Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.me, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Tôi luôn nhớ tới cô đấy, một người thầy cô giáo đã dạy dỗ cho tôi rất nhiều điều. Cô đấy tên là Phương Bích Như.

Tôi sống trong một ngôi làng nhỏ miền núi ở phía nam non sông. Lúc đó là đầu năm 1967. Tôi mới 15 tuổi, đó là thời kỳ tăng trưởng tuổi xanh của tôi. Tôi đang học lớp một của trường cấp hai trong làng.

Vào mùa xuân năm đó, một số thành viên Hắc Ngũ bị điều chuyển từ thành thị về nông thôn, trong số đó có cô giáo Bích Như. Cha cô là một quan chức của Quốc dân đảng, người đã nổi dậy trong Chiến tranh Giải phóng, và cô đã thành thân với một trung trưởng đoàn của Quân đội Giải phóng Nhân dân.

Hiện giờ người đứng đầu trung đoàn đã bị tống vào tù vì đã nói vài điều xấu về một lãnh đạo chính quyền trung ương nào đó. Thêm vào lý lịch của người cha, cô đấy cứng cáp đã bị đưa tới ngôi làng miền núi xa xôi của chúng tôi.

Cô Bích Như đã hơn 40 tuổi, thân thể cô trông yếu ớt. Trưởng làng là một người tốt nên ông đấy ko để cho cô làm thuê việc đồng áng. Vì vậy cô đã trở thành thầy cô giáo của chúng tôi và tham gia giảng dạy tất cả các lớp học. Cô tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, dư sức đảm đương việc dạy học cho những đứa trẻ ở ngôi làng miền núi hẻo lánh này. Đây là lý do vì sao tôi muốn tham gia kỳ thi Đại học Bắc Kinh sau thời kỳ Cách mệnh Văn hóa.

Cô giáo tôi rất xinh đẹp, mọi người đều nghĩ tương tự. Kiên cố lúc còn trẻ, cô đấy đã mê hoặc nhiều người. Mặc dù hiện nay tuổi tác của cô đã ngoài bốn mươi, đã là mẹ của hai đứa con, nhưng cô vẫn rất đẹp với làn da trắng nuột nà. Cô Bích Như là một người phụ nữ miền Bắc tiêu biểu, đặc thù là ở một ngôi làng nhỏ miền núi như chúng tôi, cô đấy đơn giản là một thiên thần.

truyen sex

Cô thích chúng tôi lắm, và đám con trẻ chúng tôi cũng rất thích cô đấy. Xóm nhỏ miền sơn cước như bừng lên sức sống vì có sự hiện diện của cô Bích Như. Đây là một toàn cầu khác lạ so với những thành thị lớn đang hỗn loạn vào thời khắc đó.

Tôi biết cô rất quan tâm tới tôi vì tôi là một đứa trẻ cá biệt. Tôi ko thích nói chuyện, nhưng điểm số học tập của tôi rất tốt. Mẹ tôi đã mất sớm, ba tôi thì bệnh liệt giường liệt chiếu. Tuy tôi phải vừa học vừa làm nhưng điểm số lúc nào cũng tuyệt vời. Ngồi học ở lớp một, lúc lần trước nhất nhìn thấy cô Bích Như, tôi đã có một cảm giác rất thích thú nhưng mà tôi ko biết vì sao. Cách cô đấy nhìn tôi cũng hơi đặc thù, như thể cô đã nhìn thấy tôi ở đâu đó trước đây.

Cô đấy đã nhìn thấy tài năng của tôi, và cũng kỳ vọng rằng trong tương lai sẽ có một sinh viên đại học trong ngôi làng sơn cước này. Các bạn biết ko, làng tôi ko hề có một sinh viên nào đã gần nữa thế kỷ qua. Do đó, cô thường đốc thúc tôi siêng năng học hành, cho tới năm thứ hai của trường trung học cơ sở. Vào thời khắc đó, tôi đã tham gia kỳ thi trong năm thứ ba của trường trung học cơ sở. Tôi đã đứng trong tốp ba.

“Con học giỏi lắm, Tiểu Minh à. Cô kỳ vọng làng Nam Sơn này đặt hết niềm tin yêu vào sự nghiệp của con. Con phải làm cho dân làng hãnh diện nhé.” Cô thường nói với tôi tương tự.

Tôi ngước nhìn khuôn mặt dịu dàng và xinh đẹp của cô, trong lòng tràn đầy niềm kỳ vọng về một tương lai tốt đẹp.

