Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu bạn muốn gửi truyện thì gửi vào email [email protected] nhé!
Lớp 3: Khởi đầu với máu kinh doanh. Đi xin mấy bức tranh thủy thủ mặt trăng của bạn láng giềng để bán cho các bạn trong lớp. Còn ko thì gấp mấy quả bóng, mấy con chim, bán với giá vài trăm đồng (giờ vẫn ko hiểu họ sắm thế nào). Tuy nhiên, có những bạn sắm rồi trả lại bị chửi game và phải xin lỗi cuống quýt hoặc ko dám trả (bán hàng là một việc khó tương tự). Tiền thu được cũng tới tiệm tạp hóa cổng trường sắm kem, hộp chữ C hay ô mai các loại.
Lớp 4,5: Nhận thấy mình cũng có chút năng khiếu về học vấn, tôi ngồi cạnh thằng ngốc nhất lớp. Vì vậy, tôi trở thành giàu có nhờ nó. Làm bài hộ bạn, thi chép bài, lương 2000 – 5000 tùy độ khó. Sau đó, cô ta lấy trộm tiền và đòi đưa ra mặt thầy cô giáo chủ nhiệm. Tôi đầy lo sợ nhưng vẫn tĩnh tâm: “Tôi sẽ thừa nhận điều đó với bạn trước, sau đó tôi sẽ ko làm gì cả, vì tôi biết tôi sai và tôi thừa nhận điều đó, và nếu bạn gian lận, bạn sẽ bị trừng trị. ”(Kể ra đi) Tài ăn nói cũng tạo nên từ khá sớm). Cậu nhỏ sợ quá, quay lại lấy trộm tiền mẹ cho (Cô ơi, con xin lỗi * ăn năn *)
lớp 6: Ăn mặc thời trang, áo sơ mi rộng thùng thình, quần ống loe, rất năng nổ. Luôn đi ngang theo kiểu “tiến lùi” (đầu nhô ra trước). Con nhỏ ko đánh được người nào, suốt ngày đánh nhau, bị gọi là “chuyên gia chọc phá”. Lúc đó, anh đó đang yêu một người bạn cùng lớp ở trường tiểu học, nhưng anh đó lại học cùng lớp với anh đó hồi cấp hai. Luôn đi phía sau để nhìn bạn. Lúc tôi đi học về, tôi đi một vòng chỉ để đi với bạn tôi.
Lớp 7: Thích một anh lớp trên. Năn nỉ lớp trưởng canh chừng lớp mình. Vì vậy, tối hôm trước hãy sẵn sàng quần áo, ngày hôm sau tới lượt bạn với quần jean bó và áo sơ mi ngắn ngang hông. Lúc đang làm nhiệm vụ, đột nhiên, các bạn nam trong lớp khởi đầu hét lên:
– Lại đây, anh ta nói.
– Chào…
– Chào…
– Mau tới đây.
Tôi ngượng ngùng và xấu hổ, “này, có nhẽ bạn sẽ làm quen với tôi một lần nữa”
– Tôi sẽ ko đi đâu cả (lắc đầu cười ngượng ngùng)
– Nếu em ko vào thì cho anh ra.
Nói rồi, một người đàn ông cao to, đen nhẻm chạy ra, tới gần tôi, cúi xuống và thì thầm:
– Ra sân sau và kéo quần lên.
Có nhẽ hai quả bom ném xuống Hiroshima và Nagasaki ko có sức công phá như lời thì thầm đó. Tôi kéo tay người bạn đang làm nhiệm vụ và bỏ chạy, để lại những tràng cười đầy ám ảnh. Vốn dĩ nó ko quên kéo khóa quần nhưng chiếc khóa kéo lại tuột xuống, phản bội chủ sở hữu của nó. Cái quần chết tiệt.
Vào giờ ra chơi, tất cả những đứa trẻ trong lớp tôi kéo xuống để xem khuôn mặt (nhục nhã) của tôi khiến tôi phải dán mặt vào bàn. Ngay cả trong lúc xui xẻo, “anh ta” cũng biết tên anh, thỉnh thoảng gặp anh ở trường và nở nụ cười với anh đầy nhân hậu. Sau một thời kì, anh ta ve vãn đứa đàn ông học cùng lớp với anh ta, và tên cao ráo, đen nhẻm đã thổ lộ tình cảm với tôi theo đúng nghĩa đen. Tránh mãi. Rồi nhanh như chớp, từ đó ko còn người nào quen ve vãn nữa (có thể nói nhưng chỉ như muỗi vo ve rồi bay đi).
Lớp 8: Đồng thời được chọn vào đội tuyển thi học trò giỏi môn Văn. Qua vòng trường, thư thả vào thị thành. Lúc đó, nó phân tích một bài thơ nào đó nhưng mà tôi ko biết. Bạn Khushi ngồi trên chép bài thơ cho mình, bạn xấu ích kỉ viết cho mình 4 câu. Ko biết phải làm sao, mình phân tích được 4 câu được 3 trang rồi nộp. Tất nhiên là ko bao giờ thắng. Cũng vì đứa trẻ hư và ích kỷ
Lớp 9: Tôi ghét đi học, ghét các môn học của tôi, và họ cũng ghét tôi. Ồ ko, các thầy cô giáo thà ghét tôi. Đặc thù là thời khắc sinh nở. Người nào bảo cô đó tên là Sửu, người nói lúc đó ở Việt Nam có Seagame. Tôi và anh chàng ngồi cạnh tôi (cháu được chuyển đi để tôi “giúp cháu trong học tập” theo ước muốn của cô giáo chủ nhiệm, tôi đã giúp cháu hết mình, lần nào rà soát cháu cũng được chép bài nhưng bị mắng và kỷ luật. Rõ ràng là vậy. ” các thầy cô giáo ko thích tôi.) Cô giáo dễ mến tới nỗi mỗi lúc cô bước vào, chúng tôi đều chào hỏi bằng cách hô vang “Seagame Trâu vàng sắp tới rồi”. Cũng vì thế nhưng mà cô đó cũng thương em, muốn gần em hơn nên hay gọi điện hỏi thăm các kiểu. Biết con thích ăn trứng, tôi đã ko ngần ngại ghi một số lên bảng điểm và ghi danh vào sổ tay. Sau đó là Lịch sử, Hóa học. Ác mộng có thể được đặt tên. Các thầy cô giáo khiến mọi học trò sợ hãi.
Cho tới một ngày mùa đông thê lương, chán ko còn gì để chơi. Ở nhà, tôi nghiền một số viên C thành bột. Tới tâm tư với lũ bạn thân rằng tôi chán đời, bằng hữu xa lánh, học hành căng thẳng * khóc *. Lớp thể dục, xin ở lại lớp, rủ con ở lại. Nói “Tôi chết rồi, đây là thuốc ngủ” (Cầm gói bột C ra). Con bạn vẫn nghĩ rằng mình đang nô giỡn. Tôi uống rượu, sau đó tôi nằm xuống. Nó gọi, tôi ko trả lời, nó run rẩy, tôi ko thức dậy. Nó đưa tay lên mũi, tôi nín thở (may nhưng mà ko được bao lâu nhưng mà nghẹn ngào quá mẹ ơi). Cháu hoảng sợ, khóc thét, gọi cô giáo và các bạn tới bế xuống phòng thầy cô giáo (lúc đó trường chưa có phòng y tế). Thế là cô Tô bóp tay chân, nói thân nhiệt giảm, mạch đập chậm (ko hiểu sao có phải do uống C ko). Sau đó chị Hoa pha nước gừng rồi đút cho cháu từng thìa một. Tôi buồn cười quá nằm xuống nhưng cố kìm nén rồi quay mặt vào trong.
Chiến công vẻ vang ngày đó, cho tới ngày nay, nhiều người vẫn chưa biết sự thực …
Chuyện bựa thời đi học
Hình Ảnh về: Chuyện bựa thời đi học
Video về: Chuyện bựa thời đi học
Wiki về Chuyện bựa thời đi học
Chuyện bựa thời đi học -
Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu bạn muốn gửi truyện thì gửi vào email [email protected] nhé!
