Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu muốn gửi truyện vui lòng gửi vào email [email protected]!
Đỗ Sinh là học trò, quê ở Phù Lưu, Hà Nam, năm nay em đi thi vào trường, gia đình khá giả nên được bố mẹ cho một khoản kha khá và cho em đi học gần bằng. đầu năm. Để có dịp làm quen với ko khí thị thành và giao lưu với các bạn thí sinh, Sinh mang theo một đồng nhỏ để hành trang, hai thầy trò lên thủ đô.
Tới kinh thành đã gần một vầng trăng, Đỗ Sinh đã mở màn quen với ko khí náo nhiệt của kinh đô và quang cảnh chốn phồn hoa đô hội nhất nước. Anh cũng có làm quen với một số sinh viên ở đây và quả thực trình độ học vấn của họ khá khác anh, trình độ của họ cũng khá uyên thâm. Hàng ngày, sau giờ học siêng năng, buổi tối anh thường đi dạo phố cùng tên, hoặc bơi thuyền nhỏ trên Hồ Tây để cùng bằng hữu luận bàn việc học.
Một hôm, sau lúc ăn tối xong, Sinh đi dạo một mình để thư giãn sau một ngày miệt mài với sách vở. Gần rằm nên trăng sáng vằng vặc, cảnh vật thật nên thơ và đầy cảm hứng. Đỗ Sinh chân đi dạo Hồ Tây, đầu óc hiện lên những vần thơ ngẫu hứng. Tới hồ, cảnh đẹp thật, bóng trăng như được dát nghìn tia nắng vàng lung linh trên mặt nước, gió thổi hiu hiu tạo nên những gợn sóng nhỏ trên mặt hồ. Chợt có tiếng cười trong trẻo vang lên khiến Sinh quay đầu lại nhìn, anh thấy một cô gái rất xinh đẹp và một tì thiếp gái đang bước xuống chiếc thuyền nhỏ đậu gần đó, giọng nói rất rõ ràng:
– Đừng vội tương tự, Cẩm Nô, chúng ta làm sao có thể về sớm vào một đêm trăng sáng như thế này, chúng ta đi dạo hồ một tí trước đã.
Sinh thấy hơi bất thần vì thường con gái, nhất là các cô, các cô ở thủ đô thường rất nghiêm túc trong việc đi đứng, ăn nói, làm sao một cô gái dám ra đường một mình? Tôi ở trên Hồ Tây vào buổi tối chỉ có một người giúp việc đồng hành tôi như cô gái kia. Anh bước lại gần để nhìn rõ hơn khuôn mặt của cô gái, đó là một cô gái rất xinh đẹp, khuôn mặt như trăng rằm mùa thu, lông mày cong như cánh phượng, dáng người dịu dàng, đoan trang nhưng ko ẻo lả. , Yếu. Nhìn thấy có người đang chú ý tới mình, cô gái ko hề khó chịu nhưng mà nhìn Sinh, nở một nụ cười ngượng ngùng như nụ cười mùa đông đang nở nụ cười.
Cô đấy cất giọng thánh thót:
– Em chào anh, đêm trăng thanh mộng, mời anh xuống thuyền đi dạo với em.
Sinh như người mất hồn, sững sờ ko trả lời ngay. “Tôi được một người đẹp mời đi chơi thuyền?” ‘Anh say sưa hỏi, ngạc nhiên trước cuộc gặp mặt kỳ lạ này. Chỉ lúc giọng ca tuyệt vời của người đẹp cất lên, anh mới tỉnh ngộ:
– Này thiếu gia, làm ơn cho hắn xuống thuyền đi, hay là ko muốn đồng hành ta?
– Vâng, rất hoan nghênh học trò đồng hành phu nhân.
Sinh mất bình tĩnh trả lời rồi bước xuống thuyền, người hầu gái tên Cầm Nô nhẹ nhõm buộc lại mái chèo, thuyền lướt nhẹ trên mặt nước, đúng lúc đó một cơn gió thổi qua nên thuyền nhanh chóng lao ra giữa sông. Cô gái nhẹ nhõm quay sang Sinh hỏi:
– Vừa rồi nghe nói ngươi tự xưng là thư sinh, vậy ngươi là độc giả sao?
– Dạ thưa cô, cháu tên là Đỗ Sinh, năm nay đi thi. Dám hỏi phu nhân họ của họ là gì? Đàn ông của vị tướng nào?
– Tôi tên là Phương Lan, con gái của ông Nguyễn Dục là một tri huyện trong vùng này, chẳng may cha mẹ tôi mất sớm nên ko có nơi nương tựa, sáng sớm chỉ có người hầu Cẩm Nỗ này thay nhau chăm sóc cho. ngày và tháng. .
Sinh cúi đầu như đồng cảm với hoàn cảnh của cô gái. Thuyền lúc này đã ra giữa hồ, trăng sáng, gió hồ thổi vi vu. Cô gái như vơi hẳn nỗi buồn về gia đạo vừa kể với Sinh, cô hồ hởi nói với người hầu:
– Này Cám Nỗ, hãy chơi một bài cho tôi và Đỗ Sinh đàn ông.
Cô gái vâng lời, ngừng thuyền và cầm một khúc đàn nguyệt, âm thanh vang vọng trên mặt hồ lộng gió phủ đầy trăng bạc. Quang cảnh thực sự rất đáng yêu. Phương Lan rúc vào người Sinh thì thầm:
– Âm thanh piano thật tuyệt phải ko?
Sinh giật thột nhúc nhích một tí, chợt nhìn thấy Phương Lan đã cởi áo từ lúc nào, đôi vai trần và khoảng trắng trước ngực nhấp nhánh dưới ánh trăng. sinh ngắc ngứ nói:
– Giữa hồ lộng gió, mẹ nên khoác thêm áo khoác kẻo gió lạnh đột ngột có thể sinh bệnh đó con.
Cô gái mỉm cười tiến lại gần anh hơn.
– Chàng trai, trăng vắng, chúng ta cùng vui được ko?
– Kìa, Kìa, đừng làm vậy kẻo Cam Nô thấy… thấy.
Phương Lan cười thật to, tiếng cười nhấp nhánh vang vọng trên mặt hồ mênh mông, nghe rất lạ:
– Đừng sợ, nam nhân, chúng ta đi tới một nơi bí mật, ko có Cẩm Nô sẽ đi theo.
Sau đó, như có phép màu, một chiếc thuyền lớn có phòng nhỏ đột nhiên xuất hiện, cách chiếc thuyền nhỏ của ba người chừng ba thước. Cẩm Nô ngừng chơi, nhẹ nhõm đẩy thuyền chèo cập bến thuyền lớn. Lúc hai chiếc thuyền chạm nhau, Phương Lan nhẹ nhõm kéo tay Sinh và bảo cô lên thuyền. Anh hơi do dự, nhưng rồi như có một ma lực, anh bước lên theo cô.
Hai người bước vào khoang thuyền lớn, bên trong được xếp đặt khá lịch sự. Ở giữa là một bàn với rượu và một số thức ăn và hai chiếc ghế, ở góc trong là một chiếc giường tre xinh xẻo trên đó đặt hai chiếc gối. Cố Dư Sinh nhìn cảnh này, tay chân run lên, nói ko nên lời. Phương Lan nhẹ nhõm đỡ anh ngồi xuống ghế rồi cô cũng ngồi xuống kế bên, thân thể mềm mại áp sát vào người anh khiến anh như nằm mơ. Một luồng khí lạ chạy khắp thân thể anh. Phương Lan nhẹ nhõm rót rượu vào hai chiếc chén nhỏ xinh rồi âu yếm nâng Sinh lên mời Sinh, sau lúc cạn chén thì thấy người mình hừng hực.
