Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu muốn gửi truyện vui lòng gửi vào email [email protected]!
Truyện này là phần tiếp theo của truyện Hồi ức, nếu bạn nào chưa đọc truyện này thì có thể đọc tại đây: https://www.sex-shoponline.net/hoi-uc/
Ngày 14 tháng 3 năm 20…
Đang làm thuê trường ở khu công nghiệp Đà Nẵng, tôi bất thần thu được tin nhắn của cô đấy sau hơn 4 tháng ko liên lạc với nhau. Bởi vì bạn đã giận tôi vì một câu chuyện khá ngớ ngẩn nhưng mà tôi sẽ kể vào một lúc nào đó. Dù biết đó là lỗi của mình, tôi đã chủ động gọi điện xin lỗi cô đấy nhưng cô đấy vẫn nhất quyết ko trả lời. Sau nhiều lần gọi cho em, em biết rằng lần này có nhẽ sẽ kết thúc mối tình với em từ đây. Tôi đã tự trách mình vì sự thiếu khôn khéo của mình lúc nói chuyện với phụ nữ. Mặc dù lúc đó chúng tôi đang trú mưa tại khách sạn, nhưng lời nói của tôi đã khơi dậy niềm tự hào lớn lao của cô đấy…
Cô đấy dứt khoát bỏ tôi và ko nghe điện thoại với những lời trách móc lạnh lùng. Nhân dịp doanh nghiệp trúng thầu xây dựng ngoài Đà Nẵng, tôi tự nguyện tìm về đó làm một thời kì để quên cô đấy và quên đi mối tình khá hạnh phúc của tôi với cô đấy. Có nhẽ em sẽ tìm được một nửa thích hợp mới để dễ quên em hơn, dân xây dựng chắc ko khó tránh khỏi những chuyện nhăng nhít như thế này đâu.
Thế rồi em ở nơi này đã hơn bốn tháng với công việc bận rộn hàng ngày trên công trường khiến anh ko còn thời kì nghĩ tới em nữa. Cô gái lầu xanh đã ngủ với tôi ko biết bao nhiêu lần. Điều này giống như tôi đã nói với bạn trước đây. Tôi cũng ko mong gặp lại cô đấy nên tập trung vào công việc và kiếm được một khoản kha khá.
Thế nhưng mà tưởng đã quên, chiều nay trên đường rời công trường trở về trại, tôi thu được tin nhắn của các bạn hỏi thăm sức khỏe rồi về công việc. Sau một thời kì, tôi mạnh dạn gọi điện nói chuyện với cô đấy thì được biết cô đấy đang ở Hà Nội đi công việc với sếp.
Giọng chị vui vẻ như ko có chuyện cãi vã nào trong 4 tháng qua khiến tôi cảm thấy thích thú và vui lây:
– Bạn đi làm bao nhiêu ngày rồi?
– Mới một ngày thôi.
– Có thật ko? Lúc nào bạn về SG?
– Ba ngày nữa.
– Đã bao lâu rồi?
– Lần này đi với ông chủ có nhiều việc quan trọng nên mất nhiều thời kì tương tự.
– Chắc anh vui lắm phải ko?
– Vâng, rất vui.
– Biết ngay nhưng mà.
– Biết phải nói gì.
– Sau đó các con có thể gặp lại bố mẹ và bằng hữu của mình phải ko?
– Tốt đấy. Vâng tôi thích bạn rất nhiều.
– Bạn đoán đúng rồi.
– Tôi thích nó nhưng nó còn thiếu… thiếu…
– Tôi đang thiếu cái gì?
Tôi hào hứng hỏi cô đấy. Giọng cô đấy thì thầm vào tai tôi:
– Đang nhớ bạn.
Bối rối, tôi hỏi lại cô đấy:
– Có thật ko?
– Bộ ko còn tin Giang này nữa?
– Tin đi.
– Vì sao bạn lại hỏi tôi câu đó?
