Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex vui lòng ghi nhớ tên miền mới để dễ dàng truy cập!
Đang nhâm nhi gói snack với ly trà đá ở cổng trường, tôi thấy mấy cậu lớp 12 với điếu thuốc trên môi đang thư thả đi từ quán nước ven đường ra đường vào lớp. Bảo vội vỗ đùi tôi và nói:
– Anh Nam… anh Nam… bọn học trò lớp mười hai nhìn ngứa mắt thật, mẹ của lũ chó đó còn đáng tin hơn cả anh chị em chúng tôi nhưng lại làm nũng như bố.
Tôi tặc lưỡi nói:
– Mặc kệ họ, anh với anh em ko cùng sang trọng, vừa sẵn sàng vào lớp hay bị thầy cô lảu bảu. Nhìn mặt các cô giáo ức chế bỏ mẹ. Những đứa học trò lớp mười hai đó chắc bằng tuổi anh em tôi, có nhẽ ít hơn vì chúng tôi được thầy cô “cưng chiều” quá!
Bảo và Bình ‘boong’, Tiến ‘tung’, Mạnh ‘lé’ cười gật đầu. Tôi lấy ra một tờ năm trăm và đưa cho cô phục vụ, và tôi nói:
– Bu cho tôi gửi tiền nước, bao nhiêu cũng được, cứ ghi lại lúc nào hết rồi cho chúng tôi một tiếng …
Người pha chế cười nhạt với khuôn mặt đầy nếp nhăn và nói:
– Được rồi… những ngày này, làm thế nào tôi có thể báo lại?
Tôi bĩu môi và nói:
– Bạn nghĩ mình là người nào để có két sắt ở nhà? Mái che thoải mái. Anh em vào đi nào.
Đi được vài bước thì tiếng trống vang lên, ra tới cổng trường, đám cờ đỏ cầm tay năm đứa chúng tôi nói:
– Các bạn tới muộn vui lòng đọc tên cho cả lớp nghe.
Tôi đảo mắt và nói:
– Đây! Chỉ cần nghi ngờ Nam Gongzi 11C5, ko phải lỗi của bạn, nhưng những người này sẽ ngừng lại:
Những người cờ đỏ nghe vậy khởi đầu run lên, nhưng vẫn có vẻ cứng người và nói:
– Ko, phải ghi lại bao nhiêu người, ko thể bỏ sót người nào.
Tôi bối rối cười, nhếch môi, nhìn vào sổ trực ban và nghiêm nghị nói:
– Có thật ko vậy? Ko nghe lời thì hỏng việc, đừng để anh em nổi nóng, lúc đó ko vui đâu các bạn ạ.
Đúng lúc đó, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao chạy ra và nói:
– Tôi sẽ nói thêm cách bạn dọa nạt lá cờ đỏ nữa.
Tôi tặc lưỡi và sau đó tôi ngậm kẹo cao su trong một âm thanh cót két và nói:
– Hộ gia đình! Ăn xin, dọa nạt nhầm người hả chị, nhưng em tên là lớp nào? Trông khá ổn, phải ko? Bạn có bạn gái ko?
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa lạnh lùng trừng mắt, mồm bĩu ra một giọng thử thách nói:
– Ko phải chuyện của bạn! Bạn tên là gì!
Tôi thản nhiên trả lời:
Anh đã nói một lần rồi, đừng nói lại lần nữa.
Tôi nói xong xua tay, đàn ong theo tôi hào hứng vào lớp. Mạnh “le” nó, anh lùi lại một bước và nói:
– Tôi hơi đau xót về lá cờ đỏ đó, mẹ tôi chỉ có ý tưởng viết cuốn sách thôi chứ có gì thích đâu.
Tien ‘tung’ noi:
– Mẹ nó hơi ốm, nhìn vẻ mặt đanh đá nhưng tao biết đấy, dọa đủ kiểu sẽ khiến mặt mũi tái ngắt ngay, nhìn thấp lùn nhưng vú to thì sướng phải biết. Cái mông còn bự nữa, mấy người bóp mông nó lúc nào vậy!
Tôi phì cười vì thằng Tiến này chuyên tán gái, nếu bạn nào ngực khủng, ngực chảy xệ thì dù có corset cũng phải ray rứt.
Lúc bước vào lớp thì hỗn loạn vô cùng, lớp mình ko phải là cá biệt nhưng cũng ko thua kém, ko đứng nhất trong tốp đầu nhưng cũng chưa bao giờ để mất vị trí thứ hai từ tốp dưới.
Các mọt sách ôm truyện tranh hoặc mang điện thoại để chơi trò chơi điện tử. Tôi cùng mấy anh ngồi xuống bàn cuối, gác chân lên để trò chuyện.
Đang tận tâm thì cô giáo dạy Sử bước vào, cô này tên Đào, mới chuyển từ trường khác về, điểm đặc trưng là giọng nói trong trẻo, muốn bẩn ngay. Lớp này toàn người giao thương ngoài chợ, chả thích môn Sử gì cả, ồn ĩ khiến cô đó nói lung tung.
Anh ta đang ngồi và ném sách lên bàn, giả vờ đang siêng năng học bài. Tôi nhếch mép và lấy điện thoại ra chơi trò chơi điện tử.
Thực ra, tôi ko phải là một đứa ngốc, nhưng thực sự là một đứa trẻ được tập huấn bài bản. Tôi ko có bất kỳ giải thưởng nào, nhưng ít nhất tôi cũng là những đứa trẻ có phát minh nhỏ được gửi tới các cơ quan nước ngoài với bằng sáng chế trẻ. Hơn nữa, tôi thích thú môn Lịch sử nên hồ hết những chương trình phổ thông này không phù hợp gì tới tôi.
Ko phải khen hay nhưng tôi chỉ giỏi hai hai môn là Lý, Sử, Địa, môn toán cũng tầm thường, ngu nhất là môn Sinh.
Đang chuyên chú chơi thì có giọng chị Đào nhẹ nhõm:
– Nam giới! Đứng lên vì tôi là nửa sau của Thế chiến thứ hai.
Tôi thầm nghĩ “Mẹ mình nói đúng, mình chơi COD bao nhiêu năm rồi, ko biết vớ vẩn thế này thì xấu hổ cho mẹ”.
Tôi nói một loạt các sự kiện và ý nghĩa nhưng sách giáo khoa đã viết trong vài trang và sau đó tôi cười khinh bỉ và nói:
– Còn thiếu cái gì nữa? Bạn có cần tôi bổ sung ko? Nhưng tôi chắc rằng cô đó biết tôi còn ti tỉ và bảo tôi bổ sung.
Thầy vừa dứt lời, cả lớp đồng thanh ồ lên khiến thầy phải ổn định trật tự. Có vẻ như chị Đào khó chịu với tôi, lúc tôi nói thì chị Đào luôn mồm:
– Vậy tôi sẽ chỉ thêm vào để xem có gì khác ko nhé!
Đúng vào nhịp đập của tôi, ngày 6 tháng 6 năm 1944, trên bờ biển Normandy của Pháp, tôi sẽ ko bao giờ quên. Xác thực có bao nhiêu màn chơi đã tái tạo lại cuộc đổ bộ đó.
Cô Đào há hốc mồm vì ko nghĩ tôi có thể nói đúng tháng ngày để rồi xảy ra sự việc tương tự. Khoảng năm bảy phút trôi qua lúc tôi ngửng cao hàm và nói:
– Vừa đủ chưa?
– Được chứ! Ngồi xuống và cất điện thoại đi! Ko chơi được trong giờ.
Tôi nhăn nhó ngồi xuống, Mạnh “le” quay sang tôi nói:
– Anh Nam ko sao đâu, làm cô nghẹn họng đi.
Tôi thổi kẹo cao su và đập hộp thật nhẹ và nói:
– Đối với tôi quá tầm thường.
Lúc này, Tiến ‘tung’ hào hứng:
– Anh ơi… em có tia rồi, nữ nhân này hôm nay mặc áo nịt ngực màu trắng ngà như da thịt, trông như nâng ngực của anh lên!
Tôi quay lại và nói với anh ta:
– Vậy thì tao dám mày xem cô đó có mặc cái quần lót màu ko, nếu thấy tương tự thì gọi là tài, chứ nhìn thấy con vặn thừng thì quá tầm thường.
Lúc tôi nói vậy, anh đó cười và nói:
– ĐƯỢC RỒI! Tôi sẽ thử xem! Cứng cáp bạn sẽ biết nó là màu gì, hãy đi thám hiểm nó sau.
Mấy người chúng tôi ngồi bàn bên dưới lớn nhỏ tương tự, đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘bốp’. Cô Đào nói nhanh rồi đưa tay xoa mông, mặt đỏ như gấc. Viên bi nhỏ màu trắng nảy lên và tách ra trên nền gạch.
Thì ra một đứa đã dùng súng ngắn bắn vào mông chị Đào.
Có nhẽ vừa đau vừa xấu hổ nên bà Đào vừa xấu hổ vừa tức giận, mím chặt môi và ánh mắt đầy tức giận. Nước mắt chực rơi lúc bọn đàn ông cười. Tôi vội quay sang Bình “boong” và hỏi:
– Bạn đang làm gì đấy!
Bình quay lại nói nhỏ:
– Quyên ‘thế’ anh dùng súng bắn anh chắc đau lắm, loại súng bắn bi mới này bắn rất mạnh.
Tôi hất hàm và hỏi lại:
“Em có thấy vững chắc ko?”
Bình ‘boong’ gật đầu nói:
– Tôi thấy nó! Vậy đó, nó vẫn đang cười.
Trong lớp tôi cũng thuộc loại tinh nghịch, nhưng chưa bao giờ làm cô giáo đau lòng, sợ tới phát sợ nhưng chưa bao giờ làm cô giáo đau lòng. Nghe Bình nói vậy, tôi lặng lẽ khom người xuống, vặn thang ghế thành một mũi sắt hình hộp dài khoảng 60 phân rồi nhảy lên bàn lao tới chỗ Quyên ‘đó’ và đánh mạnh vào vai.
Tôi rất muốn đánh vào đầu anh ta, nhưng sợ anh ta vùng vẫy nên tôi đánh vào vai anh ta. Quyên vội nhảy lên bàn bỏ chạy thì bị tôi tiếp tục lao vào đánh, vừa chửi bới:
– Đéo mày chơi ngu, mày thích cầm súng bắn linh tinh ko thì bố mày đánh cho chết, con đĩ. Cha bạn đã nóng với bạn trong một thời kì dài!
Quyên vừa chạy vừa chửi lại:
– Đụ chó mẹ mày đi Nam. Hãy nhớ, bố của bạn sẽ ko để nó đi!
Cả lớp ầm ầm, mấy đứa em lao vào can ngăn, mấy đứa cản Quyên chạy, cô Đào cũng vội vã ổn định lớp rồi bảo lớp trưởng gọi giám thị.
Nhanh chóng, tôi và anh xuống phòng hội đồng uống trà. Thấy trời tối, nó lườm và nói:
– Nhớ mặt bố mày, bố mày sẽ ko bỏ mặc mày đâu!
Tôi cười nhạt và nói:
– Bảo vệ cha của bạn! Sợ quá …
Xuống phòng nói chuyện một lúc thì mọi chuyện mới sáng tỏ. Quyên bị đình chỉ học một tuần và tôi bị đình chỉ ba ngày.
Tới lớp, Quyên xách ba lô đi bộ về nhà, ko quên mối thù này, nó còn lầm bầm gì đó.
Tôi sẽ chỉ ở trong lớp! Kết thúc phiên làm việc mới.
Đại náo học đường
Hình Ảnh về: Đại náo học đường
Video về: Đại náo học đường
Wiki về Đại náo học đường
Đại náo học đường -
Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex vui lòng ghi nhớ tên miền mới để dễ dàng truy cập!
Đang nhâm nhi gói snack với ly trà đá ở cổng trường, tôi thấy mấy cậu lớp 12 với điếu thuốc trên môi đang thư thả đi từ quán nước ven đường ra đường vào lớp. Bảo vội vỗ đùi tôi và nói:
- Anh Nam… anh Nam… bọn học trò lớp mười hai nhìn ngứa mắt thật, mẹ của lũ chó đó còn đáng tin hơn cả anh chị em chúng tôi nhưng lại làm nũng như bố.
Tôi tặc lưỡi nói:
- Mặc kệ họ, anh với anh em ko cùng sang trọng, vừa sẵn sàng vào lớp hay bị thầy cô lảu bảu. Nhìn mặt các cô giáo ức chế bỏ mẹ. Những đứa học trò lớp mười hai đó chắc bằng tuổi anh em tôi, có nhẽ ít hơn vì chúng tôi được thầy cô “cưng chiều” quá!
Bảo và Bình 'boong', Tiến 'tung', Mạnh 'lé' cười gật đầu. Tôi lấy ra một tờ năm trăm và đưa cho cô phục vụ, và tôi nói:
- Bu cho tôi gửi tiền nước, bao nhiêu cũng được, cứ ghi lại lúc nào hết rồi cho chúng tôi một tiếng ...
Người pha chế cười nhạt với khuôn mặt đầy nếp nhăn và nói:
- Được rồi… những ngày này, làm thế nào tôi có thể báo lại?
Tôi bĩu môi và nói:
- Bạn nghĩ mình là người nào để có két sắt ở nhà? Mái che thoải mái. Anh em vào đi nào.
Đi được vài bước thì tiếng trống vang lên, ra tới cổng trường, đám cờ đỏ cầm tay năm đứa chúng tôi nói:
- Các bạn tới muộn vui lòng đọc tên cho cả lớp nghe.
Tôi đảo mắt và nói:
- Đây! Chỉ cần nghi ngờ Nam Gongzi 11C5, ko phải lỗi của bạn, nhưng những người này sẽ ngừng lại:
Những người cờ đỏ nghe vậy khởi đầu run lên, nhưng vẫn có vẻ cứng người và nói:
- Ko, phải ghi lại bao nhiêu người, ko thể bỏ sót người nào.
Tôi bối rối cười, nhếch môi, nhìn vào sổ trực ban và nghiêm nghị nói:
- Có thật ko vậy? Ko nghe lời thì hỏng việc, đừng để anh em nổi nóng, lúc đó ko vui đâu các bạn ạ.
Đúng lúc đó, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao chạy ra và nói:
- Tôi sẽ nói thêm cách bạn dọa nạt lá cờ đỏ nữa.
Tôi tặc lưỡi và sau đó tôi ngậm kẹo cao su trong một âm thanh cót két và nói:
- Hộ gia đình! Ăn xin, dọa nạt nhầm người hả chị, nhưng em tên là lớp nào? Trông khá ổn, phải ko? Bạn có bạn gái ko?
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa lạnh lùng trừng mắt, mồm bĩu ra một giọng thử thách nói:
- Ko phải chuyện của bạn! Bạn tên là gì!
Tôi thản nhiên trả lời:
Anh đã nói một lần rồi, đừng nói lại lần nữa.
Tôi nói xong xua tay, đàn ong theo tôi hào hứng vào lớp. Mạnh "le" nó, anh lùi lại một bước và nói:
- Tôi hơi đau xót về lá cờ đỏ đó, mẹ tôi chỉ có ý tưởng viết cuốn sách thôi chứ có gì thích đâu.
Tien 'tung' noi:
- Mẹ nó hơi ốm, nhìn vẻ mặt đanh đá nhưng tao biết đấy, dọa đủ kiểu sẽ khiến mặt mũi tái ngắt ngay, nhìn thấp lùn nhưng vú to thì sướng phải biết. Cái mông còn bự nữa, mấy người bóp mông nó lúc nào vậy!
Tôi phì cười vì thằng Tiến này chuyên tán gái, nếu bạn nào ngực khủng, ngực chảy xệ thì dù có corset cũng phải ray rứt.
Lúc bước vào lớp thì hỗn loạn vô cùng, lớp mình ko phải là cá biệt nhưng cũng ko thua kém, ko đứng nhất trong tốp đầu nhưng cũng chưa bao giờ để mất vị trí thứ hai từ tốp dưới.
Các mọt sách ôm truyện tranh hoặc mang điện thoại để chơi trò chơi điện tử. Tôi cùng mấy anh ngồi xuống bàn cuối, gác chân lên để trò chuyện.
Đang tận tâm thì cô giáo dạy Sử bước vào, cô này tên Đào, mới chuyển từ trường khác về, điểm đặc trưng là giọng nói trong trẻo, muốn bẩn ngay. Lớp này toàn người giao thương ngoài chợ, chả thích môn Sử gì cả, ồn ĩ khiến cô đó nói lung tung.
Anh ta đang ngồi và ném sách lên bàn, giả vờ đang siêng năng học bài. Tôi nhếch mép và lấy điện thoại ra chơi trò chơi điện tử.
Thực ra, tôi ko phải là một đứa ngốc, nhưng thực sự là một đứa trẻ được tập huấn bài bản. Tôi ko có bất kỳ giải thưởng nào, nhưng ít nhất tôi cũng là những đứa trẻ có phát minh nhỏ được gửi tới các cơ quan nước ngoài với bằng sáng chế trẻ. Hơn nữa, tôi thích thú môn Lịch sử nên hồ hết những chương trình phổ thông này không phù hợp gì tới tôi.
Ko phải khen hay nhưng tôi chỉ giỏi hai hai môn là Lý, Sử, Địa, môn toán cũng tầm thường, ngu nhất là môn Sinh.
Đang chuyên chú chơi thì có giọng chị Đào nhẹ nhõm:
- Nam giới! Đứng lên vì tôi là nửa sau của Thế chiến thứ hai.
Tôi thầm nghĩ "Mẹ mình nói đúng, mình chơi COD bao nhiêu năm rồi, ko biết vớ vẩn thế này thì xấu hổ cho mẹ".
Tôi nói một loạt các sự kiện và ý nghĩa nhưng sách giáo khoa đã viết trong vài trang và sau đó tôi cười khinh bỉ và nói:
- Còn thiếu cái gì nữa? Bạn có cần tôi bổ sung ko? Nhưng tôi chắc rằng cô đó biết tôi còn ti tỉ và bảo tôi bổ sung.
Thầy vừa dứt lời, cả lớp đồng thanh ồ lên khiến thầy phải ổn định trật tự. Có vẻ như chị Đào khó chịu với tôi, lúc tôi nói thì chị Đào luôn mồm:
- Vậy tôi sẽ chỉ thêm vào để xem có gì khác ko nhé!
Đúng vào nhịp đập của tôi, ngày 6 tháng 6 năm 1944, trên bờ biển Normandy của Pháp, tôi sẽ ko bao giờ quên. Xác thực có bao nhiêu màn chơi đã tái tạo lại cuộc đổ bộ đó.
Cô Đào há hốc mồm vì ko nghĩ tôi có thể nói đúng tháng ngày để rồi xảy ra sự việc tương tự. Khoảng năm bảy phút trôi qua lúc tôi ngửng cao hàm và nói:
- Vừa đủ chưa?
- Được chứ! Ngồi xuống và cất điện thoại đi! Ko chơi được trong giờ.
Tôi nhăn nhó ngồi xuống, Mạnh “le” quay sang tôi nói:
- Anh Nam ko sao đâu, làm cô nghẹn họng đi.
Tôi thổi kẹo cao su và đập hộp thật nhẹ và nói:
- Đối với tôi quá tầm thường.
Lúc này, Tiến 'tung' hào hứng:
- Anh ơi… em có tia rồi, nữ nhân này hôm nay mặc áo nịt ngực màu trắng ngà như da thịt, trông như nâng ngực của anh lên!
Tôi quay lại và nói với anh ta:
- Vậy thì tao dám mày xem cô đó có mặc cái quần lót màu ko, nếu thấy tương tự thì gọi là tài, chứ nhìn thấy con vặn thừng thì quá tầm thường.
Lúc tôi nói vậy, anh đó cười và nói:
- ĐƯỢC RỒI! Tôi sẽ thử xem! Cứng cáp bạn sẽ biết nó là màu gì, hãy đi thám hiểm nó sau.
Mấy người chúng tôi ngồi bàn bên dưới lớn nhỏ tương tự, đột nhiên nghe thấy một tiếng 'bốp'. Cô Đào nói nhanh rồi đưa tay xoa mông, mặt đỏ như gấc. Viên bi nhỏ màu trắng nảy lên và tách ra trên nền gạch.
Thì ra một đứa đã dùng súng ngắn bắn vào mông chị Đào.
Có nhẽ vừa đau vừa xấu hổ nên bà Đào vừa xấu hổ vừa tức giận, mím chặt môi và ánh mắt đầy tức giận. Nước mắt chực rơi lúc bọn đàn ông cười. Tôi vội quay sang Bình "boong" và hỏi:
- Bạn đang làm gì đấy!
Bình quay lại nói nhỏ:
- Quyên 'thế' anh dùng súng bắn anh chắc đau lắm, loại súng bắn bi mới này bắn rất mạnh.
Tôi hất hàm và hỏi lại:
"Em có thấy vững chắc ko?"
Bình 'boong' gật đầu nói:
- Tôi thấy nó! Vậy đó, nó vẫn đang cười.
Trong lớp tôi cũng thuộc loại tinh nghịch, nhưng chưa bao giờ làm cô giáo đau lòng, sợ tới phát sợ nhưng chưa bao giờ làm cô giáo đau lòng. Nghe Bình nói vậy, tôi lặng lẽ khom người xuống, vặn thang ghế thành một mũi sắt hình hộp dài khoảng 60 phân rồi nhảy lên bàn lao tới chỗ Quyên 'đó' và đánh mạnh vào vai.
Tôi rất muốn đánh vào đầu anh ta, nhưng sợ anh ta vùng vẫy nên tôi đánh vào vai anh ta. Quyên vội nhảy lên bàn bỏ chạy thì bị tôi tiếp tục lao vào đánh, vừa chửi bới:
- Đéo mày chơi ngu, mày thích cầm súng bắn linh tinh ko thì bố mày đánh cho chết, con đĩ. Cha bạn đã nóng với bạn trong một thời kì dài!
Quyên vừa chạy vừa chửi lại:
- Đụ chó mẹ mày đi Nam. Hãy nhớ, bố của bạn sẽ ko để nó đi!
Cả lớp ầm ầm, mấy đứa em lao vào can ngăn, mấy đứa cản Quyên chạy, cô Đào cũng vội vã ổn định lớp rồi bảo lớp trưởng gọi giám thị.
Nhanh chóng, tôi và anh xuống phòng hội đồng uống trà. Thấy trời tối, nó lườm và nói:
- Nhớ mặt bố mày, bố mày sẽ ko bỏ mặc mày đâu!
Tôi cười nhạt và nói:
- Bảo vệ cha của bạn! Sợ quá ...
Xuống phòng nói chuyện một lúc thì mọi chuyện mới sáng tỏ. Quyên bị đình chỉ học một tuần và tôi bị đình chỉ ba ngày.
Tới lớp, Quyên xách ba lô đi bộ về nhà, ko quên mối thù này, nó còn lầm bầm gì đó.
Tôi sẽ chỉ ở trong lớp! Kết thúc phiên làm việc mới.
[rule_{ruleNumber}] [box type=”note” align=”” class=”” color:red;”>Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex vui lòng ghi nhớ tên miền mới để dễ dàng truy cập!
Đang nhâm nhi gói snack với ly trà đá ở cổng trường, tôi thấy mấy cậu lớp 12 với điếu thuốc trên môi đang thong thả đi từ quán nước ven đường ra đường vào lớp. Bảo vội vỗ đùi tôi và nói:
– Anh Nam… anh Nam… bọn học sinh lớp mười hai nhìn ngứa mắt thật, mẹ của lũ chó đó còn đáng tin hơn cả anh chị em chúng tôi mà lại làm nũng như bố.
Tôi tặc lưỡi nói:
– Mặc kệ họ, anh với anh em không cùng đẳng cấp, vừa chuẩn bị vào lớp hay bị thầy cô cằn nhằn. Nhìn mặt các cô giáo ức chế bỏ mẹ. Những đứa học sinh lớp mười hai ấy chắc bằng tuổi anh em tôi, có lẽ ít hơn vì chúng tôi được thầy cô “cưng chiều” quá!
Bảo và Bình ‘boong’, Tiến ‘tung’, Mạnh ‘lé’ cười gật đầu. Tôi lấy ra một tờ năm trăm và đưa cho cô phục vụ, và tôi nói:
– Bu cho tôi gửi tiền nước, bao nhiêu cũng được, cứ ghi lại khi nào hết rồi cho chúng tôi một tiếng …
Người pha chế cười nhạt với khuôn mặt đầy nếp nhăn và nói:
– Được rồi… những ngày này, làm thế nào tôi có thể báo lại?
Tôi bĩu môi và nói:
– Bạn nghĩ mình là ai để có két sắt ở nhà? Mái che thoải mái. Anh em vào đi nào.
Đi được vài bước thì tiếng trống vang lên, ra đến cổng trường, đám cờ đỏ cầm tay năm đứa chúng tôi nói:
– Các bạn đến muộn vui lòng đọc tên cho cả lớp nghe.
Tôi đảo mắt và nói:
– Đây! Chỉ cần nghi ngờ Nam Gongzi 11C5, không phải lỗi của bạn, nhưng những người này sẽ dừng lại:
Những người cờ đỏ nghe vậy bắt đầu run lên, nhưng vẫn có vẻ cứng người và nói:
– Không, phải ghi lại bao nhiêu người, không thể bỏ sót ai.
Tôi lúng túng cười, nhếch môi, nhìn vào sổ trực ban và nghiêm nghị nói:
– Có thật không vậy? Không nghe lời thì hỏng việc, đừng để anh em nổi nóng, lúc đó không vui đâu các bạn ạ.
Đúng lúc đó, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao chạy ra và nói:
– Tôi sẽ nói thêm cách bạn đe dọa lá cờ đỏ nữa.
Tôi tặc lưỡi và sau đó tôi ngậm kẹo cao su trong một âm thanh cót két và nói:
– Hộ gia đình! Ăn xin, đe dọa nhầm người hả chị, nhưng em tên là lớp nào? Trông khá ổn, phải không? Bạn có bạn gái không?
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa lạnh lùng trừng mắt, miệng bĩu ra một giọng thách thức nói:
– Không phải chuyện của bạn! Bạn tên là gì!
Tôi thản nhiên trả lời:
Anh đã nói một lần rồi, đừng nói lại lần nữa.
Tôi nói xong xua tay, đàn ong theo tôi hào hứng vào lớp. Mạnh “le” nó, anh lùi lại một bước và nói:
– Tôi hơi chua xót về lá cờ đỏ đó, mẹ tôi chỉ có ý tưởng viết cuốn sách thôi chứ có gì thích đâu.
Tien ‘tung’ noi:
– Mẹ nó hơi ốm, nhìn vẻ mặt đanh đá nhưng tao biết đấy, dọa đủ kiểu sẽ khiến mặt mày tái mét ngay, nhìn thấp lùn mà vú to thì sướng phải biết. Cái mông còn bự nữa, mấy người bóp mông nó lúc nào vậy!
Tôi phì cười vì thằng Tiến này chuyên tán gái, nếu bạn nào ngực khủng, ngực chảy xệ thì dù có corset cũng phải ray rứt.
Khi bước vào lớp thì hỗn loạn vô cùng, lớp mình không phải là cá biệt nhưng cũng không kém cạnh, không đứng nhất trong tốp đầu nhưng cũng chưa bao giờ để mất vị trí thứ hai từ tốp dưới.
Các mọt sách ôm truyện tranh hoặc mang điện thoại để chơi trò chơi điện tử. Tôi cùng mấy anh ngồi xuống bàn cuối, gác chân lên để trò chuyện.
Đang nhiệt tình thì cô giáo dạy Sử bước vào, cô này tên Đào, mới chuyển từ trường khác về, điểm đặc biệt là giọng nói trong trẻo, muốn bẩn ngay. Lớp này toàn người buôn bán ngoài chợ, chả thích môn Sử gì cả, ồn ào khiến cô ấy nói lung tung.
Anh ta đang ngồi và ném sách lên bàn, giả vờ đang chăm chỉ học bài. Tôi nhếch mép và lấy điện thoại ra chơi trò chơi điện tử.
Thực ra, tôi không phải là một đứa ngốc, mà thực sự là một đứa trẻ được đào tạo bài bản. Tôi không có bất kỳ giải thưởng nào, nhưng ít nhất tôi cũng là những đứa trẻ có phát minh nhỏ được gửi đến các cơ quan nước ngoài với bằng sáng chế trẻ. Hơn nữa, tôi yêu thích môn Lịch sử nên hầu hết những chương trình phổ thông này không liên quan gì đến tôi.
Không phải khen hay nhưng tôi chỉ giỏi hai hai môn là Lý, Sử, Địa, môn toán cũng bình thường, ngu nhất là môn Sinh.
Đang chăm chú chơi thì có giọng chị Đào nhẹ nhàng:
– Nam giới! Đứng lên vì tôi là nửa sau của Thế chiến thứ hai.
Tôi thầm nghĩ “Mẹ mình nói đúng, mình chơi COD bao nhiêu năm rồi, không biết vớ vẩn thế này thì xấu hổ cho mẹ”.
Tôi nói một loạt các sự kiện và ý nghĩa mà sách giáo khoa đã viết trong vài trang và sau đó tôi cười khinh bỉ và nói:
– Còn thiếu cái gì nữa? Bạn có cần tôi bổ sung không? Nhưng tôi chắc rằng cô ấy biết tôi còn thiếu gì và bảo tôi bổ sung.
Thầy vừa dứt lời, cả lớp đồng thanh ồ lên khiến thầy phải ổn định trật tự. Có vẻ như chị Đào khó chịu với tôi, khi tôi nói thì chị Đào luôn miệng:
– Vậy tôi sẽ chỉ thêm vào để xem có gì khác không nhé!
Đúng vào nhịp đập của tôi, ngày 6 tháng 6 năm 1944, trên bờ biển Normandy của Pháp, tôi sẽ không bao giờ quên. Chính xác có bao nhiêu màn chơi đã tái hiện lại cuộc đổ bộ đó.
Cô Đào há hốc mồm vì không nghĩ tôi có thể nói đúng ngày tháng để rồi xảy ra sự việc như vậy. Khoảng năm bảy phút trôi qua khi tôi ngẩng cao hàm và nói:
– Vừa đủ chưa?
– Được chứ! Ngồi xuống và cất điện thoại đi! Không chơi được trong giờ.
Tôi nhăn nhó ngồi xuống, Mạnh “le” quay sang tôi nói:
– Anh Nam không sao đâu, làm cô nghẹn họng đi.
Tôi thổi kẹo cao su và đập hộp thật nhẹ và nói:
– Đối với tôi quá bình thường.
Lúc này, Tiến ‘tung’ hào hứng:
– Anh ơi… em có tia rồi, nữ nhân này hôm nay mặc áo nịt ngực màu trắng ngà như da thịt, trông như nâng ngực của anh lên!
Tôi quay lại và nói với anh ta:
– Vậy thì tao dám mày xem cô ấy có mặc cái quần lót màu không, nếu thấy như vậy thì gọi là tài, chứ nhìn thấy con vặn thừng thì quá bình thường.
Khi tôi nói vậy, anh ấy cười và nói:
– ĐƯỢC RỒI! Tôi sẽ thử xem! Chắc chắn bạn sẽ biết nó là màu gì, hãy đi thám hiểm nó sau.
Mấy người chúng tôi ngồi bàn bên dưới lớn nhỏ như vậy, đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘bốp’. Cô Đào nói nhanh rồi đưa tay xoa mông, mặt đỏ như gấc. Viên bi nhỏ màu trắng nảy lên và tách ra trên nền gạch.
Thì ra một đứa đã dùng súng ngắn bắn vào mông chị Đào.
Có lẽ vừa đau vừa xấu hổ nên bà Đào vừa xấu hổ vừa tức giận, mím chặt môi và ánh mắt đầy tức giận. Nước mắt chực rơi khi bọn con trai cười. Tôi vội quay sang Bình “boong” và hỏi:
– Bạn đang làm gì đấy!
Bình quay lại nói nhỏ:
– Quyên ‘thế’ anh dùng súng bắn anh chắc đau lắm, loại súng bắn bi mới này bắn rất mạnh.
Tôi hất hàm và hỏi lại:
“Em có thấy chắc chắn không?”
Bình ‘boong’ gật đầu nói:
– Tôi thấy nó! Vậy đó, nó vẫn đang cười.
Trong lớp tôi cũng thuộc loại nghịch ngợm, nhưng chưa bao giờ làm cô giáo đau lòng, sợ đến phát sợ nhưng chưa bao giờ làm cô giáo đau lòng. Nghe Bình nói vậy, tôi lặng lẽ khom người xuống, vặn thang ghế thành một mũi sắt hình hộp dài khoảng 60 phân rồi nhảy lên bàn lao tới chỗ Quyên ‘đó’ và đánh mạnh vào vai.
Tôi rất muốn đánh vào đầu anh ta, nhưng sợ anh ta vùng vẫy nên tôi đánh vào vai anh ta. Quyên vội nhảy lên bàn bỏ chạy thì bị tôi tiếp tục lao vào đánh, vừa chửi bới:
– Đéo mày chơi ngu, mày thích cầm súng bắn linh tinh không thì bố mày đánh cho chết, con đĩ. Cha bạn đã nóng với bạn trong một thời gian dài!
Quyên vừa chạy vừa chửi lại:
– Đụ chó mẹ mày đi Nam. Hãy nhớ, bố của bạn sẽ không để nó đi!
Cả lớp ầm ầm, mấy đứa em lao vào can ngăn, mấy đứa cản Quyên chạy, cô Đào cũng vội vàng ổn định lớp rồi bảo lớp trưởng gọi giám thị.
Nhanh chóng, tôi và anh xuống phòng hội đồng uống trà. Thấy trời tối, nó lườm và nói:
– Nhớ mặt bố mày, bố mày sẽ không bỏ mặc mày đâu!
Tôi cười nhạt và nói:
– Bảo vệ cha của bạn! Sợ quá …
Xuống phòng nói chuyện một lúc thì mọi chuyện mới sáng tỏ. Quyên bị đình chỉ học một tuần và tôi bị đình chỉ ba ngày.
Đến lớp, Quyên xách ba lô đi bộ về nhà, không quên mối thù này, nó còn lầm bầm gì đó.
Tôi sẽ chỉ ở trong lớp! Kết thúc phiên làm việc mới.
[/box]#Đại #náo #học #đường
[rule_3_plain]#Đại #náo #học #đường
Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Đang ngồi nhâm nhi gói bim bim với cốc trà đá ở cổng trường thì thấy mấy thằng choai choai lớp mười hai vắt vẻo điếu thuốc trên môi lững thững bước từ quán nước ven đường sang đường vào lớp. Thằng Bảo vội vỗ vỗ đùi tôi nói:
– Anh Nam… anh Nam… tụi lớp mười hai trông ngứa mắt thật, mẹ mấy thằng chó đó cậy hơn anh em mình có một lớp thôi nhưng ra vẻ bố đời.
Tôi tặc lưỡi nói:
– Kệ con mẹ chúng nó mày, nó với anh em mình có cùng sang trọng đéo đâu, sẵn sàng vào lớp thôi ko lại bị mấy ông bà giáo càu nhàu. Nhìn mặt mấy mụ thầy cô giáo ức chế bỏ mẹ lên được đấy. Mấy thằng lớp mười hai đó chắc chỉ bằng tuổi anh em mình thôi, có lúc kém hơn đấy vì anh em mình được thầy cô “yêu quý” quá nhưng!
