Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu bạn muốn gửi truyện thì gửi vào email [email protected] nhé!
Bạn đang đọc Quyển 4, xem thêm các sách khác trong bộ “Đời học trò” tại đây: https://www.sex-shoponline.net/tag/tuyen-tap-doi-hoc-sinh/
Một kịch bản khác là tôi sẽ kể sự thực cho ba người họ về những lần tôi và cô đấy đi chơi một mình. Nhưng cũng chỉ là đi uống nước thôi vì thực tiễn cũng ko khác mấy. Cách này có vẻ tốt hơn nếu bố cô đấy biết về vụ việc và muốn rà soát xem tôi có nói điêu hay ko. Bởi vì tôi có thể giấu nội dung của chuyến đi chơi, nhưng tôi ko bao giờ có thể giấu các chuyến đi chơi. Để có thể:
-… cũng đi chơi, chủ yếu là chỉ đi chợ hoa ngày Tết thôi!
“Vậy chắc hai người thân nhau lắm hả?”
– Ừ… thì… tầm thường, chú…
– Thôi anh ơi, tụi nhỏ ăn vậy là đủ rồi!
Dì Bích một lần nữa giải thoát tôi khỏi câu đố của bố Lam Ngọc. Trông cô đấy có nụ cười hiền lành như một bà thím kiếm tiền tới cứu tôi. Nhờ đó, bố cô đấy đã ngừng hỏi tôi những câu hỏi hóc búa. Bữa ăn cũng diễn ra bình yên hơn cho tới lúc kết thúc.
Tôi và Lam Ngọc trở lại sân bóng để sẵn sàng cho lượt trận thứ 2 vòng bảng. Giờ tâm lý tôi thoải mái hơn, ko còn run như lúc mới vào chung nhà với cô đấy. Chính vì vậy tôi mới có ý thức nói chuyện với Lam Ngọc:
– Vậy dì Bích có tha cho bố Ngọc ko?
– Ừ, nhưng mà bố Ngọc cũng phải xin lỗi cả buổi!
– Thôi từ nay bố Ngọc ko uống nhiều nữa nhé!
– Tất nhiên rồi mẹ Ngọc sẽ về!
– Hóa ra tình yêu có thể xóa nhòa mọi ánh mắt giữa hai người Ngọc?
– Chào…
Cô đấy cười, khiến má cô đấy càng thêm run rẩy dưới cái nắng oi bức của buổi trưa. Và như chợt nhớ ra điều gì đó, cô đấy chợt lắp bắp và nói nhẹ trong gió:
– Cảm ơn Phong về ngày hôm qua!
– Ồ, có chuyện gì vậy?
– Vậy thì Ngọc vào nhận hết đi!
Mặt cô đấy vẫn tỉnh bơ và ko có biểu thị gì đang trêu chọc tôi. Tuy nhiên, cảm động trước sự cần thiết trong lòng, ko thể tự nhận mình là người có ơn với Lam Ngọc. Chỉ biết gãi đầu cười trừ.
– Thôi Ngọc đừng nhắc nữa, Phong ngại lắm!
– Nhưng quả thực, nếu ko có Phong ngày hôm đó thì mọi chuyện đã được khắc phục ổn thỏa như ngày hôm nay!
– Ừ thì cũng may thôi! Vả lại, Phong ko thể để Ngọc một mình đương đầu với ba Ngọc.
– Ừm…
Đột nhiên, đôi má bầu bĩnh của cô đấy ửng đỏ, và đôi mắt cô đấy cũng quay đi, ko còn nhìn tôi lúc nói chuyện. Tôi băn khoăn ko biết quần áo của mình có bị rách ở đâu đó hay ko nhưng mà cô đấy lại hành động tương tự. Hoặc có thể do trời nóng nên mặt cô đấy đỏ lên? Hẳn là tương tự, là lỗi của nàng!
Chúng tôi tới sân lúc giờ nghỉ trưa đã kết thúc.
Ko khó để tìm thấy đội của tôi lúc một màu vàng tươi tụ lại sát hàng rào lưới. Tôi có cảm giác rằng họ sẽ xé toạc cả mẻ lưới nếu tôi và Lam Ngọc ko xuất hiện để hỏi:
– Này, đứng một đám làm gì ở đây vậy!
– Tôi đang quan sát những đứa trẻ đang mượn sân bóng để tập luyện. Mãi đẹp!
– À, ko có gì đâu, sao cậu ko tới lớp tớ xem?
– Lớp mình chỉ có mấy em xinh thôi! Vả lại con nhỏ nào cũng dữ tợn như chị Ngọc, người nào nhưng mà coi!
– Vậy hen?
Lam Ngọc ko còn đứng yên nghe bọn họ nói chuyện. Cô đẩy tôi sang một bên và đứng ở vị trí đó, ngay sau lưng Toàn khiến anh chàng này hoảng sợ định bỏ chạy nhưng ko thể thoát khỏi bàn tay nhanh như rắn của cô. Nó bị cô đấy túm lấy cổ áo:
– Anh Toàn hôm nay có khỏe ko?
– Này, ko sao đâu, chúng ta đang xem bóng đá phải ko?
– À đúng rồi!
