Website được chuyển sang tên miền mới là: Truyensextv.mehãy nhớ tên miền mới để truy cập dễ dàng!

Phần 1
Tiếng gà gáy vang vọng cả một góc đất nhỏ ven con lạch, từng tốp người tụ họp hò la ồn ã, chuyện sát phạt, sát phạt diễn ra vào mỗi buổi chiều, cờ bạc đã thấm vào lòng người dân Tây Nam Bộ. bộ.

Trong đó có một người chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng dáng người so với người lớn lớn hơn rất nhiều, nhìn chằm chằm hai con gà chọi nhau, mặt mũi sáng lên.

Bữa tiệc vui nào cũng có lúc tàn.

Nhìn kìa, con gà mào tía mặt đầy máu, thở khò khè, chẳng mấy chốc đã chạy thục mạng, mặc cho con gà lông đỏ chạy tung tăng.

Cả đám người đều than vãn, trái lại có kẻ vui tươi khôn xiết lúc giành được quả này.

Chợt có một bàn tay đặt lên vai anh. Một giọng nói lớn cất lên:

“Này Nhu, ngươi bắt con tướng quân cho ta, thắng rồi”

Nguyên là chân vặt của lão Tám, chủ tướng tóc đỏ.

Như làm bộ hớn hở, tuân theo lời, chẳng mấy chốc đã ôm gà vào lòng.

Lão Tám ngồi đếm số tiền thắng được, rồi lão đưa cho nó ít tiền lẻ.

“Hôm nay ta thắng trận, ta thưởng cho ngươi, lấy cái gì nhét vào bụng…”

“Dạ, dạ… anh Tâm tốt với em quá…”

“Ngươi xem giúp ta đi, ta sẽ phải trả giá, đi tới đi lui ko được sao?”

“Ừ, ngươi nói tương tự…”

“Về nhà đi, cha ngươi nhất mực chờ đã lâu, đã buổi chiều.”

Giống như bước ra khỏi cổng rồi khụy chân đập về nhà…

Ngôi nhà của anh chỉ đơn giản là một ngôi nhà gỗ lợp ngói đơn sơ, trong nhà chỉ có bộ bàn ghế, chiếc bàn thờ là vật báu duy nhất trong nhà, mảnh đất tuy nhỏ nhưng tràn trề cây cối xanh tươi.

Trong nhà chỉ còn lại hai cha con, mẹ anh vì bệnh tật nhưng mà mất cách đây mấy năm, của nả cũng gần như tiêu tán kể từ đó.

Cha nằm trên chiếu, đôi mắt đã mỏi, cha cũng đã già. Đã năm tuần rồi. Anh có nó lúc anh hơn ba mươi tuổi.

Hai cha con dùng cơm, chỉ có nồi cháo và canh cá do cha bắt được gần con sông sau nhà.

Vừa ăn vừa nói chuyện linh tinh cho tới hết ngày, tiền hiện giờ dồn hết lên vai.

Có vất vả tới đâu cũng ko sao, nó khỏe như trâu, làm việc ko bao giờ biết mệt.

Sáng hôm sau…

Như chào cha, anh chèo xuồng từ con rạch nhỏ, rồi từ đó xuôi mái chèo ra sông lớn.

Sáng chèo đò đưa khách, chiều đi gánh gạo hoặc khiên gạch, năm ba bữa lại đi bắt gà cho già Tám.

Trời nắng rát cả mặt, sáng đưa đò qua sông được gần mấy đồng.

Như kéo thuyền vào bờ, neo kỹ rồi ngồi phệt xuống đất, nó khui chai hớp một ngụm nước cho đỡ khát, nắng mỗi lúc một gay gắt.

Thổi hơi nóng bằng nón lá, nó lầm bầm.

“Vậy cũng gần trưa rồi, phải về ăn cơm rồi xuống xóm dừa ăn…”

Nói xong, ông đội mũ lên đầu, đứng dậy xuống thuyền.

