Mẹ & Con – Bà gục kế bên quan tài của chồng. Nỗi đau tột cùng khiến cô ko thể khóc. Cu Bin ngờ ngạc bắt tay chị gái hỏi: “Ba, mẹ đâu? Mẹ nói đưa con về nhà gặp bố kia! Con muốn gặp bố …”. Mỏi mệt hỏi mãi ko thấy mẹ trả lời, nhưng con. nhìn cô đấy vật vã, khóc lóc nhưng lạ thay, một người chồng yêu vợ thật lòng sẽ có 6 tín hiệu này … Bị phạt vì … ‘dám’ tuyên bố ‘ko yêu vợ’ ‘Quan hệ vợ chồng’ sau lúc có con
Mẹ chồng bỗng nấc lên trên điện thoại: “Tôi đi vào! Nó trông con dù sao cũng là quan hệ vợ chồng. Tới cuối đời có bỏ nó đi ko? “
Cô luôn nghe lời mẹ chồng. Chỉ có một lần chị biết mình nghe lời mình đã sai, đó là lần anh đẩy chị vào góc nhà, một tay nắm tóc, tay kia đánh vào mặt chị. Nó đã xảy ra bao nhiêu lần, tôi ko thể nhớ nổi. Chỉ biết từ lúc mất việc. Nhưng lần này, mẹ chồng ko chịu đòn cho cô, cô chỉ biết gào thét: “Bà có chấp thuận buông con dâu của tôi ko? Kẻ thất bại đó! “Sau đó, cô khuỵu xuống, như thể cô yếu ớt, nhắm mắt nhắm mũi lại. Cô đấy tới để giúp mẹ mình: “Mẹ mẹ!” Anh ta ngừng đấu tranh, hoảng sợ và quay lại. Sau đó để mẹ đỡ mẹ dậy. Anh ngồi bất động, đôi mắt vẫn đỏ hoe, mơ hồ nhìn về phía xa xăm …
Một buổi chiều, lúc đi làm về, cô thấy mẹ đang gói quần áo của chú Bin vào một chiếc giỏ lớn. Cô vuốt ve từng cái rất tỉ mỉ và cẩn thận. Thỉnh thoảng, anh lại giơ một tay lên để ngăn dòng nước mắt. Từ xa, cô đã quan sát được hành vi kỳ lạ của mẹ mình. Trông thấy bước chân thân thuộc, cô quay lại:
– Hân, em là một cô gái hiếu thảo và tốt bụng. Tôi chỉ tiếc đàn ông mình kém may mắn nên ko biết nâng niu, trân trọng người vợ mẫu mực như con đẻ. Mẹ ko nghĩ tới ngày con phải xa con, Bin, cháu trai đáng yêu của mẹ. Nhưng thà em bớt đau mỗi lúc thấy anh bị nó hành tội. Mẹ có hiểu ko?
Nước mắt cô trào ra. Người mẹ nhưng cô ko bao giờ nghĩ tới chỉ là mẹ chồng, làm sao cô ko hiểu được cô. Từ ngày về làm dâu, cô thu được sự mến thương, chăm sóc thật tình của mẹ chồng.
Tình yêu giúp cô đấy vượt qua nỗi đau thể xác một cách nhẹ nhõm. Tôi yêu bạn. Hay nói đúng hơn, cả hai đã có một tình yêu rất đẹp trước hôn nhân. Tưởng đâu đó là nền tảng cho muôn thuở, nhưng ko ngờ… cu Bin ra đời chưa đầy một năm thì mất việc. Có một vài nơi khác đi làm, nhưng mỗi nơi chỉ được nghỉ vài tháng. Anh hay uống rượu, lần nào về cũng say. Anh gục trước nhà, đợi chị ra, anh mới lảm nhảm: “Chị ơi! “Anh thật bất tài phải ko? Anh chỉ là thằng vô dụng, ko lo được cho vợ con”.. Hơn người nào hết, chị hiểu lòng tự trọng vốn có của một người đàn ông. Đó là lý do vì sao cô đấy giữ yên lặng. Tôi kỳ vọng bạn sẽ vượt qua khoảng thời kì buồn chán này để mở đầu lại. Ko ngờ, anh ngày càng uống nhiều hơn. Ngay cả con cái ông cũng ko quan tâm, suốt ngày chỉ biết rượu chè. Cô ko ngờ mọi chuyện lại trở thành nghiêm trọng tương tự, nhất là lúc nghe mẹ chồng gợi ý nên ra khỏi nhà.
Vì vậy, bạn thực sự đi! Trước lúc lên xe, cô nói lại với chú Út: “Tôi phải chăm sóc mẹ nhiều hơn là hỗ trợ em gái. Người già thường thấy tiếc cho mình! “. Chú Út rưng rưng gật đầu. Vì vậy, cô đã mang theo đứa nhỏ. Đó có phải là lần cuối cùng cô nghe lời mẹ, và cũng là sai trái lớn nhất của cô.
Kể từ ngày mẹ chồng gọi điện báo hung tin, người chị như tàn tạ. Ra vào cả ngày. Cô vẫn ko thể tin được căn bệnh ung thư gan lại có thể quật ngã anh nhanh chóng tương tự. Anh ta còn quá trẻ, ba mươi lăm tuổi, thừa sức để người ta làm lại từ đầu. Mỗi ngày cô đấy vẫn kì vọng điều tuyệt vời đó tới với bạn. Lúc đó, cô trở lại bên anh với mối tình đầu. Tới chiều, chị bán tín bán nghi gọi lại cho chú Út. Anh lặp lại với cô một lần nữa những gì Mẹ vừa nói:“Vâng, thưa cô, vào ngay. Anh đấy yếu quá!”
Cô nói chuyện với bố mẹ để vào Nam thăm chồng. Bất thần, bố cô hét lên:
“Em vẫn ko biết xấu hổ đúng ko?” Nó hành tội bạn, mẹ nó đuổi bạn đi chưa đủ sao? Tôi tuyệt đối cấm cô đi đâu!
Cô quỳ dưới chân cha và khóc:
– Anh đấy có nỗi khổ riêng nhưng bố, mẹ chồng và các con tôi nữa, ko như lời bạn nói đâu!
– Cô còn dám cãi lời tôi? Những đứa trẻ hư. Muốn đi thì cút đi, đừng quay lại ngôi nhà này!
Bất chấp thái độ gay gắt của bố, cô vẫn quyết định đi.
Ngồi cùng xe với cô là một phụ nữ còn khá trẻ. Gương mặt ko trang điểm nhưng trông tươi tỉnh, rạng rỡ. Thỉnh thoảng, cô đấy lại đưa điện thoại lên tai và nói rất nhỏ với những lời thiết tha: “Vâng, tôi ko say sóng như lần trước. Thank you! “.” Mình đã đi pass rồi, pass kiểu gì vậy? Cho mình hỏi lại mình sẽ cho bạn biết nhé! “ Cô đoán ở đầu dây bên kia là chồng của người phụ nữ. Nhất là ánh mắt rất trìu mến của mẹ lúc nhìn Bin. Đánh liều, cô đấy hỏi:
– Bạn có con nhỏ?
Người phụ nữ rất thân thiết:
– Chưa chị ạ! Anh đấy ở xa nên chúng tôi chưa thể có con.
– Hóa ra chồng chị làm việc trong Nam?
– Ko, anh đấy đi cai nghiện rồi chị ạ!
Người phụ nữ có vẻ xấu hổ lúc nói điều đó. Nhưng lạ thay, gương mặt cô vẫn lộ rõ vẻ tự hào lúc nhắc tới chồng. Hình như xuất phát từ tình yêu.
– Tôi xin lỗi!
– Ko vấn đề gì. Con người người nào nhưng ko có lỗi lầm, phải ko? Tôi tin, chỉ cần tôi giúp anh đấy vượt qua quãng thời kì này, chúng tôi nhất mực sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau …
Thành thị xuất hiện dưới làn mưa trắng xóa.
Từ xa, cô đã nhìn thấy chú Út trong chiếc đồ mưa màu cỏ úa khô héo. Cu Bin sợ anh ko nhìn thấy, hét lên: “Anh ơi! “Bin đây, chú Út!”. Anh vẫy tay và nhận lấy nó từ tay cô: “Cu Bin lớn thế này rồi hả? Cháu trai của ông đẹp trai thật đấy! “. Cô nhanh chóng hỏi: “Chú…”, nhưng chú Út ko nghe, hoặc cố tình ko nghe nhưng giật lấy chiếc cặp từ tay em gái rồi chạy theo cu Bin. Anh chàng, ngồi trong xe hai ngày chắc khó chịu lắm!
Quãng đường bạn phải đi bộ để tới nhà. Anh quay sang cô và nói: “Có chuyện thế này, chị ơi!”. Quả thực óc quan sát của cô ko tồi, cô biết ngay là phải xảy ra chuyện. Vì vậy, bạn đã sẵn sàng trước: “Nói với tôi!”. Một ánh mắt mong đợi và một ánh mắt có vẻ khó diễn tả thành lời: “Vấn đề là… là…”. Đột nhiên, có tiếng của hai người đàn ông đuổi theo, kèm theo một tiếng hét rất lớn: “Tên trộm”. Một cánh tay của anh rất mạnh khiến cô ngã về phía chú Út đỡ cô dậy, lo lắng hỏi: “Bạn có ổn ko!”. “Ko sao đâu, chú! Nhưng chuyện lúc nãy…”. Vừa hỏi xong, một giọng phụ nữ càu nhàu: “Hãy bước sang một bên để mọi người vẫn có thể giao dịch!”.
Thì ra cô đang đứng giữa chợ. Ở đây ồn ĩ kinh khủng. Âm thanh của bán hàng, chào hàng, giá thầu và đấu tranh. Tất cả tạo nên một thứ âm thanh hỗn tạp tới mức khó có thể phân biệt được nội dung của từng câu chuyện. Người đi chợ phải nhét hết vào tai những điều đó. Mãi tới gần cuối chợ, cô mới tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người lớn tuổi. Một bà lão đang ngồi vẫy ruồi trước rổ cá khô, còn một người đàn ông thì co ro dưới chiếc ô che mưa bị thủng vài lỗ: “Mưa gió em đi đâu?”– người phụ nữ kia hỏi. Ông lão đang tìm khoảng trống để nhổ miếng trầu đỏ trong mồm, mồm lẩm nhẩm đáp lại: “Tới đám tang, thằng đàn ông cô giáo cuối hẻm đó! Chết rồi, uống nhiều quá! “
Bạn vừa nghe thấy gì? Người chị tê tái, trời đất như tối sầm lại. Ôi trời ơi, có nhẽ nào…
Cô gục kế bên quan tài của chồng. Nỗi đau tột cùng khiến cô ko thể khóc. Cu Bin ngờ ngạc bắt tay chị hỏi: “Ba, mẹ đâu? Mẹ nói đưa con về nhà gặp người cha kia! Con muốn gặp ba …”. Mỏi mệt hỏi mãi ko thấy cô đấy trả lời, nhìn cô đấy vật vã khóc lóc nhưng thấy lạ.
Chú Út quỳ xuống bên cô và nói rất khẽ:
“Trước lúc chết, anh đấy muốn gặp em và chú Bin lần cuối. Cho tới lúc ko đợi được nữa, anh mới nói với gia đình để cô được nhìn mặt lần cuối. Nhưng… tiếc bệnh của anh đấy nên phải sớm đóng quan tài! ”.
Khuôn mặt cô đấy vẫn trống rỗng, như thể nó ko có vấn đề gì. Cô đấy thậm chí còn không kể tới việc đi quãng đường dài như thế này để gặp anh lần cuối. Cô chỉ có ý tưởng muốn được ở bên anh, cùng anh vượt qua nỗi đau của căn bệnh ung thư quái ác. Cô tin rằng tình yêu có một sức mạnh kỳ diệu, tới nỗi bệnh tật cũng có thể từ bỏ anh để trả anh về với cô, về với tình yêu nhưng cô hằng mong ước. Đó là những gì bạn nghĩ!
Bên tấm ảnh phóng to của anh, mẹ chồng thống khổ kêu lên: “Vì sao lại thế này, đàn ông? Sao con lại sinh ra một đứa con bất hiếu nhưng lại bỏ rơi con và đi trước như thế này!”. Mấy người láng giềng tới thăm, vừa ra tới cổng đã nói vọng lại: “Anh chàng thật đen thui. Chết rồi vợ anh cũng ko rơi nửa giọt nước mắt! ”. Một người khác trả lời: “Đúng vậy, lúc còn sống, anh ta đã hành tội mọi người tới mức phải bỏ nhà ra đi. Hiện giờ là thời kì để truy cập một lần nữa! Cũng chỉ vì nghĩa, ko vì tình! “.
Cho tới lúc chú Út hét lên: “Chị ơi, chị làm thế nào đây!”. Mọi người vừa đổ về. Cô nằm bất tỉnh nhân sự trên sàn, mái tóc đen nhánh xõa ra làm nổi trội nước da trắng ngần của cô. Láng giềng xúm vào, người cạo gió, xoa dầu. Cu Bin hốt hoảng lay vai mẹ: “Mẹ, đừng chết!”
Tất nhiên là cô đấy chưa chết. Họ cũng nhìn thấy hai giọt nước mắt rơi từ khóe mắt cô. Hãy khóc đi, có nhẽ nó sẽ khiến bạn bớt thống khổ hơn.
Khóc đi, biết đâu sẽ làm vơi bớt khổ đau
Hình Ảnh về: Khóc đi, biết đâu sẽ làm vơi bớt khổ đau
Video về: Khóc đi, biết đâu sẽ làm vơi bớt khổ đau
Wiki về Khóc đi, biết đâu sẽ làm vơi bớt khổ đau
Khóc đi, biết đâu sẽ làm vơi bớt khổ đau -
Mẹ & Con - Bà gục kế bên quan tài của chồng. Nỗi đau tột cùng khiến cô ko thể khóc. Cu Bin ngờ ngạc bắt tay chị gái hỏi: "Ba, mẹ đâu? Mẹ nói đưa con về nhà gặp bố kia! Con muốn gặp bố ...". Mỏi mệt hỏi mãi ko thấy mẹ trả lời, nhưng con. nhìn cô đấy vật vã, khóc lóc nhưng lạ thay, một người chồng yêu vợ thật lòng sẽ có 6 tín hiệu này ... Bị phạt vì ... 'dám' tuyên bố 'ko yêu vợ' 'Quan hệ vợ chồng' sau lúc có con
Mẹ chồng bỗng nấc lên trên điện thoại: “Tôi đi vào! Nó trông con dù sao cũng là quan hệ vợ chồng. Tới cuối đời có bỏ nó đi ko? "
Cô luôn nghe lời mẹ chồng. Chỉ có một lần chị biết mình nghe lời mình đã sai, đó là lần anh đẩy chị vào góc nhà, một tay nắm tóc, tay kia đánh vào mặt chị. Nó đã xảy ra bao nhiêu lần, tôi ko thể nhớ nổi. Chỉ biết từ lúc mất việc. Nhưng lần này, mẹ chồng ko chịu đòn cho cô, cô chỉ biết gào thét: “Bà có chấp thuận buông con dâu của tôi ko? Kẻ thất bại đó! "Sau đó, cô khuỵu xuống, như thể cô yếu ớt, nhắm mắt nhắm mũi lại. Cô đấy tới để giúp mẹ mình: "Mẹ mẹ!" Anh ta ngừng đấu tranh, hoảng sợ và quay lại. Sau đó để mẹ đỡ mẹ dậy. Anh ngồi bất động, đôi mắt vẫn đỏ hoe, mơ hồ nhìn về phía xa xăm ...
Một buổi chiều, lúc đi làm về, cô thấy mẹ đang gói quần áo của chú Bin vào một chiếc giỏ lớn. Cô vuốt ve từng cái rất tỉ mỉ và cẩn thận. Thỉnh thoảng, anh lại giơ một tay lên để ngăn dòng nước mắt. Từ xa, cô đã quan sát được hành vi kỳ lạ của mẹ mình. Trông thấy bước chân thân thuộc, cô quay lại:
- Hân, em là một cô gái hiếu thảo và tốt bụng. Tôi chỉ tiếc đàn ông mình kém may mắn nên ko biết nâng niu, trân trọng người vợ mẫu mực như con đẻ. Mẹ ko nghĩ tới ngày con phải xa con, Bin, cháu trai đáng yêu của mẹ. Nhưng thà em bớt đau mỗi lúc thấy anh bị nó hành tội. Mẹ có hiểu ko?
Nước mắt cô trào ra. Người mẹ nhưng cô ko bao giờ nghĩ tới chỉ là mẹ chồng, làm sao cô ko hiểu được cô. Từ ngày về làm dâu, cô thu được sự mến thương, chăm sóc thật tình của mẹ chồng.
Tình yêu giúp cô đấy vượt qua nỗi đau thể xác một cách nhẹ nhõm. Tôi yêu bạn. Hay nói đúng hơn, cả hai đã có một tình yêu rất đẹp trước hôn nhân. Tưởng đâu đó là nền tảng cho muôn thuở, nhưng ko ngờ… cu Bin ra đời chưa đầy một năm thì mất việc. Có một vài nơi khác đi làm, nhưng mỗi nơi chỉ được nghỉ vài tháng. Anh hay uống rượu, lần nào về cũng say. Anh gục trước nhà, đợi chị ra, anh mới lảm nhảm: “Chị ơi! "Anh thật bất tài phải ko? Anh chỉ là thằng vô dụng, ko lo được cho vợ con".. Hơn người nào hết, chị hiểu lòng tự trọng vốn có của một người đàn ông. Đó là lý do vì sao cô đấy giữ yên lặng. Tôi kỳ vọng bạn sẽ vượt qua khoảng thời kì buồn chán này để mở đầu lại. Ko ngờ, anh ngày càng uống nhiều hơn. Ngay cả con cái ông cũng ko quan tâm, suốt ngày chỉ biết rượu chè. Cô ko ngờ mọi chuyện lại trở thành nghiêm trọng tương tự, nhất là lúc nghe mẹ chồng gợi ý nên ra khỏi nhà.
Vì vậy, bạn thực sự đi! Trước lúc lên xe, cô nói lại với chú Út: “Tôi phải chăm sóc mẹ nhiều hơn là hỗ trợ em gái. Người già thường thấy tiếc cho mình! ". Chú Út rưng rưng gật đầu. Vì vậy, cô đã mang theo đứa nhỏ. Đó có phải là lần cuối cùng cô nghe lời mẹ, và cũng là sai trái lớn nhất của cô.
Kể từ ngày mẹ chồng gọi điện báo hung tin, người chị như tàn tạ. Ra vào cả ngày. Cô vẫn ko thể tin được căn bệnh ung thư gan lại có thể quật ngã anh nhanh chóng tương tự. Anh ta còn quá trẻ, ba mươi lăm tuổi, thừa sức để người ta làm lại từ đầu. Mỗi ngày cô đấy vẫn kì vọng điều tuyệt vời đó tới với bạn. Lúc đó, cô trở lại bên anh với mối tình đầu. Tới chiều, chị bán tín bán nghi gọi lại cho chú Út. Anh lặp lại với cô một lần nữa những gì Mẹ vừa nói:"Vâng, thưa cô, vào ngay. Anh đấy yếu quá!"
Cô nói chuyện với bố mẹ để vào Nam thăm chồng. Bất thần, bố cô hét lên:
"Em vẫn ko biết xấu hổ đúng ko?" Nó hành tội bạn, mẹ nó đuổi bạn đi chưa đủ sao? Tôi tuyệt đối cấm cô đi đâu!
Cô quỳ dưới chân cha và khóc:
- Anh đấy có nỗi khổ riêng nhưng bố, mẹ chồng và các con tôi nữa, ko như lời bạn nói đâu!
- Cô còn dám cãi lời tôi? Những đứa trẻ hư. Muốn đi thì cút đi, đừng quay lại ngôi nhà này!
Bất chấp thái độ gay gắt của bố, cô vẫn quyết định đi.
Ngồi cùng xe với cô là một phụ nữ còn khá trẻ. Gương mặt ko trang điểm nhưng trông tươi tỉnh, rạng rỡ. Thỉnh thoảng, cô đấy lại đưa điện thoại lên tai và nói rất nhỏ với những lời thiết tha: “Vâng, tôi ko say sóng như lần trước. Thank you! "." Mình đã đi pass rồi, pass kiểu gì vậy? Cho mình hỏi lại mình sẽ cho bạn biết nhé! " Cô đoán ở đầu dây bên kia là chồng của người phụ nữ. Nhất là ánh mắt rất trìu mến của mẹ lúc nhìn Bin. Đánh liều, cô đấy hỏi:
- Bạn có con nhỏ?
