đó nhưng nước mắt chạy quanh. Tới lúc con Hai tưởng nàng và Hưng đã ngủ. Nó chuyển thế nằm, gác đầu lên chân Hưag. Hai tay mò mẫm lên đùi chàng thì lạ lùng thay. Thân thể Hưag nóng lên bừng bừng ngay. Sau đó, chính chàng đã làm cái gì nhưng Lan loay hoay cả giờ ko làm được Mặc dù ko được lâu như những người phổ biến. Nhưng quả thực, chưa bao giờ nàng thấy một người đàn ông nào bạo gan kinh hồn tương tự. Chàng như một con mãnh thú đói khát lâu ngày. Nay chụp được con mồi, ***g lên cấu xé thật man dại. Sau đó, Lan đã lịm đi vào giấc ngủ, tay chân rời rã. Mặc dù nàng biết là thế nào sau đó, con Hai sẽ trườn mình lên, nhưng cũng ko còn sức cản nó nữa. Tuy nhiên, điều này cũng ko làm nàng bận tâm bao nhiêu. Vì nó cũng đâu còn trong trắng gì. Mấy tháng trước, chính nàng dụ nó ngủ với thằng cha chủ tiệm chạp phô để đổi lấy bao gạo và trù đi số tiền nàng còn thiếu xưa nay ko thế nào trả được. Bởi vậy, cho dù hiện giờ nó có ngủ với Hưng cũng là điều nàng mong muốn thôi. Chỉ có điều, Lan ko hiểu vì sao nó lại thích cái chuyện đó. Thằng cha chủ tiệm chạp phô đã chẳng làm nó đớn đau cả tháng là gì. Hiện thời mỗi lần đụng tới đàn ông là nó sợ xanh mặt. Đã có lần Lan dụ nó đi bán tào phở với nàng để mồi chài mấy anh hảo ngọt, ưa của lạ, trái non. Nhưng con Hai đã khóc lóc nhất mực ko chịu theo. Nàng đã giảng giải cho nó hiểu là ở bãi biển, ko người nào dám đè nó ra cả. Người mua ăn tào phở, bất quá chỉ chụp giật mò mẫm tí đỉnh thôi. Nàng đã lớn tuổi rồi, giao thương khó khăn nên hụt vốn hoài, ko thếnào xoay trở gì được nữa. Vậy nhưng con Hai cũng nhất mực ko chịu. Nó nói thà chết chứ ko chịu tái diễn cái cảnh như hôm theo thằng chủ tiệm chạp khô vô phòng ngủ trên Đà Lạt nữa. Vậy nhưng đêm đó nó lại táy máy trên thân thể Hưng. Nhưng cũng vì vậy nhưng nàng khám phá ra yếu điểm của chàng. Và từ đó, mỗi lần gặp nhau. Lan lại làm cho Hưng điên đảo lên vì bàn tay của nàng. Cuối cùng, chính Hưng đã thú nhận cái bệnh di truyền quái ác của giòng họ chàng cho nàng biết. Hiện thời xúi con Hai theo Hưng ngày hôm nay. Lan biết rằng thế nào nó cũng tìm dịp gần gủi chàng. Mặc dù hai mẹ con, ko người nào nói với người nào một lời nào về chuyện đó. Nhưng cả hai đều biết chuyện của nhau như thế nào rồi. Chỉ có một mình Hưng là chưa biết cả hai đã biết chuyện của nhau. Chàng vẫn tưởng là con Hai chỉ tinh nghịch, tò mò chuyện người lớn, nên ko muốn cho nó bị mẹ la nhưng lờ đi chuyện đêm hôm đó. Chàng vẫn đối với nó như một đứa trẻ nhỏ chưa biết gì. Lúc nó mò mẫm trên mình chàng, mặc dù chàng đã điên lên vì bàn tay nhỏ nhỏ của nó. Nhưng Hưng đã ko quan tâm gì tới con Hai nhưng chàng đã chồm lên thân thể mẹ nó. Chàng biết là chính Lan ko ngờ, nhờ có con Hai đang táy máy ở dưới nhưng làm cho chàng nổi điên lên dễ dàng tương tự, để chàng có thể kết thúc cuộc ân ái một cách xuất sắc nhưnàng đang mong muốn. Tuy nhiên, sau lần đó, Hưng ko còn quan tâm tới con Hai nữa. Hiện thời, chàng đã cho Lan biết hết những yếu điểm của mình trong sự ân ái. Hưng ko ngờ Lan lại nhanh chóng hiểu biết và thích ứng được những gì chàng yêu cầu một cách dễ dàng tương tự. Mấy hôm nay, Lan đã ko còn lang thang gánh thùng tào phở đi bán dọc theo bãi biển để cho người dùng gỡ gạc trên thân thể nàng nữa. Hưng đã cho nàng những số tiền nhưng dù cho có bán tào phở cả năm trên bãi biển, cũng ko kiếm được bằng tiền chàng cho hiện giờ. Cả nhà đã có cơm ăn hàng ngày. Ko còn phải ăn tào phở trừ cơm, hoặc nhịn đói nữa. Cũng vì vậy nhưng mỗi lần Hưng tới Lan lại kéo chàng ra sau nhà. Bàn tay và mồm lưỡi nàng đã làm cho chàng điên đảo. Lan ép thật sát thân thể nàng vô mình chàng. Bộ ngực nàng tuy nhỏ nhắn nhưng săn cứng. Mỗi lần hôn Hưng, Lan