Cả đám sau lúc đứng cách đó một khoảng an toàn định mở mồm cứu bạn nhưng ngay tức tốc bị nàng đánh cho tơi tả, phải bỏ chạy như vịt, còn lại Toàn Phồn vẫn bị Lam Ngọc túm chặt lấy. tội vạ.
Cô nhìn nó một cách gắt gỏng.
– Người nào nói tôi xấu hiện thời?
– Chà, sao vậy! Granny muốn chết!
– Thật nhẹ nhõm …
Cuối cùng, Toàn Phố cũng bị Lam Ngọc hạ gục bằng vài cú đấm vào bụng. Nó chui xuống cỏ nằm thành đống nhưng mà tôi tưởng nó bị thương nặng tới mức ói ra máu. Những người còn lại sau lúc câu chuyện kết thúc, cũng khởi đầu ngồi xuống kế bên Toàn Phố. Chưa ngừng lại ở đó, anh Phú còn bất thần nắm lấy cánh tay của Toàn và rú lên thảm thiết:
– Toàn… sao em về sớm vậy! Ở lại với các chàng trai!
– Đừng bỏ bà cô! – Đầy hưng phấn để Phú nổ một phát.
– Thôi con nằm đi để bố khám, xem có bị thương nặng ko thì bố dùng thuốc nội trị vết thương nhé!
Tới lượt Tuyền mang màu sắc cổ xưa vào. Nó cũng bị Toàn đấm:
– Đủ là đủ. Đừng trách bố đấm!
– Hề hề, người nào bảo ngươi ko cần gấp. Ngày mai có phải học tam triều ko?
– Hãy loại trừ chúng ngay hiện thời!
– Này Toàn! Kiên đột ngột lên tiếng.
– Gì?
– Tôi bị đánh một phát đau vào hông!
– Tổ tiên của bạn đã hỏi những câu hỏi ngu ngốc! Để anh cho vào bụng em xem có đau ko?
– Thôi đi các bạn! Đã tới lúc ngồi vào bàn chiến thuật!
Huy Đỗ lên tiếng dập tắt lời giễu Toàn. Vì vậy, tất cả khởi đầu lại để thảo luận về chiến thuật để tranh đấu với đối thủ tiếp theo. Người khởi đầu là Toàn Phồn:
– Đánh nhau với 12a5 sau này, chúng ta cùng bàn chiến thuật nhé!
– Người nào nhưng mà biết được… – Huy tỉnh lại!
– Cái đầu của bạn là “người nào nhưng mà biết được”, bạn gọi là bảng chiến lược!
– Tôi chưa thấy họ đá bao giờ nhưng biết đá!
– Vậy thì người nào biết được!
– Có cô nhỏ Noemi nhưng mà cô đấy xem sáng nay, vào hỏi cô đấy đi! – Kiên lảng tránh và đâm, nhưng đây là đòn thật.
Và tất nhiên, ko người nào ngoài tôi tiếp tục mời cô đấy trở lại sân để bàn về chiến thuật. Và cũng như lần trước tiên, tôi phải vượt qua bao ánh mắt tò mò của cô bạn trong lớp để tới được nơi Mi đang ngồi. Cả lớp nó hiện thời cũng đang bàn luận về những chiến thuật bí mật nên hễ có người lạ tới là người nào cũng ngừa, nhất là thằng Bảo ba gai đó.
Và cuối cùng, sau nhiều nỗ lực, tôi đã có thể đưa cô đấy về nhà:
– Ủa, bạn hỏi kiểu đá của 12a5 à?
– Vâng, phải rồi. Chủ yếu là để biết đối thủ như thế nào!
– Họ xấu lắm, anh cứ yên tâm! – Đứa trẻ tĩnh tâm.
– Hả, đá xấu?
– Đúng vậy, tuy tôi ko biết diễn tả thế nào về lối chơi của họ, nhưng vững chắc một điều rằng đội bạn ko thể thua!
– Bạn có chắc ko? – Tất cả đều tròn mắt.
– Kiên cố rồi!
Đó là những gì chúng tôi nghe được từ cô đấy. Ko nói bất kỳ chiến thuật nào, ko có bất kỳ phương pháp tranh đấu nào, chỉ biết rằng đối thủ khá tệ. Thôi thì cứ tin một lúc nữa là thấy cô đấy về lớp rồi. Dù sao, yêu cầu cô đấy đi qua lớp của đối phương và nói chuyện cảm thấy ko ổn.
Tuy nhiên, cô đấy ko muốn nói lời chia tay nhanh chóng, trên đường ra khỏi sân, cô đấy vẫn đồng hành tôi với những dòng tít:
– Lát đá xong, một lát ngươi sẽ đồng hành ta!
– Bạn đi đâu?
– Vậy thì hãy thư giãn.
– Huh?
– Giờ nói cũng muộn rồi, mình về lớp nhé! Sau lúc lát đá, bạn sẽ biết!
Cô đấy bay đi như tên lửa để lại cho tôi vẻ mặt khó tả. Nhưng các anh Toàn đã nhanh chóng đưa tôi về với thực tại. Họ chỉ đứng đằng sau tôi, khịt mũi. Thật là khó chịu!
Đời học trò – Quyển 4
Hình Ảnh về: Đời học trò – Quyển 4
Video về: Đời học trò – Quyển 4
Wiki về Đời học trò – Quyển 4
Đời học trò - Quyển 4 -
Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu bạn muốn gửi truyện thì gửi vào email [email protected] nhé!
