Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu bạn muốn gửi truyện vui lòng gửi vào email [email protected]!
Từ lúc được tuyển vào doanh nghiệp bao bì Thanh Phong, cuộc sống của vợ chồng chị Oanh trở thành dễ thở hơn rất nhiều.
Nếu trước đây cô chỉ trông mong vào số tiền ít ỏi và cập kênh từ việc bán tranh của chồng thì giờ đây, Oanh đã trở thành người kiếm tiền chính để nuôi sống gia đình.
Đã quen với cuộc sống khó khăn, chị Oanh biết tiết kiệm nên đã xây được căn nhà phố khang trang.
Mặc dù chỉ có một tầng và hai phòng ngủ nhưng ngôi nhà rất êm ấm, rộng rãi và đầy đủ tiện nghi.
Sức ép tài chính cũng ko còn đè nặng lên cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ.
Ko sao đâu, Hoàng sẽ có nhiều thời kì và xúc cảm để gửi hồn vào những tác phẩm của mình, thoát cảnh phải vất vả vẽ một bức tranh nào đó để bán lấy tiền.
Anh ghét nghệ thuật bị chi phối bởi đồng tiền.
Cuộc sống khó khăn, hai vợ chồng ko dám có con dù Oanh còn nhỏ nên quyết định đặt nhẫn.
Hiện thời đã bước sang tuổi 25, cái tuổi đẹp nhất để sinh nở lại chỉ gói gọn trong công việc, lại càng ít có dịp nghĩ tới con cái.
Nghèo cũng khổ, có ít tiền còn khổ hơn.
Oanh là một cô gái năng động, có tố chất thông minh nên một thể hiện sự vượt trội của mình.
Cô thăng tiến rất nhanh và cũng nhờ sự khôn khéo của mình nhưng mà cô được chọn vào vị trí trợ lý giám đốc.
Sếp cũng là chủ doanh nghiệp, hơn Oanh một con giáp.
Từ ngày có thêm cánh tay đắc lực, ông chủ trẻ cũng đỡ vất vả hơn rất nhiều.
Oanh biết cách sắp xếp trình tự công việc và luôn nhắc nhở Phong tuân theo trình tự đó.
Nhờ vậy, ko bỏ sót một cụ thể nhỏ nào, ko sơ sót đối tác nào.
Một sự liên kết nhịp nhàng và xuất sắc trôi chảy theo thời kì.
Doanh nghiệp ngày càng vững mạnh, quan hệ đối ngoại càng mở rộng, Oanh càng bị cuốn vào vòng xoáy công việc.
Cô ko còn thời kì dành cho tổ ấm của mình, những bữa cơm với người chồng là vong linh của một gia đình đầm ấm cũng thưa thớt dần và mất hẳn.
Chiếc xe đạp được dựng trước cổng rào, Uyên bấm chuông hồi lâu mới thấy Hoàng từ trong nhà bước ra. Anh cởi trần, chỉ mặc chiếc quần jean, nhìn Uyên cười.
– Hôm nay bạn rảnh ko? – Hoàng mở cổng rào rồi dắt xe cho Uyên.
– Ừ, bài tập xong rồi, anh cũng rảnh. Em gái của bạn có ở nhà ko?
“Tôi đoán hôm nay tôi sẽ lại tới muộn.” Mấy chị em dạo này bận quá, tội nghiệp quá, ko biết san sớt cùng chị. Oh, nhưng bạn đã ăn gì?
– Ko có anh trai. Tôi từ ký túc xá tới thẳng đây, hiện giờ ở đó ồn ĩ quá, nhưng ko còn yên tĩnh như xưa.
– Là nơi công cộng, anh phải chịu. Tôi sẽ nấu bữa tối, vì vậy bạn sẽ ở lại và ăn tối với tôi?
– Đúng. Hay là anh để em nấu cho, nếu có việc gì thì cứ làm.
– Cô có biết nấu bếp ko, thưa cô?
– Trời, đừng khinh thường sinh viên xa nhà. Nó ko tự vận chuyển.
Uyên bắt tay ngay vào công việc nhưng mà cô đã được dạy từ lúc còn sống với bố mẹ.
Giờ họ đều đã cải đạo nên hai chị em trở thành trẻ mồ côi, nương tựa vào nhau nhưng mà sống.