Đột nhiên ở đầu đường xuất hiện một đoàn người đi tới, hình như là khách nhân muốn qua sông.

Bài này hay lắm nè:   Hành trình tình ái

Càng tới gần, anh càng nhìn rõ mặt từng người, ăn mặc rất sang trọng, đúng là từng lớp giàu có ở đây, một ông già trạc tuổi cha anh và hai người phụ nữ.

Nhưng phiên phiến là hai người ko phải mẹ con. Bởi vì sự khác lạ vẫn còn rõ ràng.

Chiếc mũ che hết cả mắt, đứng dưới đất khó nhìn rõ mặt từng người.

Ông lão mặc áo dài, từng hoa văn thêu màu xanh trình bày sự giàu có của ông. Hai người kia cũng ko ngoại lệ. Hai nàng đều mặc áo dài như ông già, thêu phượng, thật quý phái.

Ông già hỏi anh.

“Chiếc thuyền này có thể chở bao nhiêu người qua sông?”

“Vâng thưa ngài, chiếc thuyền này có thể chở cả ba người.”

“Ngươi chắc vô lăng vững vàng, muốn gánh cả bọn ta sao, ngươi giỏi lật thuyền?”

“Người nào dám nói điêu, tôi chèo hơn hai năm rồi”

Anh bịa đặt cho ông già, nhưng ông mới thôi việc chưa đầy một tháng, chỉ vì cha anh đã vắng nhà từ tháng trước vì một cơn bạo bệnh khiến ông tê liệt tay. Sau đó ngơi nghỉ và để nó tiếp quản.

Anh nhìn vào mặt nó, rồi liếc sang hai người phụ nữ kế bên.

Một lúc sau, ba người bước xuống thuyền. Xem ra hai nữ nhân còn chưa thành thục lắm, đứng nghiêng một bên.

Ông già đã nói cho nó.

“Vậy ngươi có thể thả thuyền đi.”

“Vâng thưa ngài, tôi đi đây”

Nó chậm rãi khua mái chèo ở phía sau, lúc này mới có thể nhìn thấy hai nữ tử từ phía sau, quả thực xứng đôi vừa lứa.

Anh chèo thuyền trên dòng sông này chở theo nhiều loại người, nhưng hồ hết họ đều cùng từng lớp với anh, gặp nhiều kiểu phụ nữ không giống nhau nhưng anh ko thấy thích hợp với người nào trong số họ.

Thật là một sự khác lạ trong trạng thái.

Mắt anh đảo lên đảo xuống, nhìn cặp mông đầy đặn của mỗi người nhưng mà lòng vẫn thấp thỏm, chỉ là cô gái trẻ vẫn có điểm hơn người, nếu ko muốn nói là chênh lệch thì có nhẽ. bởi vì anh đấy cao hơn.

“Chết tiệt, cậu đã che mắt tôi rồi. Làm sao tôi có thể nhìn thấy hai người đẹp này… ”

Nó vừa chèo vừa nghĩ trong tiếc nuối.

Lúc này ánh mắt của nàng lộ ra một tia tà mị, nhưng nếu ko phải nàng đội mũ che đầu, hai nữ nhân đã sớm phát hiện. Tới đây thì nên cảm ơn, ko trách được.

Nhưng có nhẽ linh cảm cũng đúng, lâu lâu lại có một người liếc về phía anh với ánh mắt đầy bất an và dò xét.

Sau đó, anh thu ánh mắt lại và tập trung vào việc chèo thuyền.

Rồi con thuyền rẽ nước lướt nhanh sang đầu bên kia. Thuyền vừa cập bến, ba người liền đi xuống, ông lão nhét cho hắn mấy đồng xu, tiền boa cũng ko lớn lắm, xem ra nhà giàu càng giàu thì càng keo kiệt.

Xong xuôi, anh cũng định đưa xuồng vào con rạch nhỏ rồi xuôi dòng về nhà.

Chợt anh nhìn quanh và hỏi cậu.

