Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu bạn muốn gửi truyện thì gửi vào email [email protected] nhé!
Bạn đang đọc Quyển 2, xem các sách khác trong bộ “Đời học trò” tại đây: https://www.sex-shoponline.net/tag/tuyen-tap-doi-hoc-sinh/
Một buổi sáng yên bình và ko kém phần se lạnh sau lễ Giáng sinh lại tới với tôi. Tôi đang say giấc nồng thì một giọng nói the thé đột ngột đánh thức tôi.
Nếu ko nhờ giọng nói đặc trưng đấy, chắc tôi lại cuộn chăn nướng rồi, trời lạnh quá. Rốt cuộc, giọng nói đó phát ra từ phía trên tôi, và nó đang hát bài “Đám cưới trên đường quê” nhưng mà tôi đã từng hát.
Tôi sực nhớ ra hôm qua mình ở nhà Ngọc Lan ko về nhà nên chợt tỉnh hẳn.
Hiện giờ tôi đang nằm trên ghế sô pha, đắp một chiếc chăn dày và ấm, nhưng điều quan trọng là chiếc gối tôi dùng để kê đầu ko giống những chiếc gối tầm thường. Nó mềm, mịn như da người, và rất thơm. Nhưng cảm giác êm ái này rất thân thuộc, tôi nghĩ rằng tôi đã gặp nó ngay từ đầu.
Ngay lúc anh định học thêm, giọng nói đó đột nhiên ngừng lại, thay vào đó là một giọng nói lạnh sống lưng:
– Phong, anh dập đầu đi! Làm việc khác, đừng trách!
Tôi giật thột tỉnh dậy vì giọng nói lạnh lùng đó thuộc về Ngọc Lan. Thì ra tôi đang gục đầu vào lòng cô đấy nhưng mà ko hề hay biết.
– Phong nằm bao lâu rồi?
– Chỉ 5-10 phút thôi! Lan mới ngủ dậy! Thấy Phong nằm co rúm trên giường, anh cho nó mượn.
– L… Lan mới dậy! Vậy là từ lúc tôi qua tới giờ, Phong ngủ với…
Tới đây, cô đấy nhăn mũi và chỉ vào trán tôi:
– Tất nhiên là tôi ngủ một mình, hôm qua tôi say! Nếu Lan ko lôi nó xuống đây thì chắc Phong bị cảm lạnh trên sân thượng rồi!
– Ủa, Phong làm gì trên sân thượng vậy?
– Vì sao… Phong ko nhớ hôm qua mình đã làm gì? Lan chợt ngập ngừng hỏi tôi.
Nhưng nhăn mặt xoa trán hồi lâu vẫn ko nhớ ra mình đã làm gì trên sân thượng.
– Nhiều nhất là Phong chỉ nhớ ra sân thượng với Lan để ngắm cảnh thôi, còn chuyện gì xảy ra tiếp theo thì mờ ảo quá, ko nhớ nổi.
Nghe tới đây, mặt Lan đột nhiên thất sắc. Vẻ vui vẻ trên khuôn mặt cô ko còn nữa, nó bị chiếm lấy bởi một nỗi buồn lan tỏa.
Ngạc nhiên trước những bộc lộ của Ngọc Lan, tôi ngay lập tức quay sang nhỏ nhẹ:
– Sao vậy Lan, tự dưng lại buồn!
– Có gì đâu, vì bài buồn quá nên Lan buồn lắm! – Cô vừa nói vừa rút điện thoại ra khỏi tai.
Nhưng ngay cả lúc tháo tai nghe ra, Ngọc Lan cũng ko vui hơn là bao. Nỗi buồn vẫn phảng phất đâu đây trên khuôn mặt thon gọn của cô.
Vì ko biết nguyên nhân khiến Lan chợt buồn nên tôi đành phải làm bù nhìn cực chẳng đã trong lúc cô đấy ngồi đó bấm điện thoại bằng những ngón tay nhỏ nhắn của tôi nhưng mà ko nói một lời xoa dịu.
Thành thật nhưng mà nói, tôi đã rất phấn đấu nghĩ ra một câu để nói chuyện với cô đấy, nhưng tiếc là nó cụt lủn, ko khớp với suy nghĩ trong đầu tôi chút nào:
– Mấy giờ rồi, Lan?
– À, 8 giờ rồi!
Nghe cô đấy nói vậy, tôi giật thột nhìn đồng hồ. Thực ra, hiện thời đã là 8 giờ. Chợt nhớ tới những gì cô đấy nói tối hôm qua, bố mẹ cô đấy chắc hẳn đã về nhà rồi.
Để kiên cố, và cũng để có dịp nói chuyện với cô đấy, tôi hỏi cô đấy một lần nữa:
– Vậy bố mẹ Lan về chưa?
– Họ đã trở lại!
– Họ ở đâu vậy Phong vào chào trước nhé!
– Khỏe ko sao đâu, bố mẹ Lan mệt nên ngủ rồi! – Cô vội đặt máy xuống cười nhẹ – Phong ăn sáng chưa, hay ở lại ăn sáng?