Lớp 3: Khởi đầu với máu kinh doanh. Đi xin mấy bức tranh thủy thủ mặt trăng của bạn láng giềng để bán cho các bạn trong lớp. Còn ko thì gấp mấy quả bóng, mấy con chim, bán với giá vài trăm đồng (giờ vẫn ko hiểu họ sắm thế nào). Tuy nhiên, có những bạn sắm rồi trả lại bị chửi game và phải xin lỗi cuống quýt hoặc ko dám trả (bán hàng là một việc khó tương tự). Tiền thu được cũng tới tiệm tạp hóa cổng trường sắm kem, hộp chữ C hay ô mai các loại.
Lớp 4,5: Nhận thấy mình cũng có chút năng khiếu về học vấn, tôi ngồi cạnh thằng ngốc nhất lớp. Vì vậy, tôi trở thành giàu có nhờ nó. Làm bài hộ bạn, thi chép bài, lương 2000 - 5000 tùy độ khó. Sau đó, cô ta lấy trộm tiền và đòi đưa ra mặt thầy cô giáo chủ nhiệm. Tôi đầy lo sợ nhưng vẫn tĩnh tâm: "Tôi sẽ thừa nhận điều đó với bạn trước, sau đó tôi sẽ ko làm gì cả, vì tôi biết tôi sai và tôi thừa nhận điều đó, và nếu bạn gian lận, bạn sẽ bị trừng trị. ”(Kể ra đi) Tài ăn nói cũng tạo nên từ khá sớm). Cậu nhỏ sợ quá, quay lại lấy trộm tiền mẹ cho (Cô ơi, con xin lỗi * ăn năn *)
lớp 6: Ăn mặc thời trang, áo sơ mi rộng thùng thình, quần ống loe, rất năng nổ. Luôn đi ngang theo kiểu “tiến lùi” (đầu nhô ra trước). Con nhỏ ko đánh được người nào, suốt ngày đánh nhau, bị gọi là "chuyên gia chọc phá". Lúc đó, anh đó đang yêu một người bạn cùng lớp ở trường tiểu học, nhưng anh đó lại học cùng lớp với anh đó hồi cấp hai. Luôn đi phía sau để nhìn bạn. Lúc tôi đi học về, tôi đi một vòng chỉ để đi với bạn tôi.
Lớp 7: Thích một anh lớp trên. Năn nỉ lớp trưởng canh chừng lớp mình. Vì vậy, tối hôm trước hãy sẵn sàng quần áo, ngày hôm sau tới lượt bạn với quần jean bó và áo sơ mi ngắn ngang hông. Lúc đang làm nhiệm vụ, đột nhiên, các bạn nam trong lớp khởi đầu hét lên:
- Lại đây, anh ta nói.
- Chào…
- Chào…
- Mau tới đây.
Tôi ngượng ngùng và xấu hổ, "này, có nhẽ bạn sẽ làm quen với tôi một lần nữa"
- Tôi sẽ ko đi đâu cả (lắc đầu cười ngượng ngùng)
- Nếu em ko vào thì cho anh ra.
Nói rồi, một người đàn ông cao to, đen nhẻm chạy ra, tới gần tôi, cúi xuống và thì thầm:
- Ra sân sau và kéo quần lên.
Có nhẽ hai quả bom ném xuống Hiroshima và Nagasaki ko có sức công phá như lời thì thầm đó. Tôi kéo tay người bạn đang làm nhiệm vụ và bỏ chạy, để lại những tràng cười đầy ám ảnh. Vốn dĩ nó ko quên kéo khóa quần nhưng chiếc khóa kéo lại tuột xuống, phản bội chủ sở hữu của nó. Cái quần chết tiệt.