Thế nhưng chuyện xảy ra vào một đêm định mệnh đã thay đổi toàn thể cuộc đời tôi.

Đó là một đêm trăng sáng giữa mùa hè oi ả. Con heo nhà tôi xổng chuồng và chạy ra đồng. Tôi phải mất một thời kì thật lâu mới đưa được nó về. Lúc này trời đã rất khuya.

Lúc trở về nhà, tôi tình cờ đi ngang qua sân trong của ngôi nhà cô giáo Bích Như đang sinh sống. Xung quanh yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ làm khơi dậy sự tò mò của tôi. Thế là tôi bèn trèo lên bức tường làm bằng rơm và bùn đất để nhìn vào sân trong nhà cô. Tôi thấy có một người nữ giới đang sẵn sàng đi đái, lưng hướng về phía tôi.

Dưới ánh trăng huyền ảo, người nữ giới đó đưa hai tay sang hai bên thắt lưng, cởi quần xuống rồi ngồi xổm dưới đất để đái. Đập vào mắt tôi là hai mông đít to lớn tròn trịa và trắng như tuyết, tạo dáng như hình trái tim ngược. Trong đêm khuya u tịch, tôi nghe được cả tiếng nước tiểu chảy ra kêu xè xè tuy nghe rất nhỏ, phát ra từ bên dưới đôi mông bạch tuyết đó. Tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình mụ mị, tim đập loạn xị. Mặc dù có hai nữ thầy cô giáo sống trong ngôi nhà này, nhưng nhìn qua vóc dáng người nữ giới đang ngồi đái thì tôi đoán đó là cô giáo Bích Như.

Trời ạ, cái thứ trắng phau như tuyết dưới ánh trăng đó là mông đít của cô, trông thật gợi cảm làm sao!

Đột nhiên có một sự thôi thúc ko thể nói nên lời, đũng quần của tôi dựng đứng lên ngay ngay lập tức. Hơi thở của tôi gấp gáp và hỗn loạn. Hình như tôi đã trưởng thành ở tuổi mười lăm. Trẻ em ở thôn quê thường thấy lừa và ngựa giao phối, vì vậy chúng dậy thì sớm hơn trẻ em ở thành thị.

Tôi mê mải nhìn chằm chằm vào thứ trắng như tuyết đó, kẻo bỏ qua dịp may hiếm có này, cho tới lúc cô đấy đứng dậy kéo quần lên và mất tích sau cánh cửa.

Thật ra tôi ko biết chắc người nữ giới đó có phải là cô giáo Bích Như hay ko, nhưng tôi luôn buộc mình phải nghĩ rằng người đó chính là cô. Điều đó luôn mang lại cho tôi một cảm giác thỏa mãn ko thể giảng giải được. Tôi về nhà trong tình trạng mê mụ rất nhiều.

Ngày hôm sau vào lớp học, lúc nhìn thấy cô giáo Bích Như, tim tôi đập nhanh hơn. Trong đầu tôi ngay lập tức hiện lên hình ảnh đôi mông bạch tuyết dưới ánh trăng. Người đó chính là cô, cô giáo xinh đẹp và cao quý của tôi. Quan sát hai mông đít to tròn rất quyến rũ đó, tôi ko dám nghĩ về nó nữa. Nhưng mỗi ngày trôi qua, tôi ko thể ko nghĩ rằng mình đã khát khao được gặp cô biết bao nhiêu. Thậm chí tôi còn khát khao được ở kế bên cô…

Một lúc dục vọng bùng phát, tôi ko thể dẹp bỏ được. Đôi mông bạch tuyết của cô Bích Như đã ám ảnh tôi. Tôi khởi đầu mất ngủ, hầu như đêm nào tôi cũng phải tới bức tường đất ở sân trong nhà cô đấy để theo dõi. Dù trời gió hay mưa, nếu tôi ko nhìn thấy nó, tôi sẽ ko ngủ được vào đêm tối. Nhìn trộm trên bức tường sân trong nhà cô Bích Như đã trở thành một phần cuộc sống của tôi.

Tất nhiên, có một cái giá phải trả. Điểm số học tập của tôi đã giảm mạnh. Tôi ko giữ được trạng thái tốt trong lớp học. Tôi thường xuyên chuyên chú nhìn vào cặp mông phúng phính của cô giáo Bích Như.

Hình như cô cũng nhận thấy điều đó, vì sự nhạy cảm của người nữ giới. Cô nói chuyện với tôi, nhưng tôi luôn do dự. Vì vậy cô đấy quyết định tự mình hành động.