Tiền học của Uyên cũng do Oanh lo.
Nhiều lần Oanh bảo dọn về đây ở cho thoải mái nhưng cô đều từ chối vì sợ làm phiền anh rể.
Mới nghe tới cái tên Mỹ Oanh, chắc Mỹ Uyên tưởng hai đứa là chị em sinh đôi, nhưng thực ra hai đứa chênh nhau tới bảy tuổi.
Cũng may, Oanh có công việc ổn định với mức thu nhập cao, em trai của cô cũng mới đậu đại học, nếu ko, cô ko biết phải làm sao để có thể học tiếp.
Chỉ có học thì mới có dịp thoát nghèo, đó là điều nhưng mà Oanh rút ra được từ cuộc sống của mình.
Bữa tối nhanh chóng được dọn ra bàn. Lâu lắm rồi mâm cơm mới có hai cái chén và hai đôi đũa. Điều giản dị đấy bỗng khiến đàn ông cảm thấy mình ko giỏi lắng tai cho những trái tim ấm áp.
– Nhỏ Uyên, sao con ko về đây? Còn phòng trống trong nhà ko?
– Ừ… em gái em cũng muốn tương tự, nhưng… em thấy xấu hổ quá, đại ca!
– Có gì sai với nó? Người nào cũng lo, môi trường sống của mỗi người, có gì phải sợ? Tôi nghĩ rằng sống trong ký túc xá là tốt, nhưng nó cũng phức tạp.
– Vâng đúng vậy. Bằng hữu cô đấy Tây quá, hết bạn này tới bạn khác đưa bạn về phòng âu yếm. Tôi xấu hổ nhìn họ, nhưng họ tỉnh dậy như thể mọi người xung quanh đã chết.
Có tiếng oto ngừng trước cổng, một giọng nam và một giọng nữ trao đổi gì đó rồi xe rời đi. Tiếng đóng mở cổng, tiếng giày cao gót thân thuộc gõ sân ngày càng lớn cho tới lúc họ bước vào phòng khách. Oanh ném túi xách lên bàn, co chân cởi đôi giày cao gót vứt ở đâu đó, đôi chân thon thả thoát khỏi sự gò bó mới thoải mái làm sao. Thấy chiếc xe đạp đậu trong sân, Oanh xác định có khách tới nhà.
– Người nào da… trời chắc sụp đổ rồi nên mới thấy cô dì chú bác tới thăm chúng tôi! Bạn đang học như thế nào, thân yêu?
– Chị hai mới về!
– Ừ – Oanh mở tủ lạnh lấy nước uống.
– Tôi là người tị nạn ở đây.
– ???
– Mấy đứa con gái trong phòng nó làm loạn, đừng ghét.
– Ha ha… Tôi đã nói rồi, tôi ko chịu chuyển tới đây.
– Ừ… chắc lần này em phải làm như anh nói, nhưng em bực quá.
“Hiện thời bạn cũng đang thuyết phục.” Nói thì ngại chứ sợ gì?
– Con nhỏ này càng lớn càng ngoan. Hiện thời, tôi để cô đấy sống với tôi, coi như tôi nợ tiền thuê nhà. Sau lúc ra trường bạn có thể trả lại làm việc tương tự có được ko?
– Đúng. Nên đầu tháng chuyển qua đây cho yên tâm tập trung học, chứ kiểu này chắc chết sớm.
– Sao hôm nay bà xã về sớm vậy? Bạn có hay ăn cơm ko?
– Bỏ anh đấy đi, vừa ăn cơm với khách rồi mới về. Hiện thời tôi đi tắm đây.
Khuôn mặt hiền lành của Hoàng chợt buồn. Dù cố tỏ ra tầm thường nhưng Uyên vẫn quan tâm. Chị hai cũng ghê, lấy phải anh chồng hiền như cục đất ko biết trị giá, vừa mở mắt đã mất tích tới khuya. Kiểu này mất chồng như không. Uyên khẽ lắc đầu nhìn Hoàng.
Ngang trái
Hình Ảnh về: Ngang trái
Video về: Ngang trái
Wiki về Ngang trái
Ngang trái -
Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu bạn muốn gửi truyện vui lòng gửi vào email [email protected]!
