Website được chuyển sang tên miền mới là: TruyenSex.oneMuốn gửi truyện thì cứ gửi qua email [email protected] Xin vui lòng!
Bước ra khỏi cổng trường, vẫn là những âm thanh ồn ĩ, lộn xộn, mùi thức ăn, mùi mì tôm, mùi bánh chưng rán, mùi tờ khai trên tường… Những bước chân tự tin, hoan hỉ của các em. sinh viên. những em năm nhất, những đôi mắt thâm quầng của những em năm cuối, những ánh mắt thao thức của những em năm cuối, ánh mắt lo sợ của những kẻ hết tiền trả nợ… Tất cả đã trở thành thân thuộc với tôi sau năm năm vào ra trường. cổng trường và tôi đã có đủ nhìn như thế.
Hôm nay đã khác, tôi tốt nghiệp ra trường. Hít một hơi như để lưu giữ những hương vị thân thuộc này, những hương vị nhưng biết đâu ngày mai mình sẽ ko thể gặp lại. Nắng chói chang, nắng tháng sáu. Mặt trời tỏa sáng rực rỡ, nóng bỏng, đem lại hơi ấm cho muôn loài, nhưng lại cấm ko cho muôn loài thấy rõ sự nhiệm mầu của mình. Nó như một tương lai tươi sáng, nóng bỏng nhưng đầy bí hiểm, thôi thúc khám phá.
Nổ máy, tôi thả phanh san sớt, khoe vẽ trong bức tranh tương lai của mình. Ngang qua quán bánh rán, sắm một bịch bánh rán mặn và chọn bông hồng Đà Lạt xinh tươi rực rỡ nhất, tôi lao ngay vào phòng làm việc của chị.
Anh, cho tới hôm nay em vẫn là mối tình đầu khó quên của anh, nơi cùng em xây đắp bao tương lai với bao mộng mơ xinh tươi nhất. Cô đấy bằng tuổi tôi và ra trường trước tôi một năm, hiện cô đấy đang làm kế toán cho một cơ quan nhà nước. Tôi quen em được 5 tháng.
Trắng! Trắng tuyệt vời! Đó là điều tôi ấn tượng về bạn trong lần gặp trước hết.
Chiều 24 Tết ko có việc gì làm. Bằng hữu về quê ăn Tết, bố mẹ tất bật sắm sửa đồ đoàn, sẵn sàng về quê gửi Tết. Đang thơ thẩn ở nhà thì đứa bạn thân rủ tôi đi chơi. Đắm say vớ được cọc, tôi đồng ý lao vào nhưng chẳng quan tâm mình đi đâu.
Ngày cận Tết, người nào cũng lập cập mong sắm đủ cho một cái Tết ấm êm. Ngoài đường đã thưa thớt tiếng pháo nổ, đứa trẻ nào cũng hào hứng, hào hứng đón Tết, được nghỉ học, được vui chơi, được thay áo mới, được mừng tuổi… Ko khí thật náo nhiệt.
Hai chàng trai dạo phố, nhìn phố, nhìn người, các cô gái trên phố người nào cũng hào hứng, mặc những chiếc áo sáng nhất, nở nụ cười tươi nhất, khoe đôi má ửng hồng. Cặp đôi nắm tay nhau rạng rỡ, hạnh phúc. Hoa đào, lay ơn, hoa bươm bướm, hoa đồng tiền… đua nhau khoe sắc như cố mời gọi mùa xuân tới thật nhanh.
Quán cà phê đi ngang hay ngồi cũng chả có người nào, cả quán có 2 thằng đàn ông nhìn nhau chả biết nói chuyện gì. Buồn! Người bạn chợt nhớ gần đây mình có một người bạn, hi vọng ba người sẽ bớt buồn. Vòng qua ngõ Văn Chương, rồi cũng tới nhà bạn tôi. Tôi mở cổng cho bạn tôi dắt xe vào, sau lúc nghe thấy tiếng bạn tôi trong nhà.
Trắng! Tôi đứng đó, cùng người múc nước trong thùng. Chiếc áo cánh ngắn tay màu tím nâng lên, một vùng trắng mịn ngọt ngào. Hai cánh tay tròn trịa, trắng trẻo đỡ xô nước. Tóc dài đung đưa sau lưng, tóc mai mơn man. Tôi đứng im như tượng, cánh cổng hé mở.
– Một tẹo! Xin chào!
Giọng nói của một người bạn vang lên từ phía sau.
Trong sân dần dần sáng lên rực rỡ. Trăng sáng, khuôn mặt tròn nhẵn. Tôi quay lại. Một đóa hoa anh thảo từ từ nở, rạng rỡ. Tôi cươi!
– Em chào hai anh!
Tiếng chim họa mi thánh thót, ngọt ngào, êm dịu, thấm đượm, làm ngưng bặt mọi tiếng ồn xung quanh.
Bạn tôi huých vào lưng tôi, khiến tôi chuyển từ tượng thành người máy, bất tỉnh nhân sự. Tôi ko quan tâm, tôi ko quan tâm xung quanh, tôi ko quan tâm tới nụ cười đùa của bạn tôi, tôi ko quan tâm tới sân ướt, tôi ko quan tâm tới đống lá bồ công anh trước bể , tôi đi tới chỗ cô đấy. Yên lặng. Tay cầm xô nước trên tay tôi. Mắt tôi ko chớp. Thả gầu múc nước, đổ đầy chậu. Yên lặng. Tôi giữ yên lặng. Tôi yên lặng. Bối rối, cô ngồi xuống, bàn trắng tay muốt khẽ vuốt ve những chiếc lá dong. Nước trong, lá dong xanh, trắng tay. Nhấp nhánh, tinh khiết.
Đổ đầy nước vào chậu, tôi ngồi xuống, nhặt lá bồ công anh và rửa sạch. Nhẹ nhõm, ko làm tác động tới hình ảnh của tôi. Để trở thành một phần của tôi. Đôi mắt cô dò la, chấp nhận, tự nhiên. Yên lặng.
– Về nhà uống nước đi anh!
Giọng một người bạn vang lên. Hòn sỏi được ném xuống hồ, sóng lan rộng, âm thanh được nghe thấy. Tôi nhẹ nhõm.
– Đi lấy nước đi. Tôi lên hiện giờ!
Ngồi vào bàn, hai chàng trai hào hứng bàn kế hoạch chơi Tết. Tôi lặng người, tâm tư triền miên trên tàu lá dong xanh. Hy vọng.
Bạn đã tới. Nhẹ nhõm ngồi xuống một chiếc ghế, rất gần. Khuôn mặt tròn bầu bĩnh, đôi môi trái tim đỏ mọng. Những sợi tóc mai lòa xòa trên má, như cố xóa đi màu trắng bệch trên má. Nàng lặng lẽ ngồi đó, trong lúc mắt tôi đảo quanh, chiêm ngưỡng hình ảnh của nàng. Màu hồng nhạt, lan ra từ má tôi. Tim tôi đập nhanh, như nỗ lực bơm đủ máu để đưa tâm trí tôi trở lại thực tại.
Cuối cùng bạn cũng biết tên tôi. Người bạn thân nhất của tôi đã nhanh chóng tiết lộ tất cả thông tin của tôi cho anh đấy. Tôi chỉ biết tên cô đấy và khuôn mặt trắng mịn ko tì vết của cô đấy. Và một lần nữa, bạn tôi rủ tôi đi chơi hộ bạn, trong lúc tôi cười ngu ngốc.
Tôi bay. Tôi ko nhớ bằng cách nào bạn tôi đã mang nó về nhà. Mọi thứ dường như trở thành bạn, xung quanh tôi. Và tôi chỉ nhớ rằng bạn là em họ của bạn tôi, nhà kế bên.
Hai ngày nay tôi thờ thẫn, chỉ biết mỉm cười. Bố mẹ tôi cũng bất thần trước tình trạng của tôi. Con tôi thì liên tục đặt câu hỏi, chắc đoán già đoán non sẽ thu được trăm nghìn lý do. Tôi giữ yên lặng.
Ngày đấy cũng tới, ngày đứa bạn rủ tôi đi chợ hoa Tết. Tôi phóng xe như bay tới nhà thằng bạn và liên tục giục nó nhanh lên. Lúc tới nhà bạn tôi, em họ tôi, tôi biết rằng tôi còn phải làm việc và phải đợi tới trưa mới được ra về. Thời kì trôi thật chậm, ko còn trà đá vỉa hè… nhưng trời vẫn chưa trưa.
Cho 2 người kia lên oto, với giá 1 gói 3 số 5. Chúng tôi lái xe tới văn phòng của tôi. Chính là tôi. Trông cô thật rạng rỡ với chiếc áo khoác trắng, cổ quàng khăn hồng, mái tóc buông xõa, hai gò má ửng hồng. Ngập ngừng, cô đấy nhìn chúng tôi, có nhẽ cô đấy ko muốn đột nhiên ngồi trên xe của tôi lần trước hết. Tôi đã tuyên bố:
– Anh… bế em đi.
Nghe như một câu hỏi. Hai người kia chỉ cười, ko nói gì, như muốn nhìn tôi bối rối làm phí bao ba số của tôi. Em nhẹ nhõm tới bên tôi, ko một câu trả lời. Nhẹ nhõm, lên xe, đừng chạm vào tôi giữ.
Tôi dường như yên lặng suốt quãng đường lên Nghi Tàm, tâm tôi chỉ ở phía sau, cách lưng tôi chừng 5 cm. Cả toàn cầu của tôi. Tôi ko nhớ mình đã nói hay làm gì. Chúng tôi thu được ở đó. Mênh mông hoa bên triền đê Nghi Tàm đủ loại, hồng đỏ, vàng nở rộ như cố tô điểm cho em, bông hoa đẹp nhất của anh.
Sau chợ hoa là xuống vườn đào. Chúng tôi nói chuyện nhiều hơn. Tôi mạnh dạn hơn, năng động hơn. Và tôi cũng cảm thấy tự nhiên hơn. Câu chuyện ko chỉ đơn giản là những bông hoa, nhưng còn là thị hiếu, nghề nghiệp và mở màn có những ước mơ. Em cười nhiều hơn, rạng rỡ hơn mỗi lúc nói chuyện. Tôi mở màn pha trò, gửi những lời ve vãn. Tôi xoành xoạch mỉm cười.
Cùng nhau lang thang, rồi chợt nhìn thấy, hai đèn điện kia đã mất tích. Tôi đoán chắc họ đang buồn chán và đi tới một quán cà phê nào đó. Hay tế nhị tặng nhau, mai tôi sắm cây thuốc cho họ.
Hoa đào năm nay nở rất đẹp, thời tiết cận Tết cũng ấm dần lên. Gọi cho thợ chụp ảnh, tôi muốn ghi lại khoảnh khắc này, hình ảnh này. Em thẹn thùng bên cây đào, đào rực rỡ quá. Chắc bác thợ quan tâm nên chụp rất nhiều ảnh. Và tôi vẫn phải cảm ơn anh thợ tinh ý, anh đấy mời tôi chụp ảnh cùng lúc thấy tôi thờ thẫn nhìn cô đấy tạo dáng. Cô đấy chỉ cười ko nói gì, tôi tới bên cô đấy, thừa thãi, bất động. Cô đấy nắm lấy tay tôi và chủ động.
Chúng tôi quay lại, khoảng cách gần hơn, tay em đặt nhẹ lên hông tôi. Đưa tôi đi ăn, thời kì rất ngắn. Càng gần nhà, xe càng chậm. Mỏi mệt, tôi rủ cô đấy đi uống nước. Tôi nhẹ nhõm đồng ý.
Nhâm nhi ly cà phê ấm nóng thân thuộc, tôi như thắp lại sức lực. Tôi đưa tay nắm lấy tay cô đấy, cô đấy bỏ mặc, cúi đầu. Ấm áp, mềm mại và âu yếm. Nội tâm tôi như muốn nổ tung, máu chảy trong mạch máu, tim đập như ko còn nhịp, hai mắt chỉ còn một màu trắng đục. Và tôi cảm thấy bạn cũng vậy, sắc hồng mở màn lan tỏa từ cổ, tới má, môi mím lại và cúi đầu xuống. Tôi biết, tôi và anh như được kết nối và chung một nhịp đập.