Vào một đêm, tôi lại lặng lẽ tới bên bức tường sân trong thân thuộc. Trên thực tiễn, cô Bích Như đã ở đó từ lúc tôi rời khỏi nhà. Cô khởi đầu đi theo tôi, nhưng thật rủi ro là tôi đã quá phấn khích nên ko nhận thấy. Lúc tôi trèo lên bức tường đất, cô liền bước ra từ bóng tối, và tôi kinh hoàng nhìn cô.

Cô Bích Như chỉ nhìn tôi nhưng mà ko nói lời nào. Tôi biết cứng cáp là cô rất tức giận. Ánh mắt của cô rất phức tạp, tôi ko thể đọc được. Tôi đứng yên, sững sờ trong giây lát, sau đó tôi quay đầu bỏ chạy như bay.

Ngày hôm sau tôi ko dám tới lớp. Tôi chạy ra ngoài đồng, nơi ko người nào tìm thấy tôi, và tôi ko về nhà cho tới tối.

Cô đấy đang ngồi trong nhà tôi, có nhẽ đợi tôi đã lâu rồi. Tôi sững sờ trước cửa nhà lúc cô bước ra. Cô chỉ đưa tay lên xoa đầu tôi và nhẹ nhõm nói:

“Tiểu Minh, con phải phấn đấu học tập, đừng nghĩ tới chuyện khác. Con hãy vì cha mẹ nhưng mà tranh đấu, tranh đấu cho làng Nam Sơn này, con hiểu ko? Con là một đứa trẻ thông minh, học giỏi, rồi con sẽ thành công. Ngày mai con phải tới lớp, nhớ đừng tới trễ nhé.”

Nói xong, cô mỉm cười rồi rời đi. Tôi cảm thấy hơi cay sống mũi.

Tôi trở lại lớp học, nhưng vẫn ko thể tập trung. Tôi buộc mình phải tham gia lớp học, nhưng thèm muốn ko thể giảng giải được cứ luôn dẫn dắt tâm trí tôi. Điểm số của tôi được cải thiện, nhưng ko tốt như trước. Thèm muốn tình dục và lý trí đan xen vào nhau, và đối với một đứa trẻ đang ở độ tuổi mới lớn như tôi, điều đó thật quá khó khăn.

Chín ngày sau, cuối cùng tôi ko thể chịu đựng được nữa, bèn quay trở lại bức tường sân trong nhà cô Bích Như vào đêm tối. Nhưng ko có người nào ra sân trong để đi đái. Chắc cô đấy đã phòng ngừa tôi!

Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi. Tôi vội vã khoét một lỗ nhỏ trên bức tường đất của phòng tắm nhà cô Bích Như, để tôi có thể nhìn lén lúc màn đêm buông xuống. Chợt nghe có tiếng xối nước, một cô giáo đang tắm bên trong. Dù ko thể nhìn thấy gì nhiều trong màn đêm, nhưng tôi vẫn dùng tiếng nước chảy róc rách và hình ảnh làn da mờ nhạt để khơi gợi trí tưởng tượng của tôi. Như thể tôi lại được nhìn thấy cặp mông bạch tuyết của cô đấy.

Lúc cô đấy đang tắm rửa bên trong, ở bên ngoài tôi lôi con cặc cứng ngắc của mình ra khỏi quần và sục liên tục. Tới lúc tôi đạt cực khoái và bắn tinh lực lên bức tường bùn đất trộn rơm có màu vàng úa.

Phụ nữ có trực quan. Một ngày nọ, lúc tới bức tường đất một lần nữa, tôi nhận thấy cái lỗ nhỏ đã bị bịt kín. Kinh hoàng nhìn ra xung quanh, tôi sợ rằng có người nào đó lại từ trong bóng tối bước ra. Ồ, ko thể như thế này được. Tôi vội vã chạy trốn.

Ngày hôm sau, tôi tới lớp với tâm trạng run rẩy. Cô giáo Bích Như vẫn tỏ vẻ phổ biến như mọi lúc, ôn tồn giảng dạy cho đám học trò chúng tôi. Ko có gì thất thường cả. Tôi lấy lại sự tĩnh tâm một phần nào. Có thể nào cô đấy giả vờ như ko có chuyện gì xảy ra để tránh những học trò khác cười nhạo tôi?

Do còn trẻ em và năng động, tôi đã ko coi trọng lòng tốt của cô. Tôi đã khoét một cái lỗ khác lúc nhìn thấy thời cơ thích hợp. Thế nhưng hai ngày sau, cái lỗ đó lại bị bịt kín.

