Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!

Phần 1: Mở Đầu

Reng… reng… reng!

Âm thanh chết tiệt từ chiếc đồng hồ báo thức kéo tôi ra khỏi giấc mộng đẹp. Nếu là mấy ngày trước, tôi đã ko thèm quan tâm tới nó nhưng mà ngủ tiếp rồi. Nhưng giờ đây, tôi đang đảm nhiệm một trách nhiệm cao cả trên vai – sẵn sàng bữa sáng. Tôi cố nhấc những bước chân nặng nề về phía phòng tắm, sau khoảng 10 phút vệ sinh thân thể, tôi vào bếp và mở đầu công việc nấu nướng.

Từ nhỏ, tôi rất ham học hỏi, thấy người nào làm cái gì hay tôi đều cố học cho bằng được. Vì thế nên tôi đã tích lũy được một bụng kỹ năng, bao gồm cả kỹ năng nấu nướng thượng thừa (cái này là tôi cảm nhận tương tự) học lỏm từ mẹ.

Hí húi trong bếp một lúc, tôi hoàn thành xong món phở thơm ngon nhức nách, chẳng thua kém gì ngoài quán. Khá tự hào với thành tựu của mình, tôi lấy điện thoại ra dự kiến ghi chú lại quá trình nấu phở. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại làm rớt chiếc điện thoại xuống gầm tủ gần đó. Đây là chiếc điện thoại tôi mới được tặng cách đây vừa qua, lỡ nhưng mà xước màn hình thì tôi tiếc chết mất.

Vội cúi xuống, thò tay vào gầm tủ nhặt chiếc điện thoại, tôi ko quan tâm phía sau có một bóng người đang bước tới.

Trong một khoảnh khắc, tôi cảm giác được một bàn tay thon đang chạm vào mông tôi. Tiếp sau đó là một cú bóp thật mạnh khiến tôi xấu hổ kinh khủng. Tôi quay phắt người lại, mặt nhăn nhó:

truyen sex

“Chị thôi trò đời này được ko vậy?”

Lúc này, người phụ nữ đứng trước mặt tôi nhếch môi cười ranh ma:

“Người nào bảo em trai chị mới sáng sớm đã khoe mông khoe đít! Nhưng mà xác nhận mông bự ghê nha! Ăn gì nhưng mà bự dữ vậy?”

“Cũng đâu bự bằng chị đâu chị hai. Thay vì bóp của em sao chị ko tự xử đi?”

“Á, thằng này quan tâm mông chị à?”

Kẻ biến thái sàm sỡ tôi vừa nãy chính là chị hai của tôi. Thay vì tỏ ra xấu hổ với hành động của mình, chị lại trưng khuôn mặt thơ ngây và đá xoáy tôi bằng vấn đề khác.

Thật ra thì tôi cũng ko ít lần nhìn lén mông chị, nhưng đó ko phải lỗi của tôi, nhưng mà là do chị hai của tôi có một bờ mông gợi cảm thật sự. Đâu phải mình tôi, bất kể thằng đàn ông nào gặp chị đều ko thể ngừng việc dán mắt vào bờ mông căng tròn đó. Tôi biết việc tia hàng của chị ruột mình là một điều sai trái, nhưng chính tôi cũng ko thể kiểm soát được điều đó.

“Thôi chị lo ăn sáng đi. Lát thằng Bin dậy lại ko ăn được.” Tôi xua tay.

Bin là đàn ông của chị hai, nó vừa tròn 4 tháng tuổi vào 2 ngày trước. Thằng nhỏ mỗi lần thức dậy đều quấy khóc dữ dội, chị tôi phải vỗ về, dỗ ngon dỗ ngọt một hồi mới yên được với nó.

“Chà, hôm nay được ăn phở! Thơm thật! Nhanh lên bạn phục vụ ơi!”

