Trân đang học năm cuối Đại học Xây dựng Hà Nội thì thu được điện báo từ quê nhà. Khuôn mặt gấp gáp chỉ vỏn vẹn mấy chữ: “Bố ốm nặng, con về sớm”. Vậy là ngay chiều hôm đó, Trân vội vã thu dọn vali và tạm biệt bạn gái, lên tàu về quê. Lòng Trân nóng như lửa đốt, nhưng tàu vẫn chạy chậm như thường.

Trong ngần đó năm xa quê, đây là lần trước hết anh thu được một bức điện “nghiêm trọng” tương tự. Cuối cùng thì sau một ngày, chuyến tàu cũng tới được ga tàu thân thuộc ở quê anh, một ga tàu lạc lõng, hiu quạnh nơi vắng vẻ, thê lương của quê anh. Quang, anh trai của Trân đang đợi anh ở nhà ga, nét mặt ko buồn cũng ko vui khiến Trân càng thấy thấp thỏm.

Vừa bước vào cửa, ko khí trong gia đình ông Đại ngay lập tức sôi động như trẩy hội: mẹ tất bật bắt gà, thổi cơm; Thái Bình, chị dâu cũng lao vào lấy nước cho anh rể rửa mặt. Anh Đại đang thắp hương khấn vái cũng gọi ra ngoài sân: “Con ơi!
– Trân về rồi con ạ.
– Dạ em chào anh.

Ko cho Trân hỏi gì thêm, cuộc trò chuyện của hai cha con ông Đại cứ như bắp rang cho tới lúc mâm cơm dọn ra. Trong bữa ăn, mọi người đều bối rối buộc Trân phải kể cho anh nghe những gì anh đã thấy ở Hà Nội, về bè bạn và trường học. Nhiều điều anh kể đi, kể lại hai ba lần nhưng mà mọi người vẫn thích nghe. Đối với mẹ anh và Thái Bình, Hà Nội như một giấc mơ. Quang vẫn ngồi im lắng tai. Quang chỉ hơn Trân năm tuổi nhưng trông như một ông già ngoài bốn mươi, đôi mắt hơi thâm quầng và mỏi mệt.

Ăn tối xong, trời cũng đã tối. Ông Đại đưa tay thắp ngọn đèn dầu của Mỹ, làn khói nhưng mà gia đình bị chia cắt từ sau Cách mệnh Cải cách Ruộng đất, ông đưa cây đèn cho ông Trần và giục:
– Tắm rửa rồi đi nghỉ, Thái Bình đã sẵn sàng sẵn nước tắm rồi.

Nước nóng quyện với mùi cỏ khiến Trân tỉnh dậy và cảm thấy thư thái hơn sau gần hai mươi bốn giờ ngồi trên con tàu ọp ẹp. Anh và tạt nước và cọ xát bím tóc vào cổ, vào lưng trần của anh. Trân là con út trong gia đình nên được bố mẹ cưng chiều cho ăn học, ko phải lao động đồng áng như Quang nên cũng trắng hơn Quang và cũng ít vạm vỡ hơn Quang.

Đang mơ mòng, Trân bỗng nghe thấy tiếng kẹt cửa rất nhẹ. “Có một tên trộm ở non sông xa xôi này?” Ý tưởng đó khiến Trân ớn lạnh sống lưng. Trân căng mắt nhìn vào màn đêm đen kịt, cố tìm ra bóng vía kẻ đang đột nhập vào phòng mình. Có tiếng vải mềm cọ vào nhau, tiếng bước chân nhẹ nhõm tới gần giường Trân và mùi hương thân thuộc thoang thoảng trong phòng khiến anh tĩnh tâm lại.
– Người nào đó?
“Tôi đây,” giọng một người phụ nữ nói, run rẩy trong bóng tối.
– Tôi là người nào? Trân lần mò tìm kính.

Giọng người phụ nữ tỉ ti:
– Sao anh quên nhanh thế?