Người phụ nữ rất thân thiết:
- Chưa chị ạ! Anh đấy ở xa nên chúng tôi chưa thể có con.
- Hóa ra chồng chị làm việc trong Nam?
- Ko, anh đấy đi cai nghiện rồi chị ạ!
Người phụ nữ có vẻ xấu hổ lúc nói điều đó. Nhưng lạ thay, gương mặt cô vẫn lộ rõ vẻ tự hào lúc nhắc tới chồng. Hình như xuất phát từ tình yêu.
- Tôi xin lỗi!
- Ko vấn đề gì. Con người người nào nhưng ko có lỗi lầm, phải ko? Tôi tin, chỉ cần tôi giúp anh đấy vượt qua quãng thời kì này, chúng tôi nhất mực sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau ...
Thành thị xuất hiện dưới làn mưa trắng xóa.
Từ xa, cô đã nhìn thấy chú Út trong chiếc đồ mưa màu cỏ úa khô héo. Cu Bin sợ anh ko nhìn thấy, hét lên: “Anh ơi! "Bin đây, chú Út!". Anh vẫy tay và nhận lấy nó từ tay cô: “Cu Bin lớn thế này rồi hả? Cháu trai của ông đẹp trai thật đấy! ". Cô nhanh chóng hỏi: "Chú…", nhưng chú Út ko nghe, hoặc cố tình ko nghe nhưng giật lấy chiếc cặp từ tay em gái rồi chạy theo cu Bin. Anh chàng, ngồi trong xe hai ngày chắc khó chịu lắm!
Quãng đường bạn phải đi bộ để tới nhà. Anh quay sang cô và nói: "Có chuyện thế này, chị ơi!". Quả thực óc quan sát của cô ko tồi, cô biết ngay là phải xảy ra chuyện. Vì vậy, bạn đã sẵn sàng trước: "Nói với tôi!". Một ánh mắt mong đợi và một ánh mắt có vẻ khó diễn tả thành lời: “Vấn đề là… là…”. Đột nhiên, có tiếng của hai người đàn ông đuổi theo, kèm theo một tiếng hét rất lớn: "Tên trộm". Một cánh tay của anh rất mạnh khiến cô ngã về phía chú Út đỡ cô dậy, lo lắng hỏi: "Bạn có ổn ko!". "Ko sao đâu, chú! Nhưng chuyện lúc nãy…". Vừa hỏi xong, một giọng phụ nữ càu nhàu: "Hãy bước sang một bên để mọi người vẫn có thể giao dịch!".
Thì ra cô đang đứng giữa chợ. Ở đây ồn ĩ kinh khủng. Âm thanh của bán hàng, chào hàng, giá thầu và đấu tranh. Tất cả tạo nên một thứ âm thanh hỗn tạp tới mức khó có thể phân biệt được nội dung của từng câu chuyện. Người đi chợ phải nhét hết vào tai những điều đó. Mãi tới gần cuối chợ, cô mới tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người lớn tuổi. Một bà lão đang ngồi vẫy ruồi trước rổ cá khô, còn một người đàn ông thì co ro dưới chiếc ô che mưa bị thủng vài lỗ: "Mưa gió em đi đâu?"- người phụ nữ kia hỏi. Ông lão đang tìm khoảng trống để nhổ miếng trầu đỏ trong mồm, mồm lẩm nhẩm đáp lại: “Tới đám tang, thằng đàn ông cô giáo cuối hẻm đó! Chết rồi, uống nhiều quá! "
Bạn vừa nghe thấy gì? Người chị tê tái, trời đất như tối sầm lại. Ôi trời ơi, có nhẽ nào…
Cô gục kế bên quan tài của chồng. Nỗi đau tột cùng khiến cô ko thể khóc. Cu Bin ngờ ngạc bắt tay chị hỏi: "Ba, mẹ đâu? Mẹ nói đưa con về nhà gặp người cha kia! Con muốn gặp ba ...". Mỏi mệt hỏi mãi ko thấy cô đấy trả lời, nhìn cô đấy vật vã khóc lóc nhưng thấy lạ.
Chú Út quỳ xuống bên cô và nói rất khẽ:
“Trước lúc chết, anh đấy muốn gặp em và chú Bin lần cuối. Cho tới lúc ko đợi được nữa, anh mới nói với gia đình để cô được nhìn mặt lần cuối. Nhưng… tiếc bệnh của anh đấy nên phải sớm đóng quan tài! ”.
Khuôn mặt cô đấy vẫn trống rỗng, như thể nó ko có vấn đề gì. Cô đấy thậm chí còn không kể tới việc đi quãng đường dài như thế này để gặp anh lần cuối. Cô chỉ có ý tưởng muốn được ở bên anh, cùng anh vượt qua nỗi đau của căn bệnh ung thư quái ác. Cô tin rằng tình yêu có một sức mạnh kỳ diệu, tới nỗi bệnh tật cũng có thể từ bỏ anh để trả anh về với cô, về với tình yêu nhưng cô hằng mong ước. Đó là những gì bạn nghĩ!
Bên tấm ảnh phóng to của anh, mẹ chồng thống khổ kêu lên: "Vì sao lại thế này, đàn ông? Sao con lại sinh ra một đứa con bất hiếu nhưng lại bỏ rơi con và đi trước như thế này!". Mấy người láng giềng tới thăm, vừa ra tới cổng đã nói vọng lại: “Anh chàng thật đen thui. Chết rồi vợ anh cũng ko rơi nửa giọt nước mắt! ”. Một người khác trả lời: “Đúng vậy, lúc còn sống, anh ta đã hành tội mọi người tới mức phải bỏ nhà ra đi. Hiện giờ là thời kì để truy cập một lần nữa! Cũng chỉ vì nghĩa, ko vì tình! ".
Cho tới lúc chú Út hét lên: "Chị ơi, chị làm thế nào đây!". Mọi người vừa đổ về. Cô nằm bất tỉnh nhân sự trên sàn, mái tóc đen nhánh xõa ra làm nổi trội nước da trắng ngần của cô. Láng giềng xúm vào, người cạo gió, xoa dầu. Cu Bin hốt hoảng lay vai mẹ: "Mẹ, đừng chết!"
Tất nhiên là cô đấy chưa chết. Họ cũng nhìn thấy hai giọt nước mắt rơi từ khóe mắt cô. Hãy khóc đi, có nhẽ nó sẽ khiến bạn bớt thống khổ hơn.
