Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Scandal tại Trường Xuân Mai làm cả nước sửng sốt trong suốt một tháng. Ngành tin báo cũng bận rộn biết bao nhiêu giấy mực. Các nhà tâm lý học nổi tiếng nhăn mày, bóp trán phân tích. Và đặc trưng là các bậc phụ huynh đứng ngồi ko yên lo lắng.
Scandal to lớn là thế. Nhưng một trong những nhân vật chính lại đang bị quên mất. Trong một góc tối của gian phòng giam ẩm thấp dơ bẩn, một tấm lưng gầy còm cong vòng co ro, thỉnh thoảng lại ho lên sù sụ. Ông Lâm đã ngót ngét 57 tuổi, cái tuổi nhưng mà con thưa cháu gửi của người ta. Còn ông, đơn thân lẻ bóng đã hơn 10 năm, từ cái ngày nhưng mà vợ con ông dứt khoát bỏ đi, để lại ông và sự túng quẫn tột cùng.
Ông được nhận vào làm bảo vệ tại Trường Trung học Xuân Mai. Sáng sáng quét sân, mở lớp học, chiều tối lại nhường đó công việc đảo trái lại. Mỗi đêm, ông quay lại với toàn cầu riêng nhỏ nhỏ của mình. Một gian phòng gỗ xiêu vẹo sau góc sân trường. Mỗi đêm như một, thân thể gầy gò của ông co rút trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, mong giấc ngủ nhanh tới và vĩnh viễn ko tỉnh lại.
Mọi chuyện cứ tưởng như thế cho tới hết đời, nếu ko có chuyện xảy ra đêm đó.
Đó là một đêm khó ngủ. Mưa gió rít gào qua ô cửa sổ. Mưa lớn như trút nước làm mái tôn oằn xuống cót két than khóc. Ông Lâm trùm chăn kín qua đầu, cố ru giấc ngủ. Nhưng lòng ông cảm thấy nôn nao bất an lạ kì. Ông chợt nhớ tới chuồng con Vàng và bầy chó con ko đủ che chắn. Ông Lâm lập cập bật dậy, khoát tạm chiếc áo che mưa, lao ra ngoài.
Đúng như ông nghĩ, mẹ con con Vàng ướt sũng, run rẩy thật tội nghiệp. Ông Lâm kéo tấm tôn cũ chắn ngang cửa chuồng, thay tấm giẻ ướt sũng nước trong chuồng, thật kiên cố. Chợt ông thấy một bóng trắng đang nép người tại mái hiên buồng bảo vệ trước cổng trường. Ma sao? Với tuổi ông Lâm đã sớm chẳng thèm nghĩ tới chuyện vớ vẩn đó. Nếu trên đời quả thực có ma, thì ông cũng chẳng quan tâm.
– Người nào đấy? – Ông dụi nước mưa trên mặt, bước tới.
– Chú… Chú Lâm… Con nè… con Vi, 11A7 nè chú… – Giọng một đứa con gái yếu ớt, run rẩy vang lên.
– Con Vi… Vi…
Ông Lâm lẩm nhẩm cố nhớ, chân tiếp tục bước, tới lúc nhìn rõ gương mặt trắng nhợt ướt đẫm của con nhỏ ông mới nhớ ra. Con Vi, một trong những đưa học giỏi nhất Khối 11, cũng thuộc dạng xinh xẻo nhất. Ko hiểu sao, nó lại ở đây, co ro run rẩy trong chiếc áo dài trắng ướt sũng nước.
– Con nhỏ này… Mày làm gì ở đây? Mưa gió… Khuya khoắt thế này hả?
– Chú cho con vào với… Con ướt hết rồi… – Con nhỏ run rẩy, đôi môi run lên năn nỉ.
– Mày… Ừ… Vào đây…
Ông Lâm mở cổng. Con nhỏ ko kịp nói gì, vứt xe đạp chỏng chơ trên sân. Nó kéo vạt áo che mưa sau của ông, trùm lên đầu. Thân thể nó lạnh lẽo, chạm nhẹ làm ông rùng mình. Ông Lâm chậm chậm bước đi, cho nó bám theo phía sau. Tới hành lang lớp học, ông ngừng lại.
– Mày đọc số điện thoại ba mẹ… Chú gọi tới đón cho…
– Ko… Con tự về được… Con ko muốn họ đón… Hết mưa là con về…
– Mày biết giờ này là mấy giờ đêm ko? Còn đòi về một mình… còn bộ dạng tương tự…
Ánh mắt ông Lâm chợt ngừng lại trên người con nhỏ. Lớp vải áo dài trắng sũng nước dính sát vào thịt da. Ngực nó phập phồng, căng tràn sức sống. Cổ áo dài bung cúc gài. Chiếc cổ trắng ngần ko ngấn. Gương mặt con nhỏ thất thần nhìn ra ngoài mưa, mặc giọt nước chảy dài qua khoé môi đỏ hồng hé mở. Ông chợt thấy xấu hổ vì ánh mắt của mình.
– Mày phải đi về thôi… Phải có người đón… – Ông quyết đoán bước tới Phòng Giám thị, nơi có điện thoại bàn.
– Ko… Chú… Chú đừng đuổi con về… hết mưa con tự về được nhưng mà… – Con Vi chợt nghẹn ngào.
– Chú có gọi họ cũng ko đi rước con đâu… Họ đâu cần con nữa… Hu hu… – Nó ngồi phệt xuống sàn, bưng mặt nức nở.
– Này… Này… Có việc gì? Vì sao khóc? – Ông Lâm bối rối, ông ngồi xuống bên nó, nhưng chẳng biết làm gì.
Ông Lâm chậm chậm vỗ vỗ đầu nó. Đó là hành động xoa dịu duy nhất ông có thể nghĩ tới, như ông vẫn hay xoa đầu con Vàng.
– Chú… Hu hu… – Con nhỏ khóc lớn hơn, khóc như bị dồn nén từ rất lâu.
Nó lao vào lòng ông, cả người run rẩy. Hơn người nào hết, ông biết mình đang là điểm tựa tâm lý cho nó. Nhưng… con gái, dù sao cũng đã lớn, lại ko phải ruột thịt, rưng rức trong lòng ông… Có gì đó rất ko ổn. Ngực ông cảm nhận một sự mềm mại êm dịu từ rất rất lâu, ngỡ như đã quên mất. Tay nó chống dưới sàn lại vô tình cọ vào khối u lủng lẳng dưới quần ông. Ông Lâm ko biết làm gì… ông cũng chẳng dám mong gì hơn. Có nhẽ khoảnh khắc này được kéo dài mãi mãi đã làm ông toại nguyện.
– Ba mẹ con làm sao? Sao lại ko cần con chứ? – Giọng ông chợt nhẹ nhõm hơn nhiều.
– Họ… Họ ly dị rồi… Mỗi người đều có người khác… Hu hu… Con như của thừa… Chẳng người nào muốn nhận con để làm kỳ đà cản mũi…
– Sao lại thế… Ko phải vậy đâu…
– Con… nói… hát xì… – Con nhỏ nhảy mũi, cả người run lên.
Ông nhìn qua vai con nhỏ. Vạt áo dài mở rộng một bên, màu da thịt của bờ mông căng tròn cong vòng nảy nở. Ông thấy thân thể mình nhộn nhạo lạ kì.
– Haizz… Con cảm lạnh rồi… cũng phải có người rước con thôi… mưa tới bao giờ mới dứt đây… – Ông thấy hơi thở mình dồn dập gấp gáp, ánh mắt ko thể rời khỏi bờ mông của con nhỏ.
– Ko… Con ko muốn về… Con gọi con Hạnh… Con gọi con Hương… Ko đứa nào nghe máy… hu hu… Ko người nào cần con nữa hết…
– Thôi hiện thời thế này… Con vào phòng chú… hong quần áo cho khô đi… Chờ hết mưa rồi về…
Ông Lâm thấy tim mình đập nhanh, thật nhanh. Cảm giác bồn chồn như lần đầu rủ con gái đi chơi, thời niên thiếu. Sẽ ko có gì xảy ra… Nó còn nhỏ hơn tuổi con mình. Bất kỳ người nào cũng sẽ hành động như ông vào hoàn cảnh này. Ko người nào để một con nhỏ ướt nhẹp ngồi đó tới đổ bệnh, có thể còn viêm phổi. Ông luôn tự nhẩm tương tự suốt quãng đường ra sau trường. Nhưng bước chân bì bõm, bàn tay lạnh buốt của con nhỏ níu chặt áo ông, lại làm ông đợi mong. Đợi mong gì đó…
Cánh cửa phòng xiêu vẹo khép lại. Ông Lâm túm lấy cái chăn vải nhàu bẩn phủ qua sợi dây kẽm góc phòng, nơi ông thường dùng phơi quần áo.
– Con qua đó thay đồ ra…
Con nhỏ líu ríu vén màn chui vào trong. Tiếng xột xoạt vang lên trong tai ông Lâm rõ mồn một, còn rõ hơn cả tiếng mưa gió thét gào bên ngoài. Từng mảnh vải trắng sũng nước vắt lên sào. Ông Lâm bước tới, tay đưa lên toan nhận lấy. Chợt thêm hai mảnh vải trắng nữa đưa lên, làm tim ông thắt lại. Hai mảnh đồ lót trắng tinh mỏng manh làm ông ngơ ngẩn thất thần.
– Chú hong dùm con… Con…
Con nhỏ nhi nhí chợt ngửng đầu lên bắt gặp ánh mắt của ông Lâm. Ông đang đứng sát bức màn, mặt nhô lên khá nhiều. Bức màn ko che được bờ vai trắng hồng của con nhỏ trước ánh mắt nóng bổng của ông.
– Ahh…
Con nhỏ la khẽ. Mặt đỏ bừng, con rụt người xuống. Ông Lâm sực tỉnh, mặt nóng lên vì xấu hổ.
– Ah… Chờ chú chút nhé… Cũng nhanh thôi…
Ông Lâm vụt ôm lấy đống quần áo, chạy ra giường. Ông vắt thật mạnh. Hai bàn tay ông run rẩy cầm hai mảnh đồ lót. Thật nhỏ, thật xinh. Vô thức, ông đưa lên mũi ngửi. Một mùi hương con gái trinh nguyên thoang thoảng vương vấn trong mũi làm ông lặng người đi.
– Chú…
Con nhỏ mặt đỏ gay gắt, quay mặt qua chỗ khác, nhưng hành động của ông Lâm nó đã thấy rõ. Nó cũng chẳng biết việc đó là gì, nhưng có gì đó rất kì cục, làm nó ngượng chín cả người. Nó trùm chiếc chăn qua vai, kéo lên thật cao, phô bày gần hết cặp đùi thon dài bóng lộn.
– Hả? Ah… Ờ… Chú phơi lên đây… Dùng cái đèn này… Nóng lắm… Chút là khô thôi…
Ông Lâm vừa trải quần áo lên sào, kéo cái đèn điện tròn mắc vào vách sát bên. Căn phòng chợt tối đi thấy rõ. Ánh sáng mập mờ soi qua hai lớp vải áo dài, hằn cả hình ảnh dây áo lót lên vách gỗ đối diện. Căn phòng thật im ắng, tiếng mưa mờ nhạt như từ rất xa, chỉ còn hai hơi thở ngượng ngùng ngắc ngứ.