Vào giờ ra chơi, tất cả những đứa trẻ trong lớp tôi kéo xuống để xem khuôn mặt (nhục nhã) của tôi khiến tôi phải dán mặt vào bàn. Ngay cả trong lúc xui xẻo, “anh ta” cũng biết tên anh, thỉnh thoảng gặp anh ở trường và nở nụ cười với anh đầy nhân hậu. Sau một thời kì, anh ta ve vãn đứa đàn ông học cùng lớp với anh ta, và tên cao ráo, đen nhẻm đã thổ lộ tình cảm với tôi theo đúng nghĩa đen. Tránh mãi. Rồi nhanh như chớp, từ đó ko còn người nào quen ve vãn nữa (có thể nói nhưng chỉ như muỗi vo ve rồi bay đi).
Lớp 8: Đồng thời được chọn vào đội tuyển thi học trò giỏi môn Văn. Qua vòng trường, thư thả vào thị thành. Lúc đó, nó phân tích một bài thơ nào đó nhưng mà tôi ko biết. Bạn Khushi ngồi trên chép bài thơ cho mình, bạn xấu ích kỉ viết cho mình 4 câu. Ko biết phải làm sao, mình phân tích được 4 câu được 3 trang rồi nộp. Tất nhiên là ko bao giờ thắng. Cũng vì đứa trẻ hư và ích kỷ
Lớp 9: Tôi ghét đi học, ghét các môn học của tôi, và họ cũng ghét tôi. Ồ ko, các thầy cô giáo thà ghét tôi. Đặc thù là thời khắc sinh nở. Người nào bảo cô đó tên là Sửu, người nói lúc đó ở Việt Nam có Seagame. Tôi và anh chàng ngồi cạnh tôi (cháu được chuyển đi để tôi "giúp cháu trong học tập" theo ước muốn của cô giáo chủ nhiệm, tôi đã giúp cháu hết mình, lần nào rà soát cháu cũng được chép bài nhưng bị mắng và kỷ luật. Rõ ràng là vậy. " các thầy cô giáo ko thích tôi.) Cô giáo dễ mến tới nỗi mỗi lúc cô bước vào, chúng tôi đều chào hỏi bằng cách hô vang "Seagame Trâu vàng sắp tới rồi". Cũng vì thế nhưng mà cô đó cũng thương em, muốn gần em hơn nên hay gọi điện hỏi thăm các kiểu. Biết con thích ăn trứng, tôi đã ko ngần ngại ghi một số lên bảng điểm và ghi danh vào sổ tay. Sau đó là Lịch sử, Hóa học. Ác mộng có thể được đặt tên. Các thầy cô giáo khiến mọi học trò sợ hãi.
Cho tới một ngày mùa đông thê lương, chán ko còn gì để chơi. Ở nhà, tôi nghiền một số viên C thành bột. Tới tâm tư với lũ bạn thân rằng tôi chán đời, bằng hữu xa lánh, học hành căng thẳng * khóc *. Lớp thể dục, xin ở lại lớp, rủ con ở lại. Nói "Tôi chết rồi, đây là thuốc ngủ" (Cầm gói bột C ra). Con bạn vẫn nghĩ rằng mình đang nô giỡn. Tôi uống rượu, sau đó tôi nằm xuống. Nó gọi, tôi ko trả lời, nó run rẩy, tôi ko thức dậy. Nó đưa tay lên mũi, tôi nín thở (may nhưng mà ko được bao lâu nhưng mà nghẹn ngào quá mẹ ơi). Cháu hoảng sợ, khóc thét, gọi cô giáo và các bạn tới bế xuống phòng thầy cô giáo (lúc đó trường chưa có phòng y tế). Thế là cô Tô bóp tay chân, nói thân nhiệt giảm, mạch đập chậm (ko hiểu sao có phải do uống C ko). Sau đó chị Hoa pha nước gừng rồi đút cho cháu từng thìa một. Tôi buồn cười quá nằm xuống nhưng cố kìm nén rồi quay mặt vào trong.
Chiến công vẻ vang ngày đó, cho tới ngày nay, nhiều người vẫn chưa biết sự thực ...