Lúc đó tôi cũng muốn ở lại ăn sáng, nhưng nghĩ lại hiện thời cũng muộn rồi. Hoàng Mai có nhẽ đã về quê rồi nên tôi ko dám ở lại lâu. Dù sao tôi cũng rất muốn gặp Hoàng Mai, đã một đêm ko gặp. Có nhẽ bạn đang đợi tôi ngay hiện thời. Càng nghĩ về nó, tôi càng muốn quay trở lại.
– Muộn rồi, Phong phải về rồi! Hứa hẹn gặp lại các bạn trong một dịp khác!
Tôi ngập ngừng nói với Lan như một cậu nhỏ lễ phép, lễ phép với gia chủ.
– Phong về rồi à? – Cô chợt thở dài rồi mỉm cười chỉ sau một lúc – Uhm… Giáng sinh này, thế là đủ! Dù sao cũng cảm ơn Phong vì tất cả!
– Ko! Vui vẻ là chính! Thôi Phong tới rồi! Từ biệt!
Lúc tôi sẵn sàng dắt xe ra khỏi cổng thì Ngọc Lan từ phía sau gọi lớn khiến tôi ngờ ngạc đứng dậy: “Anh ơi!
– Có chuyện gì vậy Lan?
– Này, hôm qua Phong tặng quà Giáng sinh cho Lan, tới lượt Lan tặng lại Phong đấy!
Rồi cô đấy mang một chậu hoa giấu sau lưng tới trước mặt tôi với nụ cười rất tươi. Cảm giác như nó sáng hơn cả mặt trời!
– Đây là hoa gì, nhìn đẹp quá!
Tôi liếm môi nhìn chậu hoa vàng rực rỡ nhưng mà ko khỏi trằm trồ trước vẻ đẹp của nó.
– Đây là bông lan vàng, chậu lan quý nhất!
– Ồ ko thể nào! Chậu hoa quý nhất của Lan!
– Ko sao đâu, nhưng Phong à, Lan tin rằng mình sẽ chăm sóc chậu hoa thật tốt đấy! – Cô cười nhẹ như hoa – Phong giữ cẩn thận!
Nhận chậu hoa từ tay Ngọc Lan, tôi mới cảm thu được sức nặng của chậu cũng như trọng trách đang đè nặng lên tay mình.
Chậu hoa đẹp quá, lung linh quá, vàng rực. Ko hổ danh là chậu lan thích thú nhất. Nhớ những lần tôi tới nhà Lan dạy võ, lần nào Lan cũng chu đáo cho chậu hoa trước lúc ra sức viên học võ.
Có lúc cô đấy còn đòi xách chậu hoa đi công viên. Nhưng may mắn thay tôi đã có thể thuyết phục cô đấy ngừng ý định, thật là đau!
Giữ chậu hoa cẩn thận. Tôi tạm biệt Lan để trở về ngôi nhà thân yêu.
Một lúc sau, tôi có cảm giác có người đang theo dõi nên tôi lén nhìn vào cánh cổng cao vút màu trắng. Chợt thấy Ngọc Lan vẫn đứng đó, tựa vào cổng nhìn tôi. Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác sảng khoái.
Nhưng tôi đã đi, đã đi khỏi ngôi nhà thân yêu đấy, ko thể quay lại. Hơn nữa, nếu tôi quay lại, tôi sẽ nói gì với cô đấy, “Chúc một buổi sáng tốt lành”?
Đồng thời, những dòng suy nghĩ trong đầu tôi cũng tham gia vào ý tưởng:
“Anh nên bỏ qua lối suy nghĩ đó đi Phong. Anh và Lan ko thể ở bên nhau! Người anh cần yêu nhất lúc này là Hoàng Mai, anh biết ko?”
Bạn thử nghĩ xem, trong 4 tháng qua, người nào đã chăm sóc bạn, nấu bếp cho bạn, người nào đã thức trắng đêm để chăm sóc bạn lúc bạn ốm đau. Kể cả lúc bạn gặp chuyện buồn, người nào đã san sẻ nỗi buồn đó cùng bạn.
Rồi lúc Hoàng Mai bị bắt cóc, tôi cũng sẵn sàng gạt sự tự hào của mình sang một bên và tha thứ cho cái tính nóng tính của bạn vừa rồi. Bạn nghĩ người nào là người xứng đáng với tình yêu của bạn hơn hiện thời? “
Với suy nghĩ tương tự, tôi xúc tiến mình phải đạp xe nhanh hơn dù đường phố hiện thời đông đúc.
Loay hoay một hồi, tôi cũng đứng trước cửa phòng mình. Sau một đêm, nó vẫn ko thay đổi. Vẫn cũ kỹ, hoen gỉ và đen kịt như ngày nào.
Nhưng có một sự khác lạ giữa cánh cổng lúc tôi ra khỏi nhà ngày hôm qua và cánh cổng hiện thời đang sừng sững trước mặt tôi.
Đó là một ổ khóa …
Đời học trò – Quyển 2
Hình Ảnh về: Đời học trò – Quyển 2
Video về: Đời học trò – Quyển 2
Wiki về Đời học trò – Quyển 2
Đời học trò - Quyển 2 -
Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu bạn muốn gửi truyện thì gửi vào email [email protected] nhé!