– Con ăn tối chưa? Nhưng mà… Chú chỉ có mì gói thôi… – Ông Lâm lên tiếng trước.
– Dạ chưa… Con đói lắm…
Ông Lâm đun nước nấu mì, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của con nhỏ. Nó ngồi ngay trên giường ông, nhìn xung quanh tò mò. Dưới ánh đèn vàng leo lét. Đôi mắt nó sáng long lanh, hàng mi dài cong vút, đôi môi đỏ mọng hờ hững như cố tình khoe những chiếc răng sáng bóng như ngọc. Bên dưới chiếc chăn trùm kín là một cặp đùi non mơn mởn thẳng dài khép hờ mời mọc. Ông tự hỏi phía trên nữa là gì? Hỏi như thể ông chưa từng biết qua thân thể phụ nữ bao giờ…
– Cẩn thận… Nóng đấy…
Ông Lâm nhìn con nhỏ cúi gập người trên giường hít hà bên tô mì ngun ngút khói. Chiếc chăn kéo xệch sang một bên, một bên vai và nửa bầu ngực căng tròn đang phơi bày trước mắt ông. Chợt con nhỏ bưng cái tô lên húp xì xụp, cánh tay thả lỏng. Mép chăn rơi xuống. Ông Lâm chết sững người. Ngay trước mắt ông trọn vẹn hai bầu vú căng tròn, mơn mởn, hai chiếc nhụy đỏ hồng chúm chím xinh xẻo. Ông thấy cổ họng mình khô khốc, hạ thể lạnh lẽo bao năm chợt nóng bùng lên.
– Ahh…
Con nhỏ vừa phát hiện trước ngực mát lạnh, liền hốt hoảng la lên, vung tay, tô mì vung vít khắp trên giường.
– Con… Con xin lỗi…
Nó mếu máo, tay giữ mép chăn, tay lau lau chiếc chiếu bị vấy bẩn. Chợt bàn tay thô ráp, nóng sốt của ông Lâm nắm lấy tay nó.
– Vi… Con đẹp lắm… – Ông siết chặt, như muốn bàn tay tí xíu của nó tan chảy.
– Con… – Vi hơi bất thần, nhìn lên.
– Chú… Chú tội nghiệp lắm Vi ơi… – Khóe mắt ông Lâm long lanh ngấn nước. – Con… thương chú… con cho chú…
– Con… – Nó có vẻ hơi ngờ ngợ hiểu ra lời ông Lâm nói.
– Chú biết… Chú biết nhưng mà… Nhưng con… con cho chú… nhìn… nhìn chút thôi… – Tay ông run rẩy, gỡ tay giữ ngang ngực của Vi. – Chỉ một tẹo thôi…
– Ơ… Chú… ko được… – Tay con nhỏ cố níu giữ lấy mép chăn đang tuột ra khỏi người.
– Con thương chú… Con cho chú nhìn chút thôi… Con đẹp lắm Vi ơi…
Con Vi cúi gằm mặt, má nó đỏ lựng tới mang tai. Chiếc chăn đang chậm rãi tuột ra khỏi người nó. Ông Lâm thấy tim mình đập nhanh như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực. Tay ông run run siết chặt tay con nhỏ, kéo nó đứng dậy. Con nhỏ run rẩy khép chặt hai chân, bàn tay nhỏ nhỏ vặn vẹo ko biết bỏ vào đâu.
Căn phòng nín lặng, chỉ còn hơi thở của hai người. Một thân thể con gái trinh nguyên căng tràn sức sống run rẩy trước ánh mắt nóng bỏng của ông Lâm. Mắt ông tham lam cắn nuốt lấy hình ảnh lõa lồ của con Vi, tham lam như ko muốn bỏ qua một cụ thể nào. Làn da trắng nuột này, hai bầu vú căng tràn sức sống, chiếc bụng thon gọn, cái rốn nhỏ xinh, cặp đùi thon dài tròn lẳng và cả vùng tam giác đỏ hồng phơn phớt vài sợi lông tơ. Bàn tay ông run rẩy đưa lên. Ngón tay thô ráp của ông chạm nhẹ lên thân thể con nhỏ. Nó co rúm lại, thở hổn hển.
– Đừng… Chú… Chú nói…
Nó đang ú ớ phản đối, chợt cả thân thể bị ôm gọn trong cánh tay ông Lâm. Bàn tay ông tham lam bóp nghiến lấy cặp mông mềm mại, mát rượi của nó, ghì chặt.
– Ơ… Chú… Đừng… – Con nhỏ rít khẽ.
Cái mồm lởm chởm râu của ông Lâm áp lên ngực con nhỏ, mũi ông hít hà thõa mãn. Cảm giác mềm mại như thấm vào từng lỗ chân lông trên mặt ông.
– Chú… Con sợ… Chú đừng…
– Ko sao… Con thương chú… Chiều chú chút nữa thôi…
Ông há mồm, lưỡi ông đưa ra, liếm nhẹ lên đầu vú con nhỏ. Thân thể nó chợt run lên. Đầu lưỡi ông nhẹ nhõm vờn quanh chiếc núm, rồi há môi ngậm choàng lấy nó.
– Ôi… Con… chú…
Bờ môi khô khốc của ông mút chặt bên núm vú con Vi, đầu lưỡi đánh ngang dọc thật nhanh. Thân thể con nhỏ con rút lại, tay nó bấu chặt lấy vai ông. Nước miếng ông ứa ra đầy cả khoang mồm. Tay ông bóp nghiến lấy bầu vú nó cho vung lên, mút chùn chụt như một kẻ sắp chết khát. Bỗng nhiên, ông đổi bên. Bầu vú bên kia đã săn cứng lại, hòa nhịp cùng xúc cảm của con nhỏ. Ngực nó hơi ưỡn ra, hai bàn tay bấu véo vào cổ ông đau rát.
– Ưm… Ôi… Chú… – Con nhỏ rít lên thật dài, thật yếu ớt.
Ông ko trả lời nó. Ông đang bận rộn bú nút hai bầu vú non tơ tròn trịa của con nhỏ. Chưa bao giờ ông thấy có thứ gì ngon và tuyệt vời như thế. Ngay cả vợ ông thời con gái. Trong ký ức ông, bà ta xuất thân từ gia đình nông dân, ko thể có được sự mềm mại thơm ngon tương tự được. Ông chợt ngừng lại, hai mắt mở to nhìn hai bầu vú đỏ bừng của Vi méo mó dưới bàn tay thô ráp của mình. Hơi thở dồn dập của con nhỏ thơm ngát phà vào mặt ông. Nó cúi gằm mặt, mắt nhắm nghiền, thân thể run nhè nhẹ theo nhịp tay ông Lâm bóp nắn ngực nó.
– Chú… Chú hôn ngực con tiếp nhé… – Ông nuốt nước miếng hỏi nhỏ.
Con nhỏ khẽ gật đầu, rồi chợt lắc đầu, mồm nó nhi nhí:
– Con… Con ko biết…
Con gái nói ko được là bật đèn xanh, còn nói ko biết là ko cần đèn, muốn đi thế nào cũng được. Ông Lâm kéo con nhỏ sát vào người mình, hai chân ông chen vào giữa đùi nó, tách ra. Con Vi hốt hoảng che vùng mu đỏ hồng, ướt đẫm nước nhờn của mình đang phơi bày trước mắt ông.
– Ko sao… Phản ứng tự nhiên của con người nhưng mà…
Ông kéo nhẹ tay nó ra, đè nó ngồi vào lòng ông. Thân thể nó chợt giật bắn lên lúc chạm vào thứ cứng ngắt nóng sốt đội lên trong quần ông. Ông hít hà hương thơm trên tóc nó. Tay ông vòng ra trước bóp nghiến mông nó, kéo vào.
– Ưm… Chú ơi… Con sợ…
– Ừ… Đừng sợ… Chú còn mặc quần nhưng mà… Chú ko làm hại con đâu… Chỉ chút nữa thôi…
Dương vật ông Lâm cứng ngắt, độn lên khỏi lớp vải quần cộc mỏng tanh, miết dọc cửa mình ướt đẫm mềm mại của con nhỏ. Hai tay nó vít chặt lấy cổ ông, thân thể nhấp nhổm, hổn hển. Hạ thể hai người dính chặt vào nhau, chỉ còn một lớp vải cách trở. Từ ngượng ngùng, sợ sệt tới nhịp nhàng, phối hợp. Cảm giác sung sướng đầu đời đã làm con nhỏ thích thú.
– Ưm… Ưm…
Ông đẩy người nó ưỡn ra sau. Mồm ông bú mút hai bầu vú nảy tưng tưng. Hai bàn tay ông bóp nghiến cặp mông con nhỏ, ghì chặt. Để cửa mình nhoè nhoẹt của nó cọ sát lên khối u dưới quần ông. Hơn người nào hết, ông muốn cởi phăng cái quần và nhét dương vật mình vào cửa mình con nhỏ. Nhưng ông ko dám. Cái quần là bảo hiểm duy nhất còn lại lúc lý trí ông đang mê muội dần.
Con nhỏ đã mềm nhũn, hai tay thả lỏng, mồm rên rỉ thật khẽ. Thân thể nó méo mó trong tay ông Lâm, cửa mình nó ướt đẫm cả chiếc quần cộc của ông. Ông ôm ghì lấy nó, hai chân ông giang rộng để dương vật ép cứng lên cửa mình nó. Chợt ông run lên, từng đợt tinh nóng sốt tuôn trào trong quần ông. Mồm ông hổn hển, mặt ông chà sát trên hai bầu vú nó. Cảm giác này quá tuyệt vời, tưởng chừng đã quên lãng bao nhiêu năm.
Sau khoảnh khắc sung sướng là cảm giác xấu hổ khôn xiết. Ông Lâm bối rối ko dám nhìn mặt con nhỏ. Con Vi lại càng ngượng ngùng hơn, nó chỉ biết cúi gằm mặt, thay quần áo thật nhanh, chạy biến ra ngoài. Ông Lâm thất thần một tẹo, rồi chỉ kịp thay quần, đuổi theo con nhỏ. Khuya thế này, ông ko thể để nó về một mình.
Hai chiếc xe đạp kẽo kẹt chầm chậm chạy dọc con phố vắng tanh. Ko một lời nói, ko một ánh mắt trao đổi. Mãi tới gần nhà, con Vi mới nhi nhí nói nhỏ:
– Con về… Chú về trường đi…
– Vi… Con… Con… – Ông siết chặt ghi đông xe, mồm bối rối.
– Con… biết nhưng mà… Chuyện này… sẽ ko nói cho người nào biết hết…
Con nhỏ bỏ lại một câu. Để ông Lâm thất thần nhìn theo bóng lưng nó khuất sau con hẻm nhỏ.