[rule_{ruleNumber}] [box type=”note” align=”” class=”” color:red;”>Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu bạn muốn gửi truyện thì gửi vào email [email protected] nhé!
Lớp 3: Bắt đầu với máu kinh doanh. Đi xin mấy bức tranh thủy thủ mặt trăng của bạn hàng xóm để bán cho các bạn trong lớp. Còn không thì gấp mấy quả bóng, mấy con chim, bán với giá vài trăm đồng (giờ vẫn không hiểu họ mua thế nào). Tuy nhiên, có những bạn mua rồi trả lại bị chửi game và phải xin lỗi rối rít hoặc không dám trả (bán hàng là một việc khó như vậy). Tiền thu được cũng đến tiệm tạp hóa cổng trường mua kem, hộp chữ C hay ô mai các loại.
Lớp 4,5: Nhận thấy mình cũng có chút năng khiếu về học vấn, tôi ngồi cạnh thằng ngốc nhất lớp. Vì vậy, tôi trở nên giàu có nhờ nó. Làm bài hộ bạn, thi chép bài, lương 2000 – 5000 tùy độ khó. Sau đó, cô ta lấy trộm tiền và đòi đưa ra mặt giáo viên chủ nhiệm. Tôi đầy lo sợ nhưng vẫn bình tĩnh: “Tôi sẽ thừa nhận điều đó với bạn trước, sau đó tôi sẽ không làm gì cả, vì tôi biết tôi sai và tôi thừa nhận điều đó, và nếu bạn gian lận, bạn sẽ bị trừng phạt. ”(Kể ra đi) Tài ăn nói cũng hình thành từ khá sớm). Cậu bé sợ quá, quay lại lấy trộm tiền mẹ cho (Cô ơi, con xin lỗi * ăn năn *)
lớp 6: Ăn mặc thời trang, áo sơ mi rộng thùng thình, quần ống loe, rất năng nổ. Luôn đi ngang theo kiểu “tiến lùi” (đầu nhô ra trước). Con nhỏ không đánh được ai, suốt ngày đánh nhau, bị gọi là “chuyên gia chọc phá”. Lúc đó, anh ấy đang yêu một người bạn cùng lớp ở trường tiểu học, nhưng anh ấy lại học cùng lớp với anh ấy hồi cấp hai. Luôn đi phía sau để nhìn bạn. Khi tôi đi học về, tôi đi một vòng chỉ để đi với bạn tôi.
Lớp 7: Thích một anh lớp trên. Năn nỉ lớp trưởng trông chừng lớp mình. Vì vậy, tối hôm trước hãy chuẩn bị quần áo, ngày hôm sau đến lượt bạn với quần jean bó và áo sơ mi ngắn ngang hông. Khi đang làm nhiệm vụ, đột nhiên, các bạn nam trong lớp bắt đầu hét lên:
– Lại đây, anh ta nói.
– Chào…
– Chào…
– Mau tới đây.
Tôi ngượng ngùng và xấu hổ, “này, có lẽ bạn sẽ làm quen với tôi một lần nữa”
– Tôi sẽ không đi đâu cả (lắc đầu cười ngượng ngùng)
– Nếu em không vào thì cho anh ra.
Nói rồi, một người đàn ông cao to, đen nhẻm chạy ra, đến gần tôi, cúi xuống và thì thầm:
– Ra sân sau và kéo quần lên.
Có lẽ hai quả bom ném xuống Hiroshima và Nagasaki không có sức công phá như lời thì thầm đó. Tôi kéo tay người bạn đang làm nhiệm vụ và bỏ chạy, để lại những tràng cười đầy ám ảnh. Vốn dĩ nó không quên kéo khóa quần nhưng chiếc khóa kéo lại tuột xuống, phản bội chủ nhân của nó. Cái quần chết tiệt.
