Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex vui lòng ghi nhớ tên miền mới để dễ dàng truy cập!
Ở trường tôi, người nào cũng biết tới nhóm “rối rắm”. Nhóm nổi tiếng về độ tiêu khiển không tiền khoáng hậu, vì hồ hết chúng tôi đều là con nhà giàu. Đi ăn luôn vui vẻ. Người đứng đầu nhóm là anh hai của tôi, vì anh tôi là anh cả, là người có nhiều kỹ năng và kinh nghiệm phá án. Tôi là phó chủ tịch. Vị trí phó chủ tịch này cũng dựa vào hơi thở của anh trai. Ko người nào trong nhóm ko tôn trọng anh đấy. Tôi cũng rất tự hào về anh đấy và thực sự tự hào. Thực ra giữa tôi và anh trai có một mối quan hệ ko tầm thường. Chúng tôi vượt qua sự thân thiện của tình anh em, trở thành người yêu của nhau!
Nhưng này … nó ko đáng để nói về nó. Nói chung, các nhóm có tất cả 20 người. Ngoài tôi và anh trai, dưới tôi còn có Bí thư, Trưởng Ban tổ chức, hai Trưởng nhóm 1 và 2 với 9 thành viên mỗi nhóm.
Sự việc xảy ra lúc cô giáo chủ nhiệm Dũng mở lớp dạy thêm và bắt học trò học thêm. Người nào ko đi sẽ bị cô đấy phạt. Và nạn nhân trước tiên là anh hai của tôi.
Sau lúc anh hai tôi bị phạt làm bản kiểm điểm, đứng trước lớp đọc lời xin lỗi, tôi sợ quá, quyết định tới lớp dạy thêm của cô Dung. Nhưng “thù hận” khởi đầu vang lên trong trái tim chúng tôi kể từ đó.
Một ngày thứ bảy, đúng 10 giờ, cô đấy đón tôi và các bạn học khác vào nhà cô đấy. Ngôi nhà của cô là một ngôi nhà tương đối nhỏ với nhiều dụng cụ được bày vẽ xung quanh phòng. “Hôm nay là ngày trước tiên của lớp học phụ đạo,” cô đấy nói với một nụ cười, nhìn xuống những học trò chúng tôi đang ngồi xung quanh. “Khóa học trước tiên kéo dài ba tháng và tiếp tục cho tới ngày các em thi đại học. Như các bạn đã biết, lớp học này rất cần thiết cho kỳ thi tốt nghiệp sắp tới. Vì vậy nhu yếu sự kèm cặp thích hợp… ”.
Và vì vậy cô đấy nói về tầm quan trọng của lớp học. Tôi ko biết có người nào trong chúng tôi chú ý tới bài giảng của cô đấy hay ko. Nhưng ko phải đối với tư nhân tôi, tôi cứ nhớ tới khuôn mặt bí hiểm của anh trai tôi vào thứ sáu tuần trước và cảm thấy tức giận cho anh đấy.
Đang chìm trong lo lắng, tôi giật thột lúc nghe chị nhắc tới giá cả của lớp. “Tôi chỉ lấy của mỗi người một số tiền tượng trưng,” cô nói. Lúc tất cả học trò nghe thấy điều này, họ chỉ có thể cúi đầu yên lặng. Tiền tượng trưng của cô đấy nhiều tương tự, lấy đâu ra tiền nhưng mà trả cho cô đấy? Nhưng ko nộp cô đấy vào lớp cũng bị hoạch hoẹ.
Thực tiễn có chuyện dạy thêm kiếm tiền tài cô Dung nhưng mà học trò ko hề hay biết. Ko những vậy, cô còn chơi theo kiểu “khô tàu” đối với những bạn ko tham gia phụ đạo lớp mình. Anh thứ hai, như đã nói, khởi đầu bị nhiều điểm kém và bị kỷ luật. Hay như những người bạn thân của tôi ở nhóm 1 và nhóm 2, họ thường bị cô bắt phạt và ghi sổ đầu bài. Những đứa siêng năng đi dạy thêm như tôi dù ko hiểu gì vẫn đạt điểm cao hơn.
Nếu chỉ có vậy thì ko còn gì để nói. Điều đáng nói là điều này khởi đầu xảy ra lúc một thủ đoạn cực lớn tới từ một nhóm “rối rắm” của chúng ta: Thủ đoạn bắt cóc chị Dung để dằn mặt !!! Người đề xướng thủ đoạn đó ko người nào khác chính là người anh trai yêu quý của tôi.
Tôi chỉ nhớ cái đêm trước lúc anh ta thực hiện thủ đoạn đó, anh ta đã rất tức giận. Tôi đã thức gần như cả đêm để nói chuyện với anh đấy và tới rạng sáng chúng tôi lại một lần nữa vượt qua rào cản của tình anh em !!!
“BẠN CHƯA BAO GIỜ LÀM ĐƯỢC”, một người trong nhóm bước tới gần cô và xé áo cô, hét lên. Dưới ánh đèn neon mờ ảo, cô Dung thều thào: “Cô là người nào, giọng cô nghe quen quen. Xin cô cho cô đấy đi. Nếu là học trò của tôi, xin đừng xúc phạm tới thầy cô”, cô Dung phấn đấu. để nghiêng đầu về phía giọng nói, nhưng sợi dây bị buộc quá chặt khiến cô khó cử động.
“Bát. Bát”. Hai cái tát vụt qua má khiến chị Dung choáng váng. Tiếp sau đó là tiếng hét, “ƯU ĐÃI GÌ. Nghe đồn là cô đối xử tệ với học trò đúng ko? “
“Tôi ko có… Trời ạ, dạy dỗ con cái nên người là phận sự của một người thầy cô giáo như tôi… vì sao…”, cô Dung giảng giải.
“Tôi nghe nói rằng bạn thường bắt nạt học trò. Người nào nhưng mà ko đóng tiền dạy thêm thì… ”, một giọng văn phán xét.
“Nhi tử… Các ngươi thật quá quắt… Vì cái gì? Có phải vì những điểm kém nhưng mà bạn đã cho chúng tôi… Dạy kèm… Đó có phải là học trò của bạn ko? Bạn có phải là NHT hay ko? Giọng tôi nghe quen quen. Tôi để cô đấy đi ”- chị Dung một tay ôm mặt, xua tay giảng giải.
“Đó ko chỉ là một điểm xấu. Cô bắt học trò chép phạt nhưng mà ko có lý do. Vậy thì làm… ”, một người trong số họ định nói gì đó nhưng ko biết phải nói gì nữa, rồi đột ngột ngừng lại.
“Sao chép… hình phạt ko đáng để bạn bắt cóc tôi, và sau đó xúc phạm tôi bằng những lời tục tĩu,” cô vẫy tay về phía trước. “Các người để tôi đi, sau đó chúng ta có thể nói về nó một lần nữa. Từ nay, tôi xin hứa sẽ ko trừng trị họ một cách vô cớ, quá quắt nữa ”.