Thằng Bảo cùng với thằng Bình ‘boong’, Tiến ‘tùng’, Mạnh “lé” cười hô hố gật gù. Rút tờ năm trăm ra đưa cho bà bán hàng nước rồi tôi bảo:
– Bu cho con gửi tiền nước, thừa thiếu bao nhiêu cứ cầm đấy ghi lại lúc nào hết ới cho anh em chúng con một tiếng…
Bà hàng nước cười hề hề với cái khuôn mặt nhăn nhúm rồi bảo lại:
– Được được… dạo này lại thụt két được hay sao nhưng chịu chi thế con!
Tôi bĩu mồm nói:
– Bu nghĩ con là người nào nhưng phải thụt két nhà cơ chứ! Mái thoải đê. Nào anh em mình vào.
Lững thững được vài bước thì tiếng trống vang lên, vào tới cổng trường thì mấy em cờ đỏ giữ năm chúng tôi lại rồi nói:
– Các bạn tới muộn, đọc tên với lớp ra đây.
Tôi trợn mắt lên bảo:
– Này! Cứ nghi Nam công tử 11C5 ra nhé, tội đâu anh mày chịu còn mấy thằng này thì thôi khỏi:
Mấy em cờ đỏ nghe thế thì khởi đầu run run nhưng vẫn có vẻ cứng mồm nói lại:
– Ko được, bao nhiêu người thì phải ghi hết vào, ko bỏ sót người nào được.
Tôi cười hềnh hệch, vênh cái môi lên rồi nhìn vào cái quyển sổ trực ban sau đó nghiêm giọng nói:
– Có thật thế ko? Ko nghe lời anh là rách việc đấy nhé, đừng để anh mày nóng lên, lúc đấy ko vui đâu mấy em ạ.
Đúng lúc đó thì có một em tóc đuôi gà búi cao vội chạy ra rồi nói:
– Tôi sẽ ghi thêm cách anh lỗi hăm dọa cờ đỏ vào luôn.
Tặc lưỡi một cái rồi tôi mút cái kẹo cao su thành tiếng tộp tộp rồi bảo:
– Hộ cái! Năn nỉ đấy, dọa nhầm người rồi cô em, nhưng cô em tên gì lớp nào đấy? Nhìn cũng kháu ra phết đấy nhỉ. Có người yêu chưa?
Em có tóc đuôi gà lườm một cái sắc lạnh, cái mồm chu ra với giọng điệu thử thách nói luôn:
– Ko phải việc của anh nhé! Tên gì!
Tôi bâng quơ trả lời:
– Anh nói một lần rồi, ko nói lại lần nữa.
Nói xong tôi ngoặc tay thì mấy thằng ong ve theo tôi hí hửng đi vào lớp. Thằng Mạnh “lé” nó bước sau bảo:
– Em hơi bị cay con cờ đỏ đó đấy, mẹ chỉ được cái chực chực ghi sổ thôi chứ chẳng được cái vẻ gì.
Thằng Tiến ‘tùng’ thì bảo:
– Mẹ em đó hơi bị được còn gì nữa, trông cái vẻ mặt đanh đá thế thôi nhưng tao biết thừa, hăm dọa các kiểu là em đó xanh mặt ra ngay thôi nhưng, nhìn lùn lùn nhưng vú to phết, bóp sướng phải biết. Mông còn to nữa, lúc nào anh em thử bóp mông nó cái!
Tôi cười vì cái thằng Tiến này chuyên môn tia gái, em nào vú to vú sệ thậm chí là coóc xê màu gì nó cũng phải tia cho ra bằng được.
Vào trong lớp thì nó nhốn nháo vô cùng, cái lớp tôi ko phải dạng cá biệt nhưng cũng chẳng kém là mấy, ko đứng thứ nhất trên xuống nhưng chẳng bao giờ mất vị trí thứ hai từ dưới lên cả.
Mấy thằng mọt sách thì cầm mấy quyển truyện tranh hoặc mang điện thoại ra chơi điện tử. Tôi cùng với mấy thằng vào ngồi xuống bàn cuối cùng, gác chân lên chém gió.
Đang hăng say thì cô giáo dạy Sử vào. Cô này tên Đào, mới chuyển từ trường khác tới, cái đặc trưng của cô này là giọng trong veo nghe mả muốn thỉu đi liền. Cái lớp này toàn con dân giao thương chợ búa nên cũng chẳng ham hố Sử gì cả nên ồn ồn khiến cô phải nói to lên.
Đang ngồi vất quyển sách lên bàn ra vẻ chăm học lắm. Tôi cười nhếch một cái rồi lấy điện thoại ra chơi điện tử.
Thực ra tôi ko phải là một thằng học dốt nhưng thực ra là một đứa được tập huấn dạng gà nòi. Ko có giải thưởng gì cả nhưng ít ra những cái phát minh nhỏ nhặt gửi cho mấy cơ quan nước ngoài có bằng thông minh trẻ thì tôi đầy nhóc rồi. Hơn nữa vốn thích thú Sử nên gần như mấy cái chương trình phổ thông này chẳng nhằm nhò gì với tôi.
Ko phải khen hay nhưng tôi chỉ khá được mỗi hai mấy môn là Lý, Sử Văn với Địa, còn toán thì học cũng tầm thường, ngu nhất là môn Sinh.
Đang chuyên chú chơi thì có tiếng khe khẽ của cô Đào:
– Nam! Đứng lên cho tôi biết là diễn biến nửa sau của Chiến tranh toàn cầu thứ hai.
Tôi thầm nghĩ “Mẹ đúng phỏm của mình rồi, chơi COD bao nhiêu năm chẳng nhẽ mấy cái vớ vẩn này lại ko biết, quả này cho mụ này sượng mặt luôn”.