Cha con ông bảo vệTác giả 69deluxe
Hình Ảnh về: Cha con ông bảo vệTác giả 69deluxe
Video về: Cha con ông bảo vệTác giả 69deluxe
Wiki về Cha con ông bảo vệTác giả 69deluxe
Cha con ông bảo vệTác giả 69deluxe -
Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Scandal tại Trường Xuân Mai làm cả nước sửng sốt trong suốt một tháng. Ngành tin báo cũng bận rộn biết bao nhiêu giấy mực. Các nhà tâm lý học nổi tiếng nhăn mày, bóp trán phân tích. Và đặc trưng là các bậc phụ huynh đứng ngồi ko yên lo lắng.
Scandal to lớn là thế. Nhưng một trong những nhân vật chính lại đang bị quên mất. Trong một góc tối của gian phòng giam ẩm thấp dơ bẩn, một tấm lưng gầy còm cong vòng co ro, thỉnh thoảng lại ho lên sù sụ. Ông Lâm đã ngót ngét 57 tuổi, cái tuổi nhưng mà con thưa cháu gửi của người ta. Còn ông, đơn thân lẻ bóng đã hơn 10 năm, từ cái ngày nhưng mà vợ con ông dứt khoát bỏ đi, để lại ông và sự túng quẫn tột cùng.
Ông được nhận vào làm bảo vệ tại Trường Trung học Xuân Mai. Sáng sáng quét sân, mở lớp học, chiều tối lại nhường đó công việc đảo trái lại. Mỗi đêm, ông quay lại với toàn cầu riêng nhỏ nhỏ của mình. Một gian phòng gỗ xiêu vẹo sau góc sân trường. Mỗi đêm như một, thân thể gầy gò của ông co rút trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, mong giấc ngủ nhanh tới và vĩnh viễn ko tỉnh lại.
Mọi chuyện cứ tưởng như thế cho tới hết đời, nếu ko có chuyện xảy ra đêm đó.
Đó là một đêm khó ngủ. Mưa gió rít gào qua ô cửa sổ. Mưa lớn như trút nước làm mái tôn oằn xuống cót két than khóc. Ông Lâm trùm chăn kín qua đầu, cố ru giấc ngủ. Nhưng lòng ông cảm thấy nôn nao bất an lạ kì. Ông chợt nhớ tới chuồng con Vàng và bầy chó con ko đủ che chắn. Ông Lâm lập cập bật dậy, khoát tạm chiếc áo che mưa, lao ra ngoài.
Đúng như ông nghĩ, mẹ con con Vàng ướt sũng, run rẩy thật tội nghiệp. Ông Lâm kéo tấm tôn cũ chắn ngang cửa chuồng, thay tấm giẻ ướt sũng nước trong chuồng, thật kiên cố. Chợt ông thấy một bóng trắng đang nép người tại mái hiên buồng bảo vệ trước cổng trường. Ma sao? Với tuổi ông Lâm đã sớm chẳng thèm nghĩ tới chuyện vớ vẩn đó. Nếu trên đời quả thực có ma, thì ông cũng chẳng quan tâm.
– Người nào đấy? – Ông dụi nước mưa trên mặt, bước tới.
– Chú… Chú Lâm… Con nè… con Vi, 11A7 nè chú… – Giọng một đứa con gái yếu ớt, run rẩy vang lên.
– Con Vi… Vi…
Ông Lâm lẩm nhẩm cố nhớ, chân tiếp tục bước, tới lúc nhìn rõ gương mặt trắng nhợt ướt đẫm của con nhỏ ông mới nhớ ra. Con Vi, một trong những đưa học giỏi nhất Khối 11, cũng thuộc dạng xinh xẻo nhất. Ko hiểu sao, nó lại ở đây, co ro run rẩy trong chiếc áo dài trắng ướt sũng nước.
– Con nhỏ này… Mày làm gì ở đây? Mưa gió… Khuya khoắt thế này hả?
– Chú cho con vào với… Con ướt hết rồi… – Con nhỏ run rẩy, đôi môi run lên năn nỉ.
– Mày… Ừ… Vào đây…
Ông Lâm mở cổng. Con nhỏ ko kịp nói gì, vứt xe đạp chỏng chơ trên sân. Nó kéo vạt áo che mưa sau của ông, trùm lên đầu. Thân thể nó lạnh lẽo, chạm nhẹ làm ông rùng mình. Ông Lâm chậm chậm bước đi, cho nó bám theo phía sau. Tới hành lang lớp học, ông ngừng lại.
– Mày đọc số điện thoại ba mẹ… Chú gọi tới đón cho…
– Ko… Con tự về được… Con ko muốn họ đón… Hết mưa là con về…
– Mày biết giờ này là mấy giờ đêm ko? Còn đòi về một mình… còn bộ dạng tương tự…
Ánh mắt ông Lâm chợt ngừng lại trên người con nhỏ. Lớp vải áo dài trắng sũng nước dính sát vào thịt da. Ngực nó phập phồng, căng tràn sức sống. Cổ áo dài bung cúc gài. Chiếc cổ trắng ngần ko ngấn. Gương mặt con nhỏ thất thần nhìn ra ngoài mưa, mặc giọt nước chảy dài qua khoé môi đỏ hồng hé mở. Ông chợt thấy xấu hổ vì ánh mắt của mình.
– Mày phải đi về thôi… Phải có người đón… – Ông quyết đoán bước tới Phòng Giám thị, nơi có điện thoại bàn.
– Ko… Chú… Chú đừng đuổi con về… hết mưa con tự về được nhưng mà… – Con Vi chợt nghẹn ngào.
– Chú có gọi họ cũng ko đi rước con đâu… Họ đâu cần con nữa… Hu hu… – Nó ngồi phệt xuống sàn, bưng mặt nức nở.
– Này… Này… Có việc gì? Vì sao khóc? – Ông Lâm bối rối, ông ngồi xuống bên nó, nhưng chẳng biết làm gì.
Ông Lâm chậm chậm vỗ vỗ đầu nó. Đó là hành động xoa dịu duy nhất ông có thể nghĩ tới, như ông vẫn hay xoa đầu con Vàng.
– Chú… Hu hu… – Con nhỏ khóc lớn hơn, khóc như bị dồn nén từ rất lâu.
Nó lao vào lòng ông, cả người run rẩy. Hơn người nào hết, ông biết mình đang là điểm tựa tâm lý cho nó. Nhưng… con gái, dù sao cũng đã lớn, lại ko phải ruột thịt, rưng rức trong lòng ông… Có gì đó rất ko ổn. Ngực ông cảm nhận một sự mềm mại êm dịu từ rất rất lâu, ngỡ như đã quên mất. Tay nó chống dưới sàn lại vô tình cọ vào khối u lủng lẳng dưới quần ông. Ông Lâm ko biết làm gì… ông cũng chẳng dám mong gì hơn. Có nhẽ khoảnh khắc này được kéo dài mãi mãi đã làm ông toại nguyện.
– Ba mẹ con làm sao? Sao lại ko cần con chứ? – Giọng ông chợt nhẹ nhõm hơn nhiều.
– Họ… Họ ly dị rồi… Mỗi người đều có người khác… Hu hu… Con như của thừa… Chẳng người nào muốn nhận con để làm kỳ đà cản mũi…
– Sao lại thế… Ko phải vậy đâu…
– Con… nói… hát xì… – Con nhỏ nhảy mũi, cả người run lên.
Ông nhìn qua vai con nhỏ. Vạt áo dài mở rộng một bên, màu da thịt của bờ mông căng tròn cong vòng nảy nở. Ông thấy thân thể mình nhộn nhạo lạ kì.
– Haizz… Con cảm lạnh rồi… cũng phải có người rước con thôi… mưa tới bao giờ mới dứt đây… – Ông thấy hơi thở mình dồn dập gấp gáp, ánh mắt ko thể rời khỏi bờ mông của con nhỏ.
– Ko… Con ko muốn về… Con gọi con Hạnh… Con gọi con Hương… Ko đứa nào nghe máy… hu hu… Ko người nào cần con nữa hết…
– Thôi hiện thời thế này… Con vào phòng chú… hong quần áo cho khô đi… Chờ hết mưa rồi về…
Ông Lâm thấy tim mình đập nhanh, thật nhanh. Cảm giác bồn chồn như lần đầu rủ con gái đi chơi, thời niên thiếu. Sẽ ko có gì xảy ra… Nó còn nhỏ hơn tuổi con mình. Bất kỳ người nào cũng sẽ hành động như ông vào hoàn cảnh này. Ko người nào để một con nhỏ ướt nhẹp ngồi đó tới đổ bệnh, có thể còn viêm phổi. Ông luôn tự nhẩm tương tự suốt quãng đường ra sau trường. Nhưng bước chân bì bõm, bàn tay lạnh buốt của con nhỏ níu chặt áo ông, lại làm ông đợi mong. Đợi mong gì đó…
Cánh cửa phòng xiêu vẹo khép lại. Ông Lâm túm lấy cái chăn vải nhàu bẩn phủ qua sợi dây kẽm góc phòng, nơi ông thường dùng phơi quần áo.
– Con qua đó thay đồ ra…
Con nhỏ líu ríu vén màn chui vào trong. Tiếng xột xoạt vang lên trong tai ông Lâm rõ mồn một, còn rõ hơn cả tiếng mưa gió thét gào bên ngoài. Từng mảnh vải trắng sũng nước vắt lên sào. Ông Lâm bước tới, tay đưa lên toan nhận lấy. Chợt thêm hai mảnh vải trắng nữa đưa lên, làm tim ông thắt lại. Hai mảnh đồ lót trắng tinh mỏng manh làm ông ngơ ngẩn thất thần.
– Chú hong dùm con… Con…
Con nhỏ nhi nhí chợt ngửng đầu lên bắt gặp ánh mắt của ông Lâm. Ông đang đứng sát bức màn, mặt nhô lên khá nhiều. Bức màn ko che được bờ vai trắng hồng của con nhỏ trước ánh mắt nóng bổng của ông.
– Ahh…
Con nhỏ la khẽ. Mặt đỏ bừng, con rụt người xuống. Ông Lâm sực tỉnh, mặt nóng lên vì xấu hổ.
– Ah… Chờ chú chút nhé… Cũng nhanh thôi…
Ông Lâm vụt ôm lấy đống quần áo, chạy ra giường. Ông vắt thật mạnh. Hai bàn tay ông run rẩy cầm hai mảnh đồ lót. Thật nhỏ, thật xinh. Vô thức, ông đưa lên mũi ngửi. Một mùi hương con gái trinh nguyên thoang thoảng vương vấn trong mũi làm ông lặng người đi.
– Chú…
Con nhỏ mặt đỏ gay gắt, quay mặt qua chỗ khác, nhưng hành động của ông Lâm nó đã thấy rõ. Nó cũng chẳng biết việc đó là gì, nhưng có gì đó rất kì cục, làm nó ngượng chín cả người. Nó trùm chiếc chăn qua vai, kéo lên thật cao, phô bày gần hết cặp đùi thon dài bóng lộn.