“Này, mày có biết nhà ông Tư Sang ở đâu ko?”

Bài này hay lắm nè:   Kỳ nghỉ hè

“Ừ, tôi biết nhà anh đấy…”

Vốn dĩ bố anh có biệt danh là Tư Sang, vì nghe nói gia đình anh rất giàu nhưng ko hiểu sao anh vẫn nghèo, đó gọi là có tiếng nhưng mà ko có miếng.

Anh vô tình nói ra, nhưng rồi lại nghĩ lại trong đầu.

“Hừ, nhà giàu này tới tìm thân phụ nhất mực ko phải chuyện buồn cười, tới đòi nợ cũng tốt… Ta phải nghĩ kế…”

Nó thay đổi biểu cảm để tỏ ra ko quan tâm:

“Bạn có kinh doanh gì ko? Dạo này Tư Sang ốm nằm nhà ko đi đâu được…”

Đương nhiên là phải hỏi trước, hình như thằng này chuyên đi đòi nợ đây, nhà giàu khắp người đời.

Ko ngờ, ông lão thay đổi sắc mặt, than vãn một câu:

“Trời ơi, anh tôi bệnh nặng sao?”

Ông già khịt mũi.

“Mau cho tôi xem nhà đi… nhanh lên”

Vì vậy, anh ko còn nghi ngờ điều này nữa, hóa ra họ đều là người quen và họ hàng. Ơ, vậy là hai người phụ nữ có quan hệ họ hàng à? Nhưng vừa rồi nó nhìn chằm chằm tương tự, tương tự ko được, rất vô lễ và ko tôn trọng.

Anh ngay lập tức cúi xuống, giọng tha thiết:

“Cha, Tư Sang là cha của con!”

Anh ta có vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó, lùi lại, anh ta trả lời:

“Thì ra cháu là cháu của bác… sao cháu ko giống vậy”

Anh nhìn kỹ khuôn mặt cô. Quét từ trên xuống dưới.

Còn nó thì chỉ mặc bộ đồng phục nông dân màu nâu lấm lem bùn đất, sờn rách hết rồi, chẳng có gì cả…

“Tôi cũng mừng cho anh tôi, có một đứa đàn ông cao lớn khỏe mạnh như thế này…”

Tôi ko biết đây là một lời khen hay một lời mỉa mai.

Anh còn muốn nói nữa, nhưng giữa đường ko tiện nói chuyện.

Nó nói rằng:

“Vâng, thưa ngài, để tôi đưa ngài đi.”

Rồi nó lội xuống buộc dây neo thuyền. Nó chỉ đường cho tất cả chúng.

Chẳng mấy chốc đã thấy ngôi nhà nhỏ.

Vừa bước vào sân, ông lão đã gọi to tên cha mình:

“Cha, ta tới thăm ngươi, là cha ngươi.”

Có một âm thanh bị bóp nghẹt trong nhà, và sau đó một tiếng động nhỏ được nghe thấy. Cha anh rón rén từ phía sau.

Anh nhìn xem người nào đang gọi anh, rồi cả hai nhìn thấy mặt nhau. Giống như một tia chớp.

Anh ko kìm được xúc động, giọng thổn thức:

“Trời ạ, cha…”

“Thứ tư…”

“Anh Ba…”

Cả hai bắt tay nhau vui vẻ, ko giấu được sự hào hứng.

Hình như anh vừa cởi mũ ra, treo lên cành cây gần đó. Lòng anh cũng thấy lâng lâng bao xúc cảm.

Từ đây, anh có thể nhìn rõ mặt từng người.

Đột nhiên cô gái trẻ cất giọng quan tâm:

“Cha, đừng quá xúc động, lang y nói với con… cha ko nên tương tự…”

“Er er… vâng, bạn nói có.”

Cha anh hỏi lại:

“Bạn có bị bệnh ko?”

Ông lão cười nhạt.