Chị hai ngồi xuống bàn, hai bàn tay chà vào nhau như rất trông đợi bữa sáng do tôi sẵn sàng. Hành động của chị thật trẻ em quá mức, nhưng điều đó ko làm tôi khó chịu, trái lại, tôi cảm thấy rất vui vì sự hồn nhiên trong chị.

Ko mất nhiều thời kì, tôi nhanh chóng đem hai tô phở nóng sốt lên bàn, một của chị và một của tôi. Chúng tôi vừa thưởng thức bữa sáng vừa nói chuyện, cười đùa với nhau. Những câu chuyện về thời còn thơ ấu của hai chị em là chủ đề được bàn tán sôi nổi nhất. Cứ mỗi lần nhắc tới những chuyện đó, hàng loạt kí ức như ùa vào trong tâm trí tôi…

Tôi tên Minh, chị tôi tên Linh, chị hơn tôi 7 tuổi, một khoảng cách khá lớn nhưng vẫn đủ để tôi và chị có thể hiểu nhau. Chúng tôi sinh ra trong một gia đình chịu hệ tư tưởng phong kiến, dễ thấy nhất ở việc trọng nam khinh nữ. Tôi được ba mẹ cưng chiều như quả trứng vàng, còn chị hai thì trái lại, luôn bị ba mẹ lãnh đạm, trách mắng dù chị chẳng làm gì sai cả. Lúc nhỏ, tôi cũng chỉ đơn giản nghĩ đó là điều phổ biến. Nhưng càng lớn, tôi càng cảm thấy điều này thật quá bất công.

Trong lúc tôi có thể dạo chơi cả ngày ko sợ người nào la mắng thì chị hai phải làm việc nhà vần vật chẳng khác gì người hầu đợ.

Trong lúc tôi chỉ cần muốn thứ gì ba mẹ ngay lập tức bỏ tiền ra để sắm thì chị tôi phải nhịn ăn sáng vài tuần để gom đủ tiền sắm thứ mình muốn.

Trong lúc tôi chỉ cần ho một tiếng rằng ba mẹ lo tới sốt sắn thì chị tôi sốt liệt giường liệt chiếu cũng chẳng được người nào quan tâm.

Và vẫn còn rất nhiều điều bất công trong cách đối xử của ba mẹ giữa hai chị em. Nhưng dù có bất công tới mấy, chị vẫn mến thương đứa em trai này, chưa bao giờ chị tỏ thái độ căm ghét tôi cả. Chị luôn mỉm cười, trao cho tôi những cái xoa đầu ấm áp, kể cho tôi nghe về những điều thú vị nhưng mà tôi chẳng phải hay biết, bảo vệ tôi trước tất cả mọi thứ. Tôi thật sự cảm động vì mình được thương yêu tới vậy. Tôi ko muốn chị phải chịu bất công nữa, nhưng tôi ko đủ dũng cảm và phép tắc để nói với ba mẹ. Thay vào đó, tôi chọn cách san sẻ, hỗ trợ chị.

Cũng nhờ thế nhưng mà tình chị em của chúng tôi trở thành mật thiết. Ba mẹ thỉnh thoảng cũng nhắc nhở tôi ko cần phải đối xử với chị hai tương tự. Nhưng tôi ko để tâm.

Cứ thế, tôi và chị lớn lên, trải qua biết bao kỉ niệm cùng nhau. Tưởng rằng ko gì có thể chia cắt chị và tôi, nhưng bỗng tới một hôm, tôi đi học về (lúc đó tôi lớp 5), thấy chị đang quỳ trước ba, mẹ và khóc nức nở.

“Tao cho mày ăn học tới đây là đủ rồi, con gái như mày đòi học đại học làm gì? Cuối cùng cũng gả mày cho người ta thôi, có lợi ích gì đâu nhưng mà đòi đi học tiếp! Tao cho mày học hết lớp 12 là may lắm rồi, mày còn dám yêu cầu?”