Tám nămTác giả Oceano
Hình Ảnh về: Tám nămTác giả Oceano
Video về: Tám nămTác giả Oceano
Wiki về Tám nămTác giả Oceano
Tám nămTác giả Oceano -
Website được chuyển sang tên miền mới là: TruyenSex.oneMuốn gửi truyện thì cứ gửi qua email [email protected] Xin vui lòng!
Bước ra khỏi cổng trường, vẫn là những âm thanh ồn ĩ, lộn xộn, mùi thức ăn, mùi mì tôm, mùi bánh chưng rán, mùi tờ khai trên tường... Những bước chân tự tin, hoan hỉ của các em. sinh viên. những em năm nhất, những đôi mắt thâm quầng của những em năm cuối, những ánh mắt thao thức của những em năm cuối, ánh mắt lo sợ của những kẻ hết tiền trả nợ… Tất cả đã trở thành thân thuộc với tôi sau năm năm vào ra trường. cổng trường và tôi đã có đủ nhìn như thế.
Hôm nay đã khác, tôi tốt nghiệp ra trường. Hít một hơi như để lưu giữ những hương vị thân thuộc này, những hương vị nhưng biết đâu ngày mai mình sẽ ko thể gặp lại. Nắng chói chang, nắng tháng sáu. Mặt trời tỏa sáng rực rỡ, nóng bỏng, đem lại hơi ấm cho muôn loài, nhưng lại cấm ko cho muôn loài thấy rõ sự nhiệm mầu của mình. Nó như một tương lai tươi sáng, nóng bỏng nhưng đầy bí hiểm, thôi thúc khám phá.
Nổ máy, tôi thả phanh san sớt, khoe vẽ trong bức tranh tương lai của mình. Ngang qua quán bánh rán, sắm một bịch bánh rán mặn và chọn bông hồng Đà Lạt xinh tươi rực rỡ nhất, tôi lao ngay vào phòng làm việc của chị.
Anh, cho tới hôm nay em vẫn là mối tình đầu khó quên của anh, nơi cùng em xây đắp bao tương lai với bao mộng mơ xinh tươi nhất. Cô đấy bằng tuổi tôi và ra trường trước tôi một năm, hiện cô đấy đang làm kế toán cho một cơ quan nhà nước. Tôi quen em được 5 tháng.
Trắng! Trắng tuyệt vời! Đó là điều tôi ấn tượng về bạn trong lần gặp trước hết.
Chiều 24 Tết ko có việc gì làm. Bằng hữu về quê ăn Tết, bố mẹ tất bật sắm sửa đồ đoàn, sẵn sàng về quê gửi Tết. Đang thơ thẩn ở nhà thì đứa bạn thân rủ tôi đi chơi. Đắm say vớ được cọc, tôi đồng ý lao vào nhưng chẳng quan tâm mình đi đâu.
Ngày cận Tết, người nào cũng lập cập mong sắm đủ cho một cái Tết ấm êm. Ngoài đường đã thưa thớt tiếng pháo nổ, đứa trẻ nào cũng hào hứng, hào hứng đón Tết, được nghỉ học, được vui chơi, được thay áo mới, được mừng tuổi… Ko khí thật náo nhiệt.
Hai chàng trai dạo phố, nhìn phố, nhìn người, các cô gái trên phố người nào cũng hào hứng, mặc những chiếc áo sáng nhất, nở nụ cười tươi nhất, khoe đôi má ửng hồng. Cặp đôi nắm tay nhau rạng rỡ, hạnh phúc. Hoa đào, lay ơn, hoa bươm bướm, hoa đồng tiền… đua nhau khoe sắc như cố mời gọi mùa xuân tới thật nhanh.
Quán cà phê đi ngang hay ngồi cũng chả có người nào, cả quán có 2 thằng đàn ông nhìn nhau chả biết nói chuyện gì. Buồn! Người bạn chợt nhớ gần đây mình có một người bạn, hi vọng ba người sẽ bớt buồn. Vòng qua ngõ Văn Chương, rồi cũng tới nhà bạn tôi. Tôi mở cổng cho bạn tôi dắt xe vào, sau lúc nghe thấy tiếng bạn tôi trong nhà.
Trắng! Tôi đứng đó, cùng người múc nước trong thùng. Chiếc áo cánh ngắn tay màu tím nâng lên, một vùng trắng mịn ngọt ngào. Hai cánh tay tròn trịa, trắng trẻo đỡ xô nước. Tóc dài đung đưa sau lưng, tóc mai mơn man. Tôi đứng im như tượng, cánh cổng hé mở.
- Một tẹo! Xin chào!
Giọng nói của một người bạn vang lên từ phía sau.
Trong sân dần dần sáng lên rực rỡ. Trăng sáng, khuôn mặt tròn nhẵn. Tôi quay lại. Một đóa hoa anh thảo từ từ nở, rạng rỡ. Tôi cươi!
- Em chào hai anh!
Tiếng chim họa mi thánh thót, ngọt ngào, êm dịu, thấm đượm, làm ngưng bặt mọi tiếng ồn xung quanh.
Bạn tôi huých vào lưng tôi, khiến tôi chuyển từ tượng thành người máy, bất tỉnh nhân sự. Tôi ko quan tâm, tôi ko quan tâm xung quanh, tôi ko quan tâm tới nụ cười đùa của bạn tôi, tôi ko quan tâm tới sân ướt, tôi ko quan tâm tới đống lá bồ công anh trước bể , tôi đi tới chỗ cô đấy. Yên lặng. Tay cầm xô nước trên tay tôi. Mắt tôi ko chớp. Thả gầu múc nước, đổ đầy chậu. Yên lặng. Tôi giữ yên lặng. Tôi yên lặng. Bối rối, cô ngồi xuống, bàn trắng tay muốt khẽ vuốt ve những chiếc lá dong. Nước trong, lá dong xanh, trắng tay. Nhấp nhánh, tinh khiết.
Đổ đầy nước vào chậu, tôi ngồi xuống, nhặt lá bồ công anh và rửa sạch. Nhẹ nhõm, ko làm tác động tới hình ảnh của tôi. Để trở thành một phần của tôi. Đôi mắt cô dò la, chấp nhận, tự nhiên. Yên lặng.
- Về nhà uống nước đi anh!
Giọng một người bạn vang lên. Hòn sỏi được ném xuống hồ, sóng lan rộng, âm thanh được nghe thấy. Tôi nhẹ nhõm.
- Đi lấy nước đi. Tôi lên hiện giờ!
Ngồi vào bàn, hai chàng trai hào hứng bàn kế hoạch chơi Tết. Tôi lặng người, tâm tư triền miên trên tàu lá dong xanh. Hy vọng.
Bạn đã tới. Nhẹ nhõm ngồi xuống một chiếc ghế, rất gần. Khuôn mặt tròn bầu bĩnh, đôi môi trái tim đỏ mọng. Những sợi tóc mai lòa xòa trên má, như cố xóa đi màu trắng bệch trên má. Nàng lặng lẽ ngồi đó, trong lúc mắt tôi đảo quanh, chiêm ngưỡng hình ảnh của nàng. Màu hồng nhạt, lan ra từ má tôi. Tim tôi đập nhanh, như nỗ lực bơm đủ máu để đưa tâm trí tôi trở lại thực tại.
Cuối cùng bạn cũng biết tên tôi. Người bạn thân nhất của tôi đã nhanh chóng tiết lộ tất cả thông tin của tôi cho anh đấy. Tôi chỉ biết tên cô đấy và khuôn mặt trắng mịn ko tì vết của cô đấy. Và một lần nữa, bạn tôi rủ tôi đi chơi hộ bạn, trong lúc tôi cười ngu ngốc.
Tôi bay. Tôi ko nhớ bằng cách nào bạn tôi đã mang nó về nhà. Mọi thứ dường như trở thành bạn, xung quanh tôi. Và tôi chỉ nhớ rằng bạn là em họ của bạn tôi, nhà kế bên.
Hai ngày nay tôi thờ thẫn, chỉ biết mỉm cười. Bố mẹ tôi cũng bất thần trước tình trạng của tôi. Con tôi thì liên tục đặt câu hỏi, chắc đoán già đoán non sẽ thu được trăm nghìn lý do. Tôi giữ yên lặng.
Ngày đấy cũng tới, ngày đứa bạn rủ tôi đi chợ hoa Tết. Tôi phóng xe như bay tới nhà thằng bạn và liên tục giục nó nhanh lên. Lúc tới nhà bạn tôi, em họ tôi, tôi biết rằng tôi còn phải làm việc và phải đợi tới trưa mới được ra về. Thời kì trôi thật chậm, ko còn trà đá vỉa hè... nhưng trời vẫn chưa trưa.
Cho 2 người kia lên oto, với giá 1 gói 3 số 5. Chúng tôi lái xe tới văn phòng của tôi. Chính là tôi. Trông cô thật rạng rỡ với chiếc áo khoác trắng, cổ quàng khăn hồng, mái tóc buông xõa, hai gò má ửng hồng. Ngập ngừng, cô đấy nhìn chúng tôi, có nhẽ cô đấy ko muốn đột nhiên ngồi trên xe của tôi lần trước hết. Tôi đã tuyên bố:
– Anh… bế em đi.
Nghe như một câu hỏi. Hai người kia chỉ cười, ko nói gì, như muốn nhìn tôi bối rối làm phí bao ba số của tôi. Em nhẹ nhõm tới bên tôi, ko một câu trả lời. Nhẹ nhõm, lên xe, đừng chạm vào tôi giữ.
Tôi dường như yên lặng suốt quãng đường lên Nghi Tàm, tâm tôi chỉ ở phía sau, cách lưng tôi chừng 5 cm. Cả toàn cầu của tôi. Tôi ko nhớ mình đã nói hay làm gì. Chúng tôi thu được ở đó. Mênh mông hoa bên triền đê Nghi Tàm đủ loại, hồng đỏ, vàng nở rộ như cố tô điểm cho em, bông hoa đẹp nhất của anh.
Sau chợ hoa là xuống vườn đào. Chúng tôi nói chuyện nhiều hơn. Tôi mạnh dạn hơn, năng động hơn. Và tôi cũng cảm thấy tự nhiên hơn. Câu chuyện ko chỉ đơn giản là những bông hoa, nhưng còn là thị hiếu, nghề nghiệp và mở màn có những ước mơ. Em cười nhiều hơn, rạng rỡ hơn mỗi lúc nói chuyện. Tôi mở màn pha trò, gửi những lời ve vãn. Tôi xoành xoạch mỉm cười.
Cùng nhau lang thang, rồi chợt nhìn thấy, hai đèn điện kia đã mất tích. Tôi đoán chắc họ đang buồn chán và đi tới một quán cà phê nào đó. Hay tế nhị tặng nhau, mai tôi sắm cây thuốc cho họ.
Hoa đào năm nay nở rất đẹp, thời tiết cận Tết cũng ấm dần lên. Gọi cho thợ chụp ảnh, tôi muốn ghi lại khoảnh khắc này, hình ảnh này. Em thẹn thùng bên cây đào, đào rực rỡ quá. Chắc bác thợ quan tâm nên chụp rất nhiều ảnh. Và tôi vẫn phải cảm ơn anh thợ tinh ý, anh đấy mời tôi chụp ảnh cùng lúc thấy tôi thờ thẫn nhìn cô đấy tạo dáng. Cô đấy chỉ cười ko nói gì, tôi tới bên cô đấy, thừa thãi, bất động. Cô đấy nắm lấy tay tôi và chủ động.
Chúng tôi quay lại, khoảng cách gần hơn, tay em đặt nhẹ lên hông tôi. Đưa tôi đi ăn, thời kì rất ngắn. Càng gần nhà, xe càng chậm. Mỏi mệt, tôi rủ cô đấy đi uống nước. Tôi nhẹ nhõm đồng ý.
Nhâm nhi ly cà phê ấm nóng thân thuộc, tôi như thắp lại sức lực. Tôi đưa tay nắm lấy tay cô đấy, cô đấy bỏ mặc, cúi đầu. Ấm áp, mềm mại và âu yếm. Nội tâm tôi như muốn nổ tung, máu chảy trong mạch máu, tim đập như ko còn nhịp, hai mắt chỉ còn một màu trắng đục. Và tôi cảm thấy bạn cũng vậy, sắc hồng mở màn lan tỏa từ cổ, tới má, môi mím lại và cúi đầu xuống. Tôi biết, tôi và anh như được kết nối và chung một nhịp đập.