đã dùng nó chà sát trên mình chàng làm Hưng điên dại. Như thế, chẳng khác gì nàng đã có tới bốn bàn tay. Lan đã cho Hưag tất cả những gì chàng ước muốn trong cuộc sống sinh lý này. Hưng cúi xuống hôn lên ngực nàng thì thầm: – Thôi… hiện giờ anh phải đi, nếu ko ra tới ngoài biển tối mất, chẳng còn làm ăn gì được nữa. Lan mỉm cười, sửa lại quần áo cho chàng. – Dạ… anh dẫn con Hai theo đi. Về lúc nào cũng được. Em coi bộ nó cũng thích đi chơi với anh lắm đó. Hưng ko hiểu sự ngụ ý của Lan. Chàng mỉm cười. – Ừ, nó cũng vẫn còn tuổi ham vui nhưng. Lan cười khúc khích. – Thế từ giờ trở đi, em giao nó cho anh dạy dỗ nhé. Hưng cười hì hì. – Em ko sợ anh bắt nó theo luôn hay sao? Lan hôn nhẹ vô má Hưng nhí nhảnh nói. – Em còn cầu cho anh bắt nó đi luôn nữa. Được theo anh là phước đức ông bà nó để lại đó. Hưng chợt nhớ tới bàn tay con Hai hôm trước nhất chàng ngủ chung với cả gia đình này trên chiếc giường duy nhất trong nhà. Chàng làm bộ ỡm ờ nói: – Em ko sợ anh dạy cho nó hư sao ? Lan cười thực lớn. Nàng nói thật lẵng lơ. – Nếu anh làm cho nó hư được thì em cũng có phước. Hưng cười ha hả, ôm Lan thực chặt. Chàng cúi đầu xuống sát mặt nàng thì thầm. – Nếu anh phá đời con gái nó thì sao? Lan nói nhây: – Nếu vậy mẹ con em cùng thờ một chồng có sao đâu. – Em nói thực ko? Lan biết Hưng chưa biết nàng đã biết hết chuyện đêm hôm con Hai mò mẫm trên thân thể chàng. Nàng cố vẽ đường cho chàng đi. – Để bữa nào em bảo nó đấm bóp cho anh. Con nhỏ có bàn tay nhỏ nhắn tương tự nhưng đấm bóp tài tình ko chịu được. Mỗi lần em đau mình, nhức lưng là phải nhờ tới bàn tay của nó đó. Hưng vô tình mắc vô bẫy của nàng. Chàng hí hửng nói: – Nếu vậy thếnào anh cũng phải nhờ nó một chuyến. – Anh muốn lúc nào nhưng ko được. Hưng kéo Lan trở vô nhà. – Hiện thời anh đi nhé. Lan gật đầu đưa Hưng và con Hai ra cửa. Hai chiếc xe Honda ôm lại lao về phía Cầu Đá. Chàng đã mướn sẵn một chiếc ghe để đưa mình ra ngoài đảo. Lúc xuống ghe, Hưng mới phát giác ra chỉ có một mình cô vợ. Ko thấy anh chồng đâu. Hai vợ chồng chủ ghe này đã lấy tiền đặt cọc mướn ghe của chàng để chèo ra khơi cả ngày hôm nay. Ko hiểu vì sao lại chỉ có cô vợ, còn anh chồng ko thấy tới. Hưng thắc mắc hỏi cô ta. – Chồng em đâu? Cô vợ rươm rướm nước mắt trả lời. – Chồng em cứ mỗi lần có tiền là lại sắm rượu uống cả đêm. Bởi vậy hôm nay anh đấy dậy ko nổi. Một mình em chèo ghe cũng được nhưng. Hưng hơi bực mình, cau mày nói. – Em có chắc làm được ko. Từ đây ra ngoài đảo xa lắm chứ ko phải chơi đâu. Loạng quạng có chuyện gì thì phiền phức lắm đó. Cô gái có vẻ tự tin nói. – Anh đừng lo. Em ra ngoài đó một mình hoài nhưng. Hưng có vẻ nghi ngờ. . – Biết làm sao hơn được? cứ thử xem sao. Cô chủ ghe vội vã tháo giây, đẩy ghe rời khỏi bến như sợ Hưng đổi ý kiến. Biển thực yên, mặt nước chỉ lăn tăn những lớp sóng nho nhỏ nên ghe đi rất dễ dàng. Tuy nhiên, trời nắng chang chang. Hưng đã thấy mình mẩy cô chủ ghe ướt đẫm mồ hôi. Tay chèo đã khởi đầu chậm lại. Thế rồi một hồi sau, người nàng hơi lảo đảo. Mặt mũi đã đỏ bừng bừng. Hưag biết là ko yên rồi. Ghe mới đi được hơn nửa đường. Hiện thời có chuyện gì. Đi cũng khổ nhưng trở lại còn khổ hơn. Chỗ này đã thật xa bờ, ko có ghe thuyền nào lảng vảng nơi đây nhưng cầu cứu. (Hết Phần 7 … Xin xem tiếp Phần 8)

Bài này hay lắm nè:   Truyện Sex Hay – Em Trai Tôi Dậy Thì


Để hạn chế quảng cáo lúc xem, anh chị em bấm Full Screen (Toàn màn hình)

Xem thêm chi tiết Ma chơi phần 2

Phân mục: Truyện sex hay

Nguồn: sex-shoponline.net

Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót

Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục

#chơi #phần

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Tin Tức