Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu muốn gửi truyện vui lòng gửi vào email Truyensextv@gmail.com!
Chào các cậu! Ngập ngừng, ấp ủ nhiều ngày mới có đủ dũng cảm lên Truyenheo.org để kể câu chuyện đời mình. Chuyện trong tù ko hay lắm nhưng tôi muốn san sẻ với mọi người để nhẹ lòng và cũng mong ko người nào bị thiệt thòi như tôi. Đừng để tuổi xanh bùng cháy ở Hỏa Lò.
Thậm chí ko biết kể từ đâu. Hãy nói về 3 tháng bị giam giữ tại cơ sở. Trước hết, tôi xin kể một tí về hoàn cảnh của tôi. Tôi là phụ nữ, quê ở vùng quê nghèo ngoại tỉnh. Là con gái út trong gia đình, trên có thêm 2 anh em trai. Trong gia đình tôi, bên nội thì từ đời ba tôi thì thực thà chất phác, nhân hậu còn bên ngoại thì giàu truyền thống giang hồ, cũng giống như 3 đời giang hồ, cho tới đời anh họ tôi thì thôi. vẫn là một gypsy. Kế đó, các cô bác bên ngoại hồ hết ăn ở tù nhiều hơn ở nhà, làm các công việc xã hội.
Tuổi thơ của tôi cũng khá êm đềm như những đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng tôi sung sướng hơn lũ trẻ trong làng, được ăn ngon, mặc đẹp, sắm sửa đắt tiền, (có cái ăn cái mặc, trong lúc đám trẻ em cùng trang lứa vẫn được mặc quần áo với. lỗ đít) và được bố mẹ đầu tư tốt cho việc học, có gia sư riêng giảng dạy. Lúc đó cậu đó rất ngoan, tuy ko phải là “nhất lớp, giỏi nhất trường” nhưng cậu đó luôn đứng trong top đầu của lớp, được bạn hữu yêu quý, là niềm tự hào của bố mẹ, là niềm tự hào. ví dụ được nhắc tới thường xuyên mỗi lúc Láng giềng đánh con họ vì “ngu ngốc”. Lúc tôi còn là một đứa trẻ, tôi ko biết vì sao bố mẹ tôi lại có nhiều tiền tương tự. Lúc lớn lên, tôi cũng mù mờ nhìn thấy, rồi lúc tôi học lớp 7, một biến cố lớn xảy ra với gia đình tôi bất thần bị công an ập vào nhà bắt bố mẹ tôi, mẹ tôi bị kết án 22 năm. đi tù vì tội giao thương ma tuý, nhưng bố tôi ko sao, mẹ tôi gánh hết.
Từ ngày mẹ tôi vào trại, bố tôi vẫn lo được cho cả gia đình, đâu có tín hiệu gì, bố tôi cũng là dân anh chị ở tỉnh tôi, đi tù một lần, cờ bạc ngang trái. tỉnh, mọi thứ đã khác. ko có gì so với trước đây, mọi thứ vẫn được hỗ trợ đầy đủ. Các bạn trong lớp hay các bạn trong lớp ko dám trêu chọc hay nói gì với tôi vì sợ các anh lớn.
Nhưng tôi khởi đầu sa sút trong học hành, tôi khởi đầu vào cấp 3, tôi cũng phấn đấu thi đậu vào một trường bán công trên khu vực, đó cũng là thời khắc internet khởi đầu rộng rãi, tôi khởi đầu có những buổi thi tuyển. , yahoo, v.v. blog. Học hành ko quá kém so với bạn hữu, đủ điểm lên lớp, lại là trùm của trường nên những cô gái 9x đời đầu khởi đầu rất nổi loạn, khởi đầu đánh nhiều để trình bày.
Tôi chỉ đánh người nhưng chưa bao giờ bị đánh trả. Sau lúc học xong cấp 3, tôi cũng được thi vào trường cao đẳng kế toán để học. Đang học năm 2 thì nghỉ vì tính tò mò. Sau lúc một vụ án khác xảy ra, bố anh cũng bị bắt vì cầm đầu đường dây đánh bạc liên tỉnh, nhưng bị bắt 5 năm, 2 anh trai cũng bị bắt, anh cả bị bắt vì tội bảo kê và đánh nhau, anh thứ 2 bị bắt vì sử dụng trái phép chất ma túy và tích trữ vũ khí quân dụng.
Tôi cũng đã sa ngã kể từ đó, và hiện thời và sau đó, sống nhờ vào những người anh em họ hàng và bạn hữu trong làng của tôi. Làng tôi cũng có mấy người em, là anh em họ, cũng xã giao, làm nghề chăn gái. Tôi chỉ vui thôi, tôi ko chơi ma túy, tôi chỉ chơi đá cho vui, và chơi game chứ tôi ko nghiện đá.
Sau 2 năm, tôi hết tiền, đúng vào ngày sinh nhật của mình, nghĩ thế nào nhưng mà thơ ngây hai đứa bạn rủ đi cướp để sắm quà, làm quà sinh nhật cho tôi, tôi hoang mang nên cũng đánh liều đi, đó hẳn là quyết định quyết định tồi tệ nhất đời mình, và là món quà sinh nhật tệ nhất nhưng mà mình từng thu được nên mình và 2 người bạn trai 1 gái sau một hồi tính toán rủ nhau đi cướp taxi. Đó cũng là lần trước nhất tôi đi cướp, lúc đi chúng tôi có luận bàn chỉ đi cướp, ko làm gì người nào cả. Nhưng gã đồng hành tôi đã rút dao đâm một nhát vào hông tài xế taxi, gã rút chìa khóa bỏ chạy nên cả ba bị người dân và công an bắt quả tang hôm đó.
Và thế là cuộc sống u tối khởi đầu. Lúc tôi bị bắt vào khoảng 10 giờ tối và được đưa về trại lúc 11 giờ đêm, tôi được đưa về phòng của tôi, ko bị thẩm vấn. Lúc đó cả ngày ko ăn uống gì, đói nhưng ko thấy đói, cũng ko sợ nhưng mà như người mất hồn, cứ ngỡ đây chỉ là một giấc mơ chứ ko hề. dám tin đó là sự thực, rằng tôi đã bị bắt.
Bước vào cánh cửa sắt trước nhất, có một nữ quản giáo đồng hành, căn phòng này là phòng chứa đồ đoàn của tù nhân, họ bị bắt cởi hết quần áo, ngay cả áo lót cũng phải cởi ra, chỉ chừa lại cái quần. áo khoác ngoài và tất cả các đồ dùng tư nhân phải được cởi bỏ. Lúc đó tôi ko có gì, một chiếc điện thoại cục gạch còn 0 đồng trong tài khoản, một ít tiền lẻ đủ dùng cho bữa sáng và một sợi dây chuyền vàng nhỏ mẹ sắm làm quà hồi nhỏ, và một chiếc nhẫn bạc. của mối tình đầu, hai thứ đó đều đáng quý, nhưng dù nghèo khổ tới đâu, tôi cũng sẽ ko bao giờ cam tâm.