Từ lúc được tuyển vào doanh nghiệp bao bì Thanh Phong, cuộc sống của vợ chồng chị Oanh trở thành dễ thở hơn rất nhiều.
Nếu trước đây cô chỉ trông mong vào số tiền ít ỏi và cập kênh từ việc bán tranh của chồng thì giờ đây, Oanh đã trở thành người kiếm tiền chính để nuôi sống gia đình.
Đã quen với cuộc sống khó khăn, chị Oanh biết tiết kiệm nên đã xây được căn nhà phố khang trang.
Mặc dù chỉ có một tầng và hai phòng ngủ nhưng ngôi nhà rất êm ấm, rộng rãi và đầy đủ tiện nghi.
Sức ép tài chính cũng ko còn đè nặng lên cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ.
Ko sao đâu, Hoàng sẽ có nhiều thời kì và xúc cảm để gửi hồn vào những tác phẩm của mình, thoát cảnh phải vất vả vẽ một bức tranh nào đó để bán lấy tiền.
Anh ghét nghệ thuật bị chi phối bởi đồng tiền.
Cuộc sống khó khăn, hai vợ chồng ko dám có con dù Oanh còn nhỏ nên quyết định đặt nhẫn.
Hiện thời đã bước sang tuổi 25, cái tuổi đẹp nhất để sinh nở lại chỉ gói gọn trong công việc, lại càng ít có dịp nghĩ tới con cái.
Nghèo cũng khổ, có ít tiền còn khổ hơn.
Oanh là một cô gái năng động, có tố chất thông minh nên một thể hiện sự vượt trội của mình.
Cô thăng tiến rất nhanh và cũng nhờ sự khôn khéo của mình nhưng mà cô được chọn vào vị trí trợ lý giám đốc.
Sếp cũng là chủ doanh nghiệp, hơn Oanh một con giáp.
Từ ngày có thêm cánh tay đắc lực, ông chủ trẻ cũng đỡ vất vả hơn rất nhiều.
Oanh biết cách sắp xếp trình tự công việc và luôn nhắc nhở Phong tuân theo trình tự đó.
Nhờ vậy, ko bỏ sót một cụ thể nhỏ nào, ko sơ sót đối tác nào.
Một sự liên kết nhịp nhàng và xuất sắc trôi chảy theo thời kì.
Doanh nghiệp ngày càng vững mạnh, quan hệ đối ngoại càng mở rộng, Oanh càng bị cuốn vào vòng xoáy công việc.
Cô ko còn thời kì dành cho tổ ấm của mình, những bữa cơm với người chồng là vong linh của một gia đình đầm ấm cũng thưa thớt dần và mất hẳn.
Chiếc xe đạp được dựng trước cổng rào, Uyên bấm chuông hồi lâu mới thấy Hoàng từ trong nhà bước ra. Anh cởi trần, chỉ mặc chiếc quần jean, nhìn Uyên cười.
- Hôm nay bạn rảnh ko? - Hoàng mở cổng rào rồi dắt xe cho Uyên.
- Ừ, bài tập xong rồi, anh cũng rảnh. Em gái của bạn có ở nhà ko?
"Tôi đoán hôm nay tôi sẽ lại tới muộn." Mấy chị em dạo này bận quá, tội nghiệp quá, ko biết san sớt cùng chị. Oh, nhưng bạn đã ăn gì?
- Ko có anh trai. Tôi từ ký túc xá tới thẳng đây, hiện giờ ở đó ồn ĩ quá, nhưng ko còn yên tĩnh như xưa.
- Là nơi công cộng, anh phải chịu. Tôi sẽ nấu bữa tối, vì vậy bạn sẽ ở lại và ăn tối với tôi?
- Đúng. Hay là anh để em nấu cho, nếu có việc gì thì cứ làm.
- Cô có biết nấu bếp ko, thưa cô?
- Trời, đừng khinh thường sinh viên xa nhà. Nó ko tự vận chuyển.
Uyên bắt tay ngay vào công việc nhưng mà cô đã được dạy từ lúc còn sống với bố mẹ.
Giờ họ đều đã cải đạo nên hai chị em trở thành trẻ mồ côi, nương tựa vào nhau nhưng mà sống.