[rule_{ruleNumber}] [box type=”note” align=”” class=”” color:red;”>Website được chuyển sang tên miền mới là: TruyenSex.oneMuốn gửi truyện thì cứ gửi qua email [email protected] Xin vui lòng!
Bước ra khỏi cổng trường, vẫn là những âm thanh ồn ĩ, lộn xộn, mùi thức ăn, mùi mì tôm, mùi bánh chưng rán, mùi tờ khai trên tường… Những bước chân tự tin, hoan hỉ của các em. sinh viên. những em năm nhất, những đôi mắt thâm quầng của những em năm cuối, những ánh mắt thao thức của những em năm cuối, ánh mắt lo sợ của những kẻ hết tiền trả nợ… Tất cả đã trở thành thân thuộc với tôi sau năm năm vào ra trường. cổng trường và tôi đã có đủ nhìn như thế.
Hôm nay đã khác, tôi tốt nghiệp ra trường. Hít một hơi như để lưu giữ những hương vị thân thuộc này, những hương vị nhưng biết đâu ngày mai mình sẽ ko thể gặp lại. Nắng chói chang, nắng tháng sáu. Mặt trời tỏa sáng rực rỡ, nóng bỏng, đem lại hơi ấm cho muôn loài, nhưng lại cấm ko cho muôn loài thấy rõ sự nhiệm mầu của mình. Nó như một tương lai tươi sáng, nóng bỏng nhưng đầy bí hiểm, thôi thúc khám phá.
Nổ máy, tôi thả phanh san sớt, khoe vẽ trong bức tranh tương lai của mình. Ngang qua quán bánh rán, sắm một bịch bánh rán mặn và chọn bông hồng Đà Lạt xinh tươi rực rỡ nhất, tôi lao ngay vào phòng làm việc của chị.
Anh, cho tới hôm nay em vẫn là mối tình đầu khó quên của anh, nơi cùng em xây đắp bao tương lai với bao mộng mơ xinh tươi nhất. Cô đấy bằng tuổi tôi và ra trường trước tôi một năm, hiện cô đấy đang làm kế toán cho một cơ quan nhà nước. Tôi quen em được 5 tháng.
Trắng! Trắng tuyệt vời! Đó là điều tôi ấn tượng về bạn trong lần gặp trước hết.
Chiều 24 Tết ko có việc gì làm. Bằng hữu về quê ăn Tết, bố mẹ tất bật sắm sửa đồ đoàn, sẵn sàng về quê gửi Tết. Đang thơ thẩn ở nhà thì đứa bạn thân rủ tôi đi chơi. Đắm say vớ được cọc, tôi đồng ý lao vào nhưng chẳng quan tâm mình đi đâu.
Ngày cận Tết, người nào cũng lập cập mong sắm đủ cho một cái Tết ấm êm. Ngoài đường đã thưa thớt tiếng pháo nổ, đứa trẻ nào cũng hào hứng, hào hứng đón Tết, được nghỉ học, được vui chơi, được thay áo mới, được mừng tuổi… Ko khí thật náo nhiệt.
Hai chàng trai dạo phố, nhìn phố, nhìn người, các cô gái trên phố người nào cũng hào hứng, mặc những chiếc áo sáng nhất, nở nụ cười tươi nhất, khoe đôi má ửng hồng. Cặp đôi nắm tay nhau rạng rỡ, hạnh phúc. Hoa đào, lay ơn, hoa bươm bướm, hoa đồng tiền… đua nhau khoe sắc như cố mời gọi mùa xuân tới thật nhanh.
Quán cà phê đi ngang hay ngồi cũng chả có người nào, cả quán có 2 thằng đàn ông nhìn nhau chả biết nói chuyện gì. Buồn! Người bạn chợt nhớ gần đây mình có một người bạn, hi vọng ba người sẽ bớt buồn. Vòng qua ngõ Văn Chương, rồi cũng tới nhà bạn tôi. Tôi mở cổng cho bạn tôi dắt xe vào, sau lúc nghe thấy tiếng bạn tôi trong nhà.
Trắng! Tôi đứng đó, cùng người múc nước trong thùng. Chiếc áo cánh ngắn tay màu tím nâng lên, một vùng trắng mịn ngọt ngào. Hai cánh tay tròn trịa, trắng trẻo đỡ xô nước. Tóc dài đung đưa sau lưng, tóc mai mơn man. Tôi đứng im như tượng, cánh cổng hé mở.
– Một tẹo! Xin chào!
Giọng nói của một người bạn vang lên từ phía sau.
Trong sân dần dần sáng lên rực rỡ. Trăng sáng, khuôn mặt tròn nhẵn. Tôi quay lại. Một đóa hoa anh thảo từ từ nở, rạng rỡ. Tôi cươi!
– Em chào hai anh!
Tiếng chim họa mi thánh thót, ngọt ngào, êm dịu, thấm đượm, làm ngưng bặt mọi tiếng ồn xung quanh.
Bạn tôi huých vào lưng tôi, khiến tôi chuyển từ tượng thành người máy, bất tỉnh nhân sự. Tôi ko quan tâm, tôi ko quan tâm xung quanh, tôi ko quan tâm tới nụ cười đùa của bạn tôi, tôi ko quan tâm tới sân ướt, tôi ko quan tâm tới đống lá bồ công anh trước bể , tôi đi tới chỗ cô đấy. Yên lặng. Tay cầm xô nước trên tay tôi. Mắt tôi ko chớp. Thả gầu múc nước, đổ đầy chậu. Yên lặng. Tôi giữ yên lặng. Tôi yên lặng. Bối rối, cô ngồi xuống, bàn trắng tay muốt khẽ vuốt ve những chiếc lá dong. Nước trong, lá dong xanh, trắng tay. Nhấp nhánh, tinh khiết.
Đổ đầy nước vào chậu, tôi ngồi xuống, nhặt lá bồ công anh và rửa sạch. Nhẹ nhõm, ko làm tác động tới hình ảnh của tôi. Để trở thành một phần của tôi. Đôi mắt cô dò la, chấp nhận, tự nhiên. Yên lặng.
– Về nhà uống nước đi anh!
Giọng một người bạn vang lên. Hòn sỏi được ném xuống hồ, sóng lan rộng, âm thanh được nghe thấy. Tôi nhẹ nhõm.
– Đi lấy nước đi. Tôi lên hiện giờ!
Ngồi vào bàn, hai chàng trai hào hứng bàn kế hoạch chơi Tết. Tôi lặng người, tâm tư triền miên trên tàu lá dong xanh. Hy vọng.
Bạn đã tới. Nhẹ nhõm ngồi xuống một chiếc ghế, rất gần. Khuôn mặt tròn bầu bĩnh, đôi môi trái tim đỏ mọng. Những sợi tóc mai lòa xòa trên má, như cố xóa đi màu trắng bệch trên má. Nàng lặng lẽ ngồi đó, trong lúc mắt tôi đảo quanh, chiêm ngưỡng hình ảnh của nàng. Màu hồng nhạt, lan ra từ má tôi. Tim tôi đập nhanh, như nỗ lực bơm đủ máu để đưa tâm trí tôi trở lại thực tại.
Cuối cùng bạn cũng biết tên tôi. Người bạn thân nhất của tôi đã nhanh chóng tiết lộ tất cả thông tin của tôi cho anh đấy. Tôi chỉ biết tên cô đấy và khuôn mặt trắng mịn ko tì vết của cô đấy. Và một lần nữa, bạn tôi rủ tôi đi chơi hộ bạn, trong lúc tôi cười ngu ngốc.
Tôi bay. Tôi ko nhớ bằng cách nào bạn tôi đã mang nó về nhà. Mọi thứ dường như trở thành bạn, xung quanh tôi. Và tôi chỉ nhớ rằng bạn là em họ của bạn tôi, nhà kế bên.
Hai ngày nay tôi thờ thẫn, chỉ biết mỉm cười. Bố mẹ tôi cũng bất thần trước tình trạng của tôi. Con tôi thì liên tục đặt câu hỏi, chắc đoán già đoán non sẽ thu được trăm nghìn lý do. Tôi giữ yên lặng.
Ngày đấy cũng tới, ngày đứa bạn rủ tôi đi chợ hoa Tết. Tôi phóng xe như bay tới nhà thằng bạn và liên tục giục nó nhanh lên. Lúc tới nhà bạn tôi, em họ tôi, tôi biết rằng tôi còn phải làm việc và phải đợi tới trưa mới được ra về. Thời kì trôi thật chậm, ko còn trà đá vỉa hè… nhưng trời vẫn chưa trưa.
Cho 2 người kia lên oto, với giá 1 gói 3 số 5. Chúng tôi lái xe tới văn phòng của tôi. Chính là tôi. Trông cô thật rạng rỡ với chiếc áo khoác trắng, cổ quàng khăn hồng, mái tóc buông xõa, hai gò má ửng hồng. Ngập ngừng, cô đấy nhìn chúng tôi, có nhẽ cô đấy ko muốn đột nhiên ngồi trên xe của tôi lần trước hết. Tôi đã tuyên bố:
– Anh… bế em đi.
Nghe như một câu hỏi. Hai người kia chỉ cười, ko nói gì, như muốn nhìn tôi bối rối làm phí bao ba số của tôi. Em nhẹ nhõm tới bên tôi, ko một câu trả lời. Nhẹ nhõm, lên xe, đừng chạm vào tôi giữ.
Tôi dường như yên lặng suốt quãng đường lên Nghi Tàm, tâm tôi chỉ ở phía sau, cách lưng tôi chừng 5 cm. Cả toàn cầu của tôi. Tôi ko nhớ mình đã nói hay làm gì. Chúng tôi thu được ở đó. Mênh mông hoa bên triền đê Nghi Tàm đủ loại, hồng đỏ, vàng nở rộ như cố tô điểm cho em, bông hoa đẹp nhất của anh.
Sau chợ hoa là xuống vườn đào. Chúng tôi nói chuyện nhiều hơn. Tôi mạnh dạn hơn, năng động hơn. Và tôi cũng cảm thấy tự nhiên hơn. Câu chuyện ko chỉ đơn giản là những bông hoa, nhưng còn là thị hiếu, nghề nghiệp và mở màn có những ước mơ. Em cười nhiều hơn, rạng rỡ hơn mỗi lúc nói chuyện. Tôi mở màn pha trò, gửi những lời ve vãn. Tôi xoành xoạch mỉm cười.
Cùng nhau lang thang, rồi chợt nhìn thấy, hai đèn điện kia đã mất tích. Tôi đoán chắc họ đang buồn chán và đi tới một quán cà phê nào đó. Hay tế nhị tặng nhau, mai tôi sắm cây thuốc cho họ.
Hoa đào năm nay nở rất đẹp, thời tiết cận Tết cũng ấm dần lên. Gọi cho thợ chụp ảnh, tôi muốn ghi lại khoảnh khắc này, hình ảnh này. Em thẹn thùng bên cây đào, đào rực rỡ quá. Chắc bác thợ quan tâm nên chụp rất nhiều ảnh. Và tôi vẫn phải cảm ơn anh thợ tinh ý, anh đấy mời tôi chụp ảnh cùng lúc thấy tôi thờ thẫn nhìn cô đấy tạo dáng. Cô đấy chỉ cười ko nói gì, tôi tới bên cô đấy, thừa thãi, bất động. Cô đấy nắm lấy tay tôi và chủ động.
Chúng tôi quay lại, khoảng cách gần hơn, tay em đặt nhẹ lên hông tôi. Đưa tôi đi ăn, thời kì rất ngắn. Càng gần nhà, xe càng chậm. Mỏi mệt, tôi rủ cô đấy đi uống nước. Tôi nhẹ nhõm đồng ý.
Nhâm nhi ly cà phê ấm nóng thân thuộc, tôi như thắp lại sức lực. Tôi đưa tay nắm lấy tay cô đấy, cô đấy bỏ mặc, cúi đầu. Ấm áp, mềm mại và âu yếm. Nội tâm tôi như muốn nổ tung, máu chảy trong mạch máu, tim đập như ko còn nhịp, hai mắt chỉ còn một màu trắng đục. Và tôi cảm thấy bạn cũng vậy, sắc hồng mở màn lan tỏa từ cổ, tới má, môi mím lại và cúi đầu xuống. Tôi biết, tôi và anh như được kết nối và chung một nhịp đập.