Nhìn sang kế bên, Phương Lan đã cởi hết phần áo còn lại từ bao giờ, trên người cô chỉ còn lại một chiếc yếm đào màu đỏ, trong ánh nến lung linh, chiếc yếm đỏ cùng làn da trắng nõn của cô tạo nên sự tương phản. một cảm giác thu hút ma quái. Cô giơ cánh tay ngọc ngà lên mời Sinh:
– Cậu nhỏ. Anh đấy… uống với tôi một cốc khác.
Tửu lượng rất kém nên sau vài chén, đầu óc Sinh mờ mịt, mọi thứ xung quanh trở thành mờ ảo, chẳng thấy gì ngoài cô gái vẫn trong veo, xinh đẹp quyến rũ trước mặt. Sinh lười biếng:
– Phương Lan, tôi… tôi… mời cô đấy một cốc.
Cô gái đỡ Sinh dậy và ép anh uống cốc khác, cạn cốc với anh. Sinh chợt nhìn thấy chiếc quần gấm đã được Phương Lan cởi ra, nàng chỉ mặc một chiếc quần lụa mỏng màu trắng. Gió thổi từ hồ vào trong cabin, gió làm chiếc quần mỏng rớt sát vào da thịt, khiến cặp đùi thon gọn như in, làm nổi trội hình tam giác ở giữa thân thể cô gái. Một cậu học trò trẻ tuổi như Sinh nhìn anh ko chớp mắt, khuôn mặt như ngây dại trước vẻ đẹp quyến rũ đấy. Phương Lan cười nói:
– Để thần thiếp đi ngơi nghỉ.
Rồi cô dìu Sinh lên giường, nhẹ nhõm đặt anh nằm xuống, bằng những động tác nhanh nhẹn, cô cởi hết quần áo của anh ra rồi đè thân thể xinh đẹp của mình lên người anh:
– Anh ơi, để em nghỉ với anh.
Phương Lan ngất lịm. Sinh mơ mòng nhìn lên:
– Ôi, cô đấy đẹp quá.
Sinh ra để ôm lấy Phương Lan…
Tay hắn lần ra sau lưng, bối rối sờ soạng một hồi thì chiếc yếm đỏ đã tụt xuống, bộ ngực trắng nõn tới mức đớn đau lộ ra trước mắt Sinh. Tay anh run run vuốt ve làn da mịn màng, chạm vào bầu ngực mát lạnh khiến anh hơi rụt người lại, rồi ngập ngừng vuốt ve hai núm đỏ rực đang cuộn tròn cứng ngắc trên tay. Sự hồn nhiên trong động tác của Sinh càng khiến Phương Lan thích thú hơn, cô thì thầm vào tai anh một hơi đầy thèm khát:
– Phần dưới, bên dưới, anh bạn.
Như bị ma lực điều khiển, tay anh trượt xuống, kéo chiếc quần lụa mỏng xuống, anh khẽ kêu lên lúc nhìn thấy góc khuất gợi tình nhất của cô gái đang phơi bày trước mắt. Thân thể Phương Lan uốn éo, vận chuyển nhịp nhàng theo những cái vuốt ve, mơn trớn của chàng trai, sự bạo dạn của nàng khiến Sinh cảm thấy tự tin hơn. Anh nhẹ nhõm lật thân thể trần truồng mịn màng của cô xuống giường rồi cúi xuống thân thể thơm mát của cô.
Anh như nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy trong thứ đàn ông của mình, nó như căng ra, như muốn nứt ra, như có ngọn lửa bùng cháy từ bên trong. Bàn tay mát lạnh của Phương Lan nhẹ nhõm nắm lấy vật giữa hai đùi hắn, xoa xoa nhẹ nhõm trong lúc tay kia nàng vục đầu hắn xuống bộ ngực đầy đặn của nàng. Sinh mê mẩn, anh say mê bóp mạnh hai đầu vú, đưa mồm ngậm hai núm đỏ căng mọng trên bầu ngực cô rồi mồm anh lướt trên người cô, xuống tới nơi riêng tư nhất gợi tình của cô gái, ép chặt của anh. môi thèm khát với nó.
Lúc cả hai lên tới đỉnh điểm của sự kích thích thì anh áp sát thân thể trần truồng bên dưới, đưa vật nam tính của mình vào sâu bên trong cô, nhấn mạnh, ấn mạnh… thân thể cô cũng chuyển động theo nhịp lên xuống của anh. thân thể, hai thân thể cùng nhau vận chuyển, vận chuyển, và sau đó lúc luồng khí của anh ta bao trùm khắp thân thể cô, cả hai người đều say mê, kiệt sức và buông ra. cùng nhau, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Sinh tỉnh dậy, anh ngỡ như mình vừa trải qua một giấc mơ. Nhưng đó ko phải là mơ vì kế bên anh vẫn là Phương Lan vẫn đang ngủ ngon lành, thân hình trần truồng phơi bày trước mắt anh, xung quanh là quần yếm, quần áo của họ vương vãi xung quanh. Cô chợt mở mắt tỉnh dậy, giọng như chim hót sớm mai:
– Anh đấy dậy rồi à? Một người yêu.
Rồi cánh tay ngọc ngà của nàng kéo chàng nằm đè lên thân thể xinh đẹp của nàng, dục vọng của Sinh lại được đánh thức, hai người say đắm quyến luyến thân thể nhau, say mê trong cơn sóng thần tình ái. sex… Sau lúc thỏa mãn, Phương Lan khẽ ngồi dậy, nàng dùng lược chải đầu cho mình rồi cả hai cùng mặc quần áo vào. Cô đấy âu yếm nói:
“Ngươi hiện thời phải về nhà, chúng ta tối mai gặp lại bên hồ, ngươi còn muốn gặp ta sao?”
– Ôi Phương Lan, cô đấy đã cho tôi những khoảnh khắc diệu kỳ, làm sao tôi có thể tránh xa cô đấy được, nhất mực tối mai tôi sẽ đi chơi với cô đấy.
Lúc đó, chiếc thuyền nhỏ do Cầm Nô chèo đột nhiên xuất hiện kế bên thuyền lớn, Phương Lan nói với Sinh:
– Cẩm Nô đưa hắn lên bờ đi, ta tu chỉnh lại quần áo, sắc mặt rồi vào sau.
Con thuyền lướt trên mặt Hồ Tây đưa Đỗ Sinh vào bờ. Về tới nhà, anh thấy cậu nhỏ nằm ngủ bên bàn nước, trên người vẫn mặc quần áo và đi giày. Có nhẽ anh đã tìm cậu cả đêm và đã ngủ quên ở chiếc bàn này. Nghe tiếng động, chàng thanh niên trố mắt ra và ngạc nhiên lúc thấy Sinh:
– Kìa, anh đi đâu cả đêm để em đi tìm nhưng mà ko thấy.
– Thôi, tôi sang nhà anh Nguyên Tường nói chuyện, say nên Tường giữ tôi lại ngủ với anh. Đừng lo lắng, sẽ ko có gì xảy ra.
Cây gạo thôn Đông
Hình Ảnh về: Cây gạo thôn Đông
Video về: Cây gạo thôn Đông
Wiki về Cây gạo thôn Đông
Cây gạo thôn Đông -
Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu muốn gửi truyện vui lòng gửi vào email [email protected]!