Tôi biết đó phải là cô giáo Bích Như, vì nếu là cô giáo nào khác thì tôi đã bị tố giác từ lâu rồi. Chừng nào tôi còn trốn ở đó, tôi, người ko phòng ngừa chút nào, cứng cáp sẽ bị bắt và cái kết có thể tưởng tượng ra được. Nhưng điều đó đã ko xảy ra.

Vì vậy, tôi biết chắc đó chính là cô đấy. Cô muốn tôi hãy lùi lại một cách lặng lẽ, tập trung vào việc học và trở thành một đứa trẻ ngoan. Tôi cũng muốn tương tự lắm chứ, nhưng ko hiểu sao tôi lại ko làm được. Tôi như kẻ nghiện ma túy, và tình trạng thật vô vọng.

Tôi chỉ đợi tới ngày được giải phóng thực sự.

Ngày đó cuối cùng đã tới.

Vào một buổi chiều đầu thu u ám, trời sắp mưa to, tất cả đàn ông và nữ giới trong làng rủ nhau ra đồng thu hoạch. Nếu vụ thu hoạch ko xong trước cơn mưa bão thì công sức sáu tháng qua sẽ trở thành vô ích.

Trong làng ko còn người nào, vì vậy tôi lẻn về. Tôi định khoét một cái lỗ khác trên vách tường đất của phòng tắm nhà cô Bích Như. Nhưng lần này tôi táo tợn hơn, tôi muốn vào bên trong phòng tắm để tìm một phương pháp hiệu quả.

Do đó cuối cùng tôi đã bước vào phòng tắm nhà cô đấy lần trước nhất. Tôi lo lắng tìm kiếm trên tường, định tìm một chỗ khó bị nhận mặt. Rốt cuộc tôi cũng tìm ra một vị trí nhưng mà tôi nghĩ là điểm mù, và thế là tôi lấy đồ đoàn của mình ra và khởi đầu khoét lỗ.

Ngay lúc tôi đang làm việc hăng say, cô giáo Bích Như đã trở về. Có nhẽ do quá bận rộn nên tôi ko hề trông thấy điều gì xung quanh mình. Tới lúc tôi quay đầu lại, cô đấy đã đứng ngay sau lưng tôi!

Tôi thờ thẫn nhìn cô. Cô đang che các ngón tay lại, và tôi thấy có một mảnh vải quấn quanh ngón trỏ của bàn tay trái. Chắc cô đấy đã bị thương trong lúc vội vã thu hoạch, nên cô về nhà để băng bó cho nó.

Cô Bích Như cũng nhìn tôi. Ánh mắt của cô chất chứa một xúc cảm phức tạp, vừa buồn bực, vừa thương hại, vừa tức giận. Tôi ko thể biết.

Nhưng cô đấy ko nói gì cả. Đột nhiên tôi lấy hết dũng cảm, nói lớn giọng với cô:

“Cô ơi, con vô phòng tắm nhà cô để đi đái!”

Nói xong, tôi quay lưng về phía cô, cởi dây nịt quần ra và khởi đầu đái.

Tôi thực sự lo lắng rằng mình ko thể đái được, và tôi sẽ làm trò hề trước mặt cô giáo của mình. Nhưng tôi rặn mạnh và vẫn đái ra nước. Sau lúc đái xong, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi kéo khóa quần, quay người lại và ngửng đầu bước đi nhưng mà ko thèm nhìn cô đấy. Thực ra, tim tôi đập rất mạnh, và tôi thực sự ko biết phải làm gì tiếp theo.

Nhưng lúc tôi đi được vài bước thì bỗng nghe tiếng thở dài của cô Bích Như từ phía sau, và sau đó một tiếng nói nhỏ nhẹ truyền tới tai tôi:

“Tiểu Minh, con là học trò của cô, cô có trách nhiệm chăm sóc cho con. Cô rất thương yêu và lo lắng cho con, con có hiểu ko? Vì con, cô sẵn sàng làm mọi thứ và sẽ chịu mọi trách nhiệm.”

Tôi đột ngột ngừng bước, quay lại và thấy cô Bích Như đưa hai tay lên ngực mình. Cô đang cởi cúc áo ra, để lộ cái cổ trắng ngần. Trong đầu tôi thoáng hiện lên hình ảnh hai mông đít to tròn và trắng như tuyết của cô dưới ánh trăng đêm đấy.

Lúc này tôi chỉ cảm thấy ù ù trong đầu. Máu dồn hết lên, tôi lao nhanh tới cô, đẩy cô ngã xuống lớp cát ướt làm nền nhà.