Bạn đang đọc Quyển 4, xem thêm các sách khác trong bộ "Đời học trò" tại đây: https://www.sex-shoponline.net/tag/tuyen-tap-doi-hoc-sinh/
Một kịch bản khác là tôi sẽ kể sự thực cho ba người họ về những lần tôi và cô đấy đi chơi một mình. Nhưng cũng chỉ là đi uống nước thôi vì thực tiễn cũng ko khác mấy. Cách này có vẻ tốt hơn nếu bố cô đấy biết về vụ việc và muốn rà soát xem tôi có nói điêu hay ko. Bởi vì tôi có thể giấu nội dung của chuyến đi chơi, nhưng tôi ko bao giờ có thể giấu các chuyến đi chơi. Để có thể:
-… cũng đi chơi, chủ yếu là chỉ đi chợ hoa ngày Tết thôi!
"Vậy chắc hai người thân nhau lắm hả?"
- Ừ… thì… tầm thường, chú…
- Thôi anh ơi, tụi nhỏ ăn vậy là đủ rồi!
Dì Bích một lần nữa giải thoát tôi khỏi câu đố của bố Lam Ngọc. Trông cô đấy có nụ cười hiền lành như một bà thím kiếm tiền tới cứu tôi. Nhờ đó, bố cô đấy đã ngừng hỏi tôi những câu hỏi hóc búa. Bữa ăn cũng diễn ra bình yên hơn cho tới lúc kết thúc.
Tôi và Lam Ngọc trở lại sân bóng để sẵn sàng cho lượt trận thứ 2 vòng bảng. Giờ tâm lý tôi thoải mái hơn, ko còn run như lúc mới vào chung nhà với cô đấy. Chính vì vậy tôi mới có ý thức nói chuyện với Lam Ngọc:
- Vậy dì Bích có tha cho bố Ngọc ko?
- Ừ, nhưng mà bố Ngọc cũng phải xin lỗi cả buổi!
- Thôi từ nay bố Ngọc ko uống nhiều nữa nhé!
- Tất nhiên rồi mẹ Ngọc sẽ về!
- Hóa ra tình yêu có thể xóa nhòa mọi ánh mắt giữa hai người Ngọc?
- Chào…
Cô đấy cười, khiến má cô đấy càng thêm run rẩy dưới cái nắng oi bức của buổi trưa. Và như chợt nhớ ra điều gì đó, cô đấy chợt lắp bắp và nói nhẹ trong gió:
- Cảm ơn Phong về ngày hôm qua!
- Ồ, có chuyện gì vậy?
- Vậy thì Ngọc vào nhận hết đi!
Mặt cô đấy vẫn tỉnh bơ và ko có biểu thị gì đang trêu chọc tôi. Tuy nhiên, cảm động trước sự cần thiết trong lòng, ko thể tự nhận mình là người có ơn với Lam Ngọc. Chỉ biết gãi đầu cười trừ.
- Thôi Ngọc đừng nhắc nữa, Phong ngại lắm!
- Nhưng quả thực, nếu ko có Phong ngày hôm đó thì mọi chuyện đã được khắc phục ổn thỏa như ngày hôm nay!
- Ừ thì cũng may thôi! Vả lại, Phong ko thể để Ngọc một mình đương đầu với ba Ngọc.
- Ừm…
Đột nhiên, đôi má bầu bĩnh của cô đấy ửng đỏ, và đôi mắt cô đấy cũng quay đi, ko còn nhìn tôi lúc nói chuyện. Tôi băn khoăn ko biết quần áo của mình có bị rách ở đâu đó hay ko nhưng mà cô đấy lại hành động tương tự. Hoặc có thể do trời nóng nên mặt cô đấy đỏ lên? Hẳn là tương tự, là lỗi của nàng!
Chúng tôi tới sân lúc giờ nghỉ trưa đã kết thúc.
Ko khó để tìm thấy đội của tôi lúc một màu vàng tươi tụ lại sát hàng rào lưới. Tôi có cảm giác rằng họ sẽ xé toạc cả mẻ lưới nếu tôi và Lam Ngọc ko xuất hiện để hỏi:
- Này, đứng một đám làm gì ở đây vậy!
- Tôi đang quan sát những đứa trẻ đang mượn sân bóng để tập luyện. Mãi đẹp!
- À, ko có gì đâu, sao cậu ko tới lớp tớ xem?
- Lớp mình chỉ có mấy em xinh thôi! Vả lại con nhỏ nào cũng dữ tợn như chị Ngọc, người nào nhưng mà coi!
- Vậy hen?
Lam Ngọc ko còn đứng yên nghe bọn họ nói chuyện. Cô đẩy tôi sang một bên và đứng ở vị trí đó, ngay sau lưng Toàn khiến anh chàng này hoảng sợ định bỏ chạy nhưng ko thể thoát khỏi bàn tay nhanh như rắn của cô. Nó bị cô đấy túm lấy cổ áo:
- Anh Toàn hôm nay có khỏe ko?
- Này, ko sao đâu, chúng ta đang xem bóng đá phải ko?
- À đúng rồi!
