Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex vui lòng ghi nhớ tên miền mới để dễ dàng truy cập!
Ôi chao… Tôi lớn lên bên bờ Tam Giang ngập mặn…
Những buổi chiều ko mây trắng lững lờ trôi…
Ở Huế, vào những ngày mưa buồn nhưng mà người ta vẫn gọi là mưa thối, tôi chọn một góc nhỏ trong quán cà phê yên tĩnh thân thuộc, nhâm nhi chút cà phê đen và châm thuốc, suy nghĩ linh tinh. Đợt dịch Covid này kéo dài quá lâu rồi, nó làm mọi thứ đình trệ và tác động rất nhiều tới cuộc sống của gia đình tôi, nỗi lo cơm áo gạo tiền và những gánh nặng hàng ngày khiến tôi thương mẹ ở quê vô cùng. Cô đấy đã cho tôi cả tuổi thanh xuân và hiện giờ vẫn thế. Ký ức về mẹ lại ùa về, tuy chưa có ý định viết sách gì nhưng trên Truyenheo.net thấy nhiều truyện hay nên cũng viết đôi dòng cho cả nhà cùng đọc để tiêu khiển. dịch bệnh này. .
Mẹ tôi tên Giang, sinh ra tại một làng quê nghèo của Huế, cuộc đời một tay mẹ tảo tần, có tôi nhưng mẹ chưa bao giờ được lấy làm vợ.
Mẹ tôi thường kể, hồi còn nhỏ bà là một cô gái xinh xẻo nơi mẹ tôi ở, trai làng cũng tới ve vãn nhiều nhưng bà chẳng quan tâm tới người nào. Thân hình của mẹ gọn ghẽ, cao ráo và vẫn giữ dáng từ thời trẻ tới giờ. Hiện giờ, mẹ tôi đã 41 tuổi nhưng trông mẹ vẫn còn rất trẻ, gương mặt thanh nhã, đôi mắt rất hiền, nụ cười và giọng nói nhẹ nhõm rất đặc trưng của người con gái Huế.
Năm mẹ cô tốt nghiệp cấp 3, cô thi đậu vào trường Đại học Sư phạm, vì thành thị khá xa nhà nên cô phải khăn gói lên thành thị ở trọ học. Mẹ sống với một chị trong xóm để san sớt chi phí với nhau vì ông bà ko có nhiều tiền nên khó nuôi em đi học. Ngoài thời kì đi học, mẹ cô đi làm gia sư và xin việc ở quán cà phê để kiếm thêm thu nhập. Cuộc sống cứ thế trôi qua cho tới hết năm thứ 2 đại học thì tôi gặp một người đàn ông ở quán cà phê nơi tôi làm việc bán thời kì, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn từ đó, ước mơ của tôi là được làm cô giáo, đứng trên đỉnh cao. của danh sách. bục và có một gia đình hạnh phúc phổ biến.
Mẹ nói rằng anh thường chọn một góc nhỏ yên tĩnh để ngồi, hàng ngày ngồi và thường gọi một ly cà phê đen nóng với nửa bao thuốc lá. Đôi mắt người đó đượm buồn và gần như đơn độc, hiếm thấy ngồi cùng người nào. Lúc mẹ yêu cầu vào làm đồ uống, anh chỉ cười nhẹ và nói: “Cho con tương tự”. Lúc đầu, mẹ tôi ko quan tâm, nhưng qua ngày, và vì sự đặc trưng của người này, tôi quan tâm nhiều hơn.
Người này có mái tóc gợn sóng, rẽ ngôi giữa, khuôn mặt khá thư sinh, nói chung là đẹp trai kiểu hiền lành, cũng là gu của mẹ tôi. Dần dần, lúc có khách tới thăm, cô đấy cũng hỏi han nhiều hơn, đại loại là: “Anh có thấy em hay ngồi một mình ko?”, Rồi: “Em đi học hay đi làm ở trường nào?”… Người đó cũng nhẹ nhõm trả lời. rồi bắt chuyện với mẹ, rồi làm quen, rồi quen.
Những câu chuyện ngày càng dài ra, những ấn tượng ngày càng sâu đậm, tới một hôm anh mời mẹ đi ăn chè bắp và bún hến Vỹ Dạ, đây là buổi hò hẹn trước tiên của cả hai, và được mẹ chấp nhận lời mời đồng hành. người sau lúc hoàn thành công việc và thu dọn shop.
Trên chiếc xe đạp ọp ẹp lúc đấy, mẹ và người đàn ông đấy đã cùng nhau trải qua những tháng ngày tươi đẹp, hàng ngày nhìn nhau âu yếm bên quán cà phê, góc phố thân quen. Tối chở nhau đi ăn, có lúc ra bờ sông Hương dạo chơi, cuộc sống cứ nhẹ nhõm trôi qua như thế. Lúc đó, do ông bà nội ngoại khá khe khắt và sống với chị gái trong xóm nên mẹ chị hầu như ko đưa cháu về nhà chơi, cũng giấu cháu đồng hành vì sợ cháu nói với gia đình. tới đón cô đấy ở cổng trường để chở cô đấy đi làm và cô đấy cũng ko cho. Những gì tôi biết về anh khá ít, chỉ biết anh là người ngoài Nghệ An vào đây ở trọ, theo học trường Nông Lâm, khoa Thú y. Anh đấy cũng ít bằng hữu nên mẹ tôi cũng ít gặp bằng hữu của anh đấy. Tình yêu học trò ngô nghê tương tự…
Thời đó, chuyện hò hẹn cũng gặp khá nhiều khó khăn vì chưa có điện thoại như hiện giờ. Chỉ là kể cho nhau nghe về lộ trình ngày mai và hứa rồi gặp nhau chứ ko có ngày nào là tình cờ cả. Rồi lâu dần, anh rủ mẹ vào phòng trọ chơi, nấu bếp chung, chuyện gì tới cũng vào phòng trọ đó. Một thời kì sau, mẹ tôi mang bầu tôi nhưng mà tôi ko biết, lúc về quê nghỉ hè, mẹ mở màn ốm nghén. Chị trong phòng nghĩ mẹ tôi có vấn đề gì đó về sức khỏe nên nhắn tin cho bà nội đưa tôi đi khám. Lúc thầy thuốc thông báo mẹ tôi mang thai, mặt bà tôi tối sầm lại và cuộc sống của bà mở màn khó khăn từ đó.
Mẹ tôi xấu hổ với bằng hữu nên bỏ học, ông bà nội ko cho về quê ngoại, coi như mẹ tôi ko tồn tại trên đời này. Chuyện mẹ tôi mang thai lúc đang đi học là chủ đề nóng trong làng và mẹ tôi ko đủ dũng cảm để quay lại đối chất với dư luận. Mẹ cho biết lúc đó ko liên lạc được với người đàn ông này nên bà tới nơi gần anh ta thuê phòng và đợi anh ta đi học về. Mẹ tôi ngày nào cũng sang phòng anh vì tôi ko biết lúc nào anh về Huế. Những ngày hy vọng, bụng bầu mở màn có, mẹ ngày càng mỏi mệt, tâm lý hoang mang cộng thêm lần đầu mang thai nên mẹ cứ nỗ lực sống qua ngày nhưng ko biết phải làm sao.
Rồi anh cũng vào, mẹ tôi mừng như chết trôi vớ được cọc. Lúc tôi gặp anh và kể những gì anh đã trải qua và xem phải làm gì tiếp theo, anh chỉ thở dài và nói rằng người ta đang học hành, ko có khả năng lo cho mẹ con em. Hiện giờ về nhà gặp mẹ anh đấy người ta cũng sợ lắm, về quê cũng sợ vì gia đình mình cũng rất phong kiến và mẹ anh đấy cũng khó tính lắm nên ko biết báo đáp. .
Bao nhiêu kỳ vọng của cô giờ đã trở thành thất vọng nặng nề, cô lạc đường, người đàn ông cũng mở màn tránh mặt cô, cửa phòng trọ đóng chặt và quán cà phê cô làm việc cũng ko còn người nào tới lui. Mẹ mở màn tưởng tượng cuộc sống trước mắt. Tới lúc người nặng ko đi làm được nữa, bà chủ quán cà phê còn bảo nghỉ đi tuyển người khác, nguồn thu nhập gần như ko còn, tiền thuê nhà cũng ko gánh nổi nên chị quyết định ra đi. Lúc đó, mẹ tôi chỉ nghĩ rằng, cứ ra biển nhưng mà sống, dù sao vớt tôm cá cũng kiếm sống qua ngày. Và thế là tôi bỏ tất cả để đi, kể cả người đàn ông đó, tôi vẫn ko biết anh ta quê ở đâu, nhà kiểu gì …
Mẹ tôi tới một làng chài nghèo ở Lăng Cô, rào tạm một chỗ trên bãi cát vắng gần làng, nhặt từng cành dương, từng chiếc lá, đi khất thực từng khúc nứa còn sót lại để gom các nơi ra vào. . Thấy mẹ nhỏ nhỏ, chửa hoang một mình, anh chị em trong xóm cũng thương tình giúp một tay, rồi cũng dựng tạm một căn lều đủ đương đầu với mưa to gió lớn. Mẹ tôi sinh tôi trong một đêm mưa gió và những người lớn tuổi trong làng đã hỗ trợ. Mẹ đặt tên con là Hat, sau 20 năm kể lại quá khứ mẹ vẫn ghét…
Hồi ức về mẹTác giả Lxdng
Hình Ảnh về: Hồi ức về mẹTác giả Lxdng
Video về: Hồi ức về mẹTác giả Lxdng
Wiki về Hồi ức về mẹTác giả Lxdng
Hồi ức về mẹTác giả Lxdng -
Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex vui lòng ghi nhớ tên miền mới để dễ dàng truy cập!