Vào giờ ra chơi, tất cả những đứa trẻ trong lớp tôi kéo xuống để xem khuôn mặt (nhục nhã) của tôi khiến tôi phải dán mặt vào bàn. Ngay cả trong lúc xui xẻo, “anh ta” cũng biết tên anh, thỉnh thoảng gặp anh ở trường và nở nụ cười với anh đầy nhân hậu. Sau một thời gian, anh ta tán tỉnh đứa con trai học cùng lớp với anh ta, và tên cao ráo, đen nhẻm đã thổ lộ tình cảm với tôi theo đúng nghĩa đen. Tránh mãi. Rồi nhanh như chớp, từ đó không còn ai quen tán tỉnh nữa (có thể nói nhưng chỉ như muỗi vo ve rồi bay đi).
Lớp 8: Đồng thời được chọn vào đội tuyển thi học sinh giỏi môn Văn. Qua vòng trường, thong thả vào thành phố. Lúc đó, nó phân tích một bài thơ nào đó mà tôi không biết. Bạn Khushi ngồi trên chép bài thơ cho mình, bạn xấu ích kỉ viết cho mình 4 câu. Không biết phải làm sao, mình phân tích được 4 câu được 3 trang rồi nộp. Tất nhiên là không bao giờ thắng. Cũng vì đứa trẻ hư và ích kỷ
Lớp 9: Tôi ghét đi học, ghét các môn học của tôi, và họ cũng ghét tôi. Ồ không, các giáo viên thà ghét tôi. Đặc biệt là thời điểm sinh nở. Ai bảo cô ấy tên là Sửu, người nói lúc đó ở Việt Nam có Seagame. Tôi và anh chàng ngồi cạnh tôi (cháu được chuyển đi để tôi “giúp cháu trong học tập” theo nguyện vọng của cô giáo chủ nhiệm, tôi đã giúp cháu hết mình, lần nào kiểm tra cháu cũng được chép bài nhưng bị mắng và kỷ luật. Rõ ràng là vậy. ” các giáo viên không thích tôi.) Cô giáo dễ mến đến nỗi mỗi khi cô bước vào, chúng tôi đều chào hỏi bằng cách hô vang “Seagame Trâu vàng sắp đến rồi”. Cũng vì thế mà cô ấy cũng thương em, muốn gần em hơn nên hay gọi điện hỏi thăm các kiểu. Biết con thích ăn trứng, tôi đã không ngần ngại ghi một số lên bảng điểm và ghi danh vào sổ tay. Sau đó là Lịch sử, Hóa học. Ác mộng có thể được đặt tên. Các giáo viên khiến mọi học sinh sợ hãi.
Cho đến một ngày mùa đông thê lương, chán không còn gì để chơi. Ở nhà, tôi nghiền một số viên C thành bột. Đến tâm sự với lũ bạn thân rằng tôi chán đời, bạn bè xa lánh, học hành căng thẳng * khóc *. Lớp thể dục, xin ở lại lớp, rủ con ở lại. Nói “Tôi chết rồi, đây là thuốc ngủ” (Cầm gói bột C ra). Con bạn vẫn nghĩ rằng mình đang đùa giỡn. Tôi uống rượu, sau đó tôi nằm xuống. Nó gọi, tôi không trả lời, nó run rẩy, tôi không thức dậy. Nó đưa tay lên mũi, tôi nín thở (may mà không được bao lâu mà nghẹn ngào quá mẹ ơi). Cháu hoảng sợ, khóc thét, gọi cô giáo và các bạn đến bế xuống phòng giáo viên (lúc đó trường chưa có phòng y tế). Thế là cô Tô bóp tay chân, nói thân nhiệt giảm, mạch đập chậm (không hiểu sao có phải do uống C không). Sau đó chị Hoa pha nước gừng rồi đút cho cháu từng thìa một. Tôi buồn cười quá nằm xuống nhưng cố kìm nén rồi quay mặt vào trong.