Cả đám sau lúc đứng cách đó một khoảng an toàn định mở mồm cứu bạn nhưng ngay tức tốc bị nàng đánh cho tơi tả, phải bỏ chạy như vịt, còn lại Toàn Phồn vẫn bị Lam Ngọc túm chặt lấy. tội vạ.
Cô nhìn nó một cách gắt gỏng.
- Người nào nói tôi xấu hiện thời?
- Chà, sao vậy! Granny muốn chết!
- Thật nhẹ nhõm ...
Cuối cùng, Toàn Phố cũng bị Lam Ngọc hạ gục bằng vài cú đấm vào bụng. Nó chui xuống cỏ nằm thành đống nhưng mà tôi tưởng nó bị thương nặng tới mức ói ra máu. Những người còn lại sau lúc câu chuyện kết thúc, cũng khởi đầu ngồi xuống kế bên Toàn Phố. Chưa ngừng lại ở đó, anh Phú còn bất thần nắm lấy cánh tay của Toàn và rú lên thảm thiết:
- Toàn… sao em về sớm vậy! Ở lại với các chàng trai!
- Đừng bỏ bà cô! - Đầy hưng phấn để Phú nổ một phát.
- Thôi con nằm đi để bố khám, xem có bị thương nặng ko thì bố dùng thuốc nội trị vết thương nhé!
Tới lượt Tuyền mang màu sắc cổ xưa vào. Nó cũng bị Toàn đấm:
- Đủ là đủ. Đừng trách bố đấm!
- Hề hề, người nào bảo ngươi ko cần gấp. Ngày mai có phải học tam triều ko?
- Hãy loại trừ chúng ngay hiện thời!
- Này Toàn! Kiên đột ngột lên tiếng.
- Gì?
- Tôi bị đánh một phát đau vào hông!
- Tổ tiên của bạn đã hỏi những câu hỏi ngu ngốc! Để anh cho vào bụng em xem có đau ko?
- Thôi đi các bạn! Đã tới lúc ngồi vào bàn chiến thuật!
Huy Đỗ lên tiếng dập tắt lời giễu Toàn. Vì vậy, tất cả khởi đầu lại để thảo luận về chiến thuật để tranh đấu với đối thủ tiếp theo. Người khởi đầu là Toàn Phồn:
- Đánh nhau với 12a5 sau này, chúng ta cùng bàn chiến thuật nhé!
- Người nào nhưng mà biết được… - Huy tỉnh lại!
- Cái đầu của bạn là "người nào nhưng mà biết được", bạn gọi là bảng chiến lược!
- Tôi chưa thấy họ đá bao giờ nhưng biết đá!
- Vậy thì người nào biết được!
- Có cô nhỏ Noemi nhưng mà cô đấy xem sáng nay, vào hỏi cô đấy đi! - Kiên lảng tránh và đâm, nhưng đây là đòn thật.
Và tất nhiên, ko người nào ngoài tôi tiếp tục mời cô đấy trở lại sân để bàn về chiến thuật. Và cũng như lần trước tiên, tôi phải vượt qua bao ánh mắt tò mò của cô bạn trong lớp để tới được nơi Mi đang ngồi. Cả lớp nó hiện thời cũng đang bàn luận về những chiến thuật bí mật nên hễ có người lạ tới là người nào cũng ngừa, nhất là thằng Bảo ba gai đó.
Và cuối cùng, sau nhiều nỗ lực, tôi đã có thể đưa cô đấy về nhà:
- Ủa, bạn hỏi kiểu đá của 12a5 à?
- Vâng, phải rồi. Chủ yếu là để biết đối thủ như thế nào!
- Họ xấu lắm, anh cứ yên tâm! - Đứa trẻ tĩnh tâm.
- Hả, đá xấu?
- Đúng vậy, tuy tôi ko biết diễn tả thế nào về lối chơi của họ, nhưng vững chắc một điều rằng đội bạn ko thể thua!
- Bạn có chắc ko? - Tất cả đều tròn mắt.
- Kiên cố rồi!
Đó là những gì chúng tôi nghe được từ cô đấy. Ko nói bất kỳ chiến thuật nào, ko có bất kỳ phương pháp tranh đấu nào, chỉ biết rằng đối thủ khá tệ. Thôi thì cứ tin một lúc nữa là thấy cô đấy về lớp rồi. Dù sao, yêu cầu cô đấy đi qua lớp của đối phương và nói chuyện cảm thấy ko ổn.
Tuy nhiên, cô đấy ko muốn nói lời chia tay nhanh chóng, trên đường ra khỏi sân, cô đấy vẫn đồng hành tôi với những dòng tít:
- Lát đá xong, một lát ngươi sẽ đồng hành ta!
- Bạn đi đâu?
- Vậy thì hãy thư giãn.
- Huh?
- Giờ nói cũng muộn rồi, mình về lớp nhé! Sau lúc lát đá, bạn sẽ biết!
Cô đấy bay đi như tên lửa để lại cho tôi vẻ mặt khó tả. Nhưng các anh Toàn đã nhanh chóng đưa tôi về với thực tại. Họ chỉ đứng đằng sau tôi, khịt mũi. Thật là khó chịu!
[rule_{ruleNumber}] [box type=”note” align=”” class=”” color:red;”>Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu bạn muốn gửi truyện thì gửi vào email [email protected] nhé!