“Già đi ko có gì sai, chỉ là bệnh tim nhưng mà thôi… uống thuốc sẽ khỏe thôi”

“Cậu mới là người lo lắng cho Tú, trông cậu thật khổ sở…”

Cha anh tò mò nhìn người phụ nữ kế bên.

Bài này hay lắm nè:   Cô giáo và người mẹ xinh đẹp

Chợt ông già đáp:

“À đúng rồi, đây là Tuyết Ngọc Mai, con dâu của tôi…”

Thật là một mỹ nhân xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, nét xuân thì hiện rõ khắp người, tà áo ôm sát đường cong thân thể, dáng người căng tràn, tràn đầy xuân sắc, như hoa vừa chớm nở, tuổi vừa đôi mươi. Nó thực sự đẹp ko thể tả.

“Người kia là vợ ba của tôi, Mai Trâm”

Nước da trắng nõn, dáng người mảnh mai, đường nét nghiêm trang, toàn thân uốn lượn từng đường nét, khiêm tốn pha lẫn cao quý tạo nên vẻ nghiêm trang, ước chừng chưa tới ba mươi tuổi. Quả thực bảy phần tám, so với con dâu ko kém, chỉ có thêm nở rộ cảnh xuân nhưng mà thôi.

Cả hai cùng chào bố. Anh cũng hưởng ứng tận tình.

Sau đó, cha anh đấy đã quyết tâm giới thiệu anh đấy với những người còn lại trong chúng tôi, nhưng anh đấy nói rằng anh đấy đã biết.

Qua màn hỏi cung, tới phần hội thoại giữa hai anh em.

Hai người ngồi nói chuyện với một miếng nước trong nhà, có vẻ rất ngon ngọt, đó là một người nhỏ nhỏ chỉ đứng ngoài sân hy vọng, còn hai người phụ nữ đứng một mình ở một góc trước hiên.

Nhìn nó tương tự, nó tính bắt chuyện với cả hai người, dù sao quen họ hàng trước cũng ko phải là bất lợi.

Nó ngay lập tức cúi người xuống tỏ vẻ lễ phép, rồi nó tiến tới trước mặt hai người.

Cả hai người phụ nữ nhìn nó một cách kỳ lạ. Cả hai đều có vẻ lạnh lùng. Cái này gọi là phân biệt giai cấp, chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi. Trên đường gặp người giàu có thường phải dạt sang một bên nhường đường, vậy nhưng mà còn bị trách móc, lại còn bị cho là khinh thường.

Vấn đề này trở thành thân thuộc với anh ta, cuối cùng trở thành nhẫn tâm, trơ như đá. Và nó phải làm gì mỗi lần như thế này? Rất đơn giản.

Anh cười tỉnh bơ, giả vờ ngớ ngẩn:

“Xin chào, hai bạn… hai bạn có cần tôi giúp ko?”

Một trong hai người lên tiếng rằng người vợ thứ ba của ông, Mai Trâm.

“Ta đứng một hồi mỏi chân, có biết gần đây quán ăn nào cho chúng ta ngơi nghỉ ko?”

Điều này là dễ dàng như messing xung quanh với nó.

“Dạ thưa cô, đi lên một tí rồi quẹo trái là gặp quán nước”.

“Tốt, ngươi dẫn đường đi”

Rồi bà quay sang hỏi con dâu. Giọng nói trầm lắng:

“Bạn có đi với tôi ko?”

Ngọc Mai đáp:

“Dạ, dì đi trước.”

Chắc là lo cho sức khỏe của anh, đúng là một cô con dâu hiếu thảo.

“Ôi, lại lo lắng nữa, mày cứ đứng đây nhưng mà nhịn khát. Tôi đi đây.”

Rồi cô giục Như đi theo.

Đó là một đoạn đi bộ ngắn chỉ cách đó vài bước chân. Quán rượu này là gian hàng của riêng mình. Chiều nào anh cũng ghé vào đánh một giấc rồi lại đi làm.

Phân mục: Truyện sex hay

Nguồn: sex-shoponline.net

Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót

Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục

#Đầy #tớ

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *