“Bảy chị em cùng cha khác mẹ” có tức là bảy chị em gái ko cùng cha, ko cùng mẹ, cũng có tức là họ ko có chung huyết thống, nói ngắn gọn là bảy chị em nuôi. Chuyện xảy ra lúc tôi 14 tuổi, ko hiểu mẹ tôi nghe ở đâu nhưng mà quyết định nghĩ tới việc giúp doanh nghiệp của bố tôi và đi kiếm 7 chị em này. Đôi nét về bố mẹ tôi, họ là những thương nhân rất thành đạt của thành thị “Hòn ngọc Viễn Đông” này. Bố tôi hiếm lúc ở nhà, ông đi tất cả các dự án, có lúc cả tháng trời ông ko về nhà. Mẹ tôi giúp bố tôi quản lý doanh nghiệp, và đôi lúc ký thỏa thuận, nhưng vẫn dành nhiều thời kì cho tôi. Hôm đó, tôi đi học về, mẹ thông báo sắp có thêm 7 anh em. Nghe tin nhắn này nhưng mà tôi nghĩ đã nghe đúng. Một trong số đó là may mắn là tôi vẫn đi du lịch để vui vẻ ở nhà, nhưng 7 đứa trẻ thực sự ko thể làm được tương tự. Tôi liền phản đối, rồi mẹ tôi nói: – Bảy đứa trẻ này đều rất ngoan, tôi đã đi hồ hết các cô nhi viện để tìm chúng. – Nhưng em ko đồng ý thì làm sao nhưng mà ko mang bảy món nợ đó về được. – Sao của nợ, anh tưởng cho em nhận. – Cho bạn? – Vâng, tôi chỉ cho bạn biết điều đó. Hiện giờ tôi đi ký giấy tờ và họ sẽ quay lại. Ngoài ra, từ nay mẹ tôi sẽ ở nhà chăm sóc tôi và các em. Nói xong mẹ tôi đứng dậy đi ra ngoài. Tôi ngồi trên ghế cứng lại. “San sẻ tình thương của bố mẹ cho 7 đứa con ra đường thì ko bao giờ” – tôi nghĩ rồi đứng dậy ra khỏi phòng. Chiều hôm đó, mẹ tôi đưa bảy đứa con về nhà. Họ rõ ràng là một lũ nhà quê, mỗi người đều nhìn chằm chằm vào căn nhà sang trọng của gia đình tôi. Thành thật nhưng mà nói, chúng nhỏ, nhưng chúng đẹp và sạch sẽ, ko giống như những người lang thang nhưng mà tôi đã thấy trên đường phố. Mẹ bắt họ chào tôi, tôi thậm chí ko thèm quay đầu bỏ đi. Mẹ yêu cầu tôi ngừng lại và giới thiệu họ với tôi bằng tên. Trong bảy đứa trẻ này, cháu Yến lớn nhất mới 9 tuổi. Những đứa trẻ còn lại mỗi đứa một tuổi, một trong hai. Trước tiên, Anh và Mỹ 8 tuổi, Thư và Hạnh 7 tuổi, Trang và Nhung 6 tuổi. Nghe xong, tôi hỏi mẹ có sao ko, ko nghe câu trả lời, tôi bỏ vào phòng. Thế là từ ngày đó, tôi sống với 7 đứa. Tôi thực sự ghét họ, tôi luôn phải tìm cách chống lại và nguyền rủa họ. Đúng là một lũ nợ nần đâu đó trên tờ báo của cô đấy. Tôi phá đồ chơi mẹ sắm cho, thỉnh thoảng còn đá vào đầu hoặc đá vào mông. Nhưng dù sao tôi cũng là học trò lớp 9 nên tôi biết mình ko thể nặng tay với đôi mắt ướt được. Tôi chỉ ko hiểu vì sao tôi phải san sớt bố mẹ tôi với họ, 7 người con. Một năm sau, lúc đã dần quen với sự ồn ĩ của 7 đứa trẻ, tôi cũng dần nhìn thấy tính cách và ước mơ của chúng trong tương lai. Cả 7 đứa con đều học giỏi, có nhẽ vì chúng ko muốn bố mẹ, bố mẹ tôi buồn, thất vọng. Trong số đó, Yến và Anh là học trò giỏi nhất. Yến rất có trách nhiệm với chị cả và có tác phong quản lý. Anh đấy giỏi toán và rất rắn rỏi. Nhưng My thì trái lại, tuy học giỏi nhưng lại thích chu đáo ngoại hình và khá nhạt nhẽo. Tuy nhiên, My có một giọng hát rất đẹp cũng như một giọng hát ngọt ngào. Hạnh có nhẽ hợp với My vì cô đấy thích vẽ quần áo, nhưng phải thừa nhận là cô đấy có hoa thật. Hạnh thuộc tuýp người hơi nhàn hạ nhưng giao việc gì là xong việc. Thu là một cô gái yêu sách và văn học, nhưng cô thích viết những bài văn hơn là những bài thơ ướt át. Trang là cô gái chỉ thích máy móc, làm loạn mọi thứ và muốn phá hủy chiếc máy tính duy nhất trong nhà. Cô đấy cũng khá lá khuấy động. Nhung là một cô gái thích ngoại ngữ, nói rất hay và cũng khá linh hoạt. Số điểm ngắn tương tự vì sau một năm chung sống, tức là lúc tôi học lớp 10, mẹ tôi cho tôi sang New Zealand du học. Tôi vẫn còn tức giận dù đã bớt đi một tẹo nên tôi đồng ý đi. Sau một năm ở New Zealand, nơi nhưng mà mẹ tôi coi là gần nhà, tôi tiếp tục chuyển tới Mỹ vào năm 11, và sau đó kết thúc năm 12 ở Anh. Đi xa, tôi nhớ cảm giác quây quần ở nhà nên từ hè hay Giáng sinh năm 10, lần nào về quê, tôi cũng có quà cho 7 đứa. Mặc dù tôi ko sắm nhưng mẹ tôi đã gửi tiền cho tôi để nhờ tôi sắm cho. Thôi thì chỉ mượn hoa để tỏ lòng thành kính với đức Phật. Vì có quà nên 7 đứa luôn hào hứng đón em về nhà. Sau 12 tuổi, tôi về nước được một tháng, nhưng mẹ tôi đã thúc ép tôi sang Singapore để học 2 năm đại học. Hai năm nay tôi ko về quê, nhưng thỉnh thoảng tôi có gửi quà cho họ. Cuối cùng tôi đã trở lại. Lúc này, cháu Yến lớn nhất cũng 15 tuổi đang học lớp 10, cháu nhỏ nhất 12 tuổi đang học lớp 7. Vừa về nước, cô đã được mẹ lệnh đưa cả đoàn 7 người con đi du lịch xuyên Việt. Tôi cũng ko phản đối gì vì sẵn sàng đi chơi với bạn từ hồi cấp 2 và người yêu cũng quen từ đó. Nói chung là khá vui nhưng do xa mẹ nên 7 đứa trẻ chỉ biết trông cậy vào mình dù ko năn nỉ hay than vãn gì nhiều. Tôi đã ko nghĩ về điều đó lúc đó, tự coi mình có trách nhiệm chăm sóc chúng. Chỉ sau gần 2 tháng rong ruổi khắp Việt Nam, trước lúc thắng lợi trở về, bạn rỉ tai hỏi Yến đã có người yêu chưa.

Bài này hay lắm nè:   Hung Thần Của Các Thiếu Nữ

Để hạn chế quảng cáo lúc xem, bạn bấm vào Full Screen (Toàn màn hình)

Xem thêm chi tiết 7 chị em nuôi (p1)

Phân mục: Truyện sex hay

Nguồn: sex-shoponline.net

Xem thêm Video clip hót nhất hôm nay: Video Clip Hót

Xem những sản phần đồ chơi tình dục hót nhất 2022: shop đồ chơi tình dục

#chị #nuôi

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Tin Tức