Bạn đang đọc Quyển 4, xem thêm các sách khác trong bộ “Đời học sinh” tại đây: https://www.sex-shoponline.net/tag/tuyen-tap-doi-hoc-sinh/
Một kịch bản khác là tôi sẽ kể sự thật cho ba người họ về những lần tôi và cô ấy đi chơi một mình. Nhưng cũng chỉ là đi uống nước thôi vì thực tế cũng không khác mấy. Cách này có vẻ tốt hơn nếu bố cô ấy biết về vụ việc và muốn kiểm tra xem tôi có nói dối hay không. Bởi vì tôi có thể giấu nội dung của chuyến đi chơi, nhưng tôi không bao giờ có thể giấu các chuyến đi chơi. Để có thể:
-… cũng đi chơi, chủ yếu là chỉ đi chợ hoa ngày Tết thôi!
“Vậy chắc hai người thân nhau lắm hả?”
– Ừ… thì… bình thường, chú…
– Thôi anh ơi, tụi nhỏ ăn vậy là đủ rồi!
Dì Bích một lần nữa giải thoát tôi khỏi câu đố của bố Lam Ngọc. Trông cô ấy có nụ cười hiền hậu như một bà thím kiếm tiền đến cứu tôi. Nhờ đó, bố cô ấy đã ngừng hỏi tôi những câu hỏi hại não. Bữa ăn cũng diễn ra bình yên hơn cho đến khi kết thúc.
Tôi và Lam Ngọc trở lại sân bóng để chuẩn bị cho lượt trận thứ 2 vòng bảng. Giờ tâm lý tôi thoải mái hơn, không còn run như lúc mới vào chung nhà với cô ấy. Chính vì vậy tôi mới có tinh thần nói chuyện với Lam Ngọc:
– Vậy dì Bích có tha cho bố Ngọc không?
– Ừ, mà bố Ngọc cũng phải xin lỗi cả buổi!
– Thôi từ nay bố Ngọc không uống nhiều nữa nhé!
– Tất nhiên rồi mẹ Ngọc sẽ về!
– Hóa ra tình yêu có thể xóa nhòa mọi ánh mắt giữa hai người Ngọc?
– Chào…
Cô ấy cười, khiến má cô ấy càng thêm run rẩy dưới cái nắng oi bức của buổi trưa. Và như chợt nhớ ra điều gì đó, cô ấy chợt lắp bắp và nói nhẹ trong gió:
– Cảm ơn Phong về ngày hôm qua!
– Ồ, có chuyện gì vậy?
– Vậy thì Ngọc vào nhận hết đi!
Mặt cô ấy vẫn tỉnh bơ và không có biểu hiện gì đang trêu chọc tôi. Tuy nhiên, cảm động trước sự cần thiết trong lòng, không thể tự nhận mình là người có ơn với Lam Ngọc. Chỉ biết gãi đầu cười trừ.
– Thôi Ngọc đừng nhắc nữa, Phong ngại lắm!
– Nhưng quả thật, nếu không có Phong ngày hôm đó thì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa như ngày hôm nay!
– Ừ thì cũng may thôi! Vả lại, Phong không thể để Ngọc một mình đối mặt với ba Ngọc.
– Ừm…
Đột nhiên, đôi má bầu bĩnh của cô ấy ửng đỏ, và đôi mắt cô ấy cũng quay đi, không còn nhìn tôi khi nói chuyện. Tôi băn khoăn không biết quần áo của mình có bị rách ở đâu đó hay không mà cô ấy lại hành động như vậy. Hoặc có thể do trời nóng nên mặt cô ấy đỏ lên? Hẳn là như vậy, là lỗi của nàng!
Chúng tôi đến sân khi giờ nghỉ trưa đã kết thúc.
Không khó để tìm thấy đội của tôi khi một màu vàng tươi tụ lại sát hàng rào lưới. Tôi có cảm giác rằng họ sẽ xé toạc cả mẻ lưới nếu tôi và Lam Ngọc không xuất hiện để hỏi:
– Này, đứng một đám làm gì ở đây vậy!
– Tôi đang quan sát những đứa trẻ đang mượn sân bóng để tập luyện. Mãi đẹp!
– À, không có gì đâu, sao cậu không đến lớp tớ xem?
– Lớp mình chỉ có mấy em xinh thôi! Vả lại con nhỏ nào cũng dữ tợn như chị Ngọc, ai mà coi!
– Vậy hen?
Lam Ngọc không còn đứng yên nghe bọn họ nói chuyện. Cô đẩy tôi sang một bên và đứng ở vị trí đó, ngay sau lưng Toàn khiến anh chàng này hoảng sợ định bỏ chạy nhưng không thể thoát khỏi bàn tay nhanh như rắn của cô. Nó bị cô ấy túm lấy cổ áo:
– Anh Toàn hôm nay có khỏe không?
– Này, không sao đâu, chúng ta đang xem bóng đá phải không?
– À đúng rồi!
Cả đám sau khi đứng cách đó một khoảng an toàn định mở miệng cứu bạn nhưng ngay lập tức bị nàng đánh cho tơi tả, phải bỏ chạy như vịt, còn lại Toàn Phồn vẫn bị Lam Ngọc túm chặt lấy. tội lỗi.
Cô nhìn nó một cách cáu kỉnh.
– Ai nói tôi xấu bây giờ?
– Chà, sao vậy! Granny muốn chết!
– Thật nhẹ nhàng …
Cuối cùng, Toàn Phố cũng bị Lam Ngọc hạ gục bằng vài cú đấm vào bụng. Nó chui xuống cỏ nằm thành đống mà tôi tưởng nó bị thương nặng đến mức ói ra máu. Những người còn lại sau khi câu chuyện kết thúc, cũng bắt đầu ngồi xuống bên cạnh Toàn Phố. Chưa dừng lại ở đó, anh Phú còn bất ngờ nắm lấy cánh tay của Toàn và rú lên thảm thiết:
– Toàn… sao em về sớm vậy! Ở lại với các chàng trai!
– Đừng bỏ bà cô! – Đầy hưng phấn để Phú nổ một phát.
– Thôi con nằm đi để bố khám, xem có bị thương nặng không thì bố dùng thuốc nội trị vết thương nhé!
Đến lượt Tuyền mang màu sắc cổ kính vào. Nó cũng bị Toàn đấm:
– Đủ là đủ. Đừng trách bố đấm!
– Hề hề, ai bảo ngươi không cần gấp. Ngày mai có phải học tam triều không?
– Hãy loại bỏ chúng ngay bây giờ!
– Này Toàn! Kiên đột ngột lên tiếng.
– Gì?
– Tôi bị đánh một phát đau vào hông!
– Tổ tiên của bạn đã hỏi những câu hỏi ngu ngốc! Để anh cho vào bụng em xem có đau không?
– Thôi đi các bạn! Đã đến lúc ngồi vào bàn chiến thuật!
Huy Đỗ lên tiếng dập tắt lời chế giễu Toàn. Vì vậy, tất cả bắt đầu tập hợp lại để thảo luận về chiến thuật để chiến đấu với đối thủ tiếp theo. Người bắt đầu là Toàn Phồn:
– Đánh nhau với 12a5 sau này, chúng ta cùng bàn chiến thuật nhé!
– Ai mà biết được… – Huy tỉnh lại!
– Cái đầu của bạn là “ai mà biết được”, bạn gọi là bảng chiến lược!
– Tôi chưa thấy họ đá bao giờ nhưng biết đá!
– Vậy thì ai biết được!
– Có cô bé Noemi mà cô ấy xem sáng nay, vào hỏi cô ấy đi! – Kiên lảng tránh và đâm, nhưng đây là đòn thật.
Và tất nhiên, không ai ngoài tôi tiếp tục mời cô ấy trở lại sân để bàn về chiến thuật. Và cũng như lần đầu tiên, tôi phải vượt qua bao ánh mắt tò mò của cô bạn trong lớp để đến được nơi Mi đang ngồi. Cả lớp nó bây giờ cũng đang bàn luận về những chiến thuật bí mật nên hễ có người lạ đến là ai cũng đề phòng, nhất là thằng Bảo ba gai đó.
Và cuối cùng, sau nhiều nỗ lực, tôi đã có thể đưa cô ấy về nhà:
– Ủa, bạn hỏi kiểu đá của 12a5 à?
– Vâng, phải rồi. Chủ yếu là để biết đối thủ như thế nào!
– Họ xấu lắm, anh cứ yên tâm! – Đứa trẻ bình tĩnh.
– Hả, đá xấu?
– Đúng vậy, tuy tôi không biết diễn tả thế nào về lối chơi của họ, nhưng chắc chắn một điều rằng đội bạn không thể thua!
– Bạn có chắc không? – Tất cả đều tròn mắt.
– Chắc chắn rồi!
Đó là những gì chúng tôi nghe được từ cô ấy. Không nói bất kỳ chiến thuật nào, không có bất kỳ phương pháp chiến đấu nào, chỉ biết rằng đối thủ khá tệ. Thôi thì cứ tin một lúc nữa là thấy cô ấy về lớp rồi. Dù sao, yêu cầu cô ấy đi qua lớp của đối phương và nói chuyện cảm thấy không ổn.
Tuy nhiên, cô ấy không muốn nói lời chia tay nhanh chóng, trên đường ra khỏi sân, cô ấy vẫn đi cùng tôi với những dòng tít:
– Lát đá xong, một lát ngươi sẽ đi cùng ta!
– Bạn đi đâu?
– Vậy thì hãy thư giãn.
– Huh?
– Giờ nói cũng muộn rồi, mình về lớp nhé! Sau khi lát đá, bạn sẽ biết!
Cô ấy bay đi như tên lửa để lại cho tôi vẻ mặt khó tả. Nhưng các anh Toàn đã nhanh chóng đưa tôi về với thực tại. Họ chỉ đứng đằng sau tôi, khịt mũi. Thật là khó chịu!
[/box]#Đời #học #sinh #Quyển
[rule_3_plain]#Đời #học #sinh #Quyển
Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Bạn đang đọc Quyển 4, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Đời học trò” tại đây: https://www.sex-shoponline.net/tag/tuyen-tap-doi-hoc-sinh/
Phần 1
Một kịch bản khác là tôi sẽ nói cho ba nàng về sự thực những lần tôi và nàng đi chơi riêng với nhau. Nhưng chỉ là đi uống nước dạo mát nhưng mà thôi, vì trên thực tiễn cũng chẳng khác là mấy. Cách này có vẻ tốt hơn nếu ba nàng đã biết trước sự việc và muốn thử lòng tôi có nói điêu hay ko. Vì tôi có thế giấu được nội dung của chuyến đi chơi chứ ko bao giờ giấu được những lần đi chơi. Vậy nên:
– … cũng có đi chơi ạ, chủ yếu là chỉ đi dạo chợ hoa dịp tết thôi!
– Vậy chắc là thân lắm rồi hai đứa ha?
– Dạ… cũng… tầm thường à chú…
– Thôi đi anh, hỏi thế đủ rồi để tụi nhỏ ăn đã chứ!
Dì Bích lại thêm một lần nữa phá vòng vây cho tôi khỏi trận đồ câu hỏi của ba Lam Ngọc. Trông dì cười hiền cứ y như bà tiền giáng trần cứu trợ cho tôi vậy. Cũng nhờ đó ba nàng mới thôi hỏi tôi những câu hỏi hóc búa. Bữa ăn cũng vì thế yên bình hơn cho tới lúc kết thúc.
Tôi cùng Lam Ngọc lại trở về sân bóng để sẵn sàng cho lượt trận thứ hai của vòng bảng. Giờ này tâm lý của tôi đã thoải mái hơn, ko còn run rẩy như lúc đầu cùng nàng vào nhà nữa. Chính vì thế nhưng mà tôi mới có ý thức nói chuyện với Lam Ngọc:
– Vậy là dì Bích chịu tha lỗi cho ba Ngọc rồi hen?
– Ừ, nhưng ba Ngọc cũng phải qua xin lỗi cả buổi đấy!
– Chà, vậy chắc là từ nay ba Ngọc ko còn uống rượu nhiều nữa rồi!
– Tất nhiên là thế mẹ Ngọc mới chịu về đấy chứ!
– Hóa ra tình cảm có thể xóa mọi khúc mắt giữa hai người Ngọc há?
– Hì…
Nàng cười, làm cho đôi má rung rinh hơn trong ánh nắng vàng hoe của ban trưa gay gắt. Và như chợt nhớ ra một điều gì đó, nàng bỗng áp úng rồi nói khẽ theo những cơn gió thoảng:
– Nhưng mà cảm ơn Phong về chuyện hôm qua nhé!
– Ơ, chuyện gì?
– Thì vào nhận thay mọi chuyện cho Ngọc đấy!
Mặt nàng vẫn tỉnh và ko có tín hiệu gì là đang trêu đùa tôi. Thế nhưng bị đụng tới nỗi thốn trong lòng, tôi ko thể nhận mình là người có ơn với Lam Ngọc được. Chỉ gãi đầu cười cười:
– Èo, Ngọc đừng nhắc tới chuyện đó nữa, Phong ngại lắm!
– Nhưng quả thực nếu ko có Phong hôm đó thì chắc gì mọi chuyện đã được khắc phục ổn thỏa như hôm nay!
– Ừ hì hì, thì cũng do gặp may thôi nhưng mà! Với lại Phong ko thể để Ngọc một mình đối diện với ba Ngọc được.
– Um…
Tự nhiên hai bầu má tủm tỉm của nàng đỏ gay lên, ánh mắt cũng chuyển hướng sang chỗ khác ko còn nhìn vào tôi mỗi lúc nói chuyện. Tôi tự hỏi quần áo mình có bị rách chỗ nào hay ko nhưng mà nàng lại biểu thị như thế. Hay có nhẽ do trời nóng nên mặt nàng mới đỏ nhỉ? Chắc là thế rồi, tội nàng ghê!
Bọn tôi tới sân lúc buổi nghỉ trưa vừa kết thúc.
Thật ko khó để tìm ra đám lâu lắc đội tôi lúc một màu vàng rực đang tụm lại ở sát hàng rào lưới. Có cảm tưởng bọn nó sẽ giật sặp luôn cả lớp lưới đấy nếu tôi và Lam Ngọc ko xuất hiện dò xét:
– Nè, tụi bây làm gì đứng một chùm ở đây thế!
– Đang coi mấy con nhỏ đang mượn sân đá tập nè. Đẹp hú vía luôn!
– Ừi, có gì đâu, sao ko qua lớp mình nhưng mà xem?
– Mấy con nhỏ lớp mình được có vài con đẹp thôi! Với lại nhỏ nào nhỏ náy đều dữ như bà Ngọc thì người nào nhưng mà ngắm cho nổi!
– Vậy hen?
Lam Ngọc ko còn đứng yên nghe tụi nó tán chuyện được nữa. Nàng đẩy tôi ra một bên rồi đứng vào vị trí đó, ngay sau lưng thằng Toàn làm thằng này hốt hoảng định phóng đi nhưng không thể thoát kịp khỏi cái bàn tay nhanh như rắn cắn của nàng. Nó bị nàng thó ngay cổ áo:
– Ông Toàn nay hay nhỉ?
– Ớ, hay gì đâu, tụi tui đang coi đá banh nhưng mà, phải hông tụi bây?
– Ờ ờ, phải phải!
Cả bọn kia sau lúc đã đứng cách xa một đoạn đủ an toan mới chỏ mỏ lại cứu bồ nhưng ngay tức tốc đã bị nàng nẹt cho một phát phải chạy toán loạn như vịt chạy đồng bỏ lại Toàn phởn vẫn bị Lam Ngọc túm cổ tới phát tội.