Đỗ Sinh là học trò, quê ở Phù Lưu, Hà Nam, năm nay em đi thi vào trường, gia đình khá giả nên được bố mẹ cho một khoản kha khá và cho em đi học gần bằng. đầu năm. Để có dịp làm quen với ko khí thị thành và giao lưu với các bạn thí sinh, Sinh mang theo một đồng nhỏ để hành trang, hai thầy trò lên thủ đô.
Tới kinh thành đã gần một vầng trăng, Đỗ Sinh đã mở màn quen với ko khí náo nhiệt của kinh đô và quang cảnh chốn phồn hoa đô hội nhất nước. Anh cũng có làm quen với một số sinh viên ở đây và quả thực trình độ học vấn của họ khá khác anh, trình độ của họ cũng khá uyên thâm. Hàng ngày, sau giờ học siêng năng, buổi tối anh thường đi dạo phố cùng tên, hoặc bơi thuyền nhỏ trên Hồ Tây để cùng bằng hữu luận bàn việc học.
Một hôm, sau lúc ăn tối xong, Sinh đi dạo một mình để thư giãn sau một ngày miệt mài với sách vở. Gần rằm nên trăng sáng vằng vặc, cảnh vật thật nên thơ và đầy cảm hứng. Đỗ Sinh chân đi dạo Hồ Tây, đầu óc hiện lên những vần thơ ngẫu hứng. Tới hồ, cảnh đẹp thật, bóng trăng như được dát nghìn tia nắng vàng lung linh trên mặt nước, gió thổi hiu hiu tạo nên những gợn sóng nhỏ trên mặt hồ. Chợt có tiếng cười trong trẻo vang lên khiến Sinh quay đầu lại nhìn, anh thấy một cô gái rất xinh đẹp và một tì thiếp gái đang bước xuống chiếc thuyền nhỏ đậu gần đó, giọng nói rất rõ ràng:
- Đừng vội tương tự, Cẩm Nô, chúng ta làm sao có thể về sớm vào một đêm trăng sáng như thế này, chúng ta đi dạo hồ một tí trước đã.
Sinh thấy hơi bất thần vì thường con gái, nhất là các cô, các cô ở thủ đô thường rất nghiêm túc trong việc đi đứng, ăn nói, làm sao một cô gái dám ra đường một mình? Tôi ở trên Hồ Tây vào buổi tối chỉ có một người giúp việc đồng hành tôi như cô gái kia. Anh bước lại gần để nhìn rõ hơn khuôn mặt của cô gái, đó là một cô gái rất xinh đẹp, khuôn mặt như trăng rằm mùa thu, lông mày cong như cánh phượng, dáng người dịu dàng, đoan trang nhưng ko ẻo lả. , Yếu. Nhìn thấy có người đang chú ý tới mình, cô gái ko hề khó chịu nhưng mà nhìn Sinh, nở một nụ cười ngượng ngùng như nụ cười mùa đông đang nở nụ cười.
Cô đấy cất giọng thánh thót:
- Em chào anh, đêm trăng thanh mộng, mời anh xuống thuyền đi dạo với em.
Sinh như người mất hồn, sững sờ ko trả lời ngay. "Tôi được một người đẹp mời đi chơi thuyền?" 'Anh say sưa hỏi, ngạc nhiên trước cuộc gặp mặt kỳ lạ này. Chỉ lúc giọng ca tuyệt vời của người đẹp cất lên, anh mới tỉnh ngộ:
- Này thiếu gia, làm ơn cho hắn xuống thuyền đi, hay là ko muốn đồng hành ta?
- Vâng, rất hoan nghênh học trò đồng hành phu nhân.
Sinh mất bình tĩnh trả lời rồi bước xuống thuyền, người hầu gái tên Cầm Nô nhẹ nhõm buộc lại mái chèo, thuyền lướt nhẹ trên mặt nước, đúng lúc đó một cơn gió thổi qua nên thuyền nhanh chóng lao ra giữa sông. Cô gái nhẹ nhõm quay sang Sinh hỏi:
- Vừa rồi nghe nói ngươi tự xưng là thư sinh, vậy ngươi là độc giả sao?
- Dạ thưa cô, cháu tên là Đỗ Sinh, năm nay đi thi. Dám hỏi phu nhân họ của họ là gì? Đàn ông của vị tướng nào?
- Tôi tên là Phương Lan, con gái của ông Nguyễn Dục là một tri huyện trong vùng này, chẳng may cha mẹ tôi mất sớm nên ko có nơi nương tựa, sáng sớm chỉ có người hầu Cẩm Nỗ này thay nhau chăm sóc cho. ngày và tháng. .
Sinh cúi đầu như đồng cảm với hoàn cảnh của cô gái. Thuyền lúc này đã ra giữa hồ, trăng sáng, gió hồ thổi vi vu. Cô gái như vơi hẳn nỗi buồn về gia đạo vừa kể với Sinh, cô hồ hởi nói với người hầu:
- Này Cám Nỗ, hãy chơi một bài cho tôi và Đỗ Sinh đàn ông.
Cô gái vâng lời, ngừng thuyền và cầm một khúc đàn nguyệt, âm thanh vang vọng trên mặt hồ lộng gió phủ đầy trăng bạc. Quang cảnh thực sự rất đáng yêu. Phương Lan rúc vào người Sinh thì thầm:
- Âm thanh piano thật tuyệt phải ko?
Sinh giật thột nhúc nhích một tí, chợt nhìn thấy Phương Lan đã cởi áo từ lúc nào, đôi vai trần và khoảng trắng trước ngực nhấp nhánh dưới ánh trăng. sinh ngắc ngứ nói:
- Giữa hồ lộng gió, mẹ nên khoác thêm áo khoác kẻo gió lạnh đột ngột có thể sinh bệnh đó con.
Cô gái mỉm cười tiến lại gần anh hơn.
- Chàng trai, trăng vắng, chúng ta cùng vui được ko?
- Kìa, Kìa, đừng làm vậy kẻo Cam Nô thấy… thấy.
Phương Lan cười thật to, tiếng cười nhấp nhánh vang vọng trên mặt hồ mênh mông, nghe rất lạ:
- Đừng sợ, nam nhân, chúng ta đi tới một nơi bí mật, ko có Cẩm Nô sẽ đi theo.
Sau đó, như có phép màu, một chiếc thuyền lớn có phòng nhỏ đột nhiên xuất hiện, cách chiếc thuyền nhỏ của ba người chừng ba thước. Cẩm Nô ngừng chơi, nhẹ nhõm đẩy thuyền chèo cập bến thuyền lớn. Lúc hai chiếc thuyền chạm nhau, Phương Lan nhẹ nhõm kéo tay Sinh và bảo cô lên thuyền. Anh hơi do dự, nhưng rồi như có một ma lực, anh bước lên theo cô.
Hai người bước vào khoang thuyền lớn, bên trong được xếp đặt khá lịch sự. Ở giữa là một bàn với rượu và một số thức ăn và hai chiếc ghế, ở góc trong là một chiếc giường tre xinh xẻo trên đó đặt hai chiếc gối. Cố Dư Sinh nhìn cảnh này, tay chân run lên, nói ko nên lời. Phương Lan nhẹ nhõm đỡ anh ngồi xuống ghế rồi cô cũng ngồi xuống kế bên, thân thể mềm mại áp sát vào người anh khiến anh như nằm mơ. Một luồng khí lạ chạy khắp thân thể anh. Phương Lan nhẹ nhõm rót rượu vào hai chiếc chén nhỏ xinh rồi âu yếm nâng Sinh lên mời Sinh, sau lúc cạn chén thì thấy người mình hừng hực.
Nhìn sang kế bên, Phương Lan đã cởi hết phần áo còn lại từ bao giờ, trên người cô chỉ còn lại một chiếc yếm đào màu đỏ, trong ánh nến lung linh, chiếc yếm đỏ cùng làn da trắng nõn của cô tạo nên sự tương phản. một cảm giác thu hút ma quái. Cô giơ cánh tay ngọc ngà lên mời Sinh:
- Cậu nhỏ. Anh đấy… uống với tôi một cốc khác.
Tửu lượng rất kém nên sau vài chén, đầu óc Sinh mờ mịt, mọi thứ xung quanh trở thành mờ ảo, chẳng thấy gì ngoài cô gái vẫn trong veo, xinh đẹp quyến rũ trước mặt. Sinh lười biếng:
- Phương Lan, tôi… tôi… mời cô đấy một cốc.
Cô gái đỡ Sinh dậy và ép anh uống cốc khác, cạn cốc với anh. Sinh chợt nhìn thấy chiếc quần gấm đã được Phương Lan cởi ra, nàng chỉ mặc một chiếc quần lụa mỏng màu trắng. Gió thổi từ hồ vào trong cabin, gió làm chiếc quần mỏng rớt sát vào da thịt, khiến cặp đùi thon gọn như in, làm nổi trội hình tam giác ở giữa thân thể cô gái. Một cậu học trò trẻ tuổi như Sinh nhìn anh ko chớp mắt, khuôn mặt như ngây dại trước vẻ đẹp quyến rũ đấy. Phương Lan cười nói:
- Để thần thiếp đi ngơi nghỉ.
Rồi cô dìu Sinh lên giường, nhẹ nhõm đặt anh nằm xuống, bằng những động tác nhanh nhẹn, cô cởi hết quần áo của anh ra rồi đè thân thể xinh đẹp của mình lên người anh:
- Anh ơi, để em nghỉ với anh.
Phương Lan ngất lịm. Sinh mơ mòng nhìn lên:
- Ôi, cô đấy đẹp quá.
Sinh ra để ôm lấy Phương Lan…
Tay hắn lần ra sau lưng, bối rối sờ soạng một hồi thì chiếc yếm đỏ đã tụt xuống, bộ ngực trắng nõn tới mức đớn đau lộ ra trước mắt Sinh. Tay anh run run vuốt ve làn da mịn màng, chạm vào bầu ngực mát lạnh khiến anh hơi rụt người lại, rồi ngập ngừng vuốt ve hai núm đỏ rực đang cuộn tròn cứng ngắc trên tay. Sự hồn nhiên trong động tác của Sinh càng khiến Phương Lan thích thú hơn, cô thì thầm vào tai anh một hơi đầy thèm khát:
- Phần dưới, bên dưới, anh bạn.
Như bị ma lực điều khiển, tay anh trượt xuống, kéo chiếc quần lụa mỏng xuống, anh khẽ kêu lên lúc nhìn thấy góc khuất gợi tình nhất của cô gái đang phơi bày trước mắt. Thân thể Phương Lan uốn éo, vận chuyển nhịp nhàng theo những cái vuốt ve, mơn trớn của chàng trai, sự bạo dạn của nàng khiến Sinh cảm thấy tự tin hơn. Anh nhẹ nhõm lật thân thể trần truồng mịn màng của cô xuống giường rồi cúi xuống thân thể thơm mát của cô.
Anh như nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy trong thứ đàn ông của mình, nó như căng ra, như muốn nứt ra, như có ngọn lửa bùng cháy từ bên trong. Bàn tay mát lạnh của Phương Lan nhẹ nhõm nắm lấy vật giữa hai đùi hắn, xoa xoa nhẹ nhõm trong lúc tay kia nàng vục đầu hắn xuống bộ ngực đầy đặn của nàng. Sinh mê mẩn, anh say mê bóp mạnh hai đầu vú, đưa mồm ngậm hai núm đỏ căng mọng trên bầu ngực cô rồi mồm anh lướt trên người cô, xuống tới nơi riêng tư nhất gợi tình của cô gái, ép chặt của anh. môi thèm khát với nó.
Lúc cả hai lên tới đỉnh điểm của sự kích thích thì anh áp sát thân thể trần truồng bên dưới, đưa vật nam tính của mình vào sâu bên trong cô, nhấn mạnh, ấn mạnh… thân thể cô cũng chuyển động theo nhịp lên xuống của anh. thân thể, hai thân thể cùng nhau vận chuyển, vận chuyển, và sau đó lúc luồng khí của anh ta bao trùm khắp thân thể cô, cả hai người đều say mê, kiệt sức và buông ra. cùng nhau, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Sinh tỉnh dậy, anh ngỡ như mình vừa trải qua một giấc mơ. Nhưng đó ko phải là mơ vì kế bên anh vẫn là Phương Lan vẫn đang ngủ ngon lành, thân hình trần truồng phơi bày trước mắt anh, xung quanh là quần yếm, quần áo của họ vương vãi xung quanh. Cô chợt mở mắt tỉnh dậy, giọng như chim hót sớm mai:
- Anh đấy dậy rồi à? Một người yêu.
Rồi cánh tay ngọc ngà của nàng kéo chàng nằm đè lên thân thể xinh đẹp của nàng, dục vọng của Sinh lại được đánh thức, hai người say đắm quyến luyến thân thể nhau, say mê trong cơn sóng thần tình ái. sex… Sau lúc thỏa mãn, Phương Lan khẽ ngồi dậy, nàng dùng lược chải đầu cho mình rồi cả hai cùng mặc quần áo vào. Cô đấy âu yếm nói:
"Ngươi hiện thời phải về nhà, chúng ta tối mai gặp lại bên hồ, ngươi còn muốn gặp ta sao?"
- Ôi Phương Lan, cô đấy đã cho tôi những khoảnh khắc diệu kỳ, làm sao tôi có thể tránh xa cô đấy được, nhất mực tối mai tôi sẽ đi chơi với cô đấy.
Lúc đó, chiếc thuyền nhỏ do Cầm Nô chèo đột nhiên xuất hiện kế bên thuyền lớn, Phương Lan nói với Sinh:
- Cẩm Nô đưa hắn lên bờ đi, ta tu chỉnh lại quần áo, sắc mặt rồi vào sau.
Con thuyền lướt trên mặt Hồ Tây đưa Đỗ Sinh vào bờ. Về tới nhà, anh thấy cậu nhỏ nằm ngủ bên bàn nước, trên người vẫn mặc quần áo và đi giày. Có nhẽ anh đã tìm cậu cả đêm và đã ngủ quên ở chiếc bàn này. Nghe tiếng động, chàng thanh niên trố mắt ra và ngạc nhiên lúc thấy Sinh:
- Kìa, anh đi đâu cả đêm để em đi tìm nhưng mà ko thấy.
- Thôi, tôi sang nhà anh Nguyên Tường nói chuyện, say nên Tường giữ tôi lại ngủ với anh. Đừng lo lắng, sẽ ko có gì xảy ra.
[rule_{ruleNumber}] [box type=”note” align=”” class=”” color:red;”>Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu muốn gửi truyện vui lòng gửi vào email [email protected]!
Đỗ Sinh là học sinh, quê ở Phù Lưu, Hà Nam, năm nay em đi thi vào trường, gia đình khá giả nên được bố mẹ cho một khoản kha khá và cho em đi học gần bằng. đầu năm. Để có cơ hội làm quen với không khí thành phố và giao lưu với các bạn thí sinh, Sinh mang theo một đồng nhỏ để hành trang, hai thầy trò lên thủ đô.
Đến kinh thành đã gần một vầng trăng, Đỗ Sinh đã bắt đầu quen với không khí náo nhiệt của kinh đô và quang cảnh chốn phồn hoa đô hội nhất nước. Anh cũng có làm quen với một số sinh viên ở đây và quả thực trình độ học vấn của họ khá khác anh, trình độ của họ cũng khá uyên thâm. Hàng ngày, sau giờ học chăm chỉ, buổi tối anh thường đi dạo phố cùng tên, hoặc bơi thuyền nhỏ trên Hồ Tây để cùng bạn bè bàn bạc việc học.
Một hôm, sau khi ăn tối xong, Sinh đi dạo một mình để thư giãn sau một ngày miệt mài với sách vở. Gần rằm nên trăng sáng vằng vặc, cảnh vật thật nên thơ và đầy cảm hứng. Đỗ Sinh chân đi dạo Hồ Tây, đầu óc hiện lên những vần thơ ngẫu hứng. Đến hồ, cảnh đẹp thật, bóng trăng như được dát ngàn tia nắng vàng lung linh trên mặt nước, gió thổi hiu hiu tạo nên những gợn sóng nhỏ trên mặt hồ. Chợt có tiếng cười trong trẻo vang lên khiến Sinh quay đầu lại nhìn, anh thấy một cô gái rất xinh đẹp và một cô hầu gái đang bước xuống chiếc thuyền nhỏ đậu gần đó, giọng nói rất rõ ràng:
– Đừng vội như vậy, Cẩm Nô, chúng ta làm sao có thể về sớm vào một đêm trăng sáng như thế này, chúng ta đi dạo hồ một chút trước đã.
Sinh thấy hơi bất ngờ vì thường con gái, nhất là các cô, các cô ở thủ đô thường rất nghiêm túc trong việc đi đứng, ăn nói, làm sao một cô gái dám ra đường một mình? Tôi ở trên Hồ Tây vào buổi tối chỉ có một người giúp việc đi cùng tôi như cô gái kia. Anh bước lại gần để nhìn rõ hơn khuôn mặt của cô gái, đó là một cô gái rất xinh đẹp, khuôn mặt như trăng rằm mùa thu, lông mày cong như cánh phượng, dáng người dịu dàng, đoan trang nhưng không ẻo lả. , Yếu. Nhận ra có người đang chú ý đến mình, cô gái không hề khó chịu mà nhìn Sinh, nở một nụ cười ngượng ngùng như nụ cười mùa đông đang nở nụ cười.
Cô ấy cất giọng thánh thót:
– Em chào anh, đêm trăng thanh mộng, mời anh xuống thuyền đi dạo với em.
Sinh như người mất hồn, sững sờ không trả lời ngay. “Tôi được một người đẹp mời đi chơi thuyền?” ‘Anh say sưa hỏi, ngạc nhiên trước cuộc gặp gỡ kỳ lạ này. Chỉ khi giọng ca tuyệt vời của người đẹp cất lên, anh mới tỉnh ngộ:
– Này thiếu gia, làm ơn cho hắn xuống thuyền đi, hay là không muốn đi cùng ta?
– Vâng, rất hoan nghênh học sinh đi cùng phu nhân.
Sinh luống cuống trả lời rồi bước xuống thuyền, người hầu gái tên Cầm Nô nhẹ nhàng buộc lại mái chèo, thuyền lướt nhẹ trên mặt nước, đúng lúc đó một cơn gió thổi qua nên thuyền nhanh chóng lao ra giữa sông. Cô gái nhẹ nhàng quay sang Sinh hỏi:
– Vừa rồi nghe nói ngươi tự xưng là thư sinh, vậy ngươi là độc giả sao?
– Dạ thưa cô, cháu tên là Đỗ Sinh, năm nay đi thi. Dám hỏi phu nhân họ của họ là gì? Con trai của vị tướng nào?
– Tôi tên là Phương Lan, con gái của ông Nguyễn Dục là một tri huyện trong vùng này, chẳng may cha mẹ tôi mất sớm nên không có nơi nương tựa, sáng sớm chỉ có người hầu Cẩm Nỗ này thay nhau chăm sóc cho. ngày và tháng. .
Sinh cúi đầu như đồng cảm với cảnh ngộ của cô gái. Thuyền lúc này đã ra giữa hồ, trăng sáng, gió hồ thổi vi vu. Cô gái như vơi hẳn nỗi buồn về gia cảnh vừa kể với Sinh, cô hồ hởi nói với người hầu:
– Này Cám Nỗ, hãy chơi một bài cho tôi và Đỗ Sinh con trai.
Cô gái vâng lời, dừng thuyền và cầm một khúc đàn nguyệt, âm thanh vang vọng trên mặt hồ lộng gió phủ đầy trăng bạc. Khung cảnh thực sự rất đáng yêu. Phương Lan rúc vào người Sinh thì thầm:
– Âm thanh piano thật tuyệt phải không?
Sinh giật mình nhúc nhích một chút, chợt nhận ra Phương Lan đã cởi áo từ khi nào, đôi vai trần và khoảng trắng trước ngực lấp lánh dưới ánh trăng. sinh ấp úng nói:
– Giữa hồ lộng gió, mẹ nên khoác thêm áo khoác kẻo gió lạnh đột ngột có thể sinh bệnh đó con.
Cô gái mỉm cười tiến lại gần anh hơn.
– Chàng trai, trăng vắng, chúng ta cùng vui được không?
– Kìa, Kìa, đừng làm vậy kẻo Cam Nô thấy… thấy.
Phương Lan cười thật to, tiếng cười lấp lánh vang vọng trên mặt hồ mênh mông, nghe rất lạ:
– Đừng sợ, nam nhân, chúng ta đi đến một nơi bí mật, không có Cẩm Nô sẽ đi theo.
Sau đó, như có phép màu, một chiếc thuyền lớn có phòng nhỏ đột nhiên xuất hiện, cách chiếc thuyền nhỏ của ba người chừng ba thước. Cẩm Nô ngừng chơi, nhẹ nhàng đẩy thuyền chèo cập bến thuyền lớn. Khi hai chiếc thuyền chạm nhau, Phương Lan nhẹ nhàng kéo tay Sinh và bảo cô lên thuyền. Anh hơi do dự, nhưng rồi như có một ma lực, anh bước lên theo cô.
Hai người bước vào khoang thuyền lớn, bên trong được bố trí khá lịch sự. Ở giữa là một bàn với rượu và một số thức ăn và hai chiếc ghế, ở góc trong là một chiếc giường tre xinh xắn trên đó đặt hai chiếc gối. Cố Dư Sinh nhìn cảnh này, chân tay run lên, nói không nên lời. Phương Lan nhẹ nhàng đỡ anh ngồi xuống ghế rồi cô cũng ngồi xuống bên cạnh, thân thể mềm mại áp sát vào người anh khiến anh như nằm mơ. Một luồng khí lạ chạy khắp cơ thể anh. Phương Lan nhẹ nhàng rót rượu vào hai chiếc chén nhỏ xinh rồi âu yếm nâng Sinh lên mời Sinh, sau khi cạn chén thì thấy người mình hừng hực.
Nhìn sang bên cạnh, Phương Lan đã cởi hết phần áo còn lại từ bao giờ, trên người cô chỉ còn lại một chiếc yếm đào màu đỏ, trong ánh nến lung linh, chiếc yếm đỏ cùng làn da trắng nõn của cô tạo nên sự tương phản. một cảm giác hấp dẫn ma quái. Cô giơ cánh tay ngọc ngà lên mời Sinh:
– Cậu bé. Anh ấy… uống với tôi một cốc khác.
Tửu lượng rất kém nên sau vài chén, đầu óc Sinh mờ mịt, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, chẳng thấy gì ngoài cô gái vẫn trong veo, xinh đẹp quyến rũ trước mặt. Sinh lười biếng:
– Phương Lan, tôi… tôi… mời cô ấy một cốc.
Cô gái đỡ Sinh dậy và ép anh uống cốc khác, cạn cốc với anh. Sinh chợt nhận ra chiếc quần gấm đã được Phương Lan cởi ra, nàng chỉ mặc một chiếc quần lụa mỏng màu trắng. Gió thổi từ hồ vào trong cabin, gió làm chiếc quần mỏng dính sát vào da thịt, khiến cặp đùi thon gọn như in, làm nổi bật hình tam giác ở giữa cơ thể cô gái. Một cậu học sinh trẻ tuổi như Sinh nhìn anh không chớp mắt, khuôn mặt như ngây dại trước vẻ đẹp quyến rũ ấy. Phương Lan cười nói:
– Để thần thiếp đi nghỉ ngơi.
Rồi cô dìu Sinh lên giường, nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống, bằng những động tác nhanh nhẹn, cô cởi hết quần áo của anh ra rồi đè cơ thể xinh đẹp của mình lên người anh:
– Anh ơi, để em nghỉ với anh.
Phương Lan ngất lịm. Sinh mơ màng nhìn lên:
– Ôi, cô ấy đẹp quá.
Sinh ra để ôm lấy Phương Lan…
Tay hắn lần ra sau lưng, lúng túng sờ soạng một hồi thì chiếc yếm đỏ đã tụt xuống, bộ ngực trắng nõn đến mức đau đớn lộ ra trước mắt Sinh. Tay anh run run vuốt ve làn da mịn màng, chạm vào bầu ngực mát lạnh khiến anh hơi rụt người lại, rồi ngập ngừng vuốt ve hai núm đỏ rực đang cuộn tròn cứng ngắc trên tay. Sự hồn nhiên trong động tác của Sinh càng khiến Phương Lan thích thú hơn, cô thì thầm vào tai anh một hơi đầy thèm khát:
– Phần dưới, bên dưới, anh bạn.
Như bị ma lực điều khiển, tay anh trượt xuống, kéo chiếc quần lụa mỏng xuống, anh khẽ kêu lên khi nhìn thấy góc khuất gợi tình nhất của cô gái đang phơi bày trước mắt. Cơ thể Phương Lan uốn éo, di chuyển nhịp nhàng theo những cái vuốt ve, mơn trớn của chàng trai, sự dạn dĩ của nàng khiến Sinh cảm thấy tự tin hơn. Anh nhẹ nhàng lật cơ thể trần truồng mịn màng của cô xuống giường rồi cúi xuống cơ thể thơm mát của cô.
Anh như nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy trong thứ đàn ông của mình, nó như căng ra, như muốn nứt ra, như có ngọn lửa bùng cháy từ bên trong. Bàn tay mát lạnh của Phương Lan nhẹ nhàng nắm lấy vật giữa hai đùi hắn, xoa xoa nhẹ nhàng trong khi tay kia nàng vục đầu hắn xuống bộ ngực đầy đặn của nàng. Sinh đê mê, anh say mê bóp mạnh hai đầu vú, đưa miệng ngậm hai núm đỏ căng mọng trên bầu ngực cô rồi miệng anh lướt trên người cô, xuống đến nơi riêng tư nhất gợi tình của cô gái, ép chặt của anh. môi thèm khát với nó.
Khi cả hai lên đến đỉnh điểm của sự kích thích thì anh áp sát cơ thể trần trụi bên dưới, đưa vật nam tính của mình vào sâu bên trong cô, nhấn mạnh, ấn mạnh… cơ thể cô cũng chuyển động theo nhịp lên xuống của anh. cơ thể, hai cơ thể cùng nhau di chuyển, di chuyển, và sau đó khi luồng khí của anh ta bao trùm khắp cơ thể cô, cả hai người đều say mê, kiệt sức và buông ra. cùng nhau, cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Sinh tỉnh dậy, anh ngỡ như mình vừa trải qua một giấc mơ. Nhưng đó không phải là mơ vì bên cạnh anh vẫn là Phương Lan vẫn đang ngủ ngon lành, thân hình trần trụi phơi bày trước mắt anh, xung quanh là quần yếm, quần áo của họ vương vãi xung quanh. Cô chợt mở mắt tỉnh dậy, giọng như chim hót ban mai:
– Anh ấy dậy rồi à? Một người yêu.
Rồi cánh tay ngọc ngà của nàng kéo chàng nằm đè lên cơ thể xinh đẹp của nàng, dục vọng của Sinh lại được đánh thức, hai người say đắm quyến luyến cơ thể nhau, say mê trong cơn sóng thần ái tình. sex… Sau khi thỏa mãn, Phương Lan khẽ ngồi dậy, nàng dùng lược chải đầu cho mình rồi cả hai cùng mặc quần áo vào. Cô ấy âu yếm nói:
“Ngươi bây giờ phải về nhà, chúng ta tối mai gặp lại bên hồ, ngươi còn muốn gặp ta sao?”
– Ôi Phương Lan, cô ấy đã cho tôi những giây phút diệu kỳ, làm sao tôi có thể tránh xa cô ấy được, nhất định tối mai tôi sẽ đi chơi với cô ấy.
Lúc đó, chiếc thuyền nhỏ do Cầm Nô chèo đột nhiên xuất hiện bên cạnh thuyền lớn, Phương Lan nói với Sinh:
– Cẩm Nô đưa hắn lên bờ đi, ta sửa sang lại quần áo, sắc mặt rồi vào sau.
Con thuyền lướt trên mặt Hồ Tây đưa Đỗ Sinh vào bờ. Về đến nhà, anh thấy cậu bé nằm ngủ bên bàn nước, trên người vẫn mặc quần áo và đi giày. Có lẽ anh đã tìm cậu cả đêm và đã ngủ quên ở chiếc bàn này. Nghe tiếng động, chàng thanh niên trố mắt ra và ngạc nhiên khi thấy Sinh:
– Kìa, anh đi đâu cả đêm để em đi tìm mà không thấy.
– Thôi, tôi sang nhà anh Nguyên Tường nói chuyện, say nên Tường giữ tôi lại ngủ với anh. Đừng lo lắng, sẽ không có gì xảy ra.
[/box]#Cây #gạo #thôn #Đông
[rule_3_plain]#Cây #gạo #thôn #Đông
Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Đỗ Sinh là học trò, quê ở Phủ Lưu, Hà Nam, chàng lên kinh dự thi kỳ thi năm nay, gia đình chàng khá giả nên cha mẹ chàng cấp cho chàng một số tiền kha khá và cho phép chàng lên kinh sớm gần một năm để có dịp làm quen với ko khí đô thành và giao lưu với các bạn cùng dự thi, Sinh mang theo một tiểu đồng nhỏ gánh để hành lý, hai thầy trò cùng lên kinh.
Lên kinh Đô được gần một con trăng, Đỗ Sinh đã mở màn quen dần với ko khí náo nhiệt của kinh thành và quang cảnh phồn hoa đô hội đệ nhất cả nước. Chàng cũng làm quen được với một số học trò ở đây và quả thực là sở học của họ khá khác so với chàng, trình độ họ cũng tỏ ra khá uyên thâm. Hằng ngày, sau lúc miệt mài học tập, chàng thường đi dạo chơi khắp nơi cùng tên tiểu đồng vào buổi tối, hoặc bơi một con thuyền nhỏ trên hồ Tây để đàm đạo sự học với các bạn.
Một hôm, sau lúc cơm nước buổi tối xong, Sinh lững thững đi dạo một mình cho thư thái sau một ngày miệt mài đèn sách. Gần tới rằm nên trăng sáng vằng vặc, quang cảnh thật nên thơ, gợi thi hứng. Đỗ Sinh thuận chân đi về phía hồ Tây, trong đầu chàng hiện lên những vần thơ ngẫu hứng. Tới hồ, quang cảnh thật là đẹp, bóng trăng như dát muôn nghìn ánh vàng lung linh trên mặt nước, gió thổi mơn man làm nổi lăn tăn những gợn sóng nhỏ trên mặt hồ. Bỗng đâu đây cất lên một tiếng cười trong trẻo khiến Sinh phải quay đầu nhìn, chàng thấy một cô gái rất xinh tươi cùng một người hầu gái đang bước xuống chiếc thuyền nhỏ đậu gần đó, giọng nàng thật trong trẻo:
– Đừng vội vã như thế Cầm Nô, đêm trăng sáng tuyệt vời như thế này làm sao ta về sớm được, chúng ta hãy đi dạo một tí trên hồ đã.
Sinh cảm thấy hơi ngạc nhiên vì thường những người con gái, nhất là những tiểu thư, cô nương ở kinh đô thường rất nghiêm túc trong việc đi lại, ăn nói, làm sao lại có thể có chuyện một cô gái dám đi chơi một mình trên hồ Tây vào buổi tối nhưng mà chỉ có một người hầu gái đi kèm như cô gái kia. Chàng bước lại gần để nhìn rõ hơn dung mạo cô gái, đó là một nàng hết sức xinh đẹp, gương mặt như trăng rằm mùa thu, đôi lông mày cánh phượng cong vút, hình dáng dịu dàng, thướt tha nhưng ko hề ẻo lả, ốm yếu. Nhận thấy có người đang quan tâm tới mình, cô gái ko hề bực mình nhưng mà nhìn Sinh, nở một nụ cười rụt rè như nụ hoa hàm tiếu mùa đông.
Nàng cất giọng thánh thót:
– Thiếp xin chào công tử, đêm trăng thơ mộng, mời công tử xuống thuyền cùng đi dạo với thiếp.
Sinh như người mất hồn, ngơ ngẩn ko trả lời ngay. “Ta được người đẹp mời cùng đi chơi trên thuyền ư?” – Chàng say sưa tư hỏi, tự ngạc nhiên vì cuộc gặp mặt lạ lùng này. Tới lúc giọng oanh hót của người đẹp cất lên chàng mới sực tỉnh:
– Kìa, công tử, mời chàng xuống thuyền đi thôi, hay chàng ko muốn đi với thiếp?
– Vâng, học trò rất vui lòng đồng hành tiểu thư.
Sinh mất bình tĩnh trả lời rồi nhẹ chân bước xuống thuyền, người hầu gái tên Cầm Nô khẽ quai mái chèo, con thuyền lướt nhẹ trên nước, đúng lúc đó lại có một cơn gió thổi tới nên con thuyền lướt nhanh ra giữa sông. Cô gái dịu dàng quay sang Sinh hỏi:
– Lúc nãy thiếp nghe chàng tự xưng là học trò, vậy chàng là người đọc sách ư?
– Vâng thưa tiểu thư, tại hạ là Đỗ Sinh, năm nay lên kinh dự thi. Dám hỏi tiểu thư tên họ là gì? Là con của vị tướng công nào?
– Thiếp là Phương Lan, con gái của cụ Nguyễn Đức là tri huyện vùng này, chẳng may cha mẹ thiếp mất sớm nên thiếp ko nơi nương tựa, sớm hôm chỉ cùng con hầu Cầm Nô này đùm bọc nhau cho qua ngày đoạn tháng thôi.
Sinh cúi đầu có vẻ thông cảm với hoàn cảnh của cô gái. Thuyền lúc này đã ra tới giữa hồ, trăng sáng vằng vặc, gió thổi lồng lộng trên mặt hồ. Cô gái như mất hẳn vẻ rầu rĩ về gia đạo vừa kể với Sinh, nàng cất giọng vui vẻ bảo người hầu:
– Này Cầm Nô, em hãy đàn một bản cho ta và Đỗ Sinh công tử nghe đi.
Người con gái vâng lời, ngừng thuyền lại là cầm cây đàn nguyệt đàn một bản, tiếng đàn vang vọng trên mặt hồ lộng gió dát đầy trăng bạc. Quang cảnh thật là hữu tình. Phương Lan khẽ nép vào người Sinh thỏ thẻ:
– Tiếng đàn thật tuyệt quá phải ko chàng?
Sinh giật thột khẽ nhích ra một tí, chàng bỗng nhìn thấy Phương Lan đã cởi áo ngoài ra từ lúc nào, hai bờ vai trần nuột nà cùng khoảng trắng ngần trước ngực nàng lấp lóa dưới ánh trăng. Sinh ngắc ngứ nói:
– Giữa hồ khuya lộng gió, nàng nên khoác áo vào đi kẻo gió lạnh đột ngột có thể sinh bệnh đó.
Cô gái cười càng áp sát vào chàng hơn.
– Chàng ơi, đêm trăng thanh vắng, chúng ta cùng vui vẻ với nhau nhé?
– Kìa, kìa nàng, đừng làm thế kẻo Cầm Nô nhìn… nhìn thấy.
Phương Lan cười khanh khách, tiếng cười lanh lảnh của nàng vang trên mặt hồ mênh mông nghe rất lạ:
– Đừng ngại chàng ơi, chúng ta sẽ lên một nơi kín đáo, ko có Cầm Nô đi theo đâu.
Rồi như có phép lạ, một chiếc thuyền lớn có hẳn một căn buồng nhỏ ở trên đó bỗng xuất hiện từ lúc nào, cách chiếc thuyền nhỏ của ba người khoảng ba thước. Cầm Nô thôi đàn, khẽ đẩy chèo cho thuyền nhỏ cập bến thuyền lớn. Lúc hai thuyền chạm nhau, Phương Lan khẽ kéo tay Sinh bảo cùng mình lên thuyền. Hơi ngần ngừ nhưng rồi như có một ma lực xúc tiến, chàng bước lên theo nàng.
Hai người đi vào khoang thuyền lớn, bên trong bày vẽ khá lịch sự. Ở giữa là một chiếc bàn bày vẽ rượu và một số đồ ăn cùng hai chiếc ghế, ở góc trong là một chiếc giường tre xinh xẻo trên đó có đặt hai chiếc gối. Chàng học trò Đỗ Sinh nhìn cảnh đó nhưng mà tay chân run rẩy, ko cất ra lời. Phương Lan khẽ dìu chàng ngồi xuống ghế rồi nàng cũng ngồi xuống kế bên, thân hình mềm mại của nàng áp vào khiến chàng học trò như nằm trong mơ. Một luồng khí lạ chạy suốt thân thể chàng. Phương Lan khẽ rót rượu ra hai chiếc chén nhỏ xinh rồi âu yếm nâng mời Sinh, sau lúc cạn chén, chàng thấy người bừng bừng.
Nhìn sang kế bên, Phương Lan đã cởi nốt chiếc áo còn lại từ bao giờ, trên người nàng chỉ còn chiếc yếm đào đỏ thắm, trong ánh nến lung linh, chiếc yếm đỏ cùng làn da trắng nõn của nàng tương phản nhau tạo nên một cảm giác thu hút ma quái. Nàng nâng cánh tay ngọc ngà mời Sinh:
– Chàng ơi. Chàng… uống với thiếp một chén nữa.
Tửu lượng rất kém nên sau vài ba chén, đầu óc Sinh đã mụ mị, mọi vật xung quanh chàng trở thành mờ ảo, hư vô nhưng cô gái thì vẫn rõ mồn một, những nét đẹp quyến rũ trước mặt chàng. Sinh lè nhè:
– Phương Lan, ta… ta… mời nàng một chén.
Cô gái dìu Sinh đứng lên rồi ép chàng uống một chén nữa và cùng cạn chén với chàng. Sinh chợt nhìn thấy chiếc quần gấm đã được Phương Lan cởi ra rồi, nàng chỉ còn bận một chiếc quần lụa trắng mỏng rớt. Gió thổi lồng lộng từ mặt hồ vào tận trong khoang thuyền, gió làm cho chiếc quần mỏng rớt sát vào da thịt nàng, làm hiện lên như in cặp đùi thon thả, làm nổi trội cái tam giác ở giữa thân thể người con gái khiến người học trò trai tân như Sinh nhìn ko chớp mắt, mặt chàng như ngây ra trước vẻ đẹp quyến rũ đó. Phương Lan mỉm cười thỏ thẻ:
– Để thiếp hầu chàng đi nghỉ nhé.
Rồi nàng dìu Sinh về giường, khẽ đặt Sinh nằm xuống rồi bằng những động tác nhanh nhẹn, nàng cởi hết quần áo của chàng ra rồi áp cái thân thể tuyệt mỹ của mình lên người chàng:
– Chàng, cho thiếp nghỉ cùng chàng nhé.
Tiếng Phương Lan thoang thoảng. Sinh mơ mòng nhìn lên:
– Ôi, nàng đẹp quá.
Sinh vòng tay ôm lấy Phương Lan…
Tay chàng lần ra sau lưng, loay hoay một cách vụng về một lúc thì chiếc yếm đỏ rơi xuống, cặp vú trắng nuột nà, trắng tới nhức mắt lồ lộ trước mắt Sinh. Tay chàng run rẩy vuốt ve làn da mịn màng, chạm vào hai bầu ngực căng cứng, mát lạnh khiến chàng khẽ rụt tay về rồi lại ngập ngừng vuốt ve tiếp hai cái núm đỏ thắm đang quăn cứng lên trong tay chàng. Vẻ thơ ngây trong những cử động của Sinh khiến Phương Lan càng thêm kích thích, nàng thì thào phả hơi thở đầy tình dục vào tai chàng:
– Phần dưới, ở phía dưới chàng ơi.
Như có ma lực xúc tiến, tay chàng trườn xuống phía dưới, kéo chiếc quần lụa mỏng rớt xuống và chàng khẽ kêu lên một tiếng lúc nhìn thấy cái góc gợi tình nhất của người con gái đã lồ lộ trước mắt mình. Thân hình Phương Lan uốn éo, cử động nhịp nhàng theo những vuốt ve, âu yếm của chàng trai, vẻ bạo dạn của nàng khiến Sinh cũng cảm thấy tự tin hơn. Chàng khẽ lật ngửa thân thể trần truồng mịn màng của nàng ra giường rồi chồm mình đè lên cái thân thể thơm tho, mát rượi đấy.
Chàng như thấy có một ngọn lửa đang rực cháy ở cái vật đàn ông của chàng, nó như căng lên, như muốn nứt ra, như có lửa đốt từ bên trong. Bàn tay mát lạnh của Phương Lan khẽ nắm lấy cái vật giữa đùi chàng, xoa, miết nhè nhẹ lên nó trong lúc bàn tay kia của nàng vít đầu chàng xuống áp vào hai bầu vú căng mẩy của mình. Sinh như mê đi, chàng say sưa nắn bóp đôi nhũ hoa trong tay mình, đưa mồm ngậm lấy hai cái núm đỏ căng cứng trên cặp vú, rồi mồm chàng lướt đi trên khắp thân thể nàng, lần xuống nơi kín đáo nhất, gợi tình nhất của người con gái, áp đôi môi thèm khát của mình vào đó.
Tới lúc cả hai người đều lên tới tột đỉnh của sự kích thích rồi chàng mới áp thân hình của mình lên che kín cái thân hình trần truồng ở dưới, đưa cái vật đàn ông của mình vào sâu trong người nàng, nhấn mạnh, nhấn mạnh… thân hình nàng cũng cử động cùng nhịp với sự lên xuống của thân thể chàng, song đường hình cùng chuyển động, chuyển động rồi tới lúc tinh lực của chàng truyền hết sang người nàng, cả hai mới mê mẩn, rời rã buông nhau ra, cùng ngủ thiếp đi.
Tờ mờ sáng hôm sau, Sinh tỉnh giấc, chàng tưởng như mình vừa trải qua một giấc mơ. Nhưng đâu phải mơ vì kế bên chàng vẫn là Phương Lan đang say sưa ngủ, thân hình lõa lồ của nàng lồ lộ trước mắt chàng, xung quanh là yếm, quần áo của hai người rơi vãi lung tung. Nàng bỗng hé mắt tỉnh dậy, giọng nàng như chim hót buổi sớm:
– Chàng đã dậy rồi ư? Chàng yêu thiếp đi nào.
Rồi vòng tay ngọc ngà của nàng lại kéo chàng nằm đè lên thân hình tuyệt mỹ của nàng, tình dục trong người Sinh lại được đánh thức dậy, cả hai cuồng nhiệt gắn chặt vào thân thể nhau, mê mẩn trong cơn sóng thần của sự ân ái… Sau lúc thỏa mãn, Phương Lan khẽ ngồi dậy, nàng lấy lược chải tóc, rồi cả hai cùng mặc quần áo vào. Nàng âu yếm nói:
– Hiện giờ chàng phải về nhà thôi, tối mai chúng ta lại gặp nhau ở bờ hồ nhé, chàng còn muốn gặp thiếp nữa ko?
– Ôi Phương Lan, nàng đã cho ta những khoảnh khắc thần tiên, ta làm sao xa nàng được, nhất mực tối mai ta sẽ ra với nàng.
Lúc đó chiếc thuyền nhỏ do Cầm Nô chèo bỗng xuất hiện kế bên mạn chiếc thuyền lớn, Phương Lan nói với Sinh:
– Cầm Nô sẽ đưa chàng vào bờ, thiếp tu chỉnh lại quần áo, dung mạo rồi sẽ vào sau.
Chiếc thuyền lướt nhẹ trên mặt hồ Tây đưa Đỗ Sinh vào bờ. Về tới nhà, chàng thấy tên tiểu đồng đang ngủ gục bên chiếc bàn nước, người vẫn mặc quần áo, đi giầy. Có nhẽ hắn đã đi tìm chàng cả đêm qua rồi ngủ gục bên bàn này. Nghe tiếng động, tiểu đồng mở mắt và sửng sốt lúc nhìn thấy Sinh:
– Kìa, công tử đi đâu suốt cả đêm để con tìm mãi nhưng mà ko thấy.
– À, ta tới nhà Nguyễn Tường sư huynh tâm tư, say chuyện nên Tường huynh giữ ta ở lại ngủ cùng. Ngươi đừng lo, ko có chuyện gì xảy ra đâu.
#Cây #gạo #thôn #Đông
[rule_2_plain]#Cây #gạo #thôn #Đông
[rule_2_plain]#Cây #gạo #thôn #Đông
[rule_3_plain]Phân mục: Truyện sex hay
Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Cây #gạo #thôn #Đông