Mẹ & Con – Bà gục kế bên quan tài của chồng. Nỗi đau tột cùng khiến cô ko thể khóc. Cu Bin ngờ ngạc bắt tay chị gái hỏi: “Ba, mẹ đâu? Mẹ nói đưa con về nhà gặp bố kia! Con muốn gặp bố …”. Mỏi mệt hỏi mãi ko thấy mẹ trả lời, nhưng con. nhìn cô đấy vật vã, khóc lóc nhưng lạ thay, một người chồng yêu vợ thật lòng sẽ có 6 tín hiệu này … Bị phạt vì … ‘dám’ tuyên bố ‘ko yêu vợ’ ‘Quan hệ vợ chồng’ sau lúc có con
Mẹ chồng bỗng nấc lên trên điện thoại: “Tôi đi vào! Nó trông con dù sao cũng là quan hệ vợ chồng. Tới cuối đời có bỏ nó đi ko? “
Cô luôn nghe lời mẹ chồng. Chỉ có một lần chị biết mình nghe lời mình đã sai, đó là lần anh đẩy chị vào góc nhà, một tay nắm tóc, tay kia đánh vào mặt chị. Nó đã xảy ra bao nhiêu lần, tôi ko thể nhớ nổi. Chỉ biết từ lúc mất việc. Nhưng lần này, mẹ chồng ko chịu đòn cho cô, cô chỉ biết gào thét: “Bà có chấp thuận buông con dâu của tôi ko? Kẻ thất bại đó! “Sau đó, cô khuỵu xuống, như thể cô yếu ớt, nhắm mắt nhắm mũi lại. Cô đấy tới để giúp mẹ mình: “Mẹ mẹ!” Anh ta ngừng đấu tranh, hoảng sợ và quay lại. Sau đó để mẹ đỡ mẹ dậy. Anh ngồi bất động, đôi mắt vẫn đỏ hoe, mơ hồ nhìn về phía xa xăm …
Một buổi chiều, lúc đi làm về, cô thấy mẹ đang gói quần áo của chú Bin vào một chiếc giỏ lớn. Cô vuốt ve từng cái rất tỉ mỉ và cẩn thận. Thỉnh thoảng, anh lại giơ một tay lên để ngăn dòng nước mắt. Từ xa, cô đã quan sát được hành vi kỳ lạ của mẹ mình. Trông thấy bước chân thân thuộc, cô quay lại:
– Hân, em là một cô gái hiếu thảo và tốt bụng. Tôi chỉ tiếc đàn ông mình kém may mắn nên ko biết nâng niu, trân trọng người vợ mẫu mực như con đẻ. Mẹ ko nghĩ tới ngày con phải xa con, Bin, cháu trai đáng yêu của mẹ. Nhưng thà em bớt đau mỗi lúc thấy anh bị nó hành tội. Mẹ có hiểu ko?
Nước mắt cô trào ra. Người mẹ nhưng cô ko bao giờ nghĩ tới chỉ là mẹ chồng, làm sao cô ko hiểu được cô. Từ ngày về làm dâu, cô thu được sự mến thương, chăm sóc thật tình của mẹ chồng.
Tình yêu giúp cô đấy vượt qua nỗi đau thể xác một cách nhẹ nhõm. Tôi yêu bạn. Hay nói đúng hơn, cả hai đã có một tình yêu rất đẹp trước hôn nhân. Tưởng đâu đó là nền tảng cho muôn thuở, nhưng ko ngờ… cu Bin ra đời chưa đầy một năm thì mất việc. Có một vài nơi khác đi làm, nhưng mỗi nơi chỉ được nghỉ vài tháng. Anh hay uống rượu, lần nào về cũng say. Anh gục trước nhà, đợi chị ra, anh mới lảm nhảm: “Chị ơi! “Anh thật bất tài phải ko? Anh chỉ là thằng vô dụng, ko lo được cho vợ con”.. Hơn người nào hết, chị hiểu lòng tự trọng vốn có của một người đàn ông. Đó là lý do vì sao cô đấy giữ yên lặng. Tôi kỳ vọng bạn sẽ vượt qua khoảng thời kì buồn chán này để mở đầu lại. Ko ngờ, anh ngày càng uống nhiều hơn. Ngay cả con cái ông cũng ko quan tâm, suốt ngày chỉ biết rượu chè. Cô ko ngờ mọi chuyện lại trở thành nghiêm trọng tương tự, nhất là lúc nghe mẹ chồng gợi ý nên ra khỏi nhà.
Vì vậy, bạn thực sự đi! Trước lúc lên xe, cô nói lại với chú Út: “Tôi phải chăm sóc mẹ nhiều hơn là hỗ trợ em gái. Người già thường thấy tiếc cho mình! “. Chú Út rưng rưng gật đầu. Vì vậy, cô đã mang theo đứa nhỏ. Đó có phải là lần cuối cùng cô nghe lời mẹ, và cũng là sai trái lớn nhất của cô.
Kể từ ngày mẹ chồng gọi điện báo hung tin, người chị như tàn tạ. Ra vào cả ngày. Cô vẫn ko thể tin được căn bệnh ung thư gan lại có thể quật ngã anh nhanh chóng tương tự. Anh ta còn quá trẻ, ba mươi lăm tuổi, thừa sức để người ta làm lại từ đầu. Mỗi ngày cô đấy vẫn kì vọng điều tuyệt vời đó tới với bạn. Lúc đó, cô trở lại bên anh với mối tình đầu. Tới chiều, chị bán tín bán nghi gọi lại cho chú Út. Anh lặp lại với cô một lần nữa những gì Mẹ vừa nói:“Vâng, thưa cô, vào ngay. Anh đấy yếu quá!”
Cô nói chuyện với bố mẹ để vào Nam thăm chồng. Bất thần, bố cô hét lên:
“Em vẫn ko biết xấu hổ đúng ko?” Nó hành tội bạn, mẹ nó đuổi bạn đi chưa đủ sao? Tôi tuyệt đối cấm cô đi đâu!
Cô quỳ dưới chân cha và khóc:
– Anh đấy có nỗi khổ riêng nhưng bố, mẹ chồng và các con tôi nữa, ko như lời bạn nói đâu!
– Cô còn dám cãi lời tôi? Những đứa trẻ hư. Muốn đi thì cút đi, đừng quay lại ngôi nhà này!
Bất chấp thái độ gay gắt của bố, cô vẫn quyết định đi.
Ngồi cùng xe với cô là một phụ nữ còn khá trẻ. Gương mặt ko trang điểm nhưng trông tươi tỉnh, rạng rỡ. Thỉnh thoảng, cô đấy lại đưa điện thoại lên tai và nói rất nhỏ với những lời thiết tha: “Vâng, tôi ko say sóng như lần trước. Thank you! “.” Mình đã đi pass rồi, pass kiểu gì vậy? Cho mình hỏi lại mình sẽ cho bạn biết nhé! “ Cô đoán ở đầu dây bên kia là chồng của người phụ nữ. Nhất là ánh mắt rất trìu mến của mẹ lúc nhìn Bin. Đánh liều, cô đấy hỏi:
– Bạn có con nhỏ?
Người phụ nữ rất thân thiết:
– Chưa chị ạ! Anh đấy ở xa nên chúng tôi chưa thể có con.
– Hóa ra chồng chị làm việc trong Nam?
– Ko, anh đấy đi cai nghiện rồi chị ạ!
Người phụ nữ có vẻ xấu hổ lúc nói điều đó. Nhưng lạ thay, gương mặt cô vẫn lộ rõ vẻ tự hào lúc nhắc tới chồng. Hình như xuất phát từ tình yêu.
– Tôi xin lỗi!