Tôi ngập ngừng trả lời cô đấy:
“Bởi vì anh sợ em vẫn còn giận anh.”
Giọng tôi trầm và buồn.
– Thôi, đừng nói về chuyện đó nữa, được ko?
– Đúng.
Đột nhiên, cô đấy trở thành vui vẻ lúc cô đấy cười và hỏi tôi:
– Còn muốn gặp Giang ko?
– Tất nhiên là thế rồi.
– Có thật ko?
– Có thật.
– Vậy anh có dám bay ra Hà Nội thăm em ko?
Tôi khá bất thần, vậy nếu vừa mừng vừa lo vì công việc mình đang làm ko thu xếp được thì sao?
– Lúc nào?
– Hiện nay? Nếu bạn có thể bay ra ngoài, thì bạn sẽ có thể làm bất kỳ điều gì bạn muốn.
Cô đấy nói và cười với cái kiểu cười khá thoải mái và dâm đãng trong đó như bao lần vào nhà nghỉ với tôi trước đây.
Tôi biết rõ rằng bạn thích đùa và thử thách tôi. Tôi nói đùa:
– Có thật ko?
– Thật đấy, Giang chưa bao giờ nói sai, em nhớ ko?
– Nhớ giữ lời hứa, ngày mai anh sẽ bay ra ngoài.
– Bạn có dám?
– Tôi muốn bạn làm điều đó.
– Đừng làm tôi thất vọng, được ko?
– Để tôi xem bạn sắp xếp công việc như thế nào?
– Biết ngay nhưng mà, lúc nói ra thì anh đã có giọng ngập ngừng rồi phải ko?
“Ko phải vì tôi đang nghĩ về ngày mai.
– Anh có quan tâm tới Giang ko?
Giọng nói trách móc tình yêu của cô đấy khiến tôi chột dạ vì nghĩ bốn tháng qua cô đấy đã thực sự quên tôi và có nhẽ cô đấy đã có người đàn ông khác, như tôi vẫn thường nghĩ về một gái lầu xanh như cô đấy.
Như thể biết tôi đang thắc mắc, cô đấy tiếp tục:
“Anh chỉ nói đùa với em thôi, nhưng hiện thời anh rất khó đi phải ko?”
– Tôi có thể đi, nhưng bạn có thể ngày mai?
– Có thật. Tôi chỉ nói đùa thôi, bạn có thực sự đi ko?
– Vậy thì tôi đã nói là tôi muốn có em.
Nhưng tôi sợ bỏ qua công việc của bạn.
Cô đấy hơi lo lắng cho tôi, nhưng tôi ngay tức tốc nói với cô đấy:
– Tôi có thể thu xếp để bay ra ngoài gặp anh vào ngày mai.
– Có thật ko?
– Đó là sự thực.
– Ừ, tự nhiên em thích ở gần tôi lúc này.
– Vậy là bạn?
– VÂNG.
Câu trả lời ngớ ngẩn tới chết người của cô đấy khiến tôi co rúm người ngay tức tốc:
– Bạn có thật sự nhớ tôi ko?
– Tôi thực sự nhớ bạn.
– Ngày mai bạn có bay ra ngoài ko?
– Ừ, anh đợi đã, nếu anh ra được thì gọi ngay cho em, được ko?
– Tôi còn phải đi làm với ông chủ sao?
– Có, nhưng tôi ko thích đi với cô đấy.
– Có chuyện gì vậy cưng?
– Câu chuyện tế nhị. Bất kỳ lúc nào tôi có dịp, tôi sẽ nói với bạn. Tạm biệt, được ko?
– Được rồi, con yêu. Tôi thật sự yêu bạn.
– Bạn có xin lỗi ko?
– Có thật.
– Ghét bạn.
Cô đấy cúp máy khiến tôi cả đêm trằn trọc, khó ngủ, chờ ngày mai sắp xếp chuyến bay ra Hà Nội.