Sau đó, cánh cửa thứ hai đóng lại là dành cho tù nhân ở lại. Có một cửa sổ nhỏ để tội phạm bên trong nhìn ra ngoài, nhưng tất nhiên chỉ có hành lang, tội phạm mới sẵn sàng vào phòng chứ ko thể nhìn ra bên ngoài, cảm giác đó giống như sẵn sàng vào hang cọp vậy. tối, ko có đèn nào cả. Phải nói rằng người thiết kế trại giam cũng rất tài tình, ngoài tác dụng giam giữ, nó còn trấn áp ý thức của tội phạm, sức ép tâm lý rất nặng nề.
Những thứ tươi đẹp ngoài kia, bầu trời xanh, nắng vàng, những vì sao sáng, hay ánh trăng … tương lai tươi đẹp, ấm áp … là những thứ bên ngoài bức tường, xa hoa, tù nhân bên trong sẽ ko bao giờ có thể nhìn thấy. hiện thời. Lúc quản giáo sẵn sàng mở cửa thì thấy anh ta dùng thanh sắt đập vào cửa rồi nói giọng chán nản vào trong cho tội phạm bên trong nghe và sẵn sàng:
“Có lính mới sáng lên”
Tôi ko biết đó là lời cảnh báo ko được làm gì với bạn tù mới hay là lời động viên của các anh.
Sau đó cửa phòng tôi mở ra, bảo vệ đưa tôi vào trong phòng giam và ném tôi vào phòng, lúc tôi bước vào thì thấy nó rộng chừng vài mét vuông, có một cái rãnh ngay cửa ra vào đủ cho 3-4 người. mọi người đứng thành hàng, tất cả đều cúi đầu. hét lên “xin chào viên chức”. Sau đó quản giáo liếc anh ta một cái rồi quay đi.
Lúc cánh cửa đóng lại, tôi đứng trên nền bê tông lạnh lẽo nhưng mà đầu óc vẫn còn mung lung, lúc đó tôi còn đang muốn lừa dối tôi đây chỉ là một giấc mơ, lúc tỉnh lại sẽ kết thúc, phiên phiến là mấy ngày trước tôi đã. Hắn đập đá mấy ngày liền ko ngủ, lúc đó đầu óc cũng ko tỉnh táo. Có một đứa trẻ khoảng 40 tuổi, thân hình gầy gò, môi thâm, mắt đen, tóc ngắn, da tái xanh đứng trên nền nhà cũng là một chỗ ngủ bằng bê tông, nó được gọi là buồng trưởng vì nó ở đó lâu nhất, giống như cháu. vạn thọ sẽ thành già làng (sau này lúc lên đại trại, ko được làm buồng trưởng lâu nhất thì cơ chế cũng khác). Con đó bị gãy tay vặn cổ, trẹo tay nứt nẻ như võ sĩ trước lúc lên đài, nóng tính tay chân và còn khiêu khích, ép đối thủ phải thượng đài, hùng hổ định đi ăn cỗ. tôi, lúc đó tôi ko quan tâm tới, nhưng điều tôi quan tâm là trước mặt tôi là một cái sàn bê tông đủ cho 3 người nằm, bên tay trái tôi nhìn từ ngoài vào, cách đó vài bước chân là nhà. . Nó rất sạch sẽ, vì vậy lúc bạn tưởng tượng có người ở đó vào nhà tắm hoặc tắm để cởi quần áo của bạn, bạn có thể nhìn thấy tất cả bên ngoài, tuy nhiên là một bồn nước cao 5 gang tay và 1 inch. muôi nhựa.
Tôi cứ nghĩ nó luôn tranh cãi với tôi, nhưng ko hiểu sao nó lại hỏi về tôi. Trưởng buồng đảo mắt nhìn tôi. Những tù nhân này nhìn nhau xanh xao, thiếu sức sống vì thiếu ánh sáng mặt trời, lại còn mắc những tội vặt nên mới bị giam ở đây vài tháng, còn bên ngoài, họ ko phải toàn là người, tôi cảm thấy chỉ chấp nhận. những con ong. Tôi đã xúc tiếp với rất nhiều người từ bên ngoài, vì vậy thật nực cười lúc thấy cách anh đó phấn đấu hành động như một tiền bối.
– Này, con chó cái này trông thật kinh khủng, phải ko? Đồ mắt chó nhưng mà vào phòng ko chào người nào rồi ngủ? Câu gì?
Tôi quắc mắt nhìn nó và nói từng câu: “Cướp, giết thịt”!
Ko đợi anh hỏi thêm gì nữa, tôi chạy lên chỗ cái gọi là ngủ, ko thấy chiếu hay gối, họ lấy hết rồi, giờ tôi chỉ muốn nhắm mắt nhắm mũi lại và nghĩ cho cùng. mở mắt ra. Và đó chỉ là một cơn ác mộng. Đứa còn lại ko dám làm gì tôi vì lúc đó tiếng nói của tôi cũng khiến nó ko dám ra nội quy phòng. Tôi thường có một giọng nói rất dễ thương, nhưng vì tôi xúc tiếp với nhiều người bên ngoài, nên giọng nói của tôi cũng rất “gypsy” theo đúng nghĩa của từ này. Tôi cũng điên, nên nếu họ ăn thịt tôi, tôi sẽ liều mình cắn trả.
Tiếp đó, một em khác thấy trưởng phòng ko động tay động chân, liền cất giọng nịnh nọt: “Thôi chị ơi, còn lâu mới tới đây, cướp còn lâu đấy. ” Họ nói chuyện và thảo luận linh hoạt, ko xì xào hay xì xào gì cả.
Còn tôi lúc nghe xong cứ lắc đầu ngao ngán thở dài vì ko muốn chấp nhận sự thực. Dù đêm đó trời lạnh nhưng tôi vẫn nhắm mắt nhắm mũi muốn ngủ, vì tôi chỉ muốn ngủ một lần để ko phải chấp nhận thực tại. Thật tốt lúc tôi sống trong một giấc mơ mãi mãi, hoặc lúc tôi tỉnh dậy, nó sẽ chỉ là một giấc mơ, giống như những lần tôi gặp ác mộng trước đây. Sáng sớm hôm sau, tôi đang mơ mòng cuộn mình thì nghe thấy tiếng mở khóa, mở mắt ra lắc đầu mấy cái. Ồ! Nó vẫn còn ở đây? Gõ cửa và mở chốt, người quản giáo, vẫn cái giọng khinh khỉnh, khinh thường, vô hồn:
– Nhi đi chơi.
Vì vậy, anh ta đứng dậy, lê bước ra ngoài và đi tới cái gọi là phòng thẩm vấn.
Đánh mất thanh xuân
Hình Ảnh về: Đánh mất thanh xuân
Video về: Đánh mất thanh xuân
Wiki về Đánh mất thanh xuân
Đánh mất thanh xuân -
Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu muốn gửi truyện vui lòng gửi vào email Truyensextv@gmail.com!