Tiền học của Uyên cũng do Oanh lo.
Nhiều lần Oanh bảo dọn về đây ở cho thoải mái nhưng cô đều từ chối vì sợ làm phiền anh rể.
Mới nghe tới cái tên Mỹ Oanh, chắc Mỹ Uyên tưởng hai đứa là chị em sinh đôi, nhưng thực ra hai đứa chênh nhau tới bảy tuổi.
Cũng may, Oanh có công việc ổn định với mức thu nhập cao, em trai của cô cũng mới đậu đại học, nếu ko, cô ko biết phải làm sao để có thể học tiếp.
Chỉ có học thì mới có dịp thoát nghèo, đó là điều nhưng mà Oanh rút ra được từ cuộc sống của mình.
Bữa tối nhanh chóng được dọn ra bàn. Lâu lắm rồi mâm cơm mới có hai cái chén và hai đôi đũa. Điều giản dị đấy bỗng khiến đàn ông cảm thấy mình ko giỏi lắng tai cho những trái tim ấm áp.
- Nhỏ Uyên, sao con ko về đây? Còn phòng trống trong nhà ko?
- Ừ… em gái em cũng muốn tương tự, nhưng… em thấy xấu hổ quá, đại ca!
- Có gì sai với nó? Người nào cũng lo, môi trường sống của mỗi người, có gì phải sợ? Tôi nghĩ rằng sống trong ký túc xá là tốt, nhưng nó cũng phức tạp.
- Vâng đúng vậy. Bằng hữu cô đấy Tây quá, hết bạn này tới bạn khác đưa bạn về phòng âu yếm. Tôi xấu hổ nhìn họ, nhưng họ tỉnh dậy như thể mọi người xung quanh đã chết.
Có tiếng oto ngừng trước cổng, một giọng nam và một giọng nữ trao đổi gì đó rồi xe rời đi. Tiếng đóng mở cổng, tiếng giày cao gót thân thuộc gõ sân ngày càng lớn cho tới lúc họ bước vào phòng khách. Oanh ném túi xách lên bàn, co chân cởi đôi giày cao gót vứt ở đâu đó, đôi chân thon thả thoát khỏi sự gò bó mới thoải mái làm sao. Thấy chiếc xe đạp đậu trong sân, Oanh xác định có khách tới nhà.
- Người nào da… trời chắc sụp đổ rồi nên mới thấy cô dì chú bác tới thăm chúng tôi! Bạn đang học như thế nào, thân yêu?
- Chị hai mới về!
- Ừ - Oanh mở tủ lạnh lấy nước uống.
- Tôi là người tị nạn ở đây.
- ???
- Mấy đứa con gái trong phòng nó làm loạn, đừng ghét.
- Ha ha… Tôi đã nói rồi, tôi ko chịu chuyển tới đây.
- Ừ… chắc lần này em phải làm như anh nói, nhưng em bực quá.
"Hiện thời bạn cũng đang thuyết phục." Nói thì ngại chứ sợ gì?
- Con nhỏ này càng lớn càng ngoan. Hiện thời, tôi để cô đấy sống với tôi, coi như tôi nợ tiền thuê nhà. Sau lúc ra trường bạn có thể trả lại làm việc tương tự có được ko?
- Đúng. Nên đầu tháng chuyển qua đây cho yên tâm tập trung học, chứ kiểu này chắc chết sớm.
- Sao hôm nay bà xã về sớm vậy? Bạn có hay ăn cơm ko?
- Bỏ anh đấy đi, vừa ăn cơm với khách rồi mới về. Hiện thời tôi đi tắm đây.
Khuôn mặt hiền lành của Hoàng chợt buồn. Dù cố tỏ ra tầm thường nhưng Uyên vẫn quan tâm. Chị hai cũng ghê, lấy phải anh chồng hiền như cục đất ko biết trị giá, vừa mở mắt đã mất tích tới khuya. Kiểu này mất chồng như không. Uyên khẽ lắc đầu nhìn Hoàng.
[rule_{ruleNumber}] [box type=”note” align=”” class=”” color:red;”>Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu bạn muốn gửi truyện vui lòng gửi vào email [email protected]!