Lúc Trân đeo kính vào, hơi thở của người phụ nữ cũng chạm vào mặt anh, tay anh chạm vào một làn da mềm mại. Thái Bình đứng ngây ra nhìn Trân rồi lại nhìn xuống chiếc quần lót nhăng nhít của mình. Thái Bình có một vẻ đẹp mộc mạc nhưng mà ít lúc Trân quan tâm, cô mặc một chiếc váy trắng mỏng cổ rộng, mái tóc dài óng ả che đi bờ vai tròn, bộ ngực trần nâu để lộ bầu ngực cao đầy đặn. , những chiếc núm xinh xẻo được bao phủ bởi lớp vải mỏng manh nhú lên. Trân giật thót lúc thấy Thái Bình đang đứng đợi mình với ánh mắt van nài.

– Đã khuya rồi, sao anh vẫn chưa đi ngủ? Trân nhẹ giọng hỏi nhưng ánh mắt vẫn quét từng mm trên thân thể cô khiến cô có chút bối rối.
– Anh Trần, đêm nay em muốn ngủ với anh.
– Chị ơi, chị bị điên à? Trân bị sốc? Em có phải là chị dâu của anh ko?

Trân định nói thêm những lời thậm tệ với chị dâu nhưng chỉ biết ậm ừ ko thành tiếng, Thái Bình ôm đầu ghì chặt vào ngực chị cho tới lúc ngạt thở. Đột nhiên cô buông anh ra, bật khóc nức nở:
– Tôi rất nghèo? huhu.

Anh chưa kịp tỉnh lại thì Thái Bình đã buông anh ra, lao thẳng vào cột nhà rồi ngã xuống, máu từ trán chảy ra, nhỏ giọt trên sàn nhà. Trân hốt hoảng.
– Anh Quang? Bà Thái Bình?

Anh Đại lao vào phòng, nhanh chóng bế Thái Bình đặt cô lên giường, vẻ mặt đầy lo lắng. Anh băng bó cho cô rồi bảo Quang vừa chạy tới, mắt vẫn nhắm nghiền bế cô về phòng. Ko người nào nói chuyện với nhau tại. Bầu ko khí vui vẻ trước đó trong nhà mất tích, một cảm giác nặng nề và bối rối lan tỏa khắp bầu ko khí.

Bài này hay lắm nè:   Thỏa thuậnTác giả Cô Kim

Sáng hôm sau, đợi mọi người ăn uống xong, anh Đại từ tốn pha một ấm trà rồi gọi Trân: “Anh ơi!
– Trân, anh có chuyện muốn nói với em.

Anh ta ngay ngay lập tức được thông báo bởi một linh cảm rằng đây là một vấn đề quan trọng nhưng mà gia đình anh ta đã gửi cho anh ta một cuộc điện thoại. Ko để anh ngồi yên, Đại nhấp một ngụm trà:
– Bạn thấy Thái Bình thế nào?
– Đúng?
– Em có tốt với anh ko?
– Được thôi. Trân nói điêu.
– Cô đó có đẹp ko?
– Đúng.

Anh Đại liên tục hỏi Trân như sợ anh trả lời “ko”:
– Chuyện là thế này, chị tôi lấy chồng Quang được hai năm nhưng mà chưa có con. Trong gia đình chúng ta, người nào cũng mong muốn mình có cháu?

Anh Đại nuốt khan.
– Chị Thanh Bình muốn ly hôn?
– Ly hôn là ly hôn? Trân yếu lòng vì biết Thanh Bình là người phụ nữ đẹp nhất làng này, ngày về làm dâu nhà này, trai làng ngơ ngẩn; Giờ cô đó đã ly hôn rồi thì còn người nào muốn lấy Quang nữa?

Để hạn chế quảng cáo lúc xem, bạn bấm vào Full Screen (Toàn màn hình)

Xem thêm chi tiết Đọc Truyện Sex – Số Phận

Phân mục: Truyện sex hay

Nguồn: sex-shoponline.net

Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót

Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục

#Đọc #Truyện #Sex #Số #Phận

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Tin Tức