Ko khó để tôi thu xếp chuyến bay một ngày ra Hà Nội để gặp em.
Hồi ức 2
Hình Ảnh về: Hồi ức 2
Video về: Hồi ức 2
Wiki về Hồi ức 2
Hồi ức 2 -
Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu muốn gửi truyện vui lòng gửi vào email [email protected]!
Truyện này là phần tiếp theo của truyện Hồi ức, nếu bạn nào chưa đọc truyện này thì có thể đọc tại đây: https://www.sex-shoponline.net/hoi-uc/
Ngày 14 tháng 3 năm 20…
Đang làm thuê trường ở khu công nghiệp Đà Nẵng, tôi bất thần thu được tin nhắn của cô đấy sau hơn 4 tháng ko liên lạc với nhau. Bởi vì bạn đã giận tôi vì một câu chuyện khá ngớ ngẩn nhưng mà tôi sẽ kể vào một lúc nào đó. Dù biết đó là lỗi của mình, tôi đã chủ động gọi điện xin lỗi cô đấy nhưng cô đấy vẫn nhất quyết ko trả lời. Sau nhiều lần gọi cho em, em biết rằng lần này có nhẽ sẽ kết thúc mối tình với em từ đây. Tôi đã tự trách mình vì sự thiếu khôn khéo của mình lúc nói chuyện với phụ nữ. Mặc dù lúc đó chúng tôi đang trú mưa tại khách sạn, nhưng lời nói của tôi đã khơi dậy niềm tự hào lớn lao của cô đấy…
Cô đấy dứt khoát bỏ tôi và ko nghe điện thoại với những lời trách móc lạnh lùng. Nhân dịp doanh nghiệp trúng thầu xây dựng ngoài Đà Nẵng, tôi tự nguyện tìm về đó làm một thời kì để quên cô đấy và quên đi mối tình khá hạnh phúc của tôi với cô đấy. Có nhẽ em sẽ tìm được một nửa thích hợp mới để dễ quên em hơn, dân xây dựng chắc ko khó tránh khỏi những chuyện nhăng nhít như thế này đâu.
Thế rồi em ở nơi này đã hơn bốn tháng với công việc bận rộn hàng ngày trên công trường khiến anh ko còn thời kì nghĩ tới em nữa. Cô gái lầu xanh đã ngủ với tôi ko biết bao nhiêu lần. Điều này giống như tôi đã nói với bạn trước đây. Tôi cũng ko mong gặp lại cô đấy nên tập trung vào công việc và kiếm được một khoản kha khá.
Thế nhưng mà tưởng đã quên, chiều nay trên đường rời công trường trở về trại, tôi thu được tin nhắn của các bạn hỏi thăm sức khỏe rồi về công việc. Sau một thời kì, tôi mạnh dạn gọi điện nói chuyện với cô đấy thì được biết cô đấy đang ở Hà Nội đi công việc với sếp.
Giọng chị vui vẻ như ko có chuyện cãi vã nào trong 4 tháng qua khiến tôi cảm thấy thích thú và vui lây:
- Bạn đi làm bao nhiêu ngày rồi?
- Mới một ngày thôi.
- Có thật ko? Lúc nào bạn về SG?
- Ba ngày nữa.
- Đã bao lâu rồi?
- Lần này đi với ông chủ có nhiều việc quan trọng nên mất nhiều thời kì tương tự.
- Chắc anh vui lắm phải ko?
- Vâng, rất vui.
- Biết ngay nhưng mà.
- Biết phải nói gì.
- Sau đó các con có thể gặp lại bố mẹ và bằng hữu của mình phải ko?
- Tốt đấy. Vâng tôi thích bạn rất nhiều.
- Bạn đoán đúng rồi.
- Tôi thích nó nhưng nó còn thiếu… thiếu…
- Tôi đang thiếu cái gì?
Tôi hào hứng hỏi cô đấy. Giọng cô đấy thì thầm vào tai tôi:
- Đang nhớ bạn.
Bối rối, tôi hỏi lại cô đấy:
- Có thật ko?
- Bộ ko còn tin Giang này nữa?
- Tin đi.
- Vì sao bạn lại hỏi tôi câu đó?
Tôi ngập ngừng trả lời cô đấy:
"Bởi vì anh sợ em vẫn còn giận anh."
Giọng tôi trầm và buồn.
- Thôi, đừng nói về chuyện đó nữa, được ko?
- Đúng.
Đột nhiên, cô đấy trở thành vui vẻ lúc cô đấy cười và hỏi tôi:
- Còn muốn gặp Giang ko?
- Tất nhiên là thế rồi.
- Có thật ko?
- Có thật.
- Vậy anh có dám bay ra Hà Nội thăm em ko?
Tôi khá bất thần, vậy nếu vừa mừng vừa lo vì công việc mình đang làm ko thu xếp được thì sao?
- Lúc nào?
- Hiện nay? Nếu bạn có thể bay ra ngoài, thì bạn sẽ có thể làm bất kỳ điều gì bạn muốn.
Cô đấy nói và cười với cái kiểu cười khá thoải mái và dâm đãng trong đó như bao lần vào nhà nghỉ với tôi trước đây.
Tôi biết rõ rằng bạn thích đùa và thử thách tôi. Tôi nói đùa:
- Có thật ko?
- Thật đấy, Giang chưa bao giờ nói sai, em nhớ ko?
- Nhớ giữ lời hứa, ngày mai anh sẽ bay ra ngoài.
- Bạn có dám?
- Tôi muốn bạn làm điều đó.
- Đừng làm tôi thất vọng, được ko?
- Để tôi xem bạn sắp xếp công việc như thế nào?
- Biết ngay nhưng mà, lúc nói ra thì anh đã có giọng ngập ngừng rồi phải ko?
“Ko phải vì tôi đang nghĩ về ngày mai.
- Anh có quan tâm tới Giang ko?
Giọng nói trách móc tình yêu của cô đấy khiến tôi chột dạ vì nghĩ bốn tháng qua cô đấy đã thực sự quên tôi và có nhẽ cô đấy đã có người đàn ông khác, như tôi vẫn thường nghĩ về một gái lầu xanh như cô đấy.
Như thể biết tôi đang thắc mắc, cô đấy tiếp tục:
"Anh chỉ nói đùa với em thôi, nhưng hiện thời anh rất khó đi phải ko?"
- Tôi có thể đi, nhưng bạn có thể ngày mai?
- Có thật. Tôi chỉ nói đùa thôi, bạn có thực sự đi ko?
- Vậy thì tôi đã nói là tôi muốn có em.
Nhưng tôi sợ bỏ qua công việc của bạn.
Cô đấy hơi lo lắng cho tôi, nhưng tôi ngay tức tốc nói với cô đấy:
- Tôi có thể thu xếp để bay ra ngoài gặp anh vào ngày mai.
- Có thật ko?
- Đó là sự thực.
- Ừ, tự nhiên em thích ở gần tôi lúc này.
- Vậy là bạn?
- VÂNG.
Câu trả lời ngớ ngẩn tới chết người của cô đấy khiến tôi co rúm người ngay tức tốc:
- Bạn có thật sự nhớ tôi ko?
- Tôi thực sự nhớ bạn.
- Ngày mai bạn có bay ra ngoài ko?
- Ừ, anh đợi đã, nếu anh ra được thì gọi ngay cho em, được ko?
- Tôi còn phải đi làm với ông chủ sao?
- Có, nhưng tôi ko thích đi với cô đấy.
- Có chuyện gì vậy cưng?
- Câu chuyện tế nhị. Bất kỳ lúc nào tôi có dịp, tôi sẽ nói với bạn. Tạm biệt, được ko?
- Được rồi, con yêu. Tôi thật sự yêu bạn.
- Bạn có xin lỗi ko?
- Có thật.
- Ghét bạn.
Cô đấy cúp máy khiến tôi cả đêm trằn trọc, khó ngủ, chờ ngày mai sắp xếp chuyến bay ra Hà Nội.
Ko khó để tôi thu xếp chuyến bay một ngày ra Hà Nội để gặp em.
[rule_{ruleNumber}] [box type=”note” align=”” class=”” color:red;”>Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu muốn gửi truyện vui lòng gửi vào email [email protected]!
Truyện này là phần tiếp theo của truyện Hồi ức, nếu bạn nào chưa đọc truyện này thì có thể đọc tại đây: https://www.sex-shoponline.net/hoi-uc/
Ngày 14 tháng 3 năm 20…
Đang làm công trường ở khu công nghiệp Đà Nẵng, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của cô ấy sau hơn 4 tháng không liên lạc với nhau. Bởi vì bạn đã giận tôi vì một câu chuyện khá ngớ ngẩn mà tôi sẽ kể vào một lúc nào đó. Dù biết đó là lỗi của mình, tôi đã chủ động gọi điện xin lỗi cô ấy nhưng cô ấy vẫn nhất quyết không trả lời. Sau nhiều lần gọi cho em, em biết rằng lần này có lẽ sẽ kết thúc mối tình với em từ đây. Tôi đã tự trách mình vì sự thiếu khéo léo của mình khi nói chuyện với phụ nữ. Mặc dù lúc đó chúng tôi đang trú mưa tại khách sạn, nhưng lời nói của tôi đã khơi dậy niềm tự hào lớn lao của cô ấy…
Cô ấy dứt khoát bỏ tôi và không nghe điện thoại với những lời trách móc lạnh lùng. Nhân dịp công ty trúng thầu xây dựng ngoài Đà Nẵng, tôi tình nguyện tìm về đó làm một thời gian để quên cô ấy và quên đi mối tình khá hạnh phúc của tôi với cô ấy. Có lẽ em sẽ tìm được một nửa phù hợp mới để dễ quên em hơn, dân xây dựng chắc không khó tránh khỏi những chuyện lăng nhăng như thế này đâu.
Thế rồi em ở nơi này đã hơn bốn tháng với công việc bận rộn hàng ngày trên công trường khiến anh không còn thời gian nghĩ đến em nữa. Cô gái điếm đã ngủ với tôi không biết bao nhiêu lần. Điều này giống như tôi đã nói với bạn trước đây. Tôi cũng không mong gặp lại cô ấy nên tập trung vào công việc và kiếm được một khoản kha khá.
Thế mà tưởng đã quên, chiều nay trên đường rời công trường trở về trại, tôi nhận được tin nhắn của các bạn hỏi thăm sức khỏe rồi về công việc. Sau một thời gian, tôi mạnh dạn gọi điện nói chuyện với cô ấy thì được biết cô ấy đang ở Hà Nội đi công tác với sếp.
Giọng chị vui vẻ như không có chuyện cãi vã nào trong 4 tháng qua khiến tôi cảm thấy thích thú và vui lây:
– Bạn đi làm bao nhiêu ngày rồi?
– Mới một ngày thôi.
– Có thật không? Khi nào bạn về SG?
– Ba ngày nữa.
– Đã bao lâu rồi?
– Lần này đi với ông chủ có nhiều việc quan trọng nên mất nhiều thời gian như vậy.
– Chắc anh vui lắm phải không?
– Vâng, rất vui.
– Biết ngay mà.
– Biết phải nói gì.
– Sau đó các con có thể gặp lại bố mẹ và bạn bè của mình phải không?
– Tốt đấy. Vâng tôi thích bạn rất nhiều.
– Bạn đoán đúng rồi.
– Tôi thích nó nhưng nó còn thiếu… thiếu…
– Tôi đang thiếu cái gì?