– Hả? Ah… Ờ… Chú phơi lên đây… Dùng cái đèn này… Nóng lắm… Chút là khô thôi…
Ông Lâm vừa trải quần áo lên sào, kéo cái đèn điện tròn mắc vào vách sát bên. Căn phòng chợt tối đi thấy rõ. Ánh sáng mập mờ soi qua hai lớp vải áo dài, hằn cả hình ảnh dây áo lót lên vách gỗ đối diện. Căn phòng thật im ắng, tiếng mưa mờ nhạt như từ rất xa, chỉ còn hai hơi thở ngượng ngùng ngắc ngứ.
– Con ăn tối chưa? Nhưng mà… Chú chỉ có mì gói thôi… – Ông Lâm lên tiếng trước.
– Dạ chưa… Con đói lắm…
Ông Lâm đun nước nấu mì, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của con nhỏ. Nó ngồi ngay trên giường ông, nhìn xung quanh tò mò. Dưới ánh đèn vàng leo lét. Đôi mắt nó sáng long lanh, hàng mi dài cong vút, đôi môi đỏ mọng hờ hững như cố tình khoe những chiếc răng sáng bóng như ngọc. Bên dưới chiếc chăn trùm kín là một cặp đùi non mơn mởn thẳng dài khép hờ mời mọc. Ông tự hỏi phía trên nữa là gì? Hỏi như thể ông chưa từng biết qua thân thể phụ nữ bao giờ…
– Cẩn thận… Nóng đấy…
Ông Lâm nhìn con nhỏ cúi gập người trên giường hít hà bên tô mì ngun ngút khói. Chiếc chăn kéo xệch sang một bên, một bên vai và nửa bầu ngực căng tròn đang phơi bày trước mắt ông. Chợt con nhỏ bưng cái tô lên húp xì xụp, cánh tay thả lỏng. Mép chăn rơi xuống. Ông Lâm chết sững người. Ngay trước mắt ông trọn vẹn hai bầu vú căng tròn, mơn mởn, hai chiếc nhụy đỏ hồng chúm chím xinh xẻo. Ông thấy cổ họng mình khô khốc, hạ thể lạnh lẽo bao năm chợt nóng bùng lên.
– Ahh…
Con nhỏ vừa phát hiện trước ngực mát lạnh, liền hốt hoảng la lên, vung tay, tô mì vung vít khắp trên giường.
– Con… Con xin lỗi…
Nó mếu máo, tay giữ mép chăn, tay lau lau chiếc chiếu bị vấy bẩn. Chợt bàn tay thô ráp, nóng sốt của ông Lâm nắm lấy tay nó.
– Vi… Con đẹp lắm… – Ông siết chặt, như muốn bàn tay tí xíu của nó tan chảy.
– Con… – Vi hơi bất thần, nhìn lên.
– Chú… Chú tội nghiệp lắm Vi ơi… – Khóe mắt ông Lâm long lanh ngấn nước. – Con… thương chú… con cho chú…
– Con… – Nó có vẻ hơi ngờ ngợ hiểu ra lời ông Lâm nói.
– Chú biết… Chú biết nhưng mà… Nhưng con… con cho chú… nhìn… nhìn chút thôi… – Tay ông run rẩy, gỡ tay giữ ngang ngực của Vi. – Chỉ một tẹo thôi…
– Ơ… Chú… ko được… – Tay con nhỏ cố níu giữ lấy mép chăn đang tuột ra khỏi người.
– Con thương chú… Con cho chú nhìn chút thôi… Con đẹp lắm Vi ơi…
Con Vi cúi gằm mặt, má nó đỏ lựng tới mang tai. Chiếc chăn đang chậm rãi tuột ra khỏi người nó. Ông Lâm thấy tim mình đập nhanh như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực. Tay ông run run siết chặt tay con nhỏ, kéo nó đứng dậy. Con nhỏ run rẩy khép chặt hai chân, bàn tay nhỏ nhỏ vặn vẹo ko biết bỏ vào đâu.
Căn phòng nín lặng, chỉ còn hơi thở của hai người. Một thân thể con gái trinh nguyên căng tràn sức sống run rẩy trước ánh mắt nóng bỏng của ông Lâm. Mắt ông tham lam cắn nuốt lấy hình ảnh lõa lồ của con Vi, tham lam như ko muốn bỏ qua một cụ thể nào. Làn da trắng nuột này, hai bầu vú căng tràn sức sống, chiếc bụng thon gọn, cái rốn nhỏ xinh, cặp đùi thon dài tròn lẳng và cả vùng tam giác đỏ hồng phơn phớt vài sợi lông tơ. Bàn tay ông run rẩy đưa lên. Ngón tay thô ráp của ông chạm nhẹ lên thân thể con nhỏ. Nó co rúm lại, thở hổn hển.
– Đừng… Chú… Chú nói…
Nó đang ú ớ phản đối, chợt cả thân thể bị ôm gọn trong cánh tay ông Lâm. Bàn tay ông tham lam bóp nghiến lấy cặp mông mềm mại, mát rượi của nó, ghì chặt.
– Ơ… Chú… Đừng… – Con nhỏ rít khẽ.
Cái mồm lởm chởm râu của ông Lâm áp lên ngực con nhỏ, mũi ông hít hà thõa mãn. Cảm giác mềm mại như thấm vào từng lỗ chân lông trên mặt ông.
– Chú… Con sợ… Chú đừng…
– Ko sao… Con thương chú… Chiều chú chút nữa thôi…
Ông há mồm, lưỡi ông đưa ra, liếm nhẹ lên đầu vú con nhỏ. Thân thể nó chợt run lên. Đầu lưỡi ông nhẹ nhõm vờn quanh chiếc núm, rồi há môi ngậm choàng lấy nó.
– Ôi… Con… chú…
Bờ môi khô khốc của ông mút chặt bên núm vú con Vi, đầu lưỡi đánh ngang dọc thật nhanh. Thân thể con nhỏ con rút lại, tay nó bấu chặt lấy vai ông. Nước miếng ông ứa ra đầy cả khoang mồm. Tay ông bóp nghiến lấy bầu vú nó cho vung lên, mút chùn chụt như một kẻ sắp chết khát. Bỗng nhiên, ông đổi bên. Bầu vú bên kia đã săn cứng lại, hòa nhịp cùng xúc cảm của con nhỏ. Ngực nó hơi ưỡn ra, hai bàn tay bấu véo vào cổ ông đau rát.
– Ưm… Ôi… Chú… – Con nhỏ rít lên thật dài, thật yếu ớt.
Ông ko trả lời nó. Ông đang bận rộn bú nút hai bầu vú non tơ tròn trịa của con nhỏ. Chưa bao giờ ông thấy có thứ gì ngon và tuyệt vời như thế. Ngay cả vợ ông thời con gái. Trong ký ức ông, bà ta xuất thân từ gia đình nông dân, ko thể có được sự mềm mại thơm ngon tương tự được. Ông chợt ngừng lại, hai mắt mở to nhìn hai bầu vú đỏ bừng của Vi méo mó dưới bàn tay thô ráp của mình. Hơi thở dồn dập của con nhỏ thơm ngát phà vào mặt ông. Nó cúi gằm mặt, mắt nhắm nghiền, thân thể run nhè nhẹ theo nhịp tay ông Lâm bóp nắn ngực nó.
– Chú… Chú hôn ngực con tiếp nhé… – Ông nuốt nước miếng hỏi nhỏ.
Con nhỏ khẽ gật đầu, rồi chợt lắc đầu, mồm nó nhi nhí:
– Con… Con ko biết…
Con gái nói ko được là bật đèn xanh, còn nói ko biết là ko cần đèn, muốn đi thế nào cũng được. Ông Lâm kéo con nhỏ sát vào người mình, hai chân ông chen vào giữa đùi nó, tách ra. Con Vi hốt hoảng che vùng mu đỏ hồng, ướt đẫm nước nhờn của mình đang phơi bày trước mắt ông.
– Ko sao… Phản ứng tự nhiên của con người nhưng mà…
Ông kéo nhẹ tay nó ra, đè nó ngồi vào lòng ông. Thân thể nó chợt giật bắn lên lúc chạm vào thứ cứng ngắt nóng sốt đội lên trong quần ông. Ông hít hà hương thơm trên tóc nó. Tay ông vòng ra trước bóp nghiến mông nó, kéo vào.
– Ưm… Chú ơi… Con sợ…
– Ừ… Đừng sợ… Chú còn mặc quần nhưng mà… Chú ko làm hại con đâu… Chỉ chút nữa thôi…
Dương vật ông Lâm cứng ngắt, độn lên khỏi lớp vải quần cộc mỏng tanh, miết dọc cửa mình ướt đẫm mềm mại của con nhỏ. Hai tay nó vít chặt lấy cổ ông, thân thể nhấp nhổm, hổn hển. Hạ thể hai người dính chặt vào nhau, chỉ còn một lớp vải cách trở. Từ ngượng ngùng, sợ sệt tới nhịp nhàng, phối hợp. Cảm giác sung sướng đầu đời đã làm con nhỏ thích thú.
– Ưm… Ưm…
Ông đẩy người nó ưỡn ra sau. Mồm ông bú mút hai bầu vú nảy tưng tưng. Hai bàn tay ông bóp nghiến cặp mông con nhỏ, ghì chặt. Để cửa mình nhoè nhoẹt của nó cọ sát lên khối u dưới quần ông. Hơn người nào hết, ông muốn cởi phăng cái quần và nhét dương vật mình vào cửa mình con nhỏ. Nhưng ông ko dám. Cái quần là bảo hiểm duy nhất còn lại lúc lý trí ông đang mê muội dần.
Con nhỏ đã mềm nhũn, hai tay thả lỏng, mồm rên rỉ thật khẽ. Thân thể nó méo mó trong tay ông Lâm, cửa mình nó ướt đẫm cả chiếc quần cộc của ông. Ông ôm ghì lấy nó, hai chân ông giang rộng để dương vật ép cứng lên cửa mình nó. Chợt ông run lên, từng đợt tinh nóng sốt tuôn trào trong quần ông. Mồm ông hổn hển, mặt ông chà sát trên hai bầu vú nó. Cảm giác này quá tuyệt vời, tưởng chừng đã quên lãng bao nhiêu năm.
Sau khoảnh khắc sung sướng là cảm giác xấu hổ khôn xiết. Ông Lâm bối rối ko dám nhìn mặt con nhỏ. Con Vi lại càng ngượng ngùng hơn, nó chỉ biết cúi gằm mặt, thay quần áo thật nhanh, chạy biến ra ngoài. Ông Lâm thất thần một tẹo, rồi chỉ kịp thay quần, đuổi theo con nhỏ. Khuya thế này, ông ko thể để nó về một mình.
Hai chiếc xe đạp kẽo kẹt chầm chậm chạy dọc con phố vắng tanh. Ko một lời nói, ko một ánh mắt trao đổi. Mãi tới gần nhà, con Vi mới nhi nhí nói nhỏ:
– Con về… Chú về trường đi…
– Vi… Con… Con… – Ông siết chặt ghi đông xe, mồm bối rối.