Bạn đang đọc Quyển 2, xem các sách khác trong bộ "Đời học trò" tại đây: https://www.sex-shoponline.net/tag/tuyen-tap-doi-hoc-sinh/
Một buổi sáng yên bình và ko kém phần se lạnh sau lễ Giáng sinh lại tới với tôi. Tôi đang say giấc nồng thì một giọng nói the thé đột ngột đánh thức tôi.
Nếu ko nhờ giọng nói đặc trưng đấy, chắc tôi lại cuộn chăn nướng rồi, trời lạnh quá. Rốt cuộc, giọng nói đó phát ra từ phía trên tôi, và nó đang hát bài “Đám cưới trên đường quê” nhưng mà tôi đã từng hát.
Tôi sực nhớ ra hôm qua mình ở nhà Ngọc Lan ko về nhà nên chợt tỉnh hẳn.
Hiện giờ tôi đang nằm trên ghế sô pha, đắp một chiếc chăn dày và ấm, nhưng điều quan trọng là chiếc gối tôi dùng để kê đầu ko giống những chiếc gối tầm thường. Nó mềm, mịn như da người, và rất thơm. Nhưng cảm giác êm ái này rất thân thuộc, tôi nghĩ rằng tôi đã gặp nó ngay từ đầu.
Ngay lúc anh định học thêm, giọng nói đó đột nhiên ngừng lại, thay vào đó là một giọng nói lạnh sống lưng:
- Phong, anh dập đầu đi! Làm việc khác, đừng trách!
Tôi giật thột tỉnh dậy vì giọng nói lạnh lùng đó thuộc về Ngọc Lan. Thì ra tôi đang gục đầu vào lòng cô đấy nhưng mà ko hề hay biết.
- Phong nằm bao lâu rồi?
- Chỉ 5-10 phút thôi! Lan mới ngủ dậy! Thấy Phong nằm co rúm trên giường, anh cho nó mượn.
- L… Lan mới dậy! Vậy là từ lúc tôi qua tới giờ, Phong ngủ với…
Tới đây, cô đấy nhăn mũi và chỉ vào trán tôi:
- Tất nhiên là tôi ngủ một mình, hôm qua tôi say! Nếu Lan ko lôi nó xuống đây thì chắc Phong bị cảm lạnh trên sân thượng rồi!
- Ủa, Phong làm gì trên sân thượng vậy?
- Vì sao… Phong ko nhớ hôm qua mình đã làm gì? Lan chợt ngập ngừng hỏi tôi.
Nhưng nhăn mặt xoa trán hồi lâu vẫn ko nhớ ra mình đã làm gì trên sân thượng.
- Nhiều nhất là Phong chỉ nhớ ra sân thượng với Lan để ngắm cảnh thôi, còn chuyện gì xảy ra tiếp theo thì mờ ảo quá, ko nhớ nổi.
Nghe tới đây, mặt Lan đột nhiên thất sắc. Vẻ vui vẻ trên khuôn mặt cô ko còn nữa, nó bị chiếm lấy bởi một nỗi buồn lan tỏa.
Ngạc nhiên trước những bộc lộ của Ngọc Lan, tôi ngay lập tức quay sang nhỏ nhẹ:
- Sao vậy Lan, tự dưng lại buồn!
- Có gì đâu, vì bài buồn quá nên Lan buồn lắm! - Cô vừa nói vừa rút điện thoại ra khỏi tai.
Nhưng ngay cả lúc tháo tai nghe ra, Ngọc Lan cũng ko vui hơn là bao. Nỗi buồn vẫn phảng phất đâu đây trên khuôn mặt thon gọn của cô.
Vì ko biết nguyên nhân khiến Lan chợt buồn nên tôi đành phải làm bù nhìn cực chẳng đã trong lúc cô đấy ngồi đó bấm điện thoại bằng những ngón tay nhỏ nhắn của tôi nhưng mà ko nói một lời xoa dịu.
Thành thật nhưng mà nói, tôi đã rất phấn đấu nghĩ ra một câu để nói chuyện với cô đấy, nhưng tiếc là nó cụt lủn, ko khớp với suy nghĩ trong đầu tôi chút nào:
- Mấy giờ rồi, Lan?
- À, 8 giờ rồi!
Nghe cô đấy nói vậy, tôi giật thột nhìn đồng hồ. Thực ra, hiện thời đã là 8 giờ. Chợt nhớ tới những gì cô đấy nói tối hôm qua, bố mẹ cô đấy chắc hẳn đã về nhà rồi.
Để kiên cố, và cũng để có dịp nói chuyện với cô đấy, tôi hỏi cô đấy một lần nữa:
- Vậy bố mẹ Lan về chưa?
- Họ đã trở lại!
- Họ ở đâu vậy Phong vào chào trước nhé!
- Khỏe ko sao đâu, bố mẹ Lan mệt nên ngủ rồi! - Cô vội đặt máy xuống cười nhẹ - Phong ăn sáng chưa, hay ở lại ăn sáng?