Nàng nhìn nó cáu gắt:
– Lúc này người nào nói tôi dữ nhề?
– Bậy, dữ gì đâu! Bà hiền muốn chết!
– Này thì hiền…
Cuối cùng thì Toàn phởn cũng bị Lam Ngọc hạ nốc ao bằng vài cú đấm vào bụng. Nó lết vào sân cỏ nằm một đống nhưng mà tôi cứ tưởng nó bị trọng thương tới thổ huyết. Những thằng còn lại trong đội sau lúc chuyện đã qua cũng khởi đầu mò vào ngồi kế bên Toàn phởn. Ko ngừng lại ở đó, thằng Phú nổ đột nhiên cầm cánh tay của Toàn phởn rú lên thống thiết:
– Toàn… sao mày ra đi sớm vậy! Ở lại với bọn tao đi!
– Bà nội mày chứ ra đi! – Toàn phởn nổi khùn cốc cho Phú nổ một cú.
– Chậc, nằm ra để bố khám nào, để xem coi có trọng thương chỗ nào ko tao vận nội công trị thương cho!
Tới lượt thằng Tuyên đem màu sắc cổ trang vào. Nó cũng bị Toàn phởn nhá quả đấm:
– Đủ rồi nghen. Đừng trách sao bố đấm à!
– Hề hề, người nào bảo mày ko nhanh chân. Mai mốt phải học lăng ba vi bộ đi nghe chưa?
– Thôi dẹp tụi bây đi!
– Ê Toàn! – Thằng Kiên đột nhiên nghiêm giọng lên.
– Gì?
– Nãy bị đánh có đau hông mạy!
– Tổ bà mày hỏi ngu! Để bố tọng vào bụng mày xem có đau ko?
– Thôi thôi, tụi bây! Giờ rảnh ngồi bàn chiến thuật đi đã!
Huy đô lên tiếng dẹp loạn cuộc châm chọc thằng Toàn. Vậy là cả bọn khởi đầu chụm lại bàn về chiến thuật để đá với đối thủ tiếp theo. Người khởi đầu là Toàn phởn:
– Lát nữa đá với 12a5 đấy, tụi bây bàn chiến thuật thế nào!
– Người nào biết… – Huy đô tỉnh ruồi!
– Cái đầu mày chứ “người nào biết”, mày kêu bàn chiến thuật nhưng mà!
– Tao có coi tụi nó đá hồi nào đâu nhưng mà biết đá thế nào!
– Vậy chứ người nào biết!
– Thì có con nhỏ Noemi hồi sáng nó có coi đó, đi nhưng mà hỏi nó! – Kiên lảng lại đâm vào, nhưng lại này là đâm trúng thật.
Và tất nhiên chẳng người nào ngoài tôi tiếp tục mời con nhỏ về sân để bàn chiến thuật. Và cũng như lúc đầu, tôi phải vượt qua biết bao nhiêu ánh mắt soi mói của cái bọn trong lớp nó để tới được chỗ con nhỏ Mi đang ngồi. Lớp nó hiện thời cũng đang bàn chiến thuật mật nên hễ có người lạ tới, tất cả đều ngừa ngay nhất là cái thằng Bảo ba gai đó.
Và cuối cùng sau bao quyết tâm, tôi cũng dẫn được con nhỏ về:
– Hử, mấy anh hỏi lối đá của 12a5 à?
– Ừ phải phải. Chủ yếu để biết đối thủ thế nào thôi đấy nhưng mà!
– Họ đá dở lắm, mấy anh yên tâm! – Con nhỏ thản nhiên.
– Hả, đá dở?
– Phải, dù hông biết diễn tả lối đá của họ thế nào nhưng nhưng mà vững chắc một điều đội anh ko thua được đâu!
– Chắc hông? – Toàn phởn tròn mắt.
– Chắc nhưng mà!
Đó là những gì bọn tôi nghe được từ con nhỏ. Ko nói ra chiến thuật gì, cũng ko có đấu pháp, chỉ biết đối thủ khá dở nhưng mà thôi. Thôi thì cứ tạm tin như thế để tiễn con nhỏ về với lớp. Dù gì thì bảo con nhỏ qua lớp đối thủ ngồi nói chuyện cũng ko thấy hợp cho lắm.
Tuy nhiên con nhỏ lại ko muốn chia tay vội, trên đường ra khỏi sân, nó vẫn đi song hành với tôi ton tả:
– Lát đá xong anh đi với em chút nhé!
– Đi đâu cơ?
– Thì đi thư giản.
– Hả?
– Giờ nói cũng ko kịp đâu, em về lớp đây! Lát đá xong thì biết!
Con nhỏ vụt đi như hỏa tiễn bỏ lại tôi với cái mặt nhìn ngáo không thể tả được. Nhưng tụi thằng Toàn nhanh chóng đưa tôi về với hiện thực. Bọn nó cứ xếp sau tôi cười khụt khịt. Thật là khó chịu!
#Đời #học #sinh #Quyển
[rule_2_plain]#Đời #học #sinh #Quyển
[rule_2_plain]#Đời #học #sinh #Quyển
[rule_3_plain]Phân mục: Truyện sex hay
Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Đời #học #sinh #Quyển