Chào các cậu! Ngập ngừng, ấp ủ nhiều ngày mới có đủ dũng cảm lên Truyenheo.org để kể câu chuyện đời mình. Chuyện trong tù ko hay lắm nhưng tôi muốn san sẻ với mọi người để nhẹ lòng và cũng mong ko người nào bị thiệt thòi như tôi. Đừng để tuổi xanh bùng cháy ở Hỏa Lò.
Thậm chí ko biết kể từ đâu. Hãy nói về 3 tháng bị giam giữ tại cơ sở. Trước hết, tôi xin kể một tí về hoàn cảnh của tôi. Tôi là phụ nữ, quê ở vùng quê nghèo ngoại tỉnh. Là con gái út trong gia đình, trên có thêm 2 anh em trai. Trong gia đình tôi, bên nội thì từ đời ba tôi thì thực thà chất phác, nhân hậu còn bên ngoại thì giàu truyền thống giang hồ, cũng giống như 3 đời giang hồ, cho tới đời anh họ tôi thì thôi. vẫn là một gypsy. Kế đó, các cô bác bên ngoại hồ hết ăn ở tù nhiều hơn ở nhà, làm các công việc xã hội.
Tuổi thơ của tôi cũng khá êm đềm như những đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng tôi sung sướng hơn lũ trẻ trong làng, được ăn ngon, mặc đẹp, sắm sửa đắt tiền, (có cái ăn cái mặc, trong lúc đám trẻ em cùng trang lứa vẫn được mặc quần áo với. lỗ đít) và được bố mẹ đầu tư tốt cho việc học, có gia sư riêng giảng dạy. Lúc đó cậu đó rất ngoan, tuy ko phải là “nhất lớp, giỏi nhất trường” nhưng cậu đó luôn đứng trong top đầu của lớp, được bạn hữu yêu quý, là niềm tự hào của bố mẹ, là niềm tự hào. ví dụ được nhắc tới thường xuyên mỗi lúc Láng giềng đánh con họ vì "ngu ngốc". Lúc tôi còn là một đứa trẻ, tôi ko biết vì sao bố mẹ tôi lại có nhiều tiền tương tự. Lúc lớn lên, tôi cũng mù mờ nhìn thấy, rồi lúc tôi học lớp 7, một biến cố lớn xảy ra với gia đình tôi bất thần bị công an ập vào nhà bắt bố mẹ tôi, mẹ tôi bị kết án 22 năm. đi tù vì tội giao thương ma tuý, nhưng bố tôi ko sao, mẹ tôi gánh hết.
Từ ngày mẹ tôi vào trại, bố tôi vẫn lo được cho cả gia đình, đâu có tín hiệu gì, bố tôi cũng là dân anh chị ở tỉnh tôi, đi tù một lần, cờ bạc ngang trái. tỉnh, mọi thứ đã khác. ko có gì so với trước đây, mọi thứ vẫn được hỗ trợ đầy đủ. Các bạn trong lớp hay các bạn trong lớp ko dám trêu chọc hay nói gì với tôi vì sợ các anh lớn.
Nhưng tôi khởi đầu sa sút trong học hành, tôi khởi đầu vào cấp 3, tôi cũng phấn đấu thi đậu vào một trường bán công trên khu vực, đó cũng là thời khắc internet khởi đầu rộng rãi, tôi khởi đầu có những buổi thi tuyển. , yahoo, v.v. blog. Học hành ko quá kém so với bạn hữu, đủ điểm lên lớp, lại là trùm của trường nên những cô gái 9x đời đầu khởi đầu rất nổi loạn, khởi đầu đánh nhiều để trình bày.
Tôi chỉ đánh người nhưng chưa bao giờ bị đánh trả. Sau lúc học xong cấp 3, tôi cũng được thi vào trường cao đẳng kế toán để học. Đang học năm 2 thì nghỉ vì tính tò mò. Sau lúc một vụ án khác xảy ra, bố anh cũng bị bắt vì cầm đầu đường dây đánh bạc liên tỉnh, nhưng bị bắt 5 năm, 2 anh trai cũng bị bắt, anh cả bị bắt vì tội bảo kê và đánh nhau, anh thứ 2 bị bắt vì sử dụng trái phép chất ma túy và tích trữ vũ khí quân dụng.
Tôi cũng đã sa ngã kể từ đó, và hiện thời và sau đó, sống nhờ vào những người anh em họ hàng và bạn hữu trong làng của tôi. Làng tôi cũng có mấy người em, là anh em họ, cũng xã giao, làm nghề chăn gái. Tôi chỉ vui thôi, tôi ko chơi ma túy, tôi chỉ chơi đá cho vui, và chơi game chứ tôi ko nghiện đá.
Sau 2 năm, tôi hết tiền, đúng vào ngày sinh nhật của mình, nghĩ thế nào nhưng mà thơ ngây hai đứa bạn rủ đi cướp để sắm quà, làm quà sinh nhật cho tôi, tôi hoang mang nên cũng đánh liều đi, đó hẳn là quyết định quyết định tồi tệ nhất đời mình, và là món quà sinh nhật tệ nhất nhưng mà mình từng thu được nên mình và 2 người bạn trai 1 gái sau một hồi tính toán rủ nhau đi cướp taxi. Đó cũng là lần trước nhất tôi đi cướp, lúc đi chúng tôi có luận bàn chỉ đi cướp, ko làm gì người nào cả. Nhưng gã đồng hành tôi đã rút dao đâm một nhát vào hông tài xế taxi, gã rút chìa khóa bỏ chạy nên cả ba bị người dân và công an bắt quả tang hôm đó.
Và thế là cuộc sống u tối khởi đầu. Lúc tôi bị bắt vào khoảng 10 giờ tối và được đưa về trại lúc 11 giờ đêm, tôi được đưa về phòng của tôi, ko bị thẩm vấn. Lúc đó cả ngày ko ăn uống gì, đói nhưng ko thấy đói, cũng ko sợ nhưng mà như người mất hồn, cứ ngỡ đây chỉ là một giấc mơ chứ ko hề. dám tin đó là sự thực, rằng tôi đã bị bắt.
Bước vào cánh cửa sắt trước nhất, có một nữ quản giáo đồng hành, căn phòng này là phòng chứa đồ đoàn của tù nhân, họ bị bắt cởi hết quần áo, ngay cả áo lót cũng phải cởi ra, chỉ chừa lại cái quần. áo khoác ngoài và tất cả các đồ dùng tư nhân phải được cởi bỏ. Lúc đó tôi ko có gì, một chiếc điện thoại cục gạch còn 0 đồng trong tài khoản, một ít tiền lẻ đủ dùng cho bữa sáng và một sợi dây chuyền vàng nhỏ mẹ sắm làm quà hồi nhỏ, và một chiếc nhẫn bạc. của mối tình đầu, hai thứ đó đều đáng quý, nhưng dù nghèo khổ tới đâu, tôi cũng sẽ ko bao giờ cam tâm.
Sau đó, cánh cửa thứ hai đóng lại là dành cho tù nhân ở lại. Có một cửa sổ nhỏ để tội phạm bên trong nhìn ra ngoài, nhưng tất nhiên chỉ có hành lang, tội phạm mới sẵn sàng vào phòng chứ ko thể nhìn ra bên ngoài, cảm giác đó giống như sẵn sàng vào hang cọp vậy. tối, ko có đèn nào cả. Phải nói rằng người thiết kế trại giam cũng rất tài tình, ngoài tác dụng giam giữ, nó còn trấn áp ý thức của tội phạm, sức ép tâm lý rất nặng nề.
Những thứ tươi đẹp ngoài kia, bầu trời xanh, nắng vàng, những vì sao sáng, hay ánh trăng ... tương lai tươi đẹp, ấm áp ... là những thứ bên ngoài bức tường, xa hoa, tù nhân bên trong sẽ ko bao giờ có thể nhìn thấy. hiện thời. Lúc quản giáo sẵn sàng mở cửa thì thấy anh ta dùng thanh sắt đập vào cửa rồi nói giọng chán nản vào trong cho tội phạm bên trong nghe và sẵn sàng:
"Có lính mới sáng lên"
Tôi ko biết đó là lời cảnh báo ko được làm gì với bạn tù mới hay là lời động viên của các anh.
Sau đó cửa phòng tôi mở ra, bảo vệ đưa tôi vào trong phòng giam và ném tôi vào phòng, lúc tôi bước vào thì thấy nó rộng chừng vài mét vuông, có một cái rãnh ngay cửa ra vào đủ cho 3-4 người. mọi người đứng thành hàng, tất cả đều cúi đầu. hét lên "xin chào viên chức". Sau đó quản giáo liếc anh ta một cái rồi quay đi.
Lúc cánh cửa đóng lại, tôi đứng trên nền bê tông lạnh lẽo nhưng mà đầu óc vẫn còn mung lung, lúc đó tôi còn đang muốn lừa dối tôi đây chỉ là một giấc mơ, lúc tỉnh lại sẽ kết thúc, phiên phiến là mấy ngày trước tôi đã. Hắn đập đá mấy ngày liền ko ngủ, lúc đó đầu óc cũng ko tỉnh táo. Có một đứa trẻ khoảng 40 tuổi, thân hình gầy gò, môi thâm, mắt đen, tóc ngắn, da tái xanh đứng trên nền nhà cũng là một chỗ ngủ bằng bê tông, nó được gọi là buồng trưởng vì nó ở đó lâu nhất, giống như cháu. vạn thọ sẽ thành già làng (sau này lúc lên đại trại, ko được làm buồng trưởng lâu nhất thì cơ chế cũng khác). Con đó bị gãy tay vặn cổ, trẹo tay nứt nẻ như võ sĩ trước lúc lên đài, nóng tính tay chân và còn khiêu khích, ép đối thủ phải thượng đài, hùng hổ định đi ăn cỗ. tôi, lúc đó tôi ko quan tâm tới, nhưng điều tôi quan tâm là trước mặt tôi là một cái sàn bê tông đủ cho 3 người nằm, bên tay trái tôi nhìn từ ngoài vào, cách đó vài bước chân là nhà. . Nó rất sạch sẽ, vì vậy lúc bạn tưởng tượng có người ở đó vào nhà tắm hoặc tắm để cởi quần áo của bạn, bạn có thể nhìn thấy tất cả bên ngoài, tuy nhiên là một bồn nước cao 5 gang tay và 1 inch. muôi nhựa.
Tôi cứ nghĩ nó luôn tranh cãi với tôi, nhưng ko hiểu sao nó lại hỏi về tôi. Trưởng buồng đảo mắt nhìn tôi. Những tù nhân này nhìn nhau xanh xao, thiếu sức sống vì thiếu ánh sáng mặt trời, lại còn mắc những tội vặt nên mới bị giam ở đây vài tháng, còn bên ngoài, họ ko phải toàn là người, tôi cảm thấy chỉ chấp nhận. những con ong. Tôi đã xúc tiếp với rất nhiều người từ bên ngoài, vì vậy thật nực cười lúc thấy cách anh đó phấn đấu hành động như một tiền bối.
- Này, con chó cái này trông thật kinh khủng, phải ko? Đồ mắt chó nhưng mà vào phòng ko chào người nào rồi ngủ? Câu gì?
Tôi quắc mắt nhìn nó và nói từng câu: "Cướp, giết thịt"!
Ko đợi anh hỏi thêm gì nữa, tôi chạy lên chỗ cái gọi là ngủ, ko thấy chiếu hay gối, họ lấy hết rồi, giờ tôi chỉ muốn nhắm mắt nhắm mũi lại và nghĩ cho cùng. mở mắt ra. Và đó chỉ là một cơn ác mộng. Đứa còn lại ko dám làm gì tôi vì lúc đó tiếng nói của tôi cũng khiến nó ko dám ra nội quy phòng. Tôi thường có một giọng nói rất dễ thương, nhưng vì tôi xúc tiếp với nhiều người bên ngoài, nên giọng nói của tôi cũng rất "gypsy" theo đúng nghĩa của từ này. Tôi cũng điên, nên nếu họ ăn thịt tôi, tôi sẽ liều mình cắn trả.
Tiếp đó, một em khác thấy trưởng phòng ko động tay động chân, liền cất giọng nịnh nọt: “Thôi chị ơi, còn lâu mới tới đây, cướp còn lâu đấy. ” Họ nói chuyện và thảo luận linh hoạt, ko xì xào hay xì xào gì cả.
Còn tôi lúc nghe xong cứ lắc đầu ngao ngán thở dài vì ko muốn chấp nhận sự thực. Dù đêm đó trời lạnh nhưng tôi vẫn nhắm mắt nhắm mũi muốn ngủ, vì tôi chỉ muốn ngủ một lần để ko phải chấp nhận thực tại. Thật tốt lúc tôi sống trong một giấc mơ mãi mãi, hoặc lúc tôi tỉnh dậy, nó sẽ chỉ là một giấc mơ, giống như những lần tôi gặp ác mộng trước đây. Sáng sớm hôm sau, tôi đang mơ mòng cuộn mình thì nghe thấy tiếng mở khóa, mở mắt ra lắc đầu mấy cái. Ồ! Nó vẫn còn ở đây? Gõ cửa và mở chốt, người quản giáo, vẫn cái giọng khinh khỉnh, khinh thường, vô hồn:
- Nhi đi chơi.
Vì vậy, anh ta đứng dậy, lê bước ra ngoài và đi tới cái gọi là phòng thẩm vấn.
[rule_{ruleNumber}] [box type=”note” align=”” class=”” color:red;”>Trang web được chuyển sang tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex nếu muốn gửi truyện vui lòng gửi vào email Truyensextv@gmail.com!
Chào các cậu! Ngập ngừng, ấp ủ nhiều ngày mới có đủ can đảm lên Truyenheo.org để kể câu chuyện đời mình. Chuyện trong tù không hay lắm nhưng tôi muốn chia sẻ với mọi người để nhẹ lòng và cũng mong không ai bị thiệt thòi như tôi. Đừng để tuổi trẻ bùng cháy ở Hỏa Lò.
Thậm chí không biết bắt đầu từ đâu. Hãy nói về 3 tháng bị giam giữ tại cơ sở. Trước hết, tôi xin kể một chút về hoàn cảnh của tôi. Tôi là phụ nữ, quê ở vùng quê nghèo ngoại tỉnh. Là con gái út trong gia đình, trên có thêm 2 anh em trai. Trong gia đình tôi, bên nội thì từ đời ba tôi thì thật thà chất phác, nhân hậu còn bên ngoại thì giàu truyền thống giang hồ, cũng giống như 3 đời giang hồ, cho đến đời anh họ tôi thì thôi. vẫn là một gypsy. Kế đó, các cô bác bên ngoại hầu hết ăn ở tù nhiều hơn ở nhà, làm các công việc xã hội.
Tuổi thơ của tôi cũng khá êm đềm như những đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng tôi sung sướng hơn lũ trẻ trong làng, được ăn ngon, mặc đẹp, sắm sửa đắt tiền, (có cái ăn cái mặc, trong khi đám trẻ con cùng trang lứa vẫn được mặc quần áo với. lỗ đít) và được bố mẹ đầu tư tốt cho việc học, có gia sư riêng giảng dạy. Lúc đó cậu ấy rất ngoan, tuy không phải là “nhất lớp, giỏi nhất trường” nhưng cậu ấy luôn đứng trong top đầu của lớp, được bạn bè yêu mến, là niềm tự hào của bố mẹ, là niềm tự hào. ví dụ được nhắc đến thường xuyên mỗi khi Hàng xóm đánh con họ vì “ngu ngốc”. Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi không biết tại sao bố mẹ tôi lại có nhiều tiền như vậy. Khi lớn lên, tôi cũng lờ mờ nhận ra, rồi khi tôi học lớp 7, một biến cố lớn xảy ra với gia đình tôi bất ngờ bị công an ập vào nhà bắt bố mẹ tôi, mẹ tôi bị kết án 22 năm. đi tù vì tội buôn bán ma tuý, nhưng bố tôi không sao, mẹ tôi gánh hết.
Từ ngày mẹ tôi vào trại, bố tôi vẫn lo được cho cả gia đình, đâu có dấu hiệu gì, bố tôi cũng là dân anh chị ở tỉnh tôi, đi tù một lần, cờ bạc ngang trái. tỉnh, mọi thứ đã khác. không có gì so với trước đây, mọi thứ vẫn được cung cấp đầy đủ. Các bạn trong lớp hay các bạn trong lớp không dám trêu chọc hay nói gì với tôi vì sợ các anh lớn.
Nhưng tôi bắt đầu sa sút trong học hành, tôi bắt đầu vào cấp 3, tôi cũng cố gắng thi đậu vào một trường bán công trên địa bàn, đó cũng là thời điểm internet bắt đầu phổ biến, tôi bắt đầu có những buổi thi tuyển. , yahoo, v.v. blog. Học hành không quá kém so với bạn bè, đủ điểm lên lớp, lại là trùm của trường nên những cô gái 9x đời đầu bắt đầu rất nổi loạn, bắt đầu đánh nhiều để thể hiện.
Tôi chỉ đánh người nhưng chưa bao giờ bị đánh trả. Sau khi học xong cấp 3, tôi cũng được thi vào trường cao đẳng kế toán để học. Đang học năm 2 thì nghỉ vì tính tò mò. Sau khi một vụ án khác xảy ra, bố anh cũng bị bắt vì cầm đầu đường dây đánh bạc liên tỉnh, nhưng bị bắt 5 năm, 2 anh trai cũng bị bắt, anh cả bị bắt vì tội bảo kê và đánh nhau, anh thứ 2 bị bắt vì sử dụng trái phép chất ma túy và tàng trữ vũ khí quân dụng.
Tôi cũng đã sa ngã kể từ đó, và bây giờ và sau đó, sống nhờ vào những người anh em họ hàng và bạn bè trong làng của tôi. Làng tôi cũng có mấy người em, là anh em họ, cũng xã giao, làm nghề chăn gái. Tôi chỉ vui thôi, tôi không chơi ma túy, tôi chỉ chơi đá cho vui, và chơi game chứ tôi không nghiện đá.
Sau 2 năm, tôi hết tiền, đúng vào ngày sinh nhật của mình, nghĩ thế nào mà ngây thơ hai đứa bạn rủ đi cướp để mua quà, làm quà sinh nhật cho tôi, tôi hoang mang nên cũng đánh liều đi, đó hẳn là quyết định quyết định tồi tệ nhất đời mình, và là món quà sinh nhật tệ nhất mà mình từng nhận được nên mình và 2 người bạn trai 1 gái sau một hồi tính toán rủ nhau đi cướp taxi. Đó cũng là lần đầu tiên tôi đi cướp, khi đi chúng tôi có bàn bạc chỉ đi cướp, không làm gì ai cả. Nhưng gã đi cùng tôi đã rút dao đâm một nhát vào hông tài xế taxi, gã rút chìa khóa bỏ chạy nên cả ba bị người dân và công an bắt quả tang hôm đó.
Và thế là cuộc sống tăm tối bắt đầu. Khi tôi bị bắt vào khoảng 10 giờ tối và được đưa về trại lúc 11 giờ đêm, tôi được đưa về phòng của tôi, không bị thẩm vấn. Lúc đó cả ngày không ăn uống gì, đói nhưng không thấy đói, cũng không sợ mà như người mất hồn, cứ ngỡ đây chỉ là một giấc mơ chứ không hề. dám tin đó là sự thật, rằng tôi đã bị bắt.
Bước vào cánh cửa sắt đầu tiên, có một nữ quản giáo đi cùng, căn phòng này là phòng chứa đồ đạc của tù nhân, họ bị bắt cởi hết quần áo, ngay cả áo lót cũng phải cởi ra, chỉ chừa lại cái quần. áo khoác ngoài và tất cả các đồ dùng cá nhân phải được cởi bỏ. Lúc đó tôi không có gì, một chiếc điện thoại cục gạch còn 0 đồng trong tài khoản, một ít tiền lẻ đủ dùng cho bữa sáng và một sợi dây chuyền vàng nhỏ mẹ mua làm quà hồi nhỏ, và một chiếc nhẫn bạc. của mối tình đầu, hai thứ đó đều đáng quý, nhưng dù nghèo khổ đến đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ cam tâm.
Sau đó, cánh cửa thứ hai đóng lại là dành cho tù nhân ở lại. Có một cửa sổ nhỏ để phạm nhân bên trong nhìn ra ngoài, nhưng tất nhiên chỉ có hành lang, phạm nhân mới chuẩn bị vào phòng chứ không thể nhìn ra bên ngoài, cảm giác đó giống như chuẩn bị vào hang cọp vậy. tối, không có đèn nào cả. Phải nói rằng người thiết kế trại giam cũng rất tài tình, ngoài tác dụng giam giữ, nó còn trấn áp tinh thần của phạm nhân, áp lực tâm lý rất nặng nề.
Những thứ tươi đẹp ngoài kia, bầu trời xanh, nắng vàng, những vì sao sáng, hay ánh trăng … tương lai tươi đẹp, ấm áp … là những thứ bên ngoài bức tường, xa hoa, tù nhân bên trong sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy. bây giờ. Khi quản giáo chuẩn bị mở cửa thì thấy anh ta dùng thanh sắt đập vào cửa rồi nói giọng chán nản vào trong cho phạm nhân bên trong nghe và chuẩn bị:
“Có lính mới sáng lên”
Tôi không biết đó là lời cảnh báo không được làm gì với bạn tù mới hay là lời động viên của các anh.
Sau đó cửa phòng tôi mở ra, bảo vệ đưa tôi vào trong phòng giam và ném tôi vào phòng, khi tôi bước vào thì thấy nó rộng chừng vài mét vuông, có một cái rãnh ngay cửa ra vào đủ cho 3-4 người. mọi người đứng thành hàng, tất cả đều cúi đầu. hét lên “xin chào nhân viên”. Sau đó quản giáo liếc anh ta một cái rồi quay đi.
Khi cánh cửa đóng lại, tôi đứng trên nền bê tông lạnh lẽo mà đầu óc vẫn còn mông lung, lúc đó tôi còn đang muốn lừa dối tôi đây chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh lại sẽ kết thúc, đại khái là mấy ngày trước tôi đã. Hắn đập đá mấy ngày liền không ngủ, lúc đó đầu óc cũng không tỉnh táo. Có một đứa trẻ khoảng 40 tuổi, thân hình gầy gò, môi thâm, mắt đen, tóc ngắn, da tái xanh đứng trên nền nhà cũng là một chỗ ngủ bằng bê tông, nó được gọi là buồng trưởng vì nó ở đó lâu nhất, giống như cháu. sống lâu sẽ thành già làng (sau này khi lên đại trại, không được làm buồng trưởng lâu nhất thì cơ chế cũng khác). Con đó bị gãy tay vặn cổ, trẹo tay nứt nẻ như võ sĩ trước khi lên đài, nóng nảy chân tay và còn khiêu khích, ép đối thủ phải thượng đài, hùng hổ định đi ăn cỗ. tôi, lúc đó tôi không để ý đến, nhưng điều tôi để ý là trước mặt tôi là một cái sàn bê tông đủ cho 3 người nằm, bên tay trái tôi nhìn từ ngoài vào, cách đó vài bước chân là nhà. . Nó rất sạch sẽ, vì vậy khi bạn tưởng tượng có người ở đó vào nhà tắm hoặc tắm để cởi quần áo của bạn, bạn có thể nhìn thấy tất cả bên ngoài, bên cạnh đó là một bồn nước cao 5 gang tay và 1 inch. muôi nhựa.
Tôi cứ nghĩ nó luôn tranh cãi với tôi, nhưng không hiểu sao nó lại hỏi về tôi. Trưởng buồng đảo mắt nhìn tôi. Những tù nhân này nhìn nhau xanh xao, thiếu sức sống vì thiếu ánh sáng mặt trời, lại còn mắc những tội vặt nên mới bị giam ở đây vài tháng, còn bên ngoài, họ không phải toàn là người, tôi cảm thấy chỉ chấp nhận. những con ong. Tôi đã tiếp xúc với rất nhiều người từ bên ngoài, vì vậy thật nực cười khi thấy cách anh ấy cố gắng hành động như một tiền bối.
– Này, con chó cái này trông thật kinh khủng, phải không? Đồ mắt chó mà vào phòng không chào ai rồi ngủ? Câu gì?
Tôi quắc mắt nhìn nó và nói từng câu: “Cướp, giết”!
Không đợi anh hỏi thêm gì nữa, tôi chạy lên chỗ cái gọi là ngủ, không thấy chiếu hay gối, họ lấy hết rồi, giờ tôi chỉ muốn nhắm mắt lại và nghĩ cho cùng. mở mắt ra. Và đó chỉ là một cơn ác mộng. Đứa còn lại không dám làm gì tôi vì lúc đó tiếng nói của tôi cũng khiến nó không dám ra nội quy phòng. Tôi thường có một giọng nói rất dễ thương, nhưng vì tôi tiếp xúc với nhiều người bên ngoài, nên giọng nói của tôi cũng rất “gypsy” theo đúng nghĩa của từ này. Tôi cũng điên, nên nếu họ ăn thịt tôi, tôi sẽ liều mạng cắn trả.
Tiếp đó, một em khác thấy trưởng phòng không động tay động chân, liền cất giọng nịnh nọt: “Thôi chị ơi, còn lâu mới tới đây, cướp còn lâu đấy. ” Họ nói chuyện và thảo luận cởi mở, không xì xào hay xì xào gì cả.
Còn tôi khi nghe xong cứ lắc đầu ngao ngán thở dài vì không muốn chấp nhận sự thật. Dù đêm đó trời lạnh nhưng tôi vẫn nhắm mắt muốn ngủ, vì tôi chỉ muốn ngủ một lần để không phải chấp nhận thực tại. Thật tốt khi tôi sống trong một giấc mơ mãi mãi, hoặc khi tôi tỉnh dậy, nó sẽ chỉ là một giấc mơ, giống như những lần tôi gặp ác mộng trước đây. Sáng sớm hôm sau, tôi đang mơ màng cuộn mình thì nghe thấy tiếng mở khóa, mở mắt ra lắc đầu mấy cái. Ồ! Nó vẫn còn ở đây? Gõ cửa và mở chốt, người quản giáo, vẫn cái giọng khinh khỉnh, coi thường, vô hồn:
– Nhi đi chơi.
Vì vậy, anh ta đứng dậy, lê bước ra ngoài và đi đến cái gọi là phòng thẩm vấn.
[/box]#Đánh #mất #thanh #xuân
[rule_3_plain]#Đánh #mất #thanh #xuân
Website chuyển qua tên miền mới là: https://www.sex-shoponline.net/truyen-sex , các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email truyensextv@gmail.com nhé!
Phần 1
Chào mọi người! Đắn đo, ấp ủ bao ngày nay mới đủ dũng khí lên www.sex-shoponline.net để kể về câu chuyện của đời mình. Câu chuyện tù tội vốn cũng chẳng hay ho gì cho lắm nhưng muốn san sẻ với mọi người để nhẹ lòng và cũng mong đừng người nào lạc lối như mình. Đừng để thanh xuân bị đốt cháy ở trong Hỏa Lò.