[/box]#Tám #nămTác #giả #Oceano
[rule_3_plain]#Tám #nămTác #giả #Oceano
Website chuyển qua tên miền mới là: TruyenSex.one, các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Phần 1
Bước chân ra cổng trường, vẫn những âm thanh ầm ỹ lộn xộn, mùi thức ăn, mùi mì tôm cân úp, mùi gây gây của mâm bánh chưng rán, mùi khai khai bên bờ tường… Những bước chân hớn hở tự tin của những sinh viên năm đầu, ánh mắt thâm quầng mất ngủ vật vờ của những sinh viên năm cuối, vẻ khép nép sợ hãi của những kẻ hết tiền ăn nợ… Tất cả đã thân thuộc với tôi sau năm năm ra vào cổng trường và tôi đã từng có đủ dáng vẻ tương tự.
Hôm nay đã khác, tôi đã ra trường. Hít một hơi như muốn lưu giữ những mùi vị thân thuộc này, mùi vị nhưng ngày mai tôi biết rằng có thể không thể gặp được nữa. Nắng chói chang, cái nắng tháng 6. Mặt trời tỏa ánh nắng rực rỡ, nóng bỏng, mang lại hơi ấm cho tất cả sinh linh, nhưng lại cấm cho mọi sinh linh có thể nhìn rõ bí hiểm của mình. Nó như tương lai phía rực rỡ, nóng bỏng nhưng đầy bí hiểm, thôi thúc để khám phá.
Nổ xe máy, tôi phơi phới được san sớt, được khoe những nét vẽ trong bức tranh tương lai của mình. Tạt vào hàng bánh rán, sắm một túi bánh rán mặn và chọn 1 cành huê hồng Đà Lạt dài đẹp và rực rỡ nhất, tôi vội vã phi cơ quan em.
Em, tới hiện giờ tôi vẫn là mối tình đầu ko thể quên của tôi, nơi tôi đã xây dựng bao tương lai với những ước mơ đẹp nhất. Em bằng tuổi tôi và đã ra trường trước tôi một năm, giờ em làm kế toán cho một cơ quan nhà nước. Tôi đã biết em được 5 tháng.
Trắng! Trắng hoàn mỹ! Đó là những gì tôi ấn tượng về em ngay lần gặp trước hết.
Chiều 24 Tết, chẳng có việc gì làm. Bằng hữu về nghỉ Tết, bố mẹ thì lập cập sắm sửa đồ, sẵn sàng về quê gửi Tết. Đang nằm vẩn vơ ở nhà, thì thằng bạn thân qua rủ đi chơi. Chết trôi vớ được cọc, tôi đồng ý cái rụp nhưng chẳng quan tâm đi đâu.
Ngày gần Tết, mọi người người nào cũng lập cập, để mong sắm sửa đủ cho một cái Tết ấm êm. Trên phố, thưa thớt đã có tiếng pháo nổ, trẻ em đứa nào cũng hào hứng, hào hứng cho ngày Tết, được nghỉ học, được chơi, được áo mới, được mừng tuổi… Ko khí thật hào hứng.
Hai thằng lòng vòng trên phố, ngắm phố, ngắm người, những cô gái trên phố người nào cũng hào hứng, mặc những tấm áo rực rỡ nhất, nở nụ cười rạng rỡ nhất, khoe những đôi má đỏ hây hây phơi phới. Những cặp đôi tay trong tay, rạng rỡ, hạnh phúc. Hoa đào, hoa lay ơn, hoa bướm, hoa đồng tiền… đua nhau khoe sắc như cố chào mời mùa xuân tới nhanh.
Tạt qua quán cà phê hay ngồi, chẳng có người nào, cả quán có 2 thằng đực rựa mắt nhìn nhau, chẳng biết nói chuyện gì. Buồn! Thằng bạn chợt nhớ có đứa bạn gần đây, hi vọng 3 kẻ sẽ đỡ buồn hơn. Vòng vèo trong ngõ Văn Chương, rồi cũng tới nhà thằng bạn. Tôi mở cổng để thằng bạn dắt xe vào, sau lúc nghe tiếng thằng bạn của bạn tôi trong nhà.
Trắng! Em đứng đó, với người múc nước trong bể. Cái áo cánh hoa tím cộc tay, hớn lên, một vùng trắng ngọt ngào, phẳng phiu. Hai cánh tay tròn lẳn, trắng, đỡ gầu nước. Mái tóc dài đung đưa sau lưng, những sợi tóc mai mơn man. Tôi đứng hình, như pho tượng, cánh cổng mở một nửa.
– H… ơi! Chào em!
Tiếng thằng bạn vang lên phía sau.
Từ từ khoảng sân sáng bừng lên rực rỡ. Một vầng trăng rạng rỡ, một khuôn mặt tròn đầy, mịn màng. Em quay mặt lại. Một đóa hoa quỳnh từ từ nở rộ, rạng rỡ. Em cười!
– Em chào 2 anh!
Tiếng họa mi thánh thót, ngọt ngào, êm dịu, thấm đẫm làm ngưng đọng mọi tiếng động xung quanh.
Thằng bạn huých vào lưng, làm tôi chuyển trạng thái từ pho tượng sang người máy, vô thức. Tôi kệ, kệ xung quanh, kệ nụ cười cợt nhả của thằng bạn, kệ khoảng sân còn ướt, kệ chồng lá dong trước bể, kệ thau nước đang vơi… Tôi tiến tới em. Yên lặng. Tay đỡ gầu nước trong tay em. Mắt nhìn em ko nháy. Thả gầu múc nước, đổ đầy chậu. Yên lặng. Tôi yên lặng. Em yên lặng. Bối rối, em ngồi xuống, trắng tay mơn man cầm lá dong vuốt nhẹ. Nước trong veo, lá dong xanh, tay em trắng. Sóng sánh, tinh khiết.
Đổ đầy chậu nước, tôi ngồi xuống, cầm tàu lá dong, cũng rửa. Nhẹ nhõm, ko làm làm xao động hình ảnh của em. Để hòa làm một phần xung quanh em. Mắt em dò la, chấp nhận, tự nhiên. Yên lặng.
– Vào nhà uống nước, mày ơi!