Tôi háo hức hỏi cô ấy. Giọng cô ấy thì thầm vào tai tôi:
– Đang nhớ bạn.
Bối rối, tôi hỏi lại cô ấy:
– Có thật không?
– Bộ không còn tin Giang này nữa?
– Tin đi.
– Tại sao bạn lại hỏi tôi câu đó?
Tôi ngập ngừng trả lời cô ấy:
“Bởi vì anh sợ em vẫn còn giận anh.”
Giọng tôi trầm và buồn.
– Thôi, đừng nói về chuyện đó nữa, được không?
– Đúng.
Đột nhiên, cô ấy trở nên vui vẻ khi cô ấy cười và hỏi tôi:
– Còn muốn gặp Giang không?
– Tất nhiên là thế rồi.
– Có thật không?
– Có thật.
– Vậy anh có dám bay ra Hà Nội thăm em không?
Tôi khá bất ngờ, vậy nếu vừa mừng vừa lo vì công việc mình đang làm không thu xếp được thì sao?
– Khi nào?
– Hiện nay? Nếu bạn có thể bay ra ngoài, thì bạn sẽ có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn.
Cô ấy nói và cười với cái kiểu cười khá thoải mái và dâm đãng trong đó như bao lần vào nhà nghỉ với tôi trước đây.
Tôi biết rõ rằng bạn thích đùa và thách thức tôi. Tôi nói đùa:
– Có thật không?
– Thật đấy, Giang chưa bao giờ nói sai, em nhớ không?
– Nhớ giữ lời hứa, ngày mai anh sẽ bay ra ngoài.
– Bạn có dám?
– Tôi muốn bạn làm điều đó.
– Đừng làm tôi thất vọng, được không?
– Để tôi xem bạn sắp xếp công việc như thế nào?
– Biết ngay mà, khi nói ra thì anh đã có giọng ngập ngừng rồi phải không?
“Không phải vì tôi đang nghĩ về ngày mai.
– Anh có quan tâm đến Giang không?
Giọng nói trách móc tình yêu của cô ấy khiến tôi chột dạ vì nghĩ bốn tháng qua cô ấy đã thực sự quên tôi và có lẽ cô ấy đã có người đàn ông khác, như tôi vẫn thường nghĩ về một gái điếm như cô ấy.
Như thể biết tôi đang thắc mắc, cô ấy tiếp tục:
“Anh chỉ nói đùa với em thôi, nhưng bây giờ anh rất khó đi phải không?”
– Tôi có thể đi, nhưng bạn có thể ngày mai?
– Có thật. Tôi chỉ nói đùa thôi, bạn có thực sự đi không?
– Vậy thì tôi đã nói là tôi muốn có em.
Nhưng tôi sợ bỏ lỡ công việc của bạn.
Cô ấy hơi lo lắng cho tôi, nhưng tôi ngay lập tức nói với cô ấy:
– Tôi có thể thu xếp để bay ra ngoài gặp anh vào ngày mai.
– Có thật không?
– Đó là sự thật.
– Ừ, tự nhiên em thích ở gần tôi lúc này.
– Vậy là bạn?
– VÂNG.
Câu trả lời ngớ ngẩn đến chết người của cô ấy khiến tôi co rúm người ngay lập tức:
– Bạn có thật sự nhớ tôi không?
– Tôi thực sự nhớ bạn.
– Ngày mai bạn có bay ra ngoài không?
– Ừ, anh đợi đã, nếu anh ra được thì gọi ngay cho em, được không?
– Tôi còn phải đi làm với ông chủ sao?
– Có, nhưng tôi không thích đi với cô ấy.
– Có chuyện gì vậy cưng?
– Câu chuyện tế nhị. Bất cứ khi nào tôi có cơ hội, tôi sẽ nói với bạn. Tạm biệt, được không?
– Được rồi, con yêu. Tôi thật sự yêu bạn.
– Bạn có xin lỗi không?
– Có thật.
– Ghét bạn.