Ba tôi như đang hét lên bằng tất cả sức lực, gương mặt ông đỏ chót, gân cổ hiện rõ từng đường. Đây là lần đầu tôi thấy ba tức giận tới vậy. Còn mẹ tôi thì đứng bên khóc tỉ ti, ánh mắt hoang mang và lo sợ, dường như mẹ tôi đang rất rối trí.

Chị hai chùi nước mắt, cố khống chế cơn uất ức để nói:

“Ba, mẹ, con gái thì sao chứ? Con gái cũng là con người nhưng mà, con cũng muốn được học đại học như bao người, điều đó có gì quá quắt chứ? Nhà mình cũng đâu thiếu thốn gì nhưng mà cấm ko cho con học chứ ba mẹ? Bộ con gái sinh ra chỉ để lấy chồng hay sao? Con cũng có thể học, có thể kiếm tiền, có thể chăm lo cho ba mẹ lúc về già, có thể…”

Chát!

Ba tôi tát chị hai một cái rõ đau. Vết tay hằn đỏ trên gò má chị.

“MÀY IM ĐI! Thứ con bất hiếu, tao kêu mày làm cái gì thì mày phải làm cái đó.”

“Ba! Ba ko thấy bất công sao? Vì sao em trai con được thương yêu, được làm những điều nó muốn, còn con, vì sao ko được?”

“Con ngu! Em trai mày nhưng mà mày cũng tị tị sao? Mày coi mày có xứng đáng làm chị ko? Tao nói rồi, mày ko được học đại học.”

Tôi đứng ở xa theo dõi mọi chuyện. Thân thể ko ngừng run rẩy, tim tôi đập thình thịch, tôi ko biết phải làm gì lúc này nữa.

“Con ko muốn!!!”

Chị hai tôi đứng dậy hét lớn. Đây cũng là lần trước tiên tôi thấy chị bộc lộ xúc cảm mạnh tương tự.

“Con hư đốn, mày học đâu ra cái thói ăn nói hỗn láo đó? Mày cút đi, nhà này ko có đứa con gái như mày!”

Ba tôi chỉ thẳng mặt chị hai, ông đang muốn từ mặt đứa con của mình. Trước thái độ của ba, chị hai ngờ ngạc nhưng sau đó hít một hơi để lấy lại tĩnh tâm. Chị đi thẳng vào trong phòng mình.

Rồi vài phút sau, chị xách một cái vali bên hông bước ra khỏi nhà. Đúng lúc này, tôi và chị chạm mặt nhau. Tôi biết chị đang muốn bỏ nhà đi, tôi muốn ngăn chị lại nhưng cổ họng nghẹn cứng. Chị nhìn tôi, ánh mắt đầy tiếc nuối nhưng vẫn kiên quyết rời đi. Chị chỉ để lại một câu nói: “Xin lỗi em!”

Tôi khóc.

Khóc vì biết sắp tới chúng tôi sẽ xa nhau.

Nhưng tôi ko cản chị.

Vì tôi biết, ở nơi này, chị ko thể sống tốt được.

Chị đã từng kể cho tôi về những ước mơ của mình trong tương lai. Tôi muốn chị được làm điều mình thích.

Nên tôi đã để chị đi.

Lúc đó tôi chỉ có thể nghĩ tương tự.

Sau đó, chị tôi xóa facebook của mình, thay luôn số điện thoại nên tôi dù muốn cũng ko có cách nào liên lạc với chị.

Thời kì trôi đi, thoáng chốc tôi đã trưởng thành, trở thành một cậu học trò lớp 12 với những ước mơ, hoài bão to lớn. Nỗi nhớ chị hai trong tôi cũng dần dịu đi theo năm tháng cùng với việc bận rộn học hành, ôn thi nên tôi gần như đã quên chị. Cho tới một hôm, trong bữa tối, ba tôi hỏi:

“Minh, con tính thi vào trường nào thế?”

Một lời hỏi han với giọng trầm ấm của ba khiến lòng tôi như sứt mẻ. Vì sao chứ? Vì sao chị tôi lại ko được hỏi han tương tự?