Lúc đó tôi cũng muốn ở lại ăn sáng, nhưng nghĩ lại hiện thời cũng muộn rồi. Hoàng Mai có nhẽ đã về quê rồi nên tôi ko dám ở lại lâu. Dù sao tôi cũng rất muốn gặp Hoàng Mai, đã một đêm ko gặp. Có nhẽ bạn đang đợi tôi ngay hiện thời. Càng nghĩ về nó, tôi càng muốn quay trở lại.
- Muộn rồi, Phong phải về rồi! Hứa hẹn gặp lại các bạn trong một dịp khác!
Tôi ngập ngừng nói với Lan như một cậu nhỏ lễ phép, lễ phép với gia chủ.
- Phong về rồi à? - Cô chợt thở dài rồi mỉm cười chỉ sau một lúc - Uhm… Giáng sinh này, thế là đủ! Dù sao cũng cảm ơn Phong vì tất cả!
- Ko! Vui vẻ là chính! Thôi Phong tới rồi! Từ biệt!
Lúc tôi sẵn sàng dắt xe ra khỏi cổng thì Ngọc Lan từ phía sau gọi lớn khiến tôi ngờ ngạc đứng dậy: “Anh ơi!
- Có chuyện gì vậy Lan?
- Này, hôm qua Phong tặng quà Giáng sinh cho Lan, tới lượt Lan tặng lại Phong đấy!
Rồi cô đấy mang một chậu hoa giấu sau lưng tới trước mặt tôi với nụ cười rất tươi. Cảm giác như nó sáng hơn cả mặt trời!
- Đây là hoa gì, nhìn đẹp quá!
Tôi liếm môi nhìn chậu hoa vàng rực rỡ nhưng mà ko khỏi trằm trồ trước vẻ đẹp của nó.
- Đây là bông lan vàng, chậu lan quý nhất!
- Ồ ko thể nào! Chậu hoa quý nhất của Lan!
- Ko sao đâu, nhưng Phong à, Lan tin rằng mình sẽ chăm sóc chậu hoa thật tốt đấy! - Cô cười nhẹ như hoa - Phong giữ cẩn thận!
Nhận chậu hoa từ tay Ngọc Lan, tôi mới cảm thu được sức nặng của chậu cũng như trọng trách đang đè nặng lên tay mình.
Chậu hoa đẹp quá, lung linh quá, vàng rực. Ko hổ danh là chậu lan thích thú nhất. Nhớ những lần tôi tới nhà Lan dạy võ, lần nào Lan cũng chu đáo cho chậu hoa trước lúc ra sức viên học võ.
Có lúc cô đấy còn đòi xách chậu hoa đi công viên. Nhưng may mắn thay tôi đã có thể thuyết phục cô đấy ngừng ý định, thật là đau!
Giữ chậu hoa cẩn thận. Tôi tạm biệt Lan để trở về ngôi nhà thân yêu.
Một lúc sau, tôi có cảm giác có người đang theo dõi nên tôi lén nhìn vào cánh cổng cao vút màu trắng. Chợt thấy Ngọc Lan vẫn đứng đó, tựa vào cổng nhìn tôi. Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác sảng khoái.
Nhưng tôi đã đi, đã đi khỏi ngôi nhà thân yêu đấy, ko thể quay lại. Hơn nữa, nếu tôi quay lại, tôi sẽ nói gì với cô đấy, "Chúc một buổi sáng tốt lành"?
Đồng thời, những dòng suy nghĩ trong đầu tôi cũng tham gia vào ý tưởng:
"Anh nên bỏ qua lối suy nghĩ đó đi Phong. Anh và Lan ko thể ở bên nhau! Người anh cần yêu nhất lúc này là Hoàng Mai, anh biết ko?"
Bạn thử nghĩ xem, trong 4 tháng qua, người nào đã chăm sóc bạn, nấu bếp cho bạn, người nào đã thức trắng đêm để chăm sóc bạn lúc bạn ốm đau. Kể cả lúc bạn gặp chuyện buồn, người nào đã san sẻ nỗi buồn đó cùng bạn.
Rồi lúc Hoàng Mai bị bắt cóc, tôi cũng sẵn sàng gạt sự tự hào của mình sang một bên và tha thứ cho cái tính nóng tính của bạn vừa rồi. Bạn nghĩ người nào là người xứng đáng với tình yêu của bạn hơn hiện thời? "
Với suy nghĩ tương tự, tôi xúc tiến mình phải đạp xe nhanh hơn dù đường phố hiện thời đông đúc.
Loay hoay một hồi, tôi cũng đứng trước cửa phòng mình. Sau một đêm, nó vẫn ko thay đổi. Vẫn cũ kỹ, hoen gỉ và đen kịt như ngày nào.
Nhưng có một sự khác lạ giữa cánh cổng lúc tôi ra khỏi nhà ngày hôm qua và cánh cổng hiện thời đang sừng sững trước mặt tôi.
Đó là một ổ khóa ...
[rule_{ruleNumber}] [box type=”note” align=”” class=”” color:red;”>Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu bạn muốn gửi truyện thì gửi vào email [email protected] nhé!
Bạn đang đọc Quyển 2, xem các sách khác trong bộ “Đời học sinh” tại đây: https://www.sex-shoponline.net/tag/tuyen-tap-doi-hoc-sinh/
Một buổi sáng yên bình và không kém phần se lạnh sau lễ Giáng sinh lại đến với tôi. Tôi đang say giấc nồng thì một giọng nói the thé đột ngột đánh thức tôi.
Nếu không nhờ giọng nói đặc biệt ấy, chắc tôi lại cuộn chăn nướng rồi, trời lạnh quá. Rốt cuộc, giọng nói đó phát ra từ phía trên tôi, và nó đang hát bài “Đám cưới trên đường quê” mà tôi đã từng hát.
Tôi sực nhớ ra hôm qua mình ở nhà Ngọc Lan không về nhà nên chợt tỉnh hẳn.
Hiện giờ tôi đang nằm trên ghế sô pha, đắp một chiếc chăn dày và ấm, nhưng điều quan trọng là chiếc gối tôi dùng để kê đầu không giống những chiếc gối bình thường. Nó mềm, mịn như da người, và rất thơm. Nhưng cảm giác êm ái này rất quen thuộc, tôi nghĩ rằng tôi đã gặp nó ngay từ đầu.
Ngay khi anh định học thêm, giọng nói đó đột nhiên dừng lại, thay vào đó là một giọng nói lạnh sống lưng:
– Phong, anh dập đầu đi! Làm việc khác, đừng trách!
Tôi giật mình tỉnh dậy vì giọng nói lạnh lùng đó thuộc về Ngọc Lan. Thì ra tôi đang gục đầu vào lòng cô ấy mà không hề hay biết.
– Phong nằm bao lâu rồi?
– Chỉ 5-10 phút thôi! Lan mới ngủ dậy! Thấy Phong nằm co rúm trên giường, anh cho nó mượn.
– L… Lan mới dậy! Vậy là từ khi tôi qua đến giờ, Phong ngủ với…
Đến đây, cô ấy nhăn mũi và chỉ vào trán tôi:
– Tất nhiên là tôi ngủ một mình, hôm qua tôi say! Nếu Lan không lôi nó xuống đây thì chắc Phong bị cảm lạnh trên sân thượng rồi!
– Ủa, Phong làm gì trên sân thượng vậy?
– Tại sao… Phong không nhớ hôm qua mình đã làm gì? Lan chợt ngập ngừng hỏi tôi.
Nhưng nhăn mặt xoa trán hồi lâu vẫn không nhớ ra mình đã làm gì trên sân thượng.
– Nhiều nhất là Phong chỉ nhớ ra sân thượng với Lan để ngắm cảnh thôi, còn chuyện gì xảy ra tiếp theo thì mờ ảo quá, không nhớ nổi.
Nghe đến đây, mặt Lan đột nhiên biến sắc. Vẻ vui vẻ trên khuôn mặt cô không còn nữa, nó bị chiếm lấy bởi một nỗi buồn lan tỏa.
Ngạc nhiên trước những biểu hiện của Ngọc Lan, tôi lập tức quay sang nhỏ nhẹ:
– Sao vậy Lan, tự dưng lại buồn!
– Có gì đâu, vì bài buồn quá nên Lan buồn lắm! – Cô vừa nói vừa rút điện thoại ra khỏi tai.
Nhưng ngay cả khi tháo tai nghe ra, Ngọc Lan cũng không vui hơn là bao. Nỗi buồn vẫn phảng phất đâu đây trên khuôn mặt thon gọn của cô.
Vì không biết nguyên nhân khiến Lan chợt buồn nên tôi đành phải làm bù nhìn bất đắc dĩ trong khi cô ấy ngồi đó bấm điện thoại bằng những ngón tay nhỏ nhắn của tôi mà không nói một lời an ủi.
Thành thật mà nói, tôi đã rất cố gắng nghĩ ra một câu để nói chuyện với cô ấy, nhưng tiếc là nó cộc lốc, không khớp với suy nghĩ trong đầu tôi chút nào:
– Mấy giờ rồi, Lan?
– À, 8 giờ rồi!
Nghe cô ấy nói vậy, tôi giật mình nhìn đồng hồ. Thực ra, bây giờ đã là 8 giờ. Chợt nhớ đến những gì cô ấy nói tối hôm qua, bố mẹ cô ấy chắc hẳn đã về nhà rồi.
Để chắc chắn, và cũng để có cơ hội nói chuyện với cô ấy, tôi hỏi cô ấy một lần nữa:
– Vậy bố mẹ Lan về chưa?
– Họ đã trở lại!
– Họ ở đâu vậy Phong vào chào trước nhé!
– Khỏe không sao đâu, bố mẹ Lan mệt nên ngủ rồi! – Cô vội đặt máy xuống cười nhẹ – Phong ăn sáng chưa, hay ở lại ăn sáng?
Lúc đó tôi cũng muốn ở lại ăn sáng, nhưng nghĩ lại bây giờ cũng muộn rồi. Hoàng Mai có lẽ đã về quê rồi nên tôi không dám ở lại lâu. Dù sao tôi cũng rất muốn gặp Hoàng Mai, đã một đêm không gặp. Có lẽ bạn đang đợi tôi ngay bây giờ. Càng nghĩ về nó, tôi càng muốn quay trở lại.