Cũng chẳng biết kể từ đâu cả. Thôi kể về 3 tháng tạm giam ở cơ sở đã. Trước hết mình xin nói qua về hoàn cảnh của mình chút. Mình là nữ, xuất thân ở 1 vùng quê nghèo ngoại tỉnh. Là con gái út trong nhà, bên trên có 2 anh trai nữa. Nhà mình thì bên dòng tộc họ nội thì từ đời cha mình về trước thì đúng kiểu thuần lương phúc thiện, còn bên ngoại thì giàu truyền thống giang hồ, đúng kiểu 3 đời giang hồ, tới đời anh em họ của mình vẫn giang hồ tiếp, cô dì chú bác bên ngoại thì phần lớn là ăn cơm tù nhiều hơn cơm nhà, làm các nghề xã hội.
Tuổi thơ của mình cũng khá êm đẹp như đồng trang cùng lứa của mình nhưng mình thì sướng hơn nhiều, rất nhiều so với bọn trẻ trong làng, ăn ngon mặc đẹp, xài đồ đắt tiền, (có hẳn váy mặc đó, trong lúc bọn trẻ cùng lứa vẫn mặc quần áo thủng đít) và được cha mẹ đầu tư học hành rất tốt, có hẳn gia sư về dạy riêng luôn. Hồi đó ngoan lắm, tuy ko “ngoan nhất lớp, giỏi nhất trường” nhưng lúc nào cũng được trong top lớp cả, thầy yêu bạn mến, là niềm tự hào của cha mẹ, là tấm gương sáng được nhắc tới thường xuyên mỗi lúc láng giềng đánh chửi con cái vì tội “học dốt”. Hồi nhỏ thơ ngây cũng chẳng biết vì sao nhưng mà cha mẹ mình lại nhiều tiền tới vậy. Cho tới lúc lớn dần thì mình cũng mù mờ nhìn thấy, rồi năm mình lớp 7 thì có biến cố lớn xảy ra với gia đình mình là tự nhiên công an ập vào nhà và bắt cha mẹ mình, mẹ mình bị kết án 22 năm tù vì giao thương ma túy, còn cha mình thì ko sao, mẹ mình gánh hết.
Từ ngày mẹ mình vào trại thì cha mình vẫn toan lo được cho cả nhà, cũng chẳng dấu gì, cha mình cũng dân anh chị trong cái tỉnh mình, từng vào tù 1 lần, và toàn đánh bạc xuyên tỉnh, mọi thứ cũng khác gì so với trước, mọi thứ mình vẫn được chu cấp đầy đủ. Bọn bạn cùng làng hay bạn học cũng ko có dám đùa cợt hay nói gì mình vì chúng nó sợ mấy ông anh của mình lắm.
Nhưng mình thì lại học hành sa sút dần, khởi đầu lên cấp 3, cũng phấn đấu thi đỗ được vào cái trường bán công lập ở vùng, thời đó cũng là cái thời internet khởi đầu thịnh hành, khởi đầu có audition, yahoo, blog. Học so với đám bạn cũng ko kém lắm, đủ điểm lên lớp, và làm trùm của trường, cái lứa 9x đời đầu con gái khởi đầu nổi loạn lắm, khởi đầu đánh nhau nhiều để trình bày.
Mình thì chỉ có đi đánh người chứ chưa bị đánh lại bao giờ. Rồi xong cấp 3 thì mình cũng thi được vào 1 cao đẳng kế toán để học, học được tới năm 2 thì mình nghỉ do ham chơi. Xong tiếp 1 biến cố nữa xảy ra là cha mình cũng bị bắt vì cầm đầu đường dây đánh bạc liên tỉnh, nhưng bị có 5 năm, còn 2 anh trai cũng bị đi luôn, anh cả bị bắt vì bảo kê rồi đánh lộn, còn anh hai thì bị bắt vì sử dụng ma túy trái phép và tích trữ vũ khí quân dụng.
Mình cũng sa đọa từ đó, và nay đây mai đó, sống nhờ cùng anh chị họ rồi bạn hữu trong làng mình. Làng mình cũng có mấy đứa em trai là em họ, cũng là dân xã hội, mấy đứa đó thì làm nghề chăn dắt gái. Mình thì chỉ chơi bời thôi chứ cũng ko có ma túy gì nhá, chỉ chơi đá cho vui thôi, và chơi game chứ ko nghiện đá hẳn.
Sau 2 năm thì hết tiền, đúng vào ngày sinh nhật mình, nghĩ thơ ngây thế nào nhưng mà 2 đứa bạn rủ đi cướp để sắm quà, làm quà sinh nhật cho mình, mình ngáo ngáo nên cũng liều đi luôn, đó chắc là quyết định sai trái nhất đời mình, và món quà sinh nhật tồi tệ nhất đời nhưng mà mình thu được, thế là mình và 2 đứa bạn, 1 trai 1 gái sau 1 hồi tính toán và rủ nhau đi cướp xe taxi. Đó cũng là lần trước nhất mình đi cướp luôn, lúc đi có bàn nhau là chỉ cướp thôi chứ ko làm gì người ta cả. Nhưng thằng đồng hành mình có kề dao và đâm vào mạn sườn của anh lái taxi, anh đó rút chìa khóa ra và chạy được, thế là cả 3 đứa bị dân và công an tóm ngay trong ngày hôm đó.
Và thế là quãng đời u tối khởi đầu. Lúc mình bị bắt khoảng 10h đêm và giải về trại lúc 11h đêm nên bị tống luôn vào buồng chứ chưa hỏi cung. Lúc đó cả ngày chưa ăn uống gì, đói lả người, nhưng chẳng thấy đói, cũng chẳng thấy sợ nhưng mà như đứa mất hồn, cảm giác đây chỉ là giấc mơ thôi chứ ko dám tin nó là sự thực, là mình bị bắt.
Bước vào cánh cửa sắt trước nhất, có 1 quản giáo nữ đi kèm, phòng này là phòng chứa đồ dùng của tội phạm, người ta bắt lột đồ hết ra, tới cái gọng áo lót cũng phải lột ra, chỉ để nguyên bộ quần áo ngoài, và tư trang mọi thứ đều phải lột hết ra để lại. Mình thì lúc đó chẳng có gì, 1 chiếc điện thoại cục gạch tài khoản còn 0 đồng, vài đồng tiền lẻ đủ để ăn sáng và 1 sợi dây chuyền vàng nhỏ nhưng mà mẹ mình sắm tặng làm quà từ nhỏ, và 1 chiếc nhẫn bạc của mối tình đầu tặng, 2 cái đó thì có trị giá nhưng mình có túng quẫn tới đâu chứ nhất quyết ko chịu cầm cố bao giờ cả.
