Website được chuyển sang tên miền mới là: TruyenSex.oneMuốn gửi truyện thì cứ gửi qua email [email protected] Xin vui lòng!

– Dài…

– Ừ, anh gọi em à?

– Có chàng trai nào 26 tuổi nhưng mà vẫn giống anh ko Long?

– Ý anh là gì? Tôi muốn hỏi liệu có chàng trai 26 tuổi nào đẹp trai như tôi hay nhiều cô gái cỡ tôi ko, xin hãy nói rõ cho tôi biết!

– Tôi ko nói đùa! Anh có thấy đứa đàn ông nào 26 tuổi nhưng mà vẫn ăn bám bố mẹ như anh ko Long?

Bạn nghĩ gì, nói về điều này một lần nữa và một lần nữa. Người ta có câu: Ba mươi hai tuổi – > ý ​​người ta nói 30 tuổi là phải nghĩ tới… tự lập, sao câu đơn giản này nhưng mà ba mẹ nghe mãi ko hiểu? Thấy con đi bar, đi nhậu nhẹt ko vui vì cuộc sống của con hạnh phúc và nhiều bạn hữu, lo sao con ko đi làm, ko đi kiếm tiền. Làm… có gì sai lúc tôi tiêu tiền tài cô đấy ko? Tình cảm gia đình nhưng mà cứ vướng vào năm ba vụ tiền nong này nọ, thật chẳng nghĩa lý gì cả.

tình dục

Phổ biến tôi sẽ viện ra mấy cái cớ rồ dại nào đó như đau đầu, đau bụng, gọi trốn vào phòng nằm, nhưng hôm nay lại ko trót lọt tương tự. Bố chồng tôi ngồi trầm ngâm, ra vẻ gớm ghê, quát:

– Anh là đồ lười biếng, anh làm doanh nghiệp nào được 3 ngày sẽ bị sa thải, ko nghỉ sẽ bị đuổi, anh định sống bám bố mẹ mãi sao? Như thế này doanh nghiệp chú Thắng đang thiếu người sao cháu ko vào làm với chú. Công việc cũng nhàn hạ, ko có gì đâu, chủ yếu là luyện tay nghề kiếm tiền dần thôi. Đó là quyết định!

Nói thật, tôi chưa bao giờ thấy người cha nào thiếu dân chủ như cha tôi. Chính phủ muốn ban hành luật thì còn phải chờ Quốc hội thông qua và biểu quyết, rồi anh mới quyết định là tôi phải làm. Anh bắt nạt em dễ vậy à? Định phản kháng, nhưng nghĩ tới chuyện ngày mai xin tiền nó ko cho, tôi đành làm bộ khổ sở nói ừ rồi lẻn vào phòng. Giọng nói của cha anh vang lên sau lưng anh:

– Bố gọi cho chú Thắng, mai chú tới làm cho quen đi!

Có chuyện gì với vụ này nữa? Làm gì có chuyện nhận viên chức ẩu tương tự, doanh nghiệp của bạn bố sao dám… vỡ nợ hay vỡ nợ gì đó! Tôi càng thấy bực bội trong bụng, đâm đầu vào gối. Chơi đã lâu, mai đi làm, đúng là ác mộng!

Thông thường, tôi thức dậy lúc 11-12 giờ. Thực ra lúc đó mình dậy thì nhìn rõ mặt trời, mình dậy sớm quá ko thấy gì cả. Tuy nhiên, hôm nay có vẻ như tôi sẽ đón rạng đông đúng giờ. 6 giờ sáng, mẹ đẩy cửa phòng bước vào, hét lớn:

– Trời ơi, mới 6h sáng đã nằm trên giường rồi còn gì. Hôm nay em đi làm ngày trước tiên, Long, dậy ăn sáng đi, nhanh lên!

Nghiêm túc nhưng mà nói, cuộc sống tôi ghét nhất là dậy sớm. Hồi đi học tôi thích đi học buổi chiều, đi gái lúc nào cũng hứa buổi tối nhưng sáng ra chẳng bao giờ làm gì cả. Ôm cái bụng ngái ngủ và bức bối, tôi lết xác vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Xong đâu đó, lấy ly cà phê, làm một điếu thuốc, nhìn đồng hồ, đã gần 7h. Người mẹ lại giục:

– Đừng đi thay đồ, Long!