Từ khi được tuyển vào công ty bao bì Thanh Phong, cuộc sống của vợ chồng chị Oanh trở nên dễ thở hơn rất nhiều.
Nếu trước đây cô chỉ trông chờ vào số tiền ít ỏi và bấp bênh từ việc bán tranh của chồng thì giờ đây, Oanh đã trở thành người kiếm tiền chính để nuôi sống gia đình.
Đã quen với cuộc sống khó khăn, chị Oanh biết tiết kiệm nên đã xây được căn nhà phố khang trang.
Mặc dù chỉ có một tầng và hai phòng ngủ nhưng ngôi nhà rất ấm cúng, rộng rãi và đầy đủ tiện nghi.
Áp lực tài chính cũng không còn đè nặng lên cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ.
Không sao đâu, Hoàng sẽ có nhiều thời gian và cảm xúc để gửi hồn vào những tác phẩm của mình, thoát cảnh phải vất vả vẽ một bức tranh nào đó để bán lấy tiền.
Anh ghét nghệ thuật bị chi phối bởi đồng tiền.
Cuộc sống khó khăn, hai vợ chồng không dám có con dù Oanh còn nhỏ nên quyết định đặt nhẫn.
Bây giờ đã bước sang tuổi 25, cái tuổi đẹp nhất để sinh nở lại chỉ gói gọn trong công việc, lại càng ít có cơ hội nghĩ đến con cái.
Nghèo cũng khổ, có ít tiền còn khổ hơn.
Oanh là một cô gái năng động, có tố chất thông minh nên luôn thể hiện sự vượt trội của mình.
Cô thăng tiến rất nhanh và cũng nhờ sự khôn khéo của mình mà cô được chọn vào vị trí trợ lý giám đốc.
Sếp cũng là chủ công ty, hơn Oanh một con giáp.
Từ ngày có thêm cánh tay đắc lực, ông chủ trẻ cũng đỡ vất vả hơn rất nhiều.
Oanh biết cách sắp xếp trình tự công việc và luôn nhắc nhở Phong làm theo trình tự đó.
Nhờ vậy, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào, không sai sót đối tác nào.
Một sự kết hợp nhịp nhàng và hoàn hảo trôi chảy theo thời gian.
Công ty ngày càng lớn mạnh, quan hệ đối ngoại càng mở rộng, Oanh càng bị cuốn vào vòng xoáy công việc.
Cô không còn thời gian dành cho tổ ấm của mình, những bữa cơm với người chồng là linh hồn của một gia đình đầm ấm cũng thưa thớt dần và mất hẳn.
Chiếc xe đạp được dựng trước cổng rào, Uyên bấm chuông hồi lâu mới thấy Hoàng từ trong nhà bước ra. Anh cởi trần, chỉ mặc chiếc quần jean, nhìn Uyên cười.
– Hôm nay bạn rảnh không? – Hoàng mở cổng rào rồi dắt xe cho Uyên.
– Ừ, bài tập xong rồi, anh cũng rảnh. Em gái của bạn có ở nhà không?
“Tôi đoán hôm nay tôi sẽ lại đến muộn.” Mấy chị em dạo này bận quá, tội nghiệp quá, không biết chia sẻ cùng chị. Oh, nhưng bạn đã ăn gì?
– Không có anh trai. Tôi từ ký túc xá đến thẳng đây, bây giờ ở đó ồn ào quá, nhưng không còn yên tĩnh như xưa.
– Là nơi công cộng, anh phải chịu. Tôi sẽ nấu bữa tối, vì vậy bạn sẽ ở lại và ăn tối với tôi?
– Đúng. Hay là anh để em nấu cho, nếu có việc gì thì cứ làm.
– Cô có biết nấu ăn không, thưa cô?
– Trời, đừng coi thường sinh viên xa nhà. Nó không tự di chuyển.
Uyên bắt tay ngay vào công việc mà cô đã được dạy từ khi còn sống với bố mẹ.
Giờ họ đều đã cải đạo nên hai chị em trở thành trẻ mồ côi, nương tựa vào nhau mà sống.
Tiền học của Uyên cũng do Oanh lo.
Nhiều lần Oanh bảo dọn về đây ở cho thoải mái nhưng cô đều từ chối vì sợ làm phiền anh rể.
Mới nghe đến cái tên Mỹ Oanh, chắc Mỹ Uyên tưởng hai đứa là chị em sinh đôi, nhưng thực ra hai đứa chênh nhau đến bảy tuổi.
Cũng may, Oanh có công việc ổn định với mức thu nhập cao, em trai của cô cũng mới đậu đại học, nếu không, cô không biết phải làm sao để có thể học tiếp.
Chỉ có học thì mới có cơ hội thoát nghèo, đó là điều mà Oanh rút ra được từ cuộc sống của mình.
Bữa tối nhanh chóng được dọn ra bàn. Lâu lắm rồi mâm cơm mới có hai cái chén và hai đôi đũa. Điều giản dị ấy bỗng khiến đàn ông cảm thấy mình không giỏi lắng nghe cho những trái tim ấm áp.
– Bé Uyên, sao con không về đây? Còn phòng trống trong nhà không?
– Ừ… em gái em cũng muốn như vậy, nhưng… em thấy xấu hổ quá, đại ca!
– Có gì sai với nó? Ai cũng lo, không gian sống của mỗi người, có gì phải sợ? Tôi nghĩ rằng sống trong ký túc xá là tốt, nhưng nó cũng phức tạp.
– Vâng đúng vậy. Bạn bè cô ấy Tây quá, hết bạn này đến bạn khác đưa bạn về phòng âu yếm. Tôi xấu hổ nhìn họ, nhưng họ tỉnh dậy như thể mọi người xung quanh đã chết.
Có tiếng ô tô dừng trước cổng, một giọng nam và một giọng nữ trao đổi gì đó rồi xe rời đi. Tiếng đóng mở cổng, tiếng giày cao gót quen thuộc gõ sân ngày càng lớn cho đến khi họ bước vào phòng khách. Oanh ném túi xách lên bàn, co chân cởi đôi giày cao gót vứt ở đâu đó, đôi chân thon thả thoát khỏi sự gò bó mới thoải mái làm sao. Thấy chiếc xe đạp đậu trong sân, Oanh xác định có khách đến nhà.
– Ai da… trời chắc sụp đổ rồi nên mới thấy cô dì chú bác đến thăm chúng tôi! Bạn đang học như thế nào, thân yêu?
– Chị hai mới về!
– Ừ – Oanh mở tủ lạnh lấy nước uống.
– Tôi là người tị nạn ở đây.
– ???
– Mấy đứa con gái trong phòng nó làm loạn, đừng ghét.
– Ha ha… Tôi đã nói rồi, tôi không chịu chuyển đến đây.
– Ừ… chắc lần này em phải làm như anh nói, nhưng em bực quá.
“Bây giờ bạn cũng đang thuyết phục.” Nói thì ngại chứ sợ gì?
– Con nhỏ này càng lớn càng ngoan. Bây giờ, tôi để cô ấy sống với tôi, coi như tôi nợ tiền thuê nhà. Sau khi ra trường bạn có thể trả lại làm việc như vậy có được không?
– Đúng. Nên đầu tháng chuyển qua đây cho yên tâm tập trung học, chứ kiểu này chắc chết sớm.
– Sao hôm nay bà xã về sớm vậy? Bạn có hay ăn cơm không?
– Bỏ anh ấy đi, vừa ăn cơm với khách rồi mới về. Bây giờ tôi đi tắm đây.
Khuôn mặt hiền lành của Hoàng chợt buồn. Dù cố tỏ ra bình thường nhưng Uyên vẫn để ý. Chị hai cũng ghê, lấy phải anh chồng hiền như cục đất không biết giá trị, vừa mở mắt đã biến mất đến khuya. Kiểu này mất chồng như chơi. Uyên khẽ lắc đầu nhìn Hoàng.
[/box]#Ngang #trái
[rule_3_plain]#Ngang #trái
Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Từ sau lúc được tuyển vào doanh nghiệp bao bì Thanh Phong, cuộc sống của vợ chồng Oanh dễ thở hơn hẳn.
Nếu trước kia chỉ phụ thuộc vào những đồng tiền bán tranh ít ỏi ko ổn định của chồng thì giờ đây Oanh trở thành người kiếm tiền chủ lực nuôi sống gia đình.