Chiến công vang dội ngày ấy, cho đến ngày nay, nhiều người vẫn chưa biết sự thật …
[/box]#Chuyện #bựa #thời #đi #học
[rule_3_plain]#Chuyện #bựa #thời #đi #học
Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Lớp 3: Khởi đầu manh nha có máu kinh doanh. Đi xin lại mấy hình thủy thủ mặt trăng của anh láng giềng bán lại cho mấy đứa cùng lớp. Ko thì gập mấy hình quả bóng, con chim, bán lại với giá vài trăm đồng (giờ vẫn đếu hiểu làm sao nhưng mà chúng nó sắm cái đấy được). Tuy nhiên có những đứa sắm rồi trả lại bị mình mắng cho trận phải xin lỗi cuống quýt hoặc ko dám trả (bán hàng là phải rắn như thế ). Tiền thu được đổ cả vào hàng tạp hóa cổng trường cho những túi kem, hộp C hoặc ô mai đủ kiểu.
Lớp 4,5: Trông thấy mình cũng có tí tài cán học hành, lại ngồi cạnh 1 thằng học ngu nhất lớp. Thế là mình giàu lên nhờ nó. Làm bài tập hộ, rà soát cho chép bài, tiền lương 2000 – 5000 tùy độ khó. Tí nữa thì bị nó quỵt tiền rồi đòi phô cô chủ nhiệm. Mình thì trong lòng đầy sợ hãi nhưng vẫn thản nhiên: “Tui sẽ nhận lỗi với cô trước, thì tui sẽ chẳng làm sao cả, vì tui biết sai và tui nhận lỗi, còn cậu gian lận thì mới bị phạt” (Kể ra tài năng chém gió cũng tạo nên khá sớm). Thằng nhỏ sợ, về trộm tiền mẹ đưa cho mình (Cô ơi cháu vô cùng xin lỗi cô *ăn năn* )
Lớp 6: Mặc đúng mốt, áo rộng, quần ống loe, rất là hổ báo. Lúc nào cũng đi ngông nghênh theo kiểu “tiến thủ” (đầu nhô ra trước). Nhỏ con ko đánh được người nào, toàn xui chúng nó đánh nhau, bị gọi là “chuyên gia khích đểu”. Lúc ý thì đang thích 1 bạn học cùng lớp cấp 1 nhưng cấp 2 lại học lớp kế bên. Lúc nào cũng đi lẽo đẽo đằng sau ngắm bạn ý. Đi học về thì đi cả đường vòng chỉ để đồng hành bạn ý.
Lớp 7: Thích một anh lớp trên. Năn nỉ ỉ ôi đứa lớp trưởng cho trực tuần lớp anh ý. Thế là tối hôm trước sẵn sàng sẵn quần áo, hôm sau lượt là với quần bò bó, áo ngắn chiết eo. Đang trực thì bỗng mấy thằng con giai lớp ý nhao nhao lên:
– Em ơi vào đây anh bảo.
– Em ơi…
– Em ơi…
– Vào đây nhanh lên.
Mình xấu hổ ngượng ngùng “chẹp, ko lẽ lại định làm quen với mình”
– Em ko vào đâu (lắc đầu nguầy nguậy cười e thẹn)
– Em ko vào thì để anh ra.
Nói rồi một tên cao to đen hôi theo đúng nghĩa chạy ra, tiến sát lại gần mình, cúi xuống thì thầm:
– Ra sân sau kéo khóa quần lên đi.
Có nhẽ 2 quả bom thả xuống ở Hiroshima và Nagasaki cũng ko có sức công phá mạnh bằng cái lời thầm thì đó. Mình kéo tay ngay con bạn trực cùng chạy đi để lại tràng cười đầy ám ảnh ở đằng sau. Vốn là ko phải quên ko kéo khóa quần nhưng mà là cái khóa nó bị trờn tuột xuống, phản chủ của nó. Cái quần khốn nạn.
