Website được chuyển sang tên miền mới là: TruyenSex.oneMuốn gửi truyện thì cứ gửi qua email [email protected] Xin vui lòng!
– Dài…
– Ừ, anh gọi em à?
– Có chàng trai nào 26 tuổi nhưng mà vẫn giống anh ko Long?
– Ý anh là gì? Tôi muốn hỏi liệu có chàng trai 26 tuổi nào đẹp trai như tôi hay nhiều cô gái cỡ tôi ko, xin hãy nói rõ cho tôi biết!
– Tôi ko nói đùa! Anh có thấy đứa đàn ông nào 26 tuổi nhưng mà vẫn ăn bám bố mẹ như anh ko Long?
Bạn nghĩ gì, nói về điều này một lần nữa và một lần nữa. Người ta có câu: Ba mươi hai tuổi – > ý người ta nói 30 tuổi là phải nghĩ tới… tự lập, sao câu đơn giản này nhưng mà ba mẹ nghe mãi ko hiểu? Thấy con đi bar, đi nhậu nhẹt ko vui vì cuộc sống của con hạnh phúc và nhiều bạn hữu, lo sao con ko đi làm, ko đi kiếm tiền. Làm… có gì sai lúc tôi tiêu tiền tài cô đấy ko? Tình cảm gia đình nhưng mà cứ vướng vào năm ba vụ tiền nong này nọ, thật chẳng nghĩa lý gì cả.
Phổ biến tôi sẽ viện ra mấy cái cớ rồ dại nào đó như đau đầu, đau bụng, gọi trốn vào phòng nằm, nhưng hôm nay lại ko trót lọt tương tự. Bố chồng tôi ngồi trầm ngâm, ra vẻ gớm ghê, quát:
– Anh là đồ lười biếng, anh làm doanh nghiệp nào được 3 ngày sẽ bị sa thải, ko nghỉ sẽ bị đuổi, anh định sống bám bố mẹ mãi sao? Như thế này doanh nghiệp chú Thắng đang thiếu người sao cháu ko vào làm với chú. Công việc cũng nhàn hạ, ko có gì đâu, chủ yếu là luyện tay nghề kiếm tiền dần thôi. Đó là quyết định!
Nói thật, tôi chưa bao giờ thấy người cha nào thiếu dân chủ như cha tôi. Chính phủ muốn ban hành luật thì còn phải chờ Quốc hội thông qua và biểu quyết, rồi anh mới quyết định là tôi phải làm. Anh bắt nạt em dễ vậy à? Định phản kháng, nhưng nghĩ tới chuyện ngày mai xin tiền nó ko cho, tôi đành làm bộ khổ sở nói ừ rồi lẻn vào phòng. Giọng nói của cha anh vang lên sau lưng anh:
– Bố gọi cho chú Thắng, mai chú tới làm cho quen đi!
Có chuyện gì với vụ này nữa? Làm gì có chuyện nhận viên chức ẩu tương tự, doanh nghiệp của bạn bố sao dám… vỡ nợ hay vỡ nợ gì đó! Tôi càng thấy bực bội trong bụng, đâm đầu vào gối. Chơi đã lâu, mai đi làm, đúng là ác mộng!
Thông thường, tôi thức dậy lúc 11-12 giờ. Thực ra lúc đó mình dậy thì nhìn rõ mặt trời, mình dậy sớm quá ko thấy gì cả. Tuy nhiên, hôm nay có vẻ như tôi sẽ đón rạng đông đúng giờ. 6 giờ sáng, mẹ đẩy cửa phòng bước vào, hét lớn:
– Trời ơi, mới 6h sáng đã nằm trên giường rồi còn gì. Hôm nay em đi làm ngày trước tiên, Long, dậy ăn sáng đi, nhanh lên!
Nghiêm túc nhưng mà nói, cuộc sống tôi ghét nhất là dậy sớm. Hồi đi học tôi thích đi học buổi chiều, đi gái lúc nào cũng hứa buổi tối nhưng sáng ra chẳng bao giờ làm gì cả. Ôm cái bụng ngái ngủ và bức bối, tôi lết xác vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Xong đâu đó, lấy ly cà phê, làm một điếu thuốc, nhìn đồng hồ, đã gần 7h. Người mẹ lại giục:
– Đừng đi thay đồ, Long!
Tôi ngập ngừng bước vào phòng. Bạn đang bận gì với việc đi làm ngay từ đầu? Tôi có xu thế ăn mặc giản dị, thường chỉ quần jean và áo phông, vậy thôi. Tôi ghét nhất là áo sơ mi hay quần âu, mặc vào rất khó chịu, làm gì cũng phiền phức. Lần trước tiên trong ngày hôm nay, có nhẽ nên ăn mặc một tí để cho anh ra phết một viên chức văn phòng – tôi nghĩ vậy. Chọn một chiếc quần jean đơn giản, mặc áo thun đen, tôi lịch sự bước xuống xe. Người mẹ lại hét lên:
– Bạn đang mặc loại quần áo nào? Đó có phải là những gì bạn có thể mặc tới văn phòng?
Tôi đóng băng. Nó ko nên được mặc tới văn phòng … mặc quần đùi? Cô tỏ vẻ khó chịu, hét lên:
– Quần và áo, nhanh lên!
Tôi luôn thua cuộc. Nói thật, tôi nghi mẹ và tôi là… mẹ con nhưng mà sao mẹ ko bao giờ chu đáo cho tủ quần áo của tôi. Chiếc áo cuối cùng tôi mặc chắc là vào khoảng năm bốn tuổi – bộ đồng phục ngày con khỉ nhưng mà trường tôi bắt từng đứa trẻ tự may. Nhưng lâu lắm rồi, ko biết gửi cho người nghèo hay cho người nào. Nhìn vẻ mặt thờ thẫn của tôi, cô đấy lại làm thêm một lần nữa:
– Lái xe ra ngoài sắm lớn, đứng đó nhìn cái gì?
Mẹ tôi là một bà nội trợ giỏi, nhưng bà hiếm lúc đi sắm sửa. Đó là lý do vì sao cô đấy ko biết lịch mở cửa của bất kỳ shop nào. Tôi làm mặt khổ sở kêu lên:
– Đợt này ko có quán nào mở đâu mẹ! Ko sao, nếu bạn ko có quần áo… bạn có thể nghỉ hôm nay và đi làm vào ngày mai!
Mẹ chồng tôi thật là nóng tính. Nhìn đôi mắt rồng sọc, tay chống nạnh, mồm hét:
– Đi chợ sắm gì để làm gì? Thị trường của họ đang bán quá mức, nhanh lên, đừng để mẹ nổi nóng!
Từ nhỏ tới giờ mình có đi chợ bao giờ chưa? Còn năm ba bộ quần áo bán ở chợ, chắc ko bao giờ bận rộn nữa. Nhưng tính tôi phóng khoáng, mặc quần áo gì cũng được, miễn đừng… ở truồng là được. Lôi ra khỏi xe một cách vô vọng, xe cũng buồn… ko chịu nổ máy. Chết tiệt thật là một ngày đen tối!
Lái chiếc xe Max nhưng mà người giúp việc hay chạy đi làm bên ngoài, tôi ngừng lại ở chợ. Vừa tới shop gần nhất, tôi nhờ cô bán hàng chọn cho 2 bộ quần âu và áo sơ mi trắng. Ko cần bận rộn phấn đấu chi phí, tôi rút tiền trả sòng phẳng, ko có tiền lẻ. Những người chơi thực hiện ba trường hợp lẻ tẻ sẽ nhận lại tiền lẻ.
Tôi biết mình có ưu điểm là nhanh nhẹn, tháo vát nhưng ko phải cái gì cũng nhanh nhẹn được. Làm tình chẳng hạn, nhanh tới mấy lần là bỏ. Nhưng chuyện sắm quần áo ngoài chợ vội thế, xem ra tác hại cũng ko kém mấy vụ xuất tinh sớm đâu – em nói thật đấy.
Nói thật chả hiểu chị bán quần áo đó có sắm lại đồ tập thể hình cũ ko nhưng mà sao nhìn cái quần đúng là quần của Phạm Văn Méc: thò chân vào thấy đũng quần. cách mặt đất khoảng 10cm. Về phần áo trắng, nếu ko phải cha ruột của Lý Dực, cứ đem đầu của ta chặt đứt. Mình ko phải dạng nhỏ nhặt, nhưng bận quá nên thấy cả đống đồ, nhét cô bán hàng vào cũng dễ nhưng mà vẫn còn thừa chỗ. Đóng bộ quần áo “công sở” sắm ở chợ này, nói thật sao tôi có cảm giác như một bức tranh sập.
– Được rồi, mặc quần áo rộng vào, ko có người nào nhìn đâu. Nhanh lên, bảy giờ rưỡi rồi!
Tiếng mẹ từ phía sau vọng lại. Thôi thì nhắm mắt nhắm mũi gác chân. Nhưng cái thứ văn phòng chết tiệt này, chắc chỉ làm được năm ba bữa là… chúng nó đuổi thẳng, dù có nứng cỡ nào cũng chịu ko nổi. Nghĩ tương tự, tôi cũng được xoa dịu phần nào, mặc nguyên quần áo trên dưới rồi phi ra chiếc xe Max đời cũ. Thật là một ngày trước tiên đi làm khốn khổ.
Anh Thắng là bạn của bố tôi từ thời còn là sinh viên. Bố bảo mẫu này cũng là người Bắc. Lúc mới vào Nam, anh nghèo. Nhưng anh giỏi lắm, đầu óc kinh doanh cũng nhạy bén, hiện thời cơ ngơi của anh cũng thuộc hàng hàng đầu thị thành. Doanh nghiệp của anh lớn, kinh doanh nhiều loại thành phầm, nhiều nhất là đồ nội thất. Từ tủ, giường, bàn ghế, đèn tường cho tới bồn tắm, bình nóng lạnh, bồn cầu, nói chung trong nhà cần sắm gì là ra siêu thị. Doanh nghiệp của anh có chi nhánh cả trong Nam ngoài Bắc, ở thị thành mỗi quận có ít nhất một shop. Doanh số mỗi năm nghe có vẻ nhiều.
Có điều tôi ko hiểu, vì sao lại yêu cầu tôi tới doanh nghiệp của anh đấy? Thiết kế nhà vệ sinh hay cải tạo phòng tắm? Nhưng nghe nói ổng chỉ nhập hàng nước ngoài thôi chứ có sản xuất mấy thứ đó đâu? Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, tạm thời chưa tìm ra lý do gì để nghe, tôi thấy tấm biển doanh nghiệp anh nằm ngay trước mặt. Lớn à!
Văn phòng doanh nghiệp của anh là một tòa nhà riêng biệt, có 5 tầng. Bên dưới là sảnh lễ tân và showroom nhìn qua có vẻ khá sang trọng. Vài viên chức mặc áo dài e ấp đứng bên trong, nhẹ nhõm trò chuyện với khách sắm đồ. Nếu như ngày thường, ba nơi này tôi cũng coi là… toilet của mình, đi đâu cũng mở cửa, nhưng hôm nay có vẻ hơi khác. Hôm nay nhìn lại mình, trông còn tệ hơn mấy đứa bán báo dạo, tôi cảm thấy xấu hổ, đứng ở cửa hồi lâu. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, tôi đành rút điện thoại gọi cho bố:
– Con ở ngay doanh nghiệp chú Thắng bố ạ. Nhưng lúc bạn tới đây, bạn đang tìm người nào?
Anh ậm ừ một tiếng, bảo tôi tắt máy, đợi anh gọi cho anh Thắng. Một lúc sau, điện thoại của tôi reo. Giọng anh Thắng phấn khởi:
– Anh Long? Tôi đã nghe cha bạn nói về câu chuyện của bạn, bạn đang ở trong doanh nghiệp của tôi. Xem nào, hàng ngũ chăm sóc người mua đang thiếu người, bạn phải làm việc siêng năng ở đó. Lên tầng 3 rẽ trái có 1 phòng có biển chăm sóc người mua. Tôi bảo mấy người ở đó, mày cứ lên chúng nó chỉ cho. Thôi, tôi đi công việc, mai gặp lại.
Từ trước tới nay, tôi đã quen với việc được mọi người trằm trồ, ngưỡng mộ nhiều tương tự nhưng chưa bao giờ tôi phải chịu đựng việc người ta nhìn mình chằm chằm như sinh vật lạ như hôm nay. Nói thật, lâu lắm rồi những người này mới có dịp đi xem hài kịch, nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng của tôi, họ cứ tủm tỉm cười. Tôi cũng mặc kệ, mặt dày bước vào thang máy, chạy thẳng lên lầu 3.
Doanh nghiệp làm gì có nhiều phòng ban, nhìn một hồi mới thấy một tấm biển tí xíu treo trước một căn phòng… to như cái toilet: “Bộ phận chăm sóc người mua”. Sao mấy phòng kia rộng thế nhỉ, phòng em sắp đi làm hơi nhỏ, nằm cả trong góc vẫn xấu. Tôi thở dài ngao ngán, đẩy cửa bước vào trong.
Chuyện tình nơi công sởTác giả FrogMan
Hình Ảnh về: Chuyện tình nơi công sởTác giả FrogMan
Video về: Chuyện tình nơi công sởTác giả FrogMan
Wiki về Chuyện tình nơi công sởTác giả FrogMan
Chuyện tình nơi công sởTác giả FrogMan -
Website được chuyển sang tên miền mới là: TruyenSex.oneMuốn gửi truyện thì cứ gửi qua email [email protected] Xin vui lòng!
- Dài…
- Ừ, anh gọi em à?
– Có chàng trai nào 26 tuổi nhưng mà vẫn giống anh ko Long?
- Ý anh là gì? Tôi muốn hỏi liệu có chàng trai 26 tuổi nào đẹp trai như tôi hay nhiều cô gái cỡ tôi ko, xin hãy nói rõ cho tôi biết!
- Tôi ko nói đùa! Anh có thấy đứa đàn ông nào 26 tuổi nhưng mà vẫn ăn bám bố mẹ như anh ko Long?
Bạn nghĩ gì, nói về điều này một lần nữa và một lần nữa. Người ta có câu: Ba mươi hai tuổi – > ý người ta nói 30 tuổi là phải nghĩ tới… tự lập, sao câu đơn giản này nhưng mà ba mẹ nghe mãi ko hiểu? Thấy con đi bar, đi nhậu nhẹt ko vui vì cuộc sống của con hạnh phúc và nhiều bạn hữu, lo sao con ko đi làm, ko đi kiếm tiền. Làm… có gì sai lúc tôi tiêu tiền tài cô đấy ko? Tình cảm gia đình nhưng mà cứ vướng vào năm ba vụ tiền nong này nọ, thật chẳng nghĩa lý gì cả.
Phổ biến tôi sẽ viện ra mấy cái cớ rồ dại nào đó như đau đầu, đau bụng, gọi trốn vào phòng nằm, nhưng hôm nay lại ko trót lọt tương tự. Bố chồng tôi ngồi trầm ngâm, ra vẻ gớm ghê, quát:
- Anh là đồ lười biếng, anh làm doanh nghiệp nào được 3 ngày sẽ bị sa thải, ko nghỉ sẽ bị đuổi, anh định sống bám bố mẹ mãi sao? Như thế này doanh nghiệp chú Thắng đang thiếu người sao cháu ko vào làm với chú. Công việc cũng nhàn hạ, ko có gì đâu, chủ yếu là luyện tay nghề kiếm tiền dần thôi. Đó là quyết định!
Nói thật, tôi chưa bao giờ thấy người cha nào thiếu dân chủ như cha tôi. Chính phủ muốn ban hành luật thì còn phải chờ Quốc hội thông qua và biểu quyết, rồi anh mới quyết định là tôi phải làm. Anh bắt nạt em dễ vậy à? Định phản kháng, nhưng nghĩ tới chuyện ngày mai xin tiền nó ko cho, tôi đành làm bộ khổ sở nói ừ rồi lẻn vào phòng. Giọng nói của cha anh vang lên sau lưng anh:
- Bố gọi cho chú Thắng, mai chú tới làm cho quen đi!
Có chuyện gì với vụ này nữa? Làm gì có chuyện nhận viên chức ẩu tương tự, doanh nghiệp của bạn bố sao dám... vỡ nợ hay vỡ nợ gì đó! Tôi càng thấy bực bội trong bụng, đâm đầu vào gối. Chơi đã lâu, mai đi làm, đúng là ác mộng!
Thông thường, tôi thức dậy lúc 11-12 giờ. Thực ra lúc đó mình dậy thì nhìn rõ mặt trời, mình dậy sớm quá ko thấy gì cả. Tuy nhiên, hôm nay có vẻ như tôi sẽ đón rạng đông đúng giờ. 6 giờ sáng, mẹ đẩy cửa phòng bước vào, hét lớn:
- Trời ơi, mới 6h sáng đã nằm trên giường rồi còn gì. Hôm nay em đi làm ngày trước tiên, Long, dậy ăn sáng đi, nhanh lên!
Nghiêm túc nhưng mà nói, cuộc sống tôi ghét nhất là dậy sớm. Hồi đi học tôi thích đi học buổi chiều, đi gái lúc nào cũng hứa buổi tối nhưng sáng ra chẳng bao giờ làm gì cả. Ôm cái bụng ngái ngủ và bức bối, tôi lết xác vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Xong đâu đó, lấy ly cà phê, làm một điếu thuốc, nhìn đồng hồ, đã gần 7h. Người mẹ lại giục:
- Đừng đi thay đồ, Long!
Tôi ngập ngừng bước vào phòng. Bạn đang bận gì với việc đi làm ngay từ đầu? Tôi có xu thế ăn mặc giản dị, thường chỉ quần jean và áo phông, vậy thôi. Tôi ghét nhất là áo sơ mi hay quần âu, mặc vào rất khó chịu, làm gì cũng phiền phức. Lần trước tiên trong ngày hôm nay, có nhẽ nên ăn mặc một tí để cho anh ra phết một viên chức văn phòng - tôi nghĩ vậy. Chọn một chiếc quần jean đơn giản, mặc áo thun đen, tôi lịch sự bước xuống xe. Người mẹ lại hét lên:
- Bạn đang mặc loại quần áo nào? Đó có phải là những gì bạn có thể mặc tới văn phòng?
Tôi đóng băng. Nó ko nên được mặc tới văn phòng ... mặc quần đùi? Cô tỏ vẻ khó chịu, hét lên:
- Quần và áo, nhanh lên!
Tôi luôn thua cuộc. Nói thật, tôi nghi mẹ và tôi là… mẹ con nhưng mà sao mẹ ko bao giờ chu đáo cho tủ quần áo của tôi. Chiếc áo cuối cùng tôi mặc chắc là vào khoảng năm bốn tuổi – bộ đồng phục ngày con khỉ nhưng mà trường tôi bắt từng đứa trẻ tự may. Nhưng lâu lắm rồi, ko biết gửi cho người nghèo hay cho người nào. Nhìn vẻ mặt thờ thẫn của tôi, cô đấy lại làm thêm một lần nữa:
– Lái xe ra ngoài sắm lớn, đứng đó nhìn cái gì?
Mẹ tôi là một bà nội trợ giỏi, nhưng bà hiếm lúc đi sắm sửa. Đó là lý do vì sao cô đấy ko biết lịch mở cửa của bất kỳ shop nào. Tôi làm mặt khổ sở kêu lên:
- Đợt này ko có quán nào mở đâu mẹ! Ko sao, nếu bạn ko có quần áo... bạn có thể nghỉ hôm nay và đi làm vào ngày mai!
Mẹ chồng tôi thật là nóng tính. Nhìn đôi mắt rồng sọc, tay chống nạnh, mồm hét:
– Đi chợ sắm gì để làm gì? Thị trường của họ đang bán quá mức, nhanh lên, đừng để mẹ nổi nóng!
Từ nhỏ tới giờ mình có đi chợ bao giờ chưa? Còn năm ba bộ quần áo bán ở chợ, chắc ko bao giờ bận rộn nữa. Nhưng tính tôi phóng khoáng, mặc quần áo gì cũng được, miễn đừng… ở truồng là được. Lôi ra khỏi xe một cách vô vọng, xe cũng buồn… ko chịu nổ máy. Chết tiệt thật là một ngày đen tối!