Những câu hỏi nhưng mà tôi kìm nén bao lâu bỗng chốc ngập tràn trong đầu. Chị đó hiện thời đang ở đâu? Sống như thế nào? Có hạnh phúc ko? Chị đó đã thực hiện được ước mơ của mình chưa? Đã có bạn trai chưa?

Tôi nhìn thấy, mình ko thể quên chị.

Những ngày sau đó tôi luôn bị ám ảnh bởi sự tò mò về cuộc sống của chị tôi lúc này. Nhưng tôi chẳng có chút tin tức gì về chị cả. Giờ đây, tôi mới cảm thấy mất mát lúc chị rời xa. Có quá trễ ko?

Nhưng số phận ko nghiệt ngã tới mức khiến cuộc chia ly của hai chị em tôi là mãi mãi.

Sau 7 năm rời khỏi cái địa ngục này, chị tôi đã trở lại.

Tôi ko biết diễn tả xúc cảm lúc đó ra sao, tôi chỉ biết mình đã chạy tới, ôm chị thật chặt, điều nhưng mà trước giờ tôi chưa từng làm. Tôi khóc như một đứa trẻ.

Chị cũng ôm lại tôi, nhẹ nhõm xoa lên đầu. Giọng chị run run như đang kìm nén xúc cảm: “Chị về rồi đây! Ranh con mít ướt.”

Lúc đó, tôi cố lau đi nước mắt để nhìn chị mình, người đã rời xa tôi tận 7 năm. Chị hiện thời rất khác, vẻ ngoài mộc mạc của cô gái thôn quê lúc xưa đã bị thay thế bởi sự kiêu sa, hào nhoáng. Chị tôi lúc xưa đã đẹp, nay gặp lại còn đẹp hơn rất nhiều, nhan sắc cứ như được nâng tầm lên tận chín tầng mây.

Ko chỉ vậy, chị tôi giờ đây đã có sự nghiệp của riêng mình. Chị đang làm giám đốc marketing của một doanh nghiệp thiết kế thời trang, lại còn sở hữu riêng một quán cà phê nằm ở trung tâm Sài Gòn. Có vẻ bảy năm qua chị đó đã làm việc, học tập rất vất vả mới có được ngày hôm nay.

Nhưng chuyện gì khiến chị trở lại nơi đây?

Rất nhanh chóng, tôi đã có đáp án.

Đằng sau chị là một người đàn ông cao to. Anh ta có gương mặt thân thiết, dễ gần. Người đàn ông đó toát ra một cảm giác thật ấm áp. Đây chẳng phải là hình mẫu người đàn ông lý tưởng nhưng mà chị hai ngày xưa thường mơ về sao?

Đúng như tôi đoán, anh ta là bạn trai của chị hai tôi. Ko những thế, họ đang dự kiến tiến tới hôn nhân. Lần trở lại này, mục tiêu của chị hai là muốn nói chuyện này cho ba mẹ. Mong hai người họ sẽ tác thành.

Mọi chuyện sau đó diễn ra theo một kịch bản trót lọt tới lạ thường. Có nhẽ do chị hai tôi đã tìm được một người chồng tài giỏi, lại rất biết cách ăn nói, dễ dàng thuyết phục, hàn gắn chị tôi và ba mẹ. Một phần khác, ba và mẹ tôi cũng đã nhìn thấy lỗi lầm lúc xưa. Mặc dù họ hủ lậu, tư tưởng phong kiến nhưng ít nhất họ vẫn còn tình thương dành cho con cái. Sau lúc chị hai đi, mẹ tôi vẫn thường lén khóc ở sau vườn, ba tôi thì nhiều lúc lại ngồi trầm tư, đôi mắt dõi về phương xa như trông đợi chị hai trở về. Tôi còn biết được một chuyện ba mẹ đã nhiều lần thử tìm kiếm chị hai, nhưng chưa lần nào họ gặp được. Có nhẽ ba mẹ vẫn thương chị hai lắm.

Tối hôm đó, gia đình tôi ăn cơm với đầy đủ thành viên, cộng thêm anh rể tương lai nữa. Bữa cơm đó tuy ko khí vẫn còn có chút ko tự nhiên, nhưng tôi rất vui.

Sau đó, tôi và chị hai tâm tư rất lâu, tới tận 12 giờ khuya. Tôi nghe chị kể về hành trình vất vả lúc một mình bươn chải trên thị thành. Chị vừa đi làm thêm, vừa đi học, mỗi ngày chỉ ngủ đúng 3 tiếng. Sự siêng năng, nỗ lực đó khiến tôi vừa ngưỡng mộ lại vừa xấu hổ về bản thân. Tới năm tư, chị có dịp thực tập tại doanh nghiệp chị đang làm, thoạt đầu chị chịu rất nhiều sức ép, lại còn hay bị lính cũ bắt nạt. Trong lúc chán nản, vô vọng, chị may mắn chị gặp được anh Dũng. Anh đó đã giúp chị rất nhiều, lại còn đối xử với chị vô cùng tốt. Ko biết từ lúc nào, chị phải lòng anh đó. Chị yêu anh đó rất nhiều. Lúc chị kể về anh Dũng, tôi có thể thấy sự ngưỡng mộ đang cuộn trào trong đôi mắt long lanh đó.

“Để chị kể cho em nghe một bí mật. Em sắp được làm cậu rồi!”

Chị nháy mắt với tôi đồng thời xoa lên bụng. Tôi hiểu ý chị nhưng vẫn ngờ ngạc vì quá bất thần.

Vậy là họ đã có con với nhau. Chị hai tôi sắp được làm mẹ rồi. Lúc đó, tôi cảm thấy vui nhưng vẫn có chút xúc cảm kì lạ khác đang nhen nhóm trong lòng tôi.

Một tháng sau, chị tôi cùng anh Dũng tổ chức đám cưới. Ngày hôm đó, chị tôi thật xinh đẹp. Trong bộ váy cưới lộng lẫy, chị chẳng khác gì một nữ vương, một biểu tượng của cái đẹp. Nhìn cả hai bước vào lễ đường, tôi mới nhìn thấy cảm giác kì lạ hôm trước là gì. Chính là ghen tuông tị. Cảm giác như tôi đang thật sự mất đi một phần quan trọng của mình.

Nhưng tôi nhanh chóng dẹp cái xúc cảm phức tạp đó đi, thầm chúc chị sẽ bình yên, hạnh phúc bên mái ấm của mình.

Nhịp độ cuộc sống sau đó lại nhịp nhàng và bình yên như trước, chỉ có điều nó vui tươi, sáng sủa hơn hẳn. Đám cưới xong, chị tôi về Sài Gòn sống tại nhà riêng với anh Dũng. Thỉnh thoảng chị lại về thăm tôi cùng ba mẹ. Bụng chị hai ngày càng to lên khiến người nào cũng trông mong. Rồi ngày đó cũng tới, cái ngày nhưng mà cu Bin sinh ra đời.

Sinh linh bé nhỏ đó xuất hiện làm mọi người vỡ òa trong hạnh phúc. Tất cả đều tập trung vây quanh đứa nhỏ đáng yêu đó. Chỉ có tôi đi tới bên chị hai. Chị trông thật mỏi mệt, nhưng khóe môi vẫn cong lên lúc nhìn về phía con mình.

Sau sự kiện trọng đại của chị thì tới sự kiện trọng đại của tôi – thi đại học. Tôi đương đầu với kì thi bằng một tâm trạng vô cùng tĩnh tâm và tự tin. Tôi biết thực lực của mình nằm ở đâu nhưng mà. Mặc dù lúc đó chưa có kết quả chính thức, nhưng bằng việc dò đáp án sau lúc thi, tôi tự tin mình đã đỗ đại học.