Tôi ngập ngừng bước vào phòng. Bạn đang bận gì với việc đi làm ngay từ đầu? Tôi có xu thế ăn mặc giản dị, thường chỉ quần jean và áo phông, vậy thôi. Tôi ghét nhất là áo sơ mi hay quần âu, mặc vào rất khó chịu, làm gì cũng phiền phức. Lần trước tiên trong ngày hôm nay, có nhẽ nên ăn mặc một tí để cho anh ra phết một viên chức văn phòng – tôi nghĩ vậy. Chọn một chiếc quần jean đơn giản, mặc áo thun đen, tôi lịch sự bước xuống xe. Người mẹ lại hét lên:

– Bạn đang mặc loại quần áo nào? Đó có phải là những gì bạn có thể mặc tới văn phòng?

Tôi đóng băng. Nó ko nên được mặc tới văn phòng … mặc quần đùi? Cô tỏ vẻ khó chịu, hét lên:

– Quần và áo, nhanh lên!

Tôi luôn thua cuộc. Nói thật, tôi nghi mẹ và tôi là… mẹ con nhưng mà sao mẹ ko bao giờ chu đáo cho tủ quần áo của tôi. Chiếc áo cuối cùng tôi mặc chắc là vào khoảng năm bốn tuổi – bộ đồng phục ngày con khỉ nhưng mà trường tôi bắt từng đứa trẻ tự may. Nhưng lâu lắm rồi, ko biết gửi cho người nghèo hay cho người nào. Nhìn vẻ mặt thờ thẫn của tôi, cô đấy lại làm thêm một lần nữa:

– Lái xe ra ngoài sắm lớn, đứng đó nhìn cái gì?

Mẹ tôi là một bà nội trợ giỏi, nhưng bà hiếm lúc đi sắm sửa. Đó là lý do vì sao cô đấy ko biết lịch mở cửa của bất kỳ shop nào. Tôi làm mặt khổ sở kêu lên:

– Đợt này ko có quán nào mở đâu mẹ! Ko sao, nếu bạn ko có quần áo… bạn có thể nghỉ hôm nay và đi làm vào ngày mai!

Mẹ chồng tôi thật là nóng tính. Nhìn đôi mắt rồng sọc, tay chống nạnh, mồm hét:

– Đi chợ sắm gì để làm gì? Thị trường của họ đang bán quá mức, nhanh lên, đừng để mẹ nổi nóng!

Từ nhỏ tới giờ mình có đi chợ bao giờ chưa? Còn năm ba bộ quần áo bán ở chợ, chắc ko bao giờ bận rộn nữa. Nhưng tính tôi phóng khoáng, mặc quần áo gì cũng được, miễn đừng… ở truồng là được. Lôi ra khỏi xe một cách vô vọng, xe cũng buồn… ko chịu nổ máy. Chết tiệt thật là một ngày đen tối!

Lái chiếc xe Max nhưng mà người giúp việc hay chạy đi làm bên ngoài, tôi ngừng lại ở chợ. Vừa tới shop gần nhất, tôi nhờ cô bán hàng chọn cho 2 bộ quần âu và áo sơ mi trắng. Ko cần bận rộn phấn đấu chi phí, tôi rút tiền trả sòng phẳng, ko có tiền lẻ. Những người chơi thực hiện ba trường hợp lẻ tẻ sẽ nhận lại tiền lẻ.

Tôi biết mình có ưu điểm là nhanh nhẹn, tháo vát nhưng ko phải cái gì cũng nhanh nhẹn được. Làm tình chẳng hạn, nhanh tới mấy lần là bỏ. Nhưng chuyện sắm quần áo ngoài chợ vội thế, xem ra tác hại cũng ko kém mấy vụ xuất tinh sớm đâu – em nói thật đấy.

Nói thật chả hiểu chị bán quần áo đó có sắm lại đồ tập thể hình cũ ko nhưng mà sao nhìn cái quần đúng là quần của Phạm Văn Méc: thò chân vào thấy đũng quần. cách mặt đất khoảng 10cm. Về phần áo trắng, nếu ko phải cha ruột của Lý Dực, cứ đem đầu của ta chặt đứt. Mình ko phải dạng nhỏ nhặt, nhưng bận quá nên thấy cả đống đồ, nhét cô bán hàng vào cũng dễ nhưng mà vẫn còn thừa chỗ. Đóng bộ quần áo “công sở” sắm ở chợ này, nói thật sao tôi có cảm giác như một bức tranh sập.

– Được rồi, mặc quần áo rộng vào, ko có người nào nhìn đâu. Nhanh lên, bảy giờ rưỡi rồi!