– Muộn rồi, Phong phải về rồi! Hẹn gặp lại các bạn trong một dịp khác!
Tôi ngập ngừng nói với Lan như một cậu bé lễ phép, lễ phép với gia chủ.
– Phong về rồi à? – Cô chợt thở dài rồi mỉm cười chỉ sau một lúc – Uhm… Giáng sinh này, thế là đủ! Dù sao cũng cảm ơn Phong vì tất cả!
– Không! Vui vẻ là chính! Thôi Phong đến rồi! Từ biệt!
Khi tôi chuẩn bị dắt xe ra khỏi cổng thì Ngọc Lan từ phía sau gọi lớn khiến tôi ngơ ngác đứng dậy: “Anh ơi!
– Có chuyện gì vậy Lan?
– Này, hôm qua Phong tặng quà Giáng sinh cho Lan, đến lượt Lan tặng lại Phong đấy!
Rồi cô ấy mang một chậu hoa giấu sau lưng đến trước mặt tôi với nụ cười rất tươi. Cảm giác như nó sáng hơn cả mặt trời!
– Đây là hoa gì, nhìn đẹp quá!
Tôi liếm môi nhìn chậu hoa vàng rực rỡ mà không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp của nó.
– Đây là bông lan vàng, chậu lan quý nhất!
– Ồ không thể nào! Chậu hoa quý nhất của Lan!
– Không sao đâu, nhưng Phong à, Lan tin rằng mình sẽ chăm sóc chậu hoa thật tốt đấy! – Cô cười nhẹ như hoa – Phong giữ cẩn thận!
Nhận chậu hoa từ tay Ngọc Lan, tôi mới cảm nhận được sức nặng của chậu cũng như trọng trách đang đè nặng lên tay mình.
Chậu hoa đẹp quá, lung linh quá, vàng rực. Không hổ danh là chậu lan yêu thích nhất. Nhớ những lần tôi đến nhà Lan dạy võ, lần nào Lan cũng chăm chút cho chậu hoa trước khi ra công viên học võ.
Có khi cô ấy còn đòi xách chậu hoa đi công viên. Nhưng may mắn thay tôi đã có thể thuyết phục cô ấy dừng ý định, thật là đau!
Giữ chậu hoa cẩn thận. Tôi tạm biệt Lan để trở về ngôi nhà thân yêu.
Một lúc sau, tôi có cảm giác có người đang theo dõi nên tôi lén nhìn vào cánh cổng cao vút màu trắng. Chợt thấy Ngọc Lan vẫn đứng đó, tựa vào cổng nhìn tôi. Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác sảng khoái.
Nhưng tôi đã đi, đã đi khỏi ngôi nhà thân yêu ấy, không thể quay lại. Hơn nữa, nếu tôi quay lại, tôi sẽ nói gì với cô ấy, “Chúc một buổi sáng tốt lành”?
Đồng thời, những dòng suy nghĩ trong đầu tôi cũng tham gia vào ý tưởng:
“Anh nên bỏ qua lối suy nghĩ đó đi Phong. Anh và Lan không thể ở bên nhau! Người anh cần yêu nhất lúc này là Hoàng Mai, anh biết không?”
Bạn thử nghĩ xem, trong 4 tháng qua, ai đã chăm sóc bạn, nấu ăn cho bạn, ai đã thức trắng đêm để chăm sóc bạn khi bạn ốm đau. Kể cả khi bạn gặp chuyện buồn, ai đã chia sẻ nỗi buồn đó cùng bạn.
Rồi khi Hoàng Mai bị bắt cóc, tôi cũng sẵn sàng gạt sự kiêu hãnh của mình sang một bên và tha thứ cho cái tính nóng nảy của bạn vừa rồi. Bạn nghĩ ai là người xứng đáng với tình yêu của bạn hơn bây giờ? “
Với suy nghĩ như vậy, tôi thúc đẩy mình phải đạp xe nhanh hơn dù đường phố bây giờ đông đúc.
Loay hoay một hồi, tôi cũng đứng trước cửa phòng mình. Sau một đêm, nó vẫn không thay đổi. Vẫn cũ kỹ, hoen gỉ và đen kịt như ngày nào.
Nhưng có một sự khác biệt giữa cánh cổng khi tôi ra khỏi nhà ngày hôm qua và cánh cổng bây giờ đang sừng sững trước mặt tôi.
Đó là một ổ khóa …
[/box]#Đời #học #sinh #Quyển
[rule_3_plain]#Đời #học #sinh #Quyển
Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!
Bạn đang đọc Quyển 2, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Đời học trò” tại đây: https://www.sex-shoponline.net/tag/tuyen-tap-doi-hoc-sinh/
Phần 1
Một buổi sáng an lành và ko kém phần lạnh rung sau đêm noel lại tới với tôi. Đang thiu thiu giấc nồng thì một giọng hát cao vút vang lên làm tôi chợt tỉnh giấc.
Đáng lí ra nếu như giọng hát đó ko có gì đặc trưng thì tôi đã cuộn chăn nướng tiếp rồi, trời lạnh muốn rét run luôn nhưng mà. Đằng này giọng hát đó xuất phát từ bên trên tôi, lại còn đang hát bài Đám cưới trên đường quê nhưng mà tôi đã từng hát nữa chứ.