“Muộn rồi. Nghe nói những học trò bị cô bắt nạt giờ ko còn tin cô nữa. Bên ngoài, cảnh sát đang truy tìm hung thủ đã bắt cóc cô. Hãy thả cô ra, trước sau gì cũng bị bắt. Chỉ có một cách là giữ cô đấy ở đây. “
“Và các bạn có phải là học trò của tôi ko? Có phải là NTMT, DCV, nhóm các tổ chức phi chính phủ của bạn ko? Nếu có, tôi cầu xin anh hãy thả tôi ra. Nếu thả cô đấy ra, cô đấy sẽ cho mọi người biết rằng ko người nào bắt cóc cô đấy. Cô tự nguyện theo họ về đây ”, bà Dung hạ giọng.
“Chà, tôi ko thể tin được bạn. Hiện thời chúng ta đang ở trên lưng con hổ. Làm đi, rồi làm đi”, một giọng nói trả lời.
“Anh định làm gì tôi?” hỏi bà
“Trả thù… ko phải trả thù…”, một giọng nói vang lên từ phía sau. “Ko, chỉ vì chúng tôi là kẻ cướp.”
“Cướp, cướp. Tôi sẽ ko làm bất kỳ điều gì với bạn. Bỏ tù cô đấy luôn. Nhưng tôi cầu xin… Tôi cầu xin bạn đừng làm nhục tôi… Dù gì thì tôi cũng là bạn… ”.
“Thôi đi, cô nương! Đạo đức tồi tệ một lần nữa, chúng tôi hướng cuộc sống này chẳng đi tới đâu… Ngay cả lúc bạn là… hiệu trưởng, chúng tôi sẽ ko tha thứ cho bạn. Trong mắt chúng tôi, cô đấy cũng là một nhu cầu cần thiết ”.
“Cần gì, thiệt là… con trẻ!”, Chị Dung nuốt nước miếng. “Bạn sẽ ko, phải ko?”
“Hiện thời, bạn nói với chúng tôi. Cô đấy ko bao giờ thủ dâm. Bạn phải nói sự thực, nếu ko bạn sẽ bị đánh ”.
“Các bạn thật ko thể tin được. Lẽ nào lối sống buông thả của xã hội khiến bạn trở thành thô tục… ”, cô trả lời.
“CÓ HAY KHÔNG? NÓI MẸ ĐI…”
“CŨNG KHÔNG ĐƯỢC GỌI LÀ ANH, HÃY GỌI LÀ ANH EM!”, Một người trong số họ bất thần hét lên khiến chị Dung giật thột thốt lên: “Ko, ko bao giờ… Các con ơi…”.
“Ko… Rõ ràng là bạn đang nói điêu.” Cái bát!!! Cái bát.
“SAO MÀY LẤY ĐƯỢC… MẤT DẠY!”, Cô Dung bất thần kêu lên và bị tát thêm mấy bạt tai.
“Ko chỉ đánh nhưng mà còn xúc phạm chị”, vừa nói vừa siết chặt sợi dây trói tay chị Dung khiến chị đớn đau.
“Nói cho tôi biết, bạn chưa bao giờ thủ dâm trong đời. Với phụ nữ và trẻ em gái, tôi là người rõ ràng nhất. Ít nhất một lần… Hãy giúp treo nó lên! ”.
Một trong số họ bước lên phía trước để tuân theo “lệnh”. Dũng chống trả quyết liệt. Nhưng năm bảy đôi tay đánh hội đồng, bà Dung ko thể phản kháng. Cô bị kéo khỏi mặt đất, tay chân duỗi thẳng.
Đột nhiên, ko biết từ đâu, một bàn tay chạm vào vú cô, xé toạc áo sơ mi, lộ ra bờ vai trắng nõn.
“Ôi chúa ơi, các con… BẠN!”, Cô đấy hét lên.
Hai hoặc ba tiếng cười kèm theo. “Các người cũng vậy, nên gọi họ là anh em!”.
“Bạn chưa bao giờ thủ dâm, hãy xem chúng ta có thể phát xuất hiện ko. Người ta nói rằng trời tối, có tức là nó đã ở đó, và nó sáng hồng… chưa chạm vào nó… nó là nguyên bản, ”một giọng nói tinh nghịch.
“Bạn dám. Sự kỳ diệu của việc tôn trọng tôn giáo của bạn nằm ở đâu? CÓ DÁM CHẠM ĐƯỢC CHẠM TÔI!? ”, Chị Dung trằn trọc.
“Vì sao các người ko thể. Hiện thời, các người có thể làm gì chúng tôi? Ko chỉ chạm vào cô đấy, nhưng mà còn đâm cô đấy rất sâu”, một trong số họ cười nói.
“Bao nhiêu lần?”, Một giọng nói khác hét lớn và đẩy mông chị Dung.
“Xuỵt…”, chị Dung giễu cợt và được ve vãn thêm vài lần nữa, sợ quá chị vội nói to: “Có lần…”.
“Chỉ một lần. Tôi biết người nào đó… anh trai của bạn tôi thủ dâm ít nhất một lần một tuần. ”
“Cô gái đó ko phải là bạn. TUI KHÁC BIỆT ”, chị Dung nói.
“Nhưng ko chỉ một lần trong đời, huh,” một giọng nói từ góc bên kia.
“Anh nói gì cũng được”, chị Dung nằm im.
“Bạn nghĩ sao nếu bạn làm điều đó cho chúng tôi một lần,” một giọng nói nói rồi phá lên cười. Cả đám đông cũng cười theo.
“Bạn đã hết thuốc. Có LNV nào trong số chúng ta ko? Hôm trước, bạn bắt tôi chép phạt, tôi xin lỗi bạn ”, chị Dung lầm bầm.
Ko người nào nghe thấy những lời cô đấy hỏi trước đây. Bỗng từ đâu có một bàn tay đặt lên ngực chị và nói: “Hàng đẹp anh em ơi!”. Dũng bất thần vùng vẫy và hét lên. Nhưng thay vì ngừng lại, năm bảy bàn tay lao vào, túm chặt lấy ngực chị Dung, mặc cho chị ra sức tránh né.
Một giọng nói từ đâu đó dưới chân cô đấy cất lên, “Anh, nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi của mình cho đúng cách. Nó ko còn ở đó nữa, sao lại đối xử tệ bạc với em tương tự ”, rồi anh ta cười.
Theo “lệnh” của một người, một người khác bước tới. Hai hoặc ba người đứng cạnh nhau, lùi lại, nhường chỗ cho người kia.
Hiện chị Dung trở về trạng thái nằm im hy vọng. Một bàn tay nhẹ nhõm cài lên cúc áo cô, cô nằm im suy nghĩ. Trước sau gì vì cô cũng bị bọn họ cởi áo, thay vì bị dùng giải pháp mạnh đánh thì thà để người khác làm nhẹ nhõm hơn. Cô Dung ko có ý định phản kháng nữa.
Tuần tự chiếc áo sơ mi của cô đã được cởi bỏ. Hiện thời cô đấy nằm lửng lơ trên dây, nửa khỏa thân, bởi bốn sợi dây vải buộc ở cổ và tay chân. Cô thấy nó xấu hổ vô cùng. Nếu họ là học trò của cô đấy và đối xử tệ bạc với cô đấy, họ sẽ ghét cô đấy tới tận xương tủy. Sự xấu hổ của người phụ nữ bị nhìn thấy trần truồng cũng rất nặng nề.