Rồi tới cửa thứ 2 kín mít mới là dành cho tội phạm ở. Có 1 cửa sổ nhỏ cho bọn tù bên trong nhìn ra, nhưng tất nhiên là chỉ nhìn được hành lang và tội phạm mới sẵn sàng vào buồng chứ ko nhìn ra ngoài trời được, cái cảm giác đó đúng kiểu sẵn sàng vào hang cọp vì nó tối thui, ko đèn điện gì hết. Phải nói là người thiết kế tù giam cũng rất tài tình, ngoài tác dụng giam giữ ra còn giam luôn cái ý thức của tội phạm, sức ép tâm lý rất nặng.
Những thứ tươi đẹp ngoài kia, trời xanh, nắng vàng, những vì sao sáng, hay ánh trăng… tương lai tươi đẹp, sự ấm áp… là thứ bên ngoài bức tường, là thứ xa xỉ, tội phạm bên trong sẽ ko bao giờ thấy được. Lúc quản ngục sẵn sàng mở cửa thì thấy dùng thanh sắt gõ mạnh vào cửa đó rồi nói với 1 cái giọng chán nản vào trong cho bọn tội phạm bên trong nghe thấy nhưng mà sẵn sàng:
“Có lính mới làm nhẹ nhẹ tay thôi”
Cũng ko biết đó là lời cảnh cáo ko được làm gì tội phạm mới hay là lời khích lệ của mấy anh đó nữa luôn.
Rồi cửa phòng mình mở ra, quản giáo đưa mình vào bên trong buồng giam và hất vào phòng, vào thì thấy rộng khoảng mấy mét vuông, có cái rãnh ngay chỗ cửa đủ để 3 – 4 người đứng xếp hàng dọc, tất cả cúi đầu hô “dạ c chào cán bộ”. Sau đó quản giáo liếc nhìn 1 lúc rồi quay ngoắt đi.
Lúc cánh cửa đóng lại thì mình đứng dưới sàn bê tông lạnh toát đầu óc vẫn mung lung lắm, lúc đó cứ vẫn đang cố lừa dối mình đây là giấc mơ thôi, tỉnh dậy là sẽ hết, cơ bản tại mấy hôm trước mình có đập đá và mấy hôm rồi ko ngủ, đầu óc lúc đó ko có 1 chút gì là tỉnh táo. Có 1 con khoảng 40 tuổi, người gầy quắt, môi thâm, mắt thâm quầng tóc ngắn, da tái nhợt đứng trên sàn cũng là nơi nằm ngủ bằng bê tông, nó được gọi là buồng trưởng vì nó ở đó lâu nhất, kiểu như vạn thọ thì lên lão làng đó (sau này lúc lên trại lớn thì ko phải lâu nhất mới là buồng trưởng nhé, lúc đó cái cơ chế nó khác rồi). Con đó nó bẻ tay vặn cổ, vặn tay kêu rắc rắc đúng kiểu võ sĩ trước lúc ra đài, khởi động tay chân và cũng là khiêu khích, dằn mặt đối thủ để lấy thế thượng phong đó, nó hổ báo định vào ăn vã mình luôn, lúc đó mình ko thèm quan tâm tới nó nhưng mà thứ mình quan tâm chính là trước mặt mình là 1 sàn bê tông đủ cho 3 người nằm, bên tay trái của mình tính từ phía ngoài vào cách có mấy bước chân là nhà vệ sinh, rất là thông thoáng luôn trong khi cứ tưởng tượng là người nào ở đó đi vệ sinh hay tắm rửa cởi quần áo thì bên ngoài cũng nhìn thấy hết, kế bên là một cái bể chứa nước có chiều cao 5 gang tay và 1 cái gáo nhựa.
Cứ tưởng nó ăn vã mình luôn, nhưng ko hiểu sao nó lại hỏi chuyện mình chứ. Con trưởng buồng trợn mắt với mình. Bọn tù này nhìn đứa nào đứa đó nhợt nhạt, ko có sức sống do thiếu ánh nắng, bọn này cũng tội vụn vặt nên ở đây tạm giam vài tháng thôi chứ bên ngoài cũng chẳng phải dân anh chị số má gì cả, mình cảm nhận chỉ là bọn ong ve. Mình thì bên ngoài xúc tiếp với nhiều dân anh chị đúng nghĩa rồi nên nhìn cái cách nó cố tỏ ra đàn chị là thấy lố rồi.
– Ê con đũy này có vẻ ghê nhỉ? Mắt chó à nhưng mà vào buồng ko chào người nào nhưng mà ngủ luôn? Án gì?
Mình quắc mắt nhìn nó và nói mỗi câu: “Cướp, giết thịt người”!
Xong mình ko đợi nó hỏi gì nữa nhưng mà mình phi lên trên cái được gọi là chỗ ngủ, cũng ko thấy cái chiếu hay gối chăn gì, bọn kia nó vơ hết rồi, lúc này chỉ muốn nhắm mắt nhắm mũi vào và nghĩ rằng mở mắt ra và đó chỉ là 1 ác mộng thôi. Con kia nó ko dám làm gì mình vì đơn giản lúc đó cái giọng của mình cũng khiến nó ko dám làm luật buồng. Mình phổ biến giọng dễ thương lắm, nhưng do bên ngoài xúc tiếp với rất nhiều với dân xã hội nên cái giọng cũng rất có hồn “giang hồ” đúng nghĩa. Với cũng đang điên người nên chúng nó nhưng mà có ăn vã mình thì mình cũng sẽ liều chết cắn xé lại.
Tiếp tới 1 con khác thấy trưởng buồng ko động tay động chân gì với mình thì nói chen với cái giọng nịnh hót: “Thôi kệ đi chị, mai rồi hỏi sau đã vào đây là còn trong khoảng thời gian dài nhưng mà, nó lại án cướp thì còn ở đây dài.” Bọn nó nói chuyện, bàn tán công khai chứ ko có nói nhỏ, thầm thì gì hết á.
Còn mình lúc nghe thì cứ lắc đầu, thở dài mỏi mệt vì ko muốn chấp nhận sự thực, đêm hôm đó tuy lạnh toát nhưng vẫn cứ nhắm mắt nhắm mũi muốn ngủ, vì chỉ muốn ngủ 1 giấc để ko phải chấp nhận thực tại, có thể sống mãi trong giấc mơ thì tốt, hoặc lúc mình tỉnh dậy thì nó sẽ chỉ là giấc mơ, giống những lần từng mơ ác mộng trước kia. Sáng sớm hôm sau mình đang mơ mòng co ro thì nghe thấy tiếng mở ổ khóa giật thót mở mắt, lắc lắc đầu mấy cái. Ôi! Vẫn là trong này là sao? Đập cửa mở chốt thì anh quản giáo, cũng vẫn cái giọng đáng ghét khinh bỉ vô hồn:
– Nhi ra ngoài.
Thế là lập cập bò dậy, lốc thốc ra đi tới phòng được gọi là phòng hỏi cung.
#Đánh #mất #thanh #xuân
[rule_2_plain]#Đánh #mất #thanh #xuân
[rule_2_plain]#Đánh #mất #thanh #xuân
[rule_3_plain]Phân mục: Truyện sex hay
Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Đánh #mất #thanh #xuân