Chợt nhớ lại hôm qua mình đã ở lại nhà của Ngọc Lan ko hề về nhà nên tôi bỗng giật thót tỉnh giấc hẳn.
Hiện giờ tôi đang nằm trên chiếc sofa, đắp một tấm chăn dày cộm ấm áp nhưng quan trọng là chiếc gối tôi dùng để kê đầu ko giống những chiếc gối tầm thường. Nó mềm mại, mịn màng y chang da người, lại còn rất thơm nữa. Nhưng mà cái cảm giác mịn mịn này quen lắm, hình như tôi đã gặp ở đầu đó rồi.
Vừa định tìm hiểu thêm thì bỗng giọng hát đấy tắt đi, thay vao đó là một giọng nói lạnh băng cả sống lưng:
– Phong, gối đầu lên thì được! Làm những việc khác thì đừng trách!
Tôi điếng hồn bật dậy vì giọng nói lạnh băng đó là của Ngọc Lan. Thì ra nãy giờ tôi đang gối đầu lên đùi của nàng nhưng mà ko hề hay biết.
– Phong nằm nãy giờ bao lâu rồi!
– Chỉ mới 5 – 10 phút thôi! Lan cũng mới thức dậy nhưng mà! Thấy Phong nằm co ro tội nghiệp nên cho mượn đó.
– L… Lan mới thức dậy! Vậy từ tôi qua tới giờ Phong ngủ với…
Tới đây nàng nhăn mũi chỉ vào trán tôi:
– Đương nhiên là ngủ một mình rồi, hôm qua say Phong bét nhè! Lan ko lôi xuống đây chắc Phong bị cảm lạnh trên sân thượng rồi đấy!
– Ơ, Phong lên sân thượng làm gì?
– Sao… Phong ko nhớ hôm qua đã làm gì à? – Lan bỗng ngập ngừng hỏi tôi.
Nhưng nhăn mặt bóp trán một lúc lâu, tôi vẫn không thể nào nhớ ra được mình đã làm gì trên sân thượng cả.
– Chịu, cùng lắm Phong chỉ nhớ đã cùng Lan lên sân thượng ngắm cảnh thôi, còn chuyện gì xảy ra tiếp thì mờ mờ ảo ảo quá, ko nhớ nổi.
Nghe tới đây, nét mặt của Lan bổng chuyển sắc. Sự vui tươi trên gương mặt của nàng ko còn nữa, nó đã bị chiếm lấy bởi những nét ưu buồn lan tỏa.
Ngạc nhiên vì những bộc lộ của Ngọc Lan tôi liền quay sang nàng nhỏ nhẹ:
– Sao thế Lan, tự dưng buồn nữa rồi!
– Ko có gì đâu, tại bài nhạc buồn quá làm Lan buồn theo đấy! – Vừa nói nàng vừa rút tai phone ra khỏi tai.
Nhưng ngay cả lúc tháo tai phone ra, Ngọc Lan cũng ko vui hơn là bao. Những nét buồn vẫn phảng phất đâu đó trên gương mặt thon nhỏ của nàng.
Vì chẳng biết nguyên do nỗi buồn bỗng nhiên của Lan, tôi đành phải làm bù nhìn cực chẳng đã mặc cho nàng ngồi thừ ra đó bấm bấm chiếc điện thoại bằng những ngón tay nhỏ nhắn của mình nhưng mà chẳng nói được lời nào xoa dịu.
Phải nói thật là phấn đấu dữ lắm tôi mới nặng ra một câu nói để tiếp chuyện với nàng nhưng khỗ nỗi nó lại cụt lủn, chẳng ăn nhặp gì với những suy nghĩ trong đầu tôi cả:
– Mấy giờ rồi Lan?
– Ừm, 8h rồi!
Nghe nàng nói, tôi giật thột nhìn lại đồng hồ. Quả thực hiện thời đã 8h hơn rồi. Chợt nhớ về những gì nàng nói tối qua, giờ này chắc là ba mẹ của nàng đã về.
Để cho chắc hơn và cũng để có dịp tiếp chuyện với nàng, tôi bèn hỏi lại:
– Vậy ba mẹ của Lan đã về chưa?
– Họ về rồi!
– Họ đang ở đâu để Phong vào chào hỏi đã!
– Thui khỏi cũng được, ba mẹ Lan mệt nên ngủ rồi! – Nàng vội bỏ chiếc điện thoại xuống khẽ cười – Phong ăn sáng chưa, hay là ở lại ăn sáng nhé?
Lúc đó tôi cũng muốn ở lại ăn sáng lắm nhưng nghĩ lại hiện thời đã trễ. Hoàng Mai có thể đã về nhà rồi nên tôi ko dám ở lâu. Dù gì tôi cũng rất muốn họp mặt Hoàng Mai, đã 1 đêm ko gặp em rồi nhưng mà. Có thể giờ này em đang ngóng chờ tôi lắm. Càng nghĩ tôi lại càng nôn nao muốn về.