Bắt cóc cô giáo
Hình Ảnh về: Bắt cóc cô giáo
Video về: Bắt cóc cô giáo
Wiki về Bắt cóc cô giáo
Bắt cóc cô giáo -
Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex vui lòng ghi nhớ tên miền mới để dễ dàng truy cập!
Ở trường tôi, người nào cũng biết tới nhóm "rối rắm". Nhóm nổi tiếng về độ tiêu khiển không tiền khoáng hậu, vì hồ hết chúng tôi đều là con nhà giàu. Đi ăn luôn vui vẻ. Người đứng đầu nhóm là anh hai của tôi, vì anh tôi là anh cả, là người có nhiều kỹ năng và kinh nghiệm phá án. Tôi là phó chủ tịch. Vị trí phó chủ tịch này cũng dựa vào hơi thở của anh trai. Ko người nào trong nhóm ko tôn trọng anh đấy. Tôi cũng rất tự hào về anh đấy và thực sự tự hào. Thực ra giữa tôi và anh trai có một mối quan hệ ko tầm thường. Chúng tôi vượt qua sự thân thiện của tình anh em, trở thành người yêu của nhau!
Nhưng này ... nó ko đáng để nói về nó. Nói chung, các nhóm có tất cả 20 người. Ngoài tôi và anh trai, dưới tôi còn có Bí thư, Trưởng Ban tổ chức, hai Trưởng nhóm 1 và 2 với 9 thành viên mỗi nhóm.
Sự việc xảy ra lúc cô giáo chủ nhiệm Dũng mở lớp dạy thêm và bắt học trò học thêm. Người nào ko đi sẽ bị cô đấy phạt. Và nạn nhân trước tiên là anh hai của tôi.
Sau lúc anh hai tôi bị phạt làm bản kiểm điểm, đứng trước lớp đọc lời xin lỗi, tôi sợ quá, quyết định tới lớp dạy thêm của cô Dung. Nhưng “thù hận” khởi đầu vang lên trong trái tim chúng tôi kể từ đó.
Một ngày thứ bảy, đúng 10 giờ, cô đấy đón tôi và các bạn học khác vào nhà cô đấy. Ngôi nhà của cô là một ngôi nhà tương đối nhỏ với nhiều dụng cụ được bày vẽ xung quanh phòng. “Hôm nay là ngày trước tiên của lớp học phụ đạo,” cô đấy nói với một nụ cười, nhìn xuống những học trò chúng tôi đang ngồi xung quanh. “Khóa học trước tiên kéo dài ba tháng và tiếp tục cho tới ngày các em thi đại học. Như các bạn đã biết, lớp học này rất cần thiết cho kỳ thi tốt nghiệp sắp tới. Vì vậy nhu yếu sự kèm cặp thích hợp… ”.
Và vì vậy cô đấy nói về tầm quan trọng của lớp học. Tôi ko biết có người nào trong chúng tôi chú ý tới bài giảng của cô đấy hay ko. Nhưng ko phải đối với tư nhân tôi, tôi cứ nhớ tới khuôn mặt bí hiểm của anh trai tôi vào thứ sáu tuần trước và cảm thấy tức giận cho anh đấy.
Đang chìm trong lo lắng, tôi giật thột lúc nghe chị nhắc tới giá cả của lớp. “Tôi chỉ lấy của mỗi người một số tiền tượng trưng,” cô nói. Lúc tất cả học trò nghe thấy điều này, họ chỉ có thể cúi đầu yên lặng. Tiền tượng trưng của cô đấy nhiều tương tự, lấy đâu ra tiền nhưng mà trả cho cô đấy? Nhưng ko nộp cô đấy vào lớp cũng bị hoạch hoẹ.
Thực tiễn có chuyện dạy thêm kiếm tiền tài cô Dung nhưng mà học trò ko hề hay biết. Ko những vậy, cô còn chơi theo kiểu “khô tàu” đối với những bạn ko tham gia phụ đạo lớp mình. Anh thứ hai, như đã nói, khởi đầu bị nhiều điểm kém và bị kỷ luật. Hay như những người bạn thân của tôi ở nhóm 1 và nhóm 2, họ thường bị cô bắt phạt và ghi sổ đầu bài. Những đứa siêng năng đi dạy thêm như tôi dù ko hiểu gì vẫn đạt điểm cao hơn.
Nếu chỉ có vậy thì ko còn gì để nói. Điều đáng nói là điều này khởi đầu xảy ra lúc một thủ đoạn cực lớn tới từ một nhóm “rối rắm” của chúng ta: Thủ đoạn bắt cóc chị Dung để dằn mặt !!! Người đề xướng thủ đoạn đó ko người nào khác chính là người anh trai yêu quý của tôi.
Tôi chỉ nhớ cái đêm trước lúc anh ta thực hiện thủ đoạn đó, anh ta đã rất tức giận. Tôi đã thức gần như cả đêm để nói chuyện với anh đấy và tới rạng sáng chúng tôi lại một lần nữa vượt qua rào cản của tình anh em !!!
“BẠN CHƯA BAO GIỜ LÀM ĐƯỢC”, một người trong nhóm bước tới gần cô và xé áo cô, hét lên. Dưới ánh đèn neon mờ ảo, cô Dung thều thào: "Cô là người nào, giọng cô nghe quen quen. Xin cô cho cô đấy đi. Nếu là học trò của tôi, xin đừng xúc phạm tới thầy cô", cô Dung phấn đấu. để nghiêng đầu về phía giọng nói, nhưng sợi dây bị buộc quá chặt khiến cô khó cử động.
"Bát. Bát". Hai cái tát vụt qua má khiến chị Dung choáng váng. Tiếp sau đó là tiếng hét, “ƯU ĐÃI GÌ. Nghe đồn là cô đối xử tệ với học trò đúng ko? "
“Tôi ko có… Trời ạ, dạy dỗ con cái nên người là phận sự của một người thầy cô giáo như tôi… vì sao…”, cô Dung giảng giải.
“Tôi nghe nói rằng bạn thường bắt nạt học trò. Người nào nhưng mà ko đóng tiền dạy thêm thì… ”, một giọng văn phán xét.
“Nhi tử… Các ngươi thật quá quắt… Vì cái gì? Có phải vì những điểm kém nhưng mà bạn đã cho chúng tôi… Dạy kèm… Đó có phải là học trò của bạn ko? Bạn có phải là NHT hay ko? Giọng tôi nghe quen quen. Tôi để cô đấy đi ”- chị Dung một tay ôm mặt, xua tay giảng giải.
“Đó ko chỉ là một điểm xấu. Cô bắt học trò chép phạt nhưng mà ko có lý do. Vậy thì làm… ”, một người trong số họ định nói gì đó nhưng ko biết phải nói gì nữa, rồi đột ngột ngừng lại.
“Sao chép… hình phạt ko đáng để bạn bắt cóc tôi, và sau đó xúc phạm tôi bằng những lời tục tĩu,” cô vẫy tay về phía trước. “Các người để tôi đi, sau đó chúng ta có thể nói về nó một lần nữa. Từ nay, tôi xin hứa sẽ ko trừng trị họ một cách vô cớ, quá quắt nữa ”.