– Con… biết nhưng mà… Chuyện này… sẽ ko nói cho người nào biết hết…
Con nhỏ bỏ lại một câu. Để ông Lâm thất thần nhìn theo bóng lưng nó khuất sau con hẻm nhỏ.
[rule_{ruleNumber}] [box type=”note” align=”” class=”” color:red;”>Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Scandal tại Trường Xuân Mai làm cả nước sửng sốt trong suốt một tháng. Ngành báo chí cũng bận rộn biết bao nhiêu giấy mực. Các nhà tâm lý học nổi tiếng nhăn mày, bóp trán phân tích. Và đặc biệt là các bậc phụ huynh đứng ngồi không yên lo lắng.
Scandal to lớn là thế. Nhưng một trong những nhân vật chính lại đang bị bỏ quên. Trong một góc tối của gian phòng giam ẩm mốc dơ bẩn, một tấm lưng gầy còm cong vòng co ro, thỉnh thoảng lại ho lên sù sụ. Ông Lâm đã ngót ngét 57 tuổi, cái tuổi mà con thưa cháu gửi của người ta. Còn ông, đơn thân lẻ bóng đã hơn 10 năm, từ cái ngày mà vợ con ông dứt khoát bỏ đi, để lại ông và sự túng quẫn tột cùng.
Ông được nhận vào làm bảo vệ tại Trường Trung học Xuân Mai. Sáng sáng quét sân, mở lớp học, chiều tối lại nhường ấy công việc đảo ngược lại. Mỗi đêm, ông quay lại với thế giới riêng nhỏ bé của mình. Một gian phòng gỗ xiêu vẹo sau góc sân trường. Mỗi đêm như một, thân thể gầy gò của ông co rút trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, mong giấc ngủ nhanh đến và vĩnh viễn không tỉnh lại.
Mọi chuyện cứ tưởng như thế cho đến hết đời, nếu không có chuyện xảy ra đêm đó.
Đó là một đêm khó ngủ. Mưa gió rít gào qua ô cửa sổ. Mưa lớn như trút nước làm mái tôn oằn xuống cót két than khóc. Ông Lâm trùm chăn kín qua đầu, cố ru giấc ngủ. Nhưng lòng ông cảm thấy nôn nao bất an lạ kì. Ông chợt nhớ đến chuồng con Vàng và bầy chó con không đủ che chắn. Ông Lâm hối hả bật dậy, khoát tạm chiếc áo mưa, lao ra ngoài.
Đúng như ông nghĩ, mẹ con con Vàng ướt sũng, run rẩy thật tội nghiệp. Ông Lâm kéo tấm tôn cũ chắn ngang cửa chuồng, thay tấm giẻ ướt sũng nước trong chuồng, thật chắc chắn. Chợt ông thấy một bóng trắng đang nép người tại mái hiên buồng bảo vệ trước cổng trường. Ma sao? Với tuổi ông Lâm đã sớm chẳng thèm nghĩ đến chuyện vớ vẩn đó. Nếu trên đời quả thật có ma, thì ông cũng chẳng quan tâm.
– Ai đấy? – Ông dụi nước mưa trên mặt, bước đến.
– Chú… Chú Lâm… Con nè… con Vi, 11A7 nè chú… – Giọng một đứa con gái yếu ớt, run rẩy vang lên.
– Con Vi… Vi…
Ông Lâm lẩm bẩm cố nhớ, chân tiếp tục bước, đến khi nhìn rõ gương mặt trắng nhợt ướt đẫm của con bé ông mới nhớ ra. Con Vi, một trong những đưa học giỏi nhất Khối 11, cũng thuộc dạng xinh xắn nhất. Không hiểu sao, nó lại ở đây, co ro run rẩy trong chiếc áo dài trắng ướt sũng nước.
– Con nhỏ này… Mày làm gì ở đây? Mưa gió… Khuya khoắt thế này hả?
– Chú cho con vào với… Con ướt hết rồi… – Con bé run rẩy, đôi môi run lên nài nỉ.
– Mày… Ừ… Vào đây…
Ông Lâm mở cổng. Con bé không kịp nói gì, vứt xe đạp chỏng chơ trên sân. Nó kéo vạt áo mưa sau của ông, trùm lên đầu. Cơ thể nó lạnh lẽo, chạm nhẹ làm ông rùng mình. Ông Lâm chậm chậm bước đi, cho nó bám theo phía sau. Đến hành lang lớp học, ông dừng lại.
– Mày đọc số điện thoại ba mẹ… Chú gọi tới đón cho…
– Không… Con tự về được… Con không muốn họ đón… Hết mưa là con về…
– Mày biết giờ này là mấy giờ đêm không? Còn đòi về một mình… còn bộ dạng như vậy…
Ánh mắt ông Lâm chợt dừng lại trên người con bé. Lớp vải áo dài trắng sũng nước dính sát vào thịt da. Ngực nó phập phồng, căng tràn sức sống. Cổ áo dài bung cúc gài. Chiếc cổ trắng ngần không ngấn. Gương mặt con bé thất thần nhìn ra ngoài mưa, mặc giọt nước chảy dài qua khoé môi đỏ hồng hé mở. Ông chợt thấy xấu hổ vì ánh mắt của mình.
– Mày phải đi về thôi… Phải có người đón… – Ông quả quyết bước đến Phòng Giám thị, nơi có điện thoại bàn.
– Không… Chú… Chú đừng đuổi con về… hết mưa con tự về được mà… – Con Vi chợt nghẹn ngào.
– Chú có gọi họ cũng không đi rước con đâu… Họ đâu cần con nữa… Hu hu… – Nó ngồi bệt xuống sàn, bưng mặt nức nở.
– Này… Này… Có việc gì? Tại sao khóc? – Ông Lâm lúng túng, ông ngồi xuống bên nó, nhưng chẳng biết làm gì.
Ông Lâm chậm chậm vỗ vỗ đầu nó. Đó là hành động an ủi duy nhất ông có thể nghĩ đến, như ông vẫn hay xoa đầu con Vàng.
– Chú… Hu hu… – Con bé khóc lớn hơn, khóc như bị dồn nén từ rất lâu.
Nó lao vào lòng ông, cả người run rẩy. Hơn ai hết, ông biết mình đang là điểm tựa tâm lý cho nó. Nhưng… con gái, dù sao cũng đã lớn, lại không phải ruột thịt, rưng rức trong lòng ông… Có gì đó rất không ổn. Ngực ông cảm nhận một sự mềm mại êm dịu từ rất rất lâu, ngỡ như đã quên mất. Tay nó chống dưới sàn lại vô tình cọ vào khối u lủng lẳng dưới quần ông. Ông Lâm không biết làm gì… ông cũng chẳng dám mong gì hơn. Có lẽ giây phút này được kéo dài mãi mãi đã làm ông mãn nguyện.
– Ba mẹ con làm sao? Sao lại không cần con chứ? – Giọng ông chợt nhẹ nhàng hơn nhiều.
– Họ… Họ ly dị rồi… Mỗi người đều có người khác… Hu hu… Con như của thừa… Chẳng ai muốn nhận con để làm kỳ đà cản mũi…
– Sao lại thế… Không phải vậy đâu…
– Con… nói… hát xì… – Con bé nhảy mũi, cả người run lên.
Ông nhìn qua vai con bé. Vạt áo dài mở rộng một bên, màu da thịt của bờ mông căng tròn cong vòng nảy nở. Ông thấy cơ thể mình nhộn nhạo lạ kì.
– Haizz… Con cảm lạnh rồi… cũng phải có người rước con thôi… mưa tới bao giờ mới dứt đây… – Ông thấy hơi thở mình dồn dập gấp gáp, ánh mắt không thể rời khỏi bờ mông của con bé.
– Không… Con không muốn về… Con gọi con Hạnh… Con gọi con Hương… Không đứa nào nghe máy… hu hu… Không ai cần con nữa hết…
– Thôi bây giờ thế này… Con vào phòng chú… hong quần áo cho khô đi… Chờ hết mưa rồi về…
Ông Lâm thấy tim mình đập nhanh, thật nhanh. Cảm giác hồi hộp như lần đầu rủ con gái đi chơi, thời niên thiếu. Sẽ không có gì xảy ra… Nó còn nhỏ hơn tuổi con mình. Bất cứ người nào cũng sẽ hành động như ông vào hoàn cảnh này. Không ai để một con bé ướt nhẹp ngồi đó đến đổ bệnh, có thể còn viêm phổi. Ông luôn tự nhẩm như vậy suốt quãng đường ra sau trường. Nhưng bước chân bì bõm, bàn tay lạnh buốt của con bé níu chặt áo ông, lại làm ông chờ mong. Chờ mong gì đó…
Cánh cửa phòng xiêu vẹo khép lại. Ông Lâm túm lấy cái chăn vải nhàu bẩn phủ qua sợi dây kẽm góc phòng, nơi ông thường dùng phơi quần áo.
– Con qua đó thay đồ ra…
Con bé líu ríu vén màn chui vào trong. Tiếng xột xoạt vang lên trong tai ông Lâm rõ mồn một, còn rõ hơn cả tiếng mưa gió thét gào bên ngoài. Từng mảnh vải trắng sũng nước vắt lên sào. Ông Lâm bước đến, tay đưa lên toan nhận lấy. Chợt thêm hai mảnh vải trắng nữa đưa lên, làm tim ông thắt lại. Hai mảnh đồ lót trắng tinh mỏng manh làm ông ngẩn ngơ thất thần.
– Chú hong dùm con… Con…
Con bé lí nhí chợt ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của ông Lâm. Ông đang đứng sát bức màn, mặt nhô lên khá nhiều. Bức màn không che được bờ vai trắng hồng của con bé trước ánh mắt nóng bổng của ông.
– Ahh…
Con bé la khẽ. Mặt đỏ bừng, con rụt người xuống. Ông Lâm sực tỉnh, mặt nóng lên vì xấu hổ.
– Ah… Chờ chú chút nhé… Cũng nhanh thôi…
Ông Lâm vụt ôm lấy đống quần áo, chạy ra giường. Ông vắt thật mạnh. Hai bàn tay ông run rẩy cầm hai mảnh đồ lót. Thật nhỏ, thật xinh. Vô thức, ông đưa lên mũi ngửi. Một mùi hương con gái trinh nguyên thoang thoảng vương vấn trong mũi làm ông lặng người đi.
– Chú…
Con bé mặt đỏ gay gắt, quay mặt qua chỗ khác, nhưng hành động của ông Lâm nó đã thấy rõ. Nó cũng chẳng biết việc đó là gì, nhưng có gì đó rất kì cục, làm nó ngượng chín cả người. Nó trùm chiếc chăn qua vai, kéo lên thật cao, phô bày gần hết cặp đùi thon dài bóng loáng.
– Hả? Ah… Ờ… Chú phơi lên đây… Dùng cái đèn này… Nóng lắm… Chút là khô thôi…
Ông Lâm vừa trải quần áo lên sào, kéo cái bóng đèn tròn mắc vào vách sát bên. Căn phòng chợt tối đi thấy rõ. Ánh sáng mập mờ soi qua hai lớp vải áo dài, hằn cả hình ảnh dây áo lót lên vách gỗ đối diện. Căn phòng thật im ắng, tiếng mưa mờ nhạt như từ rất xa, chỉ còn hai hơi thở ngượng ngùng ấp úng.