Vừa thi xong, nhà tôi tổ chức một buổi tiệc nhỏ chủ yếu để chúc mừng tôi. Cả anh Dũng và chị hai cũng tranh thủ về để chung vui cùng tôi. Tối hôm đó, tôi và chị lại nói chuyện với nhau. Nhưng tôi cảm giác chị có chuyện buồn, bèn hỏi chị thì biết được rằng, anh Dũng sẽ phải đi công việc bên Mỹ một năm. Chuyến công việc này rất quan trọng với anh đó. Mặc dù chị muốn chồng ở bên mình và cu Bin trong vòng thời kì này, nhưng ko có cách nào cả.

Lúc đó tôi cũng khá giận anh rể vì bỏ mặc vợ con như thế. Nhưng đành chịu thôi, sự nghiệp cũng quan trọng nhưng mà. Rồi đột nhiên, tôi thốt lên một câu từ tận đáy lòng: “Hay để em tới ở với chị, phụ chị trông con nha.”

Chị hai và anh Dũng cũng từng rất nhiều lần bảo tôi lúc lên đại học thì tới ở nhà họ. Nhưng bản thân tôi nghĩ mình tới đó sẽ làm phiền hai vợ chồng. Vả lại nhà chị hai cách trường đại học tôi thi vào khá xa. Nhưng giờ đây anh Dũng đã đi công việc, tôi ko muốn chị hai phải một mình chăm con.

Chị hai nghe vậy có vẻ đã vui hơn, xoa đầu chòng ghẹo tôi: “Em lên ở chung thì chị phải vất vả chăm sóc thêm đứa nữa chứ được lợi ích gì đâu!!”

Vâng chị, giờ em đã lên ở với chị, lo bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, quét nhà, thu dọn, thay tã cho cu Bin, giặt giũ… cái gì em cũng làm đấy! Rồi người nào chăm sóc người nào thế?

“Oe… oe…”

Tiếng khóc của cu Bin cắt ngang dòng hồi ức của tôi. Chị tôi vội bỏ tô phở đang ăn dở để chạy lên với con. Mất một lúc sau tôi mới nghe thằng nhỏ nín. Chị tôi ngày nào cũng phải vất vả mấy bận với nó như thế đấy.

Tôi thu dọn hai tô phở rồi gọt trái cây đem lên cho chị hai. Vừa bước vào phòng thì bắt gặp cảnh chị hai đang vén áo cho con bú. Tôi vội lấy tay che mắt lại mặc dù đã kịp bắt trọn cặp vú trắng nuột của chị hai tôi. Ngoài mông ra, chị hai còn có một bộ ngực hết sức quyến rũ. Lúc trước lúc sinh thằng Bin trông ngực chị có chút nhỏ, nhưng sau lúc cu Bin ra đời, ngực chị như được bơm phồng lên vậy. Nó vừa to vừa tròn. Chị tôi ở nhà thường hay ăn mặc mát rượi nên tôi có rất nhiều dịp được chiêm ngưỡng cặp vú tuyệt tác đó. Có những lần chị vô tình cúi xuống làm lộ ngực cùng với phần đầu ti hồng hào cuốn hút. Chắc chị cũng biết tôi nhìn thấy, nhưng vì tôi là em ruột nên ko nghi ngờ hay ngại ngùng gì. Tôi cũng muốn nhắc chị nhưng ngại ko biết nói sao, vả lại tôi cũng thấy chút thích thú và kích thích lúc được nhìn ngực chị. Tất nhiên lúc đó tôi chẳng phải có ý định gì xa hơn. Nhưng một sự việc gần đây làm tôi thay đổi. Cũng chính sự việc đó là ngọn gió thổi bùng lên ngọn lửa tội vạ của tôi và chị trong tương lai.

Xem thêm chi tiết Cuối con đườngTác giả MrX

Phân mục: Truyện sex hay

Nguồn: sex-shoponline.net

Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót

Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục

#Cuối #con #đườngTác #giả #MrX

Bài này hay lắm nè:   Tình đầu

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Tin Tức