Ôi chao… Tôi lớn lên bên bờ Tam Giang ngập mặn…
Những buổi chiều ko mây trắng lững lờ trôi…
Ở Huế, vào những ngày mưa buồn nhưng mà người ta vẫn gọi là mưa thối, tôi chọn một góc nhỏ trong quán cà phê yên tĩnh thân thuộc, nhâm nhi chút cà phê đen và châm thuốc, suy nghĩ linh tinh. Đợt dịch Covid này kéo dài quá lâu rồi, nó làm mọi thứ đình trệ và tác động rất nhiều tới cuộc sống của gia đình tôi, nỗi lo cơm áo gạo tiền và những gánh nặng hàng ngày khiến tôi thương mẹ ở quê vô cùng. Cô đấy đã cho tôi cả tuổi thanh xuân và hiện giờ vẫn thế. Ký ức về mẹ lại ùa về, tuy chưa có ý định viết sách gì nhưng trên Truyenheo.net thấy nhiều truyện hay nên cũng viết đôi dòng cho cả nhà cùng đọc để tiêu khiển. dịch bệnh này. .
Mẹ tôi tên Giang, sinh ra tại một làng quê nghèo của Huế, cuộc đời một tay mẹ tảo tần, có tôi nhưng mẹ chưa bao giờ được lấy làm vợ.
Mẹ tôi thường kể, hồi còn nhỏ bà là một cô gái xinh xẻo nơi mẹ tôi ở, trai làng cũng tới ve vãn nhiều nhưng bà chẳng quan tâm tới người nào. Thân hình của mẹ gọn ghẽ, cao ráo và vẫn giữ dáng từ thời trẻ tới giờ. Hiện giờ, mẹ tôi đã 41 tuổi nhưng trông mẹ vẫn còn rất trẻ, gương mặt thanh nhã, đôi mắt rất hiền, nụ cười và giọng nói nhẹ nhõm rất đặc trưng của người con gái Huế.
Năm mẹ cô tốt nghiệp cấp 3, cô thi đậu vào trường Đại học Sư phạm, vì thành thị khá xa nhà nên cô phải khăn gói lên thành thị ở trọ học. Mẹ sống với một chị trong xóm để san sớt chi phí với nhau vì ông bà ko có nhiều tiền nên khó nuôi em đi học. Ngoài thời kì đi học, mẹ cô đi làm gia sư và xin việc ở quán cà phê để kiếm thêm thu nhập. Cuộc sống cứ thế trôi qua cho tới hết năm thứ 2 đại học thì tôi gặp một người đàn ông ở quán cà phê nơi tôi làm việc bán thời kì, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn từ đó, ước mơ của tôi là được làm cô giáo, đứng trên đỉnh cao. của danh sách. bục và có một gia đình hạnh phúc phổ biến.
Mẹ nói rằng anh thường chọn một góc nhỏ yên tĩnh để ngồi, hàng ngày ngồi và thường gọi một ly cà phê đen nóng với nửa bao thuốc lá. Đôi mắt người đó đượm buồn và gần như đơn độc, hiếm thấy ngồi cùng người nào. Lúc mẹ yêu cầu vào làm đồ uống, anh chỉ cười nhẹ và nói: "Cho con tương tự". Lúc đầu, mẹ tôi ko quan tâm, nhưng qua ngày, và vì sự đặc trưng của người này, tôi quan tâm nhiều hơn.
Người này có mái tóc gợn sóng, rẽ ngôi giữa, khuôn mặt khá thư sinh, nói chung là đẹp trai kiểu hiền lành, cũng là gu của mẹ tôi. Dần dần, lúc có khách tới thăm, cô đấy cũng hỏi han nhiều hơn, đại loại là: “Anh có thấy em hay ngồi một mình ko?”, Rồi: “Em đi học hay đi làm ở trường nào?”… Người đó cũng nhẹ nhõm trả lời. rồi bắt chuyện với mẹ, rồi làm quen, rồi quen.
Những câu chuyện ngày càng dài ra, những ấn tượng ngày càng sâu đậm, tới một hôm anh mời mẹ đi ăn chè bắp và bún hến Vỹ Dạ, đây là buổi hò hẹn trước tiên của cả hai, và được mẹ chấp nhận lời mời đồng hành. người sau lúc hoàn thành công việc và thu dọn shop.
Trên chiếc xe đạp ọp ẹp lúc đấy, mẹ và người đàn ông đấy đã cùng nhau trải qua những tháng ngày tươi đẹp, hàng ngày nhìn nhau âu yếm bên quán cà phê, góc phố thân quen. Tối chở nhau đi ăn, có lúc ra bờ sông Hương dạo chơi, cuộc sống cứ nhẹ nhõm trôi qua như thế. Lúc đó, do ông bà nội ngoại khá khe khắt và sống với chị gái trong xóm nên mẹ chị hầu như ko đưa cháu về nhà chơi, cũng giấu cháu đồng hành vì sợ cháu nói với gia đình. tới đón cô đấy ở cổng trường để chở cô đấy đi làm và cô đấy cũng ko cho. Những gì tôi biết về anh khá ít, chỉ biết anh là người ngoài Nghệ An vào đây ở trọ, theo học trường Nông Lâm, khoa Thú y. Anh đấy cũng ít bằng hữu nên mẹ tôi cũng ít gặp bằng hữu của anh đấy. Tình yêu học trò ngô nghê tương tự…
Thời đó, chuyện hò hẹn cũng gặp khá nhiều khó khăn vì chưa có điện thoại như hiện giờ. Chỉ là kể cho nhau nghe về lộ trình ngày mai và hứa rồi gặp nhau chứ ko có ngày nào là tình cờ cả. Rồi lâu dần, anh rủ mẹ vào phòng trọ chơi, nấu bếp chung, chuyện gì tới cũng vào phòng trọ đó. Một thời kì sau, mẹ tôi mang bầu tôi nhưng mà tôi ko biết, lúc về quê nghỉ hè, mẹ mở màn ốm nghén. Chị trong phòng nghĩ mẹ tôi có vấn đề gì đó về sức khỏe nên nhắn tin cho bà nội đưa tôi đi khám. Lúc thầy thuốc thông báo mẹ tôi mang thai, mặt bà tôi tối sầm lại và cuộc sống của bà mở màn khó khăn từ đó.
Mẹ tôi xấu hổ với bằng hữu nên bỏ học, ông bà nội ko cho về quê ngoại, coi như mẹ tôi ko tồn tại trên đời này. Chuyện mẹ tôi mang thai lúc đang đi học là chủ đề nóng trong làng và mẹ tôi ko đủ dũng cảm để quay lại đối chất với dư luận. Mẹ cho biết lúc đó ko liên lạc được với người đàn ông này nên bà tới nơi gần anh ta thuê phòng và đợi anh ta đi học về. Mẹ tôi ngày nào cũng sang phòng anh vì tôi ko biết lúc nào anh về Huế. Những ngày hy vọng, bụng bầu mở màn có, mẹ ngày càng mỏi mệt, tâm lý hoang mang cộng thêm lần đầu mang thai nên mẹ cứ nỗ lực sống qua ngày nhưng ko biết phải làm sao.
Rồi anh cũng vào, mẹ tôi mừng như chết trôi vớ được cọc. Lúc tôi gặp anh và kể những gì anh đã trải qua và xem phải làm gì tiếp theo, anh chỉ thở dài và nói rằng người ta đang học hành, ko có khả năng lo cho mẹ con em. Hiện giờ về nhà gặp mẹ anh đấy người ta cũng sợ lắm, về quê cũng sợ vì gia đình mình cũng rất phong kiến và mẹ anh đấy cũng khó tính lắm nên ko biết báo đáp. .
Bao nhiêu kỳ vọng của cô giờ đã trở thành thất vọng nặng nề, cô lạc đường, người đàn ông cũng mở màn tránh mặt cô, cửa phòng trọ đóng chặt và quán cà phê cô làm việc cũng ko còn người nào tới lui. Mẹ mở màn tưởng tượng cuộc sống trước mắt. Tới lúc người nặng ko đi làm được nữa, bà chủ quán cà phê còn bảo nghỉ đi tuyển người khác, nguồn thu nhập gần như ko còn, tiền thuê nhà cũng ko gánh nổi nên chị quyết định ra đi. Lúc đó, mẹ tôi chỉ nghĩ rằng, cứ ra biển nhưng mà sống, dù sao vớt tôm cá cũng kiếm sống qua ngày. Và thế là tôi bỏ tất cả để đi, kể cả người đàn ông đó, tôi vẫn ko biết anh ta quê ở đâu, nhà kiểu gì ...
Mẹ tôi tới một làng chài nghèo ở Lăng Cô, rào tạm một chỗ trên bãi cát vắng gần làng, nhặt từng cành dương, từng chiếc lá, đi khất thực từng khúc nứa còn sót lại để gom các nơi ra vào. . Thấy mẹ nhỏ nhỏ, chửa hoang một mình, anh chị em trong xóm cũng thương tình giúp một tay, rồi cũng dựng tạm một căn lều đủ đương đầu với mưa to gió lớn. Mẹ tôi sinh tôi trong một đêm mưa gió và những người lớn tuổi trong làng đã hỗ trợ. Mẹ đặt tên con là Hat, sau 20 năm kể lại quá khứ mẹ vẫn ghét…
[rule_{ruleNumber}] [box type=”note” align=”” class=”” color:red;”>Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex vui lòng ghi nhớ tên miền mới để dễ dàng truy cập!