Tôi nói luôn một đống các sự kiện rồi ý nghĩa nhưng cái quyển sách giáo khoa nó viết được vài trang sau đó tôi cười kiểu khinh thường bảo:
– Còn ti tỉ ko cô? Cần em bổ xung ko! Nhưng mà chắc gì cô đã biết em thiếu cái gì nhưng bảo em bổ xung.
Vừa nói xong thì cả lớp ồ lên một tiếng khiến cô giáo phải ổn định trật tự. Có vẻ cô Đào khó chịu với tôi rồi, nghe tôi nói thế thì cô Đào bảo luôn:
– Vậy em cứ bổ xung đi xem có cái gì nữa!
Đúng vào mạch của tôi, riêng cái ngày Dday ngày 6 tháng 6 năm 1944 lên bờ biển Normandie của nước Pháp khiến tôi ko quên được. Xác thực là bao nhiêu màn game đã tái tạo lại được cuộc đổ bộ đó.
Cô Đào há hốc mồm ra vì ko nghĩ tôi nói được chuẩn tháng ngày rồi diễn biến tương tự. Chừng năm bảy phút trôi qua thì tôi hất hàm nói:
– Như thế này đã đủ chưa cô?
– Được! Ngồi xuống và cất cái điện thoại đi nhé! Ko được chơi trong giờ đâu.
Tôi nhăn nhở ngồi xuống thì thằng Mạnh “lé”quay sang chỗ tôi bảo:
– Anh Nam được đấy, làm cho bà đó cứng họng luôn.
Tôi thổi kẹo cao su đánh cái tộp thật khẽ rồi nói:
– Quá là tầm thường với tao luôn.
Lúc này thì thằng Tiến ‘tùng’ hí hửng bảo:
– Anh ơi… em tia được rồi đấy, bà này hôm nay mặc coóc sê màu trắng ngà kiểu da người đó, nhìn có vẻ nâng nâng vú anh ạ!
Tôi quay sanh bảo nó:
– Thế tao đố mày soi được bà đó mặc xì líp màu gì đấy, soi được tương tự thì mới gọi mày tài chứ nhìn thấy coóc sê là quá tầm thường.
Nghe tôi nói tương tự thì nó cười hì hì bảo:
– Được rồi! Em sẽ quyết tâm xem! Cứng cáp là sẽ biết màu gì, tí nữa ra chơi thám thính nó xem.
Mấy đứa chúng tôi ngồi bàn dưới to nhỏ tương tự thì đột nhiên nghe tiếng ‘bộp’. Cô Đào á lên một tiếng vội đưa tay lại xoa xoa mông của mình mặt đỏ lựng như gấc. Viên bi nhỏ màu trắng nảy tách tách dưới sàn gạch.
Hóa ra có một đứa dùng súng bắn bi nhằm mông cô Đào bắn.
Có nhẽ vừa đau vừa xấu hổ nên cô Đào vừa ngượng vừa tức, đôi môi mím lại còn đôi mắt thì đầy vẻ giận giữ. Nước mắt ầng ậc sẵn sàng chảy ra thì mấy thằng cười hô hố. Tôi vội quay sang thằng Bình ‘boong’ hỏi:
– Đứa nào làm gì đấy mày!
Thằng Bình quay lại nói khẽ:
– Thằng Quyền ‘thế’ nó dùng súng bắn anh ạ, chắc là cũng đau đấy, súng bắn bi loại mới này bắn căng lắm.
Tôi hất hàm hỏi lại nó:
– Mày có nhìn thấy vững chắc nó bắn ko?
Thằng Bình ‘boong’ gật một cái rồi bảo:
– Em trông thấy nhưng! Chính nó, nó còn đang cười hô hố kia kìa.
Cũng thuộc dạng tinh nghịch trong lớp nhưng tôi chưa bao giờ làm cho thầy cô giáo đau cả, trêu cho sợ thì có chứ chưa bao giờ làm thầy cô giáo đau. Nghe thằng Bình nói tương tự tôi lẳng lặng cúi xuống, vặn cái thang nghế ra thành một cai típ sắt hình hộp dài tầm 60 phân rồi nhảy luôn lên bàn tiến tới chỗ thằng Quyền ‘thế’ giáng một phát mạnh vào vai nó.
Quả thực tôi muốn đập vào đầu nhưng sợ nó lại giãy đành đạch nên đập vào vai nó thôi. Thằng Quyền vội nhảy lên bàn chạy thì tôi đập tiếp vừa đập tôi vừa chửi:
– Địt mẹ mày chơi ngu này, mày thích lấy súng bắn linh tinh ko bố mày đập cho mày chừa nhé, thằng chó. Bố mày nóng mắt với mày lâu lắm rồi đấy!
Thằng Quyền vừa chạy vừa chửi lại:
– Địt mẹ mày thằng chó Nam. Mày nhớ đấy, bố mày ko để yên đâu!
Cả lớp ầm ầm lên, mấy thằng đệ tôi thì vội can tôi ra còn mấy đứa thì can thằng Quyền chạy, cô Đào cũng vội vã ổn định lớp rồi bảo lớp trưởng gọi giám thị lên.
Nhanh chóng tôi và nó đều được xuống phòng hội đồng uống nước trà. Nhìn thấy tối nó gườm gườm mắt nói:
– Nhớ mặt bố mày đấy, bố mày ko để yên đâu!
Tôi vểnh mặt cười cợt nhả bảo:
– Hộ bố mày cái! Sợ quá cơ…
Xuống phòng nói chuyện một lúc thì tất cả mọi việc cũng sáng tỏ. Thằng Quyền bị đình chỉ học một tuần còn tôi bị đình chỉ học ba ngày.
Lên lớp thì thằng Quyền xách cái ba lô lững thững đi về, ko quên được mối thù này, nó còn lẩm nhẩm cái gì đó.
Tôi thì kệ cứ ở trong lớp! Hết buổi mới về.
#Đại #náo #học #đường
[rule_2_plain]#Đại #náo #học #đường
[rule_2_plain]#Đại #náo #học #đường
[rule_3_plain]Phân mục: Truyện sex hay
Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Đại #náo #học #đường