– Giờ trễ rồi, Phong phải về nhà đã! Hứa hẹn dịp khác nhé!
Tôi ngập ngừng nói với Lan như một chú nhỏ lễ phép, kính cẩn với chủ nhà.
– Phong về à? – Nàng bỗng thở dài rồi tươi cười chỉ sau phút chốc – Ùm… thôi noel này thế là đủ rồi! Dù sao cũng cảm ơn Phong về tất cả nhé!
– Ko có gì! Vui là chính nhưng mà! Thôi Phong về đây! Tạm biệt!
Chừng lúc tôi sẵn sàng dắt xe ra khỏi cổng thì Ngọc Lan lại gọi với phía sau làm tôi dựng chống xe ngờ ngạc:
– Có chuyện gì vậy Lan?
– Hì, hôm qua Phong đã tặng quà noel cho Lan rồi, tới lượt Lan tặng qua lại cho Phong chứ!
Nói rồi nàng đưa một chậu hoa được giấu sau lưng nãy giờ lên trước mặt tôi mỉm cười rất ư là rạng rỡ. Cảm tưởng như nó còn chói lóa hơn cả ánh mặt trời nữa đấy!
– Đây là hoa gì vậy, nhìn đẹp quá!
Tôi liếm môi nhìn chậu hoa màu vàng sặc sỡ nhưng mà ko khỏi trằm trồ vì nét đẹp của nó.
– Đây là hoa lan vàng, chậu hoa Lan quý nhất đó!
– Ớ ko được đâu! Chậu hoa quý nhất của Lan nhưng mà!
– Ko sao, người nào chứ Phong thì Lan tin sẽ chăm sóc chậu hoa tốt nhưng mà! – Nàng khẽ cười lung linh như hoa – Phong giữ gìn cẩn thận nhé!
Nhận lấy chậu hoa từ trong tay Ngọc Lan, tôi có thể cảm thu được độ nặng của chậu cũng như độ nặng của trách nhiệm đang đè nặng lên tay tôi.
Chậu hoa thật đẹp, thật lung linh, nó vàng rực tới nao nức lòng. Hèn nào đầy là chậu hoa Lan thích nhất. Nhớ những lần tới nhà Lan dạy võ lúc trước, lần nào Lan cũng chăm sóc tỉ mỉ chậu hoa rồi mới đi ra sức viên học võ được.
Có những lúc nàng còn đòi ôm theo chậu hoa ra sức viên nữa cơ. Nhưng may sao tôi thuyết phục được nàng mới thôi cái ý định đấy, thiệt khổ gì đâu!
Ôm chậu hoa một cách cẩn thận. Tôi từ biệt Lan để trở về căn nhà yêu quý của mình.
Được một đoạn tôi linh cảm như có người nào đó đang theo dõi nên lén nhìn về phía cánh cổng trắng cao vút. Chợt thấy Ngọc Lan vẫn còn đang đứng đó, tựa lưng vào cổng nhưng mà nhìn theo tôi. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một cảm giác bổi hổi tới xao xuyến con tim.
Nhưng tôi đã đi, đã cất bước khỏi căn nhà thân yêu đó rồi, ko thể nào trở lại được nữa. Vả lại nếu trở lại thì tôi sẽ nói gì với nàng đây, “Chúc Lan buổi sáng vui vẻ” chăng?
Đồng thời đó những luồng tư tưởng trong đầu tôi cũng hùa với ý định đấy:
“Mày nên bỏ qua cách ý định đó đi Phong ạ. Mày với Lan ko thể nào tới với nhau đâu! Người nhưng mà mày cần thương yêu nhất hiện thời là Hoàng Mai đấy có biết ko?
Mày thử nghĩ đi, trong 4 tháng qua người nào đã chăm sóc cho mày, người nào đã nấu cơm cho mày ăn, người nào đã thức đêm canh chừng những lúc mày bị bệnh. Cả những lúc mày gặp chuyện buồn người nào đã cùng mày sang sẻ nỗi buồn đó.
Rồi cái lúc Hoàng Mai bị bắt cóc, em cũng sẵn sàng dẹp lòng tự trọng qua một bên nhưng mà tha thứ cho cái tính nóng nãy của mày. Thử nghĩ xem hiện thời người nào là người xứng đáng để mày yêu hơn?”
Với những ý tưởng như thế, tôi càng gồng người đạp xe nhanh hơn bất chấp đường phố hiện thời đã đông người qua lại.
Sau một hồi đạp vật vã, tôi cũng đứng trước cổng nhà mình. Trãi qua một đêm nó vẫn ko hề thay đổi gì. Vẫn cũ kĩ, hoen gỉ và đen thùi lùi như từ trước tới giờ.
Nhưng có một điểm khác giữa chiếc cổng lúc tôi rời khỏi nhà ngày hôm qua và cái chiếc cổng hiện thời đang án ngữ trước mặt tôi.
Đó là chiếc ổ khóa…
#Đời #học #sinh #Quyển
[rule_2_plain]#Đời #học #sinh #Quyển
[rule_2_plain]#Đời #học #sinh #Quyển
[rule_3_plain]Phân mục: Truyện sex hay
Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Đời #học #sinh #Quyển