Vốn đã quen với cuộc sống khốn khó nên Oanh rất biết chắt chiu, nhờ vậy nhưng mà nàng đã xây được một căn nhà phố khá xinh xẻo.
Tuy chỉ có một lầu và hai phòng ngủ nhưng ngôi nhà rất êm ấm khang trang đầy đủ tiện nghi.
Sức ép tài chính cũng ko còn đè nặng lên cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ.
Thế là ổn rồi, Hoàng sẽ có nhiều thời kì và xúc cảm để gửi hồn vào những tác phẩm của mình, thoát được cảnh phải chằm chằm vẽ bằng được một bức tranh nào đó để mong bán kiếm tiền.
Anh căm ghét thứ nghệ thuật bị đồng tiền chi phối.
Từ lúc cuộc sống khó khăn là hai vợ chồng đã ko dám sinh con dù Oanh đang ở thế hệ hừng hực sức trẻ, thế nên nàng quyết định đặt vòng.
Nay đã bước sang tuổi 25, cái tuổi đẹp nhất để sinh nở lại bị công việc quấn tới bù đầu, càng ko có dịp nghĩ tới chuyện con cái.
Nghèo túng cũng khổ, có chút ít tiền lại càng khổ.
Oanh là cô gái năng động có tố chất thông minh nên một thể hiện được sự vượt trội hơn người.
Nàng thăng tiến rất nhanh và cũng nhờ sự linh lợi nên được chọn làm trợ lý giám đốc.
Sếp cũng là chủ doanh nghiệp, hơn Oanh đúng một con giáp.
Từ ngày có thêm cánh tay đắc lực, chàng sếp trẻ đỡ vất vả rất nhiều.
Oanh biết cách sắp xếp trật tự công việc và luôn nhắc nhở sếp Phong thực hiện đúng theo trình tự đó.
Nhờ vậy nhưng mà ko một cụ thể nhỏ nào bị bỏ sót, ko một đối tác nào bị sai hứa hẹn.
Một sự phối hợp nhịp nhàng và xuất sắc êm đềm trôi theo thời kì.
Doanh nghiệp ngày một vững mạnh, quan hệ đối ngoại càng mở rộng thì Oanh càng bị cuốn vào vòng xoáy công việc.
Nàng ko còn thời kì dành cho tổ ấm của mình, những bữa cơm với chồng vốn là vong linh của một gia đình đầm ấm cũng thưa dần rồi mất hẳn.
Chiếc xe đạp dựng chống trước cổng rào, Uyên bấm chuông một hồi lâu mới thấy Hoàng từ trong nhà đi ra. Anh cởi trần mặc mỗi chiếc quần bò nhìn Uyên tươi cười.
– Hôm nay rảnh rỗi hả em? – Hoàng mở cổng rào rồi ga lăng dắt xe cho Uyên.
– Dạ, bài vở xong rồi nên cũng rảnh anh hai à. Chị hai có nhà ko anh?
– Chắc hôm nay lại về trễ nữa rồi. Dạo này chị em bận túi bụi, tội nghiệp quá, anh ko biết làm sao để san sớt với cô đấy. À, nhưng mà em ăn uống gì chưa?
– Dạ chưa anh hai. Em từ ký túc xá qua thẳng đây luôn, bên đó giờ ồn quá chứ ko còn yên tĩnh như lúc đầu.
– Chỗ công cộng nhưng mà, phải chịu thôi. Anh đang định nấu cơm chiều, vậy ở lại ăn cơm với anh luôn nha?
– Dạ. Hay anh để em nấu cho, anh có việc gì thì cứ làm đi.
– Biết nấu ko đó cô nương?
– Trời, đừng có khinh thường sinh viên sống xa nhà nhé. Tự thân vận động ko đó.
Uyên bắt tay ngay vào loại công việc nhưng mà mình đã được chỉ dạy từ lúc còn sống với cha mẹ.
Nay họ đã quy tiên cả rồi nên hai chị em trở thành mồ côi, nương tựa nhau nhưng mà sống.
Tiền học của Uyên cũng do Oanh chu cấp.
Đã nhiều lần Oanh bảo dọn về đây ở cho thoải mái nhưng con nhỏ ko chịu vì sợ phiền anh rể.
Mới nghe cái tên Mỹ Oanh, Mỹ Uyên chắc người nào cũng nghĩ là hai chị em sinh đôi nhưng thực ra cách nhau tới bảy tuổi.
Cũng may lúc Oanh có công việc ổn định với thu nhập cao thì đứa em mới mở màn vào đại học, ko thì chẳng biết lấy gì để con nhỏ có thể học tiếp.
Chỉ có học mới có dịp thoát nghèo, đó là điều nhưng mà Oanh đã đúc kết được từ cuộc đời nàng.
Bữa cơm chiều nhanh chóng được dọn ra bàn. Lâu lắm rồi mâm cơm mới có hai cái chén và hai đôi đũa. Điều đơn sơ đó chợt làm cho một gã đàn ông tự thấy mình kém tài nghe lòng ấm áp.
– Nhỏ Uyên nè, sao em ko về đây ở? Nhà còn trống hẳn một phòng kia nhưng mà?
– Dạ… chị hai cũng muốn vậy, nhưng nhưng mà… thấy ngại quá anh hai à!
– Ngại là sao chứ? Việc người nào nấy lo, ko gian của người nào nấy sinh hoạt, có đụng chạm gì đâu nhưng mà sợ? Anh thấy sống ở ký túc xá thì tốt đó, nhưng cũng lắm chuyện phức tạp à nha.
– Dạ đúng là vậy đó anh. Đám bạn của em nó Tây quá, hết đứa này tới đứa khác đem bồ về tận phòng âu yếm. Em nhìn nhưng mà phát ngượng, vậy nhưng mà tụi nó tỉnh rụi như xung quanh chết hết rồi ko bằng.
Có tiếng xe hơi ngừng trước cổng, một giọng nam và một giọng nữ trao đổi gì đó rồi xe rời đi. Tiếng mở cổng rồi đóng cổng, tiếng giày cao gót thân thuộc gõ trên khoảng sân nghe lớn dần tới lúc vào phòng khách. Oanh ném túi xách lên bàn, co chân cởi đôi giày cao gót vứt bừa đâu đó, đôi chân thon thon được giải phóng khỏi gò bó thật thoải mái làm sao. Nhìn thấy chiếc xe đạp dựng ngoài sân là Oanh đã xác định được người khách tới nhà.
– Người nào da… chắc trời sập tới nơi nên mới thấy dì ba ghé qua thăm anh chị hén! Học hành sao rồi cưng?
– Chị hai mới về!
– Ừ – Oanh mở tủ lạnh lấy chai nước nốc một hơi.
– Em đi tị nạn đây.
– ???
– Đám bạn con gái ở chung phòng nó đang làm loạn cả lên, ghét gì đâu.
– Ha ha… đã nói trước rồi, biểu dọn về đây ở đi ko chịu.
– Dạ… chắc kỳ này phải làm như chị nói quá chứ em chướng lắm rồi.
– Nãy giờ anh cũng đang thuyết phục đây. Cứ nói ngại, nhưng mà ngại cái gì mới được?
– Con nhỏ này càng lớn càng ra vẻ. Giờ tui cho cô ở chung, coi như cho nợ tiền nhà. Sau này ra trường đi làm thì trả lại, vậy được chưa?
– Dạ. Vậy thôi đầu tháng em chuyển về đây cho yên để còn chú ý học hành chứ kiểu này chắc em chết sớm.
– Sao hôm nay bà xã về sớm vậy? Em ăn cơm luôn nha?
– Thôi khỏi anh, mới ăn với người dùng trước lúc về. Giờ em đi tắm cái đã.
Khuôn mặt hiền lành của Hoàng chợt buồn rười rượi. Dù cố ra vẻ tầm thường nhưng Uyên vẫn nhận thấy. Chị hai cũng tệ thiệt, lấy được ông chồng hiền như cục đất nhưng mà ko biết quý, cứ mở mắt ra là đi mất dạng tới tối khuya mới về. Kiểu này mất chồng như không. Uyên khẽ lắc đầu nhìn Hoàng ngao ngán.
#Ngang #trái
[rule_2_plain]#Ngang #trái
[rule_2_plain]#Ngang #trái
[rule_3_plain]Phân mục: Truyện sex hay
Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Ngang #trái