– Ko vấn đề gì. Con người người nào nhưng ko có lỗi lầm, phải ko? Tôi tin, chỉ cần tôi giúp anh đấy vượt qua quãng thời kì này, chúng tôi nhất mực sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau …
Thành thị xuất hiện dưới làn mưa trắng xóa.
Từ xa, cô đã nhìn thấy chú Út trong chiếc đồ mưa màu cỏ úa khô héo. Cu Bin sợ anh ko nhìn thấy, hét lên: “Anh ơi! “Bin đây, chú Út!”. Anh vẫy tay và nhận lấy nó từ tay cô: “Cu Bin lớn thế này rồi hả? Cháu trai của ông đẹp trai thật đấy! “. Cô nhanh chóng hỏi: “Chú…”, nhưng chú Út ko nghe, hoặc cố tình ko nghe nhưng giật lấy chiếc cặp từ tay em gái rồi chạy theo cu Bin. Anh chàng, ngồi trong xe hai ngày chắc khó chịu lắm!
Quãng đường bạn phải đi bộ để tới nhà. Anh quay sang cô và nói: “Có chuyện thế này, chị ơi!”. Quả thực óc quan sát của cô ko tồi, cô biết ngay là phải xảy ra chuyện. Vì vậy, bạn đã sẵn sàng trước: “Nói với tôi!”. Một ánh mắt mong đợi và một ánh mắt có vẻ khó diễn tả thành lời: “Vấn đề là… là…”. Đột nhiên, có tiếng của hai người đàn ông đuổi theo, kèm theo một tiếng hét rất lớn: “Tên trộm”. Một cánh tay của anh rất mạnh khiến cô ngã về phía chú Út đỡ cô dậy, lo lắng hỏi: “Bạn có ổn ko!”. “Ko sao đâu, chú! Nhưng chuyện lúc nãy…”. Vừa hỏi xong, một giọng phụ nữ càu nhàu: “Hãy bước sang một bên để mọi người vẫn có thể giao dịch!”.
Thì ra cô đang đứng giữa chợ. Ở đây ồn ĩ kinh khủng. Âm thanh của bán hàng, chào hàng, giá thầu và đấu tranh. Tất cả tạo nên một thứ âm thanh hỗn tạp tới mức khó có thể phân biệt được nội dung của từng câu chuyện. Người đi chợ phải nhét hết vào tai những điều đó. Mãi tới gần cuối chợ, cô mới tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của hai người lớn tuổi. Một bà lão đang ngồi vẫy ruồi trước rổ cá khô, còn một người đàn ông thì co ro dưới chiếc ô che mưa bị thủng vài lỗ: “Mưa gió em đi đâu?”– người phụ nữ kia hỏi. Ông lão đang tìm khoảng trống để nhổ miếng trầu đỏ trong mồm, mồm lẩm nhẩm đáp lại: “Tới đám tang, thằng đàn ông cô giáo cuối hẻm đó! Chết rồi, uống nhiều quá! “
Bạn vừa nghe thấy gì? Người chị tê tái, trời đất như tối sầm lại. Ôi trời ơi, có nhẽ nào…
Cô gục kế bên quan tài của chồng. Nỗi đau tột cùng khiến cô ko thể khóc. Cu Bin ngờ ngạc bắt tay chị hỏi: “Ba, mẹ đâu? Mẹ nói đưa con về nhà gặp người cha kia! Con muốn gặp ba …”. Mỏi mệt hỏi mãi ko thấy cô đấy trả lời, nhìn cô đấy vật vã khóc lóc nhưng thấy lạ.
Chú Út quỳ xuống bên cô và nói rất khẽ:
“Trước lúc chết, anh đấy muốn gặp em và chú Bin lần cuối. Cho tới lúc ko đợi được nữa, anh mới nói với gia đình để cô được nhìn mặt lần cuối. Nhưng… tiếc bệnh của anh đấy nên phải sớm đóng quan tài! ”.
Khuôn mặt cô đấy vẫn trống rỗng, như thể nó ko có vấn đề gì. Cô đấy thậm chí còn không kể tới việc đi quãng đường dài như thế này để gặp anh lần cuối. Cô chỉ có ý tưởng muốn được ở bên anh, cùng anh vượt qua nỗi đau của căn bệnh ung thư quái ác. Cô tin rằng tình yêu có một sức mạnh kỳ diệu, tới nỗi bệnh tật cũng có thể từ bỏ anh để trả anh về với cô, về với tình yêu nhưng cô hằng mong ước. Đó là những gì bạn nghĩ!
Bên tấm ảnh phóng to của anh, mẹ chồng thống khổ kêu lên: “Vì sao lại thế này, đàn ông? Sao con lại sinh ra một đứa con bất hiếu nhưng lại bỏ rơi con và đi trước như thế này!”. Mấy người láng giềng tới thăm, vừa ra tới cổng đã nói vọng lại: “Anh chàng thật đen thui. Chết rồi vợ anh cũng ko rơi nửa giọt nước mắt! ”. Một người khác trả lời: “Đúng vậy, lúc còn sống, anh ta đã hành tội mọi người tới mức phải bỏ nhà ra đi. Hiện giờ là thời kì để truy cập một lần nữa! Cũng chỉ vì nghĩa, ko vì tình! “.
Cho tới lúc chú Út hét lên: “Chị ơi, chị làm thế nào đây!”. Mọi người vừa đổ về. Cô nằm bất tỉnh nhân sự trên sàn, mái tóc đen nhánh xõa ra làm nổi trội nước da trắng ngần của cô. Láng giềng xúm vào, người cạo gió, xoa dầu. Cu Bin hốt hoảng lay vai mẹ: “Mẹ, đừng chết!”
Tất nhiên là cô đấy chưa chết. Họ cũng nhìn thấy hai giọt nước mắt rơi từ khóe mắt cô. Hãy khóc đi, có nhẽ nó sẽ khiến bạn bớt thống khổ hơn.
#Khóc #đi #biết #đâu #sẽ #làm #vơi #bớt #khổ #đau
[rule_3_plain]#Khóc #đi #biết #đâu #sẽ #làm #vơi #bớt #khổ #đau
Mẹ&Con – Chị gục xuống bên quan tài chồng. Nỗi đau cào xé khiến chị ko thể bật thành tiếng khóc. Cu Bin cứ ngờ ngạc lắc lắc tay chị hỏi: “Ba đâu hả mẹ? Mẹ nói đưa con về gặp ba kia nhưng! Con muốn gặp ba …”. Hỏi chán chẳng thấy mẹ trả lời nó lại nhìn qua bà đang vật vã than khóc nhưng xa lạ. Chồng thương vợ thật lòng sẽ có 6 biểu thị này… Bị phạt tiền vì… ‘dám’ tuyên bố ‘ko yêu vợ’ “Quan hệ” vợ chồng sau lúc có con
Quan hệ nhiều lần trong tuần có phải là tần suất “lý tưởng”?
Người nào là người có trách nhiệm giữ lửa hôn nhân?
Hôn nhân sứt mẻ vì vợ ko muốn quan hệ với chồng
Mẹ chồng chị bỗng nấc lên từng tiếng trong điện thoại: “Con vô đi! Nó trông con lắm, dù gì cũng là tình nghĩa vợ chồng. Không lẽ con bỏ mặc nó ngay cả thời khắc cuối của cuộc đời thế sao?”.
Chị lúc nào cũng răm rắp nghe lời mẹ chồng. Duy cái lần chị biết mình đã sai trái lúc nghe theo lời bà, đó là lần anh dúi chị vào góc nhà, một tay nắm tóc, tay kia đánh túi bụi vào mặt vào bụng chị. Sự việc đấy đã diễn ra lần thứ bao nhiêu rồi, chị ko thể nhớ. Chỉ biết kể từ thời khắc anh bị mất việc. Nhưng lần này, mẹ chồng chị ko ôm đỡ những đòn đánh cho chị, bà chỉ gào lên:“Mày có chịu buông con dâu tao ra ko hả? Cái thằng vô giáo dục kia!”.Rồi bà khụy xuống, người như lả đi, hai mắt nhắm hẳn lại. Chị tới đỡ mẹ: “Mẹ, mẹ ơi!”. Anh thôi ko đánh nữa, hốt hoảng quay lại. Rồi để mặc cho chị đỡ mẹ dậy. Anh ngồi như bất động, đôi mắt vẫn còn đỏ ngàu, mơ hồ ngó xa xăm…
Một buổi trưa đi làm về, chị thấy mẹ đang xếp những bộ quần áo của cu Bin vô một cái giỏ rộng. Bà vuốt từng cái rất tỉ mẩn, kỹ lưỡng. Thỉnh thoảng lại đưa một chiếc lên chặn dòng nước mắt đang rơi. Từ xa, chị đã quan sát thái độ lạ lùng của mẹ. Trông thấy tiếng bước chân thân thuộc, bà quay lại:
– Hân ạ, con là một đứa con gái hiếu thảo lại tốt bụng. Chỉ tiếc thằng đàn ông mẹ vô phước nên nó ko biết nâng niu, quý trọng người vợ mẫu mực như con. Mẹ ko nghĩ tới ngày phải xa con, xa cháu Bin đáng yêu của mẹ. Nhưng thà như thế mẹ đỡ đau lòng hơn mỗi lúc nhìn con bị nó hành tội. Con có hiểu cho mẹ ko?
Nước mắt chị trào ra. Người mẹ nhưng chưa bao giờ chị nghĩ chỉ là mẹ chồng mình, làm sao nhưng chị ko hiểu mẹ. Từ ngày mới về làm dâu, chị đã thu được tình mến thương, đùm bọc rất thật tình của mẹ chồng.
Tình yêu giúp chị vượt qua nỗi đau thể xác một cách nhẹ nhõm. Chị yêu anh. Hay nói đúng hơn cả hai đều có một tình yêu rất đẹp trước lúc tiến tới hôn nhân. Tưởng đâu đó đã là nền tảng cho sự vĩnh cửu, nào ngờ… Cu Bin ra đời chưa đầy một năm thì anh bị mất việc. Có làm tiếp vài nơi khác, nhưng mỗi nơi chỉ được vài tháng lại nghỉ. Anh hay uống rượu, mỗi lần về lại say khướt. Anh gục ngay trước cửa nhà, đợi cho chị ra tới anh lảm nhảm: “Anh bất tài lắm phải ko em? Anh chỉ là thằng vô dụng nên không thể nuôi vợ nuôi con được”. Hơn người nào hết, chị hiểu tính tự trọng có sẵn trong một người đàn ông. Vì thế nhưng chị yên lặng. Chị hi vọng anh sẽ vượt qua thời kì ngao ngán này để làm lại từ đầu. Ko ngờ càng ngày anh càng uống nhiều. Cả con anh cũng ko ngó ngàng tới, suốt ngày anh chỉ biết tới rượu. Chị ko nghĩ sự việc lại trở thành trầm trọng như thế, nhất là lúc nghe mẹ chồng yêu cầu chị nên đi khỏi nhà.
Vậy nhưng chị đi thật! Trước lúc lên xe, chị với lại dặn chú Út: “Em phải quan tâm mẹ nhiều hơn giúp chị. Người già thường hay tủi thân lắm đấy!”. Chú Út rưng rưng nước mắt gật đầu. Thế là chị bồng con đi. Đó phải chăng là lần cuối cùng chị nghe lời mẹ, cũng là lần sai trái nhất của chị.
Từ hôm mẹ chồng gọi ra báo tin, người chị lần thần cả ra. Suốt ngày cứ đi ra đi vào. Chị vẫn ko tin chứng ung thư gan có thể vật ngã anh nhanh tới thế. Anh còn trẻ quá, cái tuổi ba mươi lăm thừa khả năng để người ta làm lại từ đầu. Từng ngày chị vẫn mong đợi điều tuyệt diệu đấy sẽ tới với anh. Lúc đó, chị trở lại bên anh cùng với tình yêu như thủa lúc đầu. Chiều, chị bán tín bán nghi gọi điện về cho chú Út. Chú lập lại với chị một lần nữa cái điều mẹ vừa nói:“Vâng chị ạ, chị vô ngay đi. Anh đấy yếu lắm rồi!”.
Chị thưa chuyện với bố mẹ để vào Nam thăm chồng. Ko ngờ bố chị quát lên:
– Mày vẫn chưa biết nhục hả con? Nó hành tội mày, mẹ nó còn xua đuổi mày như thế chưa đủ sao? Tao cấm tuyệt đối, mày ko được đi đâu hết!
Chị quỳ xuống chân bố nhưng bật khóc:
– Anh đấy có nỗi khổ riêng nhưng bố, cả mẹ chồng con nữa, ko giống như bố nói đâu!
– Mày còn dám cãi tao hả? Đồ con cái hư thân. Nếu muốn đi mày đi luôn đi, đừng trở lại cái nhà này nữa!
Mặc cho thái độ bố gay gắt, chị vẫn quyết định đi.
Ngồi chung toa với chị là một phụ nữ còn khá trẻ. Khuân mặt ko trang điểm nhưng trông sáng ngời, rạng rỡ. Thỉnh thoảng chị lại đưa điện thoại lên tai, nói rất nhỏ nhẹ những câu từ nghe tha thiết: “Vâng, em ko say tàu như lần trước. Cảm ơn anh!”. “Em đã đi qua một cái đèo, nhưng đèo gì đấy nhỉ. Để em hỏi lại rồi sẽ báo anh!”. Chị đoán ngay đầu dây bên kia chính là chồng của người phụ nữ. Nhất là lúc nhìn vào cặp mắt rất trìu mến mỗi lúc chị ta nhìn cu Bin. Đánh liều, chị hỏi:
– Chị có cháu nhỏ rồi chứ ạ?
Người phụ nữ tỏ ra rất thân thiết:
– Chưa chị ạ! Anh đấy ở xa nên chúng em chưa thể sinh cháu.
– Té ra chồng chị công việc tận trong Nam à?