– Con ăn tối chưa? Mà… Chú chỉ có mì gói thôi… – Ông Lâm lên tiếng trước.
– Dạ chưa… Con đói lắm…
Ông Lâm đun nước nấu mì, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của con bé. Nó ngồi ngay trên giường ông, nhìn xung quanh tò mò. Dưới ánh đèn vàng leo lét. Đôi mắt nó sáng long lanh, hàng mi dài cong vút, đôi môi đỏ mọng hờ hững như cố tình khoe những chiếc răng sáng bóng như ngọc. Bên dưới chiếc chăn trùm kín là một cặp đùi non mơn mởn thẳng dài khép hờ mời mọc. Ông tự hỏi phía trên nữa là gì? Hỏi như thể ông chưa từng biết qua cơ thể phụ nữ bao giờ…
– Cẩn thận… Nóng đấy…
Ông Lâm nhìn con bé cúi gập người trên giường hít hà bên tô mì nghi ngút khói. Chiếc chăn kéo xệch sang một bên, một bên vai và nửa bầu ngực căng tròn đang phơi bày trước mắt ông. Chợt con bé bưng cái tô lên húp xì xụp, cánh tay buông lỏng. Mép chăn rơi xuống. Ông Lâm chết sững người. Ngay trước mắt ông trọn vẹn hai bầu vú căng tròn, mơn mởn, hai chiếc nhụy đỏ hồng chúm chím xinh xắn. Ông thấy cổ họng mình khô khốc, hạ thể lạnh lẽo bao năm chợt nóng bùng lên.
– Ahh…
Con bé vừa phát hiện trước ngực mát lạnh, liền hoảng hốt la lên, vung tay, tô mì tung toé khắp trên giường.
– Con… Con xin lỗi…
Nó mếu máo, tay giữ mép chăn, tay lau lau chiếc chiếu bị vấy bẩn. Chợt bàn tay thô ráp, nóng hổi của ông Lâm nắm lấy tay nó.
– Vi… Con đẹp lắm… – Ông siết chặt, như muốn bàn tay nhỏ xíu của nó tan chảy.
– Con… – Vi hơi bất ngờ, nhìn lên.
– Chú… Chú tội nghiệp lắm Vi ơi… – Khóe mắt ông Lâm long lanh ngấn nước. – Con… thương chú… con cho chú…
– Con… – Nó có vẻ hơi ngờ ngợ hiểu ra lời ông Lâm nói.
– Chú biết… Chú biết mà… Nhưng con… con cho chú… nhìn… nhìn chút thôi… – Tay ông run rẩy, gỡ tay giữ ngang ngực của Vi. – Chỉ một chút thôi…
– Ơ… Chú… không được… – Tay con bé cố níu giữ lấy mép chăn đang tuột ra khỏi người.
– Con thương chú… Con cho chú nhìn chút thôi… Con đẹp lắm Vi ơi…
Con Vi cúi gằm mặt, má nó đỏ lựng đến mang tai. Chiếc chăn đang chậm rãi tuột ra khỏi người nó. Ông Lâm thấy tim mình đập nhanh như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực. Tay ông run run siết chặt tay con bé, kéo nó đứng dậy. Con bé run rẩy khép chặt hai chân, bàn tay nhỏ bé vặn vẹo không biết bỏ vào đâu.
Căn phòng nín lặng, chỉ còn hơi thở của hai người. Một cơ thể con gái trinh nguyên căng tràn nhựa sống run rẩy trước ánh mắt nóng bỏng của ông Lâm. Mắt ông tham lam cắn nuốt lấy hình ảnh lõa lồ của con Vi, tham lam như không muốn bỏ qua một chi tiết nào. Làn da trắng muốt này, hai bầu vú căng tràn nhựa sống, chiếc bụng thon gọn, cái rốn bé xinh, cặp đùi thon dài tròn lẳng và cả vùng tam giác đỏ hồng phơn phớt vài sợi lông tơ. Bàn tay ông run rẩy đưa lên. Ngón tay thô ráp của ông chạm nhẹ lên cơ thể con bé. Nó co rúm lại, thở hổn hển.
– Đừng… Chú… Chú nói…
Nó đang ú ớ phản đối, chợt cả cơ thể bị ôm gọn trong cánh tay ông Lâm. Bàn tay ông tham lam bóp nghiến lấy cặp mông mềm mại, mát rượi của nó, ghì chặt.
– Ơ… Chú… Đừng… – Con bé rít khẽ.
Cái miệng lởm chởm râu của ông Lâm áp lên ngực con bé, mũi ông hít hà thõa mãn. Cảm giác mềm mại như thấm vào từng lỗ chân lông trên mặt ông.
– Chú… Con sợ… Chú đừng…
– Không sao… Con thương chú… Chiều chú chút nữa thôi…
Ông há miệng, lưỡi ông đưa ra, liếm nhẹ lên đầu vú con bé. Cơ thể nó chợt run lên. Đầu lưỡi ông nhẹ nhàng vờn quanh chiếc núm, rồi há môi ngậm choàng lấy nó.
– Ôi… Con… chú…
Bờ môi khô khốc của ông mút chặt bên núm vú con Vi, đầu lưỡi đánh ngang dọc thật nhanh. Cơ thể con bé con rút lại, tay nó bấu chặt lấy vai ông. Nước miếng ông ứa ra đầy cả khoang miệng. Tay ông bóp nghiến lấy bầu vú nó cho vung lên, mút chùn chụt như một kẻ sắp chết khát. Bất chợt, ông đổi bên. Bầu vú bên kia đã săn cứng lại, hòa nhịp cùng cảm xúc của con bé. Ngực nó hơi ưỡn ra, hai bàn tay bấu véo vào cổ ông đau rát.
– Ưm… Ôi… Chú… – Con bé rít lên thật dài, thật yếu ớt.
Ông không trả lời nó. Ông đang bận bịu bú nút hai bầu vú non tơ tròn trịa của con bé. Chưa bao giờ ông thấy có thứ gì ngon và tuyệt vời như thế. Ngay cả vợ ông thời con gái. Trong ký ức ông, bà ta xuất thân từ gia đình nông dân, không thể có được sự mềm mại thơm ngon như vậy được. Ông chợt dừng lại, hai mắt mở to nhìn hai bầu vú đỏ bừng của Vi méo mó dưới bàn tay thô ráp của mình. Hơi thở dồn dập của con bé thơm ngát phà vào mặt ông. Nó cúi gằm mặt, mắt nhắm nghiền, cơ thể run nhè nhẹ theo nhịp tay ông Lâm bóp nắn ngực nó.
– Chú… Chú hôn ngực con tiếp nhé… – Ông nuốt nước miếng hỏi nhỏ.
Con bé khẽ gật đầu, rồi chợt lắc đầu, miệng nó lí nhí:
– Con… Con không biết…
Con gái nói không được là bật đèn xanh, còn nói không biết là không cần đèn, muốn đi thế nào cũng được. Ông Lâm kéo con bé sát vào người mình, hai chân ông chen vào giữa đùi nó, tách ra. Con Vi hoảng hốt che vùng mu đỏ hồng, ướt đẫm nước nhờn của mình đang phơi bày trước mắt ông.
– Không sao… Phản ứng tự nhiên của con người mà…
Ông kéo nhẹ tay nó ra, đè nó ngồi vào lòng ông. Cơ thể nó chợt giật bắn lên khi chạm vào thứ cứng ngắt nóng hổi đội lên trong quần ông. Ông hít hà hương thơm trên tóc nó. Tay ông vòng ra trước bóp nghiến mông nó, kéo vào.
– Ưm… Chú ơi… Con sợ…
– Ừ… Đừng sợ… Chú còn mặc quần mà… Chú không làm hại con đâu… Chỉ chút nữa thôi…
Dương vật ông Lâm cứng ngắt, độn lên khỏi lớp vải quần cộc mỏng tanh, miết dọc âm hộ ướt đẫm mềm mại của con bé. Hai tay nó vít chặt lấy cổ ông, cơ thể nhấp nhỏm, hổn hển. Hạ thể hai người dính chặt vào nhau, chỉ còn một lớp vải ngăn cách. Từ ngượng ngùng, sợ sệt đến nhịp nhàng, phối hợp. Cảm giác sung sướng đầu đời đã làm con bé thích thú.
– Ưm… Ưm…
Ông đẩy người nó ưỡn ra sau. Miệng ông bú mút hai bầu vú nảy tưng tưng. Hai bàn tay ông bóp nghiến cặp mông con bé, ghì chặt. Để âm hộ nhoè nhoẹt của nó cọ sát lên khối u dưới quần ông. Hơn ai hết, ông muốn cởi phăng cái quần và nhét dương vật mình vào âm hộ con bé. Nhưng ông không dám. Cái quần là bảo hiểm duy nhất còn lại khi lý trí ông đang mê muội dần.
Con bé đã mềm nhũn, hai tay buông lỏng, miệng rên rỉ thật khẽ. Cơ thể nó méo mó trong tay ông Lâm, âm hộ nó ướt đẫm cả chiếc quần cộc của ông. Ông ôm ghì lấy nó, hai chân ông giang rộng để dương vật ép cứng lên âm hộ nó. Chợt ông run lên, từng đợt tinh nóng hổi tuôn trào trong quần ông. Miệng ông hổn hển, mặt ông chà sát trên hai bầu vú nó. Cảm giác này quá tuyệt vời, tưởng chừng đã lãng quên bao nhiêu năm.
Sau giây phút sung sướng là cảm giác xấu hổ khôn cùng. Ông Lâm lúng túng không dám nhìn mặt con bé. Con Vi lại càng ngượng ngùng hơn, nó chỉ biết cúi gằm mặt, thay quần áo thật nhanh, chạy biến ra ngoài. Ông Lâm thất thần một chút, rồi chỉ kịp thay quần, đuổi theo con bé. Khuya thế này, ông không thể để nó về một mình.
Hai chiếc xe đạp kẽo kẹt chầm chậm chạy dọc con phố vắng tanh. Không một lời nói, không một ánh mắt trao đổi. Mãi đến gần nhà, con Vi mới lí nhí nói nhỏ:
– Con về… Chú về trường đi…
– Vi… Con… Con… – Ông siết chặt ghi đông xe, miệng lúng túng.
– Con… biết mà… Chuyện này… sẽ không nói cho ai biết hết…
Con bé bỏ lại một câu. Để ông Lâm thất thần nhìn theo bóng lưng nó khuất sau con hẻm nhỏ.
[/box]#Cha #con #ông #bảo #vệTác #giả #69deluxe
[rule_3_plain]#Cha #con #ông #bảo #vệTác #giả #69deluxe
Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Scandal tại Trường Xuân Mai làm cả nước sửng sốt trong suốt một tháng. Ngành tin báo cũng bận rộn biết bao nhiêu giấy mực. Các nhà tâm lý học nổi tiếng nhăn mày, bóp trán phân tích. Và đặc trưng là các bậc phụ huynh đứng ngồi ko yên lo lắng.