Lái chiếc xe Max nhưng mà người giúp việc hay chạy đi làm bên ngoài, tôi ngừng lại ở chợ. Vừa tới shop gần nhất, tôi nhờ cô bán hàng chọn cho 2 bộ quần âu và áo sơ mi trắng. Ko cần bận rộn phấn đấu chi phí, tôi rút tiền trả sòng phẳng, ko có tiền lẻ. Những người chơi thực hiện ba trường hợp lẻ tẻ sẽ nhận lại tiền lẻ.
Tôi biết mình có ưu điểm là nhanh nhẹn, tháo vát nhưng ko phải cái gì cũng nhanh nhẹn được. Làm tình chẳng hạn, nhanh tới mấy lần là bỏ. Nhưng chuyện sắm quần áo ngoài chợ vội thế, xem ra tác hại cũng ko kém mấy vụ xuất tinh sớm đâu - em nói thật đấy.
Nói thật chả hiểu chị bán quần áo đó có sắm lại đồ tập thể hình cũ ko nhưng mà sao nhìn cái quần đúng là quần của Phạm Văn Méc: thò chân vào thấy đũng quần. cách mặt đất khoảng 10cm. Về phần áo trắng, nếu ko phải cha ruột của Lý Dực, cứ đem đầu của ta chặt đứt. Mình ko phải dạng nhỏ nhặt, nhưng bận quá nên thấy cả đống đồ, nhét cô bán hàng vào cũng dễ nhưng mà vẫn còn thừa chỗ. Đóng bộ quần áo “công sở” sắm ở chợ này, nói thật sao tôi có cảm giác như một bức tranh sập.
- Được rồi, mặc quần áo rộng vào, ko có người nào nhìn đâu. Nhanh lên, bảy giờ rưỡi rồi!
Tiếng mẹ từ phía sau vọng lại. Thôi thì nhắm mắt nhắm mũi gác chân. Nhưng cái thứ văn phòng chết tiệt này, chắc chỉ làm được năm ba bữa là… chúng nó đuổi thẳng, dù có nứng cỡ nào cũng chịu ko nổi. Nghĩ tương tự, tôi cũng được xoa dịu phần nào, mặc nguyên quần áo trên dưới rồi phi ra chiếc xe Max đời cũ. Thật là một ngày trước tiên đi làm khốn khổ.
Anh Thắng là bạn của bố tôi từ thời còn là sinh viên. Bố bảo mẫu này cũng là người Bắc. Lúc mới vào Nam, anh nghèo. Nhưng anh giỏi lắm, đầu óc kinh doanh cũng nhạy bén, hiện thời cơ ngơi của anh cũng thuộc hàng hàng đầu thị thành. Doanh nghiệp của anh lớn, kinh doanh nhiều loại thành phầm, nhiều nhất là đồ nội thất. Từ tủ, giường, bàn ghế, đèn tường cho tới bồn tắm, bình nóng lạnh, bồn cầu, nói chung trong nhà cần sắm gì là ra siêu thị. Doanh nghiệp của anh có chi nhánh cả trong Nam ngoài Bắc, ở thị thành mỗi quận có ít nhất một shop. Doanh số mỗi năm nghe có vẻ nhiều.
Có điều tôi ko hiểu, vì sao lại yêu cầu tôi tới doanh nghiệp của anh đấy? Thiết kế nhà vệ sinh hay cải tạo phòng tắm? Nhưng nghe nói ổng chỉ nhập hàng nước ngoài thôi chứ có sản xuất mấy thứ đó đâu? Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, tạm thời chưa tìm ra lý do gì để nghe, tôi thấy tấm biển doanh nghiệp anh nằm ngay trước mặt. Lớn à!
Văn phòng doanh nghiệp của anh là một tòa nhà riêng biệt, có 5 tầng. Bên dưới là sảnh lễ tân và showroom nhìn qua có vẻ khá sang trọng. Vài viên chức mặc áo dài e ấp đứng bên trong, nhẹ nhõm trò chuyện với khách sắm đồ. Nếu như ngày thường, ba nơi này tôi cũng coi là... toilet của mình, đi đâu cũng mở cửa, nhưng hôm nay có vẻ hơi khác. Hôm nay nhìn lại mình, trông còn tệ hơn mấy đứa bán báo dạo, tôi cảm thấy xấu hổ, đứng ở cửa hồi lâu. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, tôi đành rút điện thoại gọi cho bố:
- Con ở ngay doanh nghiệp chú Thắng bố ạ. Nhưng lúc bạn tới đây, bạn đang tìm người nào?
Anh ậm ừ một tiếng, bảo tôi tắt máy, đợi anh gọi cho anh Thắng. Một lúc sau, điện thoại của tôi reo. Giọng anh Thắng phấn khởi:
- Anh Long? Tôi đã nghe cha bạn nói về câu chuyện của bạn, bạn đang ở trong doanh nghiệp của tôi. Xem nào, hàng ngũ chăm sóc người mua đang thiếu người, bạn phải làm việc siêng năng ở đó. Lên tầng 3 rẽ trái có 1 phòng có biển chăm sóc người mua. Tôi bảo mấy người ở đó, mày cứ lên chúng nó chỉ cho. Thôi, tôi đi công việc, mai gặp lại.
Từ trước tới nay, tôi đã quen với việc được mọi người trằm trồ, ngưỡng mộ nhiều tương tự nhưng chưa bao giờ tôi phải chịu đựng việc người ta nhìn mình chằm chằm như sinh vật lạ như hôm nay. Nói thật, lâu lắm rồi những người này mới có dịp đi xem hài kịch, nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng của tôi, họ cứ tủm tỉm cười. Tôi cũng mặc kệ, mặt dày bước vào thang máy, chạy thẳng lên lầu 3.
Doanh nghiệp làm gì có nhiều phòng ban, nhìn một hồi mới thấy một tấm biển tí xíu treo trước một căn phòng… to như cái toilet: “Bộ phận chăm sóc người mua”. Sao mấy phòng kia rộng thế nhỉ, phòng em sắp đi làm hơi nhỏ, nằm cả trong góc vẫn xấu. Tôi thở dài ngao ngán, đẩy cửa bước vào trong.
[rule_{ruleNumber}] [box type=”note” align=”” class=”” color:red;”>Website được chuyển sang tên miền mới là: TruyenSex.oneMuốn gửi truyện thì cứ gửi qua email [email protected] Xin vui lòng!
– Dài…
– Ừ, anh gọi em à?
– Có chàng trai nào 26 tuổi nhưng mà vẫn giống anh ko Long?
– Ý anh là gì? Tôi muốn hỏi liệu có chàng trai 26 tuổi nào đẹp trai như tôi hay nhiều cô gái cỡ tôi ko, xin hãy nói rõ cho tôi biết!
– Tôi ko nói đùa! Anh có thấy đứa đàn ông nào 26 tuổi nhưng mà vẫn ăn bám bố mẹ như anh ko Long?