– Ko, anh đấy đi cai nghiện chị ạ!
Người phụ nữ vẻ như ngại ngùng lúc nói ra điều đó. Nhưng lạ thay, trên khuân mặt chị ta vẫn bộc lên một niềm tự hào lúc nhắc tới chồng. Hình như xuất phát từ tình yêu.
– Tôi xin lỗi nhé!
– Ko có gì đâu chị. Con người người nào nhưng chẳng có lỗi lầm phải ko chị. Em tin, chỉ cần em giúp anh đấy vượt qua thời kì này, nhất mực chúng em sẽ hạnh phúc bên nhau mãi …
Thành thị xuất hiện dưới làn mưa trắng xóa.
Từ xa chị đã nhìn thấy chú Út trong chiếc đồ mưa màu cỏ úa. Cu Bin sợ chú ko thấy, nó hét lên: “Bin đây nè, chú Út!”. Chú đưa tay vẫy vẫy rồi đón nó từ tay chị: “Cu Bin lớn thế này rồi cơ à? Cháu của chú bảnh trai thật đấy!”. Chị hỏi vội: “Anh chú …”, nhưng chú Út ko nghe, hay cố tình ko nghe, chú xách lấy túi đồ từ tay chị, chạy đuổi theo cu Bin. Cái thằng, ngồi trên xe hai ngày chắc nó khó chịu lắm!
Quãng đường phải dắt bộ để vào nhà. Chú quay sang nói với chị: “Có chuyện này chị ạ!”. Quả là óc quan sát của chị ko tồi, chị biết ngay phải có chuyện gì đó. Nên chị đã sẵn sàng trước: “Chú nói đi!”. Một cái nhìn kì vọng và một cái nhìn vẻ như khó khăn lúc phải diễn tả cái điều sẽ nói: “Chuyện là … là …”. Bất thần có tiếng rượt đuổi của hai người đàn ông, kèm theo tiếng la rất thanh: “Thằng trộm cướp”. Một cú huých tay của gã rất mạnh khiến chị té nhào về phía chú Út, chú đỡ chị lên, lo lắng hỏi: “Chị ko sao chứ ạ!”. “Ko sao chú à! Nhưng chuyện lúc nãy …”. Chị vừa hỏi tới đó thì có tiếng một phụ nữ gắt gỏng: “Làm ơn né sang một bên cho người ta còn giao thương chứ!”.
Thì ra chị đang đứng giữa chợ. Nơi đây ồn ĩ kinh khủng. Những tiếng rao bán, chào mời, ngả giá, cả cã cọ nhau. Tất cả tạo lên một thứ âm thanh tạp nhạp tới nỗi khó nhưng phân biệt được nội dung của từng câu chuyện. Người đi chợ cứ phải nhét hết chừng đấy vào tai. Mãi tới gần cuối chợ, chị mới nghe được cuộc hội thoại của hai người lớn tuổi. Một bà cụ đang ngồi phe phẩy đuổi ruồi trước mấy rổ cá khô và một người lụp xụp dưới chiếc dù che mưa đã lủng vài chỗ: “Đi đâu mưa gió thế này hả cụ?”– bà kia hỏi. Cụ già đang tìm một khoảng trống để nhổ miếng trầu đỏ ao trong mồm, lẩm nhẩm đáp lại bằng giọng mỉa mai: “Đi đám ma, cái thằng con bà giáo ở cuối hẻm đấy! Nó chết rồi, uống rượu nhiều quá đấy nhưng!”
Chị vừa nghe gì đấy nhỉ? Người chị đờ đẫn ra, đất trời như tối sầm lại. Trời ạ, lẽ nào…
Chị gục xuống bên quan tài chồng. Nỗi đau cào xé khiến chị ko thể bật thành tiếng khóc. Cu Bin cứ ngờ ngạc lắc lắc tay chị hỏi: “Ba đâu hả mẹ? Mẹ nói đưa con về gặp ba kia nhưng! Con muốn gặp ba …”. Hỏi chán chẳng thấy mẹ trả lời nó lại nhìn qua bà đang vật vã than khóc nhưng xa lạ.
Chú Út quỳ kế bên chị, nói rất khẽ :
“Anh đấy trước lúc chết muốn được nhìn mặt chị với cu Bin lần cuối. Mãi tới lúc ko thể chờ được, anh lại dặn người thân để cho chị nhìn mặt anh lần cuối. Nhưng … xin lỗi chị vì chứng bệnh của anh đấy nên buộc lòng phải đóng nắp quan tài sớm!”.
Mặt chị vẫn trơ ra, như thể điều đó có gì là quan trọng đâu. Chị cũng không kể tới chuyện vượt qua đoạn đường dài thế này để nhìn anh lần cuối. Chị chỉ có ý tưởng muốn được ở bên anh, cùng anh vượt qua cơn đau của chứng bênh ung thư quái ác. Chị tin tình yêu có một sức mạnh kỳ diệu, để ngay cả bệnh tật cũng từ bỏ anh để trả anh về với chị, về với mến thương nhưng chị mong ước xưa nay. Đấy, chị đã nghĩ như thế!
Bên tấm ảnh của anh được phóng lớn, mẹ chồng chị gào lên thảm thiết: “Sao thế này hả con. Mẹ nhưng lại sinh ra cái thằng bất hiếu bỏ mẹ nhưng đi trước như thế này à!”. Mấy người láng giềng tới thăm, ra tới đầu cổng còn nói vọng lại: “Cái thằng thật vô phước. Chết nhưng ngay cả vợ nó cũng ko rơi tới nửa giọt nước mắt!”. Một người khác đáp lại: “Cũng phải thôi, lúc sống nó hành tội người ta tới mức phải bỏ nhà nhưng đi kia nhưng. Giờ về thăm cũng có phước lắm rồi! Cũng cũng chỉ vì cái nghĩa chứ còn tình cảm gì!”.
Mãi tới lúc chú Út la lên: “Chị ơi, chị làm sao thế này!”. Mọi người mới đổ dồn quay vào. Chị bất tỉnh nhân sự nằm soài ra nền nhà, mái tóc đen óng bung ra làm nổi trội nước da tái nhợt của chị. Mấy người láng giềng vây quanh, người cạo gió người xoa dầu. Cu Bin hốt hoảng lăn vào lay lay vai mẹ: “Mẹ ơi, mẹ đừng chết!”.
Đương nhiên là chị ko chết. Họ còn nhìn thấy hai giọt nước mắt lăn ra từ khoé mắt chị. Khóc đi, biết đâu sẽ làm chị vơi bớt thống khổ hơn.
Tags:
#Khóc #đi #biết #đâu #sẽ #làm #vơi #bớt #khổ #đau
[rule_2_plain]#Khóc #đi #biết #đâu #sẽ #làm #vơi #bớt #khổ #đau
[rule_2_plain]#Khóc #đi #biết #đâu #sẽ #làm #vơi #bớt #khổ #đau
[rule_3_plain]Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Khóc #đi #biết #đâu #sẽ #làm #vơi #bớt #khổ #đau