Scandal to lớn là thế. Nhưng một trong những nhân vật chính lại đang bị quên mất. Trong một góc tối của gian phòng giam ẩm thấp dơ bẩn, một tấm lưng gầy còm cong vòng co ro, thỉnh thoảng lại ho lên sù sụ. Ông Lâm đã ngót ngét 57 tuổi, cái tuổi nhưng mà con thưa cháu gửi của người ta. Còn ông, đơn thân lẻ bóng đã hơn 10 năm, từ cái ngày nhưng mà vợ con ông dứt khoát bỏ đi, để lại ông và sự túng quẫn tột cùng.
Ông được nhận vào làm bảo vệ tại Trường Trung học Xuân Mai. Sáng sáng quét sân, mở lớp học, chiều tối lại nhường đó công việc đảo trái lại. Mỗi đêm, ông quay lại với toàn cầu riêng nhỏ nhỏ của mình. Một gian phòng gỗ xiêu vẹo sau góc sân trường. Mỗi đêm như một, thân thể gầy gò của ông co rút trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, mong giấc ngủ nhanh tới và vĩnh viễn ko tỉnh lại.
Mọi chuyện cứ tưởng như thế cho tới hết đời, nếu ko có chuyện xảy ra đêm đó.
Đó là một đêm khó ngủ. Mưa gió rít gào qua ô cửa sổ. Mưa lớn như trút nước làm mái tôn oằn xuống cót két than khóc. Ông Lâm trùm chăn kín qua đầu, cố ru giấc ngủ. Nhưng lòng ông cảm thấy nôn nao bất an lạ kì. Ông chợt nhớ tới chuồng con Vàng và bầy chó con ko đủ che chắn. Ông Lâm lập cập bật dậy, khoát tạm chiếc áo che mưa, lao ra ngoài.
Đúng như ông nghĩ, mẹ con con Vàng ướt sũng, run rẩy thật tội nghiệp. Ông Lâm kéo tấm tôn cũ chắn ngang cửa chuồng, thay tấm giẻ ướt sũng nước trong chuồng, thật kiên cố. Chợt ông thấy một bóng trắng đang nép người tại mái hiên buồng bảo vệ trước cổng trường. Ma sao? Với tuổi ông Lâm đã sớm chẳng thèm nghĩ tới chuyện vớ vẩn đó. Nếu trên đời quả thực có ma, thì ông cũng chẳng quan tâm.
– Người nào đấy? – Ông dụi nước mưa trên mặt, bước tới.
– Chú… Chú Lâm… Con nè… con Vi, 11A7 nè chú… – Giọng một đứa con gái yếu ớt, run rẩy vang lên.
– Con Vi… Vi…
Ông Lâm lẩm nhẩm cố nhớ, chân tiếp tục bước, tới lúc nhìn rõ gương mặt trắng nhợt ướt đẫm của con nhỏ ông mới nhớ ra. Con Vi, một trong những đưa học giỏi nhất Khối 11, cũng thuộc dạng xinh xẻo nhất. Ko hiểu sao, nó lại ở đây, co ro run rẩy trong chiếc áo dài trắng ướt sũng nước.
– Con nhỏ này… Mày làm gì ở đây? Mưa gió… Khuya khoắt thế này hả?
– Chú cho con vào với… Con ướt hết rồi… – Con nhỏ run rẩy, đôi môi run lên năn nỉ.
– Mày… Ừ… Vào đây…
Ông Lâm mở cổng. Con nhỏ ko kịp nói gì, vứt xe đạp chỏng chơ trên sân. Nó kéo vạt áo che mưa sau của ông, trùm lên đầu. Thân thể nó lạnh lẽo, chạm nhẹ làm ông rùng mình. Ông Lâm chậm chậm bước đi, cho nó bám theo phía sau. Tới hành lang lớp học, ông ngừng lại.
– Mày đọc số điện thoại ba mẹ… Chú gọi tới đón cho…
– Ko… Con tự về được… Con ko muốn họ đón… Hết mưa là con về…
– Mày biết giờ này là mấy giờ đêm ko? Còn đòi về một mình… còn bộ dạng tương tự…
Ánh mắt ông Lâm chợt ngừng lại trên người con nhỏ. Lớp vải áo dài trắng sũng nước dính sát vào thịt da. Ngực nó phập phồng, căng tràn sức sống. Cổ áo dài bung cúc gài. Chiếc cổ trắng ngần ko ngấn. Gương mặt con nhỏ thất thần nhìn ra ngoài mưa, mặc giọt nước chảy dài qua khoé môi đỏ hồng hé mở. Ông chợt thấy xấu hổ vì ánh mắt của mình.
– Mày phải đi về thôi… Phải có người đón… – Ông quyết đoán bước tới Phòng Giám thị, nơi có điện thoại bàn.
– Ko… Chú… Chú đừng đuổi con về… hết mưa con tự về được nhưng mà… – Con Vi chợt nghẹn ngào.
– Chú có gọi họ cũng ko đi rước con đâu… Họ đâu cần con nữa… Hu hu… – Nó ngồi phệt xuống sàn, bưng mặt nức nở.
– Này… Này… Có việc gì? Vì sao khóc? – Ông Lâm bối rối, ông ngồi xuống bên nó, nhưng chẳng biết làm gì.
Ông Lâm chậm chậm vỗ vỗ đầu nó. Đó là hành động xoa dịu duy nhất ông có thể nghĩ tới, như ông vẫn hay xoa đầu con Vàng.
– Chú… Hu hu… – Con nhỏ khóc lớn hơn, khóc như bị dồn nén từ rất lâu.
Nó lao vào lòng ông, cả người run rẩy. Hơn người nào hết, ông biết mình đang là điểm tựa tâm lý cho nó. Nhưng… con gái, dù sao cũng đã lớn, lại ko phải ruột thịt, rưng rức trong lòng ông… Có gì đó rất ko ổn. Ngực ông cảm nhận một sự mềm mại êm dịu từ rất rất lâu, ngỡ như đã quên mất. Tay nó chống dưới sàn lại vô tình cọ vào khối u lủng lẳng dưới quần ông. Ông Lâm ko biết làm gì… ông cũng chẳng dám mong gì hơn. Có nhẽ khoảnh khắc này được kéo dài mãi mãi đã làm ông toại nguyện.
– Ba mẹ con làm sao? Sao lại ko cần con chứ? – Giọng ông chợt nhẹ nhõm hơn nhiều.
– Họ… Họ ly dị rồi… Mỗi người đều có người khác… Hu hu… Con như của thừa… Chẳng người nào muốn nhận con để làm kỳ đà cản mũi…
– Sao lại thế… Ko phải vậy đâu…
– Con… nói… hát xì… – Con nhỏ nhảy mũi, cả người run lên.
Ông nhìn qua vai con nhỏ. Vạt áo dài mở rộng một bên, màu da thịt của bờ mông căng tròn cong vòng nảy nở. Ông thấy thân thể mình nhộn nhạo lạ kì.
– Haizz… Con cảm lạnh rồi… cũng phải có người rước con thôi… mưa tới bao giờ mới dứt đây… – Ông thấy hơi thở mình dồn dập gấp gáp, ánh mắt ko thể rời khỏi bờ mông của con nhỏ.
– Ko… Con ko muốn về… Con gọi con Hạnh… Con gọi con Hương… Ko đứa nào nghe máy… hu hu… Ko người nào cần con nữa hết…
– Thôi hiện thời thế này… Con vào phòng chú… hong quần áo cho khô đi… Chờ hết mưa rồi về…
Ông Lâm thấy tim mình đập nhanh, thật nhanh. Cảm giác bồn chồn như lần đầu rủ con gái đi chơi, thời niên thiếu. Sẽ ko có gì xảy ra… Nó còn nhỏ hơn tuổi con mình. Bất kỳ người nào cũng sẽ hành động như ông vào hoàn cảnh này. Ko người nào để một con nhỏ ướt nhẹp ngồi đó tới đổ bệnh, có thể còn viêm phổi. Ông luôn tự nhẩm tương tự suốt quãng đường ra sau trường. Nhưng bước chân bì bõm, bàn tay lạnh buốt của con nhỏ níu chặt áo ông, lại làm ông đợi mong. Đợi mong gì đó…
Cánh cửa phòng xiêu vẹo khép lại. Ông Lâm túm lấy cái chăn vải nhàu bẩn phủ qua sợi dây kẽm góc phòng, nơi ông thường dùng phơi quần áo.
– Con qua đó thay đồ ra…
Con nhỏ líu ríu vén màn chui vào trong. Tiếng xột xoạt vang lên trong tai ông Lâm rõ mồn một, còn rõ hơn cả tiếng mưa gió thét gào bên ngoài. Từng mảnh vải trắng sũng nước vắt lên sào. Ông Lâm bước tới, tay đưa lên toan nhận lấy. Chợt thêm hai mảnh vải trắng nữa đưa lên, làm tim ông thắt lại. Hai mảnh đồ lót trắng tinh mỏng manh làm ông ngơ ngẩn thất thần.
– Chú hong dùm con… Con…
Con nhỏ nhi nhí chợt ngửng đầu lên bắt gặp ánh mắt của ông Lâm. Ông đang đứng sát bức màn, mặt nhô lên khá nhiều. Bức màn ko che được bờ vai trắng hồng của con nhỏ trước ánh mắt nóng bổng của ông.
– Ahh…
Con nhỏ la khẽ. Mặt đỏ bừng, con rụt người xuống. Ông Lâm sực tỉnh, mặt nóng lên vì xấu hổ.
– Ah… Chờ chú chút nhé… Cũng nhanh thôi…
Ông Lâm vụt ôm lấy đống quần áo, chạy ra giường. Ông vắt thật mạnh. Hai bàn tay ông run rẩy cầm hai mảnh đồ lót. Thật nhỏ, thật xinh. Vô thức, ông đưa lên mũi ngửi. Một mùi hương con gái trinh nguyên thoang thoảng vương vấn trong mũi làm ông lặng người đi.
– Chú…
Con nhỏ mặt đỏ gay gắt, quay mặt qua chỗ khác, nhưng hành động của ông Lâm nó đã thấy rõ. Nó cũng chẳng biết việc đó là gì, nhưng có gì đó rất kì cục, làm nó ngượng chín cả người. Nó trùm chiếc chăn qua vai, kéo lên thật cao, phô bày gần hết cặp đùi thon dài bóng lộn.
– Hả? Ah… Ờ… Chú phơi lên đây… Dùng cái đèn này… Nóng lắm… Chút là khô thôi…
Ông Lâm vừa trải quần áo lên sào, kéo cái đèn điện tròn mắc vào vách sát bên. Căn phòng chợt tối đi thấy rõ. Ánh sáng mập mờ soi qua hai lớp vải áo dài, hằn cả hình ảnh dây áo lót lên vách gỗ đối diện. Căn phòng thật im ắng, tiếng mưa mờ nhạt như từ rất xa, chỉ còn hai hơi thở ngượng ngùng ngắc ngứ.
– Con ăn tối chưa? Nhưng mà… Chú chỉ có mì gói thôi… – Ông Lâm lên tiếng trước.
– Dạ chưa… Con đói lắm…
Ông Lâm đun nước nấu mì, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của con nhỏ. Nó ngồi ngay trên giường ông, nhìn xung quanh tò mò. Dưới ánh đèn vàng leo lét. Đôi mắt nó sáng long lanh, hàng mi dài cong vút, đôi môi đỏ mọng hờ hững như cố tình khoe những chiếc răng sáng bóng như ngọc. Bên dưới chiếc chăn trùm kín là một cặp đùi non mơn mởn thẳng dài khép hờ mời mọc. Ông tự hỏi phía trên nữa là gì? Hỏi như thể ông chưa từng biết qua thân thể phụ nữ bao giờ…
– Cẩn thận… Nóng đấy…
Ông Lâm nhìn con nhỏ cúi gập người trên giường hít hà bên tô mì ngun ngút khói. Chiếc chăn kéo xệch sang một bên, một bên vai và nửa bầu ngực căng tròn đang phơi bày trước mắt ông. Chợt con nhỏ bưng cái tô lên húp xì xụp, cánh tay thả lỏng. Mép chăn rơi xuống. Ông Lâm chết sững người. Ngay trước mắt ông trọn vẹn hai bầu vú căng tròn, mơn mởn, hai chiếc nhụy đỏ hồng chúm chím xinh xẻo. Ông thấy cổ họng mình khô khốc, hạ thể lạnh lẽo bao năm chợt nóng bùng lên.
– Ahh…
Con nhỏ vừa phát hiện trước ngực mát lạnh, liền hốt hoảng la lên, vung tay, tô mì vung vít khắp trên giường.
– Con… Con xin lỗi…
Nó mếu máo, tay giữ mép chăn, tay lau lau chiếc chiếu bị vấy bẩn. Chợt bàn tay thô ráp, nóng sốt của ông Lâm nắm lấy tay nó.
– Vi… Con đẹp lắm… – Ông siết chặt, như muốn bàn tay tí xíu của nó tan chảy.
– Con… – Vi hơi bất thần, nhìn lên.
– Chú… Chú tội nghiệp lắm Vi ơi… – Khóe mắt ông Lâm long lanh ngấn nước. – Con… thương chú… con cho chú…
– Con… – Nó có vẻ hơi ngờ ngợ hiểu ra lời ông Lâm nói.
– Chú biết… Chú biết nhưng mà… Nhưng con… con cho chú… nhìn… nhìn chút thôi… – Tay ông run rẩy, gỡ tay giữ ngang ngực của Vi. – Chỉ một tẹo thôi…
– Ơ… Chú… ko được… – Tay con nhỏ cố níu giữ lấy mép chăn đang tuột ra khỏi người.
– Con thương chú… Con cho chú nhìn chút thôi… Con đẹp lắm Vi ơi…
Con Vi cúi gằm mặt, má nó đỏ lựng tới mang tai. Chiếc chăn đang chậm rãi tuột ra khỏi người nó. Ông Lâm thấy tim mình đập nhanh như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực. Tay ông run run siết chặt tay con nhỏ, kéo nó đứng dậy. Con nhỏ run rẩy khép chặt hai chân, bàn tay nhỏ nhỏ vặn vẹo ko biết bỏ vào đâu.
Căn phòng nín lặng, chỉ còn hơi thở của hai người. Một thân thể con gái trinh nguyên căng tràn sức sống run rẩy trước ánh mắt nóng bỏng của ông Lâm. Mắt ông tham lam cắn nuốt lấy hình ảnh lõa lồ của con Vi, tham lam như ko muốn bỏ qua một cụ thể nào. Làn da trắng nuột này, hai bầu vú căng tràn sức sống, chiếc bụng thon gọn, cái rốn nhỏ xinh, cặp đùi thon dài tròn lẳng và cả vùng tam giác đỏ hồng phơn phớt vài sợi lông tơ. Bàn tay ông run rẩy đưa lên. Ngón tay thô ráp của ông chạm nhẹ lên thân thể con nhỏ. Nó co rúm lại, thở hổn hển.
– Đừng… Chú… Chú nói…
Nó đang ú ớ phản đối, chợt cả thân thể bị ôm gọn trong cánh tay ông Lâm. Bàn tay ông tham lam bóp nghiến lấy cặp mông mềm mại, mát rượi của nó, ghì chặt.
– Ơ… Chú… Đừng… – Con nhỏ rít khẽ.
Cái mồm lởm chởm râu của ông Lâm áp lên ngực con nhỏ, mũi ông hít hà thõa mãn. Cảm giác mềm mại như thấm vào từng lỗ chân lông trên mặt ông.
– Chú… Con sợ… Chú đừng…
– Ko sao… Con thương chú… Chiều chú chút nữa thôi…
Ông há mồm, lưỡi ông đưa ra, liếm nhẹ lên đầu vú con nhỏ. Thân thể nó chợt run lên. Đầu lưỡi ông nhẹ nhõm vờn quanh chiếc núm, rồi há môi ngậm choàng lấy nó.
– Ôi… Con… chú…
Bờ môi khô khốc của ông mút chặt bên núm vú con Vi, đầu lưỡi đánh ngang dọc thật nhanh. Thân thể con nhỏ con rút lại, tay nó bấu chặt lấy vai ông. Nước miếng ông ứa ra đầy cả khoang mồm. Tay ông bóp nghiến lấy bầu vú nó cho vung lên, mút chùn chụt như một kẻ sắp chết khát. Bỗng nhiên, ông đổi bên. Bầu vú bên kia đã săn cứng lại, hòa nhịp cùng xúc cảm của con nhỏ. Ngực nó hơi ưỡn ra, hai bàn tay bấu véo vào cổ ông đau rát.
– Ưm… Ôi… Chú… – Con nhỏ rít lên thật dài, thật yếu ớt.
Ông ko trả lời nó. Ông đang bận rộn bú nút hai bầu vú non tơ tròn trịa của con nhỏ. Chưa bao giờ ông thấy có thứ gì ngon và tuyệt vời như thế. Ngay cả vợ ông thời con gái. Trong ký ức ông, bà ta xuất thân từ gia đình nông dân, ko thể có được sự mềm mại thơm ngon tương tự được. Ông chợt ngừng lại, hai mắt mở to nhìn hai bầu vú đỏ bừng của Vi méo mó dưới bàn tay thô ráp của mình. Hơi thở dồn dập của con nhỏ thơm ngát phà vào mặt ông. Nó cúi gằm mặt, mắt nhắm nghiền, thân thể run nhè nhẹ theo nhịp tay ông Lâm bóp nắn ngực nó.
– Chú… Chú hôn ngực con tiếp nhé… – Ông nuốt nước miếng hỏi nhỏ.
Con nhỏ khẽ gật đầu, rồi chợt lắc đầu, mồm nó nhi nhí:
– Con… Con ko biết…
Con gái nói ko được là bật đèn xanh, còn nói ko biết là ko cần đèn, muốn đi thế nào cũng được. Ông Lâm kéo con nhỏ sát vào người mình, hai chân ông chen vào giữa đùi nó, tách ra. Con Vi hốt hoảng che vùng mu đỏ hồng, ướt đẫm nước nhờn của mình đang phơi bày trước mắt ông.
– Ko sao… Phản ứng tự nhiên của con người nhưng mà…
Ông kéo nhẹ tay nó ra, đè nó ngồi vào lòng ông. Thân thể nó chợt giật bắn lên lúc chạm vào thứ cứng ngắt nóng sốt đội lên trong quần ông. Ông hít hà hương thơm trên tóc nó. Tay ông vòng ra trước bóp nghiến mông nó, kéo vào.
– Ưm… Chú ơi… Con sợ…
– Ừ… Đừng sợ… Chú còn mặc quần nhưng mà… Chú ko làm hại con đâu… Chỉ chút nữa thôi…
Dương vật ông Lâm cứng ngắt, độn lên khỏi lớp vải quần cộc mỏng tanh, miết dọc cửa mình ướt đẫm mềm mại của con nhỏ. Hai tay nó vít chặt lấy cổ ông, thân thể nhấp nhổm, hổn hển. Hạ thể hai người dính chặt vào nhau, chỉ còn một lớp vải cách trở. Từ ngượng ngùng, sợ sệt tới nhịp nhàng, phối hợp. Cảm giác sung sướng đầu đời đã làm con nhỏ thích thú.
– Ưm… Ưm…
Ông đẩy người nó ưỡn ra sau. Mồm ông bú mút hai bầu vú nảy tưng tưng. Hai bàn tay ông bóp nghiến cặp mông con nhỏ, ghì chặt. Để cửa mình nhoè nhoẹt của nó cọ sát lên khối u dưới quần ông. Hơn người nào hết, ông muốn cởi phăng cái quần và nhét dương vật mình vào cửa mình con nhỏ. Nhưng ông ko dám. Cái quần là bảo hiểm duy nhất còn lại lúc lý trí ông đang mê muội dần.
Con nhỏ đã mềm nhũn, hai tay thả lỏng, mồm rên rỉ thật khẽ. Thân thể nó méo mó trong tay ông Lâm, cửa mình nó ướt đẫm cả chiếc quần cộc của ông. Ông ôm ghì lấy nó, hai chân ông giang rộng để dương vật ép cứng lên cửa mình nó. Chợt ông run lên, từng đợt tinh nóng sốt tuôn trào trong quần ông. Mồm ông hổn hển, mặt ông chà sát trên hai bầu vú nó. Cảm giác này quá tuyệt vời, tưởng chừng đã quên lãng bao nhiêu năm.
Sau khoảnh khắc sung sướng là cảm giác xấu hổ khôn xiết. Ông Lâm bối rối ko dám nhìn mặt con nhỏ. Con Vi lại càng ngượng ngùng hơn, nó chỉ biết cúi gằm mặt, thay quần áo thật nhanh, chạy biến ra ngoài. Ông Lâm thất thần một tẹo, rồi chỉ kịp thay quần, đuổi theo con nhỏ. Khuya thế này, ông ko thể để nó về một mình.
Hai chiếc xe đạp kẽo kẹt chầm chậm chạy dọc con phố vắng tanh. Ko một lời nói, ko một ánh mắt trao đổi. Mãi tới gần nhà, con Vi mới nhi nhí nói nhỏ:
– Con về… Chú về trường đi…
– Vi… Con… Con… – Ông siết chặt ghi đông xe, mồm bối rối.
– Con… biết nhưng mà… Chuyện này… sẽ ko nói cho người nào biết hết…
Con nhỏ bỏ lại một câu. Để ông Lâm thất thần nhìn theo bóng lưng nó khuất sau con hẻm nhỏ.
#Cha #con #ông #bảo #vệTác #giả #69deluxe
[rule_2_plain]#Cha #con #ông #bảo #vệTác #giả #69deluxe
[rule_2_plain]#Cha #con #ông #bảo #vệTác #giả #69deluxe
[rule_3_plain]Phân mục: Truyện sex hay
Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Cha #con #ông #bảo #vệTác #giả #69deluxe