Bạn nghĩ gì, nói về điều này một lần nữa và một lần nữa. Người ta có câu: Ba mươi hai tuổi – > ý người ta nói 30 tuổi là phải nghĩ tới… tự lập, sao câu đơn giản này nhưng mà ba mẹ nghe mãi ko hiểu? Thấy con đi bar, đi nhậu nhẹt ko vui vì cuộc sống của con hạnh phúc và nhiều bạn hữu, lo sao con ko đi làm, ko đi kiếm tiền. Làm… có gì sai lúc tôi tiêu tiền tài cô đấy ko? Tình cảm gia đình nhưng mà cứ vướng vào năm ba vụ tiền nong này nọ, thật chẳng nghĩa lý gì cả.
Phổ biến tôi sẽ viện ra mấy cái cớ rồ dại nào đó như đau đầu, đau bụng, gọi trốn vào phòng nằm, nhưng hôm nay lại ko trót lọt tương tự. Bố chồng tôi ngồi trầm ngâm, ra vẻ gớm ghê, quát:
– Anh là đồ lười biếng, anh làm doanh nghiệp nào được 3 ngày sẽ bị sa thải, ko nghỉ sẽ bị đuổi, anh định sống bám bố mẹ mãi sao? Như thế này doanh nghiệp chú Thắng đang thiếu người sao cháu ko vào làm với chú. Công việc cũng nhàn hạ, ko có gì đâu, chủ yếu là luyện tay nghề kiếm tiền dần thôi. Đó là quyết định!
Nói thật, tôi chưa bao giờ thấy người cha nào thiếu dân chủ như cha tôi. Chính phủ muốn ban hành luật thì còn phải chờ Quốc hội thông qua và biểu quyết, rồi anh mới quyết định là tôi phải làm. Anh bắt nạt em dễ vậy à? Định phản kháng, nhưng nghĩ tới chuyện ngày mai xin tiền nó ko cho, tôi đành làm bộ khổ sở nói ừ rồi lẻn vào phòng. Giọng nói của cha anh vang lên sau lưng anh:
– Bố gọi cho chú Thắng, mai chú tới làm cho quen đi!
Có chuyện gì với vụ này nữa? Làm gì có chuyện nhận viên chức ẩu tương tự, doanh nghiệp của bạn bố sao dám… vỡ nợ hay vỡ nợ gì đó! Tôi càng thấy bực bội trong bụng, đâm đầu vào gối. Chơi đã lâu, mai đi làm, đúng là ác mộng!
Thông thường, tôi thức dậy lúc 11-12 giờ. Thực ra lúc đó mình dậy thì nhìn rõ mặt trời, mình dậy sớm quá ko thấy gì cả. Tuy nhiên, hôm nay có vẻ như tôi sẽ đón rạng đông đúng giờ. 6 giờ sáng, mẹ đẩy cửa phòng bước vào, hét lớn:
– Trời ơi, mới 6h sáng đã nằm trên giường rồi còn gì. Hôm nay em đi làm ngày trước tiên, Long, dậy ăn sáng đi, nhanh lên!
Nghiêm túc nhưng mà nói, cuộc sống tôi ghét nhất là dậy sớm. Hồi đi học tôi thích đi học buổi chiều, đi gái lúc nào cũng hứa buổi tối nhưng sáng ra chẳng bao giờ làm gì cả. Ôm cái bụng ngái ngủ và bức bối, tôi lết xác vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Xong đâu đó, lấy ly cà phê, làm một điếu thuốc, nhìn đồng hồ, đã gần 7h. Người mẹ lại giục:
– Đừng đi thay đồ, Long!
Tôi ngập ngừng bước vào phòng. Bạn đang bận gì với việc đi làm ngay từ đầu? Tôi có xu thế ăn mặc giản dị, thường chỉ quần jean và áo phông, vậy thôi. Tôi ghét nhất là áo sơ mi hay quần âu, mặc vào rất khó chịu, làm gì cũng phiền phức. Lần trước tiên trong ngày hôm nay, có nhẽ nên ăn mặc một tí để cho anh ra phết một viên chức văn phòng – tôi nghĩ vậy. Chọn một chiếc quần jean đơn giản, mặc áo thun đen, tôi lịch sự bước xuống xe. Người mẹ lại hét lên:
– Bạn đang mặc loại quần áo nào? Đó có phải là những gì bạn có thể mặc tới văn phòng?
Tôi đóng băng. Nó ko nên được mặc tới văn phòng … mặc quần đùi? Cô tỏ vẻ khó chịu, hét lên:
– Quần và áo, nhanh lên!
Tôi luôn thua cuộc. Nói thật, tôi nghi mẹ và tôi là… mẹ con nhưng mà sao mẹ ko bao giờ chu đáo cho tủ quần áo của tôi. Chiếc áo cuối cùng tôi mặc chắc là vào khoảng năm bốn tuổi – bộ đồng phục ngày con khỉ nhưng mà trường tôi bắt từng đứa trẻ tự may. Nhưng lâu lắm rồi, ko biết gửi cho người nghèo hay cho người nào. Nhìn vẻ mặt thờ thẫn của tôi, cô đấy lại làm thêm một lần nữa:
– Lái xe ra ngoài sắm lớn, đứng đó nhìn cái gì?
Mẹ tôi là một bà nội trợ giỏi, nhưng bà hiếm lúc đi sắm sửa. Đó là lý do vì sao cô đấy ko biết lịch mở cửa của bất kỳ shop nào. Tôi làm mặt khổ sở kêu lên:
– Đợt này ko có quán nào mở đâu mẹ! Ko sao, nếu bạn ko có quần áo… bạn có thể nghỉ hôm nay và đi làm vào ngày mai!
Mẹ chồng tôi thật là nóng tính. Nhìn đôi mắt rồng sọc, tay chống nạnh, mồm hét:
– Đi chợ sắm gì để làm gì? Thị trường của họ đang bán quá mức, nhanh lên, đừng để mẹ nổi nóng!
Từ nhỏ tới giờ mình có đi chợ bao giờ chưa? Còn năm ba bộ quần áo bán ở chợ, chắc ko bao giờ bận rộn nữa. Nhưng tính tôi phóng khoáng, mặc quần áo gì cũng được, miễn đừng… ở truồng là được. Lôi ra khỏi xe một cách vô vọng, xe cũng buồn… ko chịu nổ máy. Chết tiệt thật là một ngày đen tối!
Lái chiếc xe Max nhưng mà người giúp việc hay chạy đi làm bên ngoài, tôi ngừng lại ở chợ. Vừa tới shop gần nhất, tôi nhờ cô bán hàng chọn cho 2 bộ quần âu và áo sơ mi trắng. Ko cần bận rộn phấn đấu chi phí, tôi rút tiền trả sòng phẳng, ko có tiền lẻ. Những người chơi thực hiện ba trường hợp lẻ tẻ sẽ nhận lại tiền lẻ.
Tôi biết mình có ưu điểm là nhanh nhẹn, tháo vát nhưng ko phải cái gì cũng nhanh nhẹn được. Làm tình chẳng hạn, nhanh tới mấy lần là bỏ. Nhưng chuyện sắm quần áo ngoài chợ vội thế, xem ra tác hại cũng ko kém mấy vụ xuất tinh sớm đâu – em nói thật đấy.
Nói thật chả hiểu chị bán quần áo đó có sắm lại đồ tập thể hình cũ ko nhưng mà sao nhìn cái quần đúng là quần của Phạm Văn Méc: thò chân vào thấy đũng quần. cách mặt đất khoảng 10cm. Về phần áo trắng, nếu ko phải cha ruột của Lý Dực, cứ đem đầu của ta chặt đứt. Mình ko phải dạng nhỏ nhặt, nhưng bận quá nên thấy cả đống đồ, nhét cô bán hàng vào cũng dễ nhưng mà vẫn còn thừa chỗ. Đóng bộ quần áo “công sở” sắm ở chợ này, nói thật sao tôi có cảm giác như một bức tranh sập.
– Được rồi, mặc quần áo rộng vào, ko có người nào nhìn đâu. Nhanh lên, bảy giờ rưỡi rồi!
Tiếng mẹ từ phía sau vọng lại. Thôi thì nhắm mắt nhắm mũi gác chân. Nhưng cái thứ văn phòng chết tiệt này, chắc chỉ làm được năm ba bữa là… chúng nó đuổi thẳng, dù có nứng cỡ nào cũng chịu ko nổi. Nghĩ tương tự, tôi cũng được xoa dịu phần nào, mặc nguyên quần áo trên dưới rồi phi ra chiếc xe Max đời cũ. Thật là một ngày trước tiên đi làm khốn khổ.
Anh Thắng là bạn của bố tôi từ thời còn là sinh viên. Bố bảo mẫu này cũng là người Bắc. Lúc mới vào Nam, anh nghèo. Nhưng anh giỏi lắm, đầu óc kinh doanh cũng nhạy bén, hiện thời cơ ngơi của anh cũng thuộc hàng hàng đầu thị thành. Doanh nghiệp của anh lớn, kinh doanh nhiều loại thành phầm, nhiều nhất là đồ nội thất. Từ tủ, giường, bàn ghế, đèn tường cho tới bồn tắm, bình nóng lạnh, bồn cầu, nói chung trong nhà cần sắm gì là ra siêu thị. Doanh nghiệp của anh có chi nhánh cả trong Nam ngoài Bắc, ở thị thành mỗi quận có ít nhất một shop. Doanh số mỗi năm nghe có vẻ nhiều.
Có điều tôi ko hiểu, vì sao lại yêu cầu tôi tới doanh nghiệp của anh đấy? Thiết kế nhà vệ sinh hay cải tạo phòng tắm? Nhưng nghe nói ổng chỉ nhập hàng nước ngoài thôi chứ có sản xuất mấy thứ đó đâu? Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, tạm thời chưa tìm ra lý do gì để nghe, tôi thấy tấm biển doanh nghiệp anh nằm ngay trước mặt. Lớn à!
Văn phòng doanh nghiệp của anh là một tòa nhà riêng biệt, có 5 tầng. Bên dưới là sảnh lễ tân và showroom nhìn qua có vẻ khá sang trọng. Vài viên chức mặc áo dài e ấp đứng bên trong, nhẹ nhõm trò chuyện với khách sắm đồ. Nếu như ngày thường, ba nơi này tôi cũng coi là… toilet của mình, đi đâu cũng mở cửa, nhưng hôm nay có vẻ hơi khác. Hôm nay nhìn lại mình, trông còn tệ hơn mấy đứa bán báo dạo, tôi cảm thấy xấu hổ, đứng ở cửa hồi lâu. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, tôi đành rút điện thoại gọi cho bố:
– Con ở ngay doanh nghiệp chú Thắng bố ạ. Nhưng lúc bạn tới đây, bạn đang tìm người nào?
Anh ậm ừ một tiếng, bảo tôi tắt máy, đợi anh gọi cho anh Thắng. Một lúc sau, điện thoại của tôi reo. Giọng anh Thắng phấn khởi:
– Anh Long? Tôi đã nghe cha bạn nói về câu chuyện của bạn, bạn đang ở trong doanh nghiệp của tôi. Xem nào, hàng ngũ chăm sóc người mua đang thiếu người, bạn phải làm việc siêng năng ở đó. Lên tầng 3 rẽ trái có 1 phòng có biển chăm sóc người mua. Tôi bảo mấy người ở đó, mày cứ lên chúng nó chỉ cho. Thôi, tôi đi công việc, mai gặp lại.
Từ trước tới nay, tôi đã quen với việc được mọi người trằm trồ, ngưỡng mộ nhiều tương tự nhưng chưa bao giờ tôi phải chịu đựng việc người ta nhìn mình chằm chằm như sinh vật lạ như hôm nay. Nói thật, lâu lắm rồi những người này mới có dịp đi xem hài kịch, nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng của tôi, họ cứ tủm tỉm cười. Tôi cũng mặc kệ, mặt dày bước vào thang máy, chạy thẳng lên lầu 3.
Doanh nghiệp làm gì có nhiều phòng ban, nhìn một hồi mới thấy một tấm biển tí xíu treo trước một căn phòng… to như cái toilet: “Bộ phận chăm sóc người mua”. Sao mấy phòng kia rộng thế nhỉ, phòng em sắp đi làm hơi nhỏ, nằm cả trong góc vẫn xấu. Tôi thở dài ngao ngán, đẩy cửa bước vào trong.
[/box]#Chuyện #tình #nơi #công #sởTác #giả #FrogMan
[rule_3_plain]#Chuyện #tình #nơi #công #sởTác #giả #FrogMan
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
– Long…
– Dạ, má kêu con?
– Có đứa đàn ông nào 26 tuổi nhưng mà vẫn giống mày ko Long?
– Ý má là sao? Ý má muốn hỏi có thằng đàn ông nào 26 tuổi đẹp trai cỡ con hay nhiều gái theo cỡ con thì má nói rõ ràng ra coi!
– Má ko có giỡn à nha! Mày thấy có đứa đàn ông nào 26 tuổi đầu vẫn lông bông ăn bám cha mẹ giống mày ko Long?
Tưởng gì, lại chuyện này, nói hoài. Các cụ có câu: Tam thập nhi lập – > ý các cụ kêu 30 tuổi hãy tính tới… chuyện tự lập, sao cái câu đơn giản vầy nhưng mà tía má tôi nghe hoài hổng hiểu. Thấy con đi bar, đi nhậu, ko mừng vì cuộc sống của con cái vui vẻ và nhiều bạn, tối ngày lo càm ràm sao mày ko đi làm, ko chịu đi kiếm tiền. Bộ… tôi tiêu tiền tài ông bả có gì sai trái sao? Tình cảm gia đình nhưng mà cứ xen ba cái vụ tiền nong này vô, thiệt tình ko được hợp lý tí nào.
Phổ biến thì chắc tôi kiếm đại cái lý do trên trời nào đó như nhức đầu, đau bụng, ghệ gọi để trốn vô phòng nằm khoèo, nhưng hôm nay ko được trót lọt cỡ vậy. Ông ba tôi ổng ngồi trầm ngâm làm bộ ghê lắm, thủng thỉnh kêu:
– Mày là cái thứ làm biếng, làm doanh nghiệp nào cũng 3 hôm là xin nghỉ, ko nghỉ thì bị đuổi, bộ mày tính ăn bám cha mẹ mãi sao? Như vầy đi, doanh nghiệp chú Thắng đang thiếu người, mày chịu thương chịu khó qua làm bên ổng coi sao. Việc cũng nhàn, ko có gì hết, chủ yếu là tập cho mày lao động kiếm tiền dần cho quen. Quyết định vậy ha!
Thiệt tình tui chưa thấy có người ba nào thiếu dân chủ cỡ như ba tôi. Chính phủ muốn ban hành luật còn phải đợi quốc hội thông qua, bỏ thăm, đằng này ổng cứ quyết định là tôi phải tuân theo cái rụp. Bộ dễ dàng bắt nạt tôi vậy sao trời? Tính cự lại, nhưng nghĩ tới việc mai mốt xin tiền ổng ko đưa, tôi đành làm cái mặt khổ vâng một tiếng, thui thủi bước vô phòng. Giọng ông ba vẳng lại đằng sau:
– Ba gọi điện cho chú Thắng rồi đó, mai mày qua làm luôn cho quen việc đi nha!
Lại còn vụ này nữa sao trời? Làm gì có chuyện nhận viên chức ẩu tả dữ vậy, dám cái doanh nghiệp của ông bạn ba tôi sắp… vỡ nợ hay vỡ nợ gì đó lắm! Tôi nghe trong bụng càng thêm ngao ngán, đâm đầu vô gối cái bịch. Đang chơi nhong nhong, rụp cái mai đi làm, thiệt tình cứ như cơn ác mộng vậy!
Ngày thường, tui hay thức dậy vào lúc 11 – 12h. Thật ra thức dậy cái lúc đó mới thấy mặt trời rõ nhất, thức sớm quá có thấy mẹ gì đâu. Có điều, hôm nay coi bộ tôi đón rạng đông đúng giờ. 6h sáng, bà má đẩy cửa phòng vô, la:
– Trời đất ơi, 6h sáng nhưng mà còn nằm chỏng gọng trên giường là sao? Hôm nay con đi làm ngày trước tiên đó Long, dậy ăn sáng còn đi, lẹ lên!
Thiệt tình, cuộc đời tôi ghét nhất là dậy sớm. Thời đi học, tui khoái đi học chiều, thời đi cua gái, tui toàn hứa buổi tối chứ chưa lúc nào tôi làm gì buổi sáng hết trơn hết trọi. Ôm nguyên một bụng ngái ngủ và bực dọc, tôi lê cái thân vô nhà tắm đánh răng rửa mặt. Xong xuôi đâu đó, khề khà ly cafe, làm điếu thuốc, ngó cái đồng hồ đã gần 7h. Bà má lại giục cuống lên:
– Còn ko đi thay đồ đi, Long!
Tôi ngao ngán bước vô phòng. Bận gì đi làm buổi đầu đây trời? Tính tui ăn mặc xuề xòa, thường chỉ jean và áo thun, vậy là xong chuyện. Tui ghét nhất mấy cái loại sơ mi hay quần âu, mặc nghe vướng víu một cục, làm cái gì cũng phiền phức. Hôm nay buổi đầu, chắc ăn mặc cũng nên lịch sự chút cho nó ra phết dân công sở – tôi nghĩ bụng vậy. Chọn một cái jean đơn giản, khoác thêm cái áo thun đen, tôi lịch kịch bước ra xe. Bà má lại la thêm một chặp:
– Con bận đồ kiểu gì vậy? Bộ đi làm thuê sở được mặc vậy sao?
Tôi ngẩn người. Ko lẽ đi làm thuê sở mặc… quần cộc ở trần sao? Bà coi bộ bực dọc, la:
– Quần âu sơ mi, bận vô lẹ lên!
Tôi thua luôn. Thiệt tình tôi nghi tôi và má tôi là… mẹ con họ lắm, chớ mẹ con ruột sao bả ko lúc nào quan tâm tới tủ quần áo của tôi hết trơn. Cái áo sơ mi gần nhất tui bận chắc cũng có tuổi đời cỡ 4 năm – cái bộ đồng phục nhân ngày lễ khỉ khô gì đó nhưng mà trường tui bắt mỗi đứa may một bộ. Nhưng lâu quá rồi, ko rõ tui gửi nó đi qua mấy người nghèo hay đem cho người nào rồi hổng biết. Ngó cái mặt nghệt ra của tôi, bả lại làm thêm một chặp:
– Chạy xe ra ngoài sắm đại đi, còn đứng đó ngó cái gì?
Má tui là người nội trợ đảm đang, tuy vậy bả ít đi shopping dữ dội. Bởi vậy nên bả ko có nắm được lịch mở cửa của mấy cái shop gì hết trơn. Tôi làm mặt khổ, kêu:
– Tầm này đâu có shop nào mở cửa, má ơi! Hay thôi, lỡ ko có đồ rồi… con nghỉ hôm nay, mai mốt đi làm cũng được nhưng mà!
Bà má tui nóng tính thấy ghê luôn. Ngó cái mắt bả long sòng sọc, cái tay chống nạnh, cái mồm la chói lói:
– Đi ra chợ sắm, cái gì cũng bày đặt vô shop là sao? Chợ họ bán quá trời ra đó, đi lẹ lên, đừng để má bực!
Từ nhỏ tới giờ có lúc nào tôi đi chợ? Nhưng ba cái thứ đồ quần áo bán chợ tui cũng ko nghĩ có lúc mình lại bận vô. Nhưng được cái tính tôi cũng xuề xòa, mặc đồ sao cũng ko quan trọng, miễn ko… ở truồng là được. Rầu rĩ lê bước ra xe, cái xe cũng rầu rĩ… ko chịu nổ máy. Thiệt tình cái ngày gì đen quá xá đen!
Phóng con xe Max nhưng mà bà giúp việc hay chạy đi công chuyện bên ngoài, tôi tạt vô chợ. Chỉ đại vô một hàng gần nhất, tui kêu chị bán hàng lựa dùm luôn 2 bộ quần âu và áo sơ mi trắng. Khỏi cần bận thử chi cho tốn thời kì, tôi rút tiền trả bả cái xoẹt, khỏi thối lại. Dân chơi người nào làm ba cái vụ lẻ tẻ lấy lại tiền thối.
Tôi biết bản thân có một cái ưu điểm là nhanh nhẹn tháo vát, nhưng ko phải chuyện gì nhanh nhẹn. Làm tình chẳng hạn, nhanh quá ghệ nó bỏ mấy hồi. Nhưng cái vụ sắm quần áo chợ nhưng mà lẹ quá, coi bộ tác hại cũng ko thua mấy vụ xuất tinh sớm là mấy – tui nói thiệt luôn đó.
Thiệt tình tui ko hiểu con mụ bán hàng quần áo kia có sắm lại đồ cũ của tụi vận động viên thể hình hay ko nhưng mà sao tôi ngó cái quần âu thực sự là quần của Phạm Văn Méc: Tui xỏ chân vô thấy cái gấu quần cách mặt đất chừng… 10cm. Còn cái áo sơ mi trắng, nếu nói ko phải của cha nội Lý Đức cứ đem đầu tôi đi nhưng mà chặt. Tôi ko thuộc dạng nhỏ con, nhưng bận vô thấy thừa thãi nguyên một mớ, dễ chừng đem luôn con mụ bán hàng nhét vô cũng còn dư chỗ. Đóng bộ đồ “công sở” sắm ngoài chợ này vô, thiệt tình sao tui thấy mình giống tranh đả kích quá xá.
– Được rồi mặc đại vô đi, ko có người nào dòm đâu nhưng mà lo. Lẹ lên, 7 rưỡi rồi đó!
Giọng bà má lại vang lên phía sau. Thôi thì nhắm mắt nhắm mũi đưa chân đại cho rồi. Dù sao cái thứ công sở chết tiệt này, tôi nghĩ chắc tôi chỉ làm chừng ba bữa là… họ đuổi thẳng, sức mấy nhưng mà chịu nổi. Nghĩ vậy, tôi cũng được xoa dịu phần nào, bận nguyên bộ đồ thừa trên thiếu dưới, thất thểu đi ra cái xe Max cũ xì. Ngày đi làm trước tiên thê thảm gì đâu.
Ông Thắng là bạn ba tôi từ thời sinh viên. Cha nội này cũng người Bắc, hồi mới vào Nam nghèo xơ nghèo xác. Nhưng ổng giỏi dữ lắm, đầu óc thương trường cũng bén ngót, giờ cơ ngơi của ổng cũng thuộc hàng có cỡ trong thị thành. Doanh nghiệp của ổng lớn, kinh doanh nhiều loại mặt hàng, trong đó phần lớn là đồ nội thất. Từ tủ, giường, bàn ghế, đèn treo tường cho tới bồn tắm, bình nóng lạnh, bồn cầu, nói chung trong nhà cần sắm cái gì tới mấy cái siêu thị của ổng là có hết trơn. Doanh nghiệp ổng có chi nhánh cả trong Nam ngoài Bắc, nội trong thị thành mỗi quận đã có ít nhất một cái shop. Doanh số bán hàng mỗi năm nghe chừng cũng nhiều dữ lắm.
Có điều tôi chưa hiểu kêu tôi qua doanh nghiệp ổng làm gì? Thiết kế bồn cầu hay cải cách bồn tắm? Nhưng nghe đâu ổng chỉ nhập hàng từ nước ngoài về chớ đâu có sản xuất mấy cái thứ đó? Nghĩ tới nghĩ lui một hồi ko kiếm ra cái lý do nào nghe tạm tạm, đã thấy cái biển doanh nghiệp của ổng nằm ngay trước mặt. Bự à nha!
Văn phòng doanh nghiệp của ổng là một tòa nhà riêng biệt, có 5 tầng. Phía dưới là sảnh tiếp tân và showroom, ngó vô coi bộ cũng khá sang trọng. Vài em viên chức mặc áo dài đứng lố nhố bên trong, dịu dàng nói chuyện cưa cẩm khách sắm đồ. Nếu ngày thường, ba cái chỗ này tôi cũng coi như… cái toilet nhà tôi, mở cửa đi vô đâu có ngại, nhưng hôm nay xem chừng hơi khác. Ngó lại bản thân hôm nay nhìn còn thua mấy đứa nhóc bán báo dạo, tôi đâm ngại ngùng, đứng chôn chân ở cửa hồi lâu. Nghĩ tới lui một hồi, tôi đành rút điện thoại, gọi cho ông ba:
– Con đang ở ngay doanh nghiệp của chú Thắng nè ba. Nhưng tới đây rồi thì kiếm người nào vậy ba?
Ổng ậm ừ một lát, kêu tôi tắt máy, chờ ổng gọi cho ông Thắng. Lát sau, máy tôi đổ chuông. Giọng ông Thắng hồ hởi:
– Thằng Long hả? Chú nghe ba mày nói qua chuyện của mày rồi, mày vô doanh nghiệp chú là đúng luôn rồi đó. Để coi nào, tụi chăm sóc người mua đang thiếu người, mày chịu thương chịu khó vô đó làm nha. Lên tầng 3 rẽ trái, có cái phòng mang biển chăm sóc người mua đó. Chú kêu tụi nhỏ ở đó rồi, mày cứ lên tụi nó chỉ việc cho. Vậy nha, chú đang đi công chuyện, mai mốt gặp sau.
Hồi nào tới giờ, tôi quen bắt gặp mấy ánh mắt trằm trồ ngưỡng mộ nhiều quá trời nhiều, nhưng chưa lúc nào tôi chịu cảnh người ta dòm mình lom lom như sinh vật lạ như hôm nay. Thiệt tình chắc lâu lắm mấy người này cũng chưa có dịp đi coi tấu hài, nay ngó thấy bộ dạng của tôi cứ cười tủm tỉm hoài. Tôi cũng mặc kệ, làm mặt dày bước vô thang máy, chạy thẳng lên tầng 3.
Doanh nghiệp gì đâu lắm các loại phòng ban quá trời, ngó nghiêng một hồi mới thấy tấm biển tí xíu treo trước một căn phòng… bự cỡ cái nhà vệ sinh: “Bộ phận chăm sóc người mua”. Sao mấy cái phòng kia bự chà bá, phòng tôi sẵn sàng vô làm lại có chút xíu, lại còn nằm tuốt luốt trong góc mới tệ. Tôi thở dài ngán ngẩm, đẩy cửa phòng bước vô.
#Chuyện #tình #nơi #công #sởTác #giả #FrogMan
[rule_2_plain]#Chuyện #tình #nơi #công #sởTác #giả #FrogMan
[rule_2_plain]#Chuyện #tình #nơi #công #sởTác #giả #FrogMan
[rule_3_plain]Phân mục: Truyện sex hay
Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Chuyện #tình #nơi #công #sởTác #giả #FrogMan