"Muộn rồi. Nghe nói những học trò bị cô bắt nạt giờ ko còn tin cô nữa. Bên ngoài, cảnh sát đang truy tìm hung thủ đã bắt cóc cô. Hãy thả cô ra, trước sau gì cũng bị bắt. Chỉ có một cách là giữ cô đấy ở đây. "
“Và các bạn có phải là học trò của tôi ko? Có phải là NTMT, DCV, nhóm các tổ chức phi chính phủ của bạn ko? Nếu có, tôi cầu xin anh hãy thả tôi ra. Nếu thả cô đấy ra, cô đấy sẽ cho mọi người biết rằng ko người nào bắt cóc cô đấy. Cô tự nguyện theo họ về đây ”, bà Dung hạ giọng.
"Chà, tôi ko thể tin được bạn. Hiện thời chúng ta đang ở trên lưng con hổ. Làm đi, rồi làm đi", một giọng nói trả lời.
"Anh định làm gì tôi?" hỏi bà
“Trả thù… ko phải trả thù…”, một giọng nói vang lên từ phía sau. "Ko, chỉ vì chúng tôi là kẻ cướp."
“Cướp, cướp. Tôi sẽ ko làm bất kỳ điều gì với bạn. Bỏ tù cô đấy luôn. Nhưng tôi cầu xin… Tôi cầu xin bạn đừng làm nhục tôi… Dù gì thì tôi cũng là bạn… ”.
“Thôi đi, cô nương! Đạo đức tồi tệ một lần nữa, chúng tôi hướng cuộc sống này chẳng đi tới đâu… Ngay cả lúc bạn là… hiệu trưởng, chúng tôi sẽ ko tha thứ cho bạn. Trong mắt chúng tôi, cô đấy cũng là một nhu cầu cần thiết ”.
“Cần gì, thiệt là… con trẻ!”, Chị Dung nuốt nước miếng. "Bạn sẽ ko, phải ko?"
“Hiện thời, bạn nói với chúng tôi. Cô đấy ko bao giờ thủ dâm. Bạn phải nói sự thực, nếu ko bạn sẽ bị đánh ”.
“Các bạn thật ko thể tin được. Lẽ nào lối sống buông thả của xã hội khiến bạn trở thành thô tục… ”, cô trả lời.
"CÓ HAY KHÔNG? NÓI MẸ ĐI…"
“CŨNG KHÔNG ĐƯỢC GỌI LÀ ANH, HÃY GỌI LÀ ANH EM!”, Một người trong số họ bất thần hét lên khiến chị Dung giật thột thốt lên: “Ko, ko bao giờ… Các con ơi…”.
“Ko… Rõ ràng là bạn đang nói điêu.” Cái bát!!! Cái bát.
“SAO MÀY LẤY ĐƯỢC… MẤT DẠY!”, Cô Dung bất thần kêu lên và bị tát thêm mấy bạt tai.
“Ko chỉ đánh nhưng mà còn xúc phạm chị”, vừa nói vừa siết chặt sợi dây trói tay chị Dung khiến chị đớn đau.
“Nói cho tôi biết, bạn chưa bao giờ thủ dâm trong đời. Với phụ nữ và trẻ em gái, tôi là người rõ ràng nhất. Ít nhất một lần… Hãy giúp treo nó lên! ”.
Một trong số họ bước lên phía trước để tuân theo "lệnh". Dũng chống trả quyết liệt. Nhưng năm bảy đôi tay đánh hội đồng, bà Dung ko thể phản kháng. Cô bị kéo khỏi mặt đất, tay chân duỗi thẳng.
Đột nhiên, ko biết từ đâu, một bàn tay chạm vào vú cô, xé toạc áo sơ mi, lộ ra bờ vai trắng nõn.
“Ôi chúa ơi, các con… BẠN!”, Cô đấy hét lên.
Hai hoặc ba tiếng cười kèm theo. "Các người cũng vậy, nên gọi họ là anh em!".
“Bạn chưa bao giờ thủ dâm, hãy xem chúng ta có thể phát xuất hiện ko. Người ta nói rằng trời tối, có tức là nó đã ở đó, và nó sáng hồng… chưa chạm vào nó… nó là nguyên bản, ”một giọng nói tinh nghịch.
"Bạn dám. Sự kỳ diệu của việc tôn trọng tôn giáo của bạn nằm ở đâu? CÓ DÁM CHẠM ĐƯỢC CHẠM TÔI!? ”, Chị Dung trằn trọc.
"Vì sao các người ko thể. Hiện thời, các người có thể làm gì chúng tôi? Ko chỉ chạm vào cô đấy, nhưng mà còn đâm cô đấy rất sâu", một trong số họ cười nói.
“Bao nhiêu lần?”, Một giọng nói khác hét lớn và đẩy mông chị Dung.
“Xuỵt…”, chị Dung giễu cợt và được ve vãn thêm vài lần nữa, sợ quá chị vội nói to: “Có lần…”.
"Chỉ một lần. Tôi biết người nào đó… anh trai của bạn tôi thủ dâm ít nhất một lần một tuần. ”
“Cô gái đó ko phải là bạn. TUI KHÁC BIỆT ”, chị Dung nói.
“Nhưng ko chỉ một lần trong đời, huh,” một giọng nói từ góc bên kia.
“Anh nói gì cũng được”, chị Dung nằm im.
“Bạn nghĩ sao nếu bạn làm điều đó cho chúng tôi một lần,” một giọng nói nói rồi phá lên cười. Cả đám đông cũng cười theo.
“Bạn đã hết thuốc. Có LNV nào trong số chúng ta ko? Hôm trước, bạn bắt tôi chép phạt, tôi xin lỗi bạn ”, chị Dung lầm bầm.
Ko người nào nghe thấy những lời cô đấy hỏi trước đây. Bỗng từ đâu có một bàn tay đặt lên ngực chị và nói: “Hàng đẹp anh em ơi!”. Dũng bất thần vùng vẫy và hét lên. Nhưng thay vì ngừng lại, năm bảy bàn tay lao vào, túm chặt lấy ngực chị Dung, mặc cho chị ra sức tránh né.
Một giọng nói từ đâu đó dưới chân cô đấy cất lên, “Anh, nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi của mình cho đúng cách. Nó ko còn ở đó nữa, sao lại đối xử tệ bạc với em tương tự ”, rồi anh ta cười.
Theo "lệnh" của một người, một người khác bước tới. Hai hoặc ba người đứng cạnh nhau, lùi lại, nhường chỗ cho người kia.
Hiện chị Dung trở về trạng thái nằm im hy vọng. Một bàn tay nhẹ nhõm cài lên cúc áo cô, cô nằm im suy nghĩ. Trước sau gì vì cô cũng bị bọn họ cởi áo, thay vì bị dùng giải pháp mạnh đánh thì thà để người khác làm nhẹ nhõm hơn. Cô Dung ko có ý định phản kháng nữa.
Tuần tự chiếc áo sơ mi của cô đã được cởi bỏ. Hiện thời cô đấy nằm lửng lơ trên dây, nửa khỏa thân, bởi bốn sợi dây vải buộc ở cổ và tay chân. Cô thấy nó xấu hổ vô cùng. Nếu họ là học trò của cô đấy và đối xử tệ bạc với cô đấy, họ sẽ ghét cô đấy tới tận xương tủy. Sự xấu hổ của người phụ nữ bị nhìn thấy trần truồng cũng rất nặng nề.
[rule_{ruleNumber}] [box type=”note” align=”” class=”” color:red;”>Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex vui lòng ghi nhớ tên miền mới để dễ dàng truy cập!
Ở trường tôi, ai cũng biết đến nhóm “rắc rối”. Nhóm nổi tiếng về độ giải trí có một không hai, vì hầu hết chúng tôi đều là con nhà giàu. Đi ăn luôn vui vẻ. Người đứng đầu nhóm là anh hai của tôi, vì anh tôi là anh cả, là người có nhiều kỹ năng và kinh nghiệm phá án. Tôi là phó chủ tịch. Vị trí phó chủ tịch này cũng dựa vào hơi thở của anh trai. Không ai trong nhóm không tôn trọng anh ấy. Tôi cũng rất tự hào về anh ấy và thực sự tự hào. Thực ra giữa tôi và anh trai có một mối quan hệ không bình thường. Chúng tôi vượt qua sự gần gũi của tình anh em, trở thành người yêu của nhau!
Nhưng này … nó không đáng để nói về nó. Nói chung, các nhóm có tất cả 20 người. Ngoài tôi và anh trai, dưới tôi còn có Bí thư, Trưởng Ban tổ chức, hai Trưởng nhóm 1 và 2 với 9 thành viên mỗi nhóm.
Sự việc xảy ra khi cô giáo chủ nhiệm Dũng mở lớp dạy thêm và bắt học sinh học thêm. Ai không đi sẽ bị cô ấy phạt. Và nạn nhân đầu tiên là anh hai của tôi.
Sau khi anh hai tôi bị phạt làm bản kiểm điểm, đứng trước lớp đọc lời xin lỗi, tôi sợ quá, quyết định đến lớp dạy thêm của cô Dung. Nhưng “thù hận” bắt đầu vang lên trong trái tim chúng tôi kể từ đó.
Một ngày thứ bảy, đúng 10 giờ, cô ấy đón tôi và các bạn học khác vào nhà cô ấy. Ngôi nhà của cô là một ngôi nhà tương đối nhỏ với nhiều dụng cụ được bày biện xung quanh phòng. “Hôm nay là ngày đầu tiên của lớp học phụ đạo,” cô ấy nói với một nụ cười, nhìn xuống những học sinh chúng tôi đang ngồi xung quanh. “Khóa học đầu tiên kéo dài ba tháng và tiếp tục cho đến ngày các em thi đại học. Như các bạn đã biết, lớp học này rất cần thiết cho kỳ thi tốt nghiệp sắp tới. Vì vậy cần phải có sự kèm cặp phù hợp… ”.
Và vì vậy cô ấy nói về tầm quan trọng của lớp học. Tôi không biết có ai trong chúng tôi chú ý đến bài giảng của cô ấy hay không. Nhưng không phải đối với cá nhân tôi, tôi cứ nhớ đến khuôn mặt bí ẩn của anh trai tôi vào thứ sáu tuần trước và cảm thấy tức giận cho anh ấy.
Đang chìm trong lo lắng, tôi giật mình khi nghe chị nhắc đến giá cả của lớp. “Tôi chỉ lấy của mỗi người một số tiền tượng trưng,” cô nói. Khi tất cả học sinh nghe thấy điều này, họ chỉ có thể cúi đầu im lặng. Tiền tượng trưng của cô ấy nhiều như vậy, lấy đâu ra tiền mà trả cho cô ấy? Nhưng không nộp cô ấy vào lớp cũng bị bắt bẻ.
Thực tế có chuyện dạy thêm kiếm tiền của cô Dung mà học sinh không hề hay biết. Không những vậy, cô còn chơi theo kiểu “khô tàu” đối với những bạn không tham gia phụ đạo lớp mình. Anh thứ hai, như đã nói, bắt đầu bị nhiều điểm kém và bị kỷ luật. Hay như những người bạn thân của tôi ở nhóm 1 và nhóm 2, họ thường bị cô bắt phạt và ghi sổ đầu bài. Những đứa chăm chỉ đi dạy thêm như tôi dù không hiểu gì vẫn đạt điểm cao hơn.
Nếu chỉ có vậy thì không còn gì để nói. Điều đáng nói là điều này bắt đầu xảy ra khi một âm mưu cực lớn đến từ một nhóm “rắc rối” của chúng ta: Âm mưu bắt cóc chị Dung để dằn mặt !!! Người đề xướng âm mưu đó không ai khác chính là người anh trai yêu quý của tôi.
Tôi chỉ nhớ cái đêm trước khi anh ta thực hiện âm mưu đó, anh ta đã rất tức giận. Tôi đã thức gần như cả đêm để nói chuyện với anh ấy và đến rạng sáng chúng tôi lại một lần nữa vượt qua rào cản của tình anh em !!!
“BẠN CHƯA BAO GIỜ LÀM ĐƯỢC”, một người trong nhóm bước đến gần cô và xé áo cô, hét lên. Dưới ánh đèn neon mờ ảo, cô Dung thều thào: “Cô là ai, giọng cô nghe quen quen. Xin cô cho cô ấy đi. Nếu là học trò của tôi, xin đừng xúc phạm đến thầy cô”, cô Dung cố gắng. để nghiêng đầu về phía giọng nói, nhưng sợi dây bị buộc quá chặt khiến cô khó cử động.
“Bát. Bát”. Hai cái tát vụt qua má khiến chị Dung choáng váng. Tiếp sau đó là tiếng hét, “ƯU ĐÃI GÌ. Nghe đồn là cô đối xử tệ với học sinh đúng không? “
“Tôi không có… Trời ạ, dạy dỗ con cái nên người là bổn phận của một người giáo viên như tôi… tại sao…”, cô Dung giải thích.
“Tôi nghe nói rằng bạn thường bắt nạt học sinh. Ai mà không đóng tiền dạy thêm thì… ”, một giọng văn phán xét.
“Nhi tử… Các ngươi thật quá đáng… Vì cái gì? Có phải vì những điểm kém mà bạn đã cho chúng tôi… Dạy kèm… Đó có phải là học sinh của bạn không? Bạn có phải là NHT hay không? Giọng tôi nghe quen quen. Tôi để cô ấy đi ”- chị Dung một tay ôm mặt, xua tay giải thích.
“Đó không chỉ là một điểm xấu. Cô bắt học sinh chép phạt mà không có lý do. Vậy thì làm… ”, một người trong số họ định nói gì đó nhưng không biết phải nói gì nữa, rồi đột ngột dừng lại.
“Sao chép… hình phạt không đáng để bạn bắt cóc tôi, và sau đó xúc phạm tôi bằng những lời tục tĩu,” cô vẫy tay về phía trước. “Các người để tôi đi, sau đó chúng ta có thể nói về nó một lần nữa. Từ nay, tôi xin hứa sẽ không trừng phạt họ một cách vô cớ, quá đáng nữa ”.
“Muộn rồi. Nghe nói những học sinh bị cô bắt nạt giờ không còn tin cô nữa. Bên ngoài, cảnh sát đang truy tìm hung thủ đã bắt cóc cô. Hãy thả cô ra, sớm muộn gì cũng bị bắt. Chỉ có một cách là giữ cô ấy ở đây. “
“Và các bạn có phải là học sinh của tôi không? Có phải là NTMT, DCV, nhóm các tổ chức phi chính phủ của bạn không? Nếu có, tôi cầu xin anh hãy thả tôi ra. Nếu thả cô ấy ra, cô ấy sẽ cho mọi người biết rằng không ai bắt cóc cô ấy. Cô tình nguyện theo họ về đây ”, bà Dung hạ giọng.
“Chà, tôi không thể tin được bạn. Bây giờ chúng ta đang ở trên lưng con hổ. Làm đi, rồi làm đi”, một giọng nói trả lời.
“Anh định làm gì tôi?” hỏi bà
“Trả thù… không phải trả thù…”, một giọng nói vang lên từ phía sau. “Không, chỉ vì chúng tôi là kẻ cướp.”
“Cướp, cướp. Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì với bạn. Bỏ tù cô ấy luôn. Nhưng tôi cầu xin… Tôi cầu xin bạn đừng làm nhục tôi… Dù gì thì tôi cũng là bạn… ”.
“Thôi đi, cô nương! Đạo đức tồi tệ một lần nữa, chúng tôi hướng cuộc sống này chẳng đi đến đâu… Ngay cả khi bạn là… hiệu trưởng, chúng tôi sẽ không tha thứ cho bạn. Trong mắt chúng tôi, cô ấy cũng là một nhu cầu cần thiết ”.
“Cần gì, thiệt là… con nít!”, Chị Dung nuốt nước bọt. “Bạn sẽ không, phải không?”
“Bây giờ, bạn nói với chúng tôi. Cô ấy không bao giờ thủ dâm. Bạn phải nói sự thật, nếu không bạn sẽ bị đánh ”.
“Các bạn thật không thể tin được. Lẽ nào lối sống buông thả của xã hội khiến bạn trở nên thô tục… ”, cô trả lời.
“CÓ HAY KHÔNG? NÓI MẸ ĐI…”
“CŨNG KHÔNG ĐƯỢC GỌI LÀ ANH, HÃY GỌI LÀ ANH EM!”, Một người trong số họ bất ngờ hét lên khiến chị Dung giật mình thốt lên: “Không, không bao giờ… Các con ơi…”.
“Không… Rõ ràng là bạn đang nói dối.” Cái bát!!! Cái bát.
“SAO MÀY LẤY ĐƯỢC… MẤT DẠY!”, Cô Dung bất ngờ kêu lên và bị tát thêm mấy bạt tai.
“Không chỉ đánh mà còn xúc phạm chị”, vừa nói vừa siết chặt sợi dây trói tay chị Dung khiến chị đau đớn.
“Nói cho tôi biết, bạn chưa bao giờ thủ dâm trong đời. Với phụ nữ và trẻ em gái, tôi là người rõ ràng nhất. Ít nhất một lần… Hãy giúp treo nó lên! ”.
Một trong số họ bước lên phía trước để làm theo “lệnh”. Dũng chống trả quyết liệt. Nhưng năm bảy đôi tay đánh hội đồng, bà Dung không thể chống cự. Cô bị kéo khỏi mặt đất, chân tay duỗi thẳng.
Đột nhiên, không biết từ đâu, một bàn tay chạm vào vú cô, xé toạc áo sơ mi, lộ ra bờ vai trắng nõn.
“Ôi chúa ơi, các con… BẠN!”, Cô ấy hét lên.
Hai hoặc ba tiếng cười kèm theo. “Các người cũng vậy, nên gọi họ là anh em!”.
“Bạn chưa bao giờ thủ dâm, hãy xem chúng ta có thể phát hiện ra không. Người ta nói rằng trời tối, có nghĩa là nó đã ở đó, và nó sáng hồng… chưa chạm vào nó… nó là nguyên bản, ”một giọng nói tinh nghịch.
“Bạn dám. Sự kỳ diệu của việc tôn trọng tôn giáo của bạn nằm ở đâu? CÓ DÁM CHẠM ĐƯỢC CHẠM TÔI!? ”, Chị Dung trằn trọc.
“Tại sao các người không thể. Bây giờ, các người có thể làm gì chúng tôi? Không chỉ chạm vào cô ấy, mà còn đâm cô ấy rất sâu”, một trong số họ cười nói.
“Bao nhiêu lần?”, Một giọng nói khác hét lớn và đẩy mông chị Dung.
“Xuỵt…”, chị Dung giễu cợt và được tán tỉnh thêm vài lần nữa, sợ quá chị vội nói to: “Có lần…”.
“Chỉ một lần. Tôi biết ai đó… anh trai của bạn tôi thủ dâm ít nhất một lần một tuần. ”
“Cô gái đó không phải là bạn. TUI KHÁC BIỆT ”, chị Dung nói.
“Nhưng không chỉ một lần trong đời, huh,” một giọng nói từ góc bên kia.
“Anh nói gì cũng được”, chị Dung nằm im.
“Bạn nghĩ sao nếu bạn làm điều đó cho chúng tôi một lần,” một giọng nói nói rồi phá lên cười. Cả đám đông cũng cười theo.
“Bạn đã hết thuốc. Có LNV nào trong số chúng ta không? Hôm trước, bạn bắt tôi chép phạt, tôi xin lỗi bạn ”, chị Dung lầm bầm.
Không ai nghe thấy những lời cô ấy hỏi trước đây. Bỗng từ đâu có một bàn tay đặt lên ngực chị và nói: “Hàng đẹp anh em ơi!”. Dũng bất ngờ vùng vẫy và hét lên. Nhưng thay vì dừng lại, năm bảy bàn tay lao vào, túm chặt lấy ngực chị Dung, mặc cho chị ra sức né tránh.
Một giọng nói từ đâu đó dưới chân cô ấy cất lên, “Anh, nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi của mình cho đúng cách. Nó không còn ở đó nữa, sao lại đối xử tệ bạc với em như vậy ”, rồi anh ta cười.
Theo “lệnh” của một người, một người khác bước tới. Hai hoặc ba người đứng cạnh nhau, lùi lại, nhường chỗ cho người kia.
Hiện chị Dung trở về trạng thái nằm im chờ đợi. Một bàn tay nhẹ nhàng cài lên cúc áo cô, cô nằm im suy nghĩ. Trước sau gì vì cô cũng bị bọn họ cởi áo, thay vì bị dùng biện pháp mạnh đánh thì thà để người khác làm nhẹ nhàng hơn. Cô Dung không có ý định chống cự nữa.
Lần lượt chiếc áo sơ mi của cô đã được cởi bỏ. Bây giờ cô ấy nằm lơ lửng trên dây, nửa khỏa thân, bởi bốn sợi dây vải buộc ở cổ và tay chân. Cô thấy nó xấu hổ vô cùng. Nếu họ là học sinh của cô ấy và đối xử tệ bạc với cô ấy, họ sẽ ghét cô ấy đến tận xương tủy. Sự xấu hổ của người phụ nữ bị nhìn thấy trần truồng cũng rất nặng nề.
[/box]#Bắt #cóc #cô #giáo
[rule_3_plain]#Bắt #cóc #cô #giáo
Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Ở trường của tôi, hễ nói tới nhóm “quậy” là người nào cũng biết tới. Nhóm nổi tiếng vì những màn ăn chơi ko người nào bằng, vì đa số chúng tôi là con nhà giàu. Ăn chơi lúc nào cũng xả láng. Hội trưởng của nhóm chính là anh hai của tôi, bởi vì anh tôi lớn tuổi nhất, là người có nhiều chiêu thức và đầy kinh nghiệm phá phách. Tôi là hội phó. Cái chức hội phó này cũng nhờ dựa hơi ông anh. Ko người nào trong nhóm nhưng mà ko nể ảnh. Tôi cũng nễ ảnh lắm và thật lấy làm hãnh diện. Thật ra, giữa tôi và anh hai cũng có một mối quan hệ ko tầm thường. Chúng tôi đã vượt qua sự thân thiết của tình anh em, trở thành tình nhân của nhau!
Nhưng thôi… chuyện này ko đáng nói tới. Nói chung, nhóm tôi có tất cả 20 người. Ngoài tôi và anh hai tôi ra, dưới tôi còn có Thư Ký Viên, Trưởng Ban Tổ Chức, Hai Tổ Trưởng của tổ 1 và 2 với 9 thành viên của mỗi tổ.
Chuyện xảy ra từ lúc cô Dung chủ nhiệm mở ra một lớp dạy phụ đạo và bắt học trò phải đi học thêm. Người nào ko đi sẽ bị cô trù dập. Và nạn nhân trước tiên lại chính là ông anh hai của tôi.
Sau cái lần anh hai tôi bị phạt làm kiểm điểm, đứng trước lớp đọc lời xin lỗi, tôi sợ quá, quyết định đi học phụ đạo của cô Dung. Nhưng mối “thù oán” khởi đầu reo rắt trong lòng chúng tôi kể từ đó.
Thứ Bảy nọ, đúng 10 giờ, cô đón tôi và các bạn khác cùng khối vào nhà. Nhà cô là một căn nhà tương đối nhỏ với nhiều đồ vật cụ lỉnh kỉnh quăng khắp phòng. “Hôm nay là ngày trước tiên của lớp phụ đạo”, cô tươi cười nói nhìn xuống đám học trò chúng tôi đang ngồi nhí nhố. “Khóa học trước tiên kéo dài ba tháng và tiếp tục cho tới ngày các em thi Đại học. Như các em biết, lớp học này rất cần thiết cho kỳ thi tốt nghiệp sắp tới. Nên các em nhu yếu phụ đạo tử tế…”.
Và cứ thế cô thao thao về sự quan trọng của lớp học. Ko biết có người nào trong chúng tôi chú ý nghe cô giảng hay ko. Nhưng riêng tôi thì không hề, tôi cứ nhớ khuôn mặt bí xị của ông anh hôm thứ Sáu vừa rồi nhưng mà thấy tức mình dùm cho ảnh.
Mê mải lo ra, tôi chợt giật thột lúc nghe cô nêu lên giá tiền tài lớp học. “Cô chỉ lấy mỗi em một số tiền tượng trưng”, cô nói. Cả bọn học trò nghe xong chỉ biết cúi đầu làm thinh. Tiền tượng trưng của cô sao nhưng mà nhiều thế, lấy tiền đâu ra nhưng mà đóng cho cô. Nhưng ko nộp cho cô thế nào vào lớp cũng bị trù dập.
Thực ra cái chuyện dạy phụ đạo để kiếm tiền thêm của cô Dung có đứa học trò nào ko biết. Đã vậy ko thôi cô còn chơi theo kiểu “cạn tàu ráo máng” những đứa nào ko đi học phụ đạo lớp cô. Anh hai như đã nói khởi đầu thu được khá nhiều điểm xấu và bị phạt kỷ luật. Hay như các bạn thân của tôi trong nhóm tổ 1 và tổ 2 thường bị cô bắt chép phạt, ghi sổ đầu bài. Những đứa nào chịu thương chịu khó đi học phụ đạo như tôi, dù là chẳng hiểu cóc gì, nhưng vẫn được điểm tốt hơn.
Nếu chỉ vậy thôi thì chẳng có gì đáng nói. Chuyện đáng nói đây khởi đầu xảy ra lúc một thủ đoạn to lớn phát xuất từ một nhóm “quậy” của chúng tôi: Thủ đoạn bắt cóc cô Dung để dằn mặt!!! Người đề xướng thủ đoạn đó ko người nào khác hơn chính là ông anh yêu quý của tôi.
Tôi chỉ nhớ cái đêm trước lúc anh đưa ra thủ đoạn đó, anh tỏ ra rất tức giận. Tôi gần như thức trọn đêm trò chuyện với anh và tới lúc trời hừng sáng chúng tôi lại một lần vượt qua cái hàng rào của tình anh em!!!
“CÔ CÓ BAO GIỜ THỦ DÂM”, một đứa trong nhóm bước tới xé áo cô ra, quát. Dưới ánh sáng mù mờ của ánh đèn neon, cô Dung thều thào nói “Em là người nào, nghe giọng em quen lắm. Xin em thả cô ra. Nếu em là một trong những học trò của tôi, mong em đừng xúc phạm tới thầy cô của mình”, vừa nói cô Dung ráng nghiêng đầu về phía có tiếng nói, nhưng sợi dây buộc quá chặt làm cô khó cử động.
“Bát. Bát”. Hai cái tát xán ngang má cô, làm cô Dung ngà ngà. Tiếp theo là một tiếng quát, “XÚC PHẠM GÌ. Nghe đồn là cô đối xử tệ bạc với đám học trò lắm phải ko?”.
“Tôi đâu có… Trời, dạy các em nên người là phận sự thầy cô như tôi… vì sao…”, cô Dung phân trần.
“Nghe nói là cô hay trù dập đám học trò. Người nào ko đóng tiền học phụ đạo là…”, một giọng phán quyết cất lên.
“Các em… Các em thiệt quá quắt… Vì cái gì chứ? Có lẽ nào vì những điểm xấu nhưng mà cô cho tụi em… Học phụ đạo… Có phải các em học trò của cô? Có phải em là NHT hay ko. Nghe giọng em quen lắm. Em thả cô ra đi” – cô Dung một tay ôm mặt, một tay quơ quơ phân trần.
“Ko phải điểm xấu ko thôi. Cô bắt bọn học trò chép phạt vô cớ. Rồi làm…”, một đứa định nói làm gì đó nhưng ko biết nói gì hơn thì chợt ngưng.
“Chép phạt… chép phạt đâu đáng cho các em bắt cóc cô, rồi sỉ nhục cô bằng những lời nói tục tĩu”, cô quơ quơ cánh tay tiến về phía trước. “Các em thả cô ra đi, rồi chuyện gì chúng ta có thể bàn thảo lại. Cô hứa từ nay ko bắt phạt các em một cách vô cớ hay quá quắt”.
“Thôi trễ rồi. Nghe đâu tụi học trò bị cô trù dập hiện giờ ko còn tin cô nữa. Bên ngoài, công an đang tróc nã hung thủ bắt cóc cô. Thả cô ra, rồi trước sau gì cũng bị bắt. Chỉ còn có cách giam cô ở đây”.