“Đừng Tiểu Minh ơi, đừng nhưng mà, ở đây ko được…”

Cô kêu lên một cách khẩn khoản, nhưng giọng cô rất nhỏ, nghe như cô đang rên rỉ với tôi. Giờ đây tôi ko còn quan tâm gì thêm nữa. Tôi cảm thấy khẩn trương, vội vã cởi áo của cô.

Cô Bích Như muốn ngăn tôi lại theo bản năng, nhưng cô ko dám dùng quá nhiều lực. Chúng tôi xô đẩy trong một lúc, và có nhẽ cô đã trông thấy rằng nó chỉ kéo dài thời kì hơn, vì vậy sức phản kháng của cô yếu đi. Cuối cùng, tôi cũng cởi được áo của cô ra.

“A…”

Cô kêu lên, và theo bản năng lấy tay che ngực. Tôi thô bạo kéo tay cô ra. Một cặp vú phổng phao và trắng nõn bật ra ngoài trước mặt tôi. Vú cô Bích Như to lớn phổng phao, ú na ú núc. Thật là đẹp tươi làm sao. Ôi cặp vú của nữ giới!

Mặc dù vú cô Bích Như hơi xệ xuống một tẹo vì tuổi tác, nhưng chúng vẫn rất đầy đặn. Đặc thù là hai núm vú nhỏ màu đỏ sẫm, khiến người ta chỉ muốn xơi tái nó trong một ngụm.

Đây là lần trước nhất tôi được nhìn thấy vú nữ giới rõ tương tự. Tôi nuốt nước miếng một cách khó khăn. Thế rồi tôi ngay lập tức lao tới, cúi xuống cắn lấy núm vú của cô và bú mút một cách thèm thuồng.

“Kìa Tiểu Minh, đừng nhưng mà, đừng làm ở đây kẻo có người nhìn thấy đó. Ko được nhưng mà… Được rồi, cô sẽ cho con, mình vô trong đi, đừng ở đây nữa, cô…”

Nhưng tôi ko thể kiểm soát được những điều này. Thú vui thú bị cấm đoán khiến tôi quên đi những gì cô nói. Một hồi sau, tôi thấy mình nằm trên người cô Bích Như, bú vú cô và sờ soạng thân thể cô một cách nóng vội. Cô vùng vẫy vài lần, cuối cùng đành bất lực trong sự vô vọng. Sau đó cô dần tĩnh tâm lại.

Nhân thời cơ, tôi luồn tay vào trong quần cô và lúc cởi mạnh, gấu quần của cô bị cởi xuống khỏi eo. Tôi ngồi dậy, nắm lấy gấu quần và kéo mạnh xuống. Cô nhấc đít lên một cách vô thức và lúc tôi đứng dậy, tôi kéo quần ngoài của cô ra khỏi người cô, để lộ đôi chân thon thả. Chân cô Bích Như rất trắng trẻo, làn da cô sáng bóng. Cô liền kẹp chặt hai chân của mình lại.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi chân dài của cô giáo tôi và nuốt nước miếng. Ngay ngay lập tức, tôi cúi xuống nắm lấy cái quần lót màu đỏ của cô.

Lúc này, cô đột nhiên nắm chặt tay tôi và ko cho tôi cử động nữa. Tôi phấn đấu kéo mạnh nhưng ko được. Ko hiểu cô lấy đâu ra một sức lực mạnh mẽ tương tự. Tôi thở hổn hển, nhìn chòng chọc vào cô giáo đoan trang của mình đang nằm trên mặt đất.

Cô cũng thở hổn hển và nhìn tôi. Đôi mắt cô đầy sợ hãi và lo lắng. Nhưng sau một lúc, nỗi sợ hãi và lo lắng dần mất tích. Cô nhắm mắt nhắm mũi lại và buông hai tay xuôi theo thân mình, chấp nhận với số phận.

Tôi ko chần chừ phút giây nào để nắm kéo và giật chiếc quần lót của cô Bích Như ra khỏi người cô. Giờ đây cô chỉ nằm im lìm dưới đất, thân thể trần truồng của cô giống như một pho tượng trắng tinh khôi.

Xem thêm chi tiết Chịch cả cô giáo lẫn mẹ vợTác giả kiehry

Phân mục: Truyện sex hay

Nguồn: sex-shoponline.net

Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót

Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục

#Chịch #cả #cô #giáo #lẫn #mẹ #vợTác #giả #kiehry

Bài này hay lắm nè:   Vẽ tranhTác giả thefool

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *