Mở đầu: Tình tiết hay dựa trên những gì có thật, những mảnh vỡ ẩn sâu trong tâm hồn một cô gái, một bức thư nhỏ, một số phận dài đằng đẵng. Nó có đủ để tạo ra một tác phẩm? Câu trả lời là có thể? Nhưng có nhẽ với một nhà văn, ko lẽ với một người nghiệp dư như tôi, một chàng trai vẫn đang ngày đêm lăn lộn kiếm sống chỉ muốn thư giãn với âm nhạc, phim ảnh, một người nào đó thân thiện với người khác. máy chủ, với đường truyền mạng, bia với người dùng nhiều hơn sách và bút. Tôi chỉ có một vốn sống kha khá do va chạm với nhiều từng lớp không giống nhau, từ những gã bốc vác chín nghìn, tới những gã trai ngoan hay giám đốc các doanh nghiệp lớn. Nhưng điều đó ko giúp tôi trở thành một nhà văn. Tôi đắn đo và suy nghĩ rất lâu, trước lúc quyết định viết hay ko, và lúc đọc đi đọc lại những dòng chữ đó, tôi thấy mình nên viết tiếp, ko phải vì nghĩ mình có khả năng nhưng mà viết cho người khác. hiểu. sự tàn nhẫn của cuộc sống. Nó ko đẹp như những câu chuyện bạn vẫn thường đọc. Ko có kết thúc, ko có may mắn, ko có phép lạ. Có thể tôi ko trình bày được hết xúc cảm của nhân vật chính, nhưng nhân vật chính có những lý do ko thể viết và tôi ko thể từ chối một cô gái như thế. Mình sẽ mở đầu viết từ hôm nay, mong rằng các bạn sẽ để câu chuyện này là một bài học nữa về cuộc sống, mình sẽ quyết tâm viết để nó có thể bay xa, vươn tới mọi từng lớp trong xã hội. Xin hãy cam kết động viên và đóng góp vào công việc này giúp tôi! Tks P / s: Cám ơn anh Ngaodu đã up Thread này lên nhé! Đây là cho cô gái đó, ko phải cho bản thân tôi! Tks bác Câu chuyện mở đầu ở một làng chài ven biển, nơi những con sóng ko biết mỏi mệt xô bờ cát trắng ngày đêm. Biển nuôi sống làng chài bằng nguồn tôm cá vô tận trong lòng, bằng thứ muối trắng tinh, nhưng biển cũng có lúc tàn nhẫn để lại những nấm mồ tượng trưng cho bờ ko còn gì bên dưới do bão tố. bất thần, vì những con sóng bất thần đã cuốn trôi cả thuyền và người. Tàn nhẫn là vậy, nhưng ngư gia ko bao giờ than vãn với đại dương, họ vẫn miệt mài đan lưới đóng thuyền rồi giẫm lên đôi chân chai sần bị biển cắt ngang để lên thuyền ra khơi mong thu được bội thu. kiếm sống cho gia đình. Tục lệ từ bao đời nay, nam thanh niên xuống thuyền đánh cá, mò mực, câu cá vào đêm hôm, phụ nữ đan lưới làm muối, trẻ em đan lưới, những người khác dẫm chân lên mặt nước, cào mỏ quạ để kiếm được vật có trị giá. canh cho gia đình hoặc có thể đi chợ bán kiếm tiền sắm quần áo mới. Và vòng quay dường như luôn định sẵn cho từng mái nhà trên làng chài nhỏ nhỏ này. Mặt trời đỏ rực đã mở đầu nhô dần khỏi đường chân trời được vẽ bởi những con sóng biển đang từ từ vỗ vào bờ, tạo nên những âm thanh rì rào thân thuộc như bao buổi sáng khác. Loáng thoáng những chiếc thuyền đánh cá đêm khuya tấp vào bờ của những người phụ nữ tranh nhau bắt những con cá tôm tươi rói mang ra chợ bán với kỳ vọng kiếm lời. Xa xa, trên những mỏm đá, lũ trẻ đang nô đùa vui đùa. nhanh nhẹn bước qua những tảng đá nhớp nháp để cào mỏ quạ. Những chàng trai cô gái vui vẻ cười nói trong bãi đá, người nào nấy đều quần áo lấm lem bùn đất, tóc khô xơ xác vì nắng và gió biển, món bánh mật đặc trưng của người dân miền biển. Bỗng có tiếng một đứa trẻ vọng lên từ bờ cát bên ngoài những tảng đá lởm chởm đầy kỳ vọng – Chị Trinh ơi! Tôi tỉnh dậy, tôi tỉnh dậy Một cô gái tóc xoăn ngang vai buộc dây thun nâng vầng trán lấm tấm mồ hôi hướng về bờ cát với hàm răng trắng đều và nở nụ cười hạnh phúc – Gà gì! Chờ tôi, vào ngay! Rồi Trinh hớt hải đi chân trần trên những tảng đá vào bờ. Anh chàng 6 tuổi ngăm đen trông khá tinh nghịch, đôi mắt tròn đen láy như một cô gái vừa lấy chân té nước vừa vẫy tay với chị gái – Nhanh lên Trinh, ko thì nước biển sẽ dâng cao. than trên cát chạy về phía người em vừa mắng yêu – Hư vô! Người nào dậy sớm thế này! Thằng Trinh ko trả lời, nó lấy ngay cây gậy