Giờ giải lao cả lũ con giai lớp ý kéo xuống xem mặt (sỉ nhục) mình làm mình phải dán mặt vào bàn. Âu trong cái rủi cũng có cái may, “anh ý” biết tên mình, thỉnh thoảng họp mặt ở trường cười với mình đầy ý nhị. Một thời kì sau thì tán con cùng lớp với mình còn cái tên cao to đen hôi đúng nghĩa thì lại tỏ tình với mình. Tránh mãi mới được. Rồi như là một cái dớp, từ đó tới giờ ko người nào làm quen ve vãn mình nữa (Kể ra cũng có nhưng cũng chỉ như con muỗi vo ve bay qua rồi bay mất)
Lớp 8: Cũng được chọn vào đội đi thi học trò giỏi Văn. Qua vòng trường, ung dung vào vòng thị thành. Lúc đó nó cho phân tích một bài thơ nào đó nhưng mà mình chả thuộc. Khều khều đứa bạn ngồi trên chép hộ bài thơ, con xấu tính ích kỷ nó chép cho mình được 4 câu. Chả biết làm gì, ngồi phân tích 4 câu cũng được 3 trang rồi nộp bài. Tất nhiên là ko bao giờ trúng giải. Cũng chỉ tại cái con xấu tính ích kỷ
Lớp 9: Mình ghét đi học, ghét các môn học, và cũng thế, chúng nó cũng ghét mình. À ko, các cô giáo ghét mình thì đúng hơn. Nhất là giờ Sinh. Người nào bảo cô tên là Sửu, người nào bảo lúc đó lại có Seagame ở Việt Nam. Mình với thằng ngồi cạnh (bạn ý được chuyển tới để mình “giúp sức bạn ý trong học tập” theo ý nguyện của cô chủ nhiệm, mình giúp sức rất mực, giờ rà soát nào cũng cho chép bài thế nhưng mà còn bị mắng rồi kỷ luật này nọ, rõ là các cô giáo ko hề yêu quý mình) quý cô giáo tới nỗi nhưng mà cô cứ bước vào là bọn mình chào đón bằng cách hô to “Trâu Vàng Seagame tới”. Cô cũng vì thế nhưng mà quý mình, muốn được ở gần mình hơn, nên hay gọi lên bảng trả bài hỏi han các kiểu lâu ơi là lâu. Biết mình thích ăn trứng nên cũng ko ngần ngại cho vài quả vào bảng điểm và vinh danh trong quyển sổ đầu bài. Rồi giờ Sử, giờ Hóa. Những nỗi ác mộng có thể kể tên. Những cô giáo khiến học trò nào cũng khiếp đảm.
Cho tới một ngày mùa đông u ám, chán chả có trò gì chơi. Mình ở nhà nghiền mấy viên C ra thành bột. Tới tâm tư với con bạn thân các kiểu rằng tao chán cuộc sống lắm rồi, bằng hữu thì xa lánh, học hành thì căng thẳng *khóc lóc*. Giờ thể dục, xin kiến tập ở lại lớp, rủ cả con bạn ở lại. Bảo “tao chết đây, đây là thuốc ngủ đấy” (Giơ gói bột C ra). Con bạn vẫn nghĩ mình đùa cười nói vô duyên. Mình uống, rồi mình nằm xuống. Nó gọi, mình ko thưa, nó lay, mình ko tỉnh. Nó đưa tay sờ lên mũi, mình nín thở (may nó ko để lâu chứ sặc bỏ mẹ). Nó thất kinh khóc lóc xuống gọi cô giáo với lũ bạn lên cõng mình xuống phòng thầy cô giáo (lúc ý trường chưa có phòng y tế). Thế là cô Sử thì bóp tay chân cho mình, kêu thân nhiệt mình đang hạ, bắt mạch thấy mạch chậm (đếu hiểu vì sao, có phải do uống C ko hả ). Cô Hóa thì pha nước gừng rồi đút cho mình từng thìa. Mình nằm buồn cười lắm đó nhưng cố nén, rồi quay mặt vào trong.
Chiến công vẻ vang ngày đó, tới giờ vẫn nhiều người còn chưa biết thực hư…
#Chuyện #bựa #thời #đi #học
[rule_2_plain]#Chuyện #bựa #thời #đi #học
[rule_2_plain]#Chuyện #bựa #thời #đi #học
[rule_3_plain]Phân mục: Truyện sex hay
Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Chuyện #bựa #thời #đi #học