Mẹ & Con – Anh đó coi tôi như vợ “quê mùa” khiến anh đó luôn xấu hổ. Rồi tôi phát xuất hiện anh có người khác – một cô đồng nghiệp trẻ đẹp, tài giỏi cùng văn phòng. Tôi phát xuất hiện thì đã quá muộn, cô đó đã có mầm mống trong bụng, tới nói thật và yêu cầu tôi phải… ly hôn để chồng được “giải thoát”. Giận chồng, chị bỏ về nhà mẹ đẻ. Cưới phải cô vợ “trẻ em”, chồng phải làm sao? Vì sao chồng lạnh nhạt chuyện chăn gối?
Ba mươi tuổi, tôi quyết định bỏ chồng. Mọi người trong gia đình đều sững sờ. Sốc vì cuộc hôn nhân của chúng tôi đã kéo dài 12 năm, kể từ lúc tôi 18 tuổi. Sốc vì dù còn “trẻ” (về tuổi đời) nhưng tôi đã là mẹ của hai con nhỏ, lại là một người vợ đủ lâu khiến người nào cũng dễ dàng tặc lưỡi tự nghĩ: ” Hãy cứ quyết tâm sống vì các con ”chứ ko ngại thay đổi.
Ly hôn là một quyết định khó khăn đối với tôi!
Buổi tối lúc một mình ngồi viết giấy ly hôn, tôi ngạc nhiên nhìn xuống ngón tay đeo nhẫn của mình. Có một chiếc nhẫn nhưng tôi đã đeo suốt 12 năm qua. Hiện giờ lúc tôi cởi nó ra, có một đường trắng trên da của tôi, như một chứng cứ rằng tôi ko dễ gì quên. Tôi thành thân từ rất sớm. Mới học xong lớp 12 đã lấy chồng. Chồng hơn tôi 4 tuổi, năm đó anh vừa tốt nghiệp đại học, về quê, gia đình hai bên giục chúng tôi tới với nhau.
Suy nghĩ của gái quê đơn giản lắm. Tôi gác ước mơ học cao, lập gia đình, tìm hiểu ngày cưới, áo cô dâu trong sự chúc phúc của bằng hữu. Sau đó gia đình chồng có cho vợ chồng tôi một mảnh đất nhỏ là căn nhà cấp 4. Chồng tôi xin việc nhà nước. Tôi ở nhà, chăn nuôi, trồng trọt, chăm sóc tổ ấm nhỏ của mình. Đúng một năm sau, tôi mang thai đứa con đầu lòng. Ba năm sau, tôi có đứa con thứ hai. Cuộc sống của tôi nhanh chóng trở thành bận rộn, với việc nhà, với đàn lợn nhốt chuồng, có vuông đất trồng rau, thêm vài công việc giao thương nhỏ và hai đứa con một nách hai con, cứ thế đều đặn. ngày để sống.
Mọi chuyện chỉ mở đầu thay đổi lúc chồng tôi được cơ quan cử lên thành thị công việc. Vợ chồng thì dắt díu nhau, dắt díu hai con vào Sài Gòn. Cuộc sống bận rộn ở Sài Gòn ko thích hợp với tôi. Tôi vẫn chỉ ở nhà thuê, chăm con, nấu nướng, nhận thêm ít đồ gia công để làm, trong lúc chồng tôi dần thích ứng và thay đổi nhanh để hòa nhập với cuộc sống ở thành thị.
Sau đó, điều gì phải xảy ra. Khoảng cách quá lớn về trình độ học vấn, vốn sống, lối suy nghĩ đã được nâng lên cùng với những bước tiến của anh. Anh đó ko còn muốn giới thiệu tôi với bất kỳ người nào trong văn phòng nữa. Anh đó xem tôi như một cô vợ “quê mùa” khiến anh đó luôn xấu hổ. Rồi tôi phát xuất hiện anh đã có người khác – một cô đồng nghiệp trẻ đẹp, tài giỏi cùng văn phòng. Tôi phát xuất hiện thì đã quá muộn, cô đó đã có mầm mống trong bụng, tới nói thật và yêu cầu tôi phải… ly hôn để chồng được “giải thoát”.
Tôi đã khóc, sốc và cười buồn. Bố mẹ chồng biết chuyện, nhất quyết ko nhận. Ông bà vốn tính hiền lành, đúng kiểu người thân quê trọng tình, trọng nghĩa. Thương hai cháu và thương tôi, thương cả gia đình bên nội, ông bà nội phản đối gay gắt việc anh bỏ rơi mẹ con tôi. Bản thân anh đó sau lúc nói chuyện với gia đình và suy nghĩ, anh đó cũng ngại ngùng nhìn tôi và nói: “Nếu em ko muốn thì anh… đừng ép!”.
Nhưng tôi cười nhẹ và nói với anh: “Để anh ký giấy ly hôn cho em!”. Gia đình chồng mắng, bố mẹ đẻ cũng mắng, bảo sao mình dại thế. Chỉ có tôi mới hiểu được trái tim mình đang cảm thấy thế nào. Tôi là một người phụ nữ ít xung đột ngoài đời, học vấn ko cao, hiểu biết ko nhiều. Nhưng trái tim của một người vợ tôi có. Tôi hiểu, một lúc tình yêu của anh đó dành cho tôi ko còn, dù tôi có quyết tâm níu kéo, dù anh đó ko nỡ bỏ mẹ con tôi ra đi thì tôi vẫn sẽ phải chấp nhận rằng chồng tôi ko phải là “của riêng tôi”. Ly hôn gần như… trắng tay, vì chồng và người yêu của chồng có những suy tính riêng về tài sản, tiền kiếm được trước đây một mình anh xoay xở, nhà chúng tôi ở thành thị thuê, nhà ở quê chẳng đáng bao nhiêu, thậm chí chia nhau. nó ko đủ để cha mẹ và con cái xây dựng lại cuộc sống mới.
Nhưng tôi vẫn quyết định đi…
Tôi chia tay chồng một cách lịch sự và nhẹ nhõm. Ko một lời tranh cãi, ko một lời nói xấu anh và hai đứa con anh. Anh ko giành được quyền nuôi con, vì người yêu mới siêu âm thai trong bụng mới biết đó là đàn ông. Tôi đưa hai con về quê ngoại, ở nhờ nhà bà ngoại. Lại mở đầu chuỗi ngày vất vả với công việc làm vườn và chăn nuôi. Gia đình chồng mến thương vẫn qua lại thăm hỏi cháu và tôi. Tôi học thêm nghề may, mở một tiệm may nhỏ để tối về làm thêm. Có một năm kinh doanh thuận tiện, tôi tiết kiệm được một số tiền, và mở một shop lớn hơn. Trái tim tôi ko thể nói là ko đau. Nó bị tổn thương! Nỗi đau mất nhà, mất chồng của một người phụ nữ thật thấm thía. Nhiều đêm qua lại trên giường, tôi nhớ chồng vô hạn. Nhớ, vừa giận vừa uất ức. Nhưng rồi những toan lo mưu sinh cũng đã nguôi ngoai trong tôi một thời kì. Hai đứa con ngoan ngoãn, hiếu thảo, càng lớn càng siêng năng học hành, giúp mẹ việc nhà. Ông trời phù trợ cho mùa màng liên tục mấy năm, giá lợn nuôi cũng tăng theo, rồi miếng đất nhỏ tôi sắm lại tăng giá. Tôi dành dụm mãi, cùng với phần được nhà chồng cho một nửa căn nhà cũ, tôi mới đủ tiền sắm căn nhà mới khang trang.
Chồng tôi sống với vợ mới, thỉnh thoảng anh về quê thăm bố mẹ đẻ. Mỗi lần về, ông bà thường gọi tôi và hai con qua chơi. Tôi đã để anh ta vượt qua, nhưng tôi đã ko vượt qua. Tôi ko nghĩ mình có thể đương đầu với anh đó một lần nữa, với một nỗi đau mơ hồ thấu xương. Hai năm sau, bất thần có một người bạn học cũ thời cấp 2, cấp 3 ở Mỹ bất thần về thăm quê. Anh đó tới thăm tôi. Rồi như một cơ duyên, từ những câu chuyện vui thời đi học, chúng tôi lại san sớt với nhau nhiều câu chuyện khác. Anh thương hai đứa bằng tấm lòng bao dung và thực thà, nhân hậu như thuở còn đi học. Chúng tôi bỗng yêu nhau ko biết từ bao giờ. Tôi coi như đủ đường, ko phải cho mình nhưng cho hai con. Đau một lần, tôi ko muốn đau thêm lần nữa. Nhưng tình cảm thật tâm của anh đó đã khiến tôi vượt qua tất cả. Như một câu chuyện cổ tích kết thúc, chúng tôi quyết định tới với nhau.
Ngày cưới của tôi, ông bà nội của hai con nhỏ gọi điện nói với chồng cũ của tôi. Tôi ko hiểu vì sao, anh đó lại trở về. Đêm trước ngày cưới, tôi nghe bà con xúm nhau kể chuyện, có người kể anh vừa gặp chuyện gì đó, ko còn đi làm được ở cơ quan cũ. Vợ chồng anh đó giờ cũng cãi nhau nhiều. Tôi lắng tai, chỉ biết thở dài. Sáng hôm sau, trong lễ rước dâu, tôi bất thần theo chồng ra xe cưới, nhìn sang căn nhà cũ của hai vợ chồng gần đó thì bất thần thấy chồng cũ đang đứng ở sân. Anh nhìn theo chúng tôi, một bóng đen lặng lẽ lẻ loi. Áo tơi tơi tả. Đột nhiên, tôi nghe tim mình đập thình thịch. Ko dành cho tình yêu. Chỉ vì một cảm giác buồn nhẹ len lỏi vào trong. Ngôi nhà đó, từng góc nhà là từng giọt mồ hôi, từng sự quan tâm, mến thương của tôi, đó là nơi vợ chồng ăn cơm cùng nhau lần trước nhất. Đó là nơi bọn trẻ thường chơi trong lúc tôi chặt rau cho lợn và gà ăn…
Vợ chồng sống với nhau sao ko hết lòng, sao đỡ đần nhau? Một lúc đã mất, thỉnh thoảng mất đi mãi mãi …
Chồng chê vợ “quê mùa”, nhất mực muốn ly hôn
Hình Ảnh về: Chồng chê vợ “quê mùa”, nhất mực muốn ly hôn
Video về: Chồng chê vợ “quê mùa”, nhất mực muốn ly hôn
Wiki về Chồng chê vợ “quê mùa”, nhất mực muốn ly hôn
Chồng chê vợ “quê mùa”, nhất mực muốn ly hôn -
Mẹ & Con - Anh đó coi tôi như vợ “quê mùa” khiến anh đó luôn xấu hổ. Rồi tôi phát xuất hiện anh có người khác - một cô đồng nghiệp trẻ đẹp, tài giỏi cùng văn phòng. Tôi phát xuất hiện thì đã quá muộn, cô đó đã có mầm mống trong bụng, tới nói thật và yêu cầu tôi phải… ly hôn để chồng được “giải thoát”. Giận chồng, chị bỏ về nhà mẹ đẻ. Cưới phải cô vợ "trẻ em", chồng phải làm sao? Vì sao chồng lạnh nhạt chuyện chăn gối?
Ba mươi tuổi, tôi quyết định bỏ chồng. Mọi người trong gia đình đều sững sờ. Sốc vì cuộc hôn nhân của chúng tôi đã kéo dài 12 năm, kể từ lúc tôi 18 tuổi. Sốc vì dù còn “trẻ” (về tuổi đời) nhưng tôi đã là mẹ của hai con nhỏ, lại là một người vợ đủ lâu khiến người nào cũng dễ dàng tặc lưỡi tự nghĩ: " Hãy cứ quyết tâm sống vì các con ”chứ ko ngại thay đổi.
Ly hôn là một quyết định khó khăn đối với tôi!
Buổi tối lúc một mình ngồi viết giấy ly hôn, tôi ngạc nhiên nhìn xuống ngón tay đeo nhẫn của mình. Có một chiếc nhẫn nhưng tôi đã đeo suốt 12 năm qua. Hiện giờ lúc tôi cởi nó ra, có một đường trắng trên da của tôi, như một chứng cứ rằng tôi ko dễ gì quên. Tôi thành thân từ rất sớm. Mới học xong lớp 12 đã lấy chồng. Chồng hơn tôi 4 tuổi, năm đó anh vừa tốt nghiệp đại học, về quê, gia đình hai bên giục chúng tôi tới với nhau.
Suy nghĩ của gái quê đơn giản lắm. Tôi gác ước mơ học cao, lập gia đình, tìm hiểu ngày cưới, áo cô dâu trong sự chúc phúc của bằng hữu. Sau đó gia đình chồng có cho vợ chồng tôi một mảnh đất nhỏ là căn nhà cấp 4. Chồng tôi xin việc nhà nước. Tôi ở nhà, chăn nuôi, trồng trọt, chăm sóc tổ ấm nhỏ của mình. Đúng một năm sau, tôi mang thai đứa con đầu lòng. Ba năm sau, tôi có đứa con thứ hai. Cuộc sống của tôi nhanh chóng trở thành bận rộn, với việc nhà, với đàn lợn nhốt chuồng, có vuông đất trồng rau, thêm vài công việc giao thương nhỏ và hai đứa con một nách hai con, cứ thế đều đặn. ngày để sống.
Mọi chuyện chỉ mở đầu thay đổi lúc chồng tôi được cơ quan cử lên thành thị công việc. Vợ chồng thì dắt díu nhau, dắt díu hai con vào Sài Gòn. Cuộc sống bận rộn ở Sài Gòn ko thích hợp với tôi. Tôi vẫn chỉ ở nhà thuê, chăm con, nấu nướng, nhận thêm ít đồ gia công để làm, trong lúc chồng tôi dần thích ứng và thay đổi nhanh để hòa nhập với cuộc sống ở thành thị.
Sau đó, điều gì phải xảy ra. Khoảng cách quá lớn về trình độ học vấn, vốn sống, lối suy nghĩ đã được nâng lên cùng với những bước tiến của anh. Anh đó ko còn muốn giới thiệu tôi với bất kỳ người nào trong văn phòng nữa. Anh đó xem tôi như một cô vợ “quê mùa” khiến anh đó luôn xấu hổ. Rồi tôi phát xuất hiện anh đã có người khác - một cô đồng nghiệp trẻ đẹp, tài giỏi cùng văn phòng. Tôi phát xuất hiện thì đã quá muộn, cô đó đã có mầm mống trong bụng, tới nói thật và yêu cầu tôi phải… ly hôn để chồng được “giải thoát”.
Tôi đã khóc, sốc và cười buồn. Bố mẹ chồng biết chuyện, nhất quyết ko nhận. Ông bà vốn tính hiền lành, đúng kiểu người thân quê trọng tình, trọng nghĩa. Thương hai cháu và thương tôi, thương cả gia đình bên nội, ông bà nội phản đối gay gắt việc anh bỏ rơi mẹ con tôi. Bản thân anh đó sau lúc nói chuyện với gia đình và suy nghĩ, anh đó cũng ngại ngùng nhìn tôi và nói: “Nếu em ko muốn thì anh… đừng ép!”.
Nhưng tôi cười nhẹ và nói với anh: “Để anh ký giấy ly hôn cho em!”. Gia đình chồng mắng, bố mẹ đẻ cũng mắng, bảo sao mình dại thế. Chỉ có tôi mới hiểu được trái tim mình đang cảm thấy thế nào. Tôi là một người phụ nữ ít xung đột ngoài đời, học vấn ko cao, hiểu biết ko nhiều. Nhưng trái tim của một người vợ tôi có. Tôi hiểu, một lúc tình yêu của anh đó dành cho tôi ko còn, dù tôi có quyết tâm níu kéo, dù anh đó ko nỡ bỏ mẹ con tôi ra đi thì tôi vẫn sẽ phải chấp nhận rằng chồng tôi ko phải là “của riêng tôi”. Ly hôn gần như… trắng tay, vì chồng và người yêu của chồng có những suy tính riêng về tài sản, tiền kiếm được trước đây một mình anh xoay xở, nhà chúng tôi ở thành thị thuê, nhà ở quê chẳng đáng bao nhiêu, thậm chí chia nhau. nó ko đủ để cha mẹ và con cái xây dựng lại cuộc sống mới.
Nhưng tôi vẫn quyết định đi…
Tôi chia tay chồng một cách lịch sự và nhẹ nhõm. Ko một lời tranh cãi, ko một lời nói xấu anh và hai đứa con anh. Anh ko giành được quyền nuôi con, vì người yêu mới siêu âm thai trong bụng mới biết đó là đàn ông. Tôi đưa hai con về quê ngoại, ở nhờ nhà bà ngoại. Lại mở đầu chuỗi ngày vất vả với công việc làm vườn và chăn nuôi. Gia đình chồng mến thương vẫn qua lại thăm hỏi cháu và tôi. Tôi học thêm nghề may, mở một tiệm may nhỏ để tối về làm thêm. Có một năm kinh doanh thuận tiện, tôi tiết kiệm được một số tiền, và mở một shop lớn hơn. Trái tim tôi ko thể nói là ko đau. Nó bị tổn thương! Nỗi đau mất nhà, mất chồng của một người phụ nữ thật thấm thía. Nhiều đêm qua lại trên giường, tôi nhớ chồng vô hạn. Nhớ, vừa giận vừa uất ức. Nhưng rồi những toan lo mưu sinh cũng đã nguôi ngoai trong tôi một thời kì. Hai đứa con ngoan ngoãn, hiếu thảo, càng lớn càng siêng năng học hành, giúp mẹ việc nhà. Ông trời phù trợ cho mùa màng liên tục mấy năm, giá lợn nuôi cũng tăng theo, rồi miếng đất nhỏ tôi sắm lại tăng giá. Tôi dành dụm mãi, cùng với phần được nhà chồng cho một nửa căn nhà cũ, tôi mới đủ tiền sắm căn nhà mới khang trang.
Chồng tôi sống với vợ mới, thỉnh thoảng anh về quê thăm bố mẹ đẻ. Mỗi lần về, ông bà thường gọi tôi và hai con qua chơi. Tôi đã để anh ta vượt qua, nhưng tôi đã ko vượt qua. Tôi ko nghĩ mình có thể đương đầu với anh đó một lần nữa, với một nỗi đau mơ hồ thấu xương. Hai năm sau, bất thần có một người bạn học cũ thời cấp 2, cấp 3 ở Mỹ bất thần về thăm quê. Anh đó tới thăm tôi. Rồi như một cơ duyên, từ những câu chuyện vui thời đi học, chúng tôi lại san sớt với nhau nhiều câu chuyện khác. Anh thương hai đứa bằng tấm lòng bao dung và thực thà, nhân hậu như thuở còn đi học. Chúng tôi bỗng yêu nhau ko biết từ bao giờ. Tôi coi như đủ đường, ko phải cho mình nhưng cho hai con. Đau một lần, tôi ko muốn đau thêm lần nữa. Nhưng tình cảm thật tâm của anh đó đã khiến tôi vượt qua tất cả. Như một câu chuyện cổ tích kết thúc, chúng tôi quyết định tới với nhau.
Ngày cưới của tôi, ông bà nội của hai con nhỏ gọi điện nói với chồng cũ của tôi. Tôi ko hiểu vì sao, anh đó lại trở về. Đêm trước ngày cưới, tôi nghe bà con xúm nhau kể chuyện, có người kể anh vừa gặp chuyện gì đó, ko còn đi làm được ở cơ quan cũ. Vợ chồng anh đó giờ cũng cãi nhau nhiều. Tôi lắng tai, chỉ biết thở dài. Sáng hôm sau, trong lễ rước dâu, tôi bất thần theo chồng ra xe cưới, nhìn sang căn nhà cũ của hai vợ chồng gần đó thì bất thần thấy chồng cũ đang đứng ở sân. Anh nhìn theo chúng tôi, một bóng đen lặng lẽ lẻ loi. Áo tơi tơi tả. Đột nhiên, tôi nghe tim mình đập thình thịch. Ko dành cho tình yêu. Chỉ vì một cảm giác buồn nhẹ len lỏi vào trong. Ngôi nhà đó, từng góc nhà là từng giọt mồ hôi, từng sự quan tâm, mến thương của tôi, đó là nơi vợ chồng ăn cơm cùng nhau lần trước nhất. Đó là nơi bọn trẻ thường chơi trong lúc tôi chặt rau cho lợn và gà ăn…
Vợ chồng sống với nhau sao ko hết lòng, sao đỡ đần nhau? Một lúc đã mất, thỉnh thoảng mất đi mãi mãi ...
Mẹ & Con – Anh đó coi tôi như vợ “quê mùa” khiến anh đó luôn xấu hổ. Rồi tôi phát xuất hiện anh có người khác – một cô đồng nghiệp trẻ đẹp, tài giỏi cùng văn phòng. Tôi phát xuất hiện thì đã quá muộn, cô đó đã có mầm mống trong bụng, tới nói thật và yêu cầu tôi phải… ly hôn để chồng được “giải thoát”. Giận chồng, chị bỏ về nhà mẹ đẻ. Cưới phải cô vợ “trẻ em”, chồng phải làm sao? Vì sao chồng lạnh nhạt chuyện chăn gối?