“Nhưng mà các em có phải là học trò của cô? Có phải NTMT, DCV, đám NGHV của các em? Nếu phải, cô van các em thả cô ra. Nếu thả cô, cô sẽ báo cho mọi người biết là ko người nào bắt cóc cô hết. Tự cô tự nguyện theo các em tới đây”, cô Dung xuống giọng.
“Thôi, ko dám tin cô. Hiện thời tụi này leo lưng cọp rồi. Làm được rồi làm tới luôn”, một giọng cất lên đáp.
“Các em định làm gì cô”, cô Dung hỏi.
“Trả thù dùm… ko phải trả thù…”, một giọng nói từ phía sau cất lên. “Ko, chỉ vì chúng tôi là những kẻ cướp nhưng mà thôi”.
“Cướp, cướp gì. Các em ko định làm gì cô chứ. Giam cô cũng được. Nhưng cô xin… cô xin các em đừng làm nhục tới cô… Dù sao cô cũng là cô…”.
“Thôi đi cô ơi! Lại dở trò đạo đức đó nữa, tụi tui nhắm cuộc đời này chẳng đi về đâu nữa… Dù cô là… là hiệu trưởng đi nữa, tụi tui cũng ko tha. Dưới mắt tụi tui cô cũng là một sự phục vụ nhu cầu cần thiết”.
“Nhu cầu gì, có thiệt… các em!”, Cô Dung nuốt nước miếng. “Các em ko định chứ hả?”
“Hiện thời, cô trả lời cho bọn em biết. Cô có bao giờ thủ dâm. Cô phải nói thiệt, nếu ko cô sẽ bị đánh”.
“Các em thiệt ko thể ngờ được. Có lẽ nào lối sống buông thả của xã hội biến các em ăn nói thô tục tương tự…”, cô đáp.
“CÓ HAY KHÔNG? NÓI MẸ RA ĐI…”
“CÒN NỮA, CÔ KHÔNG ĐƯỢC KÊU CÁC EM, KÊU TỤI TUI LÀ CÁC ANH!”, Một đứa thình lình quát lên, làm cho cô Dung giật thột nói đại: “Ko, ko bao giờ… Các em…”.
“Ko hả… Rõ ràng là cô nói xạo”. Bát!!! Bát.
“SAO CÁC EM DÁM ĐÁNH… MẤT DẠY!”, Cô Dung chợt kêu lên liền bị thêm mấy tát tai nữa.
“Không những đánh, còn sỉ nhục cô nữa nè”, vừa nói nó vừa xiết sợi dây trói tay cô Dung, làm cô đau nhói.
“Nói cho biết, không lẽ cả đời này cô ko bao giờ thủ dâm sao. Với nữ giới con gái, tui rõ ràng nhứt nè. Ít ra cũng một lần chứ… Tụi bây giúp treo lên coi!”.
Một đứa bước tới tuân theo “lệnh”. Cô Dung chống trả quyết liệt. Nhưng năm bảy đôi tay bề hội đồng, cô Dung sao phản kháng nổi. Cô bị kéo lên khỏi mặt đất, tứ chi kéo dang ra.
Thình lình, từ đâu một bàn tay sờ vô ngực cô, xé toạc áo cô ra, làm bờ vai cô phơi ra trắng hếu.
“Trời ơi, các em… CÁC EM!”, Cô la lên.
Hai ba tiếng cười khanh khách kềm theo. “Các em nữa hả, phải gọi là các anh chứ!”.
“Chưa lần nào thủ dâm hả, để bọn tui thử coi hàng là biết. Nghe nói thâm đen là có nghĩa đã có rồi, còn màu hồng tươi… chưa có sờ qua đó… nguyên si à nhen”, một giọng ranh quái cất lên.
“Các em dám. Phép tôn sư trọng đạo của các em đâu? CÁC EM DÁM ĐỤNG TỚI CÔ!?”, Cô Dung giãy giụa.
“Sao ko dám. Hiện thời, cô làm gì được tụi tui chứ! Không những động cô, còn đâm sâu cô nữa là khác”, một đứa cười nói một cách đắc ý.
“BAO NHIÊU LẦN?”, Một giọng khác quát lớn thúc mạnh vào mông cô Dung.
“Xuuyy…”, cô Dung xuýt xoa và bị tán thêm mấy cái nữa, sợ quá cô nhanh nhẹn nói đại: “Một lần…”.
“Chỉ một lần thôi sao. Tui biết có người… em của bạn tui thủ dâm ít nhất một tuần một lần”.
“Người con gái đó ko phải là cô. TUI KHÁC”, cô Dung lên tiếng.
“Nhưng ko phải chỉ một lần trong đời chứ hả”, một giọng từ góc bên kia cất lên phụ họa.
“Tùy em nói sao thì sao”, cô Dung nằm im.
“Cô nghĩ sao nếu cô làm một lần cho tụi tui thấy”, một giọng cất lên rồi phá ra cười khanh khách. Cả đám thấy cũng cười theo.
“Các em hết thuốc chữa rồi. Trong đám tụi em có người nào là LNV hay ko? Hôm trước cô bắt em chép phạt, em cho cô xin lỗi”, cô Dung lầm bầm.
Ko người nào nghe lời cô hỏi hết. Đột nhiên từ đâu đó, một bàn tay đặt lên ngực cô rồi lên tiếng: “Hàng xịn anh em ơi!”. Cô Dung chợt giãy giụa la hét. Nhưng thay vì ngừng tay, năm bảy bàn tay bay vô, chùm chụp lên ngực của cô Dung, mặc cho cô phấn đấu tránh né.
Một giọng từ đâu phía dưới chân cô cất lên: “Mày, mau cởi nút áo cô ra tử tế. Chuyện đâu còn có đó, sao đối xử với cô tệ vậy”, rồi nó cười ha hả.
Theo “lệnh” của một đứa, một đứa khác bước lên. Hai ba đứa đứng kế, lui lại, nhường đường cho đứa nọ.
Cô Dung hiện giờ trở lại trạng thái nằm im hy vọng. Một bàn tay nào đó đặt nhẹ lên cúc áo cô, cô vẫn nằm im nghĩ ngợi. Trước sau vì cô cũng bị bọn chúng cởi áo, thay vì bị giải pháp mạnh, bị đánh, chẳng thà để đứa nào đó làm nhẹ nhõm hơn. Cô Dung ko định cự nự gì nữa.
Áo cô tuần tự được cởi ra. Hiện thời cô nằm lửng lơ treo trên dây, nửa phần lõa thể, bằng bốn sợi dây vải buộc chặt ở cổ tứ chi. Cô thấy thật hổ thẹn vô cùng. Nếu như bọn chúng là đám học trò của cô, nhưng mà đối xử với cô tệ như thế, chắc rằng chúng ghét cô tới tận xương tủy. Sự xấu hổ của người nữ giới bị thấy trần truồng cũng nặng lắm.
#Bắt #cóc #cô #giáo
[rule_2_plain]#Bắt #cóc #cô #giáo
[rule_2_plain]#Bắt #cóc #cô #giáo
[rule_3_plain]Phân mục: Truyện sex hay
Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Bắt #cóc #cô #giáo