Cô ấy cúp máy khiến tôi cả đêm trằn trọc, khó ngủ, chờ ngày mai sắp xếp chuyến bay ra Hà Nội.
Không khó để tôi thu xếp chuyến bay một ngày ra Hà Nội để gặp em.
[/box]#Hồi #ức
[rule_3_plain]#Hồi #ức
Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Truyện này là những phần tiếp theo của truyện Hồi ức, bạn nào chưa đọc truyện này có thể đọc ở đây: https://www.sex-shoponline.net/hoi-uc/Phần 1
Ngày 14 tháng 3 năm 20…
Đang làm việc trên công trường ở khu công nghiệp Đà Nẵng, tôi bất thần thu được tin nhắn của em sau hơn bốn tháng ko hề liên lạc với nhau. Vì em đã giận tôi bởi một câu chuyện khá ngớ ngẩn nhưng mà có dịp tôi sẽ kể. Dầu biết lỗi do tôi gây ra nên tôi đã chủ động gọi em để xin lỗi, nhưng em vẫn từ chối trả lời. Sau rất nhiều lần gọi tôi biết lần này xem chắc đã hoàn thành câu chuyện ngoại tình với em từ đây. Tôi tự trách mình vì sự thiếu tế nhị trong lúc nói chuyện với phụ nữ. Dầu lúc đó chúng tôi lại đang mưa mây trong khách sạn, nhưng câu nói của tôi đã khơi dậy tính tự ái rất lớn của em…
Em dứt khoát bỏ tôi và ko thèm tiếp điện thoại còn kèm theo những lời trách cứ lạnh lùng. Nhân chuyện doanh nghiệp trúng thầu xây cất công trình ngoài Đà Nẵng, tôi xung phong nhìn thấy ngoài đó làm việc một thời kì để quên em và quên đi cuộc tình khá hạnh phúc của tôi và em. Biết đâu tôi lại tìm gặp mối mới để càng dễ quên em hơn, dân xây dựng công trình nên ko khó tránh những chuyện nhăng nhít thế này.
Thế rồi tôi đã ở nơi này hơn bốn tháng với công việc bận rộn hằng ngày trên công trường, nên cũng chẳng còn thời kì để nhớ tới em nữa. Người phụ nữ dâm đã lên giường với tôi ko biết bao nhiêu lần. Chuyện này như tôi đã kể trước đây. Cũng ko kỳ vọng gì gặp lại em được nữa, vì vậy tôi chuyên tâm vào công việc và kiếm tiền cũng kha khá.
Thế nhưng tưởng đã quên, chiều nay trên đường rời công trường về lán trại nghỉ, tôi thu được tin nhắn em hỏi thăm sức khỏe rồi tới chuyện công việc. Sau một lúc tôi mạnh dạn gọi nói chuyện với em thì biết em đang ở Hà Nội đi công việc cùng bà sếp.
Giọng em thật vui như chẳng có chuyện giận nhau bốn tháng qua, khiến tôi thấy hào hứng vui liền:
– Thế em đi công việc mấy ngày rồi?
– Mới được một ngày.
– Vậy à? Lúc nào em vào lại SG?
– Ba ngày nữa.
– Lâu thế kia à?
– Lần này đi với sếp có nhiều việc quan trọng nên mới lâu vậy.
– Chắc em vui lắm nhỉ?
– Ừ vui lắm.
– Anh biết ngay nhưng mà.
– Biết gì nhưng mà nói.
– Thì được gặp lại bố mẹ, bằng hữu đúng ko?
– Giỏi thế nhỉ. Ừ thích lắm anh à.
– Anh đoán ko sai nhưng mà.
– Thích lắm nhưng mà lại thiếu… thiếu…
– Vô số hả em?
Tôi nóng vội hỏi em. Em trầm giọng như rót vào tai tôi:
– Thiếu anh.
Tôi bất thần bối rối hỏi lại em:
– Thật ko đó?
– Bộ ko còn tin Giang này nữa à?
– Tin chứ.
– Tin sao lại hỏi em câu đó?
Tôi ngắc ngứ trả lời em:
– Vì anh sợ em vẫn còn giận anh nhưng mà.
Giọng em trầm buồn xuống:
– Thôi anh đừng nhắc tới chuyện ý nữa nhé?
– Vâng.
Bổng em chuyển sang vui vẻ hẳn lên lúc cười giòn tan hỏi tôi:
– Thế anh có còn muốn gặp Giang ko?
– Tất nhiên là còn chứ.
– Thật ko?
– Thật.
– Thế anh có dám bay ra Hà Nội thăm em ko?
Khá bất thần nên tôi vừa mừng vừa lo công việc đang làm chưa sắp xếp được thì sao?
– Lúc nào hả em?
– Hiện giờ? Anh bay ra ra được thì anh muốn gì Giang cũng chiều hết.
Em vừa nói vừa cười với tiếng cười khá thoải mái và dâm đãng trong đó, như bao lần vào nhà nghỉ với tôi trước đây.
Tôi biết rõ tính em hay đùa và hay thách đố tôi. Tôi bèn đùa theo:
– Thật nhé?
– Thật chứ, Giang có bao giờ nói sai đâu anh nhớ chưa nào?
– Nhớ giữ lời hứa đấy nhé, mai anh bay ra đó.
– Có dám ko đó?
– Em muốn là anh làm được.
– Ko để em thất vọng đấy nhé?
– Để anh xem thu xếp công việc thế nào em nhé?
– Biết ngay nhưng mà, vừa nói đã nghe giọng chần chừ rồi chứ gì?
– Đâu có vì anh đang nghĩ tới chuyện ngày mai thế nào.
– Anh có quan tâm gì tới Giang đâu.
Giọng em trách yêu khiến tôi xao lòng vì tưởng bốn tháng qua em đã thật quên tôi và ko chừng em đã có người đàn ông khác rồi, như tôi vẫn thường nghỉ về người phụ nữ dâm như em.
Như biết tôi đang phân vân em liền nói tiếp:
– Em đùa với anh thế thôi, chứ anh khó nhưng mà đi được lúc này nhỉ?
– Anh đi được chứ, nhưng ngày mai được ko em?
– Thật ko đó. Em chỉ nói đùa nhưng mà anh đi thật à?
– Thì em nói muốn có anh nhưng mà.
– Nhưng nhưng mà em sợ nhỡ công việc của anh.
Em hơi lo cho tôi, nhưng tôi liền phân trần với em:
– Ngày mai anh sắp xếp được để bay ra gặp em.
– Thật nhé?
– Thật nhưng mà.
– Ừ em tự nhiên thích gần em lúc này.
– Vậy hả em?
– Ừ.
Cái giọng trả lời lẳng lơ chết người của em làm tôi chợt thấy nứng cặc liền:
– Em nhớ anh thật à?
– Em nhớ anh thật.
– Thế mai anh bay ra nhé?
– Vâng em chờ, nếu anh ra được thì gọi cho em biết ngay nhé?
– Em còn phải đi công việc với bà sếp nữa chứ?
– Vâng nhưng nhưng mà em ko thích đi với bà ý.
– Sao vậy hả em?
– Chuyện tế nhị. Lúc nào có dịp em kể anh nghe. Thôi bye anh nhé?
– OK em. Thương em thật đó.
– Thương thật ko?
– Thật.
– Ghét anh.
Em cúp máy làm tôi thờ thẫn mãi cả đêm khó ngủ chờ mai sắp xếp bay ra Hà Nội.
Ko khó để tôi sắp xếp chuyến bay một ngày ra HN gặp em.
#Hồi #ức
[rule_2_plain]#Hồi #ức
[rule_2_plain]#Hồi #ức
[rule_3_plain]Phân mục: Truyện sex hay
Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Hồi #ức