Ba mươi tuổi, tôi quyết định bỏ chồng. Mọi người trong gia đình đều sững sờ. Sốc vì cuộc hôn nhân của chúng tôi đã kéo dài 12 năm, kể từ lúc tôi 18 tuổi. Sốc vì dù còn “trẻ” (về tuổi đời) nhưng tôi đã là mẹ của hai con nhỏ, lại là một người vợ đủ lâu khiến người nào cũng dễ dàng tặc lưỡi tự nghĩ: ” Hãy cứ quyết tâm sống vì các con ”chứ ko ngại thay đổi.
Ly hôn là một quyết định khó khăn đối với tôi!
Buổi tối lúc một mình ngồi viết giấy ly hôn, tôi ngạc nhiên nhìn xuống ngón tay đeo nhẫn của mình. Có một chiếc nhẫn nhưng tôi đã đeo suốt 12 năm qua. Hiện giờ lúc tôi cởi nó ra, có một đường trắng trên da của tôi, như một chứng cứ rằng tôi ko dễ gì quên. Tôi thành thân từ rất sớm. Mới học xong lớp 12 đã lấy chồng. Chồng hơn tôi 4 tuổi, năm đó anh vừa tốt nghiệp đại học, về quê, gia đình hai bên giục chúng tôi tới với nhau.
Suy nghĩ của gái quê đơn giản lắm. Tôi gác ước mơ học cao, lập gia đình, tìm hiểu ngày cưới, áo cô dâu trong sự chúc phúc của bằng hữu. Sau đó gia đình chồng có cho vợ chồng tôi một mảnh đất nhỏ là căn nhà cấp 4. Chồng tôi xin việc nhà nước. Tôi ở nhà, chăn nuôi, trồng trọt, chăm sóc tổ ấm nhỏ của mình. Đúng một năm sau, tôi mang thai đứa con đầu lòng. Ba năm sau, tôi có đứa con thứ hai. Cuộc sống của tôi nhanh chóng trở thành bận rộn, với việc nhà, với đàn lợn nhốt chuồng, có vuông đất trồng rau, thêm vài công việc giao thương nhỏ và hai đứa con một nách hai con, cứ thế đều đặn. ngày để sống.
Mọi chuyện chỉ mở đầu thay đổi lúc chồng tôi được cơ quan cử lên thành thị công việc. Vợ chồng thì dắt díu nhau, dắt díu hai con vào Sài Gòn. Cuộc sống bận rộn ở Sài Gòn ko thích hợp với tôi. Tôi vẫn chỉ ở nhà thuê, chăm con, nấu nướng, nhận thêm ít đồ gia công để làm, trong lúc chồng tôi dần thích ứng và thay đổi nhanh để hòa nhập với cuộc sống ở thành thị.
Sau đó, điều gì phải xảy ra. Khoảng cách quá lớn về trình độ học vấn, vốn sống, lối suy nghĩ đã được nâng lên cùng với những bước tiến của anh. Anh đó ko còn muốn giới thiệu tôi với bất kỳ người nào trong văn phòng nữa. Anh đó xem tôi như một cô vợ “quê mùa” khiến anh đó luôn xấu hổ. Rồi tôi phát xuất hiện anh đã có người khác – một cô đồng nghiệp trẻ đẹp, tài giỏi cùng văn phòng. Tôi phát xuất hiện thì đã quá muộn, cô đó đã có mầm mống trong bụng, tới nói thật và yêu cầu tôi phải… ly hôn để chồng được “giải thoát”.
Tôi đã khóc, sốc và cười buồn. Bố mẹ chồng biết chuyện, nhất quyết ko nhận. Ông bà vốn tính hiền lành, đúng kiểu người thân quê trọng tình, trọng nghĩa. Thương hai cháu và thương tôi, thương cả gia đình bên nội, ông bà nội phản đối gay gắt việc anh bỏ rơi mẹ con tôi. Bản thân anh đó sau lúc nói chuyện với gia đình và suy nghĩ, anh đó cũng ngại ngùng nhìn tôi và nói: “Nếu em ko muốn thì anh… đừng ép!”.
Nhưng tôi cười nhẹ và nói với anh: “Để anh ký giấy ly hôn cho em!”. Gia đình chồng mắng, bố mẹ đẻ cũng mắng, bảo sao mình dại thế. Chỉ có tôi mới hiểu được trái tim mình đang cảm thấy thế nào. Tôi là một người phụ nữ ít xung đột ngoài đời, học vấn ko cao, hiểu biết ko nhiều. Nhưng trái tim của một người vợ tôi có. Tôi hiểu, một lúc tình yêu của anh đó dành cho tôi ko còn, dù tôi có quyết tâm níu kéo, dù anh đó ko nỡ bỏ mẹ con tôi ra đi thì tôi vẫn sẽ phải chấp nhận rằng chồng tôi ko phải là “của riêng tôi”. Ly hôn gần như… trắng tay, vì chồng và người yêu của chồng có những suy tính riêng về tài sản, tiền kiếm được trước đây một mình anh xoay xở, nhà chúng tôi ở thành thị thuê, nhà ở quê chẳng đáng bao nhiêu, thậm chí chia nhau. nó ko đủ để cha mẹ và con cái xây dựng lại cuộc sống mới.
Nhưng tôi vẫn quyết định đi…
Tôi chia tay chồng một cách lịch sự và nhẹ nhõm. Ko một lời tranh cãi, ko một lời nói xấu anh và hai đứa con anh. Anh ko giành được quyền nuôi con, vì người yêu mới siêu âm thai trong bụng mới biết đó là đàn ông. Tôi đưa hai con về quê ngoại, ở nhờ nhà bà ngoại. Lại mở đầu chuỗi ngày vất vả với công việc làm vườn và chăn nuôi. Gia đình chồng mến thương vẫn qua lại thăm hỏi cháu và tôi. Tôi học thêm nghề may, mở một tiệm may nhỏ để tối về làm thêm. Có một năm kinh doanh thuận tiện, tôi tiết kiệm được một số tiền, và mở một shop lớn hơn. Trái tim tôi ko thể nói là ko đau. Nó bị tổn thương! Nỗi đau mất nhà, mất chồng của một người phụ nữ thật thấm thía. Nhiều đêm qua lại trên giường, tôi nhớ chồng vô hạn. Nhớ, vừa giận vừa uất ức. Nhưng rồi những toan lo mưu sinh cũng đã nguôi ngoai trong tôi một thời kì. Hai đứa con ngoan ngoãn, hiếu thảo, càng lớn càng siêng năng học hành, giúp mẹ việc nhà. Ông trời phù trợ cho mùa màng liên tục mấy năm, giá lợn nuôi cũng tăng theo, rồi miếng đất nhỏ tôi sắm lại tăng giá. Tôi dành dụm mãi, cùng với phần được nhà chồng cho một nửa căn nhà cũ, tôi mới đủ tiền sắm căn nhà mới khang trang.
Chồng tôi sống với vợ mới, thỉnh thoảng anh về quê thăm bố mẹ đẻ. Mỗi lần về, ông bà thường gọi tôi và hai con qua chơi. Tôi đã để anh ta vượt qua, nhưng tôi đã ko vượt qua. Tôi ko nghĩ mình có thể đương đầu với anh đó một lần nữa, với một nỗi đau mơ hồ thấu xương. Hai năm sau, bất thần có một người bạn học cũ thời cấp 2, cấp 3 ở Mỹ bất thần về thăm quê. Anh đó tới thăm tôi. Rồi như một cơ duyên, từ những câu chuyện vui thời đi học, chúng tôi lại san sớt với nhau nhiều câu chuyện khác. Anh thương hai đứa bằng tấm lòng bao dung và thực thà, nhân hậu như thuở còn đi học. Chúng tôi bỗng yêu nhau ko biết từ bao giờ. Tôi coi như đủ đường, ko phải cho mình nhưng cho hai con. Đau một lần, tôi ko muốn đau thêm lần nữa. Nhưng tình cảm thật tâm của anh đó đã khiến tôi vượt qua tất cả. Như một câu chuyện cổ tích kết thúc, chúng tôi quyết định tới với nhau.
Ngày cưới của tôi, ông bà nội của hai con nhỏ gọi điện nói với chồng cũ của tôi. Tôi ko hiểu vì sao, anh đó lại trở về. Đêm trước ngày cưới, tôi nghe bà con xúm nhau kể chuyện, có người kể anh vừa gặp chuyện gì đó, ko còn đi làm được ở cơ quan cũ. Vợ chồng anh đó giờ cũng cãi nhau nhiều. Tôi lắng tai, chỉ biết thở dài. Sáng hôm sau, trong lễ rước dâu, tôi bất thần theo chồng ra xe cưới, nhìn sang căn nhà cũ của hai vợ chồng gần đó thì bất thần thấy chồng cũ đang đứng ở sân. Anh nhìn theo chúng tôi, một bóng đen lặng lẽ lẻ loi. Áo tơi tơi tả. Đột nhiên, tôi nghe tim mình đập thình thịch. Ko dành cho tình yêu. Chỉ vì một cảm giác buồn nhẹ len lỏi vào trong. Ngôi nhà đó, từng góc nhà là từng giọt mồ hôi, từng sự quan tâm, mến thương của tôi, đó là nơi vợ chồng ăn cơm cùng nhau lần trước nhất. Đó là nơi bọn trẻ thường chơi trong lúc tôi chặt rau cho lợn và gà ăn…
Vợ chồng sống với nhau sao ko hết lòng, sao đỡ đần nhau? Một lúc đã mất, thỉnh thoảng mất đi mãi mãi …
#Chồng #chê #vợ #quê #mùa #nhất #định #muốn #hôn
[rule_3_plain]#Chồng #chê #vợ #quê #mùa #nhất #định #muốn #hôn
Mẹ&Con – Anh xem tôi giống như một bà vợ “quê mùa” luôn khiến anh ngượng ngùng xấu hổ. Rồi tôi phát hiện anh có người khác – một cô đồng nghiệp trẻ đẹp và giỏi giang ở cùng cơ quan. Tôi phát hiện lúc đã quá muộn, cô đó đã có một mầm sống trong bụng, tới nói thật với tôi và đề xuất tôi… ly hôn để chồng tôi được “giải thoát”. Giận chồng bỏ về nhà mẹ đẻ Lấy vợ “trẻ em”, chồng nên làm gì? Vì sao chồng lạnh nhạt chuyện chăn gối?
Chồng thích gì ở vợ nhất? Bất thần với 10 câu trả lời sau!
10 Điều bạn chưa biết về quan hệ tình dục bằng mồm
Kinh nghiệm để quyết định có nên cho chồng đi làm xa ko
Ba mươi tuổi, tôi quyết định rời chồng. Mọi người trong gia đình đều sốc. Sốc vì cuộc hôn nhân của chúng tôi đã kéo dài những 12 năm, kể từ lúc tôi mới 18 tuổi. Sốc vì tuy tôi còn “trẻ” (nếu xét về tuổi), nhưng đã là mẹ của 2 đứa con nhỏ, và đã có khoảng thời kì làm vợ đủ lâu tới mức khiến có chuyện gì người ta cũng dễ tặc lưỡi nghĩ thầm: “Thôi thì ráng sống vì con” chứ ngại thay đổi.
Ly hôn là cả quyết định khó khăn của tôi!
Buổi tối lúc một mình ngồi viết lá đơn xin ly hôn, tôi giật thột nhìn xuống ngón tay áp út. Ở đó có một chiếc nhẫn tôi đeo suốt 12 năm qua. Giờ tháo nó ra, có một lằn trắng trên da, như một minh chứng rằng tôi ko dễ gì nhưng quên được. Tôi cưới rất sớm. Học vừa hết lớp 12 đã cưới. Chồng hơn tôi 4 tuổi, năm đó anh vừa tốt nghiệp đại học, về quê và gia đình hai bên hối thúc chúng tôi tới với nhau.
Suy nghĩ của một cô gái ở quê vốn rất giản đơn. Tôi xếp giấc mộng học lên cao lại, thành thân, tí tởn với ngày cưới và áo váy cô dâu, trong sự chúc tụng của bằng hữu. Sau đó, nhà chồng cho vợ chồng tôi một miếng đất nhỏ, một căn nhà cấp 4. Chồng xin được một chỗ làm nhà nước. Tôi ở nhà, chăn nuôi, trồng trọt, quán xuyến mái ấm nhỏ của mình. Chỉ một năm sau, tôi có thai nhỏ đầu lòng. Ba năm sau đó, tôi có đứa con thứ hai. Cuộc sống của tôi nhanh chóng trở thành tất bật, với công việc nhà, với mấy con heo nuôi trong chuồng, với một vuông đất trồng rau, vặt vãnh thêm vài chuyện giao thương nhỏ và hai nách con, thế là cứ đều đặn qua ngày nhưng sống.
Mọi việc chỉ mở đầu thay đổi lúc chồng tôi được cơ quan cử lên thành thị làm việc. Chồng đâu vợ đó, chúng tôi dắt díu nhau, đưa hai con lên Sài Gòn. Cuộc sống tất bật ở Sài Gòn ko thích hợp với tôi. Tôi vẫn chỉ ở nhà thuê, chăm con, nấu bếp, nhận thêm ít hàng gia công để làm, trong lúc chồng tôi thì dần thích ứng và thay đổi nhanh chóng để hòa vào cuộc sống nơi đô hội.
Rồi chuyện gì tới phải tới. Sự xa cách quá lớn về học vấn, về vốn sống, về lối suy nghĩ được nuôi lớn dần theo những thăng tiến của anh. Anh ko còn muốn giới thiệu tôi với bất kỳ người nào trong cơ quan. Anh xem tôi giống như một bà vợ “quê mùa” luôn khiến anh ngượng ngùng xấu hổ. Rồi tôi phát hiện anh có người khác – một cô đồng nghiệp trẻ đẹp và giỏi giang ở cùng cơ quan. Tôi phát hiện lúc đã quá muộn, cô đó đã có một mầm sống trong bụng, tới nói thật với tôi và đề xuất tôi… ly hôn để chồng tôi được “giải thoát”.
Tôi khóc, sốc, và cười buồn. Ba mẹ chồng biết chuyện đùng đùng ko chịu. Ông bà vốn nhân hậu và hiền lành, đúng kiểu của người ở quê trọng tình trọng nghĩa. Thương hai cháu và thương tôi, lại thương cả gia đình bên sui gia, ông bà phản đối quyết liệt chuyện anh từ bỏ hai mẹ con tôi. Bản thân anh, sau những cuộc nói chuyện với gia đình và những suy nghĩ, anh cũng ngại ngùng nhìn tôi rồi bảo: “Em ko muốn thì anh… ko ép!”.
Nhưng tôi cười nhẹ thênh, bảo anh: “Thôi để em ký giấy cho anh ly hôn!”. Bên nhà chồng la tôi, ba mẹ ruột cũng la tôi, bảo tôi sao dại thế. Chỉ có tôi mới hiểu lòng mình đang như thế nào. Tôi là một phụ nữ ít va chạm bon chen ngoài đời, học ko cao, hiểu biết ko nhiều. Nhưng trái tim của một người vợ thì tôi có. Tôi hiểu, một lúc tình yêu của anh dành cho tôi ko còn, thì cho dù tôi có cố níu kéo, cho dù anh chẳng nỡ bỏ mấy mẹ con, thì tôi vẫn sẽ mãi phải chấp nhận chuyện chồng mình ko phải của “riêng mình”. Ly hôn với hai bàn tay gần như… trắng, vì chồng và cô người yêu của chồng đã có những tính toán riêng về tài sản. Tiền nong của anh kiếm được trước giờ, một mình anh quản lý. Nhà của chúng tôi trên thành thị là nhà thuê, căn nhà ở dưới quê thì chẳng đáng giá là bao, có chia ra cũng chẳng đủ để ba mẹ hoá nhi dựng lại cuộc sống mới của mình.
Nhưng tôi vẫn quyết định đi…
Tôi chia tay với chồng lịch sự, nhẹ nhõm. Ko một câu cãi cọ, ko nói xấu gì anh với hai con. Anh ko giành quyền nuôi con, vì cô người yêu mới siêu âm cái thai trong bụng đã biết là đàn ông. Tôi đưa hai con về quê, ở bên nhà ngoại. Lại mở đầu những tháng ngày tảo tần với công việc vườn tược, chăn nuôi. Nhà chồng thương, vẫn qua lại thăm nom cháu và tôi. Tôi học thêm nghề may, mở một tiệm may nhỏ làm ở nhà buổi tối. Gặp năm làm ăn thuận tiện, tôi dành dụm được tí đỉnh, lại khuếch trương tiệm lớn hơn. Trái tim tôi ko thể nói là ko đau. Đau lắm! Nỗi đau của một người nữ giới bị mất đi mái ấm của mình, mất đi chồng của mình thấm thía vô cùng. Nhiều đêm trở qua trở lại trên giường, tôi nhớ chồng vô hạn. Vừa nhớ, vừa giận, vừa oán. Nhưng rồi, những tất tưởi toan lo kiếm sống đã làm tôi nguôi dần hồi nào ko hay. Hai con ngoan ngoãn, hiếu thảo, càng lớn càng siêng năng học hành và phụ giúp mẹ đủ các việc nhà. Trời thương cho liên tục mấy năm liền được mùa, giá heo thịt nuôi cũng tăng cao, rồi thì miếng đất nhỏ tôi sắm lại tăng giá. Tôi dành dụm mãi, cộng thêm phần nhà chồng cho một nửa căn nhà cũ, tôi đủ tiền sắm lại căn nhà mới khang trang.
Chồng tôi sống với vợ mới, thỉnh thoảng lắm mới về quê thăm cha mẹ. Mỗi lần anh về, ông bà cũng hay kêu tôi và hai đứa nhỏ sang chơi. Tôi cho con qua, nhưng mình thì ko qua. Tôi ko nghĩ mình còn có thể đối diện lại với anh, với nỗi đau mơ hồ thấm thía. Hai năm sau, tự dưng một người bạn học cũ từ hồi cấp 2, cấp 3 ở Mỹ bỗng về lại thăm quê. Anh qua thăm tôi. Rồi như có duyên nợ, từ những câu chuyện vui vui thời đi học, chúng tôi san sớt với nhau nhiều chuyện khác. Anh thương hai đứa nhỏ bằng sự bao dung và sống động, cái kiểu tốt tính y như thời còn đi học. Tự dưng nhưng chúng tôi yêu nhau lúc nào ko biết. Tôi cân nhắc đắn đo đủ đường, ko phải cho mình nhưng là cho hai con. Tổn thương một lần rồi, tôi ko muốn mình lại đau thêm lần nữa. Nhưng tình cảm thật tâm của anh đã khiến tôi vượt qua tất cả. Như một đoạn kết của câu chuyện cổ tích, chúng tôi quyết định tới với nhau.
Ngày cưới của tôi, ông bà nội của hai đứa nhỏ có gọi điện báo cho chồng cũ. Ko hiểu nghĩ sao, anh về. Đêm trước ngày rước dâu, tôi nghe bà con tề tựu về với nhau ngồi kể chuyện, có kể rằng anh mới gặp chuyện gì đó, ko còn được làm ở cơ quan cũ. Vợ chồng anh giờ cũng lục sục đâu nhiều lắm. Tôi nghe, chỉ biết thở dài. Buổi sáng hôm sau, trong lễ rước dâu, tự nhiên lúc rạng rỡ theo chồng ra xe cưới, tôi nhìn qua căn nhà cũ của vợ chồng hồi xưa gần đó, bỗng thấy chồng cũ đứng ngoài sân. Anh nhìn theo chúng tôi, cái bóng lẻ loi, lặng lẽ. Cái áo sơ-mi xộc xệch. Tự dưng tôi bỗng nghe tim mình nhoi nhói. Ko phải vì còn yêu. Chỉ là vì một cảm giác buồn nhè nhẹ len về. Ngôi nhà đó, từng góc nhà là từng giọt mồ hôi, là từng tỷ mỉ mến thương tôi gửi gắm vào. Kia là chỗ vợ chồng ăn với nhau bữa cơm trước nhất. Kia là chỗ các con hay chơi đùa trong lúc tôi băm rau cho heo gà ăn…
Vợ chồng sống với nhau sao chẳng hết lòng, sao phụ rẫy làm chi. Một lần vuột tay thôi, có lúc là mất nhau mãi mãi…
Tags:
#Chồng #chê #vợ #quê #mùa #nhất #định #muốn #hôn
[rule_2_plain]#Chồng #chê #vợ #quê #mùa #nhất #định #muốn #hôn
[rule_2_plain]#Chồng #chê #vợ #quê #mùa #nhất #định #muốn #hôn
[rule_3_plain]Nguồn: sex-shoponline.net
Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót
Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục
#Chồng #chê #vợ #quê #mùa #nhất #định #muốn #hôn