Ôi chao… Tôi lớn lên bên bờ Tam Giang ngập mặn…
Những buổi chiều không mây trắng lững lờ trôi…
Ở Huế, vào những ngày mưa buồn mà người ta vẫn gọi là mưa thối, tôi chọn một góc nhỏ trong quán cà phê yên tĩnh quen thuộc, nhâm nhi chút cà phê đen và châm thuốc, suy nghĩ linh tinh. Đợt dịch Covid này kéo dài quá lâu rồi, nó làm mọi thứ đình trệ và ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống của gia đình tôi, nỗi lo cơm áo gạo tiền và những gánh nặng hàng ngày khiến tôi thương mẹ ở quê vô cùng. Cô ấy đã cho tôi cả tuổi thanh xuân và bây giờ vẫn thế. Ký ức về mẹ lại ùa về, tuy chưa có ý định viết sách gì nhưng trên Truyenheo.net thấy nhiều truyện hay nên cũng viết đôi dòng cho cả nhà cùng đọc để giải trí. dịch bệnh này. .
Mẹ tôi tên Giang, sinh ra tại một làng quê nghèo của Huế, cuộc đời một tay mẹ tần tảo, có tôi nhưng mẹ chưa bao giờ được lấy làm vợ.
Mẹ tôi thường kể, hồi còn nhỏ bà là một cô gái xinh xắn nơi mẹ tôi ở, trai làng cũng đến tán tỉnh nhiều nhưng bà chẳng để ý đến ai. Thân hình của mẹ gọn gàng, cao ráo và vẫn giữ dáng từ thời trẻ đến giờ. Bây giờ, mẹ tôi đã 41 tuổi nhưng trông mẹ vẫn còn rất trẻ, gương mặt thanh tú, đôi mắt rất hiền, nụ cười và giọng nói nhẹ nhàng rất đặc trưng của người con gái Huế.
Năm mẹ cô tốt nghiệp cấp 3, cô thi đậu vào trường Đại học Sư phạm, vì thành phố khá xa nhà nên cô phải khăn gói lên thành phố ở trọ học. Mẹ sống với một chị trong xóm để chia sẻ chi phí với nhau vì ông bà không có nhiều tiền nên khó nuôi em đi học. Ngoài thời gian đi học, mẹ cô đi làm gia sư và xin việc ở quán cà phê để kiếm thêm thu nhập. Cuộc sống cứ thế trôi qua cho đến hết năm thứ 2 đại học thì tôi gặp một người đàn ông ở quán cà phê nơi tôi làm việc bán thời gian, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn từ đó, ước mơ của tôi là được làm cô giáo, đứng trên đỉnh cao. của danh sách. bục và có một gia đình hạnh phúc bình thường.
Mẹ nói rằng anh thường chọn một góc nhỏ yên tĩnh để ngồi, hàng ngày ngồi và thường gọi một ly cà phê đen nóng với nửa bao thuốc lá. Đôi mắt người đó đượm buồn và gần như đơn độc, hiếm thấy ngồi cùng ai. Khi mẹ yêu cầu vào làm đồ uống, anh chỉ cười nhẹ và nói: “Cho con như vậy”. Lúc đầu, mẹ tôi không để ý, nhưng qua ngày, và vì sự đặc biệt của người này, tôi để ý nhiều hơn.
Người này có mái tóc gợn sóng, rẽ ngôi giữa, khuôn mặt khá thư sinh, nói chung là đẹp trai kiểu hiền lành, cũng là gu của mẹ tôi. Dần dần, khi có khách đến thăm, cô ấy cũng hỏi han nhiều hơn, đại loại là: “Anh có thấy em hay ngồi một mình không?”, Rồi: “Em đi học hay đi làm ở trường nào?”… Người đó cũng nhẹ nhàng trả lời. rồi bắt chuyện với mẹ, rồi làm quen, rồi quen.
Những câu chuyện ngày càng dài ra, những ấn tượng ngày càng sâu đậm, đến một hôm anh mời mẹ đi ăn chè bắp và bún hến Vỹ Dạ, đây là buổi hẹn hò đầu tiên của cả hai, và được mẹ chấp nhận lời mời đi cùng. người sau khi hoàn thành công việc và dọn dẹp cửa hàng.