đã sẵn sàng trước vung vẩy trước mặt – Con dậy sớm học bài! Hãy đánh thức tôi, chúng ta cùng tìm hiểu! Tôi muốn học giỏi như chị Trinh cười, để cái rổ đầy mỏ quạ còn bám đầy bùn đất, kéo thằng nhỏ lại gần hôn lên má: – Vậy thì mở đầu học đi! Hôm nay, Chich Chi của tôi phải viết nhanh và nhiều hơn hôm qua! Hãy xem biển có thắng được Cờ vua ko nhé! Gà vui vẻ nói “vâng” và chạy tới bãi cát phẳng nhất, đặt que lên cát và viết các chữ cái trong bảng chữ cái, mồm đọc những từ vừa viết ra. Từng chữ anh viết ra, đọc xong sóng lại lăn những nét nguệch ngoạc đấy xuống đáy biển như muốn cùng anh tìm hiểu. Còn có chữ Gà chưa kịp viết xong đã bị biển lao vào bắt khiến nó dập chân rồi chạy lên một tẹo để tránh sóng ập tới nhanh hơn. Trinh tháo dây buộc tóc để mái tóc tung bay trong gió biển và mỉm cười với anh, mới ngày nào anh còn đỏ hỏn trong vòng tay mến thương của mẹ như sợ vỡ tan mọi thứ trong ánh mắt đầy kỳ vọng của cô. Giờ bố sắp vào lớp 1 rồi. Trinh nhớ ngày nhỏ hát bài “Có chú chim vành khuyên nhỏ” bên nôi em trai, mỗi lần nghe tới đoạn “Chim gặp em chim chích chòe! Chào em” là em nó luôn cười toe toét dù chẳng hiểu gì. , khiến Trinh thích thú lúc hát đi hát lại câu đó để chọc cười. Ko biết từ bao giờ Trinh đã gọi anh trai là Chích Chòe dù được bố đặt tên là Mạnh Dũng, ông muốn cậu đàn ông duy nhất của mình thật mạnh mẽ, khả năng để sau này có thể gánh vác cả gia đình. . Nhìn những nét vẽ nguệch ngoạc của những chiếc xích lô trên bãi cát nơi cha cô đưa Trinh đi học ngày còn nhỏ, cô đã nói với Trinh rằng “Mặt trời của biển là chiếc đèn bàn lớn lao nhất, bãi cát này là chiếc bảng viết đẹp nhất và Con Sóng của biển còn gì là tâm huyết hơn cả của một người thầy lúc luôn siêng năng lau bảng cho những em hiếu học ”. Trinh thấy một thú vui nho nhỏ cứ trào dâng trong lòng như sóng biển, Chích Chòe làm xong phần viết bảng chữ cái, nó cất giọng rành rọt với Trinh – Chị ơi! Hôm nay em chỉ kịp mất 2 chữ thôi chị ạ! Ngày mai em ko để biển xóa kịp Trinh tiến lại gần đứa em xoa mái tóc khô tre của nó động viên; – Cái nọc hôm nay ngoan lắm! Ngày mai em dậy viết số nhé! Trinh mừng rỡ đáp: – Dạ, Con nhớ rồi! Con sai rồi, mẹ bảo mẹ đánh con! Trinh gật đầu nhìn con ko trả lời rồi quay sang đá kêu – Ngọc ơi! Ngọc ơi! Con về đi con! Học nữa đi con! Đủ rồi cho ngày hôm nay! Có một giọng nói “vâng” vang lên từ tảng đá và sau đó là bóng một cô gái với mái tóc cắt ngắn ngang tai, bước đi nhanh và mạnh trái ngược hẳn với dáng người mảnh mai chạy về phía Trinh. hôm nay chị ơi! Cường nó cho em chút! Trinh với lấy cái rổ nhỏ, đổ đầy bùn mỏ quạ vào giỏ rồi nhấc ngang lưng: – Thôi, về nhà thôi! Vào phòng tắm và học bài! Ko chừng mấy hôm nữa đi biển, đứa nào lười học sẽ bị phạt đứng góc nhà! Tiếng “Ừ” chỉ vang lên nơi Trinh đang đứng vì trên đường về nhà hai đứa vừa chạy vừa trêu nhau để lại những dấu chân tí xíu trên cát. Trinh đi theo sau nhìn hai đứa con đang cười hạnh phúc, chợt nhớ tới lời cha dặn “Ba sẽ quyết tâm cho ba đứa học thật giỏi, ba phải giục hai đứa đừng quên việc học! 3 đứa phải thoát khỏi cảnh đánh cá này” làng để trở thành kỹ sư và lang y, nhưng ko phải trên biển. ” Trinh bước nhanh hơn để cùng Ngọc năm nay học lớp 6, chăm sóc cậu em trai tinh nghịch ở trường, mọi người sẵn sàng ra biển chơi với lũ trẻ trong xóm Hình như ước muốn thoát khỏi làng chài. và trách nhiệm của một người chị cả trong gia đình đã khiến Trinh già hơn 14 tuổi …

Bài này hay lắm nè:   Gã thợ mộc dê xồm

Để hạn chế quảng cáo lúc xem, bạn bấm vào Full Screen (Toàn màn hình)

Xem thêm chi tiết Hoa dại ven đường

Phân mục: Truyện sex hay

Nguồn: sex-shoponline.net

Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót

Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục

#Hoa #dại #ven #đường

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Tin Tức