Tiếng thằng bạn vang lên. Viên sỏi ném xuống mặt hồ, sóng lan ra, âm thanh vang lên. Em nhẹ nhõm.
– Anh lên uống nước đi. Em lên ngay!
Ngồi bên bàn, hai thằng sôi nổi bàn luận kế hoạch chơi Tết. Tôi yên lặng, tâm trí tôi đã đặt hết trên tàu lá dong xanh. Hy vọng.
Em tới. Nhẹ nhõm ngồi xuống ghế, rất gần. Khuôn mặt tròn, hai má bầu bĩnh, đôi môi đỏ son trái tim. Sợi tóc mai xòa bên má, như nỗ lực làm nhòa đi màu trắng trên má em. Em ngồi đó yên ắng, mặc cho ánh mắt tôi dạo chơi, chiêm ngưỡng hình ảnh em. Màu hồng nhạt, lan dần từ má em. Tim tôi đập nhanh, như cố bơm đủ máu để kéo tâm trí tôi về thực tại.
Em cuối cùng cũng biết tên tôi. Thằng bạn thân đã kịp khai báo mọi thông tin của tôi cho em. Tôi chỉ mới biết tên em và khuôn mặt trắng mịn màng, ko tì vết. Và lại thằng bạn lại hứa hẹn em hộ tôi, trong lúc tôi cười ngu ngơ.
Tôi bay. Chẳng nhớ thằng bạn đưa về như thế nào. Mọi thứ như trở thành em, xung quanh tôi. Và tôi chỉ nhớ thêm em là em họ bạn thằng bạn, nhà sát vách.
Hai ngày tôi ngu ngơ, chỉ cười. Bố mẹ cũng ngạc nhiên với trạng thái của tôi. Con em thì liên tục dò la, hẳn là đoán già đón non trăm nghìn lý do. Tôi yên lặng.
Ngày đó cũng tới, ngày thằng bạn hứa hẹn hộ rủ đi chơi chợ hoa Tết. Tôi phóng xe như bay tới nhà thằng bạn và liên mồm giục nó khẩn trương. Lúc tới nhà thằng bạn, anh họ của em, mới biết em vẫn phải đi làm và phải qua trưa mới đi được. Thời kì thật chậm, hết cà phê, rồi trà vỉa hè… nhưng vẫn chưa tới trưa.
Tống 2 thằng kia lên 1 chiếc xe, với giá 1 gói 3 số 5. Chúng tôi phóng tới cơ quan em. Em kia rồi. Thật rạng rỡ với áo khoác màu trắng, khăn len hồng trên cổ, tóc thả bay, má ửng hồng. Tần ngần, em nhìn chúng tôi, hẳn là em ko muốn đường đột ngồi xe tôi ngay lần đầu. Tôi lên tiếng:
– Anh… chở em nhé.
Hẳn nghe giống câu hỏi. Hai thằng kia chỉ cười, ko lên tiếng, như muốn nhìn tôi khó xử, phí mất gói ba số của tôi. Em nhẹ nhõm tới bên tôi, ko một câu trả lời. Nhẹ nhõm, lên xe, ko chạm vào tôi để vịn.
Hình như tôi yên lặng suốt quãng đường lên Nghi Tàm, tâm trí tôi chỉ ở đằng sau, cách lưng tôi khoảng 5 cm. Cả toàn cầu của tôi. Tôi chẳng nhớ, mình đã nói gì hay có hành động gì. Chúng tôi tới nơi. Hoa ngút ngàn cả triền đê Nghi Tàm đủ loại, hồng đỏ vàng khoe sắc như cố tô điểm cho em, bông hoa đẹp nhất của tôi.
Sau chợ hoa, rồi xuống vườn đào. Chúng tôi đã nói chuyện nhiều hơn. Em mạnh dạn hơn, chủ động hơn. Và tôi cũng thấy tự nhiên hơn. Câu chuyện ko chỉ đơn giản là hoa, nhưng còn thị hiếu, còn nghề nghiệp và mở màn có những ước mơ. Em cười nhiều hơn, rạng rỡ hơn mỗi lúc nói chuyện. Tôi mở màn thêm những câu pha trò, gửi những lời ve vãn. Em luôn cười.
Thơ thẩn cùng nhau, rồi chợt nhìn thấy, hai thằng đèn điện kia đã mất tích. Tôi đoán chúng hẳn rất chán và xà vào quán cà phê nào đó. Hoặc tế nhị nhường chúng tôi cho nhau, mai tôi sẽ sắm hẳn cây thuốc cho chúng nó.
Hoa đào năm nay nở rất đẹp, thời tiết gần Tết cũng ấm lên. Gọi anh thợ ảnh, tôi muốn ghi lại khoảnh khắc này, hình ảnh này. Em e ấp bên cây đào, đào rực rỡ hẳn lên. Anh thợ cũng hẳn nhìn thấy, nên chụp rất nhiều. Và tôi vẫn phải cám ơn anh thợ tinh ý, anh mời tôi chụp cùng em lúc thấy tôi ngây người ngắm em tạo dáng. Em chỉ cười ko nói, tôi tới bên em, thừa thãi, bất động. Em khoác lấy tay tôi, chủ động.
Chúng tôi về, khoảng cách đã gần hơn, tay em đặt nhẹ lên ngang hông tôi. Đưa em đi ăn, thời kì ngắn lại. Càng gần nhà, xe càng chậm. Hết sức, tôi rủ em đi uống nước. Em đồng ý nhẹ nhõm.
Nhấp hớp cà phê ấm nóng thân thuộc, như nối lại các sức mạnh của tôi. Tôi đưa tay nắm tay em, em để yên, cúi đầu. Ấm mềm, nuột nà. Trong tôi như nổ tung, máu chảy tung các mạch, tim đập như ko nhịp, mắt chỉ còn màu trắng. Và tôi cảm giác em cũng vậy, màu hồng mở màn lan dần từ cổ, lên má, môi em mím lại đầu cúi thấp hơn. Tôi biết, tôi và em đã kết nối và nhịp cùng một đập.
#Tám #nămTác #giả #Oceano
[rule_2_plain]#Tám #nămTác #giả #Oceano
[rule_2_plain]#Tám #nămTác #giả #Oceano
[rule_3_plain]Phân mục: Truyện sex hay
Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Tám #nămTác #giả #Oceano