Trên chiếc xe đạp ọp ẹp khi ấy, mẹ và người đàn ông ấy đã cùng nhau trải qua những tháng ngày tươi đẹp, hàng ngày nhìn nhau âu yếm bên quán cà phê, góc phố thân quen. Tối chở nhau đi ăn, có khi ra bờ sông Hương dạo chơi, cuộc sống cứ nhẹ nhàng trôi qua như thế. Khi đó, do ông bà nội ngoại khá khắt khe và sống với chị gái trong xóm nên mẹ chị hầu như không đưa cháu về nhà chơi, cũng giấu cháu đi cùng vì sợ cháu nói với gia đình. đến đón cô ấy ở cổng trường để chở cô ấy đi làm và cô ấy cũng không cho. Những gì tôi biết về anh khá ít, chỉ biết anh là người ngoài Nghệ An vào đây ở trọ, theo học trường Nông Lâm, khoa Thú y. Anh ấy cũng ít bạn bè nên mẹ tôi cũng ít gặp bạn bè của anh ấy. Tình yêu học trò ngây ngô như vậy…
Thời đó, chuyện hẹn hò cũng gặp khá nhiều khó khăn vì chưa có điện thoại như bây giờ. Chỉ là kể cho nhau nghe về lịch trình ngày mai và hẹn rồi gặp nhau chứ không có ngày nào là ngẫu nhiên cả. Rồi lâu dần, anh rủ mẹ vào phòng trọ chơi, nấu ăn chung, chuyện gì đến cũng vào phòng trọ đó. Một thời gian sau, mẹ tôi mang bầu tôi mà tôi không biết, khi về quê nghỉ hè, mẹ bắt đầu ốm nghén. Chị trong phòng nghĩ mẹ tôi có vấn đề gì đó về sức khỏe nên nhắn tin cho bà nội đưa tôi đi khám. Khi bác sĩ thông báo mẹ tôi mang thai, mặt bà tôi tối sầm lại và cuộc sống của bà bắt đầu khó khăn từ đó.
Mẹ tôi xấu hổ với bạn bè nên bỏ học, ông bà nội không cho về quê ngoại, coi như mẹ tôi không tồn tại trên đời này. Chuyện mẹ tôi mang thai khi đang đi học là chủ đề nóng trong làng và mẹ tôi không đủ can đảm để quay lại đối chất với dư luận. Mẹ cho biết lúc đó không liên lạc được với người đàn ông này nên bà đến nơi gần anh ta thuê phòng và đợi anh ta đi học về. Mẹ tôi ngày nào cũng sang phòng anh vì tôi không biết khi nào anh về Huế. Những ngày chờ đợi, bụng bầu bắt đầu có, mẹ ngày càng mệt mỏi, tâm lý hoang mang cộng thêm lần đầu mang thai nên mẹ cứ cố gắng sống qua ngày nhưng không biết phải làm sao.
Rồi anh cũng vào, mẹ tôi mừng như chết đuối vớ được cọc. Khi tôi gặp anh và kể những gì anh đã trải qua và xem phải làm gì tiếp theo, anh chỉ thở dài và nói rằng người ta đang học hành, không có khả năng lo cho mẹ con em. Bây giờ về nhà gặp mẹ anh ấy người ta cũng sợ lắm, về quê cũng sợ vì gia đình mình cũng rất phong kiến và mẹ anh ấy cũng khó tính lắm nên không biết báo đáp. .
Bao nhiêu hy vọng của cô giờ đã biến thành thất vọng nặng nề, cô lạc đường, người đàn ông cũng bắt đầu tránh mặt cô, cửa phòng trọ đóng chặt và quán cà phê cô làm việc cũng không còn ai lui tới. Mẹ bắt đầu hình dung cuộc sống trước mắt. Đến khi người nặng không đi làm được nữa, bà chủ quán cà phê còn bảo nghỉ đi tuyển người khác, nguồn thu nhập gần như không còn, tiền thuê nhà cũng không gánh nổi nên chị quyết định ra đi. Lúc đó, mẹ tôi chỉ nghĩ rằng, cứ ra biển mà sống, dù sao vớt tôm cá cũng kiếm sống qua ngày. Và thế là tôi bỏ tất cả để đi, kể cả người đàn ông đó, tôi vẫn không biết anh ta quê ở đâu, nhà kiểu gì …
Mẹ tôi đến một làng chài nghèo ở Lăng Cô, rào tạm một chỗ trên bãi cát vắng gần làng, nhặt từng cành dương, từng chiếc lá, đi khất thực từng khúc nứa còn sót lại để gom các nơi ra vào. . Thấy mẹ nhỏ bé, chửa hoang một mình, anh chị em trong xóm cũng thương tình giúp một tay, rồi cũng dựng tạm một căn lều đủ chống chọi với mưa to gió lớn. Mẹ tôi sinh tôi trong một đêm mưa gió và những người lớn tuổi trong làng đã giúp đỡ. Mẹ đặt tên con là Hat, sau 20 năm kể lại quá khứ mẹ vẫn ghét…
[/box]#Hồi #ức #về #mẹTác #giả #Lxdng
[rule_3_plain]#Hồi #ức #về #mẹTác #giả #Lxdng
Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!
Phần 1À ơi… Tôi lớn lên bờ Tam Giang nước mặn…
Những chiều ko mây trắng lững lờ trôi…
Huế, những ngày mưa buồn nhưng mà người ta vẫn gọi là mưa thối trời thối đất, tôi chọn một góc nhỏ trong quán cafe yên ắng thân thuộc, nhấp chút cafe đen và đốt điếu thuốc ngồi nghĩ ngợi linh tinh. Đợt dịch Covid này kéo dài quá, nó làm đình trệ mọi thứ và tác động nhiều tới cuộc sống của gia đình tôi, nỗi lo cơm áo gạo tiền và những gồng gánh thường nhật làm tôi thương người mẹ ở quê của tôi vô cùng. Bà đã giành cả thanh xuân cho tôi và tới giờ vẫn vậy. Những hồi ức lúc nghĩ tới mẹ lại ùa về trong tôi, tuy chẳng có ý định viết truyện viết sách gì, nhưng vào truyenheo.net thấy nhiều truyện hay quá nên cũng viết đôi dòng để cả nhà đọc giải khuây cho qua đợt dịch này.
Mẹ tôi tên Giang, sinh ra ở làng quê nghèo của Huế, cuộc sống tới nay một tay mẹ gồng gánh nuôi tôi, mẹ có tôi nhưng chưa hề được mang danh phận là một người vợ.
Mẹ thường kể với tôi, thời thiếu nữ mẹ thuộc loại xinh của nơi mẹ tôi sống, trai làng cũng tới ve vãn nhiều nhưng mẹ cũng chẳng để mắt tới người nào. Vóc người mẹ gọn ghẽ, thuôn thả cao và vẫn giữ dáng từ thời trẻ tới hiện giờ. Nay mẹ tôi 41 tuổi nhưng nom vẫn rất trẻ, khuôn mặt mẹ thanh nhã, ánh mắt mẹ rất hiền, nụ cười và giọng nói nhẹ nhõm đặc trưng của người con gái Huế.
Năm mẹ tốt nghiệp phổ thông, mẹ thi đỗ vào Đại học Sư phạm, vì ở thành thị khá xa nhà nên mẹ phải khăn gói lên thành thị ở trọ để học. Mẹ ở cùng một chị ở trong xóm để san sớt chi phí với nhau vì ông bà ngoại cũng ko dư dả gì nên việc trợ cấp cho mẹ đi học cũng vất vả. Ngoài đi học, mẹ đi dạy thêm và xin phục vụ ở quán cafe để kiếm thêm thu nhập. Cuộc sống cứ thế trôi tới hết năm 2 đại học, lúc đấy mẹ gặp một người đàn ông nơi quán cafe mẹ làm thêm, và cuộc đời mẹ thay đổi hoàn toàn từ đó, ước mơ của mẹ là được làm cô giáo, đứng trên bục giảng và có một gia đình hạnh phúc phổ biến.
Mẹ kể người đấy hay chọn một góc nhỏ yên ắng để ngồi, ngày nào cũng ngồi và thường gọi 1 cốc cafe đen nóng cùng với nửa bao thuốc lá. Ánh mắt người đấy cứ thoáng buồn và hầu như chỉ ngồi một mình, rất hiếm lúc thấy ngồi cùng người nào. Lúc mẹ tới hỏi để vào làm đồ uống thì người đấy chỉ mỉm cười nhẹ nhẹ và nói: “Cho anh như cũ”. Lúc đầu mẹ cũng ko quan tâm, nhưng ngày này qua ngày khác và chính vì sự đặc trưng của người này nên mẹ đã quan tâm nhiều hơn.
Người này tóc bồng bềnh, chẻ ngôi giữa, khuôn mặt khá thư sinh, nói chung là đẹp trai kiểu nhẹ nhõm, cũng thuộc gu mẹ thích. Dần dà, những lúc quán vãn khách, mẹ cũng hỏi han nhiều hơn, nhưng cũng đại loại như: “Em thấy anh hay ngồi một mình nhỉ?”, Rồi: “Anh học trường nào hay đi làm rồi?”… Người đấy cũng trả lời nhẹ nhõm, rồi cũng bắt chuyện lại mẹ, rồi làm quen, rồi quen hơn.
Những câu chuyện một ngày một dài, những ấn tượng một ngày một sâu, và tới một hôm người đấy rủ mẹ đi ăn chè bắp và bún hến bên Vỹ Dạ, đây là lần hò hẹn trước tiên của cả hai người, và mẹ đã nhận lời đi với người đấy sau lúc tan làm và thu dọn ở quán xong.
Trên chiếc xe đạp cọc cạch thời đấy, mẹ và người đàn ông đấy đã trải qua những tháng ngày đẹp cùng nhau, hàng ngày nhìn nhau âu yếm ở quán cafe và cái góc thân thuộc. Tối tới thì chở nhau lúc thì đi ăn, lúc thì ra bờ sông Hương dạo mát, cuộc sống cứ nhẹ nhõm trôi tương tự. Thời đấy do ông bà ngoại khá nghiêm khắc trong chuyện yêu đương và ở cùng chị trong xóm nên mẹ hầu như ko đưa người đấy về trọ chơi, cũng giấu chị ở cùng vì sợ chị kể lại với gia đình, lâu lâu người đấy muốn tới đón mẹ ở cổng trường để chở mẹ đi làm mẹ cũng ko cho. Những gì mẹ biết về người đấy cũng khá ít, chỉ biết người ta quê ở ngoài Nghệ An và vào đây ở trọ, học trường Nông Lâm, khoa Thú y. Người đấy cũng ít bằng hữu nên mẹ cũng ít lúc gặp bằng hữu của ông đấy. Tình yêu sinh viên thơ ngây là vậy…
Lúc đấy, việc hò hẹn cũng khá khó khăn vì ko có điện thoại như hiện giờ. Chỉ là nói cho nhau lộ trình ngày mai và hứa trước rồi gặp nhau chứ cũng ko có kiểu hò hẹn đột xuất tùy hứng. Rồi dần dà, người đấy mời mẹ về phòng trọ chơi, nấu bếp với nhau và cái gì tới cũng tới trong căn phòng trọ đấy. Một thời kì sau mẹ có bầu tôi nhưng ko biết, lúc người đấy về quê nghỉ hè thì mẹ mở màn có hiện tượng nghén. Chị ở cùng phòng tưởng mẹ tôi có vấn đề sức khỏe gì nên nhắn bà ngoại của tôi lên dẫn đi khám. Lúc thầy thuốc báo là mẹ tôi có bầu, mặt bà ngoại tôi tối sầm lại và cuộc đời mẹ mở màn những chuỗi ngày vất vả từ đó.
Mẹ xấu hổ với bằng hữu nên nghỉ học, ông bà ngoại từ mặt ko cho về quê và coi như ko có mẹ tôi tồn tại trên cõi đời này. Chuyện mẹ tôi có bầu trong lúc đang đi học thời khắc đấy là một chủ đề nóng trong làng và mẹ tôi cũng ko đủ dũng cảm để về đương đầu với dư luận. Mẹ kể lúc đấy mẹ ko thể nào liên lạc được với người đàn ông đấy, vì vậy mẹ sang chỗ gần ông đấy ở trọ thuê phòng và chờ ông đấy vào học. Ngày nào mẹ cũng sang phòng ông đấy vì cũng ko biết lúc nào ông đấy mới vào lại Huế. Những tháng ngày hy vọng, bụng thì mở màn có, mẹ thì ngày càng mệt hơn, tâm lý hoang mang cùng với lần đầu có thai nên mẹ cứ nỗ lực sống qua ngày chứ ko biết làm gì hơn.
Rồi người đấy cũng vào, mẹ mừng như chết trôi vớ được cọc. Mẹ gặp người đấy kể những gì đã trải qua và xem tiếp theo nên làm thế nào thì người đấy chỉ thở dài và bảo người ta đang học hành, ko đủ khả năng nuôi mẹ và con. Giờ về quê gặp gia đình của mẹ người ta cũng rất sợ, báo về nhà thì cũng sợ vì gia đình người ta cũng rất phong kiến và mẹ của ông đấy cũng rất khó tính nên chưa biết phải báo thế nào.
Bao nhiêu kỳ vọng của mẹ nay đã chuyển thành sự thất vọng nặng nề, mẹ mất phương hướng, người đàn ông đấy cũng mở màn tránh né mẹ, cửa trọ đóng im ỉm và quán cafe mẹ làm nay người ta cũng ko sang nữa. Mẹ đã mở màn mường tượng ra quãng đời trước mắt mình. Tới lúc người nặng nề, ko làm được nữa thì chủ quán cafe cũng bảo mẹ nghỉ để tuyển người khác, nguồn thu nhập gần như ko còn, tiền trọ ko gồng gánh được, thế là mẹ quyết định ra đi. Lúc đấy, mẹ chỉ nghĩ được rằng, cứ về miền biển để sống, dù sao nhặt nhạnh được con tôm con cá vẫn qua được ngày. Và thế là mẹ bỏ tất cả để đi, kể cả người đàn ông đấy, mẹ vẫn chưa biết được ông đấy gốc ở đâu, nhà cửa ra sao…
Mẹ đi về một làng chài nghèo ở Lăng Cô, rào tạm một chỗ ở bãi cát trống ven làng, nhặt nhạnh từng nhánh dương, từng cái lá, đi xin từng miếng cót thừa để quây nơi chui ra chui vào. Thấy mẹ nhỏ nhắn, bầu bì lại một mình, các anh các chú ở trong xóm cũng thương tình tạo điều kiện cho người một tay, rồi mẹ cũng dựng được căn lều tạm đủ để chống mưa to gió lớn. Mẹ sinh ra tôi trong một đêm mưa tầm tã và các cô lớn tuổi trong làng đỡ tạo điều kiện cho. Mẹ đặt tên tôi là Hận, sau 20 năm lúc nhắc tới những gì đã qua, mẹ vẫn hận…
#Hồi #ức #về #mẹTác #giả #Lxdng
[rule_2_plain]#Hồi #ức #về #mẹTác #giả #Lxdng
[rule_2_plain]#Hồi #ức #về #mẹTác #giả #Lxdng
[rule_3_plain]Phân mục: Truyện sex hay
Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Hồi #ức #về #mẹTác #giả #Lxdng