Tiếng mẹ từ phía sau vọng lại. Thôi thì nhắm mắt nhắm mũi gác chân. Nhưng cái thứ văn phòng chết tiệt này, chắc chỉ làm được năm ba bữa là… chúng nó đuổi thẳng, dù có nứng cỡ nào cũng chịu ko nổi. Nghĩ tương tự, tôi cũng được xoa dịu phần nào, mặc nguyên quần áo trên dưới rồi phi ra chiếc xe Max đời cũ. Thật là một ngày trước tiên đi làm khốn khổ.

Anh Thắng là bạn của bố tôi từ thời còn là sinh viên. Bố bảo mẫu này cũng là người Bắc. Lúc mới vào Nam, anh nghèo. Nhưng anh giỏi lắm, đầu óc kinh doanh cũng nhạy bén, hiện thời cơ ngơi của anh cũng thuộc hàng hàng đầu thị thành. Doanh nghiệp của anh lớn, kinh doanh nhiều loại thành phầm, nhiều nhất là đồ nội thất. Từ tủ, giường, bàn ghế, đèn tường cho tới bồn tắm, bình nóng lạnh, bồn cầu, nói chung trong nhà cần sắm gì là ra siêu thị. Doanh nghiệp của anh có chi nhánh cả trong Nam ngoài Bắc, ở thị thành mỗi quận có ít nhất một shop. Doanh số mỗi năm nghe có vẻ nhiều.

Có điều tôi ko hiểu, vì sao lại yêu cầu tôi tới doanh nghiệp của anh đấy? Thiết kế nhà vệ sinh hay cải tạo phòng tắm? Nhưng nghe nói ổng chỉ nhập hàng nước ngoài thôi chứ có sản xuất mấy thứ đó đâu? Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, tạm thời chưa tìm ra lý do gì để nghe, tôi thấy tấm biển doanh nghiệp anh nằm ngay trước mặt. Lớn à!

Văn phòng doanh nghiệp của anh là một tòa nhà riêng biệt, có 5 tầng. Bên dưới là sảnh lễ tân và showroom nhìn qua có vẻ khá sang trọng. Vài viên chức mặc áo dài e ấp đứng bên trong, nhẹ nhõm trò chuyện với khách sắm đồ. Nếu như ngày thường, ba nơi này tôi cũng coi là… toilet của mình, đi đâu cũng mở cửa, nhưng hôm nay có vẻ hơi khác. Hôm nay nhìn lại mình, trông còn tệ hơn mấy đứa bán báo dạo, tôi cảm thấy xấu hổ, đứng ở cửa hồi lâu. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, tôi đành rút điện thoại gọi cho bố:

– Con ở ngay doanh nghiệp chú Thắng bố ạ. Nhưng lúc bạn tới đây, bạn đang tìm người nào?

Anh ậm ừ một tiếng, bảo tôi tắt máy, đợi anh gọi cho anh Thắng. Một lúc sau, điện thoại của tôi reo. Giọng anh Thắng phấn khởi:

– Anh Long? Tôi đã nghe cha bạn nói về câu chuyện của bạn, bạn đang ở trong doanh nghiệp của tôi. Xem nào, hàng ngũ chăm sóc người mua đang thiếu người, bạn phải làm việc siêng năng ở đó. Lên tầng 3 rẽ trái có 1 phòng có biển chăm sóc người mua. Tôi bảo mấy người ở đó, mày cứ lên chúng nó chỉ cho. Thôi, tôi đi công việc, mai gặp lại.

Từ trước tới nay, tôi đã quen với việc được mọi người trằm trồ, ngưỡng mộ nhiều tương tự nhưng chưa bao giờ tôi phải chịu đựng việc người ta nhìn mình chằm chằm như sinh vật lạ như hôm nay. Nói thật, lâu lắm rồi những người này mới có dịp đi xem hài kịch, nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng của tôi, họ cứ tủm tỉm cười. Tôi cũng mặc kệ, mặt dày bước vào thang máy, chạy thẳng lên lầu 3.

Doanh nghiệp làm gì có nhiều phòng ban, nhìn một hồi mới thấy một tấm biển tí xíu treo trước một căn phòng… to như cái toilet: “Bộ phận chăm sóc người mua”. Sao mấy phòng kia rộng thế nhỉ, phòng em sắp đi làm hơi nhỏ, nằm cả trong góc vẫn xấu. Tôi thở dài ngao ngán, đẩy cửa bước vào trong.

Xem thêm chi tiết Chuyện tình nơi công sởTác giả FrogMan

Phân mục: Truyện sex hay

Nguồn: sex-shoponline.net

Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót

Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục

#Chuyện #tình #nơi #công #sởTác #giả #FrogMan

Bài này hay